Gió bắc cuốn đất, xuân phong không độ. Sắp đến tháng ba, biên ải vẫn thanh bần như cũ. Sắc trời một khắc trước còn thấy màu xanh, trong chớp mắt, nói lật mặt liền lật mặt, gió lạnh quét tới, mây đen hội tụ, đỉnh đầu một mảnh âm u, tựa như hóa thành một bóng mờ, đè trong lòng mọi người. Uất Trì Kim Ô có thể cảm giác được tốc độ của đoàn xe rõ ràng chậm lại, không khỏi vén màn vải lên, rướn cổ nhìn ra bên ngoài. Gió gào thét cuốn theo cát, ái thiếp bên cạnh kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy tay hắn. “Lang chủ, trước khi trời tối, chúng ta vẫn còn kịp vào thành sao?” Âm thanh kiều mị uyển chuyển thoáng hóa giải lo âu trong lòng Uất Trì Kim Ô, hắn vỗ lên đùi ái thiếp, cảm giác co giãn truyền tới từ dưới lớp y phục mỏng tang, có thể tưởng tượng được khi bỏ đi lớp y phục này sờ lên sẽ trơn nhẵn thế nào, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư tán tỉnh ái thiếp. “Chắc có thể.” Uất Trì Kim Ô nhíu mày, không chắc lắm. Hắn vốn là vương tộc Vu Điền quốc, lần này phụng mệnh Vu Điền Vương, đi triều…

Quyển 1 - Chương 17

Vô SongTác giả: Mộng Khê ThạchTruyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Trinh ThámGió bắc cuốn đất, xuân phong không độ. Sắp đến tháng ba, biên ải vẫn thanh bần như cũ. Sắc trời một khắc trước còn thấy màu xanh, trong chớp mắt, nói lật mặt liền lật mặt, gió lạnh quét tới, mây đen hội tụ, đỉnh đầu một mảnh âm u, tựa như hóa thành một bóng mờ, đè trong lòng mọi người. Uất Trì Kim Ô có thể cảm giác được tốc độ của đoàn xe rõ ràng chậm lại, không khỏi vén màn vải lên, rướn cổ nhìn ra bên ngoài. Gió gào thét cuốn theo cát, ái thiếp bên cạnh kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy tay hắn. “Lang chủ, trước khi trời tối, chúng ta vẫn còn kịp vào thành sao?” Âm thanh kiều mị uyển chuyển thoáng hóa giải lo âu trong lòng Uất Trì Kim Ô, hắn vỗ lên đùi ái thiếp, cảm giác co giãn truyền tới từ dưới lớp y phục mỏng tang, có thể tưởng tượng được khi bỏ đi lớp y phục này sờ lên sẽ trơn nhẵn thế nào, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư tán tỉnh ái thiếp. “Chắc có thể.” Uất Trì Kim Ô nhíu mày, không chắc lắm. Hắn vốn là vương tộc Vu Điền quốc, lần này phụng mệnh Vu Điền Vương, đi triều… Trưởng Tôn Bồ Đề cũng không phải là người dễ sa vào hưởng lạc.Tính tình của hắn trong mắt người ngoài thậm chí có chút tự chuốc khổ, ở Tả Nguyệt cục, lúc rỗi rãnh sẽ nấu trà niệm kinh, còn khô khan hơn hòa thượng đứng đắn, nhưng hắn không cho rằng đó là khổ, ngược lại còn dương dương tự đắc.Giờ phút này lại đang ngồi yên trong khuê phòng của nữ nhân mà nam nhân toàn thành chạy theo như đổ vịt, ngắm dáng múa uyển chuyển của nàng, mắt cá chân trắng như tuyết xoay tròn, lục lạc vàng kêu đinh đang, nhưng Trưởng Tôn hoàn toàn không có tâm tình dù bận vẫn ung dung, hắn ngồi ngay ngắn như cây tùng, hai tay giao lại, nắm phật châu trong lòng bàn tay, dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn, tựa như không phải thưởng thức một vũ điệu, mà đang xem một bộ võ công tuyệt thế.Tội cho Vân Vân tiểu nương tử cũng coi là đã gặp qua không ít chuyện ở Xuân Hương phường, dưới ánh mắt như đốt này có thể nhảy xong một điệu.“Đẹp mắt không?” Nàng nhận lấy khăn tay thị nữ đưa tới lau mồ hôi, cười hỏi.“Đẹp mắt.” Trưởng Tôn chỉ nói hai chữ, nhưng rơi vào trong tai Vân Vân, lại đáng tin hơn những lời khen ngợi thao thao bất tuyệt của người khác.“Vậy ngươi tối nay…” Vân Vân chỉ nói bốn chữ, liền không tiếp tục nữa.Đây không phải lần đầu nàng tiếp khách, nhưng không biết sao, lần này có chút khó mà mở miệng, có lẽ bởi vì vẻ mặt của Trường Tôn quá mức nghiêm túc, đứng đắn đến mức không giống người đến hiệp kỹ(*).(*)Hiệp kỹ: dịch ra thì hơi thô thiển, hiệp là chơi, kỹ trong kỹ nữ >

Trưởng Tôn Bồ Đề cũng không phải là người dễ sa vào hưởng lạc.

Tính tình của hắn trong mắt người ngoài thậm chí có chút tự chuốc khổ, ở Tả Nguyệt cục, lúc rỗi rãnh sẽ nấu trà niệm kinh, còn khô khan hơn hòa thượng đứng đắn, nhưng hắn không cho rằng đó là khổ, ngược lại còn dương dương tự đắc.

