Mai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi…
Chương 104: Người Cá Lên Bờ 3
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Vì "nghèo" nên Mai Hạ không quá sửa soạn kĩ càng, chỉ cần gọn gàng là được.Cô buộc tóc đuôi ngựa, lắc lắc vài cái."Cố lên! Cố lên!" Cô tự nói với bản thân trong gương, mỉm cười."Chủ nhân cố lên!" 689 cũng không nhịn được mà reo hò.Một người một hệ thống đi bộ tới căn biệt thự xa hoa.Ở bên ngoài, cô đã cảm nhận được một cảm giác thân thuộc.Đó là cảm ứng giữa người cá và Thần vật.Mai Hạ thấy một người đàn ông trung niên đã đứng sẵn đợi.Ông là quản gia Kha, người chăm sóc anh em nam chính từ hồi tấm bé.Mai Hạ lễ phép chào ông, sau đó ngoan ngoãn đi theo vào phòng khách.Ông Kha cũng đã nhận được tư liệu của cô.Ông khá bất ngờ vì người trẻ như cô lại chọn làm người giúp việc.Nói thật, dù cô không có trình độ học vấn cao nhưng với vẻ bê ngoài này, ông tin rằng cô dư sức trở thành người mẫu.Chẳng lẽ lại thêm một người muốn bước vào giới thượng lưu? Ông Kha trong lòng âm thầm cân nhắc, thể nhưng bề ngoài không có biểu hiện gì khác thường.Ông bình tĩnh đặt câu hỏi: "Tại sao cô lại muốn tới đây làm giúp việc.Nói thật lòng, cô dư sức làm những nghề khác tốt hơn""Tại vì cháu thấy ở đây bao ăn bao ở.Cháu không có nhà ở đây"Mai Hạ bình tĩnh nói."Hơn nữa, cháu cũng có mục đích riêng tới đây"Cái gì? Ông Kha thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn cô.Mai Hạ không để tâm, nói: "Cháu có thể không nhận tiền lương.Cháu muốn công việc của cháu có thể đổi được viên bảo vật biển sâu.Cháu muốn có nó."Hả? Ông Kha không ngờ tới câu trả lời lại như vậy.Ông nhíu mày nói: "Cô bé ơi, cháu định làm tới ngày nào tháng nào mới có thể đổi được viên ngọc đó chứ? Cháu biết ông chủ nhà này tốn bao nhiêu tiền để mua nó không?""Cháu biết nó có giá trị.Nhưng cháu cũng biết làm rất nhiều thứ.Cháu tin rằng công làm việc của cháu có ngày sẽ đổi địa nó ạ."Cô nghiêm túc nói.Ông Kha gật đầu, vẫy vẫy tay tỏ vẻ cô về trước đợi.Tài xế là một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, vô cùng năng nổ, nói rất nhiều.Qua lời kể, cô biết được người giúp việc trước đã phải nghỉ đẻ, thế nên mới tuyển thêm người.Ở đây không có đồng phục gì, chỉ cần ăn mặc gọn gàng là được.Trong nhà có hai tài xế, ba người phụ nữ trung niên giúp việc khác.Vì Quang Huy rất khó tính nên bọn họ không có tính nhiều chuyện mà chỉ chăm chăm làm tốt công việc của mình.Bọn họ ở trong một gian nhà nhỏ, mỗi người một phòng và khá đầy đủ tiện nghi.Mai Hạ không thể không nói, đúng là làm giúp việc cho nhà thượng lưu có khác, đãi ngộ khác hẳn.Thậm chí còn tốt hơn cái phòng ọp ẹp cô thuê nữa.Mai Hạ lễ phép chào hỏi mọi người.Thấy có người mới, ba người phụ nữ cũng chỉ hỏi vài câu làm quen, sau đó dẫn cô đi vòng quanh nhà giới thiệu qua cho cô quen đường nẻo.Mai Hạ ở đây sai gì làm nấy, công việc chủ yếu là chăm sóc Ngọc Thư.Vì khoảng cách thế hệ nên ba người trung niên không hợp để chơi và nói chuyện với Ngọc Thư.Bởi vậy biệt thự mới chọn người trẻ vào làm việc, nhưng tính ra Mai Hạ là người trẻ nhất.Ai bảo hệ thống làm giấy tờ cho cô mới 19 tuổi và công việc ở đây lại không nhận bán thời gian.Mai Hạ đang cùng mọi người chuẩn bị bữa trưa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô.Bà Hạt giải thích: "Cô chủ về đấy.Cháu đi ra chào hỏi một tiếng cho biết.""Dạ"Mai Hạ lau khô tay, sau đó bước ra ngoài bếp..
