Tác giả:

Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…

Chương 5: Biến Cố Lớn

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Xe chậm rãi khởi động, từ từ rờikhỏi cục cảnh sát.Lúc này Lại Ngọc Lan rốt cuộcthật dài thở phào nhẹ nhõm, cô tránhra khỏi Tưởng Quang Long một chút,phát điên quay kính xe xuống, thòđầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phíaxa như có điều cố ky đứng bên ngoàibức tường vệ sĩ, đang nghỉ ngờ nhìnmình, lại không dám vượt qua hàngrào nửa bước!Cô thật sự hả hê lùi đầu vào,ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệngvừa định lên tiếng cười to, lại nhìnthấy gương mặt của Tưởng QuangLong chôn một đống thuốc nổ, đãcắn răng nghiến lợi, sắc mặt của côthu lại, có chút ngượng ngùng nhìnanh.Tưởng Quang Long ôm vai, mặtlạnh nhìn xe hơi dọc theo con đườngtối tăm chạy tới phía trước, bầu trờivẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tứcgiận, nhưng vẫn kiểm chế cảm xúc,nhìn cô, cặp mắt anh sáng lên giốngdã thú, trầm giọng hỏi: “Cô muốn điđâu?”Lại Ngọc Lan nhìn ánh mắt kia,trái tim của mình không khỏi run rẩy,mới ha ha cười nói: “Ách… Thì ở phốxá sầm uất phía trước, dừng lại làđược rồi…”Sắc mặt Tưởng Quang Long lạicứng ngắc, giống như điểm báotrước bão táp, khẽ động môi nói:“Tiễn cô về nhà chứ? Nếu không,một chút nữa cô lại mất trí nhớ, làmbộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trởlại cục cảnh sát!”Lại Ngọc Lan l**m môi, nhìn anh,ha ha ha nói: “Không cần.Mọi ngườikhông phải rất quen, mới vừa rồi tôithật sự rất bất đắc dĩ! Ném tôi xuốngở phía trước là được rồi… Không cầnkhách khí, hiện tại tinh thần của tôirất tốt, tuyệt đối sẽ không đi cụccảnh sát! Tôi bảo đảm!”Chiếc Rolls Royce thắng gấp ởmột khu vườn chuối bên lề đường,Lại Ngọc Lan “a” một tiếng, quả thậtbị người ta ném xuống xe, lăn trênmặt đất ướt nhẹp, cảm xúc củaTưởng Quang Long quả thật bạophát, không thể nhịn được nữa, lúcđẩy Lại Ngọc Lan xuống xe, cònmuốn đưa tay kéo tây trang cô đangôm trong ngực!“Anh cho tôi cái này đi!” LạiNgọc Lan liều mạng không buôngtay, níu chặt tây trang này, kéo trở về,vừa kéo vừa kêu to: “Anh có tiền nhưvậy còn muốn để ý đến một cái áo à?”Tưởng Quang Long không lêntiếng, tay chợt buông lỏng!“A!” Cả người Lại Ngọc Lan ngãngồi trên đất, chai rượu đỏ kia độtnhiên từ trong tây trang rơi xuốnglăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồngtrên đường, ánh sáng đèn xe chiếurọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vôcùng quỷ dị!Lại Ngọc Lan nhìn chai rượu đỏkia, trong lòng chợt lạnh, sắc mặttức thì trắng bệch.Tưởng Quang Long cũng quayđầu nhìn về phía chai rượu đỏ kia,một chút kí ức tức khắc lóe lên trongđầu, giống như ánh sáng quỷ dị!“Làm phiền cô mang chai rượuđỏ này giao tận tay Tưởng lão Tổngtài khách sạn Á Châu.Nhớ kỹ! khôngnên qua tay người khác! Người thâncũng không cho phép! Ông ta nhấtđịnh sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đâylà tiền đánh cược cuối cùng trongcuộc đời tôi!” Lại Ngọc Lan nhớ tớinhững lời này, trong đầu lại lóe lênhình ảnh người đàn ông kia ngã vàotrong vũng máu, cô lập tức nhào tớitrước xe, ôm chai rượu đỏ vào trongngực, ôm rất chặt, có chút cố ky nhìnTưởng Quang Long bên trong xe nói:“Nhìn cái gì vậy? Rượu đỏ này là củatôi!”Hắn lạnh lùng nhìn Lại Ngọc Lanđứng ở dưới ánh sáng đèn xe, cặpmắt lóe lên ánh sáng hoảng sợ, hoàntoàn khác với nét giảo hoạt trước đó,anh im lặng, rũ mắt nhìn chai rượu đỏcô ôm trong ngực…Lại Ngọc Lan cúi thấp hơn, đôitay ở phía sau eo nắm chặt chai rượuđỏ kia, hoảng sợ đến mức trái timlạnh lẽo, cô đoán có lẽ chai rượu nàynhất định có một bí mật lớn kinhthiên động địa, có bắt đầu có chút losợ bí mật lớn này.Tưởng Quang Long nhìn chòngchọc cô thật lâu, rồi quay người lại,lạnh lùng bước đi.Bởi vì tối nay, hắnđã lãng phí thời gian, nên không cóthời gian để ý tới cô nữa, xoay ngườingồi vào xe, bảo người lái xe.Rốt cuộc cả đoàn xe chậm rãi rờiđi, ngay sau đó bầu trời rơi xuốngcơn mưa phùn lả tả, vầy trên ngườiLại Ngọc Lan, cô quay đầu, nhìnđoàn xe đi xa, rốt cuộc chậm rãi thởphào nhẹ nhõm, nhớ tới tất cả mọichuyện trải qua tối nay làm cho côđột nhiên mệt mỏi, suy nghĩ nguyhiểm tối nay cũng đã qua rồi chứ?Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn chairượu đỏ trong tay, ở trong màn đêmcàng sậm màu, cô có chút bất đắc dĩthở dài, thầm nghĩ: Người kia thật sựthông minh, biết tôi là người yêurượu, biết tôi sẽ không tùy tiện chàđạp một chai rượu đỏ, huống chỉ làrượu đỏ trăm năm.Nhưng phải làmgì đây? Rốt cuộc ai mới là Tưởng lãoTổng tài đây? Tôi nên giao nó cho ai?Anh quên mình đổi lấy rượu đỏ sao?Lại Ngọc Lan có chút mờ mịtquay đầu nhìn đoàn xe của TưởngQuang Long dần dần đi xa trênđường nhỏ tối tăm chỉ còn lại mộtmình, mưa rơi càng lúc càng lớn, côđành nhặt âu phục rơi trên mặt đất,che ở trên đầu của mình, đón thờitiết lạnh lẽo, ôm chặt chai rượu đỏ, ởtrên đường tối tăm, từng bước từngbước đi về phía trước.Cũng đúng lúc này, điện thoại diđộng vang lên.Lại Ngọc Lan lập tức đi tới trướcvườn chuối, mượn ba lá chuối chemưa cho mình, vội vàng cầm điệnthoại lên, kêu nhỏ: “Thế nào?” Cônghe điện thoại xong, lập tức đápmột tiếng, liền gấp gáp vọt vào trongmưa, chạy về phía trước!Ông trời vẫn không cảm thông,mưa trở nên thê lương mịt mờ,chung quanh càng thêm quạnh quẽ.Ánh đèn của một tiệm mì nhànào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ởtrong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.Bên trong không có mấy người,ngay cả một chút cảm giác ấm ápcũng không có.Lại Ngọc Lan đội mưa, bướcnhanh đến trước tiệm mì, nhìn quacửa kính, thấy bên trong có mộtngười phụ nữ tuổi chừng năm mươi,mặc áo sơ mi tay ngắn màu xámnhạt, quần dài màu đen, ngồi ở chỗgần cửa sổ, đôi tay đan vào nhau, cóchút hoảng sợ, có chút mất hồn, còncó chút khổ sở nhìn mưa rơi ngoàicửa sổ, nếp nhăn trên mặt bà, càngtăng thêm vẻ tang thương, làm chobà trông thật yếu đuối và đángthương.Trong lòng của Lại Ngọc Lanđau xót, chậm rãi đứng tới bên cửasổ, nhẹ tay đỡ cửa kính trong suốt,nhẹ nhàng quét qua, giống như khẽvuốt mặt của mẹ, không chịu đi vào.Bà chủ tiệm đi tới trước mặt củamẹ, hỏi: “Hôm nay bà muốn ăn gì?Hay là đồ hộp?”Mẹ có chút hoảng sợ ngẩng đầulên, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của bà chủ,có chút ngượng ngùng cười nói:“Tôi… Tôi… Tôi chờ con gái tới, tôi sẽ ăn.”Bà chủ lạnh lùng nhìn bà một cáimới xoay người rời di.Hai mắt Lại Ngọc Lan đỏ lên,nhìn bóng dáng của mẹ còng xuống,nước mắt không nhịn được lăn dàitrên má, rồi nhanh chóng lau đi nướcmắt trên mặt, bước nhanh vào tiệmmì, nhìn về phía bà chủ ở đầu kia nói:“Bà chủ! Tôi muốn một chén mì thịtnạm! Thêm thịt bò nạm!”Lý Tú Lan lập tức ngầng đầu lênnhìn con gái, cặp mắt đỏ lên lại vộivàng cúi đầu.Lại Ngọc Lan nhìn mẹ một cái,mới chậm rãi đi tới ngồi ở trước mặtmẹ, có chút đau lòng nói: “Một chénmì bao nhiêu tiền vậy? Chỉ mấy đồngthôi, đói bụng thì ăn trước.”“Không có…” Lý Tú Lan vội vàngcười khổ nhìn con gái nói: “Muốn đợicon ăn chung.”Lại Ngọc Lan nhìn bộ dáng mẹbất đắc dĩ như vậy, muốn nói gì đónhưng vẫn im lặng một lúc, đặt chairượu đỏ lên bàn, từ trong đồng phụccủa mình, móc ra tiền lương thángnày, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn,đẩy tới trước mặt mẹ, mới nói:“Người đàn ông kia… Đối với mẹ tốtkhông?”“Tốt…“ Hai mắt mẹ run rẩy nướcmắt, không dám khóc, chỉ nói: “Chỉlà có lúc trong nhà không có tiền,mẹ… mẹ bỏ công việc, ông ấy cóchút tức giận, chê mẹ không kiếmđược tiền.Hôm nay… đuổi mẹ rangoài, muốn mẹ nhất định phải mangtiền trở về, nếu không sẽ không chomẹ vào nhà.”Lại Ngọc Lan hiểu, gật đầu nói:“Hiểu rồi… tiền trên bàn, mẹ đem điđi.Không nhiều lắm, đủ cho mẹchống đỡ một thời gian, đến lúc đócon sẽ tìm việc làm mới, sẽ cho mẹ.Ông ta… còn đánh mẹ sao?”Sau khi ba ngồi tù, mẹ liền tái giávới một tay cờ bạc, chưa được nămba năm thì đã đánh mẹ rồi.Lại NgọcLan nhìn mẹ như vậy, hai mắt lập tứctrào nước mắt, nghẹn ngào nói:“Mẹ… Nếu thật sự không chịu nồi,chúng ta cùng nhau sống đi, khôngcần đi theo ông ta nữa, được không?Con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹthật tốt!”, cô sẽ vì mẹ mà làm tất cảmọi chuyện.Bà không nói gì chỉ lặnglẽ ăn bát mì nóng hồi.Biệt thự Hà gia.“Cô ta là người xảy ra quan hệvới Quang Long?” Một cô gái với máitóc quăn quyến rũ, mắt phượng lóelên, khẽ mím đôi môi hấp dẫn, trênngón trỏ đeo chiếc nhẫn kim cươngchạm vô lăng xe, mười ngón tay sơnmàu đen, ở trong toa xe, lóe lên ánhsáng quỷ dị, hai mắt lộ ra không vuinói.“Đúng vậy!” Có một âm thanhtrong bóng tối truyền đến.Cô chớp mắt, ánh mắt lộ ra ánhsáng kì quái, vô hạn tàn nhẫn vàchiếm đoạt, môi đỏ mọng hé mở,nhàn nhạt nói: “Phá hủy gương mặtcủa cô ta cho tôi! Tôi muốn xem cô tacó còn dám quyến rũ Long haykhông?Người trong bóng tối quay đầu,có chút do dự nhìn cô gái, nói: “Pháhủy? Tạm thời vẫn chưa xác địnhđến cùng cô ta có quan hệ với Tưởngtiên sinh hay không… Nếu như bâygiờ phá hủy, Tưởng tiên sinh…”“Làm ngay! Làm không được đềlại dấu vết! Đề cho cô ta chết cũngkhông biết xảy ra chuyện gì!” Cô độtnhiên trợn to hai mắt, nhìn bộ dángLại Ngọc Lan đứng ở trong mưa, gấpgáp nhìn quanh giống như cô chỉ làmột hạt bụi trên thế giới này, bỏ đi,đối với cái thế giới này cũng khôngcó một chút ảnh hưởng.“Dạ!” Người đàn ông trongbóng tối nhất thời đẩy cửa ra xe, đixuống xe, ném tàn thuốc trong tay,nhìn về phía mấy người đàn ông nơixa, gật đầu một cái.Bọn họ đứng ởmột bên cũng gật đầu một cái.Lại Ngọc Lan lo lắng đứng ởtrong mưa, ngắm nhìn xung quanhđường cái vẫn không có xe cộ nào,cô khẽ c*n m** d***, mới vừa cấtbước đi tới ngã tư đường phía trước,lại cảm giác sau lưng lạnh lẽo, cô độtnhiên kỳ quái dừng bước, nhìn conđường tối tăm phía trước, đáy lòngcó cảm giác sợ hãi khiến cho cô ômchặt chai rượu đỏ trong ngực, thởgấp.Bước chân sau lưng giống nhưlinh hồn nơi địa ngục, từ từ truyềnđến, mấy bóng đen đáng sợ ở dướiánh đèn hơi yếu, dần dần xuất hiệnxung quanh Lại Ngọc Lan.œm: oan gia} Chương 5 Biển cổ lớnCổ họng của Lại Ngọc Lan khôrát, con ngươi trừng lớn, nhìn bóngđen kéo lê thật dài trên đất, lộ ra sựđáng sợ lạnh lẽo làm cho đáy lòng côchợt lạnh, cắn răng một cái nhanhchóng xoay người vừa nhìn mấy đànông sắc mặt dữ tợn trước mặt, giốngnhư thần chết đang lạnh lùng nhìnmình, nhất thời nghe lạnh thấuxương, giật mình ôm chai rượu đỏnói: “Các người muốn làm gì? Cácngười là ai, tôi không biết các người!Tại sao cả tối vất vả đuổi theo tôi ?“Một người cầm đầu đàn ông, imlặng không lên tiếng, chỉ nhìn LạiNgọc Lan, lạnh lùng nói: “Hôm naydạy dỗ cô một chút, đề cho cô biết22:52I8—]: mm 20/22NHI 8n oan cia) Chương 5 Biến cố lớnlợi hại, xem cô còn dám giành đồ củangười khác hay không?”Anh ta nói xong, đột nhiên vặnnấp bình thủy tỉnh trong tay, đồngbạn ở sau lưng; cũng nghiêng ngườilấy ra vài khăn lông trắng!Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,nhìn bình thủy tỉnh người đàn ôngtrước mặt nắm trong tay, chất lỏngtrong suốt đung đưa, hoảng sợ đếnmức ánh mắt hoảng loạn, hồn vía lênmây, nước mắt run rầy lăn xuống,nhưng vẫn ôm chai rượu đỏ, từngbước từng bước lui về phía sau, vừalui vừa khóc nói: “Đừng tới đây, tôikhông biết các người.Tôi không biếtgì hết, tôi không biết gì hết! Anh tachỉ bảo tôi bảo vệ chai rượu đỏ, tôikhông biết gì hết…”Cô nói vừa xong, đột nhiên sợxoay người, ôm chai rượu đỏ, phátđiên chạy về phía trước, vừa chạyvừa kêu to: “Cứu mạng! Cứu mạng!có người muốn giết tôi!”

Xe chậm rãi khởi động, từ từ rời

khỏi cục cảnh sát.

Lúc này Lại Ngọc Lan rốt cuộc

thật dài thở phào nhẹ nhõm, cô tránh

ra khỏi Tưởng Quang Long một chút,

phát điên quay kính xe xuống, thò

đầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phía

xa như có điều cố ky đứng bên ngoài

bức tường vệ sĩ, đang nghỉ ngờ nhìn

mình, lại không dám vượt qua hàng

rào nửa bước!

Cô thật sự hả hê lùi đầu vào,

ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệng

vừa định lên tiếng cười to, lại nhìn

thấy gương mặt của Tưởng Quang

Long chôn một đống thuốc nổ, đã

cắn răng nghiến lợi, sắc mặt của cô

thu lại, có chút ngượng ngùng nhìn

anh.

Tưởng Quang Long ôm vai, mặt

lạnh nhìn xe hơi dọc theo con đường

tối tăm chạy tới phía trước, bầu trời

vẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tức

giận, nhưng vẫn kiểm chế cảm xúc,

nhìn cô, cặp mắt anh sáng lên giống

dã thú, trầm giọng hỏi: “Cô muốn đi

đâu?”

Lại Ngọc Lan nhìn ánh mắt kia,

trái tim của mình không khỏi run rẩy,

mới ha ha cười nói: “Ách… Thì ở phố

xá sầm uất phía trước, dừng lại là

được rồi…”

Sắc mặt Tưởng Quang Long lại

cứng ngắc, giống như điểm báo

trước bão táp, khẽ động môi nói:

“Tiễn cô về nhà chứ? Nếu không,

một chút nữa cô lại mất trí nhớ, làm

bộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trở

lại cục cảnh sát!”

Lại Ngọc Lan l**m môi, nhìn anh,

ha ha ha nói: “Không cần.

Mọi người

không phải rất quen, mới vừa rồi tôi

thật sự rất bất đắc dĩ! Ném tôi xuống

ở phía trước là được rồi… Không cần

khách khí, hiện tại tinh thần của tôi

rất tốt, tuyệt đối sẽ không đi cục

cảnh sát! Tôi bảo đảm!”

Chiếc Rolls Royce thắng gấp ở

một khu vườn chuối bên lề đường,

Lại Ngọc Lan “a” một tiếng, quả thật

bị người ta ném xuống xe, lăn trên

mặt đất ướt nhẹp, cảm xúc của

Tưởng Quang Long quả thật bạo

phát, không thể nhịn được nữa, lúc

đẩy Lại Ngọc Lan xuống xe, còn

muốn đưa tay kéo tây trang cô đang

ôm trong ngực!

“Anh cho tôi cái này đi!” Lại

Ngọc Lan liều mạng không buông

tay, níu chặt tây trang này, kéo trở về,

vừa kéo vừa kêu to: “Anh có tiền như

vậy còn muốn để ý đến một cái áo à?”

Tưởng Quang Long không lên

tiếng, tay chợt buông lỏng!

“A!” Cả người Lại Ngọc Lan ngã

ngồi trên đất, chai rượu đỏ kia đột

nhiên từ trong tây trang rơi xuống

lăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồng

trên đường, ánh sáng đèn xe chiếu

rọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vô

cùng quỷ dị!

Lại Ngọc Lan nhìn chai rượu đỏ

kia, trong lòng chợt lạnh, sắc mặt

tức thì trắng bệch.

Tưởng Quang Long cũng quay

đầu nhìn về phía chai rượu đỏ kia,

một chút kí ức tức khắc lóe lên trong

đầu, giống như ánh sáng quỷ dị!

“Làm phiền cô mang chai rượu

đỏ này giao tận tay Tưởng lão Tổng

tài khách sạn Á Châu.

Nhớ kỹ! không

nên qua tay người khác! Người thân

cũng không cho phép! Ông ta nhất

định sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đây

là tiền đánh cược cuối cùng trong

cuộc đời tôi!” Lại Ngọc Lan nhớ tới

những lời này, trong đầu lại lóe lên

hình ảnh người đàn ông kia ngã vào

trong vũng máu, cô lập tức nhào tới

trước xe, ôm chai rượu đỏ vào trong

ngực, ôm rất chặt, có chút cố ky nhìn

Tưởng Quang Long bên trong xe nói:

“Nhìn cái gì vậy? Rượu đỏ này là của

tôi!”

Hắn lạnh lùng nhìn Lại Ngọc Lan

đứng ở dưới ánh sáng đèn xe, cặp

mắt lóe lên ánh sáng hoảng sợ, hoàn

toàn khác với nét giảo hoạt trước đó,

anh im lặng, rũ mắt nhìn chai rượu đỏ

cô ôm trong ngực…

Lại Ngọc Lan cúi thấp hơn, đôi

tay ở phía sau eo nắm chặt chai rượu

đỏ kia, hoảng sợ đến mức trái tim

lạnh lẽo, cô đoán có lẽ chai rượu này

nhất định có một bí mật lớn kinh

thiên động địa, có bắt đầu có chút lo

sợ bí mật lớn này.

Tưởng Quang Long nhìn chòng

chọc cô thật lâu, rồi quay người lại,

lạnh lùng bước đi.

Bởi vì tối nay, hắn

đã lãng phí thời gian, nên không có

thời gian để ý tới cô nữa, xoay người

ngồi vào xe, bảo người lái xe.

Rốt cuộc cả đoàn xe chậm rãi rời

đi, ngay sau đó bầu trời rơi xuống

cơn mưa phùn lả tả, vầy trên người

Lại Ngọc Lan, cô quay đầu, nhìn

đoàn xe đi xa, rốt cuộc chậm rãi thở

phào nhẹ nhõm, nhớ tới tất cả mọi

chuyện trải qua tối nay làm cho cô

đột nhiên mệt mỏi, suy nghĩ nguy

hiểm tối nay cũng đã qua rồi chứ?

Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn chai

rượu đỏ trong tay, ở trong màn đêm

càng sậm màu, cô có chút bất đắc dĩ

thở dài, thầm nghĩ: Người kia thật sự

thông minh, biết tôi là người yêu

rượu, biết tôi sẽ không tùy tiện chà

đạp một chai rượu đỏ, huống chỉ là

rượu đỏ trăm năm.

Nhưng phải làm

gì đây? Rốt cuộc ai mới là Tưởng lão

Tổng tài đây? Tôi nên giao nó cho ai?

Anh quên mình đổi lấy rượu đỏ sao?

Lại Ngọc Lan có chút mờ mịt

quay đầu nhìn đoàn xe của Tưởng

Quang Long dần dần đi xa trên

đường nhỏ tối tăm chỉ còn lại một

mình, mưa rơi càng lúc càng lớn, cô

đành nhặt âu phục rơi trên mặt đất,

che ở trên đầu của mình, đón thời

tiết lạnh lẽo, ôm chặt chai rượu đỏ, ở

trên đường tối tăm, từng bước từng

bước đi về phía trước.

Cũng đúng lúc này, điện thoại di

động vang lên.

Lại Ngọc Lan lập tức đi tới trước

vườn chuối, mượn ba lá chuối che

mưa cho mình, vội vàng cầm điện

thoại lên, kêu nhỏ: “Thế nào?” Cô

nghe điện thoại xong, lập tức đáp

một tiếng, liền gấp gáp vọt vào trong

mưa, chạy về phía trước!

Ông trời vẫn không cảm thông,

mưa trở nên thê lương mịt mờ,

chung quanh càng thêm quạnh quẽ.

Ánh đèn của một tiệm mì nhà

nào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ở

trong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.

Bên trong không có mấy người,

ngay cả một chút cảm giác ấm áp

cũng không có.

Lại Ngọc Lan đội mưa, bước

nhanh đến trước tiệm mì, nhìn qua

cửa kính, thấy bên trong có một

người phụ nữ tuổi chừng năm mươi,

mặc áo sơ mi tay ngắn màu xám

nhạt, quần dài màu đen, ngồi ở chỗ

gần cửa sổ, đôi tay đan vào nhau, có

chút hoảng sợ, có chút mất hồn, còn

có chút khổ sở nhìn mưa rơi ngoài

cửa sổ, nếp nhăn trên mặt bà, càng

tăng thêm vẻ tang thương, làm cho

bà trông thật yếu đuối và đáng

thương.

Trong lòng của Lại Ngọc Lan

đau xót, chậm rãi đứng tới bên cửa

sổ, nhẹ tay đỡ cửa kính trong suốt,

nhẹ nhàng quét qua, giống như khẽ

vuốt mặt của mẹ, không chịu đi vào.

Bà chủ tiệm đi tới trước mặt của

mẹ, hỏi: “Hôm nay bà muốn ăn gì?

Hay là đồ hộp?”

Mẹ có chút hoảng sợ ngẩng đầu

lên, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của bà chủ,

có chút ngượng ngùng cười nói:

“Tôi… Tôi… Tôi chờ con gái tới, tôi sẽ ăn.”

Bà chủ lạnh lùng nhìn bà một cái

mới xoay người rời di.

Hai mắt Lại Ngọc Lan đỏ lên,

nhìn bóng dáng của mẹ còng xuống,

nước mắt không nhịn được lăn dài

trên má, rồi nhanh chóng lau đi nước

mắt trên mặt, bước nhanh vào tiệm

mì, nhìn về phía bà chủ ở đầu kia nói:

“Bà chủ! Tôi muốn một chén mì thịt

nạm! Thêm thịt bò nạm!”

Lý Tú Lan lập tức ngầng đầu lên

nhìn con gái, cặp mắt đỏ lên lại vội

vàng cúi đầu.

Lại Ngọc Lan nhìn mẹ một cái,

mới chậm rãi đi tới ngồi ở trước mặt

mẹ, có chút đau lòng nói: “Một chén

mì bao nhiêu tiền vậy? Chỉ mấy đồng

thôi, đói bụng thì ăn trước.”

“Không có…” Lý Tú Lan vội vàng

cười khổ nhìn con gái nói: “Muốn đợi

con ăn chung.”

Lại Ngọc Lan nhìn bộ dáng mẹ

bất đắc dĩ như vậy, muốn nói gì đó

nhưng vẫn im lặng một lúc, đặt chai

rượu đỏ lên bàn, từ trong đồng phục

của mình, móc ra tiền lương tháng

này, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn,

đẩy tới trước mặt mẹ, mới nói:

“Người đàn ông kia… Đối với mẹ tốt

không?”

“Tốt…“ Hai mắt mẹ run rẩy nước

mắt, không dám khóc, chỉ nói: “Chỉ

là có lúc trong nhà không có tiền,

mẹ… mẹ bỏ công việc, ông ấy có

chút tức giận, chê mẹ không kiếm

được tiền.

Hôm nay… đuổi mẹ ra

ngoài, muốn mẹ nhất định phải mang

tiền trở về, nếu không sẽ không cho

mẹ vào nhà.”

Lại Ngọc Lan hiểu, gật đầu nói:

“Hiểu rồi… tiền trên bàn, mẹ đem đi

đi.

Không nhiều lắm, đủ cho mẹ

chống đỡ một thời gian, đến lúc đó

con sẽ tìm việc làm mới, sẽ cho mẹ.

Ông ta… còn đánh mẹ sao?”

Sau khi ba ngồi tù, mẹ liền tái giá

với một tay cờ bạc, chưa được năm

ba năm thì đã đánh mẹ rồi.

Lại Ngọc

Lan nhìn mẹ như vậy, hai mắt lập tức

trào nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Mẹ… Nếu thật sự không chịu nồi,

chúng ta cùng nhau sống đi, không

cần đi theo ông ta nữa, được không?

Con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ

thật tốt!”, cô sẽ vì mẹ mà làm tất cả

mọi chuyện.

Bà không nói gì chỉ lặng

lẽ ăn bát mì nóng hồi.

Biệt thự Hà gia.

“Cô ta là người xảy ra quan hệ

với Quang Long?” Một cô gái với mái

tóc quăn quyến rũ, mắt phượng lóe

lên, khẽ mím đôi môi hấp dẫn, trên

ngón trỏ đeo chiếc nhẫn kim cương

chạm vô lăng xe, mười ngón tay sơn

màu đen, ở trong toa xe, lóe lên ánh

sáng quỷ dị, hai mắt lộ ra không vui

nói.

“Đúng vậy!” Có một âm thanh

trong bóng tối truyền đến.

Cô chớp mắt, ánh mắt lộ ra ánh

sáng kì quái, vô hạn tàn nhẫn và

chiếm đoạt, môi đỏ mọng hé mở,

nhàn nhạt nói: “Phá hủy gương mặt

của cô ta cho tôi! Tôi muốn xem cô ta

có còn dám quyến rũ Long hay

không?

Người trong bóng tối quay đầu,

có chút do dự nhìn cô gái, nói: “Phá

hủy? Tạm thời vẫn chưa xác định

đến cùng cô ta có quan hệ với Tưởng

tiên sinh hay không… Nếu như bây

giờ phá hủy, Tưởng tiên sinh…”

“Làm ngay! Làm không được đề

lại dấu vết! Đề cho cô ta chết cũng

không biết xảy ra chuyện gì!” Cô đột

nhiên trợn to hai mắt, nhìn bộ dáng

Lại Ngọc Lan đứng ở trong mưa, gấp

gáp nhìn quanh giống như cô chỉ là

một hạt bụi trên thế giới này, bỏ đi,

đối với cái thế giới này cũng không

có một chút ảnh hưởng.

“Dạ!” Người đàn ông trong

bóng tối nhất thời đẩy cửa ra xe, đi

xuống xe, ném tàn thuốc trong tay,

nhìn về phía mấy người đàn ông nơi

xa, gật đầu một cái.

Bọn họ đứng ở

một bên cũng gật đầu một cái.

Lại Ngọc Lan lo lắng đứng ở

trong mưa, ngắm nhìn xung quanh

đường cái vẫn không có xe cộ nào,

cô khẽ c*n m** d***, mới vừa cất

bước đi tới ngã tư đường phía trước,

lại cảm giác sau lưng lạnh lẽo, cô đột

nhiên kỳ quái dừng bước, nhìn con

đường tối tăm phía trước, đáy lòng

có cảm giác sợ hãi khiến cho cô ôm

chặt chai rượu đỏ trong ngực, thở

gấp.

Bước chân sau lưng giống như

linh hồn nơi địa ngục, từ từ truyền

đến, mấy bóng đen đáng sợ ở dưới

ánh đèn hơi yếu, dần dần xuất hiện

xung quanh Lại Ngọc Lan.

