Đứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường…
Chương 41: Chỉ yêu mình em
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Cuối ngày, Ôn Tây kết thúc công việc ở đoàn phim, Trương Ly đến đón cô.Gặp lại sau thời gian dài xa cách, anh ôm chặt cô, không chịu buông tay."Nhớ anh không?" Anh hỏi."Không nhớ!" Ôn Tây xoay đầu, chỉ về một phía, "Anh xem, nam chính của đoàn phim tụi em, đẹp trai hơn anh nhiều."Trương Ly cau mày, nhìn về phía người đó, đẹp hơn anh chỗ nào?!Ôn Tây chọc chọc anh, kéo tầm mắt anh về, "Anh xử lý xong mọi chuyện rồi à?""Ừ." Anh nhân cơ hội kể khổ, "Họp hành kéo dài suốt nửa tháng!""Em không hỏi chuyện đó!" Cô bĩu môi, mất hứng, "Em hỏi anh về cô gái Quảng Châu kia cơ?"Anh nhìn cô, không trả lời, dần dần mỉm cười."Anh cười cái gì!" Cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra.Cúi đầu, anh hôn cô, lại hôn, cười không ngừng.Ôn Tây che miệng, bất mãn nhìn anh.Lúc này anh mới nói: "Em đang ghen!""Đúng vậy!" Ôn Tây vô cùng hào phóng thừa nhận, "Dấm của bạn trai em, em không thể ăn sao?!""Có thể ăn!" Anh cười rất vui vẻ, ghé sát tai cô thì thầm: "Em đã nói anh là bạn trai em, còn lo lắng điều gì, anh yêu em, chỉ một mình em."Ôn Tây ngây ngẩn cả người....... Yêu cô?Anh nói tự nhiên như vậy, chân thành như vậy, dường như yêu nhau đã lâu......
Cuối ngày, Ôn Tây kết thúc công việc ở đoàn phim, Trương Ly đến đón cô.
Gặp lại sau thời gian dài xa cách, anh ôm chặt cô, không chịu buông tay.
"Nhớ anh không?" Anh hỏi.
"Không nhớ!" Ôn Tây xoay đầu, chỉ về một phía, "Anh xem, nam chính của đoàn phim tụi em, đẹp trai hơn anh nhiều."
Trương Ly cau mày, nhìn về phía người đó, đẹp hơn anh chỗ nào?!
Ôn Tây chọc chọc anh, kéo tầm mắt anh về, "Anh xử lý xong mọi chuyện rồi à?"
"Ừ." Anh nhân cơ hội kể khổ, "Họp hành kéo dài suốt nửa tháng!"
"Em không hỏi chuyện đó!" Cô bĩu môi, mất hứng, "Em hỏi anh về cô gái Quảng Châu kia cơ?"
Anh nhìn cô, không trả lời, dần dần mỉm cười.
"Anh cười cái gì!" Cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra.
Cúi đầu, anh hôn cô, lại hôn, cười không ngừng.
Ôn Tây che miệng, bất mãn nhìn anh.
Lúc này anh mới nói: "Em đang ghen!"
"Đúng vậy!" Ôn Tây vô cùng hào phóng thừa nhận, "Dấm của bạn trai em, em không thể ăn sao?!"
"Có thể ăn!" Anh cười rất vui vẻ, ghé sát tai cô thì thầm: "Em đã nói anh là bạn trai em, còn lo lắng điều gì, anh yêu em, chỉ một mình em."
Ôn Tây ngây ngẩn cả người.
...... Yêu cô?
Anh nói tự nhiên như vậy, chân thành như vậy, dường như yêu nhau đã lâu......
Nhật Ký Của Ôn TâyTác giả: Nhất Chi Tiểu HoaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐứng trước cổng trường, Ôn Tây thở dài. Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa. So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn. Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh. Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?" Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu. "Em đi một mình sao?" "Vâng!" Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, "Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?" Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: "Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi." "Cảm ơn." Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình. Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính. Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường… Cuối ngày, Ôn Tây kết thúc công việc ở đoàn phim, Trương Ly đến đón cô.Gặp lại sau thời gian dài xa cách, anh ôm chặt cô, không chịu buông tay."Nhớ anh không?" Anh hỏi."Không nhớ!" Ôn Tây xoay đầu, chỉ về một phía, "Anh xem, nam chính của đoàn phim tụi em, đẹp trai hơn anh nhiều."Trương Ly cau mày, nhìn về phía người đó, đẹp hơn anh chỗ nào?!Ôn Tây chọc chọc anh, kéo tầm mắt anh về, "Anh xử lý xong mọi chuyện rồi à?""Ừ." Anh nhân cơ hội kể khổ, "Họp hành kéo dài suốt nửa tháng!""Em không hỏi chuyện đó!" Cô bĩu môi, mất hứng, "Em hỏi anh về cô gái Quảng Châu kia cơ?"Anh nhìn cô, không trả lời, dần dần mỉm cười."Anh cười cái gì!" Cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra.Cúi đầu, anh hôn cô, lại hôn, cười không ngừng.Ôn Tây che miệng, bất mãn nhìn anh.Lúc này anh mới nói: "Em đang ghen!""Đúng vậy!" Ôn Tây vô cùng hào phóng thừa nhận, "Dấm của bạn trai em, em không thể ăn sao?!""Có thể ăn!" Anh cười rất vui vẻ, ghé sát tai cô thì thầm: "Em đã nói anh là bạn trai em, còn lo lắng điều gì, anh yêu em, chỉ một mình em."Ôn Tây ngây ngẩn cả người....... Yêu cô?Anh nói tự nhiên như vậy, chân thành như vậy, dường như yêu nhau đã lâu......