Cuối tháng ba tại thị trấn Ngô, cỏ mọc tốt tươi, chim bay ríu rít, nắng vàng ấm áp. Tan tiết chính trị, từng dòng người hối hả ùa ra cổng trường mà chỉ có mình Nam Kiều che chiếc ô màu lam trên đầu là nổi bật nhất. Thẩm Thiến khó chịu kéo chiếc ô kia xuống một chút: “Mình bảo này, giờ mới tới mùa xuân mà cậu đã sợ nắng to, vậy đến mùa hè thì cậu còn làm thế nào nữa hả?” Nam Kiều nheo mắt ngắm mặt trời ấm áp, đáp: “Chẳng lẽ cậu không biết da của mình thế nào sao, đày nắng một lát đã nổi tàn nhang.” “Nổi tàn nhang thì sao, mình còn nổi mụn đây, cậu…” Còn chưa dứt lời, vừa hay lớp trưởng đi vượt qua, nghe vậy vui vẻ quay đầu lại nói: “Không phải chứ? Nam Kiều phơi nắng vừa thôi, cẩn thận năm nay thành hiệp khách tàn nhang đấy!” Thẩm Thiến nhảy lên đạp một phát vào mông cậu ta: “Nói lằng nhằng gì đó!” Lớp trưởng cầm nước ngọt chạy như bay lủi thật xa. Nam Kiều không nói gì. Từ nhỏ da cô đã nhạy cảm, đày nắng nhiều sẽ nổi tàn nhang, càng gãi thì càng nổi vết đỏ, kéo dài không lặn. Sợ nhất…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...