Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…
Chương 70
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… "Chuyện Ma Hậu bị trúng độc, còn người nào chưa biết qua?"Ngạn Thần chợt trừng lớn mắt, hắn liếc nhìn bộ dạng yếu ớt mỏng manh của Tuý Linh, bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi "Ba, nương trúng độc sao?""Đúng vậy?""Là loại độc tố gì?"Vị thái y đứng cạnh Ngạn Phong tiếp lời "Bẩm Ngạn thiếu, là độc tố của Ma Trùng""Ma Trùng"Đối với Ngạn Thần mà nói, cái tên Ma Trùng vô cùng lạ lẫm.Từ thời hắn sinh ra, loại độc này đã được tiêu diệt triệt để cho nên hắn chưa bao giờ được biết đến.Hắn cau mày thật chặt, ánh mắt đau lòng nhìn Tuý Linh "Ba, sao ba không cho con biết""Hiện tại không có thời gian để nhắc tới chuyện đó, ngồi xuống cho ta"Hắn nghe lời ngồi xuống, trong lòng bắt đầu dâng lên một cơn bức bối.Quan Phùng liếc hắn, lão nhẹ lắc lắc đầu ám hiệu cho Ngạn Thần, hắn ngồi yên không càn quấy thêm nữa.Mọi người bên dưới sợ liên lụy, không ai dám lên tiếng trả lời không biết.Ngạn Phong tiếp tục hỏi "Độc tố của Ma Hậu tạm thời chưa được giải trừ, người nào có biện pháp giúp Ma Hậu giải độc liền trọng thưởng"Bên dưới chợt im bặt, không một tiếng động lớn phát ra.Nét mặt người nào người nấy kéo căng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh.Đến cả Tỉnh Khâm Sứ cũng phải lùi xuống trở về vị trí của mình trong triều.Các vị đại thần liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng phải tự vấn trong lòng.Cái vấn đề nan giải này, không một ai dám khẳng định bản thân.Ngạn Thần chờ đợi câu trả lời từ các vị quan đại thần đến mức nóng ruột.Hắn không thể đứng ngồi không yên được nữa, nhưng vì ánh mắt cảnh cáo của Ngạn Phong, hắn quả thực không dám làm bừa.Trôi qua một lúc căng thẳng đến nghẹt thở, Ngạn Phong tỏ ra có chút không vui lên tiếng "Nếu như vị nào có loại thuốc tốt giúp cho sức khoẻ của Ma Hậu tốt lên, bổn tôn nhất định trọng thưởng"Bên dưới được một phen rơi vào trầm mặc.Nếu như có thuốc tốt thì bọn họ đã không cống nộp lên Vương rồi.Chẳng có ai đem đồ quý tặng cho người khác trừ khi muốn lấy lòng.Ngạn Thần lạnh giọng, từ câu từng chữ nhấn mạnh.Ngạn Phong thực rất đau đầu, hắn phất phất tay "Lão Phùng, lập tức đưa nó rời khỏi chính điện, bổn tôn muốn phu nhân có không gian nghỉ ngơi""Con không đi, con muốn ở cạnh nương""Ngạn thiếu, chúng ta đi trước, lúc nào Ma Hậu tỉnh lại sẽ tới thăm người"Quan Phùng dùng biện pháp mềm dẻo với Ngạn Thần.Lão rất bình tĩnh nói, không hề tức giận hay muốn đuổi hắn giống như Ngạn Phong.Ngạn Thần vô cùng chán ghét sự xua đuổi của Ngạn Phong.Ba muốn ở cạnh nương, con cũng muốn, đại khái là hắn muốn như vậy cho đến khi Tuý Linh tỉnh lại."Ta không đi""Ngài đừng cố chấp nữa được không?""Ta không cố chấp"Nét mặt của Quan Phùng hiện lên tia bất lực."Không một ai nói cho tôi biết chuyện nương bị trúng độc, đến cả nương cũng muốn giấu, hiện tại không có thuốc giải, ông nói xem tôi có thể không lo lắng được sao?"Ngạn Thần lạnh giọng, từ câu từng chữ nhấn mạnh.Ngạn Phong thực rất đau đầu, hắn phất phất tay "Lão Phùng, lập tức đưa nó rời khỏi chính điện, bổn tôn muốn phu nhân có không gian nghỉ ngơi""Con không đi, con muốn ở cạnh nương""Ngạn thiếu, chúng ta đi trước, lúc nào Ma Hậu tỉnh lại sẽ tới thăm người"Quan Phùng dùng biện pháp mềm dẻo với Ngạn Thần.Lão rất bình tĩnh nói, không hề tức giận hay muốn đuổi hắn giống như Ngạn Phong..
