“Vũ Hào… tôi không cố ý, Vũ Hào, anh phải tin tôi. ” Bên trong biệt thự, Hướng Thu Vân quỵ xuống đất, sắc mặt của cô còn trắng hơn cả bình sứ thuần trắng trên bàn. Đèn cũng không mở, lúc này cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô chỉ có thể thấy trong kẽ tay anh kẹp một điếu thuốc lá đang lóe lên chút ánh sáng yếu ớt và cuối cùng cũng dần dần biến mất. Cảm giác này giống như đang chờ đợi tuyên án tử hình, khiến cô càng thêm bất an. Cô cúi đầu và nhìn vào ngón tay của mình một cách sửng sốt, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Hân Yên, thời gian quá lâu nên nó đã khô lại, nhưng lúc này đây là bằng chứng phạm tội của cô. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bóng dáng cao lớn dần dần tiến gần về phía cô. “Hướng Thu Vân, cô làm sai thì phải trả giá, chân của Hân Yên đã giữ lại được rồi, nhưng cô ấy không thể nhảy nhót được nữa, còn cô… cô dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ thoải mái như vậy chứ?” Giọng nói ảm đạm của anh…

Chương 914

Tàn Độc Lương DuyênTác giả: Phong Xuy Lạc DiệpTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Vũ Hào… tôi không cố ý, Vũ Hào, anh phải tin tôi. ” Bên trong biệt thự, Hướng Thu Vân quỵ xuống đất, sắc mặt của cô còn trắng hơn cả bình sứ thuần trắng trên bàn. Đèn cũng không mở, lúc này cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô chỉ có thể thấy trong kẽ tay anh kẹp một điếu thuốc lá đang lóe lên chút ánh sáng yếu ớt và cuối cùng cũng dần dần biến mất. Cảm giác này giống như đang chờ đợi tuyên án tử hình, khiến cô càng thêm bất an. Cô cúi đầu và nhìn vào ngón tay của mình một cách sửng sốt, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Hân Yên, thời gian quá lâu nên nó đã khô lại, nhưng lúc này đây là bằng chứng phạm tội của cô. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bóng dáng cao lớn dần dần tiến gần về phía cô. “Hướng Thu Vân, cô làm sai thì phải trả giá, chân của Hân Yên đã giữ lại được rồi, nhưng cô ấy không thể nhảy nhót được nữa, còn cô… cô dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ thoải mái như vậy chứ?” Giọng nói ảm đạm của anh… Xác suất chạy trốn khỏi bọn họ quá thấp, trên người cô đầy vết thương, coi như chạy c*̃ng không chạy nhanh được, thậm chí rất có thể hết sức mà ngất xỉu ở trên đường.Nếu như cô nói với mấy người dân nhiệt tình rằng mình không phải thiểu năng mà là bị bắt cóc, cũng không biết bọn họ sẽ có tin không. . .Nhưng lúc trong đầu cô hiện lên suy nghĩ này thì một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô.Hướng Thu Vân lộp bộp trong lòng, định đứng lên gọi những người vệ sĩ kia.Cho dù thế nào, cô rơi vào tay những người vệ sĩ kia cũng tốt hơn là người khác!Nhưng cô còn chưa kịp phát ra tiếng thì cửa xe mở ra, một người kéo cô lên xe.Cô không có cơ hội phản kháng, cửa xe đã đóng lại, sau đó chiếc xe rất nhanh rời đi.Mà những người vệ sĩ và người dân nhiệt tình vẫn đang tìm người.–Trong biệt thự.Chát!Một bàn tay đánh vào mặt Diêu Thục Phân, sức lực rất lớn, mặt bà ta sưng đỏ, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.Thôi Quân đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ lại đau lòng cầm khăn giấy đưa cho bà ta.Nhưng bà ta vừa cầm lấy thì người kia đã cướp đi rồi ném xuống đất, giẫm mấy lần.Mặc dù Diêu Thục Phân chịu nhục nhã cũng không dám nói, thậm chí không dám nhìn người đàn ông trước mắt.Người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, khí thế hiên ngang, bình thường không giận cũng có uy. Bây giờ ông ta tức giận làm cho người ta không dám nhìn thẳng.Ông ta nhìn Diêu Thục Phân, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đã nói bà đừng động vào người phụ nữ của Hạ Vũ Hào, vì sao bà không nghe lời?”Diêu Thục Phân mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, nói không nên lời.“Nói, nói đi!” Người đàn ông lớn tiếng, đáy mắt như muốn phun lửa.Ông ta gầm lên, cơ thể Diêu Thục Phân run lên một cái. Bà ta cố nở nụ cười nhưng càng khó coi hơn: “Chuyện này chưa chắc có liên quan đến Vũ Hào, không phải. . . Tư lệnh Chu điều tra ra sao sao?”Vũ Hào say rượu cả ngày, c*̃ng không đến công ty, sao lại có hành động lớn như vậy?Lần này ông ta giận cá chém thớt lên bà ta.“À!” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Nếu không có đứa cháu ngoan của bà thì tư lệnh Chu có thể điều tra ra sao?”Có ý gì? Dường như ông ta có bằng chứng Vũ Hào có liên quan đến chuyện này?

Xác suất chạy trốn khỏi bọn họ quá thấp, trên người cô đầy vết thương, coi như chạy c*̃ng không chạy nhanh được, thậm chí rất có thể hết sức mà ngất xỉu ở trên đường.

Nếu như cô nói với mấy người dân nhiệt tình rằng mình không phải thiểu năng mà là bị bắt cóc, cũng không biết bọn họ sẽ có tin không. . .

Nhưng lúc trong đầu cô hiện lên suy nghĩ này thì một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô.

Hướng Thu Vân lộp bộp trong lòng, định đứng lên gọi những người vệ sĩ kia.

Cho dù thế nào, cô rơi vào tay những người vệ sĩ kia cũng tốt hơn là người khác!

Nhưng cô còn chưa kịp phát ra tiếng thì cửa xe mở ra, một người kéo cô lên xe.

Cô không có cơ hội phản kháng, cửa xe đã đóng lại, sau đó chiếc xe rất nhanh rời đi.

Mà những người vệ sĩ và người dân nhiệt tình vẫn đang tìm người.

Trong biệt thự.

Chát!

Một bàn tay đánh vào mặt Diêu Thục Phân, sức lực rất lớn, mặt bà ta sưng đỏ, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.

Thôi Quân đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ lại đau lòng cầm khăn giấy đưa cho bà ta.

Nhưng bà ta vừa cầm lấy thì người kia đã cướp đi rồi ném xuống đất, giẫm mấy lần.

Mặc dù Diêu Thục Phân chịu nhục nhã cũng không dám nói, thậm chí không dám nhìn người đàn ông trước mắt.

Người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, khí thế hiên ngang, bình thường không giận cũng có uy. Bây giờ ông ta tức giận làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Ông ta nhìn Diêu Thục Phân, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đã nói bà đừng động vào người phụ nữ của Hạ Vũ Hào, vì sao bà không nghe lời?”

Diêu Thục Phân mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, nói không nên lời.

“Nói, nói đi!” Người đàn ông lớn tiếng, đáy mắt như muốn phun lửa.

Ông ta gầm lên, cơ thể Diêu Thục Phân run lên một cái. Bà ta cố nở nụ cười nhưng càng khó coi hơn: “Chuyện này chưa chắc có liên quan đến Vũ Hào, không phải. . . Tư lệnh Chu điều tra ra sao sao?”

Vũ Hào say rượu cả ngày, c*̃ng không đến công ty, sao lại có hành động lớn như vậy?

Lần này ông ta giận cá chém thớt lên bà ta.

“À!” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Nếu không có đứa cháu ngoan của bà thì tư lệnh Chu có thể điều tra ra sao?”

Có ý gì? Dường như ông ta có bằng chứng Vũ Hào có liên quan đến chuyện này?

