Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…
Chương 1219: 1219: Nhớ Mong
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Vương Kỳ Lân vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt Triệu Húc.Nó phát hiện sau khi nó nói xong, Triệu Húc hoảng hốt cùng áy náy, trong lòng càng hăng hái, liền bắt lấy tay áo Triệu Húc, hỏi liên tục: "Vậy ngài nói ta biết, khi nào sư phụ sẽ về? Còn có thể về không?"Nói rồi, nó bật khóc."Hu hu hu...!Ta muốn sư phụ, ta muốn sư phụ! Ngài rõ ràng đang gạt ta, có phải hay không? Thấy ta là tiểu hài tử nên mới gạt ta đúng không? Sư phụ, sư phụ, người ở đâu? Không có người ở bên, có kẻ bắt nạt Lân Nhi, Lân Nhi không biết tìm ai hỗ trợ...!Hu hu hu hu..."Mới đầu nó chỉ muốn chọc tức Triệu Húc, nhưng khóc rồi, nghĩ đến Vân Trân biến mất không thấy đâu, không ai nói chuyện với nó, không ai dạy nó y thuật, cũng không có ai ra chủ ý cho nó...!Càng nghĩ, nó khóc thật, cảm thấy mình bị sư phụ vứt bỏ, vô cùng đáng thương."Oa...""Oa...""Oa..."Triệu Húc vỗ vai nó, nó liền nhào vào lòng Triệu Húc, gào khóc, tất cả nước mắt nước mũi đều cọ vào vạt áo của Triệu Húc."Sư phụ...!Hu hu hu...!Sư phụ không cần ta nữa...!Hu hu hu hu..."Triệu Húc cúi đầu nhìn Vương Kỳ Lân khóc lóc thương tâm, ánh mắt trở nên ảm đạm."Sư phụ ngươi, nàng ấy không phải không cần ngươi." Triệu Húc trấn an, "Nàng sẽ trở về, không, là chắc chắn...""Vậy khi nào sư phụ sẽ về..." Vương Kỳ Lân nức nở ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng như thỏ con, "Một tháng sẽ về, hay một năm, hay là...""Dù là khi nào." Tay Triệu Húc dừng trên đầu hài tử, "Cuối cùng, nàng cũng sẽ trở về.""Hu hu hu...!Ngài...!Ngài không gạt ta chứ?" Vương Kỳ Lân nức nở hỏi."Ta là vương gia, vương gia sẽ không nói dối." Triệu Húc trả lời."Thật sao?""Thật.""Vậy...!Vậy ngài ngoéo tay với ta, gạt người là chó con?""Được, ngoéo tay.""Ngoéo tay, ngoéo tay..."Nửa canh giờ sau, Nguyên Bảo nghe bên trong không còn động tĩnh nữa, lén mở cửa, dò đầu vào nhìn."Vương gia..."Nguyên Bảo vừa gọi một tiếng, liền thấy Triệu Húc đưa tay lên miệng ý bảo im lặng, sau đó vẫy tay với hắn.Nguyên Bảo ngây ra một lúc, mang theo nghi hoặc cẩn thận đi vào.Chờ hắn đến gần, mới hiểu tại sao chủ tử nhà mình bảo hắn đừng nói chuyện.Thì ra hỗn thế ma vương kia không biết từ khi nào đã dựa vào lòng vương gia nhà mình thiếp đi.Mặt nó đỏ rực, khóe mắt cũng ướt át, có thể nhìn ra trước khi ngủ đã khóc."Bế nó qua cách vách nghỉ ngơi đi." Triệu Húc nói."Vâng." Nguyên Bảo đáp, sau đó cung kính bế Vương Kỳ Lân từ trong tay Triệu Húc."Cẩn thận một chút, đừng đánh thức nó." Triệu Húc dặn dò."Nô tài biết rồi."Nói xong, Nguyên Bảo bế Vương Kỳ Lân, khom eo hành lễ với Triệu Húc, sau đó xoay người ra ngoài.Triệu Húc đứng ở bậc thang nhìn Nguyên Bảo đưa Vương Kỳ Lân đi xa, ánh mắt trầm xuống.Trân Nhi, nàng đang ở đâu?Nàng có biết trong thành Quán Châu này có nhiều người như vậy đang chờ nàng về không?.
