Tác giả:

Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…

Chương 1220: 1220: Ác Mộng

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "A..."Vân Trân từ trong mộng bừng tình.Ngồi trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.Không biết qua bao lâu, đôi mắt hoảng sợ kia mới chậm rãi có lại tầm nhìn.Nàng phủ thêm áo khoác, xuống giường, đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.Gió lạnh ập vào, Vân Trân không khỏi rùng mình.Giờ phút này, trời còn chưa sáng.Dưới bầu trời là một thị trấn an tĩnh.Trời chưa sáng, thị trấn còn chưa dậy, mọi thứ xung quanh phá lệ tịch liêu.Rõ ràng là ngày hè, Vân Trân lại cảm thấy cả người lạnh băng.Nàng nhìn ra không trung bên ngoài, nhớ lại giấc mộng khi nãy.Ngọn nguồn giấc mộng nàng đã không thể ngược dòng, nhưng Triệu Húc sắc mặt tái nhợt đứng trước mắt nàng, chất vấn nàng sao lại bỏ đi, tại sao lại gạt hắn lần nữa.Cảnh tượng đó cứ quẩn quanh trong đầu, không thể vứt bỏ.Nàng không thể quên, không phải Triệu Húc hỏi nàng sao lại lừa gạt, mà là ánh mắt Triệu Húc nhìn nàng, trong thất vọng có thống khổ.Ánh mắt đó khiến nàng sợ hãi, sợ hãi đến mức không thể không giật mình tỉnh giấc."Ưm..."Hai tay Vân Trân bắt lấy khung cửa sổ, cả người dựa lên trên, ngắm nhìn phương xa, ánh mắt phức tạp.Thì ra điều nàng thật sự sợ hãi không phải mất đi, mà là thất vọng.Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa."Vân cô nương, người dậy chưa? Cơm sáng đã chuẩn bị xong rồi." Theo đó là tiếng của Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.Vân Trân hoàn hồn, lúc này mới phát hiện sắc trời không biết từ khi nào đã sáng."Ta xuống ngay." Vân Trân trả lời.Nói xong, nàng lại không nhịn được mà ho khan."Vân cô nương? Người không sao chứ?" Có lẽ tiếng ho bị Hoàng Phủ Ngạo Tuyết ở bên ngoài nghe thấy."Khụ khụ...!Ta không sao...!Xuống ngay đây." Vân Trân cố gắng đè giọng.Hoàng Phủ Ngạo Tuyết đứng ngoài cửa lại dặn dò mấy câu, rồi xoay người đi trước.Vân Trân đứng bên cửa sổ nghe tiếng bước chân của Hoàng Phủ Ngạo Tuyết xa dần.Thời điểm tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Vân Trân đỡ lấy khung cửa, lại ho khan.Rất nhanh, trong miệng trào ra thứ tanh ngọt."Khụ khụ khụ..."Nàng vội đến bên mép giường, hai tay run rẩy nắm cầm lấy túi tiền đặt dưới gối, lấy ra một bình sứ, sau đó bỏ thứ bên trong vào miệng.Uống thuốc xong, qua khoảng mười lăm phút, cái cảm giác không thể hít thở mới dần giảm bớt.Vân Trân lau mồ hôi trên trán, sau đó thay y phục, xuống lầu.Chờ nàng xuống lầu, phát hiện sư phụ nàng và Lệ Vô Ngân đã có mặt.Mà người của đội ngũ cửa hàng Hoàng Phủ, ngoại trừ Hoàng Phủ lão gia, trên cơ bản đều ở đây."Hôm nay con có hơi muộn." Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, lời nói đầy thâm ý.Vân Trân không khỏi căng thẳng, có lẽ sư phụ đoán được tình hình của nàng."Vâng, hôm nay đột nhiên ngủ quên." Vân Trân trả lời.Nói xong, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Lệ Vô Ngân.Đối diện là Độc Thủ Y Tiên, bàn bên cạnh là Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nghe vậy, nghi hoặc nhìn nàng.Vân Trân sợ chuốc lấy hiểu lầm không cần thiết, liền chủ động hỏi thăm Hoàng Phủ lão gia..

