Mai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi…
Chương 111: Người Cá Lên Bờ 10
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Mai Hạ cúi đầu uống nước, thầm mong Quang Huy như mọi khi chỉ nói chuyện với Ngọc Thư rồi rời đi.Hắn quay đầu nhìn em gái nói: "Giờ này em nên đi ngủ.Có gì ngày mai học sau""Dạ"Với lời của anh trai, cô bé chưa bao giờ dám nói không."Vậy tôi cũng.."Cô cũng nhân lúc muốn chuôn đi.Quang Huy nhướng mày cười, đưa tay tới trước mặt cô.Mai Hạ khó hiểu ngẩng đầu lên, có chút do dự.Bộ dáng này sao mà giống hẳn muốn đỡ cô lên vậy nhỉ? Nhưng mà hành động này không giống han bình thường chút nào.Quang Huy cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi cô.Thậm chí cô còn có thể đọc hiểu chút thông tin từ ánh mắt hắn: Làm sao mà không động đậy? Hiếm khi hắn có lòng tốt một lần, cô đưa tay lên, quả đúng là hắn khẽ nắm lấy, dùng lực vừa đủ kéo cô lên."Chân cô ổn chứ?"Hắn không nhịn được mà hỏi.Trong đầu lại nghĩ, tay cô gái này thật nhỏ.Tiếc rằng là một quý ông, hắn không thể cầm tay phụ nữ quá lâu được, vì thế liền nhanh chóng buông tay."Rất ổn ạ"Mai Hạ nghe thấy vậy liền theo bản năng mà cúi đầu xuống nhìn.Đầu ngón chân đỏ bừng, trông khá đau.Thế nhưng cô không cảm thấy gì cả, ai bảo cô có hệ thống cơ chứ? Thuốc giảm đau luôn luôn sẵn sàng sử dụng 24/24.Quang Huy thấy cô nói vậy cũng chỉ cho rằng đối phương mạnh miệng.Xem ra cô còn rất mạnh mẽ đó chứ.Hắn rất không thích những người có tính tình nũng nịu."Ừ, về ngủ đi"Hắn nghĩ nghĩ, nhìn thấy cô nhanh chóng chuồn đi, trong lòng chợt nổi hứng trêu đùa: "Hôm nào rảnh thì cùng tôi tâm sự chút, tôi khá tò mò về cô đấy.Rốt cuộc hồi ở quê ngoài múa ballet ra thì cô còn học được cái gì nữa"Vì sẽ học thêm múa nên thời gian biểu của Ngọc Thư cần chỉnh sửa lại.Mỗi ngày dành ra một tiếng học cùng cô.Cô nhóc cũng tự tin hơn nhiều, đi học còn đặc biệt chào tạm biệt cô rồi mới đi."Tạm biệt cô giáo!"Cô bé ngồi trong xe, vẫy tay với cô nói."Cô chủ không cần gọi vậy đâu"Với cách đổi mới xưng hô này Mai Hạ vẫn cảm thấy không quen."Cần chứ! Anh...Em từng nói rồi.Cái gì mà...Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.Cô sẽ còn dạy em nhiều nhiều đấy"Ngọc Thư nghiêm túc nói, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu có thể làm người khác hòa tan ngay lập tức.Đúng thật không sai.Cô cũng không phản bác được, hơn nữa còn khích lệ nói: "Cô chủ giỏi quá, còn nhớ được ca dao tục ngữ nữa cơ đấy"Lời vừa dứt, Ngọc Thư liền không vui nhìn cô, Mai Hạ đành sửa miệng nói: "Cô nhầm, cô nhầm.Là Ngọc Thư rất giỏi.Bây giờ thì em nên đến trường rồi"Vì sự kiện này nên người làm trong nhà thường gọi cô là cô giáo đề trêu chọc.Mai Hạ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cũng đành mặc kệ họ.Đến trưa, điện thoại trong nhà vang lên, vừa lúc đang ở phòng khách nên Mai Hạ lập tức nghe máy.""Alo? Ai vậy a?""Tôi là Minh Trí, là trợ lý của tổng giám đốc Quang Huy.Chuyện là tổng giám đốc sắp phải đi công tác mấy ngày nên cần chuẩn bị hành lý gấp""Tôi hiểu rồi.Tôi sẽ làm ngay"Sau khi cúp máy, Mai Hạ vội vàng hỏi bà Phúc vali trong nhà để ở đâu.Bà nghe vậy liền biết ông chủ sắp đi công tác, cùng cô thu xếp đồ, dặn dò những món đồ gì cần lưu ý để lần sau cô có thể tự làm..
Mai Hạ cúi đầu uống nước, thầm mong Quang Huy như mọi khi chỉ nói chuyện với Ngọc Thư rồi rời đi.
Hắn quay đầu nhìn em gái nói: "Giờ này em nên đi ngủ.Có gì ngày mai học sau"
"Dạ"
Với lời của anh trai, cô bé chưa bao giờ dám nói không.
"Vậy tôi cũng.."
Cô cũng nhân lúc muốn chuôn đi.
