Mai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi…
Chương 12: Vị Hôn Thê Nữ Phụ 12
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Sau gần một tiếng vật vã thì cả hai cũng về tới nhà.Vũ Tuấn vì không để cô đói nên dặn cô tự mở tủ lạnh ăn cái gì lót dạ trước.Mai Hạ đương nhiên không để cậu "chiến đấu"một mình, xắn tay áo nói: "Tớ nấu cơm với cậu! Hai người nhanh hơn một người mài""Vậy cậu giúp tớ rửa chỗ rau củ này nha""Vâng thưa bếp trưởng"Cậu bật cười, sau đó tiếp tục nấu ăn.Có hai người ở nên khu bếp có vẻ khá chật, thế nhưng điều này lại làm cậu cảm thấy rất tốt.Mơ ước sau này của cậu chính là như vậy.Tình yêu không phải một người phục vụ và một người hưởng thụ mà là cả hai giúp đỡ, hỗ trợ đối phương.Ít nhất thì trong cảm nhận của cậu, hạnh phúc không phải là sau khi đi làm về có sẵn cơm ăn mà hai người cùng nấu ăn như thế này."Tớ nghe nói sắp có thi đấu gì đó à? Gần đây các cậu luyện tập cũng mệt quá.""Ừ, có một cuộc thi và đang chọn người đi thi.Mọi người ai cũng cổ gắng cả""Cậu cũng thể đấy, nhưng mà không chú ý gì cả, vết thương đầy người kia kìa!"Cô cau mày trách mắng."Tớ xin lỗi"Cậu vội vàng giơ tay đầu hàng."Nếu tớ thi đấu cậu sẽ đi cổ vũ chứ hả?""Hỏi thừa.Đương nhiên rồi"Cô cười."Ăn nhiều chút còn hồi sức.""Vâng vâng...!Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu cũng nắm trong danh sách những người đi thi.Luyện tập càng lâu hơn và Mai Hạ luôn đợi cậu rồi mới về.Do mệt mỏi nên cả hai không đi chơi nữa, cũng không tới quán làm thêm của nữ chính luôn."Hệ thống, sao nam nữ chính chưa thấy gì hết vậy?"Cô nhíu mày.Đất diễn của nữ chính sao mà còn ít hơn cả nữ phụ là cô thế? "Ôi trong truyện gốc cả hai còn chưa gặp nhau cơ.Chậc, nếu cô có ý này với cậu thì thật tốt.Cậu có thể nói với cô là: "Cậu không có đơn phương đầu, tớ cũng thích cậu."Chậc, tiếc là nó chỉ xảy ra trong tưởng tượng của cậu mà thôi.Kết quả của cuộc thi là: giải nhất thuộc về một đàn anh và giải nhì là Vũ Tuấn.Trường họ ẵm hai giải cao nhất nên Ban Giám hiệu quyết định thưởng nóng.CLB tổ chức buổi liên hoan, Vũ Tuấn cũng muốn kéo Mai Hạ đi cùng."Đi cái gì mà đi! Tớ có trong CLB đâu!"Cô lắc đầu nói."Ôi dào ôi! Người nhà cả còn ngại cái gì.Với lại tiền nhà trường thưởng cho ăn đủ thế nào được! Lát nữa cùng nhau share tiền, không phải ngại đâu"Một người cười ha hả nói."Đúng rồi, mà có phải là mình Vũ Tuấn có "nóc nhà"đâu.Bọn anh cũng có, cũng dẫn đi đấy.Em không lo chán."Dưới sự nhiệt tình của mọi người, cuối cùng Mai Hạ cũng ngồi sau xe của Vũ Tuấn tới quán ăn.Họ ngôi trong một quán nướng, vì đặt chỗ trước nên không lo thiếu chỗ.Vừa vào của Mai Hạ lại gặp một người quen thuộc.Nữ chính? Yến Thư cũng bất ngờ không kém.Không ngờ đi làm hộ người quen một buổi mà lại gặp được Vũ Tuấn! Điều đáng buồn là anh vẫn chẳng để ý gì đến cô cả, ánh mắt của anh luôn chỉ dõi theo một người thôi.Cô mỉm cười lễ phép, sau đó dẫn mọi người lên tầng bày bàn ghế sẵn.Qua mọi người nói chuyện, cô biết hôm nay là buổi liên hoan do CLB thắng lớn.Không chỉ thế Vũ Tuấn còn được giải cao.Thật tuyệt vời!Vũ Tuấn ngồi cạnh giành phần nướng đồ ăn, động tác thuần thục làm mọi người trêu đùa một hồi, nói răng chắc trước giờ thường nướng đồ ăn cho "nóc nhà".
