Ngày khai hố: 25/02/2021 Editor: Melbournje Beta-er: Chang Thành phố S, tháng 5. Bây giờ ánh đèn rực rỡ mới lên, một chiếc du thuyền xa hoa đang ở trong bóng đêm chậm rãi rời đi. Chiếc du thuyền loại nhỏ này đón được nhiều nhất là 400 vị khách, mà tối nay chỉ mời có 99 vị khách, trong ba ngày, bọn họ không chỉ được hưởng thụ những phục vụ tốt nhất, mà còn cử hành một buổi đấu giá ở trên chiếc du thuyền này. Những khách mời có người là nhà sưu tập, nhà thẩm định, doanh nhân, phú thương,... Không ít người là nhân vật có danh dự và uy tín ở thành phố S, thân phận cao quý, bởi vậy việc một cô gái trẻ dẫn theo một chàng trai nhìn khoảng mười mấy tuổi xuất hiện ở trên du thuyền, hấp dẫn sự chú ý của không ít người, không phải bởi vì dung mạo của người con gái có bao nhiêu kinh diễm, mà là trước khi lên du thuyền thì sẽ được yêu cầu xác minh thân phận, tại sao thằng nhóc này lại được mời lên đây chứ? Nhưng mà từ cách ăn mặc không khó coi lắm của hai người thì có thể thấy xuất thân cũng…
Chương 23-2
Sinh Sinh Tương HiTác giả: Dực Tô Thức QuỷTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh Thám Ngày khai hố: 25/02/2021 Editor: Melbournje Beta-er: Chang Thành phố S, tháng 5. Bây giờ ánh đèn rực rỡ mới lên, một chiếc du thuyền xa hoa đang ở trong bóng đêm chậm rãi rời đi. Chiếc du thuyền loại nhỏ này đón được nhiều nhất là 400 vị khách, mà tối nay chỉ mời có 99 vị khách, trong ba ngày, bọn họ không chỉ được hưởng thụ những phục vụ tốt nhất, mà còn cử hành một buổi đấu giá ở trên chiếc du thuyền này. Những khách mời có người là nhà sưu tập, nhà thẩm định, doanh nhân, phú thương,... Không ít người là nhân vật có danh dự và uy tín ở thành phố S, thân phận cao quý, bởi vậy việc một cô gái trẻ dẫn theo một chàng trai nhìn khoảng mười mấy tuổi xuất hiện ở trên du thuyền, hấp dẫn sự chú ý của không ít người, không phải bởi vì dung mạo của người con gái có bao nhiêu kinh diễm, mà là trước khi lên du thuyền thì sẽ được yêu cầu xác minh thân phận, tại sao thằng nhóc này lại được mời lên đây chứ? Nhưng mà từ cách ăn mặc không khó coi lắm của hai người thì có thể thấy xuất thân cũng… Phó Đình Sinh cảm thấy khi gặp Thiệu Hi, mình cũng thật kỳ quái, rõ ràng cách nhau một khoảng, rõ ràng chỉ là một bóng dáng nhưng anh liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó là cô.Đến thành phố B xong, anh mới biết được từ chỗ của Trần Nguyên rằng trước khi anh đi một ngày Thiệu Hi cũng đã tới đây, cho nên tình cờ gặp được nhau ở đây anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là, thật trùng hợp.Phó Đình Sinh dừng xe ở một bên, anh tưởng rằng cô đang nói chuyện cùng người quen nên không định quấy rầy, nhưng dần dần mới phát hiện một chút không thích hợp, đối phương dường như đang dây dưa.Điều này làm cho anh cau mày, tháo đai an toàn xuống xe."Thiệu Hi."Dường như Phó Đình Sinh liếc mắt một cái là thấy được cô, Thiệu Hi cũng nghe một chút đã nhận ra là anh.