Quang Huy nhướng mày cười, đưa tay tới trước mặt cô.
Mai Hạ khó hiểu ngẩng đầu lên, có chút do dự.
Bộ dáng này sao mà giống hẳn muốn đỡ cô lên vậy nhỉ? Nhưng mà hành động này không giống han bình thường chút nào.
Quang Huy cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi cô.
Thậm chí cô còn có thể đọc hiểu chút thông tin từ ánh mắt hắn: Làm sao mà không động đậy? Hiếm khi hắn có lòng tốt một lần, cô đưa tay lên, quả đúng là hắn khẽ nắm lấy, dùng lực vừa đủ kéo cô lên.
"Chân cô ổn chứ?"
Hắn không nhịn được mà hỏi.
Trong đầu lại nghĩ, tay cô gái này thật nhỏ.
Tiếc rằng là một quý ông, hắn không thể cầm tay phụ nữ quá lâu được, vì thế liền nhanh chóng buông tay.
"Rất ổn ạ"
Mai Hạ nghe thấy vậy liền theo bản năng mà cúi đầu xuống nhìn.
Đầu ngón chân đỏ bừng, trông khá đau.
Thế nhưng cô không cảm thấy gì cả, ai bảo cô có hệ thống cơ chứ? Thuốc giảm đau luôn luôn sẵn sàng sử dụng 24/24.
Quang Huy thấy cô nói vậy cũng chỉ cho rằng đối phương mạnh miệng.
Xem ra cô còn rất mạnh mẽ đó chứ.
Hắn rất không thích những người có tính tình nũng nịu.
"Ừ, về ngủ đi"
Hắn nghĩ nghĩ, nhìn thấy cô nhanh chóng chuồn đi, trong lòng chợt nổi hứng trêu đùa: "Hôm nào rảnh thì cùng tôi tâm sự chút, tôi khá tò mò về cô đấy.
Rốt cuộc hồi ở quê ngoài múa ballet ra thì cô còn học được cái gì nữa"
Vì sẽ học thêm múa nên thời gian biểu của Ngọc Thư cần chỉnh sửa lại.
Mỗi ngày dành ra một tiếng học cùng cô.
Cô nhóc cũng tự tin hơn nhiều, đi học còn đặc biệt chào tạm biệt cô rồi mới đi.
"Tạm biệt cô giáo!"
Cô bé ngồi trong xe, vẫy tay với cô nói.
"Cô chủ không cần gọi vậy đâu"
Với cách đổi mới xưng hô này Mai Hạ vẫn cảm thấy không quen.
"Cần chứ! Anh...Em từng nói rồi.Cái gì mà...Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.Cô sẽ còn dạy em nhiều nhiều đấy"
Ngọc Thư nghiêm túc nói, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu có thể làm người khác hòa tan ngay lập tức.Đúng thật không sai.
Cô cũng không phản bác được, hơn nữa còn khích lệ nói: "Cô chủ giỏi quá, còn nhớ được ca dao tục ngữ nữa cơ đấy"
Lời vừa dứt, Ngọc Thư liền không vui nhìn cô, Mai Hạ đành sửa miệng nói: "Cô nhầm, cô nhầm.Là Ngọc Thư rất giỏi.Bây giờ thì em nên đến trường rồi"
Vì sự kiện này nên người làm trong nhà thường gọi cô là cô giáo đề trêu chọc.
Mai Hạ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cũng đành mặc kệ họ.
Đến trưa, điện thoại trong nhà vang lên, vừa lúc đang ở phòng khách nên Mai Hạ lập tức nghe máy.
""Alo? Ai vậy a?"
"Tôi là Minh Trí, là trợ lý của tổng giám đốc Quang Huy.Chuyện là tổng giám đốc sắp phải đi công tác mấy ngày nên cần chuẩn bị hành lý gấp"
"Tôi hiểu rồi.Tôi sẽ làm ngay"
Sau khi cúp máy, Mai Hạ vội vàng hỏi bà Phúc vali trong nhà để ở đâu.
Bà nghe vậy liền biết ông chủ sắp đi công tác, cùng cô thu xếp đồ, dặn dò những món đồ gì cần lưu ý để lần sau cô có thể tự làm..