"A..."

Vân Trân từ trong mộng bừng tình.

Ngồi trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Không biết qua bao lâu, đôi mắt hoảng sợ kia mới chậm rãi có lại tầm nhìn.

Nàng phủ thêm áo khoác, xuống giường, đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Gió lạnh ập vào, Vân Trân không khỏi rùng mình.

Giờ phút này, trời còn chưa sáng.

Dưới bầu trời là một thị trấn an tĩnh.

Trời chưa sáng, thị trấn còn chưa dậy, mọi thứ xung quanh phá lệ tịch liêu.

Rõ ràng là ngày hè, Vân Trân lại cảm thấy cả người lạnh băng.

Nàng nhìn ra không trung bên ngoài, nhớ lại giấc mộng khi nãy.

Ngọn nguồn giấc mộng nàng đã không thể ngược dòng, nhưng Triệu Húc sắc mặt tái nhợt đứng trước mắt nàng, chất vấn nàng sao lại bỏ đi, tại sao lại gạt hắn lần nữa.

Cảnh tượng đó cứ quẩn quanh trong đầu, không thể vứt bỏ.

Nàng không thể quên, không phải Triệu Húc hỏi nàng sao lại lừa gạt, mà là ánh mắt Triệu Húc nhìn nàng, trong thất vọng có thống khổ.

Ánh mắt đó khiến nàng sợ hãi, sợ hãi đến mức không thể không giật mình tỉnh giấc.

"Ưm..."

Hai tay Vân Trân bắt lấy khung cửa sổ, cả người dựa lên trên, ngắm nhìn phương xa, ánh mắt phức tạp.

Thì ra điều nàng thật sự sợ hãi không phải mất đi, mà là thất vọng.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.

"Vân cô nương, người dậy chưa? Cơm sáng đã chuẩn bị xong rồi." Theo đó là tiếng của Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.

Vân Trân hoàn hồn, lúc này mới phát hiện sắc trời không biết từ khi nào đã sáng.

"Ta xuống ngay." Vân Trân trả lời.

Nói xong, nàng lại không nhịn được mà ho khan.

"Vân cô nương? Người không sao chứ?" Có lẽ tiếng ho bị Hoàng Phủ Ngạo Tuyết ở bên ngoài nghe thấy.

"Khụ khụ...!Ta không sao...!Xuống ngay đây." Vân Trân cố gắng đè giọng.

Hoàng Phủ Ngạo Tuyết đứng ngoài cửa lại dặn dò mấy câu, rồi xoay người đi trước.

Vân Trân đứng bên cửa sổ nghe tiếng bước chân của Hoàng Phủ Ngạo Tuyết xa dần.

Thời điểm tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Vân Trân đỡ lấy khung cửa, lại ho khan.

Rất nhanh, trong miệng trào ra thứ tanh ngọt.

"Khụ khụ khụ..."

Nàng vội đến bên mép giường, hai tay run rẩy nắm cầm lấy túi tiền đặt dưới gối, lấy ra một bình sứ, sau đó bỏ thứ bên trong vào miệng.

Uống thuốc xong, qua khoảng mười lăm phút, cái cảm giác không thể hít thở mới dần giảm bớt.

Vân Trân lau mồ hôi trên trán, sau đó thay y phục, xuống lầu.

Chờ nàng xuống lầu, phát hiện sư phụ nàng và Lệ Vô Ngân đã có mặt.

Mà người của đội ngũ cửa hàng Hoàng Phủ, ngoại trừ Hoàng Phủ lão gia, trên cơ bản đều ở đây.

"Hôm nay con có hơi muộn." Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, lời nói đầy thâm ý.

Vân Trân không khỏi căng thẳng, có lẽ sư phụ đoán được tình hình của nàng.

"Vâng, hôm nay đột nhiên ngủ quên." Vân Trân trả lời.

Nói xong, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Lệ Vô Ngân.

Đối diện là Độc Thủ Y Tiên, bàn bên cạnh là Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.

Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nghe vậy, nghi hoặc nhìn nàng.

Vân Trân sợ chuốc lấy hiểu lầm không cần thiết, liền chủ động hỏi thăm Hoàng Phủ lão gia..

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "A..."Vân Trân từ trong mộng bừng tình.Ngồi trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.Không biết qua bao lâu, đôi mắt hoảng sợ kia mới chậm rãi có lại tầm nhìn.Nàng phủ thêm áo khoác, xuống giường, đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.Gió lạnh ập vào, Vân Trân không khỏi rùng mình.Giờ phút này, trời còn chưa sáng.Dưới bầu trời là một thị trấn an tĩnh.Trời chưa sáng, thị trấn còn chưa dậy, mọi thứ xung quanh phá lệ tịch liêu.Rõ ràng là ngày hè, Vân Trân lại cảm thấy cả người lạnh băng.Nàng nhìn ra không trung bên ngoài, nhớ lại giấc mộng khi nãy.Ngọn nguồn giấc mộng nàng đã không thể ngược dòng, nhưng Triệu Húc sắc mặt tái nhợt đứng trước mắt nàng, chất vấn nàng sao lại bỏ đi, tại sao lại gạt hắn lần nữa.Cảnh tượng đó cứ quẩn quanh trong đầu, không thể vứt bỏ.Nàng không thể quên, không phải Triệu Húc hỏi nàng sao lại lừa gạt, mà là ánh mắt Triệu Húc nhìn nàng, trong thất vọng có thống khổ.Ánh mắt đó khiến nàng sợ hãi, sợ hãi đến mức không thể không giật mình tỉnh giấc."Ưm..."Hai tay Vân Trân bắt lấy khung cửa sổ, cả người dựa lên trên, ngắm nhìn phương xa, ánh mắt phức tạp.Thì ra điều nàng thật sự sợ hãi không phải mất đi, mà là thất vọng.Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa."Vân cô nương, người dậy chưa? Cơm sáng đã chuẩn bị xong rồi." Theo đó là tiếng của Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.Vân Trân hoàn hồn, lúc này mới phát hiện sắc trời không biết từ khi nào đã sáng."Ta xuống ngay." Vân Trân trả lời.Nói xong, nàng lại không nhịn được mà ho khan."Vân cô nương? Người không sao chứ?" Có lẽ tiếng ho bị Hoàng Phủ Ngạo Tuyết ở bên ngoài nghe thấy."Khụ khụ...!Ta không sao...!Xuống ngay đây." Vân Trân cố gắng đè giọng.Hoàng Phủ Ngạo Tuyết đứng ngoài cửa lại dặn dò mấy câu, rồi xoay người đi trước.Vân Trân đứng bên cửa sổ nghe tiếng bước chân của Hoàng Phủ Ngạo Tuyết xa dần.Thời điểm tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Vân Trân đỡ lấy khung cửa, lại ho khan.Rất nhanh, trong miệng trào ra thứ tanh ngọt."Khụ khụ khụ..."Nàng vội đến bên mép giường, hai tay run rẩy nắm cầm lấy túi tiền đặt dưới gối, lấy ra một bình sứ, sau đó bỏ thứ bên trong vào miệng.Uống thuốc xong, qua khoảng mười lăm phút, cái cảm giác không thể hít thở mới dần giảm bớt.Vân Trân lau mồ hôi trên trán, sau đó thay y phục, xuống lầu.Chờ nàng xuống lầu, phát hiện sư phụ nàng và Lệ Vô Ngân đã có mặt.Mà người của đội ngũ cửa hàng Hoàng Phủ, ngoại trừ Hoàng Phủ lão gia, trên cơ bản đều ở đây."Hôm nay con có hơi muộn." Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, lời nói đầy thâm ý.Vân Trân không khỏi căng thẳng, có lẽ sư phụ đoán được tình hình của nàng."Vâng, hôm nay đột nhiên ngủ quên." Vân Trân trả lời.Nói xong, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Lệ Vô Ngân.Đối diện là Độc Thủ Y Tiên, bàn bên cạnh là Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nghe vậy, nghi hoặc nhìn nàng.Vân Trân sợ chuốc lấy hiểu lầm không cần thiết, liền chủ động hỏi thăm Hoàng Phủ lão gia..

Chương 1220: 1220: Ác Mộng