Tác giả:

Điều tôi sợ hãi nhất, chính là đời này gặp lại Cố Phạn Hi. Mà trên thế giới có một loại định luật, gọi là  “Định luật Murphy” :  Nếu như lo lắng một việc nào đó, vậy việc đó càng có khả năng xảy ra. Nếu như đại ngục có khả năng tồn tại, vậy thì nó nhất định có tồn tại. Tôi sợ hãi Cố Phạn Hi, cho nên tôi lại gặp lại Cố Phạn Hi, mà Cố Phạn Hi chính là địa ngục của tôi. Buổi tối hôm ấy, máy bay trễ giờ, tôi hạ cánh xuống thành phố cách xa đã lâu, vội vàng chạy đến hôn lễ của A Vân. Tôi liên tục xin lỗi, hôn lễ đã sắp đi đến phần kết thúc. A Vân đeo giúp tôi hoa hồng của “phù dâu” lên: “Chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy, mau vào đi thôi.” Tôi phản ứng không kịp, cửa tân phòng mở ra, mấy bàn tay kéo tôi đi vào. Trong phòng rất loạn, một đám người đang vui đùa ầm ĩ, một bên khác ba người phù dâu đang né tránh, liên tục kêu lên sợ hãi. “Lại đến thêm một người nữa!”” Một bàn tay hướng đến ôm eo tôi: “Lại đây đi, ha ha! Đến giờ này à, em gái xinh đẹp, để anh nhìn xem áo ngực của em hôm nay là màu…

