"Ầm vang" tiếng tia chớp xé rạch ngang trời đêm, mưa to giàn giụa. " Phu nhân, chúng ta nên trở về thôi, thân thể vẫn là quan trọng hơn." Bên ngoài chủ viện Thẩm gia, một nữ nhân đang quỳ. Nữ nhân sắc mặt vàng như nến, đôi mắt trũng sâu. Đây là bộ dạng bệnh lâu mà chưa lành. Bên cạnh nàng có một nô tì đang bung dù, nô tì kia đều sắp khóc, đã tận tình mà khuyên bảo nữ nhân nhưng nữ nhân kia thật giống như không nghe được gì. "Phu nhân..." "Kẽo kẹt" nô tì nói còn chưa xong liền nghe thấy tiếng chủ viện môn mở cửa. Nữ nhân vẫn luôn lẳng lặng quỳ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên một mạt hy vọng sáng quang, nhìn về phía bên kia. "Ngọc Nhi, cẩn thận." Thẩm Trường Thanh nửa ôm nửa không một tiếu nữ nhân mặt mày tiều kiếu, xuất hiện trước mặt nữ nhân đang quỳ kia. Lý Tử Câm không rảnh lo chuyện vặt khác, nàng nhanh chân bò lên trước mặt hai người kia, gọi "Tướng công!" Thẩm Trường Thanh nghe vậy, giương mắt nhìn nàng, trong mắt phức tạp không nói thành lời. "Nha!" Nữ nhân trong…
Chương 49
Nịnh Thần Ăn Chơi Trác Táng: Hoàng Thượng Không Thể ĐượcTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Ầm vang" tiếng tia chớp xé rạch ngang trời đêm, mưa to giàn giụa. " Phu nhân, chúng ta nên trở về thôi, thân thể vẫn là quan trọng hơn." Bên ngoài chủ viện Thẩm gia, một nữ nhân đang quỳ. Nữ nhân sắc mặt vàng như nến, đôi mắt trũng sâu. Đây là bộ dạng bệnh lâu mà chưa lành. Bên cạnh nàng có một nô tì đang bung dù, nô tì kia đều sắp khóc, đã tận tình mà khuyên bảo nữ nhân nhưng nữ nhân kia thật giống như không nghe được gì. "Phu nhân..." "Kẽo kẹt" nô tì nói còn chưa xong liền nghe thấy tiếng chủ viện môn mở cửa. Nữ nhân vẫn luôn lẳng lặng quỳ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên một mạt hy vọng sáng quang, nhìn về phía bên kia. "Ngọc Nhi, cẩn thận." Thẩm Trường Thanh nửa ôm nửa không một tiếu nữ nhân mặt mày tiều kiếu, xuất hiện trước mặt nữ nhân đang quỳ kia. Lý Tử Câm không rảnh lo chuyện vặt khác, nàng nhanh chân bò lên trước mặt hai người kia, gọi "Tướng công!" Thẩm Trường Thanh nghe vậy, giương mắt nhìn nàng, trong mắt phức tạp không nói thành lời. "Nha!" Nữ nhân trong… Tô Li một thân áo đỏ rực thêu hoa lụa, đầu đội bạch ngọc quan, bộ dáng phong lưu tiêu soái vô cùng.Nhìn khuôn mặt nàng ai cũng bất ngờ, vết sẹo của nàng chỉ còn vệt nhàn nhạt, gần như không thấy nữa, ai cũng thấy được khuôn mặt thật sự của Tô Li.Khuôn mặt đó anh tuấn cực điểm!Đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, khuôn mặt sắc sảo, còn có đôi môi mỏng hồng kiều diễm.Nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ toàn bộ dáng tà tứ mê hoặc người.Nàng tiến tới đứng bên cạnh Tần Mạc Châu, so với đệ nhất mỹ nam kinh thành Hoài Vương điện hạ còn còn mỹ lệ hơn ba phần.Không sai, chính là mỹ lệ hơn!Một nam nhân dùng từ này có vẻ không phù hợp nhưng để nói Tô Li thì không còn từ khác để diễn tả.Nhất thời, mọi người bị bộ dáng yêu nghiệt này của nàng làm cho kinh ngạc, không ai nói nửa lời."