Tác giả:

Mai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi…

Chương 97: Họa Sĩ Và Nhạc Sĩ 27

Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Mai Hạ không hề biết Khánh Phong lại bắt đầu ra chiêu.Cô lúc này đang ở nhà, tỉ mỉ trang điểm chuẩn bị đi chơi.Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.Cô bất đắc dĩ nói: "Vào đi"Người tới là Thùy.Cô lè lưỡi, trêu ghẹo nói: "Chị của em nay đẹp quá ta.Hehe, chị định đi chơi với anh Nam à"""Biết rồi còn hỏi"Cô lườm em gái, nhưng cô nàng không sợ mà còn cười hề hề."Chị chuẩn bị nhanh đi, anh Nam tới rồi""Thật?"Cô nhướng mày."Đương nhiên.Còn mang bánh tới nữa."Mai Hạ thấy Thùy nói không giống giả vờ, vội vàng tăng tốc trang điểm rồi xuống nhà.Đúng là anh tới rồi.Huy Nam ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, dáng ngồi thẳng tắp.Bố của cô ngồi đối diện anh, trông vô cùng nghiêm túc.Mẹ của cô có lẽ đang ở dưới bếp.Cô nghe thấy tiếng động giống như đang cắt gọt cái gì."Ây, giống con rể ra mắt bố vợ nhỉ?"Thình lình, Thùy thốt ra một câu khiến cô giật cả mình.Cô lườm em gái, nói: "Bớt nghĩ linh tỉnh đi.Đừng có nói gì kì quái với anh ấy đấy"Thùy làm động tác kéo khóa miệng, cũng không xuống nhà mà lên phòng mình.Từ khi biết Mai Hạ là chị gái của cô, cô đã trở thành người nổi tiếng ở trường đấy nhé.Haizzzzzzz, đúng là khó để không kiêu ngạo mà.Huy Nam nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên.Thấy Mai Hạ, anh bất giác nở một nụ cười dịu dàng.Bố của cô thấy con gái xuống liền banh mặt, là người từng trải, dù không đọc báo về giới giải trí nhưng ông cũng hiểu được bảy tám phần.Con gái ông và thằng nhóc này không chỉ đơn thuần là bạn bè.Ông Đức hừ lạnh một tiếng.Tuy muốn nói gì nhưng cũng đành để tên nhóc đưa con gái mình đi chơi.Đúng là ngày lễ tết, ngoài đường đông đúc hẳn ra.Các tiệm bán đèn lồng lại càng rực rỡ, lung linh hấp dẫn tầm mắt của những đứa trẻ.Vì đường đông nên Huy Nam chạy xe rất chậm, nhưng cô cũng không vì thể mà cảm thấy nhàm chán.Cô ôm bó hoa trong lòng, tò mò hỏi: "Huy Nam, vì sao anh lại tặng em hoa hồng màu xanh?"Trong tiếng còi xe inh ỏi, anh cười nói gì đó.Mai Hạ không nghe thấy, không khỏi ghé sát vào anh, hỏi lại lần nữa.Cô cảm thấy nhất định bó hoa này có dụng ý gì nhé."Hê, với lại gần đây anh rất hay tặng em thứ có màu xanh da trời"Mai Hạ sực nhớ ra.Hôm trước vì cô than đói, anh lập tức lái xe mang cho cô bánh kem màu xanh, tặng cô kẹp tóc màu xanh, hôm nay cũng là hoa màu xanh.Nhưng cô chưa từng nghe nói anh thích màu này."VI nó là blue."Anh cười nói.Mai Hạ ngẩn người, không hiểu.Có phải chỉ số thông minh của cô quá thấp hay không? Thế nhưng trong tiếng còi xe inh ỏi, cô chẳng hỏi tiếp nữa.Huy Nam lái xe đưa cô đi lượn vài vòng, sau đó dẫn cô tới một tòa nhà cao tầng, đi thẳng đến sân thượng.Mai Hạ giật mình.Sân thượng được giăng đèn sáng lấp lánh, những đèn nhỏ hình sao vô cùng lung linh, cảm giác như anh mang một phần của bầu trời xuống cho cô vậy.Có bên cạnh là một em "bé"gấu bông rất lớn, có khi còn lớn hơn cả cô.Gấu bông mặc một chiếc áo trắng nhỏ, trước ngực thêu chữ: Blue."Cậu nhóc này cũng tên là Blue luôn sao?"Mai Hạ bật cười nói..