Chương 3: Liều mạng

Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô ẤyTác giả: Nam Phong Tri ÝTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐiều tôi sợ hãi nhất, chính là đời này gặp lại Cố Phạn Hi. Mà trên thế giới có một loại định luật, gọi là  “Định luật Murphy” :  Nếu như lo lắng một việc nào đó, vậy việc đó càng có khả năng xảy ra. Nếu như đại ngục có khả năng tồn tại, vậy thì nó nhất định có tồn tại. Tôi sợ hãi Cố Phạn Hi, cho nên tôi lại gặp lại Cố Phạn Hi, mà Cố Phạn Hi chính là địa ngục của tôi. Buổi tối hôm ấy, máy bay trễ giờ, tôi hạ cánh xuống thành phố cách xa đã lâu, vội vàng chạy đến hôn lễ của A Vân. Tôi liên tục xin lỗi, hôn lễ đã sắp đi đến phần kết thúc. A Vân đeo giúp tôi hoa hồng của “phù dâu” lên: “Chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy, mau vào đi thôi.” Tôi phản ứng không kịp, cửa tân phòng mở ra, mấy bàn tay kéo tôi đi vào. Trong phòng rất loạn, một đám người đang vui đùa ầm ĩ, một bên khác ba người phù dâu đang né tránh, liên tục kêu lên sợ hãi. “Lại đến thêm một người nữa!”” Một bàn tay hướng đến ôm eo tôi: “Lại đây đi, ha ha! Đến giờ này à, em gái xinh đẹp, để anh nhìn xem áo ngực của em hôm nay là màu… Tôi biết Cố Phạn Hi đang đợi tôi chui đầu vào lưới.Mà tôi chẳng thể chọn lựa.Ngày hôm sau, tôi đi vào Tập đoàn Cố thị, đưa giấy hẹn cho tiếp tân: “Chào cô, tôi là phóng viên của Tạp chí Tân Nguyệt, muốn hẹn Cố tin sinh phỏng vấn.”Đối phương tiếp nhận giấy hẹn phỏng vấn, liền xua tay ý bảo tôi đi.Tôi cho rằng đây là từ chối, thở dài một tiếng, trong lòng có chút mất mát không tên.Ai ngờ, buổi chiều lại nhận được điện thoại của Cố Phạn Hi.Giọng anh lạnh nhạt: “Cô muốn phỏng vấn tôi?”Tôi nói: “Đúng”, dừng một chút, “Xin hỏi khi nào ngài có thời gian?”Cố Phạn Hi nhẹ giọng cười, tiếng cười chán nản nhạt nhẽo, “Bây giờ có thời gian, Hội sở* Cẩm Tú Viên, 312.”*hội sở: nơi làm việc và giao dịch của một cơ quan, một tổ chức (đồng nghĩa “trụ sở”).“Hội sở… “ Tôi có chút chần chờ.Cố Phạn Hi đã tắt điện thoại.Tôi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi.Gọi xe đến Cẩm Tú Viên, tôi đứng bên ngoài ghế lô* 312, hít sâu rất nhiều lần, mới lấy hết can đảm đẩy cửa ra.*ghế lô 包厢: ghế ngồi thiết kế đặc biệt (trong kịch trường, quán trà, quán ăn, KTV…) có vài chỗ ngồi, hay có thể hiểu là phòng bao riêngGhế lô có không ít người, khắp gian phòng lượn lờ sương khói, tôi tốn phần lớn sức lực mới có thể nhìn thấy Cố Phạn Hi. Anh ngồi ở một góc bên trong, cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi lắc, dáng vẻ như đang suy tư điều gì.Tôi hướng về phía anh đi đến, đột nhiên chân bị vướng một chút, quệt qua một người đàn ông râu quai nón.“Em gái nhỏ, không có việc gì chứ?” Râu quai nón đỡ lấy tôi.Tôi ngượng ngùng lắc đầu: “Không có việc gì.”Tôi đang định đứng dậy, lại bị râu quai nón ấn lên trên đùi hắn. Trong lòng tôi chợt rùng mình, vội vàng đẩy cánh tay của râu quai nón đã sờ đến tay tôi ra: “Tiên sinh, mong ngài tự trọng.”“Tự trọng?” Râu quai nón kỳ quái mà cười, “Là cô em ngồi vào người anh trước, ngồi cũng ngồi rồi, như thế nào, cùng anh đây uống một chén được không?”Hắn bắt lấy cánh tay tôi, bắt đầu ch*m r** v**t v*, tràn ngập hương vị s*c t*nh khiêu khích, khiến cả người tôi đều nổi lên một tầng da gà khinh tởm.“Buông ra!”Tôi ra sức giãy giụa.Trong mắt râu quai nón b*n r* ánh nhìn hung hăng, vung tay quật ngã tôi lên ghế sô pha, hùng hổ nói: “Mẹ nó, cho cô mặt mũi còn không biết xấu hổ! Đồ gái đ**m xấu xí, ông đây hôm nay kiểu gì cũng phải trị mày!”Tôi bị hắn một tay đè trên sô pha không thể động đậy, một tay khác của hắn lại đặt ở dây lưng của tôi. Mọi người ở ghế lô nghe được tiếng động đều nhìn qua, nhưng không một ai thay tôi nói câu nào.Cách đó thật xa, tôi chạm vào ánh mắt của Cố Phạn Hi.Lạnh lẽo.Mũi tôi đau xót, trong lòng bỗng chợt lạnh vô cùng. Tôi cho dù chết cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục trong tầm mắt của Cố Phạn Hi. Tôi dùng hết sức lực duỗi tay ra ngoài, bắt lấy một bình rượu, hung hăng đập lên đầu mình một cái.Tôi nắm chặt một nửa cái bình còn lại, hướng về phía râu quai nón hét to, “Anh tránh ra! Nếu không tôi cùng anh liều mạng!”Tôi quá khẩn trương, cũng quá kinh hoàng, toàn thân đều run rẩy.Nhưng tôi cũng chọc giận râu quai nón: “Mẹ nó, con đ**m xấu xí, dám uy h**p ông đây… “ Hắn bắt lấy cánh tay tôi, giật lấy bình rượu, đem phần thủy tinh vỡ hướng đến mặt tôi.Lòng tôi khi ấy ngay cả đấu tranh vùng vẫy cũng không làm nữa, tuyệt vọng nhắm mắt lại.Đúng lúc này, trong góc vang lên một âm thanh trầm thấp: “Thế nào đây, Đại Soái, cậu hôm nay muốn phá địa bàn của tôi?”

