“…Ký, ký chủ. ”Cái đó tự xưng là gia hoả có hệ thống, giọng nói run sợ, giống như bông hoa anh đào trên cành cây trĩu nặng, từng cánh run rẩy rơi lả tả. Phong Hoa yếu ớt tỉnh dậy, đôi lông mi đen dài mảnh hình thành nên sự trái ngược mạnh mẽ mà rõ ràng với làn da trắng bệch nhợt nhạt dưới mí mắt, khẽ động đậy hai lần, rồi chậm rãi mở ra. Một chút sắc sảo tuyệt sắc lướt qua con ngươi đen sâu, rồi biến mất không dấu vết trong nháy mắt. Không quan tâm đến cơn đau đớn tột cùng ở cổ tay, Phong Hoa chỉ để ý đến! “Này?m điệu cuối cất lên một cách mệt mỏi, mang theo một sự uy h**p nguy hiểm cùng với sự cao quý của người bề trên. Hệ thống lập tức đổi giọng, hô lên lấy lòng: “Bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ. ”Hô xong, nó vội vàng nở ra một nụ cười nịnh hót Phong Hoa. Cẩu thối cũng được. “Ngoan. ” Giọng điệu của Phương Hoa, giống như là đang trêu chọc một con mèo con hay chó con vậy, mạn bất kinh tâm*. *Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý đến. Nghe thấy lời khen ngợi của nữ hoàng bệ hạ, hệ…

Chương 10: Hoan Nghênh Cô Đến Nhà Tôi Đánh Tôi 2

Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!Tác giả: Hắc Bạch Hôi Cô NươngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“…Ký, ký chủ. ”Cái đó tự xưng là gia hoả có hệ thống, giọng nói run sợ, giống như bông hoa anh đào trên cành cây trĩu nặng, từng cánh run rẩy rơi lả tả. Phong Hoa yếu ớt tỉnh dậy, đôi lông mi đen dài mảnh hình thành nên sự trái ngược mạnh mẽ mà rõ ràng với làn da trắng bệch nhợt nhạt dưới mí mắt, khẽ động đậy hai lần, rồi chậm rãi mở ra. Một chút sắc sảo tuyệt sắc lướt qua con ngươi đen sâu, rồi biến mất không dấu vết trong nháy mắt. Không quan tâm đến cơn đau đớn tột cùng ở cổ tay, Phong Hoa chỉ để ý đến! “Này?m điệu cuối cất lên một cách mệt mỏi, mang theo một sự uy h**p nguy hiểm cùng với sự cao quý của người bề trên. Hệ thống lập tức đổi giọng, hô lên lấy lòng: “Bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ. ”Hô xong, nó vội vàng nở ra một nụ cười nịnh hót Phong Hoa. Cẩu thối cũng được. “Ngoan. ” Giọng điệu của Phương Hoa, giống như là đang trêu chọc một con mèo con hay chó con vậy, mạn bất kinh tâm*. *Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý đến. Nghe thấy lời khen ngợi của nữ hoàng bệ hạ, hệ… Minh Ca đêm hôm qua bị đánh thuốc, đáng ra phải ở trên giường đạo diễn Chu nhưng không gặp, mà không cẩn thận lại ở bên một nhân vật lớn nào ư?Ý nghĩ này làm kinh sợ đến Tô ngây thơ, cô ta vừa tức giận vừa lo sợ, lo lắng sẽ bị Minh Ca trả thù.Nhân vật lớn tỉnh lại rồi.Đầu tiên, người đàn ông nghe thấy một giọng nói như dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, lại còn nổ vang bầu trời làm kinh sợ đến hàng ngàn còn chim núi:“Thần… thần thần thần tào! Tiểu yến yến, ngươi bị người ta X rồi?”Cung Dạ yến: “…”Cái gì?Cung Dạ yến vò trán, ngồi dậy, tấm chăn lụa băng màu đen tuột xuống.Một màn này, cảnh tượng tuyệt đẹp.Người kia giật mình.Trong chốc lát, lại nhìn khuôn mặt sáng sủa rạng rỡ, khôi ngô tuấn tú của người đàn ông, vẻ lười biếng ở đuôi mắt có chút quyến rũ điên đảo chúng sinh, “Hả?”  艹。Sở Mộ Phong tháo kính râm, bổ nhào qua, hai tay siết chặt chiếc áo trước ngực người đàn ông.“Tiểu yến yến, thành thật khai báo, đêm hôm qua anh cùng với người phụ nữ nào lăn** hả?!”Đào hoa nở rộ, tà khí trên mặt lưu chuyển, lộ ra vẻ phẫn nộ sao anh có thể phản bội tôi.Đằng sau, Tả An, trợ lý riêng đi vào cùng, nhìn thấy ảnh đế nổi tiếng xinh đẹp gần như bổ nhào vào ôm lấy thân người đàn ông: “…”"Sở thiếu, không, ảnh đế đại nhân, ảnh buông thiếu gia nhà tôi ra, tư thế này rất dễ gây ra hiểu lầm đấy!”Tả An ho khan, bước qua, trước khi thiếu gia tự mình đẩy người này ra, liền kéo ảnh đế đại nhân đang làm nhiệm vụ hết sức mình, “Sở thiếu, xin anh qua đây trước đã, để cho thiếu gia mặc quần áo rồi lại nói tiếp.”Sở Mộ Phong không tình nguyện buông tay ra, xoay người đi: “Hừ!”Tả An tiến lên, vừa nhìn thấy, chính bản thân cũng sửng sốt: “Thiếu gia, quần áo của anh…”“Quần áo làm sao?” Cung Dạ Yên mở mắt ra, đôi mắt đen láy với con ngươi sâu thẳm, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ, âm sắc trầm thấp như dây đàn hoa lệ.“Bên trên có chữ.” Tả An liếc nhìn, nói với vẻ mặt kỳ lạ.Hả?Người đàn ông cúi đầu xuống.Sau đó, một hàng chữ từ từ nở rộ trên áo sơ mi trắng, màu đỏ tươi sáng, đập thẳng vào mắt anh.Đổng tử của Cung Dạ Yến đột nhiên co rút lại.Mặc dù trong phạm vi tầm nhìn, chữ đều bị đảo ngược, nhưng anh vẫn có thể phán đoán ra từ ngay từ cái nhìn đầu tiên.Sở Mộ Phong nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại, thay bạn tốt, đọc từng chữ từng chữ một trên chiếc áo sơ mi trắng, sau đó lại phát ra tiếng cười: “Ha ha ha…”Khuôn mặt Tả An tràn đầy sự phức tạp.Mặc dù không biết người phụ nữ hoang dã vô cùng gan dạ nào đã chấm m*t thiếu gia băng thanh ngọc khiết nhà anh, lại còn lưu lại một hàng chữ “kinh hỉ” như thế, nhưng Mộ thiếu gia xin anh đừng tìm vào chỗ chết được không?!Quả nhiên, lời của Sở Mộ Phong vừa rơi xuống, nhiệt độ trong căn phòng liền đột ngột giảm xuống.Băng phong nghìn dặm.“Rất buồn cười?”Sở Mộ Phong sau khi cười hả hê liền run rẩy, ngừng cười, “Khụ.”Người đàn ông nhìn sang, lại hỏi: “Rất vui sao?”Sở Mộ Phong: “…”Liền nhanh chóng cúi đầu trước thế lực hắc ám.Cung Dạ Yến xuống giường, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, đổi thành một chiếc áo sơ mi tơ lụa màu đen do Tả An mang qua, cài cúc áo từ dưới lên trên đến tận trên cùng.Một bộ quần áo màu đen, kết hợp với dung mạo tuyệt mỹ, lộ ra một khí chất cấm dục khó thể giải thích được.Cung Dạ Yến chỉnh lại khuy măng sét, một chiếc khuy măng sét đính kim cương chói loá trên tay áo, giọng nói đẹp đẽ chợt trầm xuống:“Đi điều tra, tìm người phụ nữ… đêm hôm qua.”.

Minh Ca đêm hôm qua bị đánh thuốc, đáng ra phải ở trên giường đạo diễn Chu nhưng không gặp, mà không cẩn thận lại ở bên một nhân vật lớn nào ư?Ý nghĩ này làm kinh sợ đến Tô ngây thơ, cô ta vừa tức giận vừa lo sợ, lo lắng sẽ bị Minh Ca trả thù.

Nhân vật lớn tỉnh lại rồi.

Đầu tiên, người đàn ông nghe thấy một giọng nói như dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, lại còn nổ vang bầu trời làm kinh sợ đến hàng ngàn còn chim núi:“Thần… thần thần thần tào! Tiểu yến yến, ngươi bị người ta X rồi?”Cung Dạ yến: “…”Cái gì?Cung Dạ yến vò trán, ngồi dậy, tấm chăn lụa băng màu đen tuột xuống.

Một màn này, cảnh tượng tuyệt đẹp.

Người kia giật mình.

Trong chốc lát, lại nhìn khuôn mặt sáng sủa rạng rỡ, khôi ngô tuấn tú của người đàn ông, vẻ lười biếng ở đuôi mắt có chút quyến rũ điên đảo chúng sinh, “Hả?”  艹。Sở Mộ Phong tháo kính râm, bổ nhào qua, hai tay siết chặt chiếc áo trước ngực người đàn ông.

“Tiểu yến yến, thành thật khai báo, đêm hôm qua anh cùng với người phụ nữ nào lăn** hả?!”Đào hoa nở rộ, tà khí trên mặt lưu chuyển, lộ ra vẻ phẫn nộ sao anh có thể phản bội tôi.

Đằng sau, Tả An, trợ lý riêng đi vào cùng, nhìn thấy ảnh đế nổi tiếng xinh đẹp gần như bổ nhào vào ôm lấy thân người đàn ông: “…”"Sở thiếu, không, ảnh đế đại nhân, ảnh buông thiếu gia nhà tôi ra, tư thế này rất dễ gây ra hiểu lầm đấy!”Tả An ho khan, bước qua, trước khi thiếu gia tự mình đẩy người này ra, liền kéo ảnh đế đại nhân đang làm nhiệm vụ hết sức mình, “Sở thiếu, xin anh qua đây trước đã, để cho thiếu gia mặc quần áo rồi lại nói tiếp.

”Sở Mộ Phong không tình nguyện buông tay ra, xoay người đi: “Hừ!”Tả An tiến lên, vừa nhìn thấy, chính bản thân cũng sửng sốt: “Thiếu gia, quần áo của anh…”“Quần áo làm sao?” Cung Dạ Yên mở mắt ra, đôi mắt đen láy với con ngươi sâu thẳm, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ, âm sắc trầm thấp như dây đàn hoa lệ.

“Bên trên có chữ.

” Tả An liếc nhìn, nói với vẻ mặt kỳ lạ.

Hả?Người đàn ông cúi đầu xuống.

Sau đó, một hàng chữ từ từ nở rộ trên áo sơ mi trắng, màu đỏ tươi sáng, đập thẳng vào mắt anh.

Đổng tử của Cung Dạ Yến đột nhiên co rút lại.

Mặc dù trong phạm vi tầm nhìn, chữ đều bị đảo ngược, nhưng anh vẫn có thể phán đoán ra từ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sở Mộ Phong nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại, thay bạn tốt, đọc từng chữ từng chữ một trên chiếc áo sơ mi trắng, sau đó lại phát ra tiếng cười: “Ha ha ha…”Khuôn mặt Tả An tràn đầy sự phức tạp.

Mặc dù không biết người phụ nữ hoang dã vô cùng gan dạ nào đã chấm m*t thiếu gia băng thanh ngọc khiết nhà anh, lại còn lưu lại một hàng chữ “kinh hỉ” như thế, nhưng Mộ thiếu gia xin anh đừng tìm vào chỗ chết được không?!Quả nhiên, lời của Sở Mộ Phong vừa rơi xuống, nhiệt độ trong căn phòng liền đột ngột giảm xuống.

Băng phong nghìn dặm.

“Rất buồn cười?”Sở Mộ Phong sau khi cười hả hê liền run rẩy, ngừng cười, “Khụ.

”Người đàn ông nhìn sang, lại hỏi: “Rất vui sao?”Sở Mộ Phong: “…”Liền nhanh chóng cúi đầu trước thế lực hắc ám.

Cung Dạ Yến xuống giường, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, đổi thành một chiếc áo sơ mi tơ lụa màu đen do Tả An mang qua, cài cúc áo từ dưới lên trên đến tận trên cùng.

Một bộ quần áo màu đen, kết hợp với dung mạo tuyệt mỹ, lộ ra một khí chất cấm dục khó thể giải thích được.

Cung Dạ Yến chỉnh lại khuy măng sét, một chiếc khuy măng sét đính kim cương chói loá trên tay áo, giọng nói đẹp đẽ chợt trầm xuống:“Đi điều tra, tìm người phụ nữ… đêm hôm qua.

”.

Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!Tác giả: Hắc Bạch Hôi Cô NươngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“…Ký, ký chủ. ”Cái đó tự xưng là gia hoả có hệ thống, giọng nói run sợ, giống như bông hoa anh đào trên cành cây trĩu nặng, từng cánh run rẩy rơi lả tả. Phong Hoa yếu ớt tỉnh dậy, đôi lông mi đen dài mảnh hình thành nên sự trái ngược mạnh mẽ mà rõ ràng với làn da trắng bệch nhợt nhạt dưới mí mắt, khẽ động đậy hai lần, rồi chậm rãi mở ra. Một chút sắc sảo tuyệt sắc lướt qua con ngươi đen sâu, rồi biến mất không dấu vết trong nháy mắt. Không quan tâm đến cơn đau đớn tột cùng ở cổ tay, Phong Hoa chỉ để ý đến! “Này?m điệu cuối cất lên một cách mệt mỏi, mang theo một sự uy h**p nguy hiểm cùng với sự cao quý của người bề trên. Hệ thống lập tức đổi giọng, hô lên lấy lòng: “Bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ. ”Hô xong, nó vội vàng nở ra một nụ cười nịnh hót Phong Hoa. Cẩu thối cũng được. “Ngoan. ” Giọng điệu của Phương Hoa, giống như là đang trêu chọc một con mèo con hay chó con vậy, mạn bất kinh tâm*. *Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý đến. Nghe thấy lời khen ngợi của nữ hoàng bệ hạ, hệ… Minh Ca đêm hôm qua bị đánh thuốc, đáng ra phải ở trên giường đạo diễn Chu nhưng không gặp, mà không cẩn thận lại ở bên một nhân vật lớn nào ư?Ý nghĩ này làm kinh sợ đến Tô ngây thơ, cô ta vừa tức giận vừa lo sợ, lo lắng sẽ bị Minh Ca trả thù.Nhân vật lớn tỉnh lại rồi.Đầu tiên, người đàn ông nghe thấy một giọng nói như dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, lại còn nổ vang bầu trời làm kinh sợ đến hàng ngàn còn chim núi:“Thần… thần thần thần tào! Tiểu yến yến, ngươi bị người ta X rồi?”Cung Dạ yến: “…”Cái gì?Cung Dạ yến vò trán, ngồi dậy, tấm chăn lụa băng màu đen tuột xuống.Một màn này, cảnh tượng tuyệt đẹp.Người kia giật mình.Trong chốc lát, lại nhìn khuôn mặt sáng sủa rạng rỡ, khôi ngô tuấn tú của người đàn ông, vẻ lười biếng ở đuôi mắt có chút quyến rũ điên đảo chúng sinh, “Hả?”  艹。Sở Mộ Phong tháo kính râm, bổ nhào qua, hai tay siết chặt chiếc áo trước ngực người đàn ông.“Tiểu yến yến, thành thật khai báo, đêm hôm qua anh cùng với người phụ nữ nào lăn** hả?!”Đào hoa nở rộ, tà khí trên mặt lưu chuyển, lộ ra vẻ phẫn nộ sao anh có thể phản bội tôi.Đằng sau, Tả An, trợ lý riêng đi vào cùng, nhìn thấy ảnh đế nổi tiếng xinh đẹp gần như bổ nhào vào ôm lấy thân người đàn ông: “…”"Sở thiếu, không, ảnh đế đại nhân, ảnh buông thiếu gia nhà tôi ra, tư thế này rất dễ gây ra hiểu lầm đấy!”Tả An ho khan, bước qua, trước khi thiếu gia tự mình đẩy người này ra, liền kéo ảnh đế đại nhân đang làm nhiệm vụ hết sức mình, “Sở thiếu, xin anh qua đây trước đã, để cho thiếu gia mặc quần áo rồi lại nói tiếp.”Sở Mộ Phong không tình nguyện buông tay ra, xoay người đi: “Hừ!”Tả An tiến lên, vừa nhìn thấy, chính bản thân cũng sửng sốt: “Thiếu gia, quần áo của anh…”“Quần áo làm sao?” Cung Dạ Yên mở mắt ra, đôi mắt đen láy với con ngươi sâu thẳm, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ, âm sắc trầm thấp như dây đàn hoa lệ.“Bên trên có chữ.” Tả An liếc nhìn, nói với vẻ mặt kỳ lạ.Hả?Người đàn ông cúi đầu xuống.Sau đó, một hàng chữ từ từ nở rộ trên áo sơ mi trắng, màu đỏ tươi sáng, đập thẳng vào mắt anh.Đổng tử của Cung Dạ Yến đột nhiên co rút lại.Mặc dù trong phạm vi tầm nhìn, chữ đều bị đảo ngược, nhưng anh vẫn có thể phán đoán ra từ ngay từ cái nhìn đầu tiên.Sở Mộ Phong nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại, thay bạn tốt, đọc từng chữ từng chữ một trên chiếc áo sơ mi trắng, sau đó lại phát ra tiếng cười: “Ha ha ha…”Khuôn mặt Tả An tràn đầy sự phức tạp.Mặc dù không biết người phụ nữ hoang dã vô cùng gan dạ nào đã chấm m*t thiếu gia băng thanh ngọc khiết nhà anh, lại còn lưu lại một hàng chữ “kinh hỉ” như thế, nhưng Mộ thiếu gia xin anh đừng tìm vào chỗ chết được không?!Quả nhiên, lời của Sở Mộ Phong vừa rơi xuống, nhiệt độ trong căn phòng liền đột ngột giảm xuống.Băng phong nghìn dặm.“Rất buồn cười?”Sở Mộ Phong sau khi cười hả hê liền run rẩy, ngừng cười, “Khụ.”Người đàn ông nhìn sang, lại hỏi: “Rất vui sao?”Sở Mộ Phong: “…”Liền nhanh chóng cúi đầu trước thế lực hắc ám.Cung Dạ Yến xuống giường, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, đổi thành một chiếc áo sơ mi tơ lụa màu đen do Tả An mang qua, cài cúc áo từ dưới lên trên đến tận trên cùng.Một bộ quần áo màu đen, kết hợp với dung mạo tuyệt mỹ, lộ ra một khí chất cấm dục khó thể giải thích được.Cung Dạ Yến chỉnh lại khuy măng sét, một chiếc khuy măng sét đính kim cương chói loá trên tay áo, giọng nói đẹp đẽ chợt trầm xuống:“Đi điều tra, tìm người phụ nữ… đêm hôm qua.”.

Chương 10: Hoan Nghênh Cô Đến Nhà Tôi Đánh Tôi 2