Vương Kỳ Lân vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt Triệu Húc.
Nó phát hiện sau khi nó nói xong, Triệu Húc hoảng hốt cùng áy náy, trong lòng càng hăng hái, liền bắt lấy tay áo Triệu Húc, hỏi liên tục: "Vậy ngài nói ta biết, khi nào sư phụ sẽ về? Còn có thể về không?"
Nói rồi, nó bật khóc.
"Hu hu hu...!Ta muốn sư phụ, ta muốn sư phụ! Ngài rõ ràng đang gạt ta, có phải hay không? Thấy ta là tiểu hài tử nên mới gạt ta đúng không? Sư phụ, sư phụ, người ở đâu? Không có người ở bên, có kẻ bắt nạt Lân Nhi, Lân Nhi không biết tìm ai hỗ trợ...!Hu hu hu hu..."
Mới đầu nó chỉ muốn chọc tức Triệu Húc, nhưng khóc rồi, nghĩ đến Vân Trân biến mất không thấy đâu, không ai nói chuyện với nó, không ai dạy nó y thuật, cũng không có ai ra chủ ý cho nó...!Càng nghĩ, nó khóc thật, cảm thấy mình bị sư phụ vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
"Oa..."
"Oa..."
"Oa..."
Triệu Húc vỗ vai nó, nó liền nhào vào lòng Triệu Húc, gào khóc, tất cả nước mắt nước mũi đều cọ vào vạt áo của Triệu Húc.
"Sư phụ...!Hu hu hu...!Sư phụ không cần ta nữa...!Hu hu hu hu..."
Triệu Húc cúi đầu nhìn Vương Kỳ Lân khóc lóc thương tâm, ánh mắt trở nên ảm đạm.
"Sư phụ ngươi, nàng ấy không phải không cần ngươi." Triệu Húc trấn an, "Nàng sẽ trở về, không, là chắc chắn..."
"Vậy khi nào sư phụ sẽ về..." Vương Kỳ Lân nức nở ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng như thỏ con, "Một tháng sẽ về, hay một năm, hay là..."
"Dù là khi nào." Tay Triệu Húc dừng trên đầu hài tử, "Cuối cùng, nàng cũng sẽ trở về."
"Hu hu hu...!Ngài...!Ngài không gạt ta chứ?" Vương Kỳ Lân nức nở hỏi.
"Ta là vương gia, vương gia sẽ không nói dối." Triệu Húc trả lời.
"Thật sao?"
"Thật."
"Vậy...!Vậy ngài ngoéo tay với ta, gạt người là chó con?"
"Được, ngoéo tay."
"Ngoéo tay, ngoéo tay..."
Nửa canh giờ sau, Nguyên Bảo nghe bên trong không còn động tĩnh nữa, lén mở cửa, dò đầu vào nhìn.
"Vương gia..."
Nguyên Bảo vừa gọi một tiếng, liền thấy Triệu Húc đưa tay lên miệng ý bảo im lặng, sau đó vẫy tay với hắn.
Nguyên Bảo ngây ra một lúc, mang theo nghi hoặc cẩn thận đi vào.
Chờ hắn đến gần, mới hiểu tại sao chủ tử nhà mình bảo hắn đừng nói chuyện.
Thì ra hỗn thế ma vương kia không biết từ khi nào đã dựa vào lòng vương gia nhà mình thiếp đi.
Mặt nó đỏ rực, khóe mắt cũng ướt át, có thể nhìn ra trước khi ngủ đã khóc.
"Bế nó qua cách vách nghỉ ngơi đi." Triệu Húc nói.
"Vâng." Nguyên Bảo đáp, sau đó cung kính bế Vương Kỳ Lân từ trong tay Triệu Húc.
"Cẩn thận một chút, đừng đánh thức nó." Triệu Húc dặn dò.
"Nô tài biết rồi."
Nói xong, Nguyên Bảo bế Vương Kỳ Lân, khom eo hành lễ với Triệu Húc, sau đó xoay người ra ngoài.
Triệu Húc đứng ở bậc thang nhìn Nguyên Bảo đưa Vương Kỳ Lân đi xa, ánh mắt trầm xuống.
Trân Nhi, nàng đang ở đâu?
Nàng có biết trong thành Quán Châu này có nhiều người như vậy đang chờ nàng về không?.