Mai Hạ không hề biết Khánh Phong lại bắt đầu ra chiêu.

Cô lúc này đang ở nhà, tỉ mỉ trang điểm chuẩn bị đi chơi.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Cô bất đắc dĩ nói: "Vào đi"

Người tới là Thùy.

Cô lè lưỡi, trêu ghẹo nói: "Chị của em nay đẹp quá ta.Hehe, chị định đi chơi với anh Nam à""

"Biết rồi còn hỏi"

Cô lườm em gái, nhưng cô nàng không sợ mà còn cười hề hề.

"Chị chuẩn bị nhanh đi, anh Nam tới rồi"

"Thật?"

Cô nhướng mày.

"Đương nhiên.Còn mang bánh tới nữa."

Mai Hạ thấy Thùy nói không giống giả vờ, vội vàng tăng tốc trang điểm rồi xuống nhà.

Đúng là anh tới rồi.

Huy Nam ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, dáng ngồi thẳng tắp.

Bố của cô ngồi đối diện anh, trông vô cùng nghiêm túc.

Mẹ của cô có lẽ đang ở dưới bếp.

Cô nghe thấy tiếng động giống như đang cắt gọt cái gì.

"Ây, giống con rể ra mắt bố vợ nhỉ?"

Thình lình, Thùy thốt ra một câu khiến cô giật cả mình.

Cô lườm em gái, nói: "Bớt nghĩ linh tỉnh đi.Đừng có nói gì kì quái với anh ấy đấy"

Thùy làm động tác kéo khóa miệng, cũng không xuống nhà mà lên phòng mình.

Từ khi biết Mai Hạ là chị gái của cô, cô đã trở thành người nổi tiếng ở trường đấy nhé.

Haizzzzzzz, đúng là khó để không kiêu ngạo mà.

Huy Nam nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy Mai Hạ, anh bất giác nở một nụ cười dịu dàng.

Bố của cô thấy con gái xuống liền banh mặt, là người từng trải, dù không đọc báo về giới giải trí nhưng ông cũng hiểu được bảy tám phần.

Con gái ông và thằng nhóc này không chỉ đơn thuần là bạn bè.

Ông Đức hừ lạnh một tiếng.

Tuy muốn nói gì nhưng cũng đành để tên nhóc đưa con gái mình đi chơi.

Đúng là ngày lễ tết, ngoài đường đông đúc hẳn ra.

Các tiệm bán đèn lồng lại càng rực rỡ, lung linh hấp dẫn tầm mắt của những đứa trẻ.

Vì đường đông nên Huy Nam chạy xe rất chậm, nhưng cô cũng không vì thể mà cảm thấy nhàm chán.

Cô ôm bó hoa trong lòng, tò mò hỏi: "Huy Nam, vì sao anh lại tặng em hoa hồng màu xanh?"

Trong tiếng còi xe inh ỏi, anh cười nói gì đó.

Mai Hạ không nghe thấy, không khỏi ghé sát vào anh, hỏi lại lần nữa.

Cô cảm thấy nhất định bó hoa này có dụng ý gì nhé.

"Hê, với lại gần đây anh rất hay tặng em thứ có màu xanh da trời"

Mai Hạ sực nhớ ra.

Hôm trước vì cô than đói, anh lập tức lái xe mang cho cô bánh kem màu xanh, tặng cô kẹp tóc màu xanh, hôm nay cũng là hoa màu xanh.

Nhưng cô chưa từng nghe nói anh thích màu này.

"VI nó là blue."

Anh cười nói.

Mai Hạ ngẩn người, không hiểu.

Có phải chỉ số thông minh của cô quá thấp hay không? Thế nhưng trong tiếng còi xe inh ỏi, cô chẳng hỏi tiếp nữa.

Huy Nam lái xe đưa cô đi lượn vài vòng, sau đó dẫn cô tới một tòa nhà cao tầng, đi thẳng đến sân thượng.

Mai Hạ giật mình.

Sân thượng được giăng đèn sáng lấp lánh, những đèn nhỏ hình sao vô cùng lung linh, cảm giác như anh mang một phần của bầu trời xuống cho cô vậy.

Có bên cạnh là một em "bé"

gấu bông rất lớn, có khi còn lớn hơn cả cô.

Gấu bông mặc một chiếc áo trắng nhỏ, trước ngực thêu chữ: Blue.

"Cậu nhóc này cũng tên là Blue luôn sao?"

