Tác giả:

“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng…

Chương 604: 604: Cũng Sẽ Không Có Tổn Thất

Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Mẹ nhà anh! Anh không thể để chủ tịch bớt lo được sao?Chỉ có Bạch Phi Nhi là bình tĩnh nhất.Cô biết rất rõ, miễn cưỡng nhân nhượng để đổi lấy hợp đồng chỉ được một thời gian thôi, Tần Nam là một người được đằng chân lân đằng đầu, sớm muộn gì hai bên cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn không thể hoà giải.Bạch Phi Nhi thà để việc hợp tác này thất bại ngay từ lúc bắt đầu, ít ra Bạch thị chưa bỏ vốn, c*̃ng sẽ không có tổn thất.Tần Nam đen mặt lại, tỏ ra nịnh nọt sợ đắc tội đại thần, vội vàng nói lời tâng bốc."Anh Trần, anh hiểu nhầm rồi, sở dĩ tôi muốn gặp anh, là bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nghĩ tới hai chữ ưu tú, có thể để cho tôi không ngừng đốc thúc mình tiến bộ, học tập anh, anh tuyệt vời...”Tần Nam nói vậy khiến đám lãnh đạo đi theo Bạch Phi Nhi Bạch cũng cảm thấy buồn nôn.Nịnh nọt kiểu này, sợ rằng cũng chỉ có công công bên cạnh hoàng đế thời xưa mới có thể sánh được!Đồng thời những người này đều thấy kinh ngạc, Tần Nam lúc trước còn cực kì kiêu ngạo, một giây sau đã thành nịnh hót, chẳng lẽ Trần Hạo có bối cảnh đáng sợ gì hay sao?Trần Hạo thấy Tần Nam như thế thì đen mặt lại, lúc muốn nói gì đó.Ông ta nịnh hót buồn nôn xong, lại tiến đến lấy lòng: “Anh Trần, sao anh lại ở Bạch thị?”Anh tức giận nhìn tên này một cái: “Phi Nhi là vợ tôi, tôi không ở Bạch thị thì ở đâu?”Nghe Trần Hạo nói như thế, Tần Nam lại như bị sét đánh lần nữa, chỉ muốn khóc tại chỗ cho anh xem.Ông ta nhớ đến trước đó mình trêu chọc kiếm chuyện chơi, lúc này sợ đến mức hai chân mềm nhũn, sao có thể ngờ được Bạch Phi Nhi lại là bà xã của tổ tông này chứ.Nghĩ đến điều này, Tần Nam hận không thể cho mình hai cái tát."Anh Trần, chủ tịch Bạch là vợ của anh, sao anh không nói sớm?", Tần Nam biểu lộ khoa trương nói."Tại sao tôi phải nói cho ông? Mà tôi nghe nói, hôm qua ông chỉ trích rất hăng say đúng không?”, Trần Hạo âm trầm nói.Tần Nam suýt nữa tiểu tại chỗ: “Ôi, anh Trần của tôi, tôi không biết mà! Nếu biết thì sao tôi dám?”Trần Hạo lại làm lơ Tần Nam.Tần Nam vội vàng chạy đến trước mặt Bạch Phi Nhi: “Chị dâu à! Chuyện lúc trước đều là tôi không tốt! Cái tính soi mói của tôi phải sửa lại, cô hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi đi! Tóm lại đều là lỗi của tôi!”Tần Nam vừa nói xong, những người khác điên rồi.Mẹ nó đây là Tần Nam kiêu ngạo lúc trước ư?Là Tần Nam nói phong cách của Bạch thị quá kém, nói gần nói xa vẫn không nhìn trúng Bạch thị sao?Là Tần Nam lúc trước còn khoa tay múa chân bắt nữ nhân viên dùng nước hoa gì đó sao?Trời ạ...!Một đám lãnh đạo Bạch thị ngây ra.Giang Ngạo Tuyết c*̃ng trợn tròn mắt, sau khi nhìn Trần Hạo mới nghĩ thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!Chỉ là, vì sao Tần Nam lại sợ anh như thế chứ?.

Mẹ nhà anh! Anh không thể để chủ tịch bớt lo được sao?

Chỉ có Bạch Phi Nhi là bình tĩnh nhất.

Cô biết rất rõ, miễn cưỡng nhân nhượng để đổi lấy hợp đồng chỉ được một thời gian thôi, Tần Nam là một người được đằng chân lân đằng đầu, sớm muộn gì hai bên cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn không thể hoà giải.

