Tác giả:

Trước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi…

Chương 200

Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Bên trong có rất nhiều tác phẩm thủ công, vì vậy căn phòng trông rất đặc biệt.Bàn làm việc đầy sách, bên dưới là khung ảnh của hai người.Bên cạnh có mấy tắm ảnh riêng của hai người.Người phụ nữ trong ảnh tràn đầy năng lượng, đây là mẹ của anh.Tư Lệ Đình vươn tay nhắc khung ảnh lên, lấy ngón tay xoa lớp tro dày.Giống bức ảnh anh nhìn thấy trên bia mộ, tâm trạng Tư Lệ Đình rất phức tạp.Tô Cẩm Khê vẫn chưa nhận ra sự kỳ lạ của anh, chỉ đang quan sát những món đồ thủ công nhỏ.Đây là nơi mẹ anh từng sống, ngón tay Tư Lệ Đình v**t v* những cuốn sách.Ngay cả khi ngón tay anh dính đầy bụi, anh cũng không thèm để ý.Mắt anh nhìn vào một cuốn album ảnh, Tư Lệ Đình mở cuốn album ra, hầu hét đều là ảnh của bà và em gái bà.Mặc tù tính cách cô em gái rất điềm đạm, nhưng từ trong ảnh có thầy quan hệ của hai người rất tốt đẹp.Từ nhỏ đến lớn, có thể cảm nhận được sự tương tác ngọt ngào giữa hai chị em qua những bức ảnh.Nếu họ đã có một mối quan hệ tốt như vậy, tại sao sau này lại có hình ảnh dì nhỏ ngược đãi anh?Cho đến khi tốt nghiệp đại học, hai người trong ảnh chụp cảnh hai người mặc đồng phục cử nhân nở nụ cười đến trường.Như vậy có thể thấy quan hệ hai người thay đổi là sau khi xuất ngoại, nguyên nhân lớn nhát có thể là vì ba ruột của anh.Theo những gì ông cụ Đường nói là mẹ chưa lập gia đình đã có bầu bị gia đình phản đối, mẹ anh dọn ra ngoài sống.Nói cách khác, khi bà trở về Trung Quốc, có lẽ bà sống ở đây một thời gian, trong khoảng thời gian này có để lại dấu vết của ba anh không?“Chú ba, anh đang tìm gì thế?” Tô Cẩm Khê hoàn hồn liền nhìn thấy Tư Lệ Đình đang tìm thứ gì đó.“Tô Tô, em mau qua tìm giúp anh xem có cái gì giống như nhật ký không.”“ò,”Tô Cẩm Khê cũng bắt đầu tìm kiếm, hình như Tô Nhan rất thích vẽ, không tìm thầy cuốn nhật ký, nhưng tìm thấy rất nhiều hình vẽ.Tư Lệ Đình nhìn chúng một lượt, cuối cùng chọn ra một vài bức vẽ.Trên đó có một ký hiệu đặc biệt, “Tô Tô, em biết ký hiệu này không?”Tô Cảm Khê lắc đầu, “Em không biết, không lẽ là cô thiết kế logo cho người khác? Em cảm thấy nó trông rất giống một số nhãn hiệu logo.”“Không phải, nếu được thiết kế cho người khác, một logo sẽ có ít nhiều thay đổi, sẽ có nhiều phiên bản, trên những bản thảo này chỉ có một logo.”“Anh nói cũng đúng, nếu nó không phải là logo, vậy nó có thể là một dấu ấn giống như một hình xăm?”“Hình xăm?” Tư Lệ Đình lấy điện thoại ra chụp ảnh.Anh chưa từng thấy công ty hay thương hiệu nào có logo như: vậy.“Cũng có thể có một số vật tổ đặc biệt.Tại sao cô lại vẽ nhiều vật tổ như vậy?”Tư Lệ Đình mơ hồ cảm thấy dấu ấn này là một thứ rất quan trọng.Mặc dù mẹ anh đã vẽ rất nhiều bản phác thảo, nhưng những bản phác thảo đó rõ ràng hoàn toàn khác với phong cách của logo này.“Ha, không phải là lá cờ của một con tàu cướp biển chứ?Mỗi con tàu cướp biển đều có một biểu tượng rất đặc biệt của riêng mình.” Tô Cẩm Khê vỗ đầu nói.Bây giờ chỉ dựa vào một ký hiệu đặc biệt cũng không thể xác định được cái gì, có quá nhiều khả năng.“Tô Tô, tìm xem có manh mối khác không.”Tư Lệ Đình nỗ lực tìm kiếm nhiều hơn, nếu bà ấy rất yêu ba anh, sao bà lại không để lại dấu vết gì.Không có nhật ký, không có người liên lạc đặc biệt, chỉ có bản phác thảo cũng không thể xác định được chuyện gì.Hai người nhìn quanh không thấy gì, “Chú ba, hình như không có gì đặc biệt.”Tư Lệ Đình nhìn đống đồ thủ công mỹ nghệ, một số là búp bê làm bằng vải, một số được đan bằng len.Chắc hẳn những tác phẩm này là lúc mẹ mang thai cảm thấy buồn chán nên đã làm ra, “Nhìn những thứ đó một lần nữa đi.”“Vâng.”

