Tác giả:

Cô bé có gương mặt tròn trịa, trắng trẻo, đôi mắt sưng úp vì khóc, đó là Doãng Tuyết Đan người duy nhất còn sống sót trong cuộc thảm sát vừa qua. Cô bé ngồi bệt dưới đất, cả người bé rung rẫy vì sợ hãi quá độ, ai hỏi gì bé cũng không nói, chỉ ngồi đó nét mặt không còn tí cảm xúc nào, bên phía cảnh sát họ vẫn đang làm nhiệm vụ của mình. Bé ngồi trước cửa ngôi biệt thự của gia đình mình, nhưng giờ đây đã không còn ai nữa, chỉ trong có một ngày mà ba mẹ cùng em trai đã bỏ cô mà đi mãi mãi. Một chiếc siêu xe dừng lại trước cửa biệt thự, một người đàn ông có tướng mạo uy nghiêm, cao lớn, mặc trên người bộ tây trang đắt tiền, mở cửa xe bước xuống, ông đi đến bên cô bé, ngồi xuống trước mặt bé, ông nhìn cô bé mặt đầy nước mắt, tim ông cũng co thắt lại, giọng ông trầm ấm nhìn bé nói: _"con nếu muốn trả thù cho cả nhà thì hãy theo ta". Cô ngước mắt lên nhìn người vừa nói, đôi mắt cô bé giờ đây chỉ có sự thù hận trong đó, không hề đắng đo, Tuyết Đan quyết định, cô đứng lên bước theo người đàn…

Chương 33: Tình cảnh ám muội _1

Boss Nàng Thật Quá Lạnh LùngTác giả: ngocanh123Truyện Ngôn TìnhCô bé có gương mặt tròn trịa, trắng trẻo, đôi mắt sưng úp vì khóc, đó là Doãng Tuyết Đan người duy nhất còn sống sót trong cuộc thảm sát vừa qua. Cô bé ngồi bệt dưới đất, cả người bé rung rẫy vì sợ hãi quá độ, ai hỏi gì bé cũng không nói, chỉ ngồi đó nét mặt không còn tí cảm xúc nào, bên phía cảnh sát họ vẫn đang làm nhiệm vụ của mình. Bé ngồi trước cửa ngôi biệt thự của gia đình mình, nhưng giờ đây đã không còn ai nữa, chỉ trong có một ngày mà ba mẹ cùng em trai đã bỏ cô mà đi mãi mãi. Một chiếc siêu xe dừng lại trước cửa biệt thự, một người đàn ông có tướng mạo uy nghiêm, cao lớn, mặc trên người bộ tây trang đắt tiền, mở cửa xe bước xuống, ông đi đến bên cô bé, ngồi xuống trước mặt bé, ông nhìn cô bé mặt đầy nước mắt, tim ông cũng co thắt lại, giọng ông trầm ấm nhìn bé nói: _"con nếu muốn trả thù cho cả nhà thì hãy theo ta". Cô ngước mắt lên nhìn người vừa nói, đôi mắt cô bé giờ đây chỉ có sự thù hận trong đó, không hề đắng đo, Tuyết Đan quyết định, cô đứng lên bước theo người đàn… Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua ô cửa sổ chui vào phòng ngủ, tại chiếc giường lớn có một đôi trai gái đang ngủ rất say, nếu như cô gái không bị ánh nắng làm chói mắt thì có lẽ họ vẫn sẽ ngủ đến trưa không chừng.Hạ Huyên nhăn mặt vì ánh nắng sớm chiếu vào mắt, cô lười biếng từ từ mở mắt, cả người muốn động đậy tìm thế để ngồi dậy, nhưng sao người mình nó mát mát, mà eo lại nặng vậy a?.Vì đang say ke nên cô chưa nhìn ra điều gì, cô vẫn cố gắng để ngồi dậy, nhưng không được, bực mình Hạ Huyên mở to mắt nhìn xem là cái gì đang đè mình như thế, bàn tay vén chăn ra, và nhìn xuống eo._ Hả! Cái bàn tay của ai vậy?.Và khi nhìn kĩ lại thì._ " Trời ơi! Mình không có mặc gì cả.Cả người Hạ Huyên rung rẫy vì sợ, cô từ từ quay đầu qua nhìn người nằm phía sau lưng và thế là!.Á.....................á.....................a..................a.Một tiếng thét to dài làm cho đàn chim đang đậu trên cành cây ngoài cửa sổ, vì nghe tiếng thét của cô chúng giật mình hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất.Gia Khiêm đang ngủ say nghe tiếng thét lớn anh liền ngồi phắt dậy, vì ngồi quá nhanh làm đụng chạm vào vết thương, hai bàn tay anh ôm lấy ngực đến ôm đầu, máu nơi vết thương trước ngực liền chảy ra ướt hết băng gạt.Hạ Huyên nhìn thấy được vết thương anh chảy máu, bệnh nghề nghiệp của cô nổi lên, cô nhanh chân xuống giường đi lấy hộp thuốc, rồi nhanh nhẹn thay băng cho anh, khi đã thay xong cô mới phát hiện gương mặt của Gia Khiêm đang ửng đỏ, cặp mắt anh đang mê đắm nhìn cô.Hạ Huyên thấy làm lạ lên tiếng hỏi:_ Mặt anh bị gì mà đỏ lên hết vậy?Gia Khiêm cười giảo hoạt mắt nhìn cô bé thơ ngây trước mặt, hai cánh tay anh bất ngờ kéo cả người Hạ Huyên vào lòng mình, miệng cười nói:_ Em là người khiến tôi phải phạm tội!._ Hả là ý gì?....hừm...hừm.

Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua ô cửa sổ chui vào phòng ngủ, tại chiếc giường lớn có một đôi trai gái đang ngủ rất say, nếu như cô gái không bị ánh nắng làm chói mắt thì có lẽ họ vẫn sẽ ngủ đến trưa không chừng.

Hạ Huyên nhăn mặt vì ánh nắng sớm chiếu vào mắt, cô lười biếng từ từ mở mắt, cả người muốn động đậy tìm thế để ngồi dậy, nhưng sao người mình nó mát mát, mà eo lại nặng vậy a?.

Vì đang say ke nên cô chưa nhìn ra điều gì, cô vẫn cố gắng để ngồi dậy, nhưng không được, bực mình Hạ Huyên mở to mắt nhìn xem là cái gì đang đè mình như thế, bàn tay vén chăn ra, và nhìn xuống eo.

_ Hả! Cái bàn tay của ai vậy?.

Và khi nhìn kĩ lại thì.

_ " Trời ơi! Mình không có mặc gì cả.

Cả người Hạ Huyên rung rẫy vì sợ, cô từ từ quay đầu qua nhìn người nằm phía sau lưng và thế là!.

Á.....................á.....................a..................a.

Một tiếng thét to dài làm cho đàn chim đang đậu trên cành cây ngoài cửa sổ, vì nghe tiếng thét của cô chúng giật mình hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất.

Gia Khiêm đang ngủ say nghe tiếng thét lớn anh liền ngồi phắt dậy, vì ngồi quá nhanh làm đụng chạm vào vết thương, hai bàn tay anh ôm lấy ngực đến ôm đầu, máu nơi vết thương trước ngực liền chảy ra ướt hết băng gạt.

Hạ Huyên nhìn thấy được vết thương anh chảy máu, bệnh nghề nghiệp của cô nổi lên, cô nhanh chân xuống giường đi lấy hộp thuốc, rồi nhanh nhẹn thay băng cho anh, khi đã thay xong cô mới phát hiện gương mặt của Gia Khiêm đang ửng đỏ, cặp mắt anh đang mê đắm nhìn cô.

Hạ Huyên thấy làm lạ lên tiếng hỏi:

_ Mặt anh bị gì mà đỏ lên hết vậy?

Gia Khiêm cười giảo hoạt mắt nhìn cô bé thơ ngây trước mặt, hai cánh tay anh bất ngờ kéo cả người Hạ Huyên vào lòng mình, miệng cười nói:

_ Em là người khiến tôi phải phạm tội!.

_ Hả là ý gì?....hừm...hừm.