"Chuyện Ma Hậu bị trúng độc, còn người nào chưa biết qua?"
Ngạn Thần chợt trừng lớn mắt, hắn liếc nhìn bộ dạng yếu ớt mỏng manh của Tuý Linh, bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi "Ba, nương trúng độc sao?"
"Đúng vậy?"
"Là loại độc tố gì?"
Vị thái y đứng cạnh Ngạn Phong tiếp lời "Bẩm Ngạn thiếu, là độc tố của Ma Trùng"
"Ma Trùng"
Đối với Ngạn Thần mà nói, cái tên Ma Trùng vô cùng lạ lẫm.
Từ thời hắn sinh ra, loại độc này đã được tiêu diệt triệt để cho nên hắn chưa bao giờ được biết đến.
Hắn cau mày thật chặt, ánh mắt đau lòng nhìn Tuý Linh "Ba, sao ba không cho con biết"
"Hiện tại không có thời gian để nhắc tới chuyện đó, ngồi xuống cho ta"
Hắn nghe lời ngồi xuống, trong lòng bắt đầu dâng lên một cơn bức bối.
Quan Phùng liếc hắn, lão nhẹ lắc lắc đầu ám hiệu cho Ngạn Thần, hắn ngồi yên không càn quấy thêm nữa.
Mọi người bên dưới sợ liên lụy, không ai dám lên tiếng trả lời không biết.
Ngạn Phong tiếp tục hỏi "Độc tố của Ma Hậu tạm thời chưa được giải trừ, người nào có biện pháp giúp Ma Hậu giải độc liền trọng thưởng"
Bên dưới chợt im bặt, không một tiếng động lớn phát ra.
Nét mặt người nào người nấy kéo căng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đến cả Tỉnh Khâm Sứ cũng phải lùi xuống trở về vị trí của mình trong triều.
Các vị đại thần liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng phải tự vấn trong lòng.
Cái vấn đề nan giải này, không một ai dám khẳng định bản thân.
Ngạn Thần chờ đợi câu trả lời từ các vị quan đại thần đến mức nóng ruột.
Hắn không thể đứng ngồi không yên được nữa, nhưng vì ánh mắt cảnh cáo của Ngạn Phong, hắn quả thực không dám làm bừa.
Trôi qua một lúc căng thẳng đến nghẹt thở, Ngạn Phong tỏ ra có chút không vui lên tiếng "Nếu như vị nào có loại thuốc tốt giúp cho sức khoẻ của Ma Hậu tốt lên, bổn tôn nhất định trọng thưởng"
Bên dưới được một phen rơi vào trầm mặc.
Nếu như có thuốc tốt thì bọn họ đã không cống nộp lên Vương rồi.
Chẳng có ai đem đồ quý tặng cho người khác trừ khi muốn lấy lòng.
Ngạn Thần lạnh giọng, từ câu từng chữ nhấn mạnh.
Ngạn Phong thực rất đau đầu, hắn phất phất tay "Lão Phùng, lập tức đưa nó rời khỏi chính điện, bổn tôn muốn phu nhân có không gian nghỉ ngơi"
"Con không đi, con muốn ở cạnh nương"
"Ngạn thiếu, chúng ta đi trước, lúc nào Ma Hậu tỉnh lại sẽ tới thăm người"
Quan Phùng dùng biện pháp mềm dẻo với Ngạn Thần.
Lão rất bình tĩnh nói, không hề tức giận hay muốn đuổi hắn giống như Ngạn Phong.
Ngạn Thần vô cùng chán ghét sự xua đuổi của Ngạn Phong.
Ba muốn ở cạnh nương, con cũng muốn, đại khái là hắn muốn như vậy cho đến khi Tuý Linh tỉnh lại.
"Ta không đi"
"Ngài đừng cố chấp nữa được không?"
"Ta không cố chấp"
Nét mặt của Quan Phùng hiện lên tia bất lực.
"Không một ai nói cho tôi biết chuyện nương bị trúng độc, đến cả nương cũng muốn giấu, hiện tại không có thuốc giải, ông nói xem tôi có thể không lo lắng được sao?"
Ngạn Thần lạnh giọng, từ câu từng chữ nhấn mạnh.
Ngạn Phong thực rất đau đầu, hắn phất phất tay "Lão Phùng, lập tức đưa nó rời khỏi chính điện, bổn tôn muốn phu nhân có không gian nghỉ ngơi"
"Con không đi, con muốn ở cạnh nương"
"Ngạn thiếu, chúng ta đi trước, lúc nào Ma Hậu tỉnh lại sẽ tới thăm người"
Quan Phùng dùng biện pháp mềm dẻo với Ngạn Thần.
Lão rất bình tĩnh nói, không hề tức giận hay muốn đuổi hắn giống như Ngạn Phong..