Bên trong có rất nhiều tác phẩm thủ công, vì vậy căn phòng trông rất đặc biệt.

Bàn làm việc đầy sách, bên dưới là khung ảnh của hai người.

Bên cạnh có mấy tắm ảnh riêng của hai người.

Người phụ nữ trong ảnh tràn đầy năng lượng, đây là mẹ của anh.

Tư Lệ Đình vươn tay nhắc khung ảnh lên, lấy ngón tay xoa lớp tro dày.

Giống bức ảnh anh nhìn thấy trên bia mộ, tâm trạng Tư Lệ Đình rất phức tạp.

Tô Cẩm Khê vẫn chưa nhận ra sự kỳ lạ của anh, chỉ đang quan sát những món đồ thủ công nhỏ.

Đây là nơi mẹ anh từng sống, ngón tay Tư Lệ Đình v**t v* những cuốn sách.

Ngay cả khi ngón tay anh dính đầy bụi, anh cũng không thèm để ý.

Mắt anh nhìn vào một cuốn album ảnh, Tư Lệ Đình mở cuốn album ra, hầu hét đều là ảnh của bà và em gái bà.

Mặc tù tính cách cô em gái rất điềm đạm, nhưng từ trong ảnh có thầy quan hệ của hai người rất tốt đẹp.

Từ nhỏ đến lớn, có thể cảm nhận được sự tương tác ngọt ngào giữa hai chị em qua những bức ảnh.

Nếu họ đã có một mối quan hệ tốt như vậy, tại sao sau này lại có hình ảnh dì nhỏ ngược đãi anh?

Cho đến khi tốt nghiệp đại học, hai người trong ảnh chụp cảnh hai người mặc đồng phục cử nhân nở nụ cười đến trường.

Như vậy có thể thấy quan hệ hai người thay đổi là sau khi xuất ngoại, nguyên nhân lớn nhát có thể là vì ba ruột của anh.

Theo những gì ông cụ Đường nói là mẹ chưa lập gia đình đã có bầu bị gia đình phản đối, mẹ anh dọn ra ngoài sống.

Nói cách khác, khi bà trở về Trung Quốc, có lẽ bà sống ở đây một thời gian, trong khoảng thời gian này có để lại dấu vết của ba anh không?

“Chú ba, anh đang tìm gì thế?” Tô Cẩm Khê hoàn hồn liền nhìn thấy Tư Lệ Đình đang tìm thứ gì đó.

“Tô Tô, em mau qua tìm giúp anh xem có cái gì giống như nhật ký không.

“ò,”

Tô Cẩm Khê cũng bắt đầu tìm kiếm, hình như Tô Nhan rất thích vẽ, không tìm thầy cuốn nhật ký, nhưng tìm thấy rất nhiều hình vẽ.

Tư Lệ Đình nhìn chúng một lượt, cuối cùng chọn ra một vài bức vẽ.

Trên đó có một ký hiệu đặc biệt, “Tô Tô, em biết ký hiệu này không?”

Tô Cảm Khê lắc đầu, “Em không biết, không lẽ là cô thiết kế logo cho người khác? Em cảm thấy nó trông rất giống một số nhãn hiệu logo.

“Không phải, nếu được thiết kế cho người khác, một logo sẽ có ít nhiều thay đổi, sẽ có nhiều phiên bản, trên những bản thảo này chỉ có một logo.

“Anh nói cũng đúng, nếu nó không phải là logo, vậy nó có thể là một dấu ấn giống như một hình xăm?”

“Hình xăm?” Tư Lệ Đình lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Anh chưa từng thấy công ty hay thương hiệu nào có logo như: vậy.

“Cũng có thể có một số vật tổ đặc biệt.

Tại sao cô lại vẽ nhiều vật tổ như vậy?”

Tư Lệ Đình mơ hồ cảm thấy dấu ấn này là một thứ rất quan trọng.

Mặc dù mẹ anh đã vẽ rất nhiều bản phác thảo, nhưng những bản phác thảo đó rõ ràng hoàn toàn khác với phong cách của logo này.

“Ha, không phải là lá cờ của một con tàu cướp biển chứ?

Mỗi con tàu cướp biển đều có một biểu tượng rất đặc biệt của riêng mình.

” Tô Cẩm Khê vỗ đầu nói.

Bây giờ chỉ dựa vào một ký hiệu đặc biệt cũng không thể xác định được cái gì, có quá nhiều khả năng.

“Tô Tô, tìm xem có manh mối khác không.

Tư Lệ Đình nỗ lực tìm kiếm nhiều hơn, nếu bà ấy rất yêu ba anh, sao bà lại không để lại dấu vết gì.

Không có nhật ký, không có người liên lạc đặc biệt, chỉ có bản phác thảo cũng không thể xác định được chuyện gì.

Hai người nhìn quanh không thấy gì, “Chú ba, hình như không có gì đặc biệt.

Tư Lệ Đình nhìn đống đồ thủ công mỹ nghệ, một số là búp bê làm bằng vải, một số được đan bằng len.

Chắc hẳn những tác phẩm này là lúc mẹ mang thai cảm thấy buồn chán nên đã làm ra, “Nhìn những thứ đó một lần nữa đi.

“Vâng.

Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Bên trong có rất nhiều tác phẩm thủ công, vì vậy căn phòng trông rất đặc biệt.Bàn làm việc đầy sách, bên dưới là khung ảnh của hai người.Bên cạnh có mấy tắm ảnh riêng của hai người.Người phụ nữ trong ảnh tràn đầy năng lượng, đây là mẹ của anh.Tư Lệ Đình vươn tay nhắc khung ảnh lên, lấy ngón tay xoa lớp tro dày.Giống bức ảnh anh nhìn thấy trên bia mộ, tâm trạng Tư Lệ Đình rất phức tạp.Tô Cẩm Khê vẫn chưa nhận ra sự kỳ lạ của anh, chỉ đang quan sát những món đồ thủ công nhỏ.Đây là nơi mẹ anh từng sống, ngón tay Tư Lệ Đình v**t v* những cuốn sách.Ngay cả khi ngón tay anh dính đầy bụi, anh cũng không thèm để ý.Mắt anh nhìn vào một cuốn album ảnh, Tư Lệ Đình mở cuốn album ra, hầu hét đều là ảnh của bà và em gái bà.Mặc tù tính cách cô em gái rất điềm đạm, nhưng từ trong ảnh có thầy quan hệ của hai người rất tốt đẹp.Từ nhỏ đến lớn, có thể cảm nhận được sự tương tác ngọt ngào giữa hai chị em qua những bức ảnh.Nếu họ đã có một mối quan hệ tốt như vậy, tại sao sau này lại có hình ảnh dì nhỏ ngược đãi anh?Cho đến khi tốt nghiệp đại học, hai người trong ảnh chụp cảnh hai người mặc đồng phục cử nhân nở nụ cười đến trường.Như vậy có thể thấy quan hệ hai người thay đổi là sau khi xuất ngoại, nguyên nhân lớn nhát có thể là vì ba ruột của anh.Theo những gì ông cụ Đường nói là mẹ chưa lập gia đình đã có bầu bị gia đình phản đối, mẹ anh dọn ra ngoài sống.Nói cách khác, khi bà trở về Trung Quốc, có lẽ bà sống ở đây một thời gian, trong khoảng thời gian này có để lại dấu vết của ba anh không?“Chú ba, anh đang tìm gì thế?” Tô Cẩm Khê hoàn hồn liền nhìn thấy Tư Lệ Đình đang tìm thứ gì đó.“Tô Tô, em mau qua tìm giúp anh xem có cái gì giống như nhật ký không.”“ò,”Tô Cẩm Khê cũng bắt đầu tìm kiếm, hình như Tô Nhan rất thích vẽ, không tìm thầy cuốn nhật ký, nhưng tìm thấy rất nhiều hình vẽ.Tư Lệ Đình nhìn chúng một lượt, cuối cùng chọn ra một vài bức vẽ.Trên đó có một ký hiệu đặc biệt, “Tô Tô, em biết ký hiệu này không?”Tô Cảm Khê lắc đầu, “Em không biết, không lẽ là cô thiết kế logo cho người khác? Em cảm thấy nó trông rất giống một số nhãn hiệu logo.”“Không phải, nếu được thiết kế cho người khác, một logo sẽ có ít nhiều thay đổi, sẽ có nhiều phiên bản, trên những bản thảo này chỉ có một logo.”“Anh nói cũng đúng, nếu nó không phải là logo, vậy nó có thể là một dấu ấn giống như một hình xăm?”“Hình xăm?” Tư Lệ Đình lấy điện thoại ra chụp ảnh.Anh chưa từng thấy công ty hay thương hiệu nào có logo như: vậy.“Cũng có thể có một số vật tổ đặc biệt.Tại sao cô lại vẽ nhiều vật tổ như vậy?”Tư Lệ Đình mơ hồ cảm thấy dấu ấn này là một thứ rất quan trọng.Mặc dù mẹ anh đã vẽ rất nhiều bản phác thảo, nhưng những bản phác thảo đó rõ ràng hoàn toàn khác với phong cách của logo này.“Ha, không phải là lá cờ của một con tàu cướp biển chứ?Mỗi con tàu cướp biển đều có một biểu tượng rất đặc biệt của riêng mình.” Tô Cẩm Khê vỗ đầu nói.Bây giờ chỉ dựa vào một ký hiệu đặc biệt cũng không thể xác định được cái gì, có quá nhiều khả năng.“Tô Tô, tìm xem có manh mối khác không.”Tư Lệ Đình nỗ lực tìm kiếm nhiều hơn, nếu bà ấy rất yêu ba anh, sao bà lại không để lại dấu vết gì.Không có nhật ký, không có người liên lạc đặc biệt, chỉ có bản phác thảo cũng không thể xác định được chuyện gì.Hai người nhìn quanh không thấy gì, “Chú ba, hình như không có gì đặc biệt.”Tư Lệ Đình nhìn đống đồ thủ công mỹ nghệ, một số là búp bê làm bằng vải, một số được đan bằng len.Chắc hẳn những tác phẩm này là lúc mẹ mang thai cảm thấy buồn chán nên đã làm ra, “Nhìn những thứ đó một lần nữa đi.”“Vâng.”

Chương 200