“…Ký, ký chủ. ”Cái đó tự xưng là gia hoả có hệ thống, giọng nói run sợ, giống như bông hoa anh đào trên cành cây trĩu nặng, từng cánh run rẩy rơi lả tả. Phong Hoa yếu ớt tỉnh dậy, đôi lông mi đen dài mảnh hình thành nên sự trái ngược mạnh mẽ mà rõ ràng với làn da trắng bệch nhợt nhạt dưới mí mắt, khẽ động đậy hai lần, rồi chậm rãi mở ra. Một chút sắc sảo tuyệt sắc lướt qua con ngươi đen sâu, rồi biến mất không dấu vết trong nháy mắt. Không quan tâm đến cơn đau đớn tột cùng ở cổ tay, Phong Hoa chỉ để ý đến! “Này?m điệu cuối cất lên một cách mệt mỏi, mang theo một sự uy h**p nguy hiểm cùng với sự cao quý của người bề trên. Hệ thống lập tức đổi giọng, hô lên lấy lòng: “Bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ. ”Hô xong, nó vội vàng nở ra một nụ cười nịnh hót Phong Hoa. Cẩu thối cũng được. “Ngoan. ” Giọng điệu của Phương Hoa, giống như là đang trêu chọc một con mèo con hay chó con vậy, mạn bất kinh tâm*. *Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý đến. Nghe thấy lời khen ngợi của nữ hoàng bệ hạ, hệ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...