Bạch Phi Nhi thà để việc hợp tác này thất bại ngay từ lúc bắt đầu, ít ra Bạch thị chưa bỏ vốn, c*̃ng sẽ không có tổn thất.

Tần Nam đen mặt lại, tỏ ra nịnh nọt sợ đắc tội đại thần, vội vàng nói lời tâng bốc.

"Anh Trần, anh hiểu nhầm rồi, sở dĩ tôi muốn gặp anh, là bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nghĩ tới hai chữ ưu tú, có thể để cho tôi không ngừng đốc thúc mình tiến bộ, học tập anh, anh tuyệt vời...”

Tần Nam nói vậy khiến đám lãnh đạo đi theo Bạch Phi Nhi Bạch cũng cảm thấy buồn nôn.

Nịnh nọt kiểu này, sợ rằng cũng chỉ có công công bên cạnh hoàng đế thời xưa mới có thể sánh được!

Đồng thời những người này đều thấy kinh ngạc, Tần Nam lúc trước còn cực kì kiêu ngạo, một giây sau đã thành nịnh hót, chẳng lẽ Trần Hạo có bối cảnh đáng sợ gì hay sao?

Trần Hạo thấy Tần Nam như thế thì đen mặt lại, lúc muốn nói gì đó.

Ông ta nịnh hót buồn nôn xong, lại tiến đến lấy lòng: “Anh Trần, sao anh lại ở Bạch thị?”

Anh tức giận nhìn tên này một cái: “Phi Nhi là vợ tôi, tôi không ở Bạch thị thì ở đâu?”

Nghe Trần Hạo nói như thế, Tần Nam lại như bị sét đánh lần nữa, chỉ muốn khóc tại chỗ cho anh xem.

Ông ta nhớ đến trước đó mình trêu chọc kiếm chuyện chơi, lúc này sợ đến mức hai chân mềm nhũn, sao có thể ngờ được Bạch Phi Nhi lại là bà xã của tổ tông này chứ.

Nghĩ đến điều này, Tần Nam hận không thể cho mình hai cái tát.

"Anh Trần, chủ tịch Bạch là vợ của anh, sao anh không nói sớm?", Tần Nam biểu lộ khoa trương nói.

"Tại sao tôi phải nói cho ông? Mà tôi nghe nói, hôm qua ông chỉ trích rất hăng say đúng không?”, Trần Hạo âm trầm nói.

Tần Nam suýt nữa tiểu tại chỗ: “Ôi, anh Trần của tôi, tôi không biết mà! Nếu biết thì sao tôi dám?”

Trần Hạo lại làm lơ Tần Nam.

Tần Nam vội vàng chạy đến trước mặt Bạch Phi Nhi: “Chị dâu à! Chuyện lúc trước đều là tôi không tốt! Cái tính soi mói của tôi phải sửa lại, cô hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi đi! Tóm lại đều là lỗi của tôi!”

Tần Nam vừa nói xong, những người khác điên rồi.

Mẹ nó đây là Tần Nam kiêu ngạo lúc trước ư?

Là Tần Nam nói phong cách của Bạch thị quá kém, nói gần nói xa vẫn không nhìn trúng Bạch thị sao?

Là Tần Nam lúc trước còn khoa tay múa chân bắt nữ nhân viên dùng nước hoa gì đó sao?

Trời ạ...!

Một đám lãnh đạo Bạch thị ngây ra.

Giang Ngạo Tuyết c*̃ng trợn tròn mắt, sau khi nhìn Trần Hạo mới nghĩ thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

Chỉ là, vì sao Tần Nam lại sợ anh như thế chứ?.