Giờ phút này lại đang ngồi yên trong khuê phòng của nữ nhân mà nam nhân toàn thành chạy theo như đổ vịt, ngắm dáng múa uyển chuyển của nàng, mắt cá chân trắng như tuyết xoay tròn, lục lạc vàng kêu đinh đang, nhưng Trưởng Tôn hoàn toàn không có tâm tình dù bận vẫn ung dung, hắn ngồi ngay ngắn như cây tùng, hai tay giao lại, nắm phật châu trong lòng bàn tay, dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn, tựa như không phải thưởng thức một vũ điệu, mà đang xem một bộ võ công tuyệt thế.

Tội cho Vân Vân tiểu nương tử cũng coi là đã gặp qua không ít chuyện ở Xuân Hương phường, dưới ánh mắt như đốt này có thể nhảy xong một điệu.

“Đẹp mắt không?” Nàng nhận lấy khăn tay thị nữ đưa tới lau mồ hôi, cười hỏi.

“Đẹp mắt.” Trưởng Tôn chỉ nói hai chữ, nhưng rơi vào trong tai Vân Vân, lại đáng tin hơn những lời khen ngợi thao thao bất tuyệt của người khác.

“Vậy ngươi tối nay…” Vân Vân chỉ nói bốn chữ, liền không tiếp tục nữa.

Đây không phải lần đầu nàng tiếp khách, nhưng không biết sao, lần này có chút khó mà mở miệng, có lẽ bởi vì vẻ mặt của Trường Tôn quá mức nghiêm túc, đứng đắn đến mức không giống người đến hiệp kỹ

(*)

.

(*)Hiệp kỹ: dịch ra thì hơi thô thiển, hiệp là chơi, kỹ trong kỹ nữ >

Vô SongTác giả: Mộng Khê ThạchTruyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Trinh ThámGió bắc cuốn đất, xuân phong không độ. Sắp đến tháng ba, biên ải vẫn thanh bần như cũ. Sắc trời một khắc trước còn thấy màu xanh, trong chớp mắt, nói lật mặt liền lật mặt, gió lạnh quét tới, mây đen hội tụ, đỉnh đầu một mảnh âm u, tựa như hóa thành một bóng mờ, đè trong lòng mọi người. Uất Trì Kim Ô có thể cảm giác được tốc độ của đoàn xe rõ ràng chậm lại, không khỏi vén màn vải lên, rướn cổ nhìn ra bên ngoài. Gió gào thét cuốn theo cát, ái thiếp bên cạnh kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy tay hắn. “Lang chủ, trước khi trời tối, chúng ta vẫn còn kịp vào thành sao?” Âm thanh kiều mị uyển chuyển thoáng hóa giải lo âu trong lòng Uất Trì Kim Ô, hắn vỗ lên đùi ái thiếp, cảm giác co giãn truyền tới từ dưới lớp y phục mỏng tang, có thể tưởng tượng được khi bỏ đi lớp y phục này sờ lên sẽ trơn nhẵn thế nào, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư tán tỉnh ái thiếp. “Chắc có thể.” Uất Trì Kim Ô nhíu mày, không chắc lắm. Hắn vốn là vương tộc Vu Điền quốc, lần này phụng mệnh Vu Điền Vương, đi triều… Trưởng Tôn Bồ Đề cũng không phải là người dễ sa vào hưởng lạc.Tính tình của hắn trong mắt người ngoài thậm chí có chút tự chuốc khổ, ở Tả Nguyệt cục, lúc rỗi rãnh sẽ nấu trà niệm kinh, còn khô khan hơn hòa thượng đứng đắn, nhưng hắn không cho rằng đó là khổ, ngược lại còn dương dương tự đắc.Giờ phút này lại đang ngồi yên trong khuê phòng của nữ nhân mà nam nhân toàn thành chạy theo như đổ vịt, ngắm dáng múa uyển chuyển của nàng, mắt cá chân trắng như tuyết xoay tròn, lục lạc vàng kêu đinh đang, nhưng Trưởng Tôn hoàn toàn không có tâm tình dù bận vẫn ung dung, hắn ngồi ngay ngắn như cây tùng, hai tay giao lại, nắm phật châu trong lòng bàn tay, dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn, tựa như không phải thưởng thức một vũ điệu, mà đang xem một bộ võ công tuyệt thế.Tội cho Vân Vân tiểu nương tử cũng coi là đã gặp qua không ít chuyện ở Xuân Hương phường, dưới ánh mắt như đốt này có thể nhảy xong một điệu.“Đẹp mắt không?” Nàng nhận lấy khăn tay thị nữ đưa tới lau mồ hôi, cười hỏi.“Đẹp mắt.” Trưởng Tôn chỉ nói hai chữ, nhưng rơi vào trong tai Vân Vân, lại đáng tin hơn những lời khen ngợi thao thao bất tuyệt của người khác.“Vậy ngươi tối nay…” Vân Vân chỉ nói bốn chữ, liền không tiếp tục nữa.Đây không phải lần đầu nàng tiếp khách, nhưng không biết sao, lần này có chút khó mà mở miệng, có lẽ bởi vì vẻ mặt của Trường Tôn quá mức nghiêm túc, đứng đắn đến mức không giống người đến hiệp kỹ(*).(*)Hiệp kỹ: dịch ra thì hơi thô thiển, hiệp là chơi, kỹ trong kỹ nữ >

Quyển 1 - Chương 17