Boss Nàng Thật Quá Lạnh LùngTác giả: ngocanh123Truyện Ngôn TìnhCô bé có gương mặt tròn trịa, trắng trẻo, đôi mắt sưng úp vì khóc, đó là Doãng Tuyết Đan người duy nhất còn sống sót trong cuộc thảm sát vừa qua. Cô bé ngồi bệt dưới đất, cả người bé rung rẫy vì sợ hãi quá độ, ai hỏi gì bé cũng không nói, chỉ ngồi đó nét mặt không còn tí cảm xúc nào, bên phía cảnh sát họ vẫn đang làm nhiệm vụ của mình. Bé ngồi trước cửa ngôi biệt thự của gia đình mình, nhưng giờ đây đã không còn ai nữa, chỉ trong có một ngày mà ba mẹ cùng em trai đã bỏ cô mà đi mãi mãi. Một chiếc siêu xe dừng lại trước cửa biệt thự, một người đàn ông có tướng mạo uy nghiêm, cao lớn, mặc trên người bộ tây trang đắt tiền, mở cửa xe bước xuống, ông đi đến bên cô bé, ngồi xuống trước mặt bé, ông nhìn cô bé mặt đầy nước mắt, tim ông cũng co thắt lại, giọng ông trầm ấm nhìn bé nói: _"con nếu muốn trả thù cho cả nhà thì hãy theo ta". Cô ngước mắt lên nhìn người vừa nói, đôi mắt cô bé giờ đây chỉ có sự thù hận trong đó, không hề đắng đo, Tuyết Đan quyết định, cô đứng lên bước theo người đàn… Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua ô cửa sổ chui vào phòng ngủ, tại chiếc giường lớn có một đôi trai gái đang ngủ rất say, nếu như cô gái không bị ánh nắng làm chói mắt thì có lẽ họ vẫn sẽ ngủ đến trưa không chừng.Hạ Huyên nhăn mặt vì ánh nắng sớm chiếu vào mắt, cô lười biếng từ từ mở mắt, cả người muốn động đậy tìm thế để ngồi dậy, nhưng sao người mình nó mát mát, mà eo lại nặng vậy a?.Vì đang say ke nên cô chưa nhìn ra điều gì, cô vẫn cố gắng để ngồi dậy, nhưng không được, bực mình Hạ Huyên mở to mắt nhìn xem là cái gì đang đè mình như thế, bàn tay vén chăn ra, và nhìn xuống eo._ Hả! Cái bàn tay của ai vậy?.Và khi nhìn kĩ lại thì._ " Trời ơi! Mình không có mặc gì cả.Cả người Hạ Huyên rung rẫy vì sợ, cô từ từ quay đầu qua nhìn người nằm phía sau lưng và thế là!.Á.....................á.....................a..................a.Một tiếng thét to dài làm cho đàn chim đang đậu trên cành cây ngoài cửa sổ, vì nghe tiếng thét của cô chúng giật mình hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất.Gia Khiêm đang ngủ say nghe tiếng thét lớn anh liền ngồi phắt dậy, vì ngồi quá nhanh làm đụng chạm vào vết thương, hai bàn tay anh ôm lấy ngực đến ôm đầu, máu nơi vết thương trước ngực liền chảy ra ướt hết băng gạt.Hạ Huyên nhìn thấy được vết thương anh chảy máu, bệnh nghề nghiệp của cô nổi lên, cô nhanh chân xuống giường đi lấy hộp thuốc, rồi nhanh nhẹn thay băng cho anh, khi đã thay xong cô mới phát hiện gương mặt của Gia Khiêm đang ửng đỏ, cặp mắt anh đang mê đắm nhìn cô.Hạ Huyên thấy làm lạ lên tiếng hỏi:_ Mặt anh bị gì mà đỏ lên hết vậy?Gia Khiêm cười giảo hoạt mắt nhìn cô bé thơ ngây trước mặt, hai cánh tay anh bất ngờ kéo cả người Hạ Huyên vào lòng mình, miệng cười nói:_ Em là người khiến tôi phải phạm tội!._ Hả là ý gì?....hừm...hừm.

Chương 33: Tình cảnh ám muội _1