Đêm khuya. Bờ biển An Thành, bên trong căn phòng Tổng thống cực kỳ sang trọng và xa hoa. Cô gái trẻ nằm trên chiếc giường mềm mại chậm rãi mở đôi mi dày dài cong vút, mắt hạnh [1] đen mơ màng mê hoặc, môi hồng khép hờ, hô hấp dồn dập, hơi thở rối loạn nóng rực. Cô ấy là Đường Tâm Nhan, hôm nay là sinh nhật thứ 21 của cô, chồng cô là Phó Tư Thần kết hôn được nửa năm đã hẹn cô đến Khách sạn Hoàn Hải để chúc mừng. Kết quả, cô đã đợi từ chập tối đến giờ. Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi mà Phó Tư Thần vẫn chưa đến. Anh ta lại lỡ hẹn với cô lần nữa. Nén đau đớn cùng thất vọng đang lan trong lồng ngực, Đường Tâm Nhan nặng nề xoa trán nóng hổi khó nhọc bước xuống giường. Cơ thể cô rất nóng, khô nóng khác thường. Sau khi cô đến khách sạn, cô chỉ uống một ly nước chanh do người phục vụ đưa cho. Chẳng lẽ nước chanh có vấn đề? [Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn] Là do Phó Tư Thần sắp đặt hết sao? Nhưng hai người đã là vợ chồng nên anh ta hoàn toàn không…
Chương 250: Người đàn ông tâm thần phân liệt
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một CáiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐêm khuya. Bờ biển An Thành, bên trong căn phòng Tổng thống cực kỳ sang trọng và xa hoa. Cô gái trẻ nằm trên chiếc giường mềm mại chậm rãi mở đôi mi dày dài cong vút, mắt hạnh [1] đen mơ màng mê hoặc, môi hồng khép hờ, hô hấp dồn dập, hơi thở rối loạn nóng rực. Cô ấy là Đường Tâm Nhan, hôm nay là sinh nhật thứ 21 của cô, chồng cô là Phó Tư Thần kết hôn được nửa năm đã hẹn cô đến Khách sạn Hoàn Hải để chúc mừng. Kết quả, cô đã đợi từ chập tối đến giờ. Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi mà Phó Tư Thần vẫn chưa đến. Anh ta lại lỡ hẹn với cô lần nữa. Nén đau đớn cùng thất vọng đang lan trong lồng ngực, Đường Tâm Nhan nặng nề xoa trán nóng hổi khó nhọc bước xuống giường. Cơ thể cô rất nóng, khô nóng khác thường. Sau khi cô đến khách sạn, cô chỉ uống một ly nước chanh do người phục vụ đưa cho. Chẳng lẽ nước chanh có vấn đề? [Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn] Là do Phó Tư Thần sắp đặt hết sao? Nhưng hai người đã là vợ chồng nên anh ta hoàn toàn không… Hai người vội vàng đến bệnh viện, mới vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ: “Lục Tử Thâm, đồ khốn nạn nhà anh!”Cửa phòng bệnh đã bị khóa. Đường Tâm Nhan sợ tái mặt sau khi nhìn thấy cảnh tượng qua cửa sổ.Trong ấn tượng của cô, Lục Tử Thâm luôn là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp. Nhưng bây giờ, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen, toàn thân toát ra một cỗ hơi thở u ám. Đường nét khuôn mặt vốn dịu dàng, bởi vì ánh mắt hung hãn, bén nhọn khiến anh ta giống như đế vương của địa ngục. Lục Tử Thâm dùng bàn tay to lớn bóp chặt chiếc cổ mảnh mai của Kiều Phi Nhi, từng đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ hung bạo khát máu.Đường Tâm Nhan chưa bao giờ nhìn thấy một người bị tâm thần phân liệt, cô cũng không ngờ rằng thực tế nó lại khủng khiếp đến vậy. Đương nhiên là Mặc Trì Úy cũng nhìn thấy cảnh này, anh đá tung cửa phòng, trước khi đi vào còn nói với Đường Tâm Nhan một câu: “Em cứ đứng đợi ở ngoài này, đừng đi vào.” Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy đang lo lắng cho cô, cô cũng không muốn anh lo lắng nên ngoan ngoãn gật đầu.Sau khi Mặc Trì Úy bước vào, sắc mặt nghiêm nghị kéo người đàn ông mất hết lý trí ra, nhưng anh ta đã phát điên, sức mạnh ngang ngửa Mặc Trì Úy.Vừa kéo anh ta ra, anh ta lại túm lấy Kiều Phi Nhi. Mặt Kiều Phi Nhi đã không còn chút huyết sắc. Một vết hằn đỏ thẫm đến đáng sợ xuất hiện trên chiếc cổ mảnh mai của cô ta.Mặc Trì Úy một lần nữa kéo Lục Tử Thâm ra, đấm một cú thật mạnh vào mặt anh ta. Lục Tử Thâm ngã xuống đất, máu từ khóe miệng bật ra. Anh ta vươn đầu lưỡi ra l**m, cả người giống như yêu quái trong bóng tối với đôi mắt lạnh lùng u ám.Anh ta đang định chống một tay xuống đất đứng dậy, thì giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của Mặc Trì Úy đã vang lên: “Cậu có biết nguyên nhân khiến Kiều Phi Nhi sẩy thai là gì không?”Kiều Phi Nhi hét lên: “Anh Trì Úy, anh đừng nói ra!”Mặc Trì Úy nhìn Kiều Phi Nhi mới chỉ có mấy ngày mà đã xanh xao, tiều tụy đến mức này, anh hơi nhíu mày: “Những chuyện súc sinh mà cậu ta đã làm, sao lại không nói ra?”Anh vừa nói, vừa nhìn sắc mặt tàn bạo của Lục Tử Thâm: “Cô ấy mang thai ngoài t* c*ng, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ mất mạng ”.Ngay khi anh nói xong, Lục Tử Thâm lại ngã “phịch” xuống đất lần nữa.Mặc Trì Úy lấy một chậu nước lạnh trong phòng tắm tạt thẳng vào người Lục Tử Thâm.Lục Tử Thâm chậm rãi tỉnh lại, thời điểm đôi mắt đen kia mở ra, Mặc Trì Úy có thể nhận ra Lục Tử Thâm thật sự đã trở lại. Anh đỡ Lục Tử Thâm đứng lên khỏi mặt đất.“Anh Tư, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây?” Ánh mắt ấm áp nhìn Kiều Phi Nhi đang yếu ớt trên giường bệnh, anh ta khó hiểu nhíu mày: “Phi Phi bị bệnh sao?”Kiều Phi Nhi mím đôi môi tái nhợt: “Tôi không sao.”“Có phải lại là “anh ta” không?”Kiều Phi Nhi lắc đầu: “Đừng hỏi nữa, hiện giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, các anh đi về đi!”“Phi Phi!”Mặc Trì Úy kéo Lục Tử Thâm ra khỏi phòng bệnh: “Cậu để cô ấy một mình bình tĩnh lại đi.”Lục Tử Thâm ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, đau khổ không chịu nổi nhìn Mặc Trì Úy: “Anh Tư, gần đây tần suất “anh ta” xuất hiện càng ngày càng nhiều, tôi không thể khống chế được “anh ta”. Anh Tư, “anh ta” đã làm chuyện súc sinh gì với Kiều Phi Nhi rồi? Em thực sự muốn tự tay kết liễu “anh ta”.”Ánh mắt Mặc Trì Úy chợt nghiêm nghị: “Cậu nói linh tinh gì đấy?”Kết liễu “anh ta” đồng nghĩa với việc anh ta tự giết mình.Lục Tử Thâm đấm một quyền vào tường. Máu tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống.“Là tôi đáng chết, là tôi vô dụng!”Mặc Trì Úy Chỉ vỗ vỗ vai Lục Tử Thâm: “Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách tích cực phối hợp cùng bác sĩ tâm lý trị liệu.”Lục Tử Thâm nhìn qua cửa sổ, thấy Kiều Phi Nhi nằm ở trên giường bệnh, như người vô hồn, lòng anh ta đau như dao cứa.
