Edit: Blanche Hứa Phượng Lâm xem cháu trai làm bài tập hè, mỗi ngày viết một trang nhật ký. Cùng cháu trai đại ngôn bất tàm*  nói, là một người đứng đắn sẽ viết nhật ký như thế nào? Chú cả đời viết được ba phần nhật ký, mỗi phần một trang. *Đại ngôn bất tàm: Nói to không thẹn, chỉ người mặt dày, vô liêm sỉ. Về nhà, Bạch Dạ Thần đem quyển nhật ký có ba tờ giấy ra. “Mấy cái chữ này của anh thật là lãng phí giấy.” Hứa Phượng Lâm thẹn quá hoá giận đoạt lại quyển nhật ký, lật ra tờ thứ nhất, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, dấu chấm câu đều có vấn đề, còn mang theo nét th* t*c. [Ngày 1 tháng 9 năm 2007. Thời tiết: Nắng. Dạ Thần đứng kia, nhìn đẹp quá nha!] “Kia khi đó anh đang học sơ nhị* đúng không? Thật là anh viết à? Còn cái gì mà nhìn đẹp, có phải sang tờ thứ hai, anh sẽ viết là thật đẹp mắt đúng không?” *Sơ nhị: năm hai sơ trung, tương đương với lớp 8 bên mình. Hứa Phượng Lâm đẩy Bạch Dạ Thần ra: “Sao em có thể nhìn lén nhật ký ngày 7-1 âm lịch của anh? Anh ở cái nhà này, quyền riêng…

Chương 23

Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình ĐầuTác giả: Tiên Hà Giải Hoàng Cục PhạnTruyện Đam MỹEdit: Blanche Hứa Phượng Lâm xem cháu trai làm bài tập hè, mỗi ngày viết một trang nhật ký. Cùng cháu trai đại ngôn bất tàm*  nói, là một người đứng đắn sẽ viết nhật ký như thế nào? Chú cả đời viết được ba phần nhật ký, mỗi phần một trang. *Đại ngôn bất tàm: Nói to không thẹn, chỉ người mặt dày, vô liêm sỉ. Về nhà, Bạch Dạ Thần đem quyển nhật ký có ba tờ giấy ra. “Mấy cái chữ này của anh thật là lãng phí giấy.” Hứa Phượng Lâm thẹn quá hoá giận đoạt lại quyển nhật ký, lật ra tờ thứ nhất, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, dấu chấm câu đều có vấn đề, còn mang theo nét th* t*c. [Ngày 1 tháng 9 năm 2007. Thời tiết: Nắng. Dạ Thần đứng kia, nhìn đẹp quá nha!] “Kia khi đó anh đang học sơ nhị* đúng không? Thật là anh viết à? Còn cái gì mà nhìn đẹp, có phải sang tờ thứ hai, anh sẽ viết là thật đẹp mắt đúng không?” *Sơ nhị: năm hai sơ trung, tương đương với lớp 8 bên mình. Hứa Phượng Lâm đẩy Bạch Dạ Thần ra: “Sao em có thể nhìn lén nhật ký ngày 7-1 âm lịch của anh? Anh ở cái nhà này, quyền riêng… Ngành học của Hứa Phượng Lâm cùng Bạch Dạ Thần đều rất bận, có lúc Hứa Phượng Lâm vẽ đồ hoạ thức trắng cả đêm, Bạch Dạ Thần vẫn luôn ở bên cạnh bồi tiếp hắn. Có lúc đến hơn ba giờ, Hứa Phượng Lâm mới vẽ xong, phát hiện Bạch Dạ Thần đã nằm nhoài lên bàn ngủ.Hắn liền ôm Bạch Dạ Thần vào lòng, hai người ôm nhau ngủ. Thời gian mỗi ngày trôi qua, hai người bọn họ càng ngày càng dính, trên phương diện học tập cũng vững vàng giữ vị trí đứng đầu. Bạch Dạ Thần nhất định là không chút nào không phí sức, Hứa Phượng Lâm thì dựa vào sự giám sát của Bạch Dạ Thần. Bởi vì Hứa Phượng Lâm còn kiêm chức đội trưởng đội bơi lội, dẫn dắt đội đạt được nhiều thành tích khó tin.Bạch Dạ Thần học ngành kinh tế, còn tự học kiến trúc, tình cờ có thể phụ đạo cho Hứa Phượng Lâm. Cậu vốn không thích tham gia hoạt động của trường, thế nhưng không chịu nổi bạn học không ngừng khuyên bảo, cuối cùng vẫn là tiến vào hội học sinh, trở thành hội trưởng hội học sinh.Hai người tại lĩnh vực của mình đều lấy được ít thành tích nhỏ, Hứa Phượng Lâm thỉnh thoảng sẽ được giảng viên trong hệ kéo đi làm trợ thủ, Bạch Dạ Thần cũng sớm đi tìm công ty thực tập. Thời điểm nghỉ đông năm nhất, Hứa Phượng Lâm biết Bạch Dạ Thần một mình ăn tết, từ đó về sau, Bạch Dạ Thần đều bị Hứa Phượng Lâm kéo tới nhà mình.Hứa mẫu chăm sóc Bạch Dạ Thần rất nhiều, nàng biết con trai mình có thể có thành tựu như ngày hôm nay, đều là công lao của Bạch Dạ Thần, quan hệ hai người cũng không nghĩ nhiều. Toàn là căn dặn Hứa Phượng Lâm: “Con đối tốt với Thần Thần một chút nghe rõ chưa? Không có người ta, làm sao có con bây giờ! Con cả đời có được bạn như thế, thật khó khắn lắm biết không!”Hứa Phượng Lâm đặc biệt nghe lời gật đầu: “Được được được, thịt khô kia cho con nhiều thêm một chút, em ấy thích ăn!”Hứa mẫu gõ đầu hắn: “Thằng nhóc láu cá! Mẹ còn không biết đó là con thích ăn à! Con lấy nhiều một chút, ở bên ngoài nhớ ăn cơm đúng giờ, nhớ chưa!” Hứa mẫu một bên căn dặn con trai, một bên gắp cho Bạch Dạ Thần một cái móng giờ: “Thần Thần, con gầy quá, con ăn nhiều một chút! Sau này nghỉ hè, lại qua đây chơi! Có nghe chưa! Canh dì nấu vừa xong nha!”Bạch Dạ Thần cười ăn hết toàn bộ đồ ăn Hứa mẫu gắp: “Cảm ơn dì, ăn ngon thật.”Hứa mẫu nhìn thấy cậu như vậy đặc biệt vui vẻ, liền múc thêm cho Bạch Dạ Thần chén canh: “Uống chút canh uống chút canh…”Bạch Dạ Thần mỗi lần được Hứa mẫu mời như vậy, tâm lý áy náy đều tăng thêm một phần.Sau đó về trường, thời điểm cậu với Hứa Phượng Lâm ăn cơm tối nói tới chuyện này: “Sau này em nên ít qua nhà anh thì hơn.”Hứa Phượng Lâm vẫn còn đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên sửng sốt: “Vì sao thế?”Bạch Dạ Thần để đũa xuống, uống hớp canh: “Em thực sự sợ, nếu có ngày dì phát hiện quan hệ của chúng ta, em làm sao đối mặt được với dì, em không muốn làm tổn thương dì.”Hứa Phượng Lâm nuốt xuống miếng cơm, cầm chén đẩy về phía trước, nhíu nhíu mày: “Mẹ đương nhiên sẽ phát hiện quan hệ của chúng ta, vậy ra muốn cùng ai sống suốt đời, không được nói cho mẹ biết sao? Sao, em muốn gạt mẹ à?”Bạch Dạ Thần không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ở đáy lòng cậu, thứ tình cảm này vẫn là không ai nhận ra, không dám nói với người ngoài. Thế như cậu thật sự cảm động, hoá ra vào thời điểm cậu không biết, Hứa Phượng Lâm đã suy nghĩ nhiều như vậy.“Khẩu âm người đông bắc thật sự càng ngày càng nặng.”Hứa Phượng Lâm cười ha ha: “Anh có một học đệ là Trầm Dương, thật sự là quá doạ người, anh mới quen nó có một tuần lễ thôi.” Hắn vừa nói chuyện, một bên nắm chặt tay Bạch Dạ Thần, “Em không cần cảm thấy áp lực, cũng không cần nghĩ quá nhiều, những vấn đề này đều giao cho anh xử lý. Chúng ta bên nhau cả đời, mẹ cũng sẽ phải đối mặt, cho nên em không cần lo lắng được chứ?”Bạch Dạ Thần cười gật gật đầu, gắp cho hắn một miếng thịt khô: “Ừ, được.”

