Chương 1: Em gái hàng xóm Tôi là người nông thôn, từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi không được phép chơi cùng em gái hàng xóm. Nhưng tôi lại thấy người ta nói rằng trước đây gia đình tôi đã cùng với nhà em ấy định hôn ước, theo lý mà nói thì em ấy chính là vợ của tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, lúc đó vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp đi hỏi bố mẹ rằng tại sao không thể tìm vợ tôi để chơi cùng. Bởi vì em gái hàng xóm rất đáng yêu, rất dễ thương, tôi muốn có một người vợ như thế. Kết quả là bố tôi không chịu nói, lúc ấy tôi cũng rất gấp gáp, khóc và nói rằng nhất định muốn em ấy làm cô vợ xinh đẹp. Khi đó bố tôi đã nổi giận, ông tát vào mặt tôi một cái, bảo rằng tôi không được nói lung tung, hơn nữa cũng không thể để người nào khác biết chuyện tôi và em ấy đã định hôn ước. Tôi bị đánh cho mơ hồ nhưng cũng khiến tôi nhớ rõ chuyện này. Thời gian qua đi, tôi mới hiểu được sự suy nghĩ sâu sắc của bố mẹ. Thì ra người đàn ông của gia đình đó vì bệnh mà chết, chỉ còn lại một người phụ nữ ở nhà chăm con.…
Chương 101: Đồ gian lận
Chủ Nhân Cầu Nại HàTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Em gái hàng xóm Tôi là người nông thôn, từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi không được phép chơi cùng em gái hàng xóm. Nhưng tôi lại thấy người ta nói rằng trước đây gia đình tôi đã cùng với nhà em ấy định hôn ước, theo lý mà nói thì em ấy chính là vợ của tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, lúc đó vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp đi hỏi bố mẹ rằng tại sao không thể tìm vợ tôi để chơi cùng. Bởi vì em gái hàng xóm rất đáng yêu, rất dễ thương, tôi muốn có một người vợ như thế. Kết quả là bố tôi không chịu nói, lúc ấy tôi cũng rất gấp gáp, khóc và nói rằng nhất định muốn em ấy làm cô vợ xinh đẹp. Khi đó bố tôi đã nổi giận, ông tát vào mặt tôi một cái, bảo rằng tôi không được nói lung tung, hơn nữa cũng không thể để người nào khác biết chuyện tôi và em ấy đã định hôn ước. Tôi bị đánh cho mơ hồ nhưng cũng khiến tôi nhớ rõ chuyện này. Thời gian qua đi, tôi mới hiểu được sự suy nghĩ sâu sắc của bố mẹ. Thì ra người đàn ông của gia đình đó vì bệnh mà chết, chỉ còn lại một người phụ nữ ở nhà chăm con.… “10 phút???” Nha Cô nghe xong lời của tôi, ngạc nhiên nhưng cũng vội vàng lắc đầu: “Không thể nào! 10 phút không thể nào làm được!” Tôi điềm nhiên đáp: “Cũng có thể có đấy.” “Nói dóc, tôi nói không thể là không thể…”, Nha Cô kϊƈɦ đồng nói, “Mấy người trẻ tuổi toàn hão huyền, cậu mà 10 phút hoàn thành được tôi sẽ trồng cây chuối đứng tắm!” “Ờ.” Tôi đứng dậy đi ra ngoài, Nha Cô thấy tôi đứng dậy vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu thế?” Tôi trả lời: “Ra ngoài làm chút việc, tiện thể mua bộ đồ bơi.” “Cậu mua đồ bơi làm gì?” “Để cô biểu diễn màn trồng cây chuối đứng tắm.” “Hứ! Không thể nào!” Nha Cô kϊƈɦ động nói, còn tôi mặc kệ lời cô ta trực tiếp đi ra ngoài. Tôi không lập tức đi mua đồ bơi, mà cầm tấm gỗ hình con chó ấy, đi ra ngoài trấn. Nếu như tôi nhớ không nhầm, ngoài trấn có rất nhiều xưởng, công trường, ở đó là khu công nghiệp, bên cạnh khu công nghiệp còn có một con phố có các gian hàng. Tôi lái xe đi ra khỏi trấn, tìm tiệm thu mua