“Đệ tử ngoại môn Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên không còn cơ duyên tu luyện thành tiên, đuổi khỏi Chính Dương Tông, hết kiếp không được bước chân vào núi Chính Dương nửa bước”. Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên. Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng. Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên. Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương. Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén. Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn. Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém. Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình…
Chương 3781: Người này chính là Diệp Thành
Tiên Võ Truyền KỳTác giả: Lục GiớiTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp“Đệ tử ngoại môn Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên không còn cơ duyên tu luyện thành tiên, đuổi khỏi Chính Dương Tông, hết kiếp không được bước chân vào núi Chính Dương nửa bước”. Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên. Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng. Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên. Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương. Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén. Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn. Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém. Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình… Có tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra, một thanh niên tóc tím mặc áo đỏ bước vào, ấn tượng đầu tiên mang lại cho người ta là vẻ yêu dị, trong nụ cười bỡn cợt cũng mang theo vẻ tà mị.“Nóng lòng không đợi được nữa rồi à mà tự mình cởi khăn trùm đầu thế?”, thanh niên tóc tím nhếch môi, xé áo tân lang trên người chầm chậm đi tới, nâng cằm tân nương lên, hứng thú ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế: “Nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu”.Advertisement“Ta đã đồng ý với ngươi, ngươi không được thất hứa, không được gây khó dễ cho gia tộc và người trong tộc của ta nữa”, tân nương mấp máy môi, giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.“Biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia còn làm vậy?”, thanh niên tóc tím cười để lộ ra hai hàm răng trắng, hắn ta cười lớn chẳng chút dè chừng, cười một lúc bỗng nhiên im bặt, hắn ta đẩy cô ngã xuống giường sau đó nhào tới như con sói độc ác, xé váy cưới của cô.Tân nương nhắm mắt, khoé mắt có giọt lệ chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương.Nhưng đúng lúc này một bóng người chợt xuất hiện trong phòng tân hôn, không đứng vững ngã nhào xuống đất, có lẽ là thân thể quá nặng khiến cả căn phòng rung lên.Người này chính là Diệp Thành, hắn đi ra từ trong hố đen, hơn nữa dáng vẻ còn chật vật, thảm hại, hắn lại gặp phải tồn tại đáng sợ, vốn định bay thêm một đoạn nữa nhưng lại không thể không ra ngay lập tức.Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt đảo qua trái phải, nhìn ngọn nến đỏ bên trái, liếc tấm rèm đỏ bên phải, cách bài trí thế này hiển nhiên là phòng tân hôn.Ấy?Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành bất giác hô lên, hắn vo thức quay đầu nhìn vào chiếc giường tân hôn.Ập vào mắt hắn chính là cảnh tượng đầy hương sắc, tân nương như hoa như ngọc bị tân lang đè xuống, bộ y phục cũng bị xé toang, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà.Đôi mắt Diệp Thành sáng hẳn lên, dung nhan tuyệt thế của tân nương kia thật sự khiến người ta động lòng, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, lại còn gặp được người chuyển kiếp, vận may không tồi.Lại nhìn sang tên thanh niên tóc tím, hắn vẫn ở trên tân nương, giữ tư thế như muốn lao vào vồ vập tân nương bất cứ lúc nào, đôi mắt yêu dị thẫn thờ nhìn Diệp Thành như muốn nói: “Mẹ kiếp, tên này chui từ đâu ra vậy?”Tân nương cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc nhìn Diệp Thành, cũng không biết hắn từ đâu chui ra.
Có tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra, một thanh niên tóc tím mặc áo đỏ bước vào, ấn tượng đầu tiên mang lại cho người ta là vẻ yêu dị, trong nụ cười bỡn cợt cũng mang theo vẻ tà mị.
“Nóng lòng không đợi được nữa rồi à mà tự mình cởi khăn trùm đầu thế?”, thanh niên tóc tím nhếch môi, xé áo tân lang trên người chầm chậm đi tới, nâng cằm tân nương lên, hứng thú ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế: “Nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu”.
Advertisement
“Ta đã đồng ý với ngươi, ngươi không được thất hứa, không được gây khó dễ cho gia tộc và người trong tộc của ta nữa”, tân nương mấp máy môi, giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.
“Biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia còn làm vậy?”, thanh niên tóc tím cười để lộ ra hai hàm răng trắng, hắn ta cười lớn chẳng chút dè chừng, cười một lúc bỗng nhiên im bặt, hắn ta đẩy cô ngã xuống giường sau đó nhào tới như con sói độc ác, xé váy cưới của cô.
Tân nương nhắm mắt, khoé mắt có giọt lệ chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương.
Nhưng đúng lúc này một bóng người chợt xuất hiện trong phòng tân hôn, không đứng vững ngã nhào xuống đất, có lẽ là thân thể quá nặng khiến cả căn phòng rung lên.
Người này chính là Diệp Thành, hắn đi ra từ trong hố đen, hơn nữa dáng vẻ còn chật vật, thảm hại, hắn lại gặp phải tồn tại đáng sợ, vốn định bay thêm một đoạn nữa nhưng lại không thể không ra ngay lập tức.
Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt đảo qua trái phải, nhìn ngọn nến đỏ bên trái, liếc tấm rèm đỏ bên phải, cách bài trí thế này hiển nhiên là phòng tân hôn.
Ấy?
Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành bất giác hô lên, hắn vo thức quay đầu nhìn vào chiếc giường tân hôn.
Ập vào mắt hắn chính là cảnh tượng đầy hương sắc, tân nương như hoa như ngọc bị tân lang đè xuống, bộ y phục cũng bị xé toang, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà.
Đôi mắt Diệp Thành sáng hẳn lên, dung nhan tuyệt thế của tân nương kia thật sự khiến người ta động lòng, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, lại còn gặp được người chuyển kiếp, vận may không tồi.
Lại nhìn sang tên thanh niên tóc tím, hắn vẫn ở trên tân nương, giữ tư thế như muốn lao vào vồ vập tân nương bất cứ lúc nào, đôi mắt yêu dị thẫn thờ nhìn Diệp Thành như muốn nói: “Mẹ kiếp, tên này chui từ đâu ra vậy?”
Tân nương cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc nhìn Diệp Thành, cũng không biết hắn từ đâu chui ra.
Tiên Võ Truyền KỳTác giả: Lục GiớiTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp“Đệ tử ngoại môn Diệp Thành vì vùng đan điền bị phế bỏ nên không còn cơ duyên tu luyện thành tiên, đuổi khỏi Chính Dương Tông, hết kiếp không được bước chân vào núi Chính Dương nửa bước”. Trong đại điện hùng vĩ, giọng nói tựa phán quan lạnh như hàn băng mang theo vẻ uy nghiêm tuyệt đối vang lên. Bên dưới, Diệp Thành đứng lặng trong đại điện, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Nghe giọng phán quan lạnh lẽo vô tình, hắn từ từ nắm chặt tay, có lẽ vì lực đạo quá lớn nên móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra thành dòng. Vùng đan điền bị huỷ hoại, không còn cơ duyên tu luyện thành tiên. Diệp Thành bật cười nhưng là nụ cười đầy thê lương. Ba ngày trước, hắn giúp tông môn xuống núi hái thuốc nhưng lại bị cao thủ của tông môn kẻ địch đánh lén. Tuy vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ gìn linh dược, vượt qua cửu tử nhất sinh quay về tông môn. Vùng đan điền bị phế, hắn trở thành một kẻ bỏ đi không hơn không kém. Có điều, Diệp Thành chưa từng nghĩ lòng trung thành của mình… Có tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa mở ra, một thanh niên tóc tím mặc áo đỏ bước vào, ấn tượng đầu tiên mang lại cho người ta là vẻ yêu dị, trong nụ cười bỡn cợt cũng mang theo vẻ tà mị.“Nóng lòng không đợi được nữa rồi à mà tự mình cởi khăn trùm đầu thế?”, thanh niên tóc tím nhếch môi, xé áo tân lang trên người chầm chậm đi tới, nâng cằm tân nương lên, hứng thú ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế: “Nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu”.Advertisement“Ta đã đồng ý với ngươi, ngươi không được thất hứa, không được gây khó dễ cho gia tộc và người trong tộc của ta nữa”, tân nương mấp máy môi, giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt lạnh nhạt, không có chút cảm xúc.“Biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia còn làm vậy?”, thanh niên tóc tím cười để lộ ra hai hàm răng trắng, hắn ta cười lớn chẳng chút dè chừng, cười một lúc bỗng nhiên im bặt, hắn ta đẩy cô ngã xuống giường sau đó nhào tới như con sói độc ác, xé váy cưới của cô.Tân nương nhắm mắt, khoé mắt có giọt lệ chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương.Nhưng đúng lúc này một bóng người chợt xuất hiện trong phòng tân hôn, không đứng vững ngã nhào xuống đất, có lẽ là thân thể quá nặng khiến cả căn phòng rung lên.Người này chính là Diệp Thành, hắn đi ra từ trong hố đen, hơn nữa dáng vẻ còn chật vật, thảm hại, hắn lại gặp phải tồn tại đáng sợ, vốn định bay thêm một đoạn nữa nhưng lại không thể không ra ngay lập tức.Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt đảo qua trái phải, nhìn ngọn nến đỏ bên trái, liếc tấm rèm đỏ bên phải, cách bài trí thế này hiển nhiên là phòng tân hôn.Ấy?Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành bất giác hô lên, hắn vo thức quay đầu nhìn vào chiếc giường tân hôn.Ập vào mắt hắn chính là cảnh tượng đầy hương sắc, tân nương như hoa như ngọc bị tân lang đè xuống, bộ y phục cũng bị xé toang, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà.Đôi mắt Diệp Thành sáng hẳn lên, dung nhan tuyệt thế của tân nương kia thật sự khiến người ta động lòng, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, lại còn gặp được người chuyển kiếp, vận may không tồi.Lại nhìn sang tên thanh niên tóc tím, hắn vẫn ở trên tân nương, giữ tư thế như muốn lao vào vồ vập tân nương bất cứ lúc nào, đôi mắt yêu dị thẫn thờ nhìn Diệp Thành như muốn nói: “Mẹ kiếp, tên này chui từ đâu ra vậy?”Tân nương cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc nhìn Diệp Thành, cũng không biết hắn từ đâu chui ra.