Đứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường…

Chương 40: Khúc mắc của Trần Phi Phi

Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Lúc Ôn Tây vừa ra ngoài, thấy Trần Phi Phi đang đứng bên cạnh xe hút thuốc, ánh mắt buồn bã.Chắc hẳn cô ấy lo lắng cho cô nên mới tới đây......"Tớ quen cô ta." Ôn Tây nói."Tớ nghe rồi!" Trần Phi Phi dụi điếu thuốc, không quên cô không thích mùi khói thuốc, đi lại gần, giận dữ chất vấn, "Cậu không nói với tớ, là vì suy nghĩ cho cô ta sao?""Đúng vậy." Ôn Tây không phủ nhận, nữ chính không muốn tiết lộ thân phận của mình, cô đương nhiên sẽ không nhiều lời."Ôn Tây, cậu đã bao giờ tin tưởng tớ?" Trần Phi Phi đột nhiên hỏi: "Cậu rốt cuộc là vì suy nghĩ cho cô ta, hay là do không tin tưởng tớ?""Đều như nhau." Ôn Tây lãnh đạm trả lời: "Vấn đề nói hay không nói, đối với tớ không quan trọng như vậy. Cậu không hỏi, tớ sẽ không nói; cậu hỏi, tớ cũng sẽ không nói dối."Nói cách khác, cô vốn đứng ngoài chuyện này.Trần Phi Phi nhìn cô hồi lâu, mới cười gượng, "Đây chính là điểm tớ hâm mộ cậu, cậu không cần phải tranh giành, nhưng những gì tốt đẹp đều thuộc về cậu. Đổng Xán nói không đúng, cuộc sống dễ dàng hay không dễ dàng, không do tâm tính, mà do ý trời!"

Lúc Ôn Tây vừa ra ngoài, thấy Trần Phi Phi đang đứng bên cạnh xe hút thuốc, ánh mắt buồn bã.

Chắc hẳn cô ấy lo lắng cho cô nên mới tới đây......

"Tớ quen cô ta." Ôn Tây nói.

"Tớ nghe rồi!" Trần Phi Phi dụi điếu thuốc, không quên cô không thích mùi khói thuốc, đi lại gần, giận dữ chất vấn, "Cậu không nói với tớ, là vì suy nghĩ cho cô ta sao?"

"Đúng vậy." Ôn Tây không phủ nhận, nữ chính không muốn tiết lộ thân phận của mình, cô đương nhiên sẽ không nhiều lời.

"Ôn Tây, cậu đã bao giờ tin tưởng tớ?" Trần Phi Phi đột nhiên hỏi: "Cậu rốt cuộc là vì suy nghĩ cho cô ta, hay là do không tin tưởng tớ?"

"Đều như nhau." Ôn Tây lãnh đạm trả lời: "Vấn đề nói hay không nói, đối với tớ không quan trọng như vậy. Cậu không hỏi, tớ sẽ không nói; cậu hỏi, tớ cũng sẽ không nói dối."

Nói cách khác, cô vốn đứng ngoài chuyện này.

Trần Phi Phi nhìn cô hồi lâu, mới cười gượng, "Đây chính là điểm tớ hâm mộ cậu, cậu không cần phải tranh giành, nhưng những gì tốt đẹp đều thuộc về cậu. Đổng Xán nói không đúng, cuộc sống dễ dàng hay không dễ dàng, không do tâm tính, mà do ý trời!"

Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Lúc Ôn Tây vừa ra ngoài, thấy Trần Phi Phi đang đứng bên cạnh xe hút thuốc, ánh mắt buồn bã.Chắc hẳn cô ấy lo lắng cho cô nên mới tới đây......"Tớ quen cô ta." Ôn Tây nói."Tớ nghe rồi!" Trần Phi Phi dụi điếu thuốc, không quên cô không thích mùi khói thuốc, đi lại gần, giận dữ chất vấn, "Cậu không nói với tớ, là vì suy nghĩ cho cô ta sao?""Đúng vậy." Ôn Tây không phủ nhận, nữ chính không muốn tiết lộ thân phận của mình, cô đương nhiên sẽ không nhiều lời."Ôn Tây, cậu đã bao giờ tin tưởng tớ?" Trần Phi Phi đột nhiên hỏi: "Cậu rốt cuộc là vì suy nghĩ cho cô ta, hay là do không tin tưởng tớ?""Đều như nhau." Ôn Tây lãnh đạm trả lời: "Vấn đề nói hay không nói, đối với tớ không quan trọng như vậy. Cậu không hỏi, tớ sẽ không nói; cậu hỏi, tớ cũng sẽ không nói dối."Nói cách khác, cô vốn đứng ngoài chuyện này.Trần Phi Phi nhìn cô hồi lâu, mới cười gượng, "Đây chính là điểm tớ hâm mộ cậu, cậu không cần phải tranh giành, nhưng những gì tốt đẹp đều thuộc về cậu. Đổng Xán nói không đúng, cuộc sống dễ dàng hay không dễ dàng, không do tâm tính, mà do ý trời!"

Chương 40: Khúc mắc của Trần Phi Phi