Tôi biết Cố Phạn Hi đang đợi tôi chui đầu vào lưới.

Mà tôi chẳng thể chọn lựa.

Ngày hôm sau, tôi đi vào Tập đoàn Cố thị, đưa giấy hẹn cho tiếp tân: “Chào cô, tôi là phóng viên của Tạp chí Tân Nguyệt, muốn hẹn Cố tin sinh phỏng vấn.”

Đối phương tiếp nhận giấy hẹn phỏng vấn, liền xua tay ý bảo tôi đi.

Tôi cho rằng đây là từ chối, thở dài một tiếng, trong lòng có chút mất mát không tên.

Ai ngờ, buổi chiều lại nhận được điện thoại của Cố Phạn Hi.

Giọng anh lạnh nhạt: “Cô muốn phỏng vấn tôi?”

Tôi nói: “Đúng”, dừng một chút, “Xin hỏi khi nào ngài có thời gian?”

Cố Phạn Hi nhẹ giọng cười, tiếng cười chán nản nhạt nhẽo, “Bây giờ có thời gian, Hội sở* Cẩm Tú Viên, 312.”

*hội sở: nơi làm việc và giao dịch của một cơ quan, một tổ chức (đồng nghĩa “trụ sở”).

“Hội sở… “ Tôi có chút chần chờ.

Cố Phạn Hi đã tắt điện thoại.

Tôi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi.

Gọi xe đến Cẩm Tú Viên, tôi đứng bên ngoài ghế lô* 312, hít sâu rất nhiều lần, mới lấy hết can đảm đẩy cửa ra.

*ghế lô 包厢: ghế ngồi thiết kế đặc biệt (trong kịch trường, quán trà, quán ăn, KTV…) có vài chỗ ngồi, hay có thể hiểu là phòng bao riêng

Ghế lô có không ít người, khắp gian phòng lượn lờ sương khói, tôi tốn phần lớn sức lực mới có thể nhìn thấy Cố Phạn Hi. Anh ngồi ở một góc bên trong, cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi lắc, dáng vẻ như đang suy tư điều gì.

Tôi hướng về phía anh đi đến, đột nhiên chân bị vướng một chút, quệt qua một người đàn ông râu quai nón.

“Em gái nhỏ, không có việc gì chứ?” Râu quai nón đỡ lấy tôi.

Tôi ngượng ngùng lắc đầu: “Không có việc gì.”

Tôi đang định đứng dậy, lại bị râu quai nón ấn lên trên đùi hắn. Trong lòng tôi chợt rùng mình, vội vàng đẩy cánh tay của râu quai nón đã sờ đến tay tôi ra: “Tiên sinh, mong ngài tự trọng.”

“Tự trọng?” Râu quai nón kỳ quái mà cười, “Là cô em ngồi vào người anh trước, ngồi cũng ngồi rồi, như thế nào, cùng anh đây uống một chén được không?”

Hắn bắt lấy cánh tay tôi, bắt đầu ch*m r** v**t v*, tràn ngập hương vị s*c t*nh khiêu khích, khiến cả người tôi đều nổi lên một tầng da gà khinh tởm.

“Buông ra!”

Tôi ra sức giãy giụa.

Trong mắt râu quai nón b*n r* ánh nhìn hung hăng, vung tay quật ngã tôi lên ghế sô pha, hùng hổ nói: “Mẹ nó, cho cô mặt mũi còn không biết xấu hổ! Đồ gái đ**m xấu xí, ông đây hôm nay kiểu gì cũng phải trị mày!”

Tôi bị hắn một tay đè trên sô pha không thể động đậy, một tay khác của hắn lại đặt ở dây lưng của tôi. Mọi người ở ghế lô nghe được tiếng động đều nhìn qua, nhưng không một ai thay tôi nói câu nào.