Mau Xuyên: Nữ Phụ Xuất Sắc NhấtTác giả: Vô DanhTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMai Hạ ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cũng chẳng có gì ngoài màu đen. Cô không biết bản thân đã ở đây bao lâu, cô chỉ có bóng tối bên cạnh. Cô chẳng nhớ gì về bản thân mình cả ngoại trừ cái tên. Thật kì lạ, vậy nhưng cô vẫn có những thông tin kiến thức về thế giới bên ngoài. Cô biết ngoài kia có xã hội loài người phong phú và không ngừng phát triển, cô biết ngoài kia có trăm hoa rực rỡ, cô biết ngoài kia có vô số cảnh đẹp non sông. Trong đầu cô biết về thế giới, chẳng qua thế giới đó không có cô. Mai Hạ không dưới trăm nghìn lần nghĩ vì sao mình lại ở đây. Hơn nữa cô không già, không bệnh và không chết. Xem ra cô không phải con người. Cô nhàm chán hát vu vơ giai điệu chợt lóe lên trong đầu, mong rằng có ngày nào đó bản thân mình sẽ được cứu ra. Đột nhiên, một âm thanh vang lên làm cô giật mình. "Tít tít...! Cô muốn được ra ngoài sao? Vậy thì hãy khế ước với tôi! Tôi là hệ thống 689, sẵn sàng phục vụ mọi lúc mọi nơi!" "Ngươi...! Ngươi là ai2" "Hì hì, tôi là hệ thống 689. Là như này, tôi… Mai Hạ cúi đầu uống nước, thầm mong Quang Huy như mọi khi chỉ nói chuyện với Ngọc Thư rồi rời đi.Hắn quay đầu nhìn em gái nói: "Giờ này em nên đi ngủ.Có gì ngày mai học sau""Dạ"Với lời của anh trai, cô bé chưa bao giờ dám nói không."Vậy tôi cũng.."Cô cũng nhân lúc muốn chuôn đi.Quang Huy nhướng mày cười, đưa tay tới trước mặt cô.Mai Hạ khó hiểu ngẩng đầu lên, có chút do dự.Bộ dáng này sao mà giống hẳn muốn đỡ cô lên vậy nhỉ? Nhưng mà hành động này không giống han bình thường chút nào.Quang Huy cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi cô.Thậm chí cô còn có thể đọc hiểu chút thông tin từ ánh mắt hắn: Làm sao mà không động đậy? Hiếm khi hắn có lòng tốt một lần, cô đưa tay lên, quả đúng là hắn khẽ nắm lấy, dùng lực vừa đủ kéo cô lên."Chân cô ổn chứ?"Hắn không nhịn được mà hỏi.Trong đầu lại nghĩ, tay cô gái này thật nhỏ.Tiếc rằng là một quý ông, hắn không thể cầm tay phụ nữ quá lâu được, vì thế liền nhanh chóng buông tay."Rất ổn ạ"Mai Hạ nghe thấy vậy liền theo bản năng mà cúi đầu xuống nhìn.Đầu ngón chân đỏ bừng, trông khá đau.Thế nhưng cô không cảm thấy gì cả, ai bảo cô có hệ thống cơ chứ? Thuốc giảm đau luôn luôn sẵn sàng sử dụng 24/24.Quang Huy thấy cô nói vậy cũng chỉ cho rằng đối phương mạnh miệng.Xem ra cô còn rất mạnh mẽ đó chứ.Hắn rất không thích những người có tính tình nũng nịu."Ừ, về ngủ đi"Hắn nghĩ nghĩ, nhìn thấy cô nhanh chóng chuồn đi, trong lòng chợt nổi hứng trêu đùa: "Hôm nào rảnh thì cùng tôi tâm sự chút, tôi khá tò mò về cô đấy.Rốt cuộc hồi ở quê ngoài múa ballet ra thì cô còn học được cái gì nữa"Vì sẽ học thêm múa nên thời gian biểu của Ngọc Thư cần chỉnh sửa lại.Mỗi ngày dành ra một tiếng học cùng cô.Cô nhóc cũng tự tin hơn nhiều, đi học còn đặc biệt chào tạm biệt cô rồi mới đi."Tạm biệt cô giáo!"Cô bé ngồi trong xe, vẫy tay với cô nói."Cô chủ không cần gọi vậy đâu"Với cách đổi mới xưng hô này Mai Hạ vẫn cảm thấy không quen."Cần chứ! Anh...Em từng nói rồi.Cái gì mà...Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.Cô sẽ còn dạy em nhiều nhiều đấy"Ngọc Thư nghiêm túc nói, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu có thể làm người khác hòa tan ngay lập tức.Đúng thật không sai.Cô cũng không phản bác được, hơn nữa còn khích lệ nói: "Cô chủ giỏi quá, còn nhớ được ca dao tục ngữ nữa cơ đấy"Lời vừa dứt, Ngọc Thư liền không vui nhìn cô, Mai Hạ đành sửa miệng nói: "Cô nhầm, cô nhầm.Là Ngọc Thư rất giỏi.Bây giờ thì em nên đến trường rồi"Vì sự kiện này nên người làm trong nhà thường gọi cô là cô giáo đề trêu chọc.Mai Hạ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cũng đành mặc kệ họ.Đến trưa, điện thoại trong nhà vang lên, vừa lúc đang ở phòng khách nên Mai Hạ lập tức nghe máy.""Alo? Ai vậy a?""Tôi là Minh Trí, là trợ lý của tổng giám đốc Quang Huy.Chuyện là tổng giám đốc sắp phải đi công tác mấy ngày nên cần chuẩn bị hành lý gấp""Tôi hiểu rồi.Tôi sẽ làm ngay"Sau khi cúp máy, Mai Hạ vội vàng hỏi bà Phúc vali trong nhà để ở đâu.Bà nghe vậy liền biết ông chủ sắp đi công tác, cùng cô thu xếp đồ, dặn dò những món đồ gì cần lưu ý để lần sau cô có thể tự làm..