vàng bạc cũ. Đến nơi, tôi hỏi ông chủ: “Có đồ rèn không?” Ông chủ nhìn tôi một lượt rồi lắc đầu nói: “Chỗ chúng tôi không phải tiệm rèn, nhưng muốn làm dây chuyền vàng thì được.” “Muốn tiền thì nói, còn phải phân biệt kim loại với vàng nữa sao?” “Không phải vấn đề tiền bạc, mà là cách nung luyện khác nhau, hiểu không?” “Ờ.” Tôi lấy tấm gỗ ra đưa cho ông ấy xem và hỏi: “Có thể làm được cái hình như thế này không? Dùng bạc cũng được, càng nhanh càng tốt, càng chặt càng tốt, có thể nén chặt được ấy.” “Cái món đồ này cũng không quá phức tạp, vả lại cậu cũng đã có sẵn khuôn rồi,tôi làm cũng nhanh thôi.” “Ừm, làm dày chút cũng được, phải đợi bao lâu?” “Thế này đi, tối mai quay lại nhé.” Tôi lắc đầu: “Bây giờ làm luôn đi, dù sao tôi thấy ông cũng không đang làm gì, không định buôn bán sao.” Ông chủ kinh ngạc đáp: “”Chàng trai trẻ, sao ăn nói khó nghe vậy?” “Không muốn làm thì là không muốn làm….”, tôi nghiêm túc nói, “Ra giá đi, tối nay tôi sẽ lấy. Tôi không thiếu tiền, ông ra bao nhiêu cũng được, tôi sẽ không mặc cả!” Ông chủ nói: “Nếu cậu đã nói như vậy thì giá là 8000 đồng, dù sao thứ cậu cần cũng phải dùng nhiều bạc.” Tôi lạnh lùng nói: “2000, thích làm thì làm!” “Cậu không phải nói là không mặc cả sao?” “Đấy là tôi NÓI thôi mà!” Ông chủ thở dài đáp: “Thôi được, tối nay cậu hãy tới lấy.” “Được.” Tôi chào tạm biệt ông chủ tiệm thu mua vàng bạc cũ, rồi lái xe đến xưởng cưa gỗ ở ngoài trấn lấy thật nhiều vụn gỗ mang về. Chờ đến tối, tôi đến tiệm vàng bạc đấy lấy lại món đồ đã đặt, rồi đi mua một bộ đồ bơi, cuối cùng trở về văn phòng. Nha Cô thấy tôi cầm rất nhiều đồ về, tò mò hỏi: “Cậu đi làm cái gì về vậy?” “Cô không cần quan tâm, mang cát máu ra đây.” “Hả?” Nha Cô đi lấy những viên cát máu một cách khó hiểu, tôi đem vụn gỗ và cát máu bỏ vào chiếc hộp mang về, sau đó đổ nước vào, dùng lực nén xuống. Sau đó tôi đem chiếc hộp treo lên cửa, nói với Tiểu Nhã: “Em thử xem có thể đi qua cửa được không.” Tiểu Nhã tò mò đi ra cửa, đặt tay lên cửa. Đột nhiên, cô ấy hất mạnh tay ra: “Có thứ gì đó đang đâm vào em, đau quá!” Tôi thở phào, quay sang nói nới Nha Cô: “Xong rồi đấy, cô đi trồng cây chuối mà đứng tắm đi!” Nha Cô ngây người nhìn tôi, vội vàng nói: “Không đúng! Cậu làm như thế là gian lận!”
“10 phút???” Nha Cô nghe xong lời của tôi, ngạc nhiên nhưng cũng vội vàng lắc đầu: “Không thể nào! 10 phút không thể nào làm được!” Tôi điềm nhiên đáp: “Cũng có thể có đấy.” “Nói dóc, tôi nói không thể là không thể…”, Nha Cô kϊƈɦ đồng nói, “Mấy người trẻ tuổi toàn hão huyền, cậu mà 10 phút hoàn thành được tôi sẽ trồng cây chuối đứng tắm!” “Ờ.” Tôi đứng dậy đi ra ngoài, Nha Cô thấy tôi đứng dậy vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu thế?” Tôi trả lời: “Ra ngoài làm chút việc, tiện thể mua bộ đồ bơi.” “Cậu mua đồ bơi làm gì?” “Để cô biểu diễn màn trồng cây chuối đứng tắm.” “Hứ! Không thể nào!” Nha Cô kϊƈɦ động nói, còn tôi mặc kệ lời cô ta trực tiếp đi ra ngoài. Tôi không lập tức đi mua đồ bơi, mà cầm tấm gỗ hình con chó ấy, đi ra ngoài trấn. Nếu như tôi nhớ không nhầm, ngoài trấn có rất nhiều xưởng, công trường, ở đó là khu công nghiệp, bên cạnh khu công nghiệp còn có một con phố có các gian hàng. Tôi lái xe đi ra khỏi trấn, tìm tiệm thu mua vàng bạc cũ. Đến nơi, tôi hỏi