Đó là cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng, và cả yên ổn nữa, Thiệu Hi lập tức tìm kiếm bóng dáng anh, anh bước một bước tới hướng cô, không chỉ đi tới bên người cô mà còn chắn trước mặt cô, không dấu vết mà kéo khoảng cách giữa cô và Đường Trạch ra.Cô hơi hơi rũ mắt, trước mắt không phải là gương mặt của Đường Trạch nữa mà là bả vai của Phó Đình Sinh, lại nhìn xuống phía dưới, lòng bàn tay anh hướng về phía cô, tư thế che chở cho cô.Trong lòng Thiệu Hi vừa lay động, nắm lấy bàn tay thon dài kia, lúc này anh cũng không tránh thoát ra, nhẹ nhàng nắm lại, mười ngón tay đan vào nhau."Cố vấn Đường."Lúc Phó Đình Sinh hạ cửa xe xuống mới nhận ra người đứng trước mặt Thiệu Hi là Đường Trạch."Đội trưởng Phó? Hai người quen nhau sao?"Đường Trạch không thể không nghi ngờ mà kinhngạc."?"Đây cũng là điều mà cô muốn hỏi, vì sao Phó Đình Sinh lại biết Đường Trạch?Phó Đình Sinh hơi gật đầu, xem như trả lời vấn đề của anh ta,"Tôi tới đón cô ấy.""Phải không?"Tầm mắt Đường Trạch hướng xuống phía dưới, nhìn thoáng qua tay bọn họ đang nắm chặt, hạ khóe miệng, chung quy vẫn không cười ra được,"Vậy không quấy rầy hai vị nữa.""Hẹn gặp lại sau.""Hẹn gặp lại."Thiệu Hi vẫn không hé răng.Chờ Đường Trạch rời đi, Phó Đình Sinh nghiêng đầu nhìn cô, cũng không nhiều lời,"Tôi đưa cô về."Hai người đi ra xa, Thiệu Hi vẫn gắt gao nắm tay anh, tay của anh hơi giật giật,"Có thểbỏ rađược chưa?"Lúc này cô mới buông tay ra, ngồi lên ghế phụ lái.Phó Đình Sinh lên xe, nhìn cô thắt kỹ đai an toàn,"Nói địa chỉ cho tôi."Thiệu Hi nói địa chỉ nhà ba mẹ mình, nghe ra được cảm xúc không cao.Xe chậm rãi khởi động, Phó Đình Sinh chủ động giải thích:"Tôi tới đây để xử lývụ ánvượt tỉnh, lần này Đường Trạch là cố vấn của tổ chuyên án."Thiệu Hi gật gật đầu, thật ra cô cũng đã đoán trước được là tình huống này, rốt cuộc thì hai người bọn họ không có liên quan gì khác, mà từ phản ứng vừa rồi của Đường Trạch xem ra cũng không biết cô và Phó Đình Sinh có quen nhau."Hẳn anhta là cảnh sát cố vấn tốt nhất của thành phố B."Giọng điệu của cô không khen cũng không xúc phạm, không mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân gì.Phó Đình Sinh chưa từng nghe Thiệu Hi khen người khác bao giờ, liên hệ với tình hình vừa rồi, cảm thấy cũng không đơn giản, bởi vậy anh cũng không bình luận gì về điều này.Kết quả Thiệu Hi đợi trong chốc lát thấy anh không trả lời, không khỏi kỳ quái,"Anh không hỏi quan hệ giữa tôi và anh ta sao?""Nếu muốn thì cô sẽ nói cho tôi.""Anh ta là bạn học của tôi, khi đó quan hệ của chúng tôi cũng không tồi."Thật ra không chỉ là quan hệ không tồi, phải nói là rất tốt, tốt đến nỗi cô hoàn toàn tin tưởng anh ta,"Nếu tôi không rời khỏi nơi này, hiện tại chắc chắn tôi cũng chính là cảnh sát cố vấn tốt nhất của thành phố B."Phó Đình Sinh không nhịn được mà cong khóe miệng, đây là Thiệu Hi mà anh biết, tự tin cạo ngạo hơn hết cả."Phó Đình Sinh, anh có nhớ 4 năm trước ở thành phố B đã từng xảy ra một vụ án giết người liên hoàn, có 7 người chết không."4 năm, 7 người...... Rất nhanh anh lục lọi ở trong não một chút, có kết quả rồi,"Tôi nhớ rõ.""Lúc ấy bọnhọ đặt cho hung thủ một cái tên —— kẻ thôi miên."Thiệu Hi khẽ hừ một tiếng, như là đang cười nhạo cái tên này."Chỉ trong haitháng đã có bốn cô gái trẻ mất tích, sau khi thi thểcủa bọnđược tìmra thì cho thấy thủpháp gây án của hung thủ giống nhau, xác nhận đây là vụ án giết người liên hoàn, nhưng hung thủ để lại rất ít manh mối, cảnh sát chậm chạp không tìm được hung thủ, mà ngay sau đó lại có thêm vài cô gái trẻ bị báo mất tích.""Căn cứ vào thời gian và báo cáo khám nghiệm tử