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… "Chuyện Ma Hậu bị trúng độc, còn người nào chưa biết qua?"Ngạn Thần chợt trừng lớn mắt, hắn liếc nhìn bộ dạng yếu ớt mỏng manh của Tuý Linh, bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi "Ba, nương trúng độc sao?""Đúng vậy?""Là loại độc tố gì?"Vị thái y đứng cạnh Ngạn Phong tiếp lời "Bẩm Ngạn thiếu, là độc tố của Ma Trùng""Ma Trùng"Đối với Ngạn Thần mà nói, cái tên Ma Trùng vô cùng lạ lẫm.Từ thời hắn sinh ra, loại độc này đã được tiêu diệt triệt để cho nên hắn chưa bao giờ được biết đến.Hắn cau mày thật chặt, ánh mắt đau lòng nhìn Tuý Linh "Ba, sao ba không cho con biết""Hiện tại không có thời gian để nhắc tới chuyện đó, ngồi xuống cho ta"Hắn nghe lời ngồi xuống, trong lòng bắt đầu dâng lên một cơn bức bối.Quan Phùng liếc hắn, lão nhẹ lắc lắc đầu ám hiệu cho Ngạn Thần, hắn ngồi yên không càn quấy thêm nữa.Mọi người bên dưới sợ liên lụy, không ai dám lên tiếng trả lời không biết.Ngạn Phong tiếp tục hỏi "Độc tố của Ma Hậu tạm thời chưa được giải trừ, người nào có biện pháp giúp Ma Hậu giải độc liền trọng thưởng"Bên dưới chợt im bặt, không một tiếng động lớn phát ra.Nét mặt người nào người nấy kéo căng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh.Đến cả Tỉnh Khâm Sứ cũng phải lùi xuống trở về vị trí của mình trong triều.Các vị đại thần liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng phải tự vấn trong lòng.Cái vấn đề nan giải này, không một ai dám khẳng định bản thân.Ngạn Thần chờ đợi câu trả lời từ các vị quan đại thần đến mức nóng ruột.Hắn không thể đứng ngồi không yên được nữa, nhưng vì ánh mắt cảnh cáo của Ngạn Phong, hắn quả thực không dám làm bừa.Trôi qua một lúc căng thẳng đến nghẹt thở, Ngạn Phong tỏ ra có chút không vui lên tiếng "Nếu như vị nào có loại thuốc tốt giúp cho sức khoẻ của Ma Hậu tốt lên, bổn tôn nhất định trọng thưởng"Bên dưới được một phen rơi vào trầm mặc.Nếu như có thuốc tốt thì bọn họ đã không cống nộp lên Vương rồi.Chẳng có ai đem đồ quý tặng cho người khác trừ khi muốn lấy lòng.Ngạn Thần lạnh giọng, từ câu từng chữ nhấn mạnh.Ngạn Phong thực rất đau đầu, hắn phất phất tay "Lão Phùng, lập tức đưa nó rời khỏi chính điện, bổn tôn muốn phu nhân có không gian nghỉ ngơi""Con không đi, con muốn ở cạnh nương""Ngạn thiếu, chúng ta đi trước, lúc nào Ma Hậu tỉnh lại sẽ tới thăm người"Quan Phùng dùng biện pháp mềm dẻo với Ngạn Thần.Lão rất bình tĩnh nói, không hề tức giận hay muốn đuổi hắn giống như Ngạn Phong.Ngạn Thần vô cùng chán ghét sự xua đuổi của Ngạn Phong.Ba muốn ở cạnh nương, con cũng muốn, đại khái là hắn muốn như vậy cho đến khi Tuý Linh tỉnh lại."Ta không đi""Ngài đừng cố chấp nữa được không?""Ta không cố chấp"Nét mặt của Quan Phùng hiện lên tia bất lực."Không một ai nói cho tôi biết chuyện nương bị trúng độc, đến cả nương cũng muốn giấu, hiện tại không có thuốc giải, ông nói xem tôi có thể không lo lắng được sao?"Ngạn Thần lạnh giọng, từ câu từng chữ nhấn mạnh.Ngạn Phong thực rất đau đầu, hắn phất phất tay "Lão Phùng, lập tức đưa nó rời khỏi chính điện, bổn tôn muốn phu nhân có không gian nghỉ ngơi""Con không đi, con muốn ở cạnh nương""Ngạn thiếu, chúng ta đi trước, lúc nào Ma Hậu tỉnh lại sẽ tới thăm người"Quan Phùng dùng biện pháp mềm dẻo với Ngạn Thần.Lão rất bình tĩnh nói, không hề tức giận hay muốn đuổi hắn giống như Ngạn Phong..