ông chủ: “Có đồ rèn không?” Ông chủ nhìn tôi một lượt rồi lắc đầu nói: “Chỗ chúng tôi không phải tiệm rèn, nhưng muốn làm dây chuyền vàng thì được.” “Muốn tiền thì nói, còn phải phân biệt kim loại với vàng nữa sao?” “Không phải vấn đề tiền bạc, mà là cách nung luyện khác nhau, hiểu không?” “Ờ.” Tôi lấy tấm gỗ ra đưa cho ông ấy xem và hỏi: “Có thể làm được cái hình như thế này không? Dùng bạc cũng được, càng nhanh càng tốt, càng chặt càng tốt, có thể nén chặt được ấy.” “Cái món đồ này cũng không quá phức tạp, vả lại cậu cũng đã có sẵn khuôn rồi,tôi làm cũng nhanh thôi.” “Ừm, làm dày chút cũng được, phải đợi bao lâu?” “Thế này đi, tối mai quay lại nhé.” Tôi lắc đầu: “Bây giờ làm luôn đi, dù sao tôi thấy ông cũng không đang làm gì, không định buôn bán sao.” Ông chủ kinh ngạc đáp: “”Chàng trai trẻ, sao ăn nói khó nghe vậy?” “Không muốn làm thì là không muốn làm….”, tôi nghiêm túc nói, “Ra giá đi, tối nay tôi sẽ lấy. Tôi không thiếu tiền, ông ra bao nhiêu cũng được, tôi sẽ không mặc cả!” Ông chủ nói: “Nếu cậu đã nói như vậy thì giá là 8000 đồng, dù sao thứ cậu cần cũng phải dùng nhiều bạc.” Tôi lạnh lùng nói: “2000, thích làm thì làm!” “Cậu không phải nói là không mặc cả sao?” “Đấy là tôi NÓI thôi mà!” Ông chủ thở dài đáp: “Thôi được, tối nay cậu hãy tới lấy.” “Được.” Tôi chào tạm biệt ông chủ tiệm thu mua vàng bạc cũ, rồi lái xe đến xưởng cưa gỗ ở ngoài trấn lấy thật nhiều vụn gỗ mang về. Chờ đến tối, tôi đến tiệm vàng bạc đấy lấy lại món đồ đã đặt, rồi đi mua một bộ đồ bơi, cuối cùng trở về văn phòng. Nha Cô thấy tôi cầm rất nhiều đồ về, tò mò hỏi: “Cậu đi làm cái gì về vậy?” “Cô không cần quan tâm, mang cát máu ra đây.” “Hả?” Nha Cô đi lấy những viên cát máu một cách khó hiểu, tôi đem vụn gỗ và cát máu bỏ vào chiếc hộp mang về, sau đó đổ nước vào, dùng lực nén xuống. Sau đó tôi đem chiếc hộp treo lên cửa, nói với Tiểu Nhã: “Em thử xem có thể đi qua cửa được không.” Tiểu Nhã tò mò đi ra cửa, đặt tay lên cửa. Đột nhiên, cô ấy hất mạnh tay ra: “Có thứ gì đó đang đâm vào em, đau quá!” Tôi thở phào, quay sang nói nới Nha Cô: “Xong rồi đấy, cô đi trồng cây chuối mà đứng tắm đi!” Nha Cô ngây người nhìn tôi, vội vàng nói: “Không đúng! Cậu làm như thế là gian lận!”
Chủ Nhân Cầu Nại HàTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Em gái hàng xóm Tôi là người nông thôn, từ nhỏ bố mẹ đã nói với tôi không được phép chơi cùng em gái hàng xóm. Nhưng tôi lại thấy người ta nói rằng trước đây gia đình tôi đã cùng với nhà em ấy định hôn ước, theo lý mà nói thì em ấy chính là vợ của tôi. Tôi cảm thấy rất tò mò, lúc đó vẫn còn nhỏ nên đã trực tiếp đi hỏi bố mẹ rằng tại sao không thể tìm vợ tôi để chơi cùng. Bởi vì em gái hàng xóm rất đáng yêu, rất dễ thương, tôi muốn có một người vợ như thế. Kết quả là bố tôi không chịu nói, lúc ấy tôi cũng rất gấp gáp, khóc và nói rằng nhất định muốn em ấy làm cô vợ xinh đẹp. Khi đó bố tôi đã nổi giận, ông tát vào mặt tôi một cái, bảo rằng tôi không được nói lung tung, hơn nữa cũng không thể để người nào khác biết chuyện tôi và em ấy đã định hôn ước. Tôi bị đánh cho mơ hồ nhưng cũng khiến tôi nhớ rõ chuyện này. Thời gian qua đi, tôi mới hiểu được sự suy nghĩ sâu sắc của bố mẹ. Thì ra người đàn ông của gia đình đó vì bệnh mà chết, chỉ còn lại một người phụ nữ ở nhà chăm con.