Dịch: Phong Bụi “Bệ hạ, cổng Thái Hòa bị phá! Nghịch tặc cận kề!” “Bệ hạ, cổng Thái Hòa bị phá! Nghịch tặc cận kề! Thần đi trước một bước, mở đường cho Bệ hạ!” Ngay sau đó là một tiếng vang lớn, lão Thái úy nắm giữ triều cương nhiều năm Dương Trọng Cử lao vào trụ mà chết. Thỏ tử hồ bi, dưới thềm ai nấy đều phủ phục mà khóc, run run rẩy rẩy. Nếu vẫn là ngày thường, Trần Trí chắc chắn sẽ giả bộ ai thán những lời chua xót mà chính mình cũng không tin kiểu như “Rường cột quốc gia đã bỏ trẫm mà đi, trẫm như đoạn cả ruột gan”, để điều tiết lại bầu không khí khẩn trương lúc này, nhưng triều đình triều Trần sắp sập tới nơi rồi, bản thân một kẻ giả danh quân chủ như y gần tới lúc công đức viên mãn, cũng lười diễn tiếp. Dù khóc hay không, sự kết thúc của hoàng triều họ Trần là sự thật đã định, không còn bao lâu nữa, tân đế Thiên Đạo đã định sẽ phá cổng thành xông vào, đạp lên thi thể của y mà khai sáng một triều đại mới. Cái chết, là kết cục đã định trước; nhưng cách chết thì lại là một câu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...