Mai Hạ bật cười nói..

Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Mai Hạ không hề biết Khánh Phong lại bắt đầu ra chiêu.Cô lúc này đang ở nhà, tỉ mỉ trang điểm chuẩn bị đi chơi.Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.Cô bất đắc dĩ nói: "Vào đi"Người tới là Thùy.Cô lè lưỡi, trêu ghẹo nói: "Chị của em nay đẹp quá ta.Hehe, chị định đi chơi với anh Nam à"""Biết rồi còn hỏi"Cô lườm em gái, nhưng cô nàng không sợ mà còn cười hề hề."Chị chuẩn bị nhanh đi, anh Nam tới rồi""Thật?"Cô nhướng mày."Đương nhiên.Còn mang bánh tới nữa."Mai Hạ thấy Thùy nói không giống giả vờ, vội vàng tăng tốc trang điểm rồi xuống nhà.Đúng là anh tới rồi.Huy Nam ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, dáng ngồi thẳng tắp.Bố của cô ngồi đối diện anh, trông vô cùng nghiêm túc.Mẹ của cô có lẽ đang ở dưới bếp.Cô nghe thấy tiếng động giống như đang cắt gọt cái gì."Ây, giống con rể ra mắt bố vợ nhỉ?"Thình lình, Thùy thốt ra một câu khiến cô giật cả mình.Cô lườm em gái, nói: "Bớt nghĩ linh tỉnh đi.Đừng có nói gì kì quái với anh ấy đấy"Thùy làm động tác kéo khóa miệng, cũng không xuống nhà mà lên phòng mình.Từ khi biết Mai Hạ là chị gái của cô, cô đã trở thành người nổi tiếng ở trường đấy nhé.Haizzzzzzz, đúng là khó để không kiêu ngạo mà.Huy Nam nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên.Thấy Mai Hạ, anh bất giác nở một nụ cười dịu dàng.Bố của cô thấy con gái xuống liền banh mặt, là người từng trải, dù không đọc báo về giới giải trí nhưng ông cũng hiểu được bảy tám phần.Con gái ông và thằng nhóc này không chỉ đơn thuần là bạn bè.Ông Đức hừ lạnh một tiếng.Tuy muốn nói gì nhưng cũng đành để tên nhóc đưa con gái mình đi chơi.Đúng là ngày lễ tết, ngoài đường đông đúc hẳn ra.Các tiệm bán đèn lồng lại càng rực rỡ, lung linh hấp dẫn tầm mắt của những đứa trẻ.Vì đường đông nên Huy Nam chạy xe rất chậm, nhưng cô cũng không vì thể mà cảm thấy nhàm chán.Cô ôm bó hoa trong lòng, tò mò hỏi: "Huy Nam, vì sao anh lại tặng em hoa hồng màu xanh?"Trong tiếng còi xe inh ỏi, anh cười nói gì đó.Mai Hạ không nghe thấy, không khỏi ghé sát vào anh, hỏi lại lần nữa.Cô cảm thấy nhất định bó hoa này có dụng ý gì nhé."Hê, với lại gần đây anh rất hay tặng em thứ có màu xanh da trời"Mai Hạ sực nhớ ra.Hôm trước vì cô than đói, anh lập tức lái xe mang cho cô bánh kem màu xanh, tặng cô kẹp tóc màu xanh, hôm nay cũng là hoa màu xanh.Nhưng cô chưa từng nghe nói anh thích màu này."VI nó là blue."Anh cười nói.Mai Hạ ngẩn người, không hiểu.Có phải chỉ số thông minh của cô quá thấp hay không? Thế nhưng trong tiếng còi xe inh ỏi, cô chẳng hỏi tiếp nữa.Huy Nam lái xe đưa cô đi lượn vài vòng, sau đó dẫn cô tới một tòa nhà cao tầng, đi thẳng đến sân thượng.Mai Hạ giật mình.Sân thượng được giăng đèn sáng lấp lánh, những đèn nhỏ hình sao vô cùng lung linh, cảm giác như anh mang một phần của bầu trời xuống cho cô vậy.Có bên cạnh là một em "bé"gấu bông rất lớn, có khi còn lớn hơn cả cô.Gấu bông mặc một chiếc áo trắng nhỏ, trước ngực thêu chữ: Blue."Cậu nhóc này cũng tên là Blue luôn sao?"Mai Hạ bật cười nói..

Chương 97: Họa Sĩ Và Nhạc Sĩ 27