Cách đó thật xa, tôi chạm vào ánh mắt của Cố Phạn Hi.

Lạnh lẽo.

Mũi tôi đau xót, trong lòng bỗng chợt lạnh vô cùng. Tôi cho dù chết cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục trong tầm mắt của Cố Phạn Hi. Tôi dùng hết sức lực duỗi tay ra ngoài, bắt lấy một bình rượu, hung hăng đập lên đầu mình một cái.

Tôi nắm chặt một nửa cái bình còn lại, hướng về phía râu quai nón hét to, “Anh tránh ra! Nếu không tôi cùng anh liều mạng!”

Tôi quá khẩn trương, cũng quá kinh hoàng, toàn thân đều run rẩy.

Nhưng tôi cũng chọc giận râu quai nón: “Mẹ nó, con đ**m xấu xí, dám uy h**p ông đây… “ Hắn bắt lấy cánh tay tôi, giật lấy bình rượu, đem phần thủy tinh vỡ hướng đến mặt tôi.

Lòng tôi khi ấy ngay cả đấu tranh vùng vẫy cũng không làm nữa, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, trong góc vang lên một âm thanh trầm thấp: “Thế nào đây, Đại Soái, cậu hôm nay muốn phá địa bàn của tôi?”

Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô ẤyTác giả: Nam Phong Tri ÝTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐiều tôi sợ hãi nhất, chính là đời này gặp lại Cố Phạn Hi. Mà trên thế giới có một loại định luật, gọi là  “Định luật Murphy” :  Nếu như lo lắng một việc nào đó, vậy việc đó càng có khả năng xảy ra. Nếu như đại ngục có khả năng tồn tại, vậy thì nó nhất định có tồn tại. Tôi sợ hãi Cố Phạn Hi, cho nên tôi lại gặp lại Cố Phạn Hi, mà Cố Phạn Hi chính là địa ngục của tôi. Buổi tối hôm ấy, máy bay trễ giờ, tôi hạ cánh xuống thành phố cách xa đã lâu, vội vàng chạy đến hôn lễ của A Vân. Tôi liên tục xin lỗi, hôn lễ đã sắp đi đến phần kết thúc. A Vân đeo giúp tôi hoa hồng của “phù dâu” lên: “Chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy, mau vào đi thôi.” Tôi phản ứng không kịp, cửa tân phòng mở ra, mấy bàn tay kéo tôi đi vào. Trong phòng rất loạn, một đám người đang vui đùa ầm ĩ, một bên khác ba người phù dâu đang né tránh, liên tục kêu lên sợ hãi. “Lại đến thêm một người nữa!”” Một bàn tay hướng đến ôm eo tôi: “Lại đây đi, ha ha! Đến giờ này à, em gái xinh đẹp, để anh nhìn xem áo ngực của em hôm nay là màu… Tôi biết Cố Phạn Hi đang đợi tôi chui đầu vào lưới.Mà tôi chẳng thể chọn lựa.Ngày hôm sau, tôi đi vào Tập đoàn Cố thị, đưa giấy hẹn cho tiếp tân: “Chào cô, tôi là phóng viên của Tạp chí Tân Nguyệt, muốn hẹn Cố tin sinh phỏng vấn.”Đối phương tiếp nhận giấy hẹn phỏng vấn, liền xua tay ý bảo tôi đi.Tôi cho rằng đây là từ chối, thở dài một tiếng, trong lòng có chút mất mát không tên.Ai ngờ, buổi chiều lại nhận được điện thoại của Cố Phạn Hi.Giọng anh lạnh nhạt: “Cô muốn phỏng vấn tôi?”Tôi nói: “Đúng”, dừng một chút, “Xin hỏi khi nào ngài có thời gian?”Cố Phạn Hi nhẹ giọng cười, tiếng cười chán nản nhạt nhẽo, “Bây giờ có thời gian, Hội sở* Cẩm Tú Viên, 312.”