Đứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường…
Chương 24: Họp lớp cấp ba
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Năm mới về nhà ăn Tết, Ôn Tây bắt đầu mập lên, mập một lèo đến rằm tháng Giêng.Trương Ly từ khi về nhà liên tục bận rộn, anh nói họ hàng quá đông, từ mùng một đến ngày rằm, vừa vặn đi thăm hỏi một lượt.Trước ngày khai giảng, lớp cấp ba của Ôn Tây tổ chức họp lớp, Tần Châu cũng đến.Sau khi biết cô có bạn trai, Tần Châu vẫn luôn giữ vẻ mặt thâm trầm.Vào đại học là có thể uống rượu, Ôn Tây bị rót mấy chén.Lúc Tần Châu lái xe tới, cô đã không thể đứng vững.Đỡ cô ngồi vào xe, cậu ta trách: "Không biết uống còn uống nhiều vậy làm gì?!"Cô vươn tay, vỗ vỗ mặt cậu ta.Xe dừng trước cổng nhà họ Ôn, Tần Châu gọi cô.Ôn Tây vặn vẹo mình, chỉ muốn ngủ, không muốn nghe cậu ta lải nhải.Yên tĩnh hồi lâu, Tần Châu đột nhiên thở dài, từ từ ghé người sang phía cô, hôn xuống.Cô nồng nặc mùi rượu, cậu ta hôn đến mất lý trí.Ôn Tây, Ôn Tây......Cậu ta thầm gọi tên cô trong lòng, hôn ngày càng sâu.Ôn Tây cảm thấy nghẹt thở, cố quay đầu đi, "Trương Ly, đừng......"Tần Châu cứng người, miệng không cẩn thận dùng sức, cắn vào môi cô.Ôn Tây bị đau, tỉnh táo hơn một chút.Nhìn cậu ta gần trong gang tấc, cô hỏi: "Cậu định làm gì?"Tần Châu ngồi thẳng lại, không nhìn cô, nặng nề nói: "Xuống xe!"Cô xuống xe, chưa kịp đứng vững, ngã ngồi dưới đất, cậu ta cứ thế nghênh ngang rời khỏi.Lúc người giúp việc ở Ôn gia chạy tới, Ôn Tây nhanh chóng gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Năm mới về nhà ăn Tết, Ôn Tây bắt đầu mập lên, mập một lèo đến rằm tháng Giêng.
Trương Ly từ khi về nhà liên tục bận rộn, anh nói họ hàng quá đông, từ mùng một đến ngày rằm, vừa vặn đi thăm hỏi một lượt.
Trước ngày khai giảng, lớp cấp ba của Ôn Tây tổ chức họp lớp, Tần Châu cũng đến.
Sau khi biết cô có bạn trai, Tần Châu vẫn luôn giữ vẻ mặt thâm trầm.
Vào đại học là có thể uống rượu, Ôn Tây bị rót mấy chén.
Lúc Tần Châu lái xe tới, cô đã không thể đứng vững.
Đỡ cô ngồi vào xe, cậu ta trách: "Không biết uống còn uống nhiều vậy làm gì?!"
Cô vươn tay, vỗ vỗ mặt cậu ta.
Xe dừng trước cổng nhà họ Ôn, Tần Châu gọi cô.
Ôn Tây vặn vẹo mình, chỉ muốn ngủ, không muốn nghe cậu ta lải nhải.
Yên tĩnh hồi lâu, Tần Châu đột nhiên thở dài, từ từ ghé người sang phía cô, hôn xuống.
Cô nồng nặc mùi rượu, cậu ta hôn đến mất lý trí.
Ôn Tây, Ôn Tây......
Cậu ta thầm gọi tên cô trong lòng, hôn ngày càng sâu.
Ôn Tây cảm thấy nghẹt thở, cố quay đầu đi, "Trương Ly, đừng......"
Tần Châu cứng người, miệng không cẩn thận dùng sức, cắn vào môi cô.
Ôn Tây bị đau, tỉnh táo hơn một chút.
Nhìn cậu ta gần trong gang tấc, cô hỏi: "Cậu định làm gì?"
Tần Châu ngồi thẳng lại, không nhìn cô, nặng nề nói: "Xuống xe!"
Cô xuống xe, chưa kịp đứng vững, ngã ngồi dưới đất, cậu ta cứ thế nghênh ngang rời khỏi.
Lúc người giúp việc ở Ôn gia chạy tới, Ôn Tây nhanh chóng gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Năm mới về nhà ăn Tết, Ôn Tây bắt đầu mập lên, mập một lèo đến rằm tháng Giêng.Trương Ly từ khi về nhà liên tục bận rộn, anh nói họ hàng quá đông, từ mùng một đến ngày rằm, vừa vặn đi thăm hỏi một lượt.Trước ngày khai giảng, lớp cấp ba của Ôn Tây tổ chức họp lớp, Tần Châu cũng đến.Sau khi biết cô có bạn trai, Tần Châu vẫn luôn giữ vẻ mặt thâm trầm.Vào đại học là có thể uống rượu, Ôn Tây bị rót mấy chén.Lúc Tần Châu lái xe tới, cô đã không thể đứng vững.Đỡ cô ngồi vào xe, cậu ta trách: "Không biết uống còn uống nhiều vậy làm gì?!"Cô vươn tay, vỗ vỗ mặt cậu ta.Xe dừng trước cổng nhà họ Ôn, Tần Châu gọi cô.Ôn Tây vặn vẹo mình, chỉ muốn ngủ, không muốn nghe cậu ta lải nhải.Yên tĩnh hồi lâu, Tần Châu đột nhiên thở dài, từ từ ghé người sang phía cô, hôn xuống.Cô nồng nặc mùi rượu, cậu ta hôn đến mất lý trí.Ôn Tây, Ôn Tây......Cậu ta thầm gọi tên cô trong lòng, hôn ngày càng sâu.Ôn Tây cảm thấy nghẹt thở, cố quay đầu đi, "Trương Ly, đừng......"Tần Châu cứng người, miệng không cẩn thận dùng sức, cắn vào môi cô.Ôn Tây bị đau, tỉnh táo hơn một chút.Nhìn cậu ta gần trong gang tấc, cô hỏi: "Cậu định làm gì?"Tần Châu ngồi thẳng lại, không nhìn cô, nặng nề nói: "Xuống xe!"Cô xuống xe, chưa kịp đứng vững, ngã ngồi dưới đất, cậu ta cứ thế nghênh ngang rời khỏi.Lúc người giúp việc ở Ôn gia chạy tới, Ôn Tây nhanh chóng gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt.