Trước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi…
Chương 201
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Một số được đặt trên kệ cao, Tô Cẩm Khê phải kiễng chân lên để lấy chúng.“Tô Tô, em cẩn thận một chút.” Tư Lệ Đình không yên tâm nhắc nhở cô.“Em biết rồi.” Tô Cẩm Khê vừa trả lời xong, giây tiếp theo.trọng tâm không vững liền ngã xuống.Còn có một số vật trang trí rất bình thường đã rơi xuống cùng cô, đó là quả câu pha lê thường thây trên các con đường, ngõ hẻm.Bên tai vang lên tiếng đồ sứ vỡ, phần đề của quả cầu pha lê vỡ.“Chú ba, em, em không cố ý.”Tư Lệ Đình đỡ cô dậy, “Em không bị quăng ngã chứ?”“Không, không, hình như có thứ gì đó rơi ra.”Tô Cảm Khê lấy ra một chiếc nhẫn từ trong những mảnh vỡ sắc bén, “Chiếc nhẫn đá quý này thật đẹp.”Nó có màu xanh mắt mèo rất chân thực, chát liệu khảm đá quý cũng rất đất.Thoạt nhìn, chiếc nhẫn này rất khác thường, trên đó có những hoa văn nhỏ, cực kỳ tinh xảo.Bên trong nhẫn khắc một dãy chữ “Smith”.Nhớ đến ông cụ Đường từng nói ông ấy vô tình nghe thấy cái tên này, ông ấy đoán đó là họ của ba anh.Không lẽ chiếc nhẫn này là của ba?Có được chiếc nhẫn này Tư Lệ Đình rất kích động, có lẽ chiếc nhẫn này là manh mối duy nhất mà anh có thể tìm thấy ba mình.Tô Cẩm Khê có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt vui mừng của Tư Lệ Đình, “Chú ba, anh biết chiếc nhẫn này à? Sao anh lại vui như vậy?”“Loại đá quý này rát hiếm.” Tư Lệ Đình tìm một cái cớ.Tầm mắt Tô Cảm Khê dừng trên khung ảnh phía sau anh, không biết có phải là ảo giác hay không.Tô Cẩm Khê cảm thấy khoảnh khắc khi Tư Lệ Đình cười có chút giống với người trong ảnh.Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, sao chú ba lại có thể giống với người trong bức ảnh?Tư Lệ Đình cất chiếc nhẫn, dọn dẹp phòng sạch sẽ ngăn nắp, sau đó mới nắm tay Tô Cẩm Khê rời đi.Anh có linh cảm chiếc nhẫn này có thể đóng vai trò quyết định, tại sao mẹ anh lại giấu nó bí mật như vậy.Chẳng lẽ là vật đính ước của hai người?Tư Lệ Đình lập tức cho người đi tra xuất xứ của chiếc nhẫn và logo đặc biệt.Trên đường trở về, Tô Cẩm Khê luôn cảm thấy Tư Lệ Đình rất kỳ lạ, anh còn quan tâm hơn cả một người họ Tô là cô.Tất nhiên, cô cũng có thể giải thích điều này là bởi vì cô nên Tư Lệ Đình mới quan tâm đến.Cứ nghĩ như vậy đi, nhưng trong lòng Tô Cẩm Khê vẫn có một số cảm xúc đặc biệt không thể diễn tả được.Mẹ Tô về đến nhà đã tức sắp chết, Tô Mộng hiếm khi thấy mẹ Tô như thế này, chạy tới hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì?Sao mẹ lại tức giận như vậy?”“Còn không phải con nhóc Tô Cảm Khê chết tiệt kia à, hướng khuỷu tay ra ngoài, tức chết mẹ rồi!”Tô Mộng mơ hồ nhìn bà ta, “Không phải mẹ với ba đi bán nhà sao? Sao lại gặp được Tô Cẩm Khê?”“Không biết nó làm sao mà biết mẹ bán nhà cũ nhà họ Tô, hôm nay còn đặc biệt đến nhà cũ nhà họ Tô, chắc chắn là muốn chia một phần tài sản nên mới đến.”