thi của bốn cô gáiđãmấtlúc trước, có thể phát hiện quy luật gây án của hung thủ, hắn sẽ chọn bốn mục tiêu, nhắm chuẩn thời cơ rồi bắtcóc các cô ấy, giam giữ một tháng sau mới giết hại,phi tangxác ở những chỗ khác nhau.""Cho nên nếu không thể mau chóng bắt được hung thủthìmột tháng sau sẽ xuất hiệnthêmbốn thi thể nữa, người ngoàigiớinhìn vào đềucảmthấy xem ra cảnh sát bó tay rồi, vì thế rất nhiều người......Cả chuyênnghiệplẫnkhông chuyên nghiệpđều muốn nghiên cứu về hung thủ, hy vọng dựa vào manh mối mà bọn họ tìm ra có thể bắt đượchắn."Trực giác của Phó Đình Sinh nói cho anh biết hẳn là Thiệu Hi đang nói đến chính mình, và có cả Đường Trạch nữa."Ngành chúng tôi học chính là tâm lý học, đương nhiên cũng chú ý tới vụ án này, lúc ấy có năm người, bao gồm cả Đường Trạch và tôi."Giọng của Thiệu Hi bình tĩnh tự thuật lại chuyện quá khứ, cho dù trong giọng nói của cô không cảm nhận được cảm xúc gì nhưng Phó Đình Sinh vẫn nhận ra lúc nhắc tới Đường Trạch, cảm xúc của cô trở nên phập phồng.Khi nói chuyện cô thay đổi một tư thế khiến mình thoải mái hơn, đầu hướng về một bên, nhìn ngoài cửa sổ xe, như đang rơi vào trong hồi ức."Chúng tôi là mộtnhóm vàtiến hành điều tra về vụ án này, đãlên đượckhung sườn về hung thủ, rất nhanh liền có mộtchúttiến triển, Đường Trạch tìm được một trang web, chúng tôi nghiên cứu mấy ngày xong thìphát hiệnđược một ID rất khả nghi, dường như chúng tôi khẳng định ngay hung thủ chính là hắn ta, nhưng thậtra như vậyvẫn chưa đủ, không có cách nào để tìm ra được vị tríchính xáccủahắncả.""Lấy năng lực ngày ấy của chúng tôi thì chỉ có thểđiềutra được như thế, khi đó giáosư của chúng tôicó mộtdự ánnghiên cứu mới, trọng tâm của tôi cũngliềnchuyển qua trêndự ánnày, nhưng mà......"Giọng của Thiệu Hi dần dần thấp xuống.Phó Đình Sinh nói giúp cô lời còn lại,"Nhưng bọnhọ cũng không dừng lại.""Đúng vậy, bọn họ vẫn tiếp tục điều tra."Ngay lúc đó Thiệu Hi cũng không biết, bởi vì thời gian đó quá bận nên rất ít khi cô gặp mặt với bọn họ,"Đường Trạch không muốn từ bỏ trang web này, cho rằng đây có thể là mấu chốt để nắm bắt được hung thủ, nhưng làm saođượcbây giờ? Bọn họ suynghĩthật lâu,cuối cùngcũng đã nghĩ ra được một biện pháp."Một biện pháp hoang đường."Kẻ thôi miên cóquy tắc riêng để chọn con mồi, tuổi khoảng 20 đến 25, tóc đen, dáng người cao gầy, có bằng cấp tương đối cao."Từng đặc điểm từ từ nói ra khỏi miệng Thiệu Hi, không có biểu cảm gì, không có cảm xúc gì, Phó Đình Sinh nhíu mày càng chặt hơn, anh nhìn cô từ trong gương, trong lòng đột nhiên trầm xuống, đánh lái một cái, dừng xe lại ở một bên.Thiệu Hi dường như không phát hiện ra, vẫn đang nói tiếp,"Bọn họ quyết định gài một cái bẫy để dụ hắn vào,mà nhưvậy thì cầnphảicó một con mồi, một con mồi hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, bằng không hắn cũng sẽ không cắn câu."Tay Phó Đình Sinh nắm chặt tay lái, nhẹ giọng gọi cô:"Thiệu Hi......"Một tiếng này trộn lẫn quá nhiều cảm xúc.Nghe được giọng nói của anh, Thiệu Hi quay đầu đối mặt với anh, hạ khóe miệng,"Đúng vậy, chính là tôi."Con mồi kia, chính là cô.
Phó Đình Sinh cảm thấy khi gặp Thiệu Hi, mình cũng thật kỳ quái, rõ ràng cách nhau một khoảng, rõ ràng chỉ là một bóng dáng nhưng anh liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó là cô.
Đến thành phố B xong, anh mới biết được từ chỗ của Trần Nguyên rằng trước khi anh đi một ngày Thiệu Hi cũng đã tới đây, cho nên tình cờ gặp được nhau ở đây anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là, thật trùng hợp.
Phó Đình Sinh dừng xe ở một bên, anh tưởng rằng cô đang nói chuyện cùng người quen nên không định quấy rầy, nhưng dần dần mới phát hiện một chút không thích hợp, đối phương dường như đang dây dưa.
Điều này làm cho anh cau mày, tháo đai an toàn xuống xe.
"Thiệu Hi."
Dường như Phó Đình Sinh liếc mắt một cái là thấy được cô, Thiệu Hi cũng nghe một chút đã nhận ra là anh.
Đó là cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng, và cả yên ổn nữa, Thiệu Hi lập tức tìm kiếm bóng dáng anh, anh bước một bước tới hướng cô, không chỉ đi tới bên người cô mà còn chắn trước mặt cô, không dấu vết mà kéo khoảng cách giữa cô và Đường Trạch ra.
Cô hơi hơi rũ mắt, trước mắt không phải là gương mặt của Đường Trạch nữa mà là bả vai của Phó Đình Sinh, lại nhìn xuống phía dưới, lòng bàn tay anh hướng về phía cô, tư thế che chở cho cô.
Trong lòng Thiệu Hi vừa lay động, nắm lấy bàn tay thon dài kia, lúc này anh cũng không tránh thoát ra, nhẹ nhàng nắm lại, mười ngón tay đan vào nhau.
"Cố vấn Đường."
Lúc Phó Đình Sinh hạ cửa xe xuống mới nhận ra người đứng trước mặt Thiệu Hi là Đường Trạch.
"Đội trưởng Phó? Hai người quen nhau sao?"
Đường Trạch không thể không nghi ngờ mà kinh
ngạc.
"?"
Đây cũng là điều mà cô muốn hỏi, vì sao Phó Đình Sinh lại biết Đường Trạch?
Phó Đình Sinh hơi gật đầu, xem như trả lời vấn đề của anh ta,
"Tôi tới đón cô ấy."
"Phải không?"
Tầm mắt Đường Trạch hướng xuống phía dưới, nhìn thoáng qua tay bọn họ đang nắm chặt, hạ khóe miệng, chung quy vẫn không cười ra được,
"Vậy không quấy rầy hai vị nữa."
"Hẹn gặp lại sau."
"Hẹn gặp lại."
Thiệu Hi vẫn không hé răng.
Chờ Đường Trạch rời đi, Phó Đình Sinh nghiêng đầu nhìn cô, cũng không nhiều lời,
"Tôi đưa cô về."
Hai người đi ra xa, Thiệu Hi vẫn gắt gao nắm tay anh, tay của anh hơi giật giật,
"Có thể
bỏ ra
được chưa?"
Lúc này cô mới buông tay ra, ngồi lên ghế phụ lái.
Phó Đình Sinh lên xe, nhìn cô thắt kỹ đai an toàn,
"Nói địa chỉ cho tôi."
Thiệu Hi nói địa chỉ nhà ba mẹ mình, nghe ra được cảm xúc không cao.
Xe chậm rãi khởi động, Phó Đình Sinh chủ động giải thích:
"Tôi tới đây để xử lý
vụ án
vượt tỉnh, lần này Đường Trạch là cố vấn của tổ chuyên án."
Thiệu Hi gật gật đầu, thật ra cô cũng đã đoán trước được là tình huống này, rốt cuộc thì hai người bọn họ không có liên quan gì khác, mà từ phản ứng vừa rồi của Đường Trạch xem ra cũng không biết cô và Phó Đình Sinh có quen nhau.
"
Hẳn anh
ta là cảnh sát cố vấn tốt nhất của thành phố B."
Giọng điệu của cô không khen cũng không xúc phạm, không mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân gì.
Phó Đình Sinh chưa từng nghe Thiệu Hi khen người khác bao giờ, liên hệ với tình hình vừa rồi, cảm thấy cũng không đơn giản, bởi vậy anh cũng không bình luận gì về điều này.
Kết quả Thiệu Hi đợi trong chốc lát thấy anh không trả lời, không khỏi kỳ quái,
"Anh không hỏi quan hệ giữa tôi và anh ta sao?"
"Nếu muốn thì cô sẽ nói cho tôi."
"Anh ta là bạn học của tôi, khi đó quan hệ của chúng tôi cũng không tồi."
Thật ra không chỉ là quan hệ không tồi, phải nói là rất tốt, tốt đến nỗi cô hoàn toàn tin tưởng anh ta,
"Nếu tôi không rời khỏi nơi này, hiện tại chắc chắn tôi cũng chính là cảnh sát cố vấn tốt nhất của thành phố B."
Phó Đình Sinh không nhịn được mà cong khóe miệng, đây là Thiệu Hi mà anh biết, tự tin cạo ngạo hơn hết cả.
"Phó Đình Sinh, anh có nhớ 4 năm trước ở thành phố B đã từng xảy ra một vụ án giết người liên hoàn, có 7 người chết không."
4 năm, 7 người...... Rất nhanh anh lục lọi ở trong não một chút, có kết quả rồi,
"Tôi nhớ rõ."
"
Lúc ấy bọn
họ đặt cho hung thủ một cái tên —— kẻ thôi miên."
Thiệu Hi khẽ hừ một tiếng, như là đang cười nhạo cái tên này.
"
Chỉ trong hai
tháng đã có bốn cô gái trẻ mất tích, sau khi thi thể
của bọn
được tìm
ra thì cho thấy thủ
pháp gây án của hung thủ giống nhau, xác nhận đây là vụ án giết người liên hoàn, nhưng hung thủ để lại rất ít manh mối, cảnh sát chậm chạp không tìm được hung thủ, mà ngay sau đó lại có thêm vài cô gái trẻ bị báo mất tích."
"Căn cứ vào thời gian và báo cáo khám nghiệm tử thi của bốn cô gái
đã
mấ
t
lúc trước, có thể phát hiện quy luật gây án của hung thủ, hắn sẽ chọn bốn mục tiêu, nhắm chuẩn thời cơ rồi bắ
t
cóc các cô ấy, giam giữ một tháng sau mới giết hại,
phi tang
xác ở những chỗ khác nhau."
"Cho nên nếu không thể mau chóng bắt được hung thủ
thì
một tháng sau sẽ xuất hiện
thêm
bốn thi thể nữa, người ngoài
giới
nhìn vào đều
cảm
thấy xem ra cảnh sát bó tay rồi, vì thế rất nhiều người......
Cả chuyên
nghiệp
lẫn
không chuyên nghiệp
đều muốn nghiên cứu về hung thủ, hy vọng dựa vào manh mối mà bọn họ tìm ra có thể bắt được
hắn
."
Trực giác của Phó Đình Sinh nói cho anh biết hẳn là Thiệu Hi đang nói đến chính mình, và có cả Đường Trạch nữa.
"Ngành chúng tôi học chính là tâm lý học, đương nhiên cũng chú ý tới vụ án này, lúc ấy có năm người, bao gồm cả Đường Trạch và tôi."
Giọng của Thiệu Hi bình tĩnh tự thuật lại chuyện quá khứ, cho dù trong giọng nói của cô không cảm nhận được cảm xúc gì nhưng Phó Đình Sinh vẫn nhận ra lúc nhắc tới Đường Trạch, cảm xúc của cô trở nên phập phồng.
Khi nói chuyện cô thay đổi một tư thế khiến mình thoải mái hơn, đầu hướng về một bên, nhìn ngoài cửa sổ xe, như đang rơi vào trong hồi ức.
"Chúng tôi là một
nhóm và
tiến hành điều tra về vụ án này, đã
lên được
khung sườn về hung thủ, rất nhanh liền có một
chút
tiến triển, Đường Trạch tìm được một trang web, chúng tôi nghiên cứu mấy ngày xong thì
phát hiện
được một ID rất khả nghi, dường như chúng tôi khẳng định ngay hung thủ chính là hắn ta, nhưng thật
ra như vậy
vẫn chưa đủ, không có cách nào để tìm ra được vị trí
chính xác
của
hắn
cả."
"Lấy năng lực ngày ấy của chúng tôi thì chỉ có thể
điều
tra được như thế, khi đó giáo
sư của chúng tôi
có một
dự án
nghiên cứu mới, trọng tâm của tôi cũng
liền
chuyển qua trên
dự án
này, nhưng mà......"
Giọng của Thiệu Hi dần dần thấp xuống.
Phó Đình Sinh nói giúp cô lời còn lại,
"
Nhưng bọn
họ cũng không dừng lại."
"Đúng vậy, bọn họ vẫn tiếp tục điều tra."
Ngay lúc đó Thiệu Hi cũng không biết, bởi vì thời gian đó quá bận nên rất ít khi cô gặp mặt với bọn họ,
"Đường Trạch không muốn từ bỏ trang web này, cho rằng đây có thể là mấu chốt để nắm bắt được hung thủ, nhưng làm sao
được
bây giờ? Bọn họ suy
nghĩ
thật lâu,
cuối cùng
cũng đã nghĩ ra được một biện pháp."
Một biện pháp hoang đường.
"Kẻ thôi miên có
quy tắc riêng để chọn con mồi
, tuổi khoảng 20 đến 25, tóc đen, dáng người cao gầy, có bằng cấp tương đối cao."
Từng đặc điểm từ từ nói ra khỏi miệng Thiệu Hi, không có biểu cảm gì, không có cảm xúc gì, Phó Đình Sinh nhíu mày càng chặt hơn, anh nhìn cô từ trong gương, trong lòng đột nhiên trầm xuống, đánh lái một cái, dừng xe lại ở một bên.
Thiệu Hi dường như không phát hiện ra, vẫn đang nói tiếp,
"Bọn họ quyết định gài một cái bẫy để dụ hắn vào,
mà như
vậy thì cần
phải
có một con mồi, một con mồi hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, bằng không hắn cũng sẽ không cắn câu."
Tay Phó Đình Sinh nắm chặt tay lái, nhẹ giọng gọi cô:
"Thiệu Hi......"
Một tiếng này trộn lẫn quá nhiều cảm xúc.
Nghe được giọng nói của anh, Thiệu Hi quay đầu đối mặt với anh, hạ khóe miệng,
"Đúng vậy, chính là tôi."
Con mồi kia, chính là cô.
Sinh Sinh Tương HiTác giả: Dực Tô Thức QuỷTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh Thám Ngày khai hố: 25/02/2021 Editor: Melbournje Beta-er: Chang Thành phố S, tháng 5. Bây giờ ánh đèn rực rỡ mới lên, một chiếc du thuyền xa hoa đang ở trong bóng đêm chậm rãi rời đi. Chiếc du thuyền loại nhỏ này đón được nhiều nhất là 400 vị khách, mà tối nay chỉ mời có 99 vị khách, trong ba ngày, bọn họ không chỉ được hưởng thụ những phục vụ tốt nhất, mà còn cử hành một buổi đấu giá ở trên chiếc du thuyền này. Những khách mời có người là nhà sưu tập, nhà thẩm định, doanh nhân, phú thương,... Không ít người là nhân vật có danh dự và uy tín ở thành phố S, thân phận cao quý, bởi vậy việc một cô gái trẻ dẫn theo một chàng trai nhìn khoảng mười mấy tuổi xuất hiện ở trên du thuyền, hấp dẫn sự chú ý của không ít người, không phải bởi vì dung mạo của người con gái có bao nhiêu kinh diễm, mà là trước khi lên du thuyền thì sẽ được yêu cầu xác minh thân phận, tại sao thằng nhóc này lại được mời lên đây chứ? Nhưng mà từ cách ăn mặc không khó coi lắm của hai người thì có thể thấy xuất thân cũng… Phó Đình Sinh cảm thấy khi gặp Thiệu Hi, mình cũng thật kỳ quái, rõ ràng cách nhau một khoảng, rõ ràng chỉ là một bóng dáng nhưng anh liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó là cô.Đến thành phố B xong, anh mới biết được từ chỗ của Trần Nguyên rằng trước khi anh đi một ngày Thiệu Hi cũng đã tới đây, cho nên tình cờ gặp được nhau ở đây anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là, thật trùng hợp.Phó Đình Sinh dừng xe ở một bên, anh tưởng rằng cô đang nói chuyện cùng người quen nên không định quấy rầy, nhưng dần dần mới phát hiện một chút không thích hợp, đối phương dường như đang dây dưa.Điều này làm cho anh cau mày, tháo đai an toàn xuống xe."Thiệu Hi."Dường như Phó Đình Sinh liếc mắt một cái là thấy được cô, Thiệu Hi cũng nghe một chút đã nhận ra là anh.Đó là cảm giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng, và cả yên ổn nữa, Thiệu Hi lập tức tìm kiếm bóng dáng anh, anh bước một bước tới hướng cô, không chỉ đi tới bên người cô mà còn chắn trước mặt cô, không dấu vết mà kéo khoảng cách giữa cô và Đường Trạch ra.Cô hơi hơi rũ mắt, trước mắt không phải là gương mặt của Đường Trạch nữa mà là bả vai của Phó Đình Sinh, lại nhìn xuống phía dưới, lòng bàn tay anh hướng về phía cô, tư thế che chở cho cô.Trong lòng Thiệu Hi vừa lay động, nắm lấy bàn tay thon dài kia, lúc này anh cũng không tránh thoát ra, nhẹ nhàng nắm lại, mười ngón tay đan vào nhau."Cố vấn Đường."Lúc Phó Đình Sinh hạ cửa xe xuống mới nhận ra người đứng trước mặt Thiệu Hi là Đường Trạch."Đội trưởng Phó? Hai người quen nhau sao?"Đường Trạch không thể không nghi ngờ mà kinhngạc."?"Đây cũng là điều mà cô muốn hỏi, vì sao Phó Đình Sinh lại biết Đường Trạch?Phó Đình Sinh hơi gật đầu, xem như trả lời vấn đề của anh ta,"Tôi tới đón cô ấy.""Phải không?"Tầm mắt Đường Trạch hướng xuống phía dưới, nhìn thoáng qua tay bọn họ đang nắm chặt, hạ khóe miệng, chung quy vẫn không cười ra được,"Vậy không quấy rầy hai vị nữa.""Hẹn gặp lại sau.""Hẹn gặp lại."Thiệu Hi vẫn không hé răng.Chờ Đường Trạch rời đi, Phó Đình Sinh nghiêng đầu nhìn cô, cũng không nhiều lời,"Tôi đưa cô về."Hai người đi ra xa, Thiệu Hi vẫn gắt gao nắm tay anh, tay của anh hơi giật giật,"Có thểbỏ rađược chưa?"Lúc này cô mới buông tay ra, ngồi lên ghế phụ lái.Phó Đình Sinh lên xe, nhìn cô thắt kỹ đai an toàn,"Nói địa chỉ cho tôi."Thiệu Hi nói địa chỉ nhà ba mẹ mình, nghe ra được cảm xúc không cao.Xe chậm rãi khởi động, Phó Đình Sinh chủ động giải thích:"Tôi tới đây để xử lývụ ánvượt tỉnh, lần này Đường Trạch là cố vấn của tổ chuyên án."Thiệu Hi gật gật đầu, thật ra cô cũng đã đoán trước được là tình huống này, rốt cuộc thì hai người bọn họ không có liên quan gì khác, mà từ phản ứng vừa rồi của Đường Trạch xem ra cũng không biết cô và Phó Đình Sinh có quen nhau."Hẳn anhta là cảnh sát cố vấn tốt nhất của thành phố B."Giọng điệu của cô không khen cũng không xúc phạm, không mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân gì.Phó Đình Sinh chưa từng nghe Thiệu Hi khen người khác bao giờ, liên hệ với tình hình vừa rồi, cảm thấy cũng không đơn giản, bởi vậy anh cũng không bình luận gì về điều này.Kết quả Thiệu Hi đợi trong chốc lát thấy anh không trả lời, không khỏi kỳ quái,"Anh không hỏi quan hệ giữa tôi và anh ta sao?""Nếu muốn thì cô sẽ nói cho tôi.""Anh ta là bạn học của tôi, khi đó quan hệ của chúng tôi cũng không tồi."Thật ra không chỉ là quan hệ không tồi, phải nói là rất tốt, tốt đến nỗi cô hoàn toàn tin tưởng anh ta,"Nếu tôi không rời khỏi nơi này, hiện tại chắc chắn tôi cũng chính là cảnh sát cố vấn tốt nhất của thành phố B."Phó Đình Sinh không nhịn được mà cong khóe miệng, đây là Thiệu Hi mà anh biết, tự tin cạo ngạo hơn hết cả."Phó Đình Sinh, anh có nhớ 4 năm trước ở thành phố B đã từng xảy ra một vụ án giết người liên hoàn, có 7 người chết không."4 năm, 7 người...... Rất nhanh anh lục lọi ở trong não một chút, có kết quả rồi,"Tôi nhớ rõ.""Lúc ấy bọnhọ đặt cho hung thủ một cái tên —— kẻ thôi miên."Thiệu Hi khẽ hừ một tiếng, như là đang cười nhạo cái tên này."Chỉ trong haitháng đã có bốn cô gái trẻ mất tích, sau khi thi thểcủa bọnđược tìmra thì cho thấy thủpháp gây án của hung thủ giống nhau, xác nhận đây là vụ án giết người liên