Vì "nghèo" nên Mai Hạ không quá sửa soạn kĩ càng, chỉ cần gọn gàng là được.Cô buộc tóc đuôi ngựa, lắc lắc vài cái.
"Cố lên! Cố lên!" Cô tự nói với bản thân trong gương, mỉm cười.
"Chủ nhân cố lên!" 689 cũng không nhịn được mà reo hò.
Một người một hệ thống đi bộ tới căn biệt thự xa hoa.
Ở bên ngoài, cô đã cảm nhận được một cảm giác thân thuộc.
Đó là cảm ứng giữa người cá và Thần vật.
Mai Hạ thấy một người đàn ông trung niên đã đứng sẵn đợi.
Ông là quản gia Kha, người chăm sóc anh em nam chính từ hồi tấm bé.
Mai Hạ lễ phép chào ông, sau đó ngoan ngoãn đi theo vào phòng khách.
Ông Kha cũng đã nhận được tư liệu của cô.
Ông khá bất ngờ vì người trẻ như cô lại chọn làm người giúp việc.
Nói thật, dù cô không có trình độ học vấn cao nhưng với vẻ bê ngoài này, ông tin rằng cô dư sức trở thành người mẫu.
Chẳng lẽ lại thêm một người muốn bước vào giới thượng lưu? Ông Kha trong lòng âm thầm cân nhắc, thể nhưng bề ngoài không có biểu hiện gì khác thường.
Ông bình tĩnh đặt câu hỏi: "Tại sao cô lại muốn tới đây làm giúp việc.Nói thật lòng, cô dư sức làm những nghề khác tốt hơn"
"Tại vì cháu thấy ở đây bao ăn bao ở.Cháu không có nhà ở đây"
Mai Hạ bình tĩnh nói.
"Hơn nữa, cháu cũng có mục đích riêng tới đây"
Cái gì? Ông Kha thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Mai Hạ không để tâm, nói: "Cháu có thể không nhận tiền lương.Cháu muốn công việc của cháu có thể đổi được viên bảo vật biển sâu.Cháu muốn có nó."
Hả? Ông Kha không ngờ tới câu trả lời lại như vậy.
Ông nhíu mày nói: "Cô bé ơi, cháu định làm tới ngày nào tháng nào mới có thể đổi được viên ngọc đó chứ? Cháu biết ông chủ nhà này tốn bao nhiêu tiền để mua nó không?"
"Cháu biết nó có giá trị.Nhưng cháu cũng biết làm rất nhiều thứ.Cháu tin rằng công làm việc của cháu có ngày sẽ đổi địa nó ạ."
Cô nghiêm túc nói.
Ông Kha gật đầu, vẫy vẫy tay tỏ vẻ cô về trước đợi.
Tài xế là một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, vô cùng năng nổ, nói rất nhiều.
Qua lời kể, cô biết được người giúp việc trước đã phải nghỉ đẻ, thế nên mới tuyển thêm người.
Ở đây không có đồng phục gì, chỉ cần ăn mặc gọn gàng là được.
Trong nhà có hai tài xế, ba người phụ nữ trung niên giúp việc khác.
Vì Quang Huy rất khó tính nên bọn họ không có tính nhiều chuyện mà chỉ chăm chăm làm tốt công việc của mình.
Bọn họ ở trong một gian nhà nhỏ, mỗi người một phòng và khá đầy đủ tiện nghi.
Mai Hạ không thể không nói, đúng là làm giúp việc cho nhà thượng lưu có khác, đãi ngộ khác hẳn.
Thậm chí còn tốt hơn cái phòng ọp ẹp cô thuê nữa.
Mai Hạ lễ phép chào hỏi mọi người.
Thấy có người mới, ba người phụ nữ cũng chỉ hỏi vài câu làm quen, sau đó dẫn cô đi vòng quanh nhà giới thiệu qua cho cô quen đường nẻo.
Mai Hạ ở đây sai gì làm nấy, công việc chủ yếu là chăm sóc Ngọc Thư.
Vì khoảng cách thế hệ nên ba người trung niên không hợp để chơi và nói chuyện với Ngọc Thư.
Bởi vậy biệt thự mới chọn người trẻ vào làm việc, nhưng tính ra Mai Hạ là người trẻ nhất.
Ai bảo hệ thống làm giấy tờ cho cô mới 19 tuổi và công việc ở đây lại không nhận bán thời gian.
Mai Hạ đang cùng mọi người chuẩn bị bữa trưa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô.
Bà Hạt giải thích: "Cô chủ về đấy.Cháu đi ra chào hỏi một tiếng cho biết."