Ngành học của Hứa Phượng Lâm cùng Bạch Dạ Thần đều rất bận, có lúc Hứa Phượng Lâm vẽ đồ hoạ thức trắng cả đêm, Bạch Dạ Thần vẫn luôn ở bên cạnh bồi tiếp hắn. Có lúc đến hơn ba giờ, Hứa Phượng Lâm mới vẽ xong, phát hiện Bạch Dạ Thần đã nằm nhoài lên bàn ngủ.

Hắn liền ôm Bạch Dạ Thần vào lòng, hai người ôm nhau ngủ. Thời gian mỗi ngày trôi qua, hai người bọn họ càng ngày càng dính, trên phương diện học tập cũng vững vàng giữ vị trí đứng đầu. Bạch Dạ Thần nhất định là không chút nào không phí sức, Hứa Phượng Lâm thì dựa vào sự giám sát của Bạch Dạ Thần. Bởi vì Hứa Phượng Lâm còn kiêm chức đội trưởng đội bơi lội, dẫn dắt đội đạt được nhiều thành tích khó tin.

Bạch Dạ Thần học ngành kinh tế, còn tự học kiến trúc, tình cờ có thể phụ đạo cho Hứa Phượng Lâm. Cậu vốn không thích tham gia hoạt động của trường, thế nhưng không chịu nổi bạn học không ngừng khuyên bảo, cuối cùng vẫn là tiến vào hội học sinh, trở thành hội trưởng hội học sinh.

Hai người tại lĩnh vực của mình đều lấy được ít thành tích nhỏ, Hứa Phượng Lâm thỉnh thoảng sẽ được giảng viên trong hệ kéo đi làm trợ thủ, Bạch Dạ Thần cũng sớm đi tìm công ty thực tập. Thời điểm nghỉ đông năm nhất, Hứa Phượng Lâm biết Bạch Dạ Thần một mình ăn tết, từ đó về sau, Bạch Dạ Thần đều bị Hứa Phượng Lâm kéo tới nhà mình.

Hứa mẫu chăm sóc Bạch Dạ Thần rất nhiều, nàng biết con trai mình có thể có thành tựu như ngày hôm nay, đều là công lao của Bạch Dạ Thần, quan hệ hai người cũng không nghĩ nhiều. Toàn là căn dặn Hứa Phượng Lâm: “Con đối tốt với Thần Thần một chút nghe rõ chưa? Không có người ta, làm sao có con bây giờ! Con cả đời có được bạn như thế, thật khó khắn lắm biết không!”

Hứa Phượng Lâm đặc biệt nghe lời gật đầu: “Được được được, thịt khô kia cho con nhiều thêm một chút, em ấy thích ăn!”

Hứa mẫu gõ đầu hắn: “Thằng nhóc láu cá! Mẹ còn không biết đó là con thích ăn à! Con lấy nhiều một chút, ở bên ngoài nhớ ăn cơm đúng giờ, nhớ chưa!” Hứa mẫu một bên căn dặn con trai, một bên gắp cho Bạch Dạ Thần một cái móng giờ: “Thần Thần, con gầy quá, con ăn nhiều một chút! Sau này nghỉ hè, lại qua đây chơi! Có nghe chưa! Canh dì nấu vừa xong nha!”

Bạch Dạ Thần cười ăn hết toàn bộ đồ ăn Hứa mẫu gắp: “Cảm ơn dì, ăn ngon thật.”

Hứa mẫu nhìn thấy cậu như vậy đặc biệt vui vẻ, liền múc thêm cho Bạch Dạ Thần chén canh: “Uống chút canh uống chút canh…”

Bạch Dạ Thần mỗi lần được Hứa mẫu mời như vậy, tâm lý áy náy đều tăng thêm một phần.

Sau đó về trường, thời điểm cậu với Hứa Phượng Lâm ăn cơm tối nói tới chuyện này: “Sau này em nên ít qua nhà anh thì hơn.”

Hứa Phượng Lâm vẫn còn đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên sửng sốt: “Vì sao thế?”

Bạch Dạ Thần để đũa xuống, uống hớp canh: “Em thực sự sợ, nếu có ngày dì phát hiện quan hệ của chúng ta, em làm sao đối mặt được với dì, em không muốn làm tổn thương dì.”

Hứa Phượng Lâm nuốt xuống miếng cơm, cầm chén đẩy về phía trước, nhíu nhíu mày: “Mẹ đương nhiên sẽ phát hiện quan hệ của chúng ta, vậy ra muốn cùng ai sống suốt đời, không được nói cho mẹ biết sao? Sao, em muốn gạt mẹ à?”

Bạch Dạ Thần không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ở đáy lòng cậu, thứ tình cảm này vẫn là không ai nhận ra, không dám nói với người ngoài. Thế như cậu thật sự cảm động, hoá ra vào thời điểm cậu không biết, Hứa Phượng Lâm đã suy nghĩ nhiều như vậy.

“Khẩu âm người đông bắc thật sự càng ngày càng nặng.”

Hứa Phượng Lâm cười ha ha: “Anh có một học đệ là Trầm Dương, thật sự là quá doạ người, anh mới quen nó có một tuần lễ thôi.” Hắn vừa nói chuyện, một bên nắm chặt tay Bạch Dạ Thần, “Em không cần cảm thấy áp lực, cũng không cần nghĩ quá nhiều, những vấn đề này đều giao cho anh xử lý. Chúng ta bên nhau cả đời, mẹ cũng sẽ phải đối mặt, cho nên em không cần lo lắng được chứ?”

Bạch Dạ Thần cười gật gật đầu, gắp cho hắn một miếng thịt khô: “Ừ, được.”

Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình ĐầuTác giả: Tiên Hà Giải Hoàng Cục PhạnTruyện Đam MỹEdit: Blanche Hứa Phượng Lâm xem cháu trai làm bài tập hè, mỗi ngày viết một trang nhật ký. Cùng cháu trai đại ngôn bất tàm*  nói, là một người đứng đắn sẽ viết nhật ký như thế nào? Chú cả đời viết được ba phần nhật ký, mỗi phần một trang. *Đại ngôn bất tàm: Nói to không thẹn, chỉ người mặt dày, vô liêm sỉ. Về nhà, Bạch Dạ Thần đem quyển nhật ký có ba tờ giấy ra. “Mấy cái chữ này của anh thật là lãng phí giấy.” Hứa Phượng Lâm thẹn quá hoá giận đoạt lại quyển nhật ký, lật ra tờ thứ nhất, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, dấu chấm câu đều có vấn đề, còn mang theo nét th* t*c. [Ngày 1 tháng 9 năm 2007. Thời tiết: Nắng. Dạ Thần đứng kia, nhìn đẹp quá nha!] “Kia khi đó anh đang học sơ nhị* đúng không? Thật là anh viết à? Còn cái gì mà nhìn đẹp, có phải sang tờ thứ hai, anh sẽ viết là thật đẹp mắt đúng không?” *Sơ nhị: năm hai sơ trung, tương đương với lớp 8 bên mình. Hứa Phượng Lâm đẩy Bạch Dạ Thần ra: “Sao em có thể nhìn lén nhật ký ngày 7-1 âm lịch của anh? Anh ở cái nhà này, quyền riêng… Ngành học của Hứa Phượng Lâm cùng Bạch Dạ Thần đều rất bận, có lúc Hứa Phượng Lâm vẽ đồ hoạ thức trắng cả đêm, Bạch Dạ Thần vẫn luôn ở bên cạnh bồi tiếp hắn. Có lúc đến hơn ba giờ, Hứa Phượng Lâm mới vẽ xong, phát hiện Bạch Dạ Thần đã nằm nhoài lên bàn ngủ.Hắn liền ôm Bạch Dạ Thần vào lòng, hai người ôm nhau ngủ. Thời gian mỗi ngày trôi qua, hai người bọn họ càng ngày càng dính, trên phương diện học tập cũng vững vàng giữ vị trí đứng đầu. Bạch Dạ Thần nhất định là không chút nào không phí sức, Hứa Phượng Lâm thì dựa vào sự giám sát của Bạch Dạ Thần. Bởi vì Hứa Phượng Lâm còn kiêm chức đội trưởng đội bơi lội, dẫn dắt đội đạt được nhiều thành tích khó tin.Bạch Dạ Thần học ngành kinh tế, còn tự học kiến trúc, tình cờ có thể phụ đạo cho Hứa Phượng Lâm. Cậu vốn không thích tham gia hoạt động của trường, thế nhưng không chịu nổi bạn học không ngừng khuyên bảo, cuối cùng vẫn là tiến vào hội học sinh, trở thành hội trưởng hội học sinh.Hai người tại lĩnh vực của mình đều lấy được ít thành tích nhỏ, Hứa Phượng Lâm thỉnh thoảng sẽ được giảng viên trong hệ kéo đi làm trợ thủ, Bạch Dạ Thần cũng sớm đi tìm công ty thực tập. Thời điểm nghỉ đông năm nhất, Hứa Phượng Lâm biết Bạch Dạ Thần một mình ăn tết, từ đó về sau, Bạch Dạ Thần đều bị Hứa Phượng Lâm kéo tới nhà mình.Hứa mẫu chăm sóc Bạch Dạ Thần rất nhiều, nàng biết con trai mình có thể có thành tựu như ngày hôm nay, đều là công lao của Bạch Dạ Thần, quan hệ hai người cũng không nghĩ nhiều. Toàn là căn dặn Hứa Phượng Lâm: “Con đối tốt với Thần Thần một chút nghe rõ chưa? Không có người ta, làm sao có con bây giờ! Con cả đời có được bạn như thế, thật khó khắn lắm biết không!”Hứa Phượng Lâm đặc biệt nghe lời gật đầu: “Được được được, thịt khô kia cho con nhiều thêm một chút, em ấy thích ăn!”Hứa mẫu gõ đầu hắn: “Thằng nhóc láu cá! Mẹ còn không biết đó là con thích ăn à! Con lấy nhiều một chút, ở bên ngoài nhớ ăn cơm đúng giờ, nhớ chưa!” Hứa mẫu một bên căn dặn con trai, một bên gắp cho Bạch Dạ Thần một cái móng giờ: “Thần Thần, con gầy quá, con ăn nhiều một chút! Sau này nghỉ hè, lại qua đây chơi! Có nghe chưa! Canh dì nấu vừa xong nha!”Bạch Dạ Thần cười ăn hết toàn bộ đồ ăn Hứa mẫu gắp: “Cảm ơn dì, ăn ngon thật.”Hứa mẫu nhìn thấy cậu như vậy đặc biệt vui vẻ, liền múc thêm cho Bạch Dạ Thần chén canh: “Uống chút canh uống chút canh…”Bạch Dạ Thần mỗi lần được Hứa mẫu mời như vậy, tâm lý áy náy đều tăng thêm một phần.Sau đó về trường, thời điểm cậu với Hứa Phượng Lâm ăn cơm tối nói tới chuyện này: “Sau này em nên ít qua nhà anh thì hơn.”Hứa Phượng Lâm vẫn còn đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên sửng sốt: “Vì sao thế?”Bạch Dạ Thần để đũa xuống, uống hớp canh: “Em thực sự sợ, nếu có ngày dì phát hiện quan hệ của chúng ta, em làm sao đối mặt được với dì, em không muốn làm tổn thương dì.”Hứa Phượng Lâm nuốt xuống miếng cơm, cầm chén đẩy về phía trước, nhíu nhíu mày: “Mẹ đương nhiên sẽ phát hiện quan hệ của chúng ta, vậy ra muốn cùng ai sống suốt đời, không được nói cho mẹ biết sao? Sao, em muốn gạt mẹ à?”Bạch Dạ Thần không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ở đáy lòng cậu, thứ tình cảm này vẫn là không ai nhận ra, không dám nói với người ngoài. Thế như cậu thật sự cảm động, hoá ra vào thời điểm cậu không biết, Hứa Phượng Lâm đã suy nghĩ nhiều như vậy.“Khẩu âm người đông bắc thật sự càng ngày càng nặng.”Hứa Phượng Lâm cười ha ha: “Anh có một học đệ là Trầm Dương, thật sự là quá doạ người, anh mới quen nó có một tuần lễ thôi.” Hắn vừa nói chuyện, một bên nắm chặt tay Bạch Dạ Thần, “Em không cần cảm thấy áp lực, cũng không cần nghĩ quá nhiều, những vấn đề này đều giao cho anh xử lý. Chúng ta bên nhau cả đời, mẹ cũng sẽ phải đối mặt, cho nên em không cần lo lắng được chứ?”Bạch Dạ Thần cười gật gật đầu, gắp cho hắn một miếng thịt khô: “Ừ, được.”

Chương 23