“Mẹ, mẹ chia cho cô ta à? Tô Cẩm Khê đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, sau này cô ta không thể nhận bắt kỳ phần tài sản nào của nhà họ Tô nữa.”Tính toán nhỏ của Tô Mộng rất hoàn hảo, cho dù bây giờ nhà họ Tô nợ nần chồng chất, cô ta cũng không muốn chia một đồng một xu nào cho người khác.“Sao mẹ có thể chia cho nó chứ, Tư Lệ Đình cũng thật là, không đưa tiền quà cưới thì không nói làm gì, đã thế còn vô duyên vô cớ đưa tiền cho người ngoài.”Mẹ Tô kể lại chuyện của Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình ở nhà cũ nhà họ Tô, Tô Mộng vừa nghe thấy mắt 500 vạn cô ta cũng rất tức giận.“Mẹ, sao Tô Cẩm Khê có thể độc ác như thế? Sao có thể đưa tiền cho người ngoài? Rõ ràng cô ta biết nhà họ Tô đang gặp khó khăn!”“Mẹ và ba con cũng nói như thế, bây giờ trong mắt nó căn bản không có nhà họ Tô.” Mẹ Tô vuốt ngực, bị Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình chọc tức đến mức hít thở không thông.Ánh mắt Tô Mộng lạnh lùng, “Mẹ, chẳng phải Tô Cẩm Khê cho rằng cô ta tìm được người chống lưng là có thể diễu võ dương oai thôi sao, để con dạy cho cô ta một bài học.”“Mộng nhi, con đừng làm chuyện ngốc, bây giờ con đang mang thai con của Đường Minh, sắp sửa gả cho cậu ta, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.Mẹ thấy Tư Lệ Đình rất thích Tô Cẩm Khê, con động vào Tô Cẩm Khê thì chẳng phải chọc vào Tư Lệ Đình sao? Tốt nhất con không nên chọc vào người đó.”“Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con tự biết.”“À đúng rồi, Đường Minh cùng cái con hồ ly tỉnh kia thế nào rồi? Cậu ta và con đăng ký kết hôn chưa? Mấy ngày nữa các con sẽ tổ chức đám cưới rồi đó.”
Một số được đặt trên kệ cao, Tô Cẩm Khê phải kiễng chân lên để lấy chúng.
“Tô Tô, em cẩn thận một chút.
” Tư Lệ Đình không yên tâm nhắc nhở cô.
“Em biết rồi.
” Tô Cẩm Khê vừa trả lời xong, giây tiếp theo.
trọng tâm không vững liền ngã xuống.
Còn có một số vật trang trí rất bình thường đã rơi xuống cùng cô, đó là quả câu pha lê thường thây trên các con đường, ngõ hẻm.
Bên tai vang lên tiếng đồ sứ vỡ, phần đề của quả cầu pha lê vỡ.
“Chú ba, em, em không cố ý.
”
Tư Lệ Đình đỡ cô dậy, “Em không bị quăng ngã chứ?”
“Không, không, hình như có thứ gì đó rơi ra.
”
Tô Cảm Khê lấy ra một chiếc nhẫn từ trong những mảnh vỡ sắc bén, “Chiếc nhẫn đá quý này thật đẹp.
”
Nó có màu xanh mắt mèo rất chân thực, chát liệu khảm đá quý cũng rất đất.
Thoạt nhìn, chiếc nhẫn này rất khác thường, trên đó có những hoa văn nhỏ, cực kỳ tinh xảo.
Bên trong nhẫn khắc một dãy chữ “Smith”.
Nhớ đến ông cụ Đường từng nói ông ấy vô tình nghe thấy cái tên này, ông ấy đoán đó là họ của ba anh.
Không lẽ chiếc nhẫn này là của ba?
Có được chiếc nhẫn này Tư Lệ Đình rất kích động, có lẽ chiếc nhẫn này là manh mối duy nhất mà anh có thể tìm thấy ba mình.