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Vương Kỳ Lân vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt Triệu Húc.Nó phát hiện sau khi nó nói xong, Triệu Húc hoảng hốt cùng áy náy, trong lòng càng hăng hái, liền bắt lấy tay áo Triệu Húc, hỏi liên tục: "Vậy ngài nói ta biết, khi nào sư phụ sẽ về? Còn có thể về không?"Nói rồi, nó bật khóc."Hu hu hu...!Ta muốn sư phụ, ta muốn sư phụ! Ngài rõ ràng đang gạt ta, có phải hay không? Thấy ta là tiểu hài tử nên mới gạt ta đúng không? Sư phụ, sư phụ, người ở đâu? Không có người ở bên, có kẻ bắt nạt Lân Nhi, Lân Nhi không biết tìm ai hỗ trợ...!Hu hu hu hu..."Mới đầu nó chỉ muốn chọc tức Triệu Húc, nhưng khóc rồi, nghĩ đến Vân Trân biến mất không thấy đâu, không ai nói chuyện với nó, không ai dạy nó y thuật, cũng không có ai ra chủ ý cho nó...!Càng nghĩ, nó khóc thật, cảm thấy mình bị sư phụ vứt bỏ, vô cùng đáng thương."Oa...""Oa...""Oa..."Triệu Húc vỗ vai nó, nó liền nhào vào lòng Triệu Húc, gào khóc, tất cả nước mắt nước mũi đều cọ vào vạt áo của Triệu Húc."Sư phụ...!Hu hu hu...!Sư phụ không cần ta nữa...!Hu hu hu hu..."Triệu Húc cúi đầu nhìn Vương Kỳ Lân khóc lóc thương tâm, ánh mắt trở nên ảm đạm."Sư phụ ngươi, nàng ấy không phải không cần ngươi." Triệu Húc trấn an, "Nàng sẽ trở về, không, là chắc chắn...""Vậy khi nào sư phụ sẽ về..." Vương Kỳ Lân nức nở ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng như thỏ con, "Một tháng sẽ về, hay một năm, hay là...""Dù là khi nào." Tay Triệu Húc dừng trên đầu hài tử, "Cuối cùng, nàng cũng sẽ trở về.""Hu hu hu...!Ngài...!Ngài không gạt ta chứ?" Vương Kỳ Lân nức nở hỏi."Ta là vương gia, vương gia sẽ không nói dối." Triệu Húc trả lời."Thật sao?""Thật.""Vậy...!Vậy ngài ngoéo tay với ta, gạt người là chó con?""Được, ngoéo tay.""Ngoéo tay, ngoéo tay..."Nửa canh giờ sau, Nguyên Bảo nghe bên trong không còn động tĩnh nữa, lén mở cửa, dò đầu vào nhìn."Vương gia..."Nguyên Bảo vừa gọi một tiếng, liền thấy Triệu Húc đưa tay lên miệng ý bảo im lặng, sau đó vẫy tay với hắn.Nguyên Bảo ngây ra một lúc, mang theo nghi hoặc cẩn thận đi vào.Chờ hắn đến gần, mới hiểu tại sao chủ tử nhà mình bảo hắn đừng nói chuyện.Thì ra hỗn thế ma vương kia không biết từ khi nào đã dựa vào lòng vương gia nhà mình thiếp đi.Mặt nó đỏ rực, khóe mắt cũng ướt át, có thể nhìn ra trước khi ngủ đã khóc."Bế nó qua cách vách nghỉ ngơi đi." Triệu Húc nói."Vâng." Nguyên Bảo đáp, sau đó cung kính bế Vương Kỳ Lân từ trong tay Triệu Húc."Cẩn thận một chút, đừng đánh thức nó." Triệu Húc dặn dò."Nô tài biết rồi."Nói xong, Nguyên Bảo bế Vương Kỳ Lân, khom eo hành lễ với Triệu Húc, sau đó xoay người ra ngoài.Triệu Húc đứng ở bậc thang nhìn Nguyên Bảo đưa Vương Kỳ Lân đi xa, ánh mắt trầm xuống.Trân Nhi, nàng đang ở đâu?Nàng có biết trong thành Quán Châu này có nhiều người như vậy đang chờ nàng về không?.