"Dạ"
Mai Hạ lau khô tay, sau đó bước ra ngoài bếp..
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Vì "nghèo" nên Mai Hạ không quá sửa soạn kĩ càng, chỉ cần gọn gàng là được.Cô buộc tóc đuôi ngựa, lắc lắc vài cái."Cố lên! Cố lên!" Cô tự nói với bản thân trong gương, mỉm cười."Chủ nhân cố lên!" 689 cũng không nhịn được mà reo hò.Một người một hệ thống đi bộ tới căn biệt thự xa hoa.Ở bên ngoài, cô đã cảm nhận được một cảm giác thân thuộc.Đó là cảm ứng giữa người cá và Thần vật.Mai Hạ thấy một người đàn ông trung niên đã đứng sẵn đợi.Ông là quản gia Kha, người chăm sóc anh em nam chính từ hồi tấm bé.Mai Hạ lễ phép chào ông, sau đó ngoan ngoãn đi theo vào phòng khách.Ông Kha cũng đã nhận được tư liệu của cô.Ông khá bất ngờ vì người trẻ như cô lại chọn làm người giúp việc.Nói thật, dù cô không có trình độ học vấn cao nhưng với vẻ bê ngoài này, ông tin rằng cô dư sức trở thành người mẫu.Chẳng lẽ lại thêm một người muốn bước vào giới thượng lưu? Ông Kha trong lòng âm thầm cân nhắc, thể nhưng bề ngoài không có biểu hiện gì khác thường.Ông bình tĩnh đặt câu hỏi: "Tại sao cô lại muốn tới đây làm giúp việc.Nói thật lòng, cô dư sức làm những nghề khác tốt hơn""Tại vì cháu thấy ở đây bao ăn bao ở.Cháu không có nhà ở đây"Mai Hạ bình tĩnh nói."Hơn nữa, cháu cũng có mục đích riêng tới đây"Cái gì? Ông Kha thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn cô.Mai Hạ không để tâm, nói: "Cháu có thể không nhận tiền lương.Cháu muốn công việc của cháu có thể đổi được viên bảo vật biển sâu.Cháu muốn có nó."Hả? Ông Kha không ngờ tới câu trả lời lại như vậy.Ông nhíu mày nói: "Cô bé ơi, cháu định làm tới ngày nào tháng nào mới có thể đổi được viên ngọc đó chứ? Cháu biết ông chủ nhà này tốn bao nhiêu tiền để mua nó không?""Cháu biết nó có giá trị.Nhưng cháu cũng biết làm rất nhiều thứ.Cháu tin rằng công làm việc của cháu có ngày sẽ đổi địa nó ạ."Cô nghiêm túc nói.Ông Kha gật đầu, vẫy vẫy tay tỏ vẻ cô về trước đợi.Tài xế là một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, vô cùng năng nổ, nói rất nhiều.Qua lời kể, cô biết được người giúp việc trước đã phải nghỉ đẻ, thế nên mới tuyển thêm người.Ở đây không có đồng phục gì, chỉ cần ăn mặc gọn gàng là được.Trong nhà có hai tài xế, ba người phụ nữ trung niên giúp việc khác.Vì Quang Huy rất khó tính nên bọn họ không có tính nhiều chuyện mà chỉ chăm chăm làm tốt công việc của mình.Bọn họ ở trong một gian nhà nhỏ, mỗi người một phòng và khá đầy đủ tiện nghi.Mai Hạ không thể không nói, đúng là làm giúp việc cho nhà thượng lưu có khác, đãi ngộ khác hẳn.Thậm chí còn tốt hơn cái phòng ọp ẹp cô thuê nữa.Mai Hạ lễ phép chào hỏi mọi người.Thấy có người mới, ba người phụ nữ cũng chỉ hỏi vài câu làm quen, sau đó dẫn cô đi vòng quanh nhà giới thiệu qua cho cô quen đường nẻo.Mai Hạ ở đây sai gì làm nấy, công việc chủ yếu là chăm sóc Ngọc Thư.Vì khoảng cách thế hệ nên ba người trung niên không hợp để chơi và nói chuyện với Ngọc Thư.Bởi vậy biệt thự mới chọn người trẻ vào làm việc, nhưng tính ra Mai Hạ là người trẻ nhất.Ai bảo hệ thống làm giấy tờ cho cô mới 19 tuổi và công việc ở đây lại không nhận bán thời gian.Mai Hạ đang cùng mọi người chuẩn bị bữa trưa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô.Bà Hạt giải thích: "Cô chủ về đấy.Cháu đi ra chào hỏi một tiếng cho biết.""Dạ"Mai Hạ lau khô tay, sau đó bước ra ngoài bếp..