Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…
Chương 25
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Diêm La Thất Sát mang Tiêu Dao đem trả cho Tô Nhiên.Con bé vừa được gặp cô đã cười tít mắt, ôm lấy người cô một cách vui vẻ."Tô Nhiên, chị xem nè"Có cầm vạt váy xoay một vòng quanh người Tô Nhiên, nụ cười nở rộng trên đôi môi "Mẹ của chú đẹp trai này may cho em đấy""Đẹp quá""Cái gì? Mẹ của Chú?""Vâng ạ, là mẹ của chú may cho con ạ!"Cái con mẹ nó, hẳn mới hai mươi mấy tuổi thôi mà sao con bé lại gọi toạch ra là chú cơ chứ? Có tức không? Diêm La Thất Sát đi đến trước gương, hắn tự soi lại mình, bàn tay vuốt vuốt tóc "Con mẹ nó, chú ư?""Ta giống chú của ngươi lắm hả nhóc con?""Chú cũng đâu còn trẻ nữa ạ, nếu không gọi chú thì con gọi chú đẹp trai nhé"Nét mặt của Diêm La Thất Sát hiện lên tia phấn khích, hắn nhìn mình trong gương, sau đó mỉm cười nhìn con bé "Nhóc con, được đấy"Cái tên này không được bình thường đấy à? Tiêu Dao mặc kệ hẳn, nó quay sang nói với cô "Tô Nhiên, em đã hồi phục lại rồi""Bé con giỏi quá"vô vừa cười vừa vỗ vỗ tay.Tiêu Dao ôm con gấu bông trên tay, nó không thả con gấu xuống dù chỉ một giây.Tô Nhiên thấy lạ, liền đón tay ý muốn xem con gấu "Cái kia, chị có thể xem nó không?"Con bé phụng má lắc lắc đầu "Không được đâu""Là mẹ của chú kia tặng em hả?"Gô đưa một ngón tay chỉ về cái tên đang tự vấn trước gương kia.Diêm La Thất Sát quay đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia cay độc mong manh "Cô nói cái gì?""À không có gì"Lúc Diêm La Thất Sát đưa nó trở về hạ giới, nương hắn có chút tiếc nuối ôm lấy Tiêu Dao cười nói "Lần sau Tiêu Dao lại theo con trai của ta xuống chơi nhét!!""Con sẽ nhớ mọi người lắm"Nó liếc mắt qua Hắc Bạch vô thường, hai người bọn họ vẫy vẫy tay, nét mặt không thể khó coi hơn được nữa.Việc con bé sắp rời khỏi Địa Phủ là sự nuối tiếc rất lớn đối với họ."Bé con nhớ quay lại chơi đấy, không là bọn ta sẽ dỗi"Bạch vô thường làm nũng bên vai Hắc vô thường, y liền đẩy ra "Có thể thôi ngay cái trò mít ướt của nhà người đi không?"Diêm vương phu nhân cười cười, nàng xoa đầu con bé dặn dò "Nhớ cẩn thận nhé, ta đợi con quay lại""Dạ, phu nhân nhớ giữ gìn sức khoẻ, đợi con quay lại thăm mọi người"Một đứa bé vừa đáng yêu vừa ngoan hiền lễ phép ai mà không yêu mến cho được đây? Tiêu Dao theo Diêm La Thất Sát trở về với Tô Nhiên.Quay trở về với hiện tại...!Tô Nhiên cưng chiều xoa đầu nó "Bé con này, chị vẫn chưa biết gọi em là gì đấy?""Em tên là Tiêu Dao ạ""Cái tên vừa dễ thương giống như em vậy".Truyện Cung Đấu"Hihi"Diêm La Thất Sát quay đầu, hắn thầm nghĩ bụng "Làm gì so được với Tô Lăng của ta"Cái tên này, đúng thật là! "Tô Nhiên, em muốn trở lại Ma giới với Tuý Linh phu nhân"Giọng điệu con bé có chút thay đổi, nét mặt ủ rũ vài phần so với trước đó..