Hai người vội vàng đến bệnh viện, mới vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ: “Lục Tử Thâm, đồ khốn nạn nhà anh!”
Cửa phòng bệnh đã bị khóa. Đường Tâm Nhan sợ tái mặt sau khi nhìn thấy cảnh tượng qua cửa sổ.
Trong ấn tượng của cô, Lục Tử Thâm luôn là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp. Nhưng bây giờ, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen, toàn thân toát ra một cỗ hơi thở u ám. Đường nét khuôn mặt vốn dịu dàng, bởi vì ánh mắt hung hãn, bén nhọn khiến anh ta giống như đế vương của địa ngục. Lục Tử Thâm dùng bàn tay to lớn bóp chặt chiếc cổ mảnh mai của Kiều Phi Nhi, từng đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ hung bạo khát máu.
Đường Tâm Nhan chưa bao giờ nhìn thấy một người bị tâm thần phân liệt, cô cũng không ngờ rằng thực tế nó lại khủng khiếp đến vậy. Đương nhiên là Mặc Trì Úy cũng nhìn thấy cảnh này, anh đá tung cửa phòng, trước khi đi vào còn nói với Đường Tâm Nhan một câu: “Em cứ đứng đợi ở ngoài này, đừng đi vào.” Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy đang lo lắng cho cô, cô cũng không muốn anh lo lắng nên ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Mặc Trì Úy bước vào, sắc mặt nghiêm nghị kéo người đàn ông mất hết lý trí ra, nhưng anh ta đã phát điên, sức mạnh ngang ngửa Mặc Trì Úy.
Vừa kéo anh ta ra, anh ta lại túm lấy Kiều Phi Nhi. Mặt Kiều Phi Nhi đã không còn chút huyết sắc. Một vết hằn đỏ thẫm đến đáng sợ xuất hiện trên chiếc cổ mảnh mai của cô ta.
Mặc Trì Úy một lần nữa kéo Lục Tử Thâm ra, đấm một cú thật mạnh vào mặt anh ta. Lục Tử Thâm ngã xuống đất, máu từ khóe miệng bật ra. Anh ta vươn đầu lưỡi ra l**m, cả người giống như yêu quái trong bóng tối với đôi mắt lạnh lùng u ám.
Anh ta đang định chống một tay xuống đất đứng dậy, thì giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của Mặc Trì Úy đã vang lên: “Cậu có biết nguyên nhân khiến Kiều Phi Nhi sẩy thai là gì không?”
Kiều Phi Nhi hét lên: “Anh Trì Úy, anh đừng nói ra!”
Mặc Trì Úy nhìn Kiều Phi Nhi mới chỉ có mấy ngày mà đã xanh xao, tiều tụy đến mức này, anh hơi nhíu mày: “Những chuyện súc sinh mà cậu ta đã làm, sao lại không nói ra?”
Anh vừa nói, vừa nhìn sắc mặt tàn bạo của Lục Tử Thâm: “Cô ấy mang thai ngoài t* c*ng, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ mất mạng ”.
Ngay khi anh nói xong, Lục Tử Thâm lại ngã “phịch” xuống đất lần nữa.
Mặc Trì Úy lấy một chậu nước lạnh trong phòng tắm tạt thẳng vào người Lục Tử Thâm.
Lục Tử Thâm chậm rãi tỉnh lại, thời điểm đôi mắt đen kia mở ra, Mặc Trì Úy có thể nhận ra Lục Tử Thâm thật sự đã trở lại. Anh đỡ Lục Tử Thâm đứng lên khỏi mặt đất.
“Anh Tư, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây?” Ánh mắt ấm áp nhìn Kiều Phi Nhi đang yếu ớt trên giường bệnh, anh ta khó hiểu nhíu mày: “Phi Phi bị bệnh sao?”
Kiều Phi Nhi mím đôi môi tái nhợt: “Tôi không sao.”
“Có phải lại là “anh ta” không?”
Kiều Phi Nhi lắc đầu: “Đừng hỏi nữa, hiện giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, các anh đi về đi!”