… “10 phút???” Nha Cô nghe xong lời của tôi, ngạc nhiên nhưng cũng vội vàng lắc đầu: “Không thể nào! 10 phút không thể nào làm được!” Tôi điềm nhiên đáp: “Cũng có thể có đấy.” “Nói dóc, tôi nói không thể là không thể…”, Nha Cô kϊƈɦ đồng nói, “Mấy người trẻ tuổi toàn hão huyền, cậu mà 10 phút hoàn thành được tôi sẽ trồng cây chuối đứng tắm!” “Ờ.” Tôi đứng dậy đi ra ngoài, Nha Cô thấy tôi đứng dậy vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu thế?” Tôi trả lời: “Ra ngoài làm chút việc, tiện thể mua bộ đồ bơi.” “Cậu mua đồ bơi làm gì?” “Để cô biểu diễn màn trồng cây chuối đứng tắm.” “Hứ! Không thể nào!” Nha Cô kϊƈɦ động nói, còn tôi mặc kệ lời cô ta trực tiếp đi ra ngoài. Tôi không lập tức đi mua đồ bơi, mà cầm tấm gỗ hình con chó ấy, đi ra ngoài trấn. Nếu như tôi nhớ không nhầm, ngoài trấn có rất nhiều xưởng, công trường, ở đó là khu công nghiệp, bên cạnh khu công nghiệp còn có một con phố có các gian hàng. Tôi lái xe đi ra khỏi trấn, tìm tiệm thu mua vàng bạc cũ. Đến nơi, tôi hỏi ông chủ: “Có đồ rèn không?” Ông chủ nhìn tôi một lượt rồi lắc đầu nói: “Chỗ chúng tôi không phải tiệm rèn, nhưng muốn làm dây chuyền vàng thì được.” “Muốn tiền thì nói, còn phải phân biệt kim loại với vàng nữa sao?” “Không phải vấn đề tiền bạc, mà là cách nung luyện khác nhau, hiểu không?” “Ờ.” Tôi lấy tấm gỗ ra đưa cho ông ấy xem và hỏi: “Có thể làm được cái hình như thế này không? Dùng bạc cũng được, càng nhanh càng tốt, càng chặt càng tốt, có thể nén chặt được ấy.” “Cái món đồ này cũng không quá phức tạp, vả lại cậu cũng đã có sẵn khuôn rồi,tôi làm cũng nhanh thôi.” “Ừm, làm dày chút cũng được, phải đợi bao lâu?” “Thế này đi, tối mai quay lại nhé.” Tôi lắc đầu: “Bây giờ làm luôn đi, dù sao tôi thấy ông cũng không đang làm gì, không định buôn bán sao.” Ông chủ kinh ngạc đáp: “”Chàng trai trẻ, sao ăn nói khó nghe vậy?” “Không muốn làm thì là không muốn làm….”, tôi nghiêm túc nói, “Ra giá đi, tối nay tôi sẽ lấy. Tôi không thiếu tiền, ông ra bao nhiêu cũng được, tôi sẽ không mặc cả!” Ông chủ nói: “Nếu cậu đã nói như vậy thì giá là 8000 đồng, dù sao thứ cậu cần cũng phải dùng nhiều bạc.” Tôi lạnh lùng nói: “2000, thích làm thì làm!” “Cậu không phải nói là không mặc cả sao?” “Đấy là tôi NÓI thôi mà!” Ông chủ thở dài đáp: “Thôi được, tối nay cậu hãy tới lấy.” “Được.” Tôi chào tạm biệt ông chủ tiệm thu mua vàng bạc cũ, rồi lái xe đến xưởng cưa gỗ ở ngoài trấn lấy thật nhiều vụn gỗ mang về. Chờ đến tối, tôi đến tiệm vàng bạc đấy lấy lại món đồ đã đặt, rồi đi mua một bộ đồ bơi, cuối cùng trở về văn phòng. Nha Cô thấy tôi cầm rất nhiều đồ về, tò mò hỏi: “Cậu đi làm cái gì về vậy?” “Cô không cần quan tâm, mang cát máu ra đây.” “Hả?” Nha Cô đi lấy những viên cát máu một cách khó hiểu, tôi đem vụn gỗ và cát máu bỏ vào chiếc hộp mang về, sau đó đổ nước vào, dùng lực nén xuống. Sau đó tôi đem chiếc hộp treo lên cửa, nói với Tiểu Nhã: “Em thử xem có thể đi qua cửa được không.” Tiểu Nhã tò mò đi ra cửa, đặt tay lên cửa. Đột nhiên, cô ấy hất mạnh tay ra: “Có thứ gì đó đang đâm vào em, đau quá!” Tôi thở phào, quay sang nói nới Nha Cô: “Xong rồi đấy, cô đi trồng cây chuối mà đứng tắm đi!” Nha Cô ngây người nhìn tôi, vội vàng nói: “Không đúng! Cậu làm như thế là gian lận!”