Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…
Chương 26
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Buổi sáng....!Tô Nhiên tỉnh dậy từ rất sớm, nàng chuẩn bị bữa sáng trong bếp.Tô Lăng vương vai ngáp ngắn ngáp dài từ phòng ngủ đi ra, cô cười hỏi "Chị dậy rồi đấy hả?""Còn buồn ngủ thấy mẹ"Nàng đưa tay lên bưng miệng mình, ngáp thêm một hơi dài rồi trực tiếp bước vào nhà tắm.Từng bước chân khập khiễng của Tô Lăng tựa như em bé đang tập đi, Tô Nhiên nhìn theo bóng lưng nàng không khỏi buồn cười.Nếu không có Diêm La Thất Sát đi theo phía sau lưng bảo hộ thì nhất định đã ngã xuống nền nhà từ lâu rồi."Chị đi đứng cẩn thận chứ""Biết rồi cô nương"Tô Lăng vươn cổ ló mặt từ cửa phòng vệ sinh ra, nàng vừa đánh răng vừa trả lời Tô Nhiên.Cô từ đầu đến cuối chỉ biết cười "Haha"Sau khi đã đánh răng và vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tô Lăng từ phòng ngủ tiến về phía nhà bếp, trên người quần áo và tóc tai chỉnh tề.Nàng thong dong ngồi xuống bàn, tay cầm lấy dao cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ, rồi lấy nĩa xăm một miếng thịt đưa lên miệng thử.Tô Lăng thốt lên "Ừm, nước sốt này đúng là ngon""Chứ không phải em nấu ngon hả?"Nàng ngẩng đầu, cười đều Tô Nhiên "Nếu không phải nước sốt chị mua về ngon thì làm sao em làm đồ ngon được?""Em chả cãi lại chị bao giờ"Tô Lăng xoa xoa thái dương, ánh mắt chớp động "Được rồi, là em nấu ngon, Tô Nhiên lúc nào cũng nấu ngon hết"Diêm La Thất Sát ngồi bên cạnh, nét mặt kiểu giống như đang tấu hài cho Tô Nhiên vui vậy!! Bữa sáng đi qua, Tô Nhiên tới tiệm hoa, Tô Lăng cũng tới phòng dịch.Diêm La Thất Sát luôn theo sát cạnh Tô Lăng, ngay cả lúc nàng lên tàu điện ngầm hoặc ngồi xe buýt tới phòng dịch làm việc.Tô Lăng đứng đợi xe một lúc, chiếc xe buýt dừng lại, cửa tự động mở, nàng bước chân lên xe.Cảnh tượng nhiều người chen chúc đứng trên xe buýt làm cho Tô Lăng không khỏi giật mình.Mà những lời này, nàng căn bản không nghe thấy, nếu không, bọn họ được một phen hú hồn.Tô Lăng cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng lấy lại được một chút không khí trong xe.Có điều nàng vẫn rất khó hiếu, những trạm tiếp theo không có một ai dám lên xe.Diêm La Thất Sát đứng cạnh nàng, môi hắn nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.Hản chửi thâm trong lòng "Đám người chết tiết, cách xa Tiểu Lăng Lăng càng xa càng tốt"Chiếc xe buýt dừng ở trạm cách công ty Tô Lăng làm khoảng năm mươi mét.Nàng đi bộ tới trước cổng công ty, nhìn vào màn hình di động, đồng hồ điểm 7h20.May quá, vẫn còn 10 phút nữa sẽ điểm danh.Nàng bước vào công ty, Diêm La Thất Sát đi theo phía sau."Tô Lăng, mau qua đây ăn chung với chúng luôn đi"Tô Lăng vừa bước vào phòng, một đám người tụ tập ăn sáng bên trong, nàng tiến đến, cô bạn sát vách đưa cho nàng một ly cà phê "Mau ngồi xuống ăn chung luôn đi"Nàng nhận lấy ly cà phê, miệng vừa cười vừa cảm ơn "Mọi người tiếp tục ăn đi, lúc sáng tôi ăn ở nhà rồi"Dứt lời, nàng tiếng đến ngôi vào bàn làm việc, tuy nhiên không quên cảm ơn đồng nghiệp sát vách của mình "Cảm ơn vì cốc cà phê này nhé""Chúng ta là chị em tốt mà""Haha"Tô Lăng cười cười, nàng quay đầu lại, đưa cà phê uống một ngụm, sau đó đặt cốc xuống bàn, trực tiếp mở máy tính.Buổi tối....
