Mai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi…
Chương 6: Vị Hôn Thê Nữ Phụ 6
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Mai Hạ mỉm cười nhận giải, đầu ngón chân lại rất đau.Hai ngày nay cô không phải không muốn luyện mà là trước đó vì tập nhiều quá nên gót chân đã rất đau.Vì không muốn lo lắng nên cô đã mua thuốc từ hệ thống, tiếc là mỗi lần chỉ có tác dụng hai giờ.Lúc này vừa khéo hết thời gian."Hệ thống, đổi tiếp một viên giảm đau""Loại giảm 20%, 50%, 70% hay 100% nào?""100% ấy""Tít tít...!giao dịch thành công, trừ 100 điểm.Điểm hiện tại: 4900.Dùng luôn chứ chủ nhân?""Dùng luôn"Cơn đau ở chân tan thành mây khói.Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.Có hệ thống đúng là tiện."Hệ thống, đây sẽ là lần cuối cùng tôi thi múa ballet""Hửm? Vì sao? Mỗi lần chiến thắng chủ nhân đều được cộng điểm, thậm chí còn có thành tích nữa!"Hệ thống không hiểu nói."Vì cảm thấy nhàm chán thôi.Hơn nữa sắp tới tôi cần tập trung học tập, tương lai tôi không phải là một nghệ sĩ múa mà là chủ nhân của một công ty""Được rồi"Hệ thống thấy cũng có lý nên không hỏi nhiều.Thật ra Mai Hạ cảm thấy vòng tuần hoàn thi đấu - nhận giải - kiếm điểm có chút nhàm chán.Cô cần chuyển sang mục tiêu mới mẻ hơn.Việc cô ngồi vững vị trí đầu trong các cuộc thi cũng khiến không ít người khó chịu.Mà cô cũng chẳng có đam mê chân chính như họ, thôi thì rút cũng tốt.Cô đi xuống bục và thấy Vũ Tuấn đứng trước mặt cô, cậu nở nụ cười thật tươi, sau đó chìa bó hoa ra trước mặt cô.Nói là bó hoa cũng không đúng lắm.Phải là "bó quả"mới đúng.Bởi vì nó được làm bằng dâu tây và cherry, thật đúng là nể Vũ Tuấn thế mà cũng nghĩ ra được."Chúc mừng cậu nhé!"Cậu tươi cười nói, nhét bó hoa rực rỡ vào tay cô.Gô bất đắc dĩ làm theo.Cậu tháo dép đi trong nhà của cô ra, sau đó đặt chân cô lên đùi mình."Chậc, cậu quyết định không dự thi nữa là đúng"Cậu đau lòng nói.Vậy mà bản thân không phát hiện ra."Đau như thế này mà cậu vẫn tung tăng quá nhỉ? Chịu đựng giỏi như thế, có phải tớ nên tặng cậu một tấm huy chương chiến sĩ thi đua không?""Ôi, tớ không đau đâu, thật đấy.Nhìn ghê thế thôi, tớ chẳng thấy gì cả.Nếu cậu không tin tớ có thể chạy cho cậu xem luôn""Ôi thôi thôi, ngồi yên một chỗ đi"Vũ Tuấn chườm đá cho cô."Cậu cũng đâu kém phần nhỉ? Không biết là ai thi đấu bị đánh bầm tím cả người mà vẫn kéo tớ vào khu giải trí chơi cả ngày trời"Cô nhướng mày."Tớ là con trai, cậu so làm gì"Vũ Tuấn nói."Hứa với tớ, cậu hãy quan tâm tới bản thân mình nhiều hơn được không?"Mai Hạ từ nhỏ đã trở thành con nhà người ta.Các bạn từng nói, cuộc thi nào có Mai Hạ tham gia là biết giải nhất không đến lượt người khác sờ vào.Thực tế, làm được điều đó không phải là việc dễ dàng.Cô sinh ra không phải thiên tài, tất cả đều là do cổ gắng mà ra.Từ nhỏ cô đã lao đầu vào học tập, dù bố mẹ khuyên rằng cứ thoải mái đi.Cô nàng có rất nhiều lần thiếu ngủ trong khoảng thời gian dài.Múa thì càng khỏi nói, chuyện đổ máu, bong gân là chuyện thường.Nhiều lúc nhìn cô mà cậu đau lòng muốn khóc.Mọi người không biết vì sao cô lại tự ép bản thân như vậy.Hình như cô từng nói, bản thân muốn trở thành người xuất sắc."Trong mắt tớ, cậu chính là người xuất sắc nhất..