“Phi Phi!”
Mặc Trì Úy kéo Lục Tử Thâm ra khỏi phòng bệnh: “Cậu để cô ấy một mình bình tĩnh lại đi.”
Lục Tử Thâm ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, đau khổ không chịu nổi nhìn Mặc Trì Úy: “Anh Tư, gần đây tần suất “anh ta” xuất hiện càng ngày càng nhiều, tôi không thể khống chế được “anh ta”. Anh Tư, “anh ta” đã làm chuyện súc sinh gì với Kiều Phi Nhi rồi? Em thực sự muốn tự tay kết liễu “anh ta”.”
Ánh mắt Mặc Trì Úy chợt nghiêm nghị: “Cậu nói linh tinh gì đấy?”
Kết liễu “anh ta” đồng nghĩa với việc anh ta tự giết mình.
Lục Tử Thâm đấm một quyền vào tường. Máu tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống.
“Là tôi đáng chết, là tôi vô dụng!”
Mặc Trì Úy Chỉ vỗ vỗ vai Lục Tử Thâm: “Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách tích cực phối hợp cùng bác sĩ tâm lý trị liệu.”
Lục Tử Thâm nhìn qua cửa sổ, thấy Kiều Phi Nhi nằm ở trên giường bệnh, như người vô hồn, lòng anh ta đau như dao cứa.
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một CáiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐêm khuya. Bờ biển An Thành, bên trong căn phòng Tổng thống cực kỳ sang trọng và xa hoa. Cô gái trẻ nằm trên chiếc giường mềm mại chậm rãi mở đôi mi dày dài cong vút, mắt hạnh [1] đen mơ màng mê hoặc, môi hồng khép hờ, hô hấp dồn dập, hơi thở rối loạn nóng rực. Cô ấy là Đường Tâm Nhan, hôm nay là sinh nhật thứ 21 của cô, chồng cô là Phó Tư Thần kết hôn được nửa năm đã hẹn cô đến Khách sạn Hoàn Hải để chúc mừng. Kết quả, cô đã đợi từ chập tối đến giờ. Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi mà Phó Tư Thần vẫn chưa đến. Anh ta lại lỡ hẹn với cô lần nữa. Nén đau đớn cùng thất vọng đang lan trong lồng ngực, Đường Tâm Nhan nặng nề xoa trán nóng hổi khó nhọc bước xuống giường. Cơ thể cô rất nóng, khô nóng khác thường. Sau khi cô đến khách sạn, cô chỉ uống một ly nước chanh do người phục vụ đưa cho. Chẳng lẽ nước chanh có vấn đề? [Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn] Là do Phó Tư Thần sắp đặt hết sao? Nhưng hai người đã là vợ chồng nên anh ta hoàn toàn không… Hai người vội vàng đến bệnh viện, mới vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ: “Lục Tử Thâm, đồ khốn nạn nhà anh!”Cửa phòng bệnh đã bị khóa. Đường Tâm Nhan sợ tái mặt sau khi nhìn thấy cảnh tượng qua cửa sổ.Trong ấn tượng của cô, Lục Tử Thâm luôn là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp. Nhưng bây giờ, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen, toàn thân toát ra một cỗ hơi thở u ám. Đường nét khuôn mặt vốn dịu dàng, bởi vì ánh mắt hung hãn, bén nhọn khiến anh ta giống như đế vương của địa ngục. Lục Tử Thâm dùng bàn tay to lớn bóp chặt chiếc cổ mảnh mai của Kiều Phi Nhi, từng đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ hung bạo khát máu.Đường Tâm Nhan chưa bao giờ nhìn thấy một người bị tâm thần phân liệt, cô cũng không ngờ rằng thực tế nó lại khủng khiếp đến vậy. Đương nhiên là Mặc Trì Úy cũng nhìn thấy cảnh này, anh đá tung cửa phòng, trước khi đi vào còn nói với Đường Tâm Nhan một câu: “Em cứ đứng đợi ở ngoài này, đừng đi vào.” Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy đang lo lắng cho cô, cô cũng không muốn anh lo lắng nên ngoan ngoãn gật đầu.Sau khi Mặc Trì Úy bước vào, sắc mặt nghiêm nghị kéo người đàn ông mất hết lý trí ra, nhưng anh ta đã phát điên, sức mạnh ngang ngửa Mặc Trì Úy.Vừa kéo anh ta ra, anh ta lại túm lấy Kiều Phi Nhi. Mặt Kiều Phi Nhi đã không còn chút huyết sắc. Một vết hằn đỏ thẫm đến đáng sợ xuất hiện trên chiếc cổ mảnh mai của cô ta.Mặc Trì Úy một lần nữa kéo Lục Tử Thâm ra, đấm một cú thật mạnh vào mặt anh ta. Lục Tử Thâm ngã xuống đất, máu từ khóe miệng bật ra. Anh ta vươn đầu lưỡi ra l**m, cả người giống như yêu quái trong bóng tối với đôi mắt lạnh lùng u ám.Anh ta đang định chống một tay xuống đất đứng dậy, thì giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của Mặc Trì Úy đã vang lên: “Cậu có biết nguyên nhân khiến Kiều Phi Nhi sẩy thai là gì không?”Kiều Phi Nhi hét lên: “Anh Trì Úy, anh đừng nói ra!”Mặc Trì Úy nhìn Kiều Phi Nhi mới chỉ có mấy ngày mà đã xanh xao, tiều tụy đến mức này, anh hơi nhíu mày: “Những chuyện súc sinh mà cậu ta đã làm, sao lại không nói ra?”Anh vừa nói, vừa nhìn sắc mặt tàn bạo của Lục Tử Thâm: “Cô ấy mang thai ngoài t* c*ng, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ mất mạng ”.Ngay khi anh nói xong, Lục Tử Thâm lại ngã “phịch” xuống đất lần nữa.Mặc Trì Úy lấy một chậu nước lạnh trong phòng tắm tạt thẳng vào người Lục Tử Thâm.Lục Tử Thâm chậm rãi tỉnh lại, thời điểm đôi mắt đen kia mở ra, Mặc Trì Úy có thể nhận ra Lục Tử Thâm thật sự đã trở lại. Anh đỡ Lục Tử Thâm đứng lên khỏi mặt đất.“Anh Tư, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây?” Ánh mắt ấm áp nhìn Kiều Phi Nhi đang yếu ớt trên giường bệnh, anh ta khó hiểu nhíu mày: “Phi Phi bị bệnh sao?”Kiều Phi Nhi mím đôi môi tái nhợt: “Tôi không sao.”“Có phải lại là “anh ta” không?”Kiều Phi Nhi lắc đầu: “Đừng hỏi nữa, hiện giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, các anh đi về đi!”“Phi Phi!”Mặc Trì Úy kéo Lục Tử Thâm ra khỏi phòng bệnh: “Cậu để cô ấy một mình bình tĩnh lại đi.”Lục Tử Thâm ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, đau khổ không chịu nổi nhìn Mặc Trì Úy: “Anh Tư, gần đây tần suất “anh ta” xuất hiện càng ngày càng nhiều, tôi không thể khống chế được “anh ta”. Anh Tư, “anh ta” đã làm chuyện súc sinh gì với Kiều Phi Nhi rồi? Em thực sự muốn tự tay kết liễu “anh ta”.”Ánh mắt Mặc Trì Úy chợt nghiêm nghị: “Cậu nói linh tinh gì đấy?”Kết liễu “anh ta” đồng nghĩa với việc anh ta tự giết mình.Lục Tử Thâm đấm một quyền vào tường. Máu tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống.“Là tôi đáng chết, là tôi vô dụng!”Mặc Trì Úy Chỉ vỗ vỗ vai Lục Tử Thâm: “Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách tích cực phối hợp cùng bác sĩ tâm lý trị liệu.”Lục Tử Thâm nhìn qua cửa sổ, thấy Kiều Phi Nhi nằm ở trên giường bệnh, như người vô hồn, lòng anh ta đau như dao cứa.