Buổi sáng....!
Tô Nhiên tỉnh dậy từ rất sớm, nàng chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Tô Lăng vương vai ngáp ngắn ngáp dài từ phòng ngủ đi ra, cô cười hỏi "Chị dậy rồi đấy hả?"
"Còn buồn ngủ thấy mẹ"
Nàng đưa tay lên bưng miệng mình, ngáp thêm một hơi dài rồi trực tiếp bước vào nhà tắm.
Từng bước chân khập khiễng của Tô Lăng tựa như em bé đang tập đi, Tô Nhiên nhìn theo bóng lưng nàng không khỏi buồn cười.
Nếu không có Diêm La Thất Sát đi theo phía sau lưng bảo hộ thì nhất định đã ngã xuống nền nhà từ lâu rồi.
"Chị đi đứng cẩn thận chứ"
"Biết rồi cô nương"
Tô Lăng vươn cổ ló mặt từ cửa phòng vệ sinh ra, nàng vừa đánh răng vừa trả lời Tô Nhiên.
Cô từ đầu đến cuối chỉ biết cười "Haha"
Sau khi đã đánh răng và vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tô Lăng từ phòng ngủ tiến về phía nhà bếp, trên người quần áo và tóc tai chỉnh tề.
Nàng thong dong ngồi xuống bàn, tay cầm lấy dao cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ, rồi lấy nĩa xăm một miếng thịt đưa lên miệng thử.
Tô Lăng thốt lên "Ừm, nước sốt này đúng là ngon"
"Chứ không phải em nấu ngon hả?"
Nàng ngẩng đầu, cười đều Tô Nhiên "Nếu không phải nước sốt chị mua về ngon thì làm sao em làm đồ ngon được?"
"Em chả cãi lại chị bao giờ"
Tô Lăng xoa xoa thái dương, ánh mắt chớp động "Được rồi, là em nấu ngon, Tô Nhiên lúc nào cũng nấu ngon hết"
Diêm La Thất Sát ngồi bên cạnh, nét mặt kiểu giống như đang tấu hài cho Tô Nhiên vui vậy!! Bữa sáng đi qua, Tô Nhiên tới tiệm hoa, Tô Lăng cũng tới phòng dịch.
Diêm La Thất Sát luôn theo sát cạnh Tô Lăng, ngay cả lúc nàng lên tàu điện ngầm hoặc ngồi xe buýt tới phòng dịch làm việc.
Tô Lăng đứng đợi xe một lúc, chiếc xe buýt dừng lại, cửa tự động mở, nàng bước chân lên xe.
Cảnh tượng nhiều người chen chúc đứng trên xe buýt làm cho Tô Lăng không khỏi giật mình.
Mà những lời này, nàng căn bản không nghe thấy, nếu không, bọn họ được một phen hú hồn.
Tô Lăng cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng lấy lại được một chút không khí trong xe.
Có điều nàng vẫn rất khó hiếu, những trạm tiếp theo không có một ai dám lên xe.
Diêm La Thất Sát đứng cạnh nàng, môi hắn nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Hản chửi thâm trong lòng "Đám người chết tiết, cách xa Tiểu Lăng Lăng càng xa càng tốt"
Chiếc xe buýt dừng ở trạm cách công ty Tô Lăng làm khoảng năm mươi mét.
Nàng đi bộ tới trước cổng công ty, nhìn vào màn hình di động, đồng hồ điểm 7h20.
May quá, vẫn còn 10 phút nữa sẽ điểm danh.
Nàng bước vào công ty, Diêm La Thất Sát đi theo phía sau.
"Tô Lăng, mau qua đây ăn chung với chúng luôn đi"
Tô Lăng vừa bước vào phòng, một đám người tụ tập ăn sáng bên trong, nàng tiến đến, cô bạn sát vách đưa cho nàng một ly cà phê "Mau ngồi xuống ăn chung luôn đi"
Nàng nhận lấy ly cà phê, miệng vừa cười vừa cảm ơn "Mọi người tiếp tục ăn đi, lúc sáng tôi ăn ở nhà rồi"
Dứt lời, nàng tiếng đến ngôi vào bàn làm việc, tuy nhiên không quên cảm ơn đồng nghiệp sát vách của mình "Cảm ơn vì cốc cà phê này nhé"
"Chúng ta là chị em tốt mà"
"Haha"
Tô Lăng cười cười, nàng quay đầu lại, đưa cà phê uống một ngụm, sau đó đặt cốc xuống bàn, trực tiếp mở máy tính.