Mai Hạ mỉm cười nhận giải, đầu ngón chân lại rất đau.
Hai ngày nay cô không phải không muốn luyện mà là trước đó vì tập nhiều quá nên gót chân đã rất đau.
Vì không muốn lo lắng nên cô đã mua thuốc từ hệ thống, tiếc là mỗi lần chỉ có tác dụng hai giờ.
Lúc này vừa khéo hết thời gian.
"Hệ thống, đổi tiếp một viên giảm đau"
"Loại giảm 20%, 50%, 70% hay 100% nào?"
"100% ấy"
"Tít tít...!
giao dịch thành công, trừ 100 điểm.
Điểm hiện tại: 4900.
Dùng luôn chứ chủ nhân?"
"Dùng luôn"
Cơn đau ở chân tan thành mây khói.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có hệ thống đúng là tiện.
"Hệ thống, đây sẽ là lần cuối cùng tôi thi múa ballet"
"Hửm? Vì sao? Mỗi lần chiến thắng chủ nhân đều được cộng điểm, thậm chí còn có thành tích nữa!"
Hệ thống không hiểu nói.
"Vì cảm thấy nhàm chán thôi.
Hơn nữa sắp tới tôi cần tập trung học tập, tương lai tôi không phải là một nghệ sĩ múa mà là chủ nhân của một công ty"
"Được rồi"
Hệ thống thấy cũng có lý nên không hỏi nhiều.
Thật ra Mai Hạ cảm thấy vòng tuần hoàn thi đấu - nhận giải - kiếm điểm có chút nhàm chán.
Cô cần chuyển sang mục tiêu mới mẻ hơn.
Việc cô ngồi vững vị trí đầu trong các cuộc thi cũng khiến không ít người khó chịu.
Mà cô cũng chẳng có đam mê chân chính như họ, thôi thì rút cũng tốt.
Cô đi xuống bục và thấy Vũ Tuấn đứng trước mặt cô, cậu nở nụ cười thật tươi, sau đó chìa bó hoa ra trước mặt cô.
Nói là bó hoa cũng không đúng lắm.
Phải là "bó quả"
mới đúng.
Bởi vì nó được làm bằng dâu tây và cherry, thật đúng là nể Vũ Tuấn thế mà cũng nghĩ ra được.
"Chúc mừng cậu nhé!"
Cậu tươi cười nói, nhét bó hoa rực rỡ vào tay cô.
Gô bất đắc dĩ làm theo.
Cậu tháo dép đi trong nhà của cô ra, sau đó đặt chân cô lên đùi mình.
"Chậc, cậu quyết định không dự thi nữa là đúng"
Cậu đau lòng nói.
Vậy mà bản thân không phát hiện ra.
"Đau như thế này mà cậu vẫn tung tăng quá nhỉ? Chịu đựng giỏi như thế, có phải tớ nên tặng cậu một tấm huy chương chiến sĩ thi đua không?"
"Ôi, tớ không đau đâu, thật đấy.
Nhìn ghê thế thôi, tớ chẳng thấy gì cả.
Nếu cậu không tin tớ có thể chạy cho cậu xem luôn"
"Ôi thôi thôi, ngồi yên một chỗ đi"
Vũ Tuấn chườm đá cho cô."Cậu cũng đâu kém phần nhỉ? Không biết là ai thi đấu bị đánh bầm tím cả người mà vẫn kéo tớ vào khu giải trí chơi cả ngày trời"
Cô nhướng mày.
"Tớ là con trai, cậu so làm gì"
Vũ Tuấn nói.
"Hứa với tớ, cậu hãy quan tâm tới bản thân mình nhiều hơn được không?"
Mai Hạ từ nhỏ đã trở thành con nhà người ta.
Các bạn từng nói, cuộc thi nào có Mai Hạ tham gia là biết giải nhất không đến lượt người khác sờ vào.
Thực tế, làm được điều đó không phải là việc dễ dàng.
Cô sinh ra không phải thiên tài, tất cả đều là do cổ gắng mà ra.
Từ nhỏ cô đã lao đầu vào học tập, dù bố mẹ khuyên rằng cứ thoải mái đi.
Cô nàng có rất nhiều lần thiếu ngủ trong khoảng thời gian dài.
Múa thì càng khỏi nói, chuyện đổ máu, bong gân là chuyện thường.
Nhiều lúc nhìn cô mà cậu đau lòng muốn khóc.
Mọi người không biết vì sao cô lại tự ép bản thân như vậy.
Hình như cô từng nói, bản thân muốn trở thành người xuất sắc.