Tô Cẩm Khê có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt vui mừng của Tư Lệ Đình, “Chú ba, anh biết chiếc nhẫn này à? Sao anh lại vui như vậy?”
“Loại đá quý này rát hiếm.
” Tư Lệ Đình tìm một cái cớ.
Tầm mắt Tô Cảm Khê dừng trên khung ảnh phía sau anh, không biết có phải là ảo giác hay không.
Tô Cẩm Khê cảm thấy khoảnh khắc khi Tư Lệ Đình cười có chút giống với người trong ảnh.
Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, sao chú ba lại có thể giống với người trong bức ảnh?
Tư Lệ Đình cất chiếc nhẫn, dọn dẹp phòng sạch sẽ ngăn nắp, sau đó mới nắm tay Tô Cẩm Khê rời đi.
Anh có linh cảm chiếc nhẫn này có thể đóng vai trò quyết định, tại sao mẹ anh lại giấu nó bí mật như vậy.
Chẳng lẽ là vật đính ước của hai người?
Tư Lệ Đình lập tức cho người đi tra xuất xứ của chiếc nhẫn và logo đặc biệt.
Trên đường trở về, Tô Cẩm Khê luôn cảm thấy Tư Lệ Đình rất kỳ lạ, anh còn quan tâm hơn cả một người họ Tô là cô.
Tất nhiên, cô cũng có thể giải thích điều này là bởi vì cô nên Tư Lệ Đình mới quan tâm đến.
Cứ nghĩ như vậy đi, nhưng trong lòng Tô Cẩm Khê vẫn có một số cảm xúc đặc biệt không thể diễn tả được.
Mẹ Tô về đến nhà đã tức sắp chết, Tô Mộng hiếm khi thấy mẹ Tô như thế này, chạy tới hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì?
Sao mẹ lại tức giận như vậy?”
“Còn không phải con nhóc Tô Cảm Khê chết tiệt kia à, hướng khuỷu tay ra ngoài, tức chết mẹ rồi!”
Tô Mộng mơ hồ nhìn bà ta, “Không phải mẹ với ba đi bán nhà sao? Sao lại gặp được Tô Cẩm Khê?”
“Không biết nó làm sao mà biết mẹ bán nhà cũ nhà họ Tô, hôm nay còn đặc biệt đến nhà cũ nhà họ Tô, chắc chắn là muốn chia một phần tài sản nên mới đến.
”
“Mẹ, mẹ chia cho cô ta à? Tô Cẩm Khê đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, sau này cô ta không thể nhận bắt kỳ phần tài sản nào của nhà họ Tô nữa.
”
Tính toán nhỏ của Tô Mộng rất hoàn hảo, cho dù bây giờ nhà họ Tô nợ nần chồng chất, cô ta cũng không muốn chia một đồng một xu nào cho người khác.
“Sao mẹ có thể chia cho nó chứ, Tư Lệ Đình cũng thật là, không đưa tiền quà cưới thì không nói làm gì, đã thế còn vô duyên vô cớ đưa tiền cho người ngoài.
”
Mẹ Tô kể lại chuyện của Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình ở nhà cũ nhà họ Tô, Tô Mộng vừa nghe thấy mắt 500 vạn cô ta cũng rất tức giận.
“Mẹ, sao Tô Cẩm Khê có thể độc ác như thế? Sao có thể đưa tiền cho người ngoài? Rõ ràng cô ta biết nhà họ Tô đang gặp khó khăn!”
“Mẹ và ba con cũng nói như thế, bây giờ trong mắt nó căn bản không có nhà họ Tô.
” Mẹ Tô vuốt ngực, bị Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình chọc tức đến mức hít thở không thông.
Ánh mắt Tô Mộng lạnh lùng, “Mẹ, chẳng phải Tô Cẩm Khê cho rằng cô ta tìm được người chống lưng là có thể diễu võ dương oai thôi sao, để con dạy cho cô ta một bài học.
”
“Mộng nhi, con đừng làm chuyện ngốc, bây giờ con đang mang thai con của Đường Minh, sắp sửa gả cho cậu ta, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Mẹ thấy Tư Lệ Đình rất thích Tô Cẩm Khê, con động vào Tô Cẩm Khê thì chẳng phải chọc vào Tư Lệ Đình sao? Tốt nhất con không nên chọc vào người đó.
”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con tự biết.
”
“À đúng rồi, Đường Minh cùng cái con hồ ly tỉnh kia thế nào rồi? Cậu ta và con đăng ký kết hôn chưa? Mấy ngày nữa các con sẽ tổ chức đám cưới rồi đó.
”
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho ThoátTác giả: Cáo NhỏTruyện Ngôn TìnhTrước biệt thự kiểu Châu Âu tráng lệ, một chiếc xe Maybach phanh gấp. Khuôn mặt anh trong xe đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, bàn tay trắng bệch lộ ra khớp xương lúc này chứng tỏ cơn tức giận của anh lúc này đang là cực điểm. Lông mày cau lại, đường nét khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, đôi môi mỏng tao nhã cất lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Đã xử lý người hạ thuốc chưa?” Một luồng khí sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian bên trong chiếc xe, Lâm Vận có cảm giác ớn lạnh ở sống lưng không thể giải thích nổi, vội vàng trả lời: “Đã xử lý xong, thưa tổng giám đốc. Thuốc này quá mạnh, tôi vẫn nên là đi tìm một người phụ nữ cho ngài.” “Không cần.” Anh nhảy ra khỏi xe và bỏ đi. Trên hành lang, anh nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang mặc váy cưới màu trắng đang mở cửa phòng của mình, đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia sáng. Anh nhanh chóng bước đến, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người phụ nữ rồi thuận thế đưa cô vào trong phòng. Trong bóng tối, anh đẩy Tô Cẩm Khê dựa vào tường, đôi… Một số được đặt trên kệ cao, Tô Cẩm Khê phải kiễng chân lên để lấy chúng.“Tô Tô, em cẩn thận một chút.” Tư Lệ Đình không yên tâm nhắc nhở cô.“Em biết rồi.” Tô Cẩm Khê vừa trả lời xong, giây tiếp theo.trọng tâm không vững liền ngã xuống.Còn có một số vật trang trí rất bình thường đã rơi xuống cùng cô, đó là quả câu pha lê thường thây trên các con đường, ngõ hẻm.Bên tai vang lên tiếng đồ sứ vỡ, phần đề của quả cầu pha lê vỡ.“Chú ba, em, em không cố ý.”Tư Lệ Đình đỡ cô dậy, “Em không bị quăng ngã chứ?”“Không, không, hình như có thứ gì đó rơi ra.”Tô Cảm Khê lấy ra một chiếc nhẫn từ trong những mảnh vỡ sắc bén, “Chiếc nhẫn đá quý này thật đẹp.”Nó có màu xanh mắt mèo rất chân thực, chát liệu khảm đá quý cũng rất đất.Thoạt nhìn, chiếc nhẫn này rất khác thường, trên đó có những hoa văn nhỏ, cực kỳ tinh xảo.Bên trong nhẫn khắc một dãy chữ “Smith”.Nhớ đến ông cụ Đường từng nói ông ấy vô tình nghe thấy cái tên này, ông ấy đoán đó là họ của ba anh.Không lẽ chiếc nhẫn này là của ba?Có được chiếc nhẫn này Tư Lệ Đình rất kích động, có lẽ chiếc nhẫn này là manh mối duy nhất mà anh có thể tìm thấy ba mình.Tô Cẩm Khê có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt vui mừng của Tư Lệ Đình, “Chú ba, anh biết chiếc nhẫn này à? Sao anh lại vui như vậy?”