Diêm La Thất Sát mang Tiêu Dao đem trả cho Tô Nhiên.
Con bé vừa được gặp cô đã cười tít mắt, ôm lấy người cô một cách vui vẻ.
"Tô Nhiên, chị xem nè"
Có cầm vạt váy xoay một vòng quanh người Tô Nhiên, nụ cười nở rộng trên đôi môi "Mẹ của chú đẹp trai này may cho em đấy"
"Đẹp quá"
"Cái gì? Mẹ của Chú?"
"Vâng ạ, là mẹ của chú may cho con ạ!"
Cái con mẹ nó, hẳn mới hai mươi mấy tuổi thôi mà sao con bé lại gọi toạch ra là chú cơ chứ? Có tức không? Diêm La Thất Sát đi đến trước gương, hắn tự soi lại mình, bàn tay vuốt vuốt tóc "Con mẹ nó, chú ư?"
"Ta giống chú của ngươi lắm hả nhóc con?"
"Chú cũng đâu còn trẻ nữa ạ, nếu không gọi chú thì con gọi chú đẹp trai nhé"
Nét mặt của Diêm La Thất Sát hiện lên tia phấn khích, hắn nhìn mình trong gương, sau đó mỉm cười nhìn con bé "Nhóc con, được đấy"
Cái tên này không được bình thường đấy à? Tiêu Dao mặc kệ hẳn, nó quay sang nói với cô "Tô Nhiên, em đã hồi phục lại rồi"
"Bé con giỏi quá"
vô vừa cười vừa vỗ vỗ tay.
Tiêu Dao ôm con gấu bông trên tay, nó không thả con gấu xuống dù chỉ một giây.
Tô Nhiên thấy lạ, liền đón tay ý muốn xem con gấu "Cái kia, chị có thể xem nó không?"
Con bé phụng má lắc lắc đầu "Không được đâu"
"Là mẹ của chú kia tặng em hả?"
Gô đưa một ngón tay chỉ về cái tên đang tự vấn trước gương kia.
Diêm La Thất Sát quay đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia cay độc mong manh "Cô nói cái gì?"
"À không có gì"
Lúc Diêm La Thất Sát đưa nó trở về hạ giới, nương hắn có chút tiếc nuối ôm lấy Tiêu Dao cười nói "Lần sau Tiêu Dao lại theo con trai của ta xuống chơi nhét!!"
"Con sẽ nhớ mọi người lắm"
Nó liếc mắt qua Hắc Bạch vô thường, hai người bọn họ vẫy vẫy tay, nét mặt không thể khó coi hơn được nữa.
Việc con bé sắp rời khỏi Địa Phủ là sự nuối tiếc rất lớn đối với họ."Bé con nhớ quay lại chơi đấy, không là bọn ta sẽ dỗi"
Bạch vô thường làm nũng bên vai Hắc vô thường, y liền đẩy ra "Có thể thôi ngay cái trò mít ướt của nhà người đi không?"
Diêm vương phu nhân cười cười, nàng xoa đầu con bé dặn dò "Nhớ cẩn thận nhé, ta đợi con quay lại"
"Dạ, phu nhân nhớ giữ gìn sức khoẻ, đợi con quay lại thăm mọi người"
Một đứa bé vừa đáng yêu vừa ngoan hiền lễ phép ai mà không yêu mến cho được đây? Tiêu Dao theo Diêm La Thất Sát trở về với Tô Nhiên.
Quay trở về với hiện tại...!
Tô Nhiên cưng chiều xoa đầu nó "Bé con này, chị vẫn chưa biết gọi em là gì đấy?"
"Em tên là Tiêu Dao ạ"
"Cái tên vừa dễ thương giống như em vậy".
Truyện Cung Đấu
"Hihi"
Diêm La Thất Sát quay đầu, hắn thầm nghĩ bụng "Làm gì so được với Tô Lăng của ta"
Cái tên này, đúng thật là! "Tô Nhiên, em muốn trở lại Ma giới với Tuý Linh phu nhân"
Giọng điệu con bé có chút thay đổi, nét mặt ủ rũ vài phần so với trước đó..