Buổi tối....
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Buổi sáng....!Tô Nhiên tỉnh dậy từ rất sớm, nàng chuẩn bị bữa sáng trong bếp.Tô Lăng vương vai ngáp ngắn ngáp dài từ phòng ngủ đi ra, cô cười hỏi "Chị dậy rồi đấy hả?""Còn buồn ngủ thấy mẹ"Nàng đưa tay lên bưng miệng mình, ngáp thêm một hơi dài rồi trực tiếp bước vào nhà tắm.Từng bước chân khập khiễng của Tô Lăng tựa như em bé đang tập đi, Tô Nhiên nhìn theo bóng lưng nàng không khỏi buồn cười.Nếu không có Diêm La Thất Sát đi theo phía sau lưng bảo hộ thì nhất định đã ngã xuống nền nhà từ lâu rồi."Chị đi đứng cẩn thận chứ""Biết rồi cô nương"Tô Lăng vươn cổ ló mặt từ cửa phòng vệ sinh ra, nàng vừa đánh răng vừa trả lời Tô Nhiên.Cô từ đầu đến cuối chỉ biết cười "Haha"Sau khi đã đánh răng và vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tô Lăng từ phòng ngủ tiến về phía nhà bếp, trên người quần áo và tóc tai chỉnh tề.Nàng thong dong ngồi xuống bàn, tay cầm lấy dao cắt miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ, rồi lấy nĩa xăm một miếng thịt đưa lên miệng thử.Tô Lăng thốt lên "Ừm, nước sốt này đúng là ngon""Chứ không phải em nấu ngon hả?"Nàng ngẩng đầu, cười đều Tô Nhiên "Nếu không phải nước sốt chị mua về ngon thì làm sao em làm đồ ngon được?""Em chả cãi lại chị bao giờ"Tô Lăng xoa xoa thái dương, ánh mắt chớp động "Được rồi, là em nấu ngon, Tô Nhiên lúc nào cũng nấu ngon hết"Diêm La Thất Sát ngồi bên cạnh, nét mặt kiểu giống như đang tấu hài cho Tô Nhiên vui vậy!! Bữa sáng đi qua, Tô Nhiên tới tiệm hoa, Tô Lăng cũng tới phòng dịch.Diêm La Thất Sát luôn theo sát cạnh Tô Lăng, ngay cả lúc nàng lên tàu điện ngầm hoặc ngồi xe buýt tới phòng dịch làm việc.Tô Lăng đứng đợi xe một lúc, chiếc xe buýt dừng lại, cửa tự động mở, nàng bước chân lên xe.Cảnh tượng nhiều người chen chúc đứng trên xe buýt làm cho Tô Lăng không khỏi giật mình.Mà những lời này, nàng căn bản không nghe thấy, nếu không, bọn họ được một phen hú hồn.Tô Lăng cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng lấy lại được một chút không khí trong xe.Có điều nàng vẫn rất khó hiếu, những trạm tiếp theo không có một ai dám lên xe.Diêm La Thất Sát đứng cạnh nàng, môi hắn nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.Hản chửi thâm trong lòng "Đám người chết tiết, cách xa Tiểu Lăng Lăng càng xa càng tốt"Chiếc xe buýt dừng ở trạm cách công ty Tô Lăng làm khoảng năm mươi mét.Nàng đi bộ tới trước cổng công ty, nhìn vào màn hình di động, đồng hồ điểm 7h20.May quá, vẫn còn 10 phút nữa sẽ điểm danh.Nàng bước vào công ty, Diêm La Thất Sát đi theo phía sau."Tô Lăng, mau qua đây ăn chung với chúng luôn đi"Tô Lăng vừa bước vào phòng, một đám người tụ tập ăn sáng bên trong, nàng tiến đến, cô bạn sát vách đưa cho nàng một ly cà phê "Mau ngồi xuống ăn chung luôn đi"Nàng nhận lấy ly cà phê, miệng vừa cười vừa cảm ơn "Mọi người tiếp tục ăn đi, lúc sáng tôi ăn ở nhà rồi"Dứt lời, nàng tiếng đến ngôi vào bàn làm việc, tuy nhiên không quên cảm ơn đồng nghiệp sát vách của mình "Cảm ơn vì cốc cà phê này nhé""Chúng ta là chị em tốt mà""Haha"Tô Lăng cười cười, nàng quay đầu lại, đưa cà phê uống một ngụm, sau đó đặt cốc xuống bàn, trực tiếp mở máy tính.Buổi tối....