hoàn, nhưng hung thủ để lại rất ít manh mối, cảnh sát chậm chạp không tìm được hung thủ, mà ngay sau đó lại có thêm vài cô gái trẻ bị báo mất tích.""Căn cứ vào thời gian và báo cáo khám nghiệm tử thi của bốn cô gáiđãmấtlúc trước, có thể phát hiện quy luật gây án của hung thủ, hắn sẽ chọn bốn mục tiêu, nhắm chuẩn thời cơ rồi bắtcóc các cô ấy, giam giữ một tháng sau mới giết hại,phi tangxác ở những chỗ khác nhau.""Cho nên nếu không thể mau chóng bắt được hung thủthìmột tháng sau sẽ xuất hiệnthêmbốn thi thể nữa, người ngoàigiớinhìn vào đềucảmthấy xem ra cảnh sát bó tay rồi, vì thế rất nhiều người......Cả chuyênnghiệplẫnkhông chuyên nghiệpđều muốn nghiên cứu về hung thủ, hy vọng dựa vào manh mối mà bọn họ tìm ra có thể bắt đượchắn."Trực giác của Phó Đình Sinh nói cho anh biết hẳn là Thiệu Hi đang nói đến chính mình, và có cả Đường Trạch nữa."Ngành chúng tôi học chính là tâm lý học, đương nhiên cũng chú ý tới vụ án này, lúc ấy có năm người, bao gồm cả Đường Trạch và tôi."Giọng của Thiệu Hi bình tĩnh tự thuật lại chuyện quá khứ, cho dù trong giọng nói của cô không cảm nhận được cảm xúc gì nhưng Phó Đình Sinh vẫn nhận ra lúc nhắc tới Đường Trạch, cảm xúc của cô trở nên phập phồng.Khi nói chuyện cô thay đổi một tư thế khiến mình thoải mái hơn, đầu hướng về một bên, nhìn ngoài cửa sổ xe, như đang rơi vào trong hồi ức."Chúng tôi là mộtnhóm vàtiến hành điều tra về vụ án này, đãlên đượckhung sườn về hung thủ, rất nhanh liền có mộtchúttiến triển, Đường Trạch tìm được một trang web, chúng tôi nghiên cứu mấy ngày xong thìphát hiệnđược một ID rất khả nghi, dường như chúng tôi khẳng định ngay hung thủ chính là hắn ta, nhưng thậtra như vậyvẫn chưa đủ, không có cách nào để tìm ra được vị tríchính xáccủahắncả.""Lấy năng lực ngày ấy của chúng tôi thì chỉ có thểđiềutra được như thế, khi đó giáosư của chúng tôicó mộtdự ánnghiên cứu mới, trọng tâm của tôi cũngliềnchuyển qua trêndự ánnày, nhưng mà......"Giọng của Thiệu Hi dần dần thấp xuống.Phó Đình Sinh nói giúp cô lời còn lại,"Nhưng bọnhọ cũng không dừng lại.""Đúng vậy, bọn họ vẫn tiếp tục điều tra."Ngay lúc đó Thiệu Hi cũng không biết, bởi vì thời gian đó quá bận nên rất ít khi cô gặp mặt với bọn họ,"Đường Trạch không muốn từ bỏ trang web này, cho rằng đây có thể là mấu chốt để nắm bắt được hung thủ, nhưng làm saođượcbây giờ? Bọn họ suynghĩthật lâu,cuối cùngcũng đã nghĩ ra được một biện pháp."Một biện pháp hoang đường."Kẻ thôi miên cóquy tắc riêng để chọn con mồi, tuổi khoảng 20 đến 25, tóc đen, dáng người cao gầy, có bằng cấp tương đối cao."Từng đặc điểm từ từ nói ra khỏi miệng Thiệu Hi, không có biểu cảm gì, không có cảm xúc gì, Phó Đình Sinh nhíu mày càng chặt hơn, anh nhìn cô từ trong gương, trong lòng đột nhiên trầm xuống, đánh lái một cái, dừng xe lại ở một bên.Thiệu Hi dường như không phát hiện ra, vẫn đang nói tiếp,"Bọn họ quyết định gài một cái bẫy để dụ hắn vào,mà nhưvậy thì cầnphảicó một con mồi, một con mồi hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, bằng không hắn cũng sẽ không cắn câu."Tay Phó Đình Sinh nắm chặt tay lái, nhẹ giọng gọi cô:"Thiệu Hi......"Một tiếng này trộn lẫn quá nhiều cảm xúc.Nghe được giọng nói của anh, Thiệu Hi quay đầu đối mặt với anh, hạ khóe miệng,"Đúng vậy, chính là tôi."Con mồi kia, chính là cô.