œm: oan gia} Chương 5 Biển cổ lớn

Cổ họng của Lại Ngọc Lan khô

rát, con ngươi trừng lớn, nhìn bóng

đen kéo lê thật dài trên đất, lộ ra sự

đáng sợ lạnh lẽo làm cho đáy lòng cô

chợt lạnh, cắn răng một cái nhanh

chóng xoay người vừa nhìn mấy đàn

ông sắc mặt dữ tợn trước mặt, giống

như thần chết đang lạnh lùng nhìn

mình, nhất thời nghe lạnh thấu

xương, giật mình ôm chai rượu đỏ

nói: “Các người muốn làm gì? Các

người là ai, tôi không biết các người!

Tại sao cả tối vất vả đuổi theo tôi ?“

Một người cầm đầu đàn ông, im

lặng không lên tiếng, chỉ nhìn Lại

Ngọc Lan, lạnh lùng nói: “Hôm nay

dạy dỗ cô một chút, đề cho cô biết

22:52I8—]: mm 20/22

NHI 8n oan cia) Chương 5 Biến cố lớn

lợi hại, xem cô còn dám giành đồ của

người khác hay không?”

Anh ta nói xong, đột nhiên vặn

nấp bình thủy tỉnh trong tay, đồng

bạn ở sau lưng; cũng nghiêng người

lấy ra vài khăn lông trắng!

Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,

nhìn bình thủy tỉnh người đàn ông

trước mặt nắm trong tay, chất lỏng

trong suốt đung đưa, hoảng sợ đến

mức ánh mắt hoảng loạn, hồn vía lên

mây, nước mắt run rầy lăn xuống,

nhưng vẫn ôm chai rượu đỏ, từng

bước từng bước lui về phía sau, vừa

lui vừa khóc nói: “Đừng tới đây, tôi

không biết các người.

Tôi không biết

gì hết, tôi không biết gì hết! Anh ta

chỉ bảo tôi bảo vệ chai rượu đỏ, tôi

không biết gì hết…”

Cô nói vừa xong, đột nhiên sợ

xoay người, ôm chai rượu đỏ, phát

điên chạy về phía trước, vừa chạy

vừa kêu to: “Cứu mạng! Cứu mạng!

có người muốn giết tôi!”

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Xe chậm rãi khởi động, từ từ rờikhỏi cục cảnh sát.Lúc này Lại Ngọc Lan rốt cuộcthật dài thở phào nhẹ nhõm, cô tránhra khỏi Tưởng Quang Long một chút,phát điên quay kính xe xuống, thòđầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phíaxa như có điều cố ky đứng bên ngoàibức tường vệ sĩ, đang nghỉ ngờ nhìnmình, lại không dám vượt qua hàngrào nửa bước!Cô thật sự hả hê lùi đầu vào,ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệngvừa định lên tiếng cười to, lại nhìnthấy gương mặt của Tưởng QuangLong chôn một đống thuốc nổ, đãcắn răng nghiến lợi, sắc mặt của côthu lại, có chút ngượng ngùng nhìnanh.Tưởng Quang Long ôm vai, mặtlạnh nhìn xe hơi dọc theo con đườngtối tăm chạy tới phía trước, bầu trờivẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tứcgiận, nhưng vẫn kiểm chế cảm xúc,nhìn cô, cặp mắt anh sáng lên giốngdã thú, trầm giọng hỏi: “Cô muốn điđâu?”Lại Ngọc Lan nhìn ánh mắt kia,trái tim của mình không khỏi run rẩy,mới ha ha cười nói: “Ách… Thì ở phốxá sầm uất phía trước, dừng lại làđược rồi…”Sắc mặt Tưởng Quang Long lạicứng ngắc, giống như điểm báotrước bão táp, khẽ động môi nói:“Tiễn cô về nhà chứ? Nếu không,một chút nữa cô lại mất trí nhớ, làmbộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trởlại cục cảnh sát!”Lại Ngọc Lan l**m môi, nhìn anh,ha ha ha nói: “Không cần.Mọi ngườikhông phải rất quen, mới vừa rồi tôithật sự rất bất đắc dĩ! Ném tôi xuốngở phía trước là được rồi… Không cầnkhách khí, hiện tại tinh thần của tôirất tốt, tuyệt đối sẽ không đi cụccảnh sát! Tôi bảo đảm!”Chiếc Rolls Royce thắng gấp ởmột khu vườn chuối bên lề đường,Lại Ngọc Lan “a” một tiếng, quả thậtbị người ta ném xuống xe, lăn trênmặt đất ướt nhẹp, cảm xúc củaTưởng Quang Long quả thật bạophát, không thể nhịn được nữa, