Chuyện xưa kể về một đại mỹ nhân nọ, được tổng tài nuôi trong nhà. Nuôi hết thời xuân sắc, tổng tài liền chán ghét. —— tổng tài này vốn là một kẻ tâm địa gian xảo, tuy rằng nuôi nhốt đại mỹ nhân trong nhà, song trong ngoài tình nhân vô kể, chưa từng chấm dứt liên lạc. Thế nhưng chưa ai có thể vượt qua được đại mỹ nhân, vẻ ngoài của y kinh diễm đại áp quần phương, vì thế vẫn luôn được yêu thương nhất. Nhưng dù đẹp đến mấy, nhìn nhiều cũng sẽ thấy chán. Lại càng có nhiều thiếu niên trẻ tuổi hơn xuất hiện bên người tổng tài. Gã bèn đem đại mỹ nhân đuổi khỏi nhà. Đại mỹ nhân biết sớm muộn ngày này cũng đến, không nói thêm gì, thu thập đồ đạc của mình, xong xuôi bèn rời khỏi ngôi nhà mình sinh sống đã lâu. Ra khỏi cửa, vẫn chưa biết nên đi đâu về đâu, một chiếc xe hơi cao cấp đột nhiên "Két" một tiếng dừng trước mặt y. Cửa sổ xe mở xuống. Trong xe là người thừa kế duy nhất của vị tổng tài kia. Khá trẻ, vẻ ngoài rất tuấn mỹ, rất có phong thái của tổng tài năm đó. Người thừa kế lạnh lùng nói…
Chương 5
Đại Mỹ Nhân Và Người Thừa KếTác giả: Đại Giác Tiên SinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngChuyện xưa kể về một đại mỹ nhân nọ, được tổng tài nuôi trong nhà. Nuôi hết thời xuân sắc, tổng tài liền chán ghét. —— tổng tài này vốn là một kẻ tâm địa gian xảo, tuy rằng nuôi nhốt đại mỹ nhân trong nhà, song trong ngoài tình nhân vô kể, chưa từng chấm dứt liên lạc. Thế nhưng chưa ai có thể vượt qua được đại mỹ nhân, vẻ ngoài của y kinh diễm đại áp quần phương, vì thế vẫn luôn được yêu thương nhất. Nhưng dù đẹp đến mấy, nhìn nhiều cũng sẽ thấy chán. Lại càng có nhiều thiếu niên trẻ tuổi hơn xuất hiện bên người tổng tài. Gã bèn đem đại mỹ nhân đuổi khỏi nhà. Đại mỹ nhân biết sớm muộn ngày này cũng đến, không nói thêm gì, thu thập đồ đạc của mình, xong xuôi bèn rời khỏi ngôi nhà mình sinh sống đã lâu. Ra khỏi cửa, vẫn chưa biết nên đi đâu về đâu, một chiếc xe hơi cao cấp đột nhiên "Két" một tiếng dừng trước mặt y. Cửa sổ xe mở xuống. Trong xe là người thừa kế duy nhất của vị tổng tài kia. Khá trẻ, vẻ ngoài rất tuấn mỹ, rất có phong thái của tổng tài năm đó. Người thừa kế lạnh lùng nói… Cứ như thế, đại mỹ nhân ở lại trong nhà riêng của người thừa kế.Y cảm thấy bản thân chỉ đơn thuần đổi từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác.Nói đến cùng, đối với tổng tài hay thiếu gia này, y đều chỉ là một món đồ chơi.Huống chi còn là đồ đã dùng qua, đã cũ.Giống như là mua một toà nhà cổ nhiều năm, trong nhà chưa kịp mang đi đồ đạc của chủ cũ; hoặc là tình cờ đi qua cửa hàng đồ cổ, đột nhiên nổi hứng mà mua một hai món về trang trí bày biện.Mới vừa mua về có lẽ còn chút cảm giác mới mẻ, sau đó một quãng thời gian, thì c*̃ng sẽ giống thế kia mà thôi.Nhưng mà...E rằng bởi vì tuổi trẻ đi.Người thừa kế đem sự tươi mới này dùng rất chậm rãi.Hôm nay đã là tuần thứ ba, hắn vẫn y hệt ngày đầu đè y ra làm, dường như tinh lực vô tận.Mới bắt đầu mấy ngày, đại mỹ nhân còn có thể dựa vào kinh nghiệm, miễn cưỡng toàn vẹn trở ra.Thế nhưng dường như người thừa kế học được rất nhanh, sau đó tình nguyện nghiên cứu, không bao lâu, đại mỹ nhân liền không theo kịp nhịp điệu của người trẻ tuổi, dần dần không chịu nổi, không thể không bóng gió mà nhắc nhở người thừa kế: "Thiếu gia ngài... không bận gì sao?"Người thừa kế so với y nghĩ nhạy cảm hơn nhiều, mặt hắn lập tức sầm xuống: "Làm sao? Chê tôi phiền?""Không... tôi nào dám...""Anh nếu là dám–" người thừa kế nghiêng người đem y đẩy xuống, ánh mắt như sói đói nhìn y, nhìn chăm chú một chốc, cắn một cái lên xương quai xanh y, sau đó hôn lên cổ y, lại trên mạch máu bên gáy lưu luyến, tràn ngập nguy hiểm mà chậm rãi l**m láp, một lần lại một lần mà nói, "Tôi lập tức đem anh một thứ lại một thứ ăn sạch, làm cho anh hoà với máu thịt của tôi, cứ cho là không muốn, cũng chỉ có thể ở bên tôi, không cách nào rời đi."
Cứ như thế, đại mỹ nhân ở lại trong nhà riêng của người thừa kế.
Y cảm thấy bản thân chỉ đơn thuần đổi từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác.
Nói đến cùng, đối với tổng tài hay thiếu gia này, y đều chỉ là một món đồ chơi.
Huống chi còn là đồ đã dùng qua, đã cũ.
Giống như là mua một toà nhà cổ nhiều năm, trong nhà chưa kịp mang đi đồ đạc của chủ cũ; hoặc là tình cờ đi qua cửa hàng đồ cổ, đột nhiên nổi hứng mà mua một hai món về trang trí bày biện.
Mới vừa mua về có lẽ còn chút cảm giác mới mẻ, sau đó một quãng thời gian, thì c*̃ng sẽ giống thế kia mà thôi.
Nhưng mà...
E rằng bởi vì tuổi trẻ đi.
Người thừa kế đem sự tươi mới này dùng rất chậm rãi.
Hôm nay đã là tuần thứ ba, hắn vẫn y hệt ngày đầu đè y ra làm, dường như tinh lực vô tận.
Mới bắt đầu mấy ngày, đại mỹ nhân còn có thể dựa vào kinh nghiệm, miễn cưỡng toàn vẹn trở ra.
Thế nhưng dường như người thừa kế học được rất nhanh, sau đó tình nguyện nghiên cứu, không bao lâu, đại mỹ nhân liền không theo kịp nhịp điệu của người trẻ tuổi, dần dần không chịu nổi, không thể không bóng gió mà nhắc nhở người thừa kế: "Thiếu gia ngài... không bận gì sao?"
Người thừa kế so với y nghĩ nhạy cảm hơn nhiều, mặt hắn lập tức sầm xuống: "Làm sao? Chê tôi phiền?"
"Không... tôi nào dám..."
"Anh nếu là dám–" người thừa kế nghiêng người đem y đẩy xuống, ánh mắt như sói đói nhìn y, nhìn chăm chú một chốc, cắn một cái lên xương quai xanh y, sau đó hôn lên cổ y, lại trên mạch máu bên gáy lưu luyến, tràn ngập nguy hiểm mà chậm rãi l**m láp, một lần lại một lần mà nói, "Tôi lập tức đem anh một thứ lại một thứ ăn sạch, làm cho anh hoà với máu thịt của tôi, cứ cho là không muốn, cũng chỉ có thể ở bên tôi, không cách nào rời đi."
Đại Mỹ Nhân Và Người Thừa KếTác giả: Đại Giác Tiên SinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngChuyện xưa kể về một đại mỹ nhân nọ, được tổng tài nuôi trong nhà. Nuôi hết thời xuân sắc, tổng tài liền chán ghét. —— tổng tài này vốn là một kẻ tâm địa gian xảo, tuy rằng nuôi nhốt đại mỹ nhân trong nhà, song trong ngoài tình nhân vô kể, chưa từng chấm dứt liên lạc. Thế nhưng chưa ai có thể vượt qua được đại mỹ nhân, vẻ ngoài của y kinh diễm đại áp quần phương, vì thế vẫn luôn được yêu thương nhất. Nhưng dù đẹp đến mấy, nhìn nhiều cũng sẽ thấy chán. Lại càng có nhiều thiếu niên trẻ tuổi hơn xuất hiện bên người tổng tài. Gã bèn đem đại mỹ nhân đuổi khỏi nhà. Đại mỹ nhân biết sớm muộn ngày này cũng đến, không nói thêm gì, thu thập đồ đạc của mình, xong xuôi bèn rời khỏi ngôi nhà mình sinh sống đã lâu. Ra khỏi cửa, vẫn chưa biết nên đi đâu về đâu, một chiếc xe hơi cao cấp đột nhiên "Két" một tiếng dừng trước mặt y. Cửa sổ xe mở xuống. Trong xe là người thừa kế duy nhất của vị tổng tài kia. Khá trẻ, vẻ ngoài rất tuấn mỹ, rất có phong thái của tổng tài năm đó. Người thừa kế lạnh lùng nói… Cứ như thế, đại mỹ nhân ở lại trong nhà riêng của người thừa kế.Y cảm thấy bản thân chỉ đơn thuần đổi từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác.Nói đến cùng, đối với tổng tài hay thiếu gia này, y đều chỉ là một món đồ chơi.Huống chi còn là đồ đã dùng qua, đã cũ.Giống như là mua một toà nhà cổ nhiều năm, trong nhà chưa kịp mang đi đồ đạc của chủ cũ; hoặc là tình cờ đi qua cửa hàng đồ cổ, đột nhiên nổi hứng mà mua một hai món về trang trí bày biện.Mới vừa mua về có lẽ còn chút cảm giác mới mẻ, sau đó một quãng thời gian, thì c*̃ng sẽ giống thế kia mà thôi.Nhưng mà...E rằng bởi vì tuổi trẻ đi.Người thừa kế đem sự tươi mới này dùng rất chậm rãi.Hôm nay đã là tuần thứ ba, hắn vẫn y hệt ngày đầu đè y ra làm, dường như tinh lực vô tận.Mới bắt đầu mấy ngày, đại mỹ nhân còn có thể dựa vào kinh nghiệm, miễn cưỡng toàn vẹn trở ra.Thế nhưng dường như người thừa kế học được rất nhanh, sau đó tình nguyện nghiên cứu, không bao lâu, đại mỹ nhân liền không theo kịp nhịp điệu của người trẻ tuổi, dần dần không chịu nổi, không thể không bóng gió mà nhắc nhở người thừa kế: "Thiếu gia ngài... không bận gì sao?"Người thừa kế so với y nghĩ nhạy cảm hơn nhiều, mặt hắn lập tức sầm xuống: "Làm sao? Chê tôi phiền?""Không... tôi nào dám...""Anh nếu là dám–" người thừa kế nghiêng người đem y đẩy xuống, ánh mắt như sói đói nhìn y, nhìn chăm chú một chốc, cắn một cái lên xương quai xanh y, sau đó hôn lên cổ y, lại trên mạch máu bên gáy lưu luyến, tràn ngập nguy hiểm mà chậm rãi l**m láp, một lần lại một lần mà nói, "Tôi lập tức đem anh một thứ lại một thứ ăn sạch, làm cho anh hoà với máu thịt của tôi, cứ cho là không muốn, cũng chỉ có thể ở bên tôi, không cách nào rời đi."