"Trong mắt tớ, cậu chính là người xuất sắc nhất..
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Mai Hạ mỉm cười nhận giải, đầu ngón chân lại rất đau.Hai ngày nay cô không phải không muốn luyện mà là trước đó vì tập nhiều quá nên gót chân đã rất đau.Vì không muốn lo lắng nên cô đã mua thuốc từ hệ thống, tiếc là mỗi lần chỉ có tác dụng hai giờ.Lúc này vừa khéo hết thời gian."Hệ thống, đổi tiếp một viên giảm đau""Loại giảm 20%, 50%, 70% hay 100% nào?""100% ấy""Tít tít...!giao dịch thành công, trừ 100 điểm.Điểm hiện tại: 4900.Dùng luôn chứ chủ nhân?""Dùng luôn"Cơn đau ở chân tan thành mây khói.Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.Có hệ thống đúng là tiện."Hệ thống, đây sẽ là lần cuối cùng tôi thi múa ballet""Hửm? Vì sao? Mỗi lần chiến thắng chủ nhân đều được cộng điểm, thậm chí còn có thành tích nữa!"Hệ thống không hiểu nói."Vì cảm thấy nhàm chán thôi.Hơn nữa sắp tới tôi cần tập trung học tập, tương lai tôi không phải là một nghệ sĩ múa mà là chủ nhân của một công ty""Được rồi"Hệ thống thấy cũng có lý nên không hỏi nhiều.Thật ra Mai Hạ cảm thấy vòng tuần hoàn thi đấu - nhận giải - kiếm điểm có chút nhàm chán.Cô cần chuyển sang mục tiêu mới mẻ hơn.Việc cô ngồi vững vị trí đầu trong các cuộc thi cũng khiến không ít người khó chịu.Mà cô cũng chẳng có đam mê chân chính như họ, thôi thì rút cũng tốt.Cô đi xuống bục và thấy Vũ Tuấn đứng trước mặt cô, cậu nở nụ cười thật tươi, sau đó chìa bó hoa ra trước mặt cô.Nói là bó hoa cũng không đúng lắm.Phải là "bó quả"mới đúng.Bởi vì nó được làm bằng dâu tây và cherry, thật đúng là nể Vũ Tuấn thế mà cũng nghĩ ra được."Chúc mừng cậu nhé!"Cậu tươi cười nói, nhét bó hoa rực rỡ vào tay cô.Gô bất đắc dĩ làm theo.Cậu tháo dép đi trong nhà của cô ra, sau đó đặt chân cô lên đùi mình."Chậc, cậu quyết định không dự thi nữa là đúng"Cậu đau lòng nói.Vậy mà bản thân không phát hiện ra."Đau như thế này mà cậu vẫn tung tăng quá nhỉ? Chịu đựng giỏi như thế, có phải tớ nên tặng cậu một tấm huy chương chiến sĩ thi đua không?""Ôi, tớ không đau đâu, thật đấy.Nhìn ghê thế thôi, tớ chẳng thấy gì cả.Nếu cậu không tin tớ có thể chạy cho cậu xem luôn""Ôi thôi thôi, ngồi yên một chỗ đi"Vũ Tuấn chườm đá cho cô."Cậu cũng đâu kém phần nhỉ? Không biết là ai thi đấu bị đánh bầm tím cả người mà vẫn kéo tớ vào khu giải trí chơi cả ngày trời"Cô nhướng mày."Tớ là con trai, cậu so làm gì"Vũ Tuấn nói."Hứa với tớ, cậu hãy quan tâm tới bản thân mình nhiều hơn được không?"Mai Hạ từ nhỏ đã trở thành con nhà người ta.Các bạn từng nói, cuộc thi nào có Mai Hạ tham gia là biết giải nhất không đến lượt người khác sờ vào.Thực tế, làm được điều đó không phải là việc dễ dàng.Cô sinh ra không phải thiên tài, tất cả đều là do cổ gắng mà ra.Từ nhỏ cô đã lao đầu vào học tập, dù bố mẹ khuyên rằng cứ thoải mái đi.Cô nàng có rất nhiều lần thiếu ngủ trong khoảng thời gian dài.Múa thì càng khỏi nói, chuyện đổ máu, bong gân là chuyện thường.Nhiều lúc nhìn cô mà cậu đau lòng muốn khóc.Mọi người không biết vì sao cô lại tự ép bản thân như vậy.Hình như cô từng nói, bản thân muốn trở thành người xuất sắc."Trong mắt tớ, cậu chính là người xuất sắc nhất..