Sau gần một tiếng vật vã thì cả hai cũng về tới nhà.
Vũ Tuấn vì không để cô đói nên dặn cô tự mở tủ lạnh ăn cái gì lót dạ trước.
Mai Hạ đương nhiên không để cậu "chiến đấu"
một mình, xắn tay áo nói: "Tớ nấu cơm với cậu! Hai người nhanh hơn một người mài"
"Vậy cậu giúp tớ rửa chỗ rau củ này nha"
"Vâng thưa bếp trưởng"
Cậu bật cười, sau đó tiếp tục nấu ăn.
Có hai người ở nên khu bếp có vẻ khá chật, thế nhưng điều này lại làm cậu cảm thấy rất tốt.
Mơ ước sau này của cậu chính là như vậy.
Tình yêu không phải một người phục vụ và một người hưởng thụ mà là cả hai giúp đỡ, hỗ trợ đối phương.
Ít nhất thì trong cảm nhận của cậu, hạnh phúc không phải là sau khi đi làm về có sẵn cơm ăn mà hai người cùng nấu ăn như thế này.
"Tớ nghe nói sắp có thi đấu gì đó à? Gần đây các cậu luyện tập cũng mệt quá."
"Ừ, có một cuộc thi và đang chọn người đi thi.
Mọi người ai cũng cổ gắng cả"
"Cậu cũng thể đấy, nhưng mà không chú ý gì cả, vết thương đầy người kia kìa!"
Cô cau mày trách mắng.
"Tớ xin lỗi"
Cậu vội vàng giơ tay đầu hàng.
"Nếu tớ thi đấu cậu sẽ đi cổ vũ chứ hả?"
"Hỏi thừa.
Đương nhiên rồi"
Cô cười.
"Ăn nhiều chút còn hồi sức."
"Vâng vâng...!
Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu cũng nắm trong danh sách những người đi thi.
Luyện tập càng lâu hơn và Mai Hạ luôn đợi cậu rồi mới về.
Do mệt mỏi nên cả hai không đi chơi nữa, cũng không tới quán làm thêm của nữ chính luôn.
"Hệ thống, sao nam nữ chính chưa thấy gì hết vậy?"
Cô nhíu mày.
Đất diễn của nữ chính sao mà còn ít hơn cả nữ phụ là cô thế? "Ôi trong truyện gốc cả hai còn chưa gặp nhau cơ.
Chậc, nếu cô có ý này với cậu thì thật tốt.
Cậu có thể nói với cô là: "Cậu không có đơn phương đầu, tớ cũng thích cậu."
Chậc, tiếc là nó chỉ xảy ra trong tưởng tượng của cậu mà thôi.
Kết quả của cuộc thi là: giải nhất thuộc về một đàn anh và giải nhì là Vũ Tuấn.
Trường họ ẵm hai giải cao nhất nên Ban Giám hiệu quyết định thưởng nóng.
CLB tổ chức buổi liên hoan, Vũ Tuấn cũng muốn kéo Mai Hạ đi cùng.
"Đi cái gì mà đi! Tớ có trong CLB đâu!"
Cô lắc đầu nói.
"Ôi dào ôi! Người nhà cả còn ngại cái gì.
Với lại tiền nhà trường thưởng cho ăn đủ thế nào được! Lát nữa cùng nhau share tiền, không phải ngại đâu"
Một người cười ha hả nói.
"Đúng rồi, mà có phải là mình Vũ Tuấn có "nóc nhà"
đâu.
Bọn anh cũng có, cũng dẫn đi đấy.
Em không lo chán."
Dưới sự nhiệt tình của mọi người, cuối cùng Mai Hạ cũng ngồi sau xe của Vũ Tuấn tới quán ăn.
Họ ngôi trong một quán nướng, vì đặt chỗ trước nên không lo thiếu chỗ.
Vừa vào của Mai Hạ lại gặp một người quen thuộc.
Nữ chính? Yến Thư cũng bất ngờ không kém.
Không ngờ đi làm hộ người quen một buổi mà lại gặp được Vũ Tuấn! Điều đáng buồn là anh vẫn chẳng để ý gì đến cô cả, ánh mắt của anh luôn chỉ dõi theo một người thôi.
Cô mỉm cười lễ phép, sau đó dẫn mọi người lên tầng bày bàn ghế sẵn.
Qua mọi người nói chuyện, cô biết hôm nay là buổi liên hoan do CLB thắng lớn.
Không chỉ thế Vũ Tuấn còn được giải cao.
Thật tuyệt vời!Vũ Tuấn ngồi cạnh giành phần nướng đồ ăn, động tác thuần thục làm mọi người trêu đùa một hồi, nói răng chắc trước giờ thường nướng đồ ăn cho "nóc nhà".
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Sau gần một tiếng vật vã thì cả hai cũng về tới nhà.Vũ Tuấn vì không để cô đói nên dặn cô tự mở tủ lạnh ăn cái gì lót dạ trước.Mai Hạ đương nhiên không để cậu "chiến đấu"một mình, xắn tay áo nói: "Tớ nấu cơm với cậu! Hai người nhanh hơn một người mài""Vậy cậu giúp tớ rửa chỗ rau củ này nha""Vâng thưa bếp trưởng"Cậu bật cười, sau đó tiếp tục nấu ăn.Có hai người ở nên khu bếp có vẻ khá chật, thế nhưng điều này lại làm cậu cảm thấy rất tốt.Mơ ước sau này của cậu chính là như vậy.Tình yêu không phải một người phục vụ và một người hưởng thụ mà là cả hai giúp đỡ, hỗ trợ đối phương.Ít nhất thì trong cảm nhận của cậu, hạnh phúc không phải là sau khi đi làm về có sẵn cơm ăn mà hai người cùng nấu ăn như thế này."Tớ nghe nói sắp có thi đấu gì đó à? Gần đây các cậu luyện tập cũng mệt quá.""Ừ, có một cuộc thi và đang chọn người đi thi.Mọi người ai cũng cổ gắng cả""Cậu cũng thể đấy, nhưng mà không chú ý gì cả, vết thương đầy người kia kìa!"Cô cau mày trách mắng."Tớ xin lỗi"Cậu vội vàng giơ tay đầu hàng."Nếu tớ thi đấu cậu sẽ đi cổ vũ chứ hả?""Hỏi thừa.Đương nhiên rồi"Cô cười."Ăn nhiều chút còn hồi sức.""Vâng vâng...!Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu cũng nắm trong danh sách những người đi thi.Luyện tập càng lâu hơn và Mai Hạ luôn đợi cậu rồi mới về.Do mệt mỏi nên cả hai không đi chơi nữa, cũng không tới quán làm thêm của nữ chính luôn."Hệ thống, sao nam nữ chính chưa thấy gì hết vậy?"Cô nhíu mày.Đất diễn của nữ chính sao mà còn ít hơn cả nữ phụ là cô thế? "Ôi trong truyện gốc cả hai còn chưa gặp nhau cơ.Chậc, nếu cô có ý này với cậu thì thật tốt.Cậu có thể nói với cô là: "Cậu không có đơn phương đầu, tớ cũng thích cậu."Chậc, tiếc là nó chỉ xảy ra trong tưởng tượng của cậu mà thôi.Kết quả của cuộc thi là: giải nhất thuộc về một đàn anh và giải nhì là Vũ Tuấn.Trường họ ẵm hai giải cao nhất nên Ban Giám hiệu quyết định thưởng nóng.CLB tổ chức buổi liên hoan, Vũ Tuấn cũng muốn kéo Mai Hạ đi cùng."Đi cái gì mà đi! Tớ có trong CLB đâu!"Cô lắc đầu nói."Ôi dào ôi! Người nhà cả còn ngại cái gì.Với lại tiền nhà trường thưởng cho ăn đủ thế nào được! Lát nữa cùng nhau share tiền, không phải ngại đâu"Một người cười ha hả nói."Đúng rồi, mà có phải là mình Vũ Tuấn có "nóc nhà"đâu.Bọn anh cũng có, cũng dẫn đi đấy.Em không lo chán."Dưới sự nhiệt tình của mọi người, cuối cùng Mai Hạ cũng ngồi sau xe của Vũ Tuấn tới quán ăn.Họ ngôi trong một quán nướng, vì đặt chỗ trước nên không lo thiếu chỗ.Vừa vào của Mai Hạ lại gặp một người quen thuộc.Nữ chính? Yến Thư cũng bất ngờ không kém.Không ngờ đi làm hộ người quen một buổi mà lại gặp được Vũ Tuấn! Điều đáng buồn là anh vẫn chẳng để ý gì đến cô cả, ánh mắt của anh luôn chỉ dõi theo một người thôi.Cô mỉm cười lễ phép, sau đó dẫn mọi người lên tầng bày bàn ghế sẵn.Qua mọi người nói chuyện, cô biết hôm nay là buổi liên hoan do CLB thắng lớn.Không chỉ thế Vũ Tuấn còn được giải cao.Thật tuyệt vời!Vũ Tuấn ngồi cạnh giành phần nướng đồ ăn, động tác thuần thục làm mọi người trêu đùa một hồi, nói răng chắc trước giờ thường nướng đồ ăn cho "nóc nhà".