À!"Trong lúc mọi người không nói gì, Tô Li không ngần ngại lên tiếng, giống như phát hiện ra điều gì đó.Nàng khép quạt xếp của mình lại, nói:"Ta biết rồi!""Ngươi biết cái gì?"Trước mặt bao nhiêu người lại mê mẩn nhìn một nam tử, Tần Mạc Châu phản ứng lại, khó chịu đáp lại lời Tô Li."Chắc là Tĩnh an hầu chọc Vương gia và tiểu Vương gia không cao hứng."Tô Li gật gật đầu, nói một câu không thể hiểu được.Thẩm Trường Thanh trong phòng bỗng bị điểm danh, mặt ngẩn ra."Ngươi nói hươu nói vượn!"Tần Mộ Băng phản ứng lại, tức giận, nào còn để ý Tô Li lớn lên bộ dáng mỹ lệ như vậy."Chẳng lẽ tiểu Vương gia không biết sao, bào đệ của Tĩnh an hầu rất ái mộ Thủy Yên cô nương, nghe nói có bạc là tính tặng Thủy Yên cô nương bảy tám thứ kìa!"Tô Li làm bộ kinh ngạc nhìn Tần Mộ Băng, cười như không cười.Nghe giống như Lam Thủy Yên và đệ đệ Thẩm Trường Thanh thực sự có chuyện gì."Ngươi!"Tần Mộ Băng tức giận nhìn nàng, là một nam nhân, hắn đương nhiên không thích người khác nhìn hắn ánh mắt như vậy.Hơn nữa hắn và Lam Thủy Yên không phải thê thiếp của hắn mà chỉ là một nữ tử thanh lâu, không thể nói Tô Li khinh nhờn được, cũng vì thân phận của Lam Thủy Yên nên hắn chưa có cách giải quyết."Thế tử điện hạ, ta nói này, dù thế nào Tĩnh an hầu cũng là một hầu gia, trước mặt bao nhiêu người như vậy định dạy dỗ hắn, chỉ sợ không hay cho lắm."Tô Li vừa nói vừa kết luận không cần kẻ khác tiếp lời, nhưng vì bộ dáng thoải mái của nàng làm cho người ta tin rằng vừa rồi Tần Mộ Băng và Tần Mạc Châu là đang nói đến Thẩm Trường Thanh.Trường hợp này...!ừm, có chút xấu hổ.Thẩm Trường Thanh kia dù gì cũng là Tĩnh an hầu Thánh thượng phong chức, Tần Mạc Châu bọn hắn là hoàng thân quốc thích, nếu thật sự trước mặt công chúng làm trò tiểu nhân như vậy...!Đúng là làm hoàng gia hổ thẹn."Tô công tử nói linh tinh gì vậy, vừa rồi là Bổn vương cùng Thế tử điện hạ nói đùa với nhau, hầu gia cũng nghe thấy, phải không?"Tần Mạc Châu lớn hơn Tần Mộ Băng vài tuổi, gặp Tô Li như vậy, cũng ứng phó được vài câu..
Tô Li một thân áo đỏ rực thêu hoa lụa, đầu đội bạch ngọc quan, bộ dáng phong lưu tiêu soái vô cùng.
Nhìn khuôn mặt nàng ai cũng bất ngờ, vết sẹo của nàng chỉ còn vệt nhàn nhạt, gần như không thấy nữa, ai cũng thấy được khuôn mặt thật sự của Tô Li.
Khuôn mặt đó anh tuấn cực điểm!
Đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, khuôn mặt sắc sảo, còn có đôi môi mỏng hồng kiều diễm.
Nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ toàn bộ dáng tà tứ mê hoặc người.
Nàng tiến tới đứng bên cạnh Tần Mạc Châu, so với đệ nhất mỹ nam kinh thành Hoài Vương điện hạ còn còn mỹ lệ hơn ba phần.
Không sai, chính là mỹ lệ hơn!
Một nam nhân dùng từ này có vẻ không phù hợp nhưng để nói Tô Li thì không còn từ khác để diễn tả.
Nhất thời, mọi người bị bộ dáng yêu nghiệt này của nàng làm cho kinh ngạc, không ai nói nửa lời.
"À!"
Trong lúc mọi người không nói gì, Tô Li không ngần ngại lên tiếng, giống như phát hiện ra điều gì đó.
Nàng khép quạt xếp của mình lại, nói:
"Ta biết rồi!"
"Ngươi biết cái gì?"
Trước mặt bao nhiêu người lại mê mẩn nhìn một nam tử, Tần Mạc Châu phản ứng lại, khó chịu đáp lại lời Tô Li.
"Chắc là Tĩnh an hầu chọc Vương gia và tiểu Vương gia không cao hứng."
Tô Li gật gật đầu, nói một câu không thể hiểu được.
Thẩm Trường Thanh trong phòng bỗng bị điểm danh, mặt ngẩn ra.
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
Tần Mộ Băng phản ứng lại, tức giận, nào còn để ý Tô Li lớn lên bộ dáng mỹ lệ như vậy.
"Chẳng lẽ tiểu Vương gia không biết sao, bào đệ của Tĩnh an hầu rất ái mộ Thủy Yên cô nương, nghe nói có bạc là tính tặng Thủy Yên cô nương bảy tám thứ kìa!"
Tô Li làm bộ kinh ngạc nhìn Tần Mộ Băng, cười như không cười.
Nghe giống như Lam Thủy Yên và đệ đệ Thẩm Trường Thanh thực sự có chuyện gì.
"Ngươi!"
Tần Mộ Băng tức giận nhìn nàng, là một nam nhân, hắn đương nhiên không thích người khác nhìn hắn ánh mắt như vậy.
Hơn nữa hắn và Lam Thủy Yên không phải thê thiếp của hắn mà chỉ là một nữ tử thanh lâu, không thể nói Tô Li khinh nhờn được, cũng vì thân phận của Lam Thủy Yên nên hắn chưa có cách giải quyết.
"Thế tử điện hạ, ta nói này, dù thế nào Tĩnh an hầu cũng là một hầu gia, trước mặt bao nhiêu người như vậy định dạy dỗ hắn, chỉ sợ không hay cho lắm."
Tô Li vừa nói vừa kết luận không cần kẻ khác tiếp lời, nhưng vì bộ dáng thoải mái của nàng làm cho người ta tin rằng vừa rồi Tần Mộ Băng và Tần Mạc Châu là đang nói đến Thẩm Trường Thanh.
Trường hợp này...!ừm, có chút xấu hổ.
Thẩm Trường Thanh kia dù gì cũng là Tĩnh an hầu Thánh thượng phong chức, Tần Mạc Châu bọn hắn là hoàng thân quốc thích, nếu thật sự trước mặt công chúng làm trò tiểu nhân như vậy...!
Đúng là làm hoàng gia hổ thẹn.
"Tô công tử nói linh tinh gì vậy, vừa rồi là Bổn vương cùng Thế tử điện hạ nói đùa với nhau, hầu gia cũng nghe thấy, phải không?"
Tần Mạc Châu lớn hơn Tần Mộ Băng vài tuổi, gặp Tô Li như vậy, cũng ứng phó được vài câu.
.
Nịnh Thần Ăn Chơi Trác Táng: Hoàng Thượng Không Thể ĐượcTác giả: Phù NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Ầm vang" tiếng tia chớp xé rạch ngang trời đêm, mưa to giàn giụa. " Phu nhân, chúng ta nên trở về thôi, thân thể vẫn là quan trọng hơn." Bên ngoài chủ viện Thẩm gia, một nữ nhân đang quỳ. Nữ nhân sắc mặt vàng như nến, đôi mắt trũng sâu. Đây là bộ dạng bệnh lâu mà chưa lành. Bên cạnh nàng có một nô tì đang bung dù, nô tì kia đều sắp khóc, đã tận tình mà khuyên bảo nữ nhân nhưng nữ nhân kia thật giống như không nghe được gì. "Phu nhân..." "Kẽo kẹt" nô tì nói còn chưa xong liền nghe thấy tiếng chủ viện môn mở cửa. Nữ nhân vẫn luôn lẳng lặng quỳ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên một mạt hy vọng sáng quang, nhìn về phía bên kia. "Ngọc Nhi, cẩn thận." Thẩm Trường Thanh nửa ôm nửa không một tiếu nữ nhân mặt mày tiều kiếu, xuất hiện trước mặt nữ nhân đang quỳ kia. Lý Tử Câm không rảnh lo chuyện vặt khác, nàng nhanh chân bò lên trước mặt hai người kia, gọi "Tướng công!" Thẩm Trường Thanh nghe vậy, giương mắt nhìn nàng, trong mắt phức tạp không nói thành lời. "Nha!" Nữ nhân trong… Tô Li một thân áo đỏ rực thêu hoa lụa, đầu đội bạch ngọc quan, bộ dáng phong lưu tiêu soái vô cùng.Nhìn khuôn mặt nàng ai cũng bất ngờ, vết sẹo của nàng chỉ còn vệt nhàn nhạt, gần như không thấy nữa, ai cũng thấy được khuôn mặt thật sự của Tô Li.Khuôn mặt đó anh tuấn cực điểm!Đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, khuôn mặt sắc sảo, còn có đôi môi mỏng hồng kiều diễm.Nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ toàn bộ dáng tà tứ mê hoặc người.Nàng tiến tới đứng bên cạnh Tần Mạc Châu, so với đệ nhất mỹ nam kinh thành Hoài Vương điện hạ còn còn mỹ lệ hơn ba phần.Không sai, chính là mỹ lệ hơn!Một nam nhân dùng từ này có vẻ không phù hợp nhưng để nói Tô Li thì không còn từ khác để diễn tả.Nhất thời, mọi người bị bộ dáng yêu nghiệt này của nàng làm cho kinh ngạc, không ai nói nửa lời."À!"Trong lúc mọi người không nói gì, Tô Li không ngần ngại lên tiếng, giống như phát hiện ra điều gì đó.Nàng khép quạt xếp của mình lại, nói:"Ta biết rồi!""Ngươi biết cái gì?"Trước mặt bao nhiêu người lại mê mẩn nhìn một nam tử, Tần Mạc Châu phản ứng lại, khó chịu đáp lại lời Tô Li."Chắc là Tĩnh an hầu chọc Vương gia và tiểu Vương gia không cao hứng."Tô Li gật gật đầu, nói một câu không thể hiểu được.Thẩm Trường Thanh trong phòng bỗng bị điểm danh, mặt ngẩn ra."Ngươi nói hươu nói vượn!"Tần Mộ Băng phản ứng lại, tức giận, nào còn để ý Tô Li lớn lên bộ dáng mỹ lệ như vậy."Chẳng lẽ tiểu Vương gia không biết sao, bào đệ của Tĩnh an hầu rất ái mộ Thủy Yên cô nương, nghe nói có bạc là tính tặng Thủy Yên cô nương bảy tám thứ kìa!"Tô Li làm bộ kinh ngạc nhìn Tần Mộ Băng, cười như không cười.Nghe giống như Lam Thủy Yên và đệ đệ Thẩm Trường Thanh thực sự có chuyện gì."Ngươi!"Tần Mộ Băng tức giận nhìn nàng, là một nam nhân, hắn đương nhiên không thích người khác nhìn hắn ánh mắt như vậy.Hơn nữa hắn và Lam Thủy Yên không phải thê thiếp của hắn mà chỉ là một nữ tử thanh lâu, không thể nói Tô Li khinh nhờn được, cũng vì thân phận của Lam Thủy Yên nên hắn chưa có cách giải quyết."Thế tử điện hạ, ta nói này, dù thế nào Tĩnh an hầu cũng là một hầu gia, trước mặt bao nhiêu người như vậy định dạy dỗ hắn, chỉ sợ không hay cho lắm."Tô Li vừa nói vừa kết luận không cần kẻ khác tiếp lời, nhưng vì bộ dáng thoải mái của nàng làm cho người ta tin rằng vừa rồi Tần Mộ Băng và Tần Mạc Châu là đang nói đến Thẩm Trường Thanh.Trường hợp này...!ừm, có chút xấu hổ.Thẩm Trường Thanh kia dù gì cũng là Tĩnh an hầu Thánh thượng phong chức, Tần Mạc Châu bọn hắn là hoàng thân quốc thích, nếu thật sự trước mặt công chúng làm trò tiểu nhân như vậy...!Đúng là làm hoàng gia hổ thẹn."Tô công tử nói linh tinh gì vậy, vừa rồi là Bổn vương cùng Thế tử điện hạ nói đùa với nhau, hầu gia cũng nghe thấy, phải không?"Tần Mạc Châu lớn hơn Tần Mộ Băng vài tuổi, gặp Tô Li như vậy, cũng ứng phó được vài câu..