“Loại đá quý này rát hiếm.” Tư Lệ Đình tìm một cái cớ.Tầm mắt Tô Cảm Khê dừng trên khung ảnh phía sau anh, không biết có phải là ảo giác hay không.Tô Cẩm Khê cảm thấy khoảnh khắc khi Tư Lệ Đình cười có chút giống với người trong ảnh.Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, sao chú ba lại có thể giống với người trong bức ảnh?Tư Lệ Đình cất chiếc nhẫn, dọn dẹp phòng sạch sẽ ngăn nắp, sau đó mới nắm tay Tô Cẩm Khê rời đi.Anh có linh cảm chiếc nhẫn này có thể đóng vai trò quyết định, tại sao mẹ anh lại giấu nó bí mật như vậy.Chẳng lẽ là vật đính ước của hai người?Tư Lệ Đình lập tức cho người đi tra xuất xứ của chiếc nhẫn và logo đặc biệt.Trên đường trở về, Tô Cẩm Khê luôn cảm thấy Tư Lệ Đình rất kỳ lạ, anh còn quan tâm hơn cả một người họ Tô là cô.Tất nhiên, cô cũng có thể giải thích điều này là bởi vì cô nên Tư Lệ Đình mới quan tâm đến.Cứ nghĩ như vậy đi, nhưng trong lòng Tô Cẩm Khê vẫn có một số cảm xúc đặc biệt không thể diễn tả được.Mẹ Tô về đến nhà đã tức sắp chết, Tô Mộng hiếm khi thấy mẹ Tô như thế này, chạy tới hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì?Sao mẹ lại tức giận như vậy?”“Còn không phải con nhóc Tô Cảm Khê chết tiệt kia à, hướng khuỷu tay ra ngoài, tức chết mẹ rồi!”Tô Mộng mơ hồ nhìn bà ta, “Không phải mẹ với ba đi bán nhà sao? Sao lại gặp được Tô Cẩm Khê?”“Không biết nó làm sao mà biết mẹ bán nhà cũ nhà họ Tô, hôm nay còn đặc biệt đến nhà cũ nhà họ Tô, chắc chắn là muốn chia một phần tài sản nên mới đến.”“Mẹ, mẹ chia cho cô ta à? Tô Cẩm Khê đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, sau này cô ta không thể nhận bắt kỳ phần tài sản nào của nhà họ Tô nữa.”Tính toán nhỏ của Tô Mộng rất hoàn hảo, cho dù bây giờ nhà họ Tô nợ nần chồng chất, cô ta cũng không muốn chia một đồng một xu nào cho người khác.“Sao mẹ có thể chia cho nó chứ, Tư Lệ Đình cũng thật là, không đưa tiền quà cưới thì không nói làm gì, đã thế còn vô duyên vô cớ đưa tiền cho người ngoài.”Mẹ Tô kể lại chuyện của Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình ở nhà cũ nhà họ Tô, Tô Mộng vừa nghe thấy mắt 500 vạn cô ta cũng rất tức giận.“Mẹ, sao Tô Cẩm Khê có thể độc ác như thế? Sao có thể đưa tiền cho người ngoài? Rõ ràng cô ta biết nhà họ Tô đang gặp khó khăn!”“Mẹ và ba con cũng nói như thế, bây giờ trong mắt nó căn bản không có nhà họ Tô.” Mẹ Tô vuốt ngực, bị Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình chọc tức đến mức hít thở không thông.Ánh mắt Tô Mộng lạnh lùng, “Mẹ, chẳng phải Tô Cẩm Khê cho rằng cô ta tìm được người chống lưng là có thể diễu võ dương oai thôi sao, để con dạy cho cô ta một bài học.”“Mộng nhi, con đừng làm chuyện ngốc, bây giờ con đang mang thai con của Đường Minh, sắp sửa gả cho cậu ta, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.Mẹ thấy Tư Lệ Đình rất thích Tô Cẩm Khê, con động vào Tô Cẩm Khê thì chẳng phải chọc vào Tư Lệ Đình sao? Tốt nhất con không nên chọc vào người đó.”“Mẹ, mẹ yên tâm đi, trong lòng con tự biết.”“À đúng rồi, Đường Minh cùng cái con hồ ly tỉnh kia thế nào rồi? Cậu ta và con đăng ký kết hôn chưa? Mấy ngày nữa các con sẽ tổ chức đám cưới rồi đó.”