Anh Chồng KhờTác giả: Tinh QuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Hạo, biết đây là đâu không?” Vẻ ngoài của Trần Hạo chỉ khoảng 20, gương mặt đứng đắn, đàng hoàng nhưng ánh mắt đờ đẫn, nét mặt khờ khạo, giống như bị thiểu năng trí tuệ. Lúc này, anh đang bị một đám du côn to cao bao vây, vẻ mặt bối rối trông càng ngốc nghếch. Anh mờ mịt nhìn chung quanh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Tôi muốn về nhà!” “Ha ha! Cậu Trần của chúng ta muốn về nhà! Bọn mày mau giúp đi kìa!”, giọng giễu cợt không nể nang ai vang lên, nó phát ra từ một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ ở sau lưng đám người. Đám lưu manh phía trước hắn ta cũng cười ha hả. Dường như Trần Hạo đã cảm nhận được sự ác ý từ họ, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm câu: “Tôi muốn về nhà!”. ngôn tình sủng “Loại vô dụng ngu si này cũng xứng làm chồng Bạch Phi Nhi à?”, nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ bỗng nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo của anh rồi tát anh hai cái. Một tên bất tài như vậy mà lại là chồng đệ nhất mỹ nữ Hải Dương - Bạch Phi Nhi! Còn là chồng… Mẹ nhà anh! Anh không thể để chủ tịch bớt lo được sao?Chỉ có Bạch Phi Nhi là bình tĩnh nhất.Cô biết rất rõ, miễn cưỡng nhân nhượng để đổi lấy hợp đồng chỉ được một thời gian thôi, Tần Nam là một người được đằng chân lân đằng đầu, sớm muộn gì hai bên cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn không thể hoà giải.Bạch Phi Nhi thà để việc hợp tác này thất bại ngay từ lúc bắt đầu, ít ra Bạch thị chưa bỏ vốn, c*̃ng sẽ không có tổn thất.Tần Nam đen mặt lại, tỏ ra nịnh nọt sợ đắc tội đại thần, vội vàng nói lời tâng bốc."Anh Trần, anh hiểu nhầm rồi, sở dĩ tôi muốn gặp anh, là bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nghĩ tới hai chữ ưu tú, có thể để cho tôi không ngừng đốc thúc mình tiến bộ, học tập anh, anh tuyệt vời...”Tần Nam nói vậy khiến đám lãnh đạo đi theo Bạch Phi Nhi Bạch cũng cảm thấy buồn nôn.Nịnh nọt kiểu này, sợ rằng cũng chỉ có công công bên cạnh hoàng đế thời xưa mới có thể sánh được!Đồng thời những người này đều thấy kinh ngạc, Tần Nam lúc trước còn cực kì kiêu ngạo, một giây sau đã thành nịnh hót, chẳng lẽ Trần Hạo có bối cảnh đáng sợ gì hay sao?Trần Hạo thấy Tần Nam như thế thì đen mặt lại, lúc muốn nói gì đó.Ông ta nịnh hót buồn nôn xong, lại tiến đến lấy lòng: “Anh Trần, sao anh lại ở Bạch thị?”Anh tức giận nhìn tên này một cái: “Phi Nhi là vợ tôi, tôi không ở Bạch thị thì ở đâu?”Nghe Trần Hạo nói như thế, Tần Nam lại như bị sét đánh lần nữa, chỉ muốn khóc tại chỗ cho anh xem.Ông ta nhớ đến trước đó mình trêu chọc kiếm chuyện chơi, lúc này sợ đến mức hai chân mềm nhũn, sao có thể ngờ được Bạch Phi Nhi lại là bà xã của tổ tông này chứ.Nghĩ đến điều này, Tần Nam hận không thể cho mình hai cái tát."Anh Trần, chủ tịch Bạch là vợ của anh, sao anh không nói sớm?", Tần Nam biểu lộ khoa trương nói."Tại sao tôi phải nói cho ông? Mà tôi nghe nói, hôm qua ông chỉ trích rất hăng say đúng không?”, Trần Hạo âm trầm nói.Tần Nam suýt nữa tiểu tại chỗ: “Ôi, anh Trần của tôi, tôi không biết mà! Nếu biết thì sao tôi dám?”Trần Hạo lại làm lơ Tần Nam.Tần Nam vội vàng chạy đến trước mặt Bạch Phi Nhi: “Chị dâu à! Chuyện lúc trước đều là tôi không tốt! Cái tính soi mói của tôi phải sửa lại, cô hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi đi! Tóm lại đều là lỗi của tôi!”Tần Nam vừa nói xong, những người khác điên rồi.Mẹ nó đây là Tần Nam kiêu ngạo lúc trước ư?Là Tần Nam nói phong cách của Bạch thị quá kém, nói gần nói xa vẫn không nhìn trúng Bạch thị sao?Là Tần Nam lúc trước còn khoa tay múa chân bắt nữ nhân viên dùng nước hoa gì đó sao?Trời ạ...!Một đám lãnh đạo Bạch thị ngây ra.Giang Ngạo Tuyết c*̃ng trợn tròn mắt, sau khi nhìn Trần Hạo mới nghĩ thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!Chỉ là, vì sao Tần Nam lại sợ anh như thế chứ?.

Chương 604: 604: Cũng Sẽ Không Có Tổn Thất