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Diêm La Thất Sát mang Tiêu Dao đem trả cho Tô Nhiên.Con bé vừa được gặp cô đã cười tít mắt, ôm lấy người cô một cách vui vẻ."Tô Nhiên, chị xem nè"Có cầm vạt váy xoay một vòng quanh người Tô Nhiên, nụ cười nở rộng trên đôi môi "Mẹ của chú đẹp trai này may cho em đấy""Đẹp quá""Cái gì? Mẹ của Chú?""Vâng ạ, là mẹ của chú may cho con ạ!"Cái con mẹ nó, hẳn mới hai mươi mấy tuổi thôi mà sao con bé lại gọi toạch ra là chú cơ chứ? Có tức không? Diêm La Thất Sát đi đến trước gương, hắn tự soi lại mình, bàn tay vuốt vuốt tóc "Con mẹ nó, chú ư?""Ta giống chú của ngươi lắm hả nhóc con?""Chú cũng đâu còn trẻ nữa ạ, nếu không gọi chú thì con gọi chú đẹp trai nhé"Nét mặt của Diêm La Thất Sát hiện lên tia phấn khích, hắn nhìn mình trong gương, sau đó mỉm cười nhìn con bé "Nhóc con, được đấy"Cái tên này không được bình thường đấy à? Tiêu Dao mặc kệ hẳn, nó quay sang nói với cô "Tô Nhiên, em đã hồi phục lại rồi""Bé con giỏi quá"vô vừa cười vừa vỗ vỗ tay.Tiêu Dao ôm con gấu bông trên tay, nó không thả con gấu xuống dù chỉ một giây.Tô Nhiên thấy lạ, liền đón tay ý muốn xem con gấu "Cái kia, chị có thể xem nó không?"Con bé phụng má lắc lắc đầu "Không được đâu""Là mẹ của chú kia tặng em hả?"Gô đưa một ngón tay chỉ về cái tên đang tự vấn trước gương kia.Diêm La Thất Sát quay đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia cay độc mong manh "Cô nói cái gì?""À không có gì"Lúc Diêm La Thất Sát đưa nó trở về hạ giới, nương hắn có chút tiếc nuối ôm lấy Tiêu Dao cười nói "Lần sau Tiêu Dao lại theo con trai của ta xuống chơi nhét!!""Con sẽ nhớ mọi người lắm"Nó liếc mắt qua Hắc Bạch vô thường, hai người bọn họ vẫy vẫy tay, nét mặt không thể khó coi hơn được nữa.Việc con bé sắp rời khỏi Địa Phủ là sự nuối tiếc rất lớn đối với họ."Bé con nhớ quay lại chơi đấy, không là bọn ta sẽ dỗi"Bạch vô thường làm nũng bên vai Hắc vô thường, y liền đẩy ra "Có thể thôi ngay cái trò mít ướt của nhà người đi không?"Diêm vương phu nhân cười cười, nàng xoa đầu con bé dặn dò "Nhớ cẩn thận nhé, ta đợi con quay lại""Dạ, phu nhân nhớ giữ gìn sức khoẻ, đợi con quay lại thăm mọi người"Một đứa bé vừa đáng yêu vừa ngoan hiền lễ phép ai mà không yêu mến cho được đây? Tiêu Dao theo Diêm La Thất Sát trở về với Tô Nhiên.Quay trở về với hiện tại...!Tô Nhiên cưng chiều xoa đầu nó "Bé con này, chị vẫn chưa biết gọi em là gì đấy?""Em tên là Tiêu Dao ạ""Cái tên vừa dễ thương giống như em vậy".Truyện Cung Đấu"Hihi"Diêm La Thất Sát quay đầu, hắn thầm nghĩ bụng "Làm gì so được với Tô Lăng của ta"Cái tên này, đúng thật là! "Tô Nhiên, em muốn trở lại Ma giới với Tuý Linh phu nhân"Giọng điệu con bé có chút thay đổi, nét mặt ủ rũ vài phần so với trước đó..