*hội sở: nơi làm việc và giao dịch của một cơ quan, một tổ chức (đồng nghĩa “trụ sở”).“Hội sở… “ Tôi có chút chần chờ.Cố Phạn Hi đã tắt điện thoại.Tôi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi.Gọi xe đến Cẩm Tú Viên, tôi đứng bên ngoài ghế lô* 312, hít sâu rất nhiều lần, mới lấy hết can đảm đẩy cửa ra.*ghế lô 包厢: ghế ngồi thiết kế đặc biệt (trong kịch trường, quán trà, quán ăn, KTV…) có vài chỗ ngồi, hay có thể hiểu là phòng bao riêngGhế lô có không ít người, khắp gian phòng lượn lờ sương khói, tôi tốn phần lớn sức lực mới có thể nhìn thấy Cố Phạn Hi. Anh ngồi ở một góc bên trong, cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi lắc, dáng vẻ như đang suy tư điều gì.Tôi hướng về phía anh đi đến, đột nhiên chân bị vướng một chút, quệt qua một người đàn ông râu quai nón.“Em gái nhỏ, không có việc gì chứ?” Râu quai nón đỡ lấy tôi.Tôi ngượng ngùng lắc đầu: “Không có việc gì.”Tôi đang định đứng dậy, lại bị râu quai nón ấn lên trên đùi hắn. Trong lòng tôi chợt rùng mình, vội vàng đẩy cánh tay của râu quai nón đã sờ đến tay tôi ra: “Tiên sinh, mong ngài tự trọng.”“Tự trọng?” Râu quai nón kỳ quái mà cười, “Là cô em ngồi vào người anh trước, ngồi cũng ngồi rồi, như thế nào, cùng anh đây uống một chén được không?”Hắn bắt lấy cánh tay tôi, bắt đầu ch*m r** v**t v*, tràn ngập hương vị s*c t*nh khiêu khích, khiến cả người tôi đều nổi lên một tầng da gà khinh tởm.“Buông ra!”Tôi ra sức giãy giụa.Trong mắt râu quai nón b*n r* ánh nhìn hung hăng, vung tay quật ngã tôi lên ghế sô pha, hùng hổ nói: “Mẹ nó, cho cô mặt mũi còn không biết xấu hổ! Đồ gái đ**m xấu xí, ông đây hôm nay kiểu gì cũng phải trị mày!”Tôi bị hắn một tay đè trên sô pha không thể động đậy, một tay khác của hắn lại đặt ở dây lưng của tôi. Mọi người ở ghế lô nghe được tiếng động đều nhìn qua, nhưng không một ai thay tôi nói câu nào.Cách đó thật xa, tôi chạm vào ánh mắt của Cố Phạn Hi.Lạnh lẽo.Mũi tôi đau xót, trong lòng bỗng chợt lạnh vô cùng. Tôi cho dù chết cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục trong tầm mắt của Cố Phạn Hi. Tôi dùng hết sức lực duỗi tay ra ngoài, bắt lấy một bình rượu, hung hăng đập lên đầu mình một cái.Tôi nắm chặt một nửa cái bình còn lại, hướng về phía râu quai nón hét to, “Anh tránh ra! Nếu không tôi cùng anh liều mạng!”Tôi quá khẩn trương, cũng quá kinh hoàng, toàn thân đều run rẩy.Nhưng tôi cũng chọc giận râu quai nón: “Mẹ nó, con đ**m xấu xí, dám uy h**p ông đây… “ Hắn bắt lấy cánh tay tôi, giật lấy bình rượu, đem phần thủy tinh vỡ hướng đến mặt tôi.Lòng tôi khi ấy ngay cả đấu tranh vùng vẫy cũng không làm nữa, tuyệt vọng nhắm mắt lại.Đúng lúc này, trong góc vang lên một âm thanh trầm thấp: “Thế nào đây, Đại Soái, cậu hôm nay muốn phá địa bàn của tôi?”

Chương 3: Liều mạng