Tàn Độc Lương DuyênTác giả: Phong Xuy Lạc DiệpTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Vũ Hào… tôi không cố ý, Vũ Hào, anh phải tin tôi. ” Bên trong biệt thự, Hướng Thu Vân quỵ xuống đất, sắc mặt của cô còn trắng hơn cả bình sứ thuần trắng trên bàn. Đèn cũng không mở, lúc này cô không thể nhìn thấy được biểu cảm của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cô chỉ có thể thấy trong kẽ tay anh kẹp một điếu thuốc lá đang lóe lên chút ánh sáng yếu ớt và cuối cùng cũng dần dần biến mất. Cảm giác này giống như đang chờ đợi tuyên án tử hình, khiến cô càng thêm bất an. Cô cúi đầu và nhìn vào ngón tay của mình một cách sửng sốt, trên đó vẫn còn dính máu của Giang Hân Yên, thời gian quá lâu nên nó đã khô lại, nhưng lúc này đây là bằng chứng phạm tội của cô. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bóng dáng cao lớn dần dần tiến gần về phía cô. “Hướng Thu Vân, cô làm sai thì phải trả giá, chân của Hân Yên đã giữ lại được rồi, nhưng cô ấy không thể nhảy nhót được nữa, còn cô… cô dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ thoải mái như vậy chứ?” Giọng nói ảm đạm của anh… Xác suất chạy trốn khỏi bọn họ quá thấp, trên người cô đầy vết thương, coi như chạy c*̃ng không chạy nhanh được, thậm chí rất có thể hết sức mà ngất xỉu ở trên đường.Nếu như cô nói với mấy người dân nhiệt tình rằng mình không phải thiểu năng mà là bị bắt cóc, cũng không biết bọn họ sẽ có tin không. . .Nhưng lúc trong đầu cô hiện lên suy nghĩ này thì một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô.Hướng Thu Vân lộp bộp trong lòng, định đứng lên gọi những người vệ sĩ kia.Cho dù thế nào, cô rơi vào tay những người vệ sĩ kia cũng tốt hơn là người khác!Nhưng cô còn chưa kịp phát ra tiếng thì cửa xe mở ra, một người kéo cô lên xe.Cô không có cơ hội phản kháng, cửa xe đã đóng lại, sau đó chiếc xe rất nhanh rời đi.Mà những người vệ sĩ và người dân nhiệt tình vẫn đang tìm người.–Trong biệt thự.Chát!Một bàn tay đánh vào mặt Diêu Thục Phân, sức lực rất lớn, mặt bà ta sưng đỏ, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.Thôi Quân đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ lại đau lòng cầm khăn giấy đưa cho bà ta.Nhưng bà ta vừa cầm lấy thì người kia đã cướp đi rồi ném xuống đất, giẫm mấy lần.Mặc dù Diêu Thục Phân chịu nhục nhã cũng không dám nói, thậm chí không dám nhìn người đàn ông trước mắt.Người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, khí thế hiên ngang, bình thường không giận cũng có uy. Bây giờ ông ta tức giận làm cho người ta không dám nhìn thẳng.Ông ta nhìn Diêu Thục Phân, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đã nói bà đừng động vào người phụ nữ của Hạ Vũ Hào, vì sao bà không nghe lời?”Diêu Thục Phân mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, nói không nên lời.“Nói, nói đi!” Người đàn ông lớn tiếng, đáy mắt như muốn phun lửa.Ông ta gầm lên, cơ thể Diêu Thục Phân run lên một cái. Bà ta cố nở nụ cười nhưng càng khó coi hơn: “Chuyện này chưa chắc có liên quan đến Vũ Hào, không phải. . . Tư lệnh Chu điều tra ra sao sao?”Vũ Hào say rượu cả ngày, c*̃ng không đến công ty, sao lại có hành động lớn như vậy?Lần này ông ta giận cá chém thớt lên bà ta.“À!” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Nếu không có đứa cháu ngoan của bà thì tư lệnh Chu có thể điều tra ra sao?”Có ý gì? Dường như ông ta có bằng chứng Vũ Hào có liên quan đến chuyện này?

Chương 914