“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng…
Chương 600: 600: Cần Tôi Tiếp Tục Nữa Không
Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Năm mươi...!Năm mươi mốt"."Sáu mươi...!Sáu mươi mốt"."Chín mươi chín...!Một trăm...!Một trăm lẻ một".Sau khi Trần Hạo đột phá lần thứ một trăm, cả phòng say sưa trầm trồ vỗ tay.Ai có thể ngờ được anh không chỉ phá Kỷ lục Thế giới Guinness mà còn vượt xa nó chứ?"Một trăm năm mươi..."Cuối cùng, mọi người hô đến con số một trăm năm mươi, Trần Hạo ung dung nắm xà ngang, bình thản nhìn Vương Truyền Minh."Cần tôi tiếp tục nữa không?", anh híp mắt cười.Lúc này đây, tâm trí Vương Truyền Minh đã hoàn toàn sụp đổ.Anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông có khuôn mặt bình thường đang thoải mái chống xà đơn ấy, nghi ngờ mình đang nằm mơ.Mỗi một lần Trần Hạo vượt qua số chục, Vương Truyền Minh sẽ véo cánh tay mình một cái thật mạnh.Trên tay đã có bảy tám vết bầm tím rất rõ, đó hoàn toàn do anh ta tự làm ra, đau đến mất đi tri giác.Đến bây giờ, Vương Truyền Minh vẫn nghi ngờ mình đang nằm mơ.Trần Hạo cười nói: "Làm cái mặt như cá chết đó làm gì thế? Muốn xin sự thương xót à? Thôi được, để tôi nhường anh, chỉ cần anh làm được một nửa tôi thì xem như anh thắng!"Sắc mặt Vương Truyền Minh tái xanh, đây quả là một sự sỉ nhục.Nhưng dù biết rõ là vậy, anh ta vẫn không dám nhận lời khiêu chiến.Một nửa của một trăm năm mươi cái chính là bảy mươi lăm cái, bảy mươi lăm lần muscle-up ư? Đừng nói làm, anh ta muốn khóc cũng không được đây!Thấy Vương Truyền Minh không lên tiếng, Trần Hạo dễ dàng từ trên xà đơn nhảy xuống, vừa phủi tay vừa nói: "Nhìn cái mặt thảm thương đó của anh, tôi sẽ nhường anh thêm chút nữa! Anh chỉ cần làm một phần ba của một trăm năm mươi cái thôi!"Nghe thấy lời này của anh, Vương Truyền Minh ước gì tìm được một cái lỗ để chui xuống, mặt đỏ như gấc.Hành động này của Trần Hạo đã không phải sỉ nhục nữa, mà hoàn toàn là miệt thị.Vương Truyền Minh muốn mắng chửi, muốn chửi thề, nhưng nghĩ đến một trăm năm mươi cái muscle-up thì anh ta không thẳng lưng nổi, vì cho dù là một phần ba thì anh ta cũng không làm được..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Năm mươi...!Năm mươi mốt".
"Sáu mươi...!Sáu mươi mốt".
"Chín mươi chín...!Một trăm...!Một trăm lẻ một".
Sau khi Trần Hạo đột phá lần thứ một trăm, cả phòng say sưa trầm trồ vỗ tay.
Ai có thể ngờ được anh không chỉ phá Kỷ lục Thế giới Guinness mà còn vượt xa nó chứ?
"Một trăm năm mươi..."
Cuối cùng, mọi người hô đến con số một trăm năm mươi, Trần Hạo ung dung nắm xà ngang, bình thản nhìn Vương Truyền Minh.
"Cần tôi tiếp tục nữa không?", anh híp mắt cười.
Lúc này đây, tâm trí Vương Truyền Minh đã hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông có khuôn mặt bình thường đang thoải mái chống xà đơn ấy, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Mỗi một lần Trần Hạo vượt qua số chục, Vương Truyền Minh sẽ véo cánh tay mình một cái thật mạnh.
Trên tay đã có bảy tám vết bầm tím rất rõ, đó hoàn toàn do anh ta tự làm ra, đau đến mất đi tri giác.
Đến bây giờ, Vương Truyền Minh vẫn nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Trần Hạo cười nói: "Làm cái mặt như cá chết đó làm gì thế? Muốn xin sự thương xót à? Thôi được, để tôi nhường anh, chỉ cần anh làm được một nửa tôi thì xem như anh thắng!"
Sắc mặt Vương Truyền Minh tái xanh, đây quả là một sự sỉ nhục.
Nhưng dù biết rõ là vậy, anh ta vẫn không dám nhận lời khiêu chiến.
Một nửa của một trăm năm mươi cái chính là bảy mươi lăm cái, bảy mươi lăm lần muscle-up ư? Đừng nói làm, anh ta muốn khóc cũng không được đây!
Thấy Vương Truyền Minh không lên tiếng, Trần Hạo dễ dàng từ trên xà đơn nhảy xuống, vừa phủi tay vừa nói: "Nhìn cái mặt thảm thương đó của anh, tôi sẽ nhường anh thêm chút nữa! Anh chỉ cần làm một phần ba của một trăm năm mươi cái thôi!"
Nghe thấy lời này của anh, Vương Truyền Minh ước gì tìm được một cái lỗ để chui xuống, mặt đỏ như gấc.
Hành động này của Trần Hạo đã không phải sỉ nhục nữa, mà hoàn toàn là miệt thị.
Vương Truyền Minh muốn mắng chửi, muốn chửi thề, nhưng nghĩ đến một trăm năm mươi cái muscle-up thì anh ta không thẳng lưng nổi, vì cho dù là một phần ba thì anh ta cũng không làm được.
.
Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Năm mươi...!Năm mươi mốt"."Sáu mươi...!Sáu mươi mốt"."Chín mươi chín...!Một trăm...!Một trăm lẻ một".Sau khi Trần Hạo đột phá lần thứ một trăm, cả phòng say sưa trầm trồ vỗ tay.Ai có thể ngờ được anh không chỉ phá Kỷ lục Thế giới Guinness mà còn vượt xa nó chứ?"Một trăm năm mươi..."Cuối cùng, mọi người hô đến con số một trăm năm mươi, Trần Hạo ung dung nắm xà ngang, bình thản nhìn Vương Truyền Minh."Cần tôi tiếp tục nữa không?", anh híp mắt cười.Lúc này đây, tâm trí Vương Truyền Minh đã hoàn toàn sụp đổ.Anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông có khuôn mặt bình thường đang thoải mái chống xà đơn ấy, nghi ngờ mình đang nằm mơ.Mỗi một lần Trần Hạo vượt qua số chục, Vương Truyền Minh sẽ véo cánh tay mình một cái thật mạnh.Trên tay đã có bảy tám vết bầm tím rất rõ, đó hoàn toàn do anh ta tự làm ra, đau đến mất đi tri giác.Đến bây giờ, Vương Truyền Minh vẫn nghi ngờ mình đang nằm mơ.Trần Hạo cười nói: "Làm cái mặt như cá chết đó làm gì thế? Muốn xin sự thương xót à? Thôi được, để tôi nhường anh, chỉ cần anh làm được một nửa tôi thì xem như anh thắng!"Sắc mặt Vương Truyền Minh tái xanh, đây quả là một sự sỉ nhục.Nhưng dù biết rõ là vậy, anh ta vẫn không dám nhận lời khiêu chiến.Một nửa của một trăm năm mươi cái chính là bảy mươi lăm cái, bảy mươi lăm lần muscle-up ư? Đừng nói làm, anh ta muốn khóc cũng không được đây!Thấy Vương Truyền Minh không lên tiếng, Trần Hạo dễ dàng từ trên xà đơn nhảy xuống, vừa phủi tay vừa nói: "Nhìn cái mặt thảm thương đó của anh, tôi sẽ nhường anh thêm chút nữa! Anh chỉ cần làm một phần ba của một trăm năm mươi cái thôi!"Nghe thấy lời này của anh, Vương Truyền Minh ước gì tìm được một cái lỗ để chui xuống, mặt đỏ như gấc.Hành động này của Trần Hạo đã không phải sỉ nhục nữa, mà hoàn toàn là miệt thị.Vương Truyền Minh muốn mắng chửi, muốn chửi thề, nhưng nghĩ đến một trăm năm mươi cái muscle-up thì anh ta không thẳng lưng nổi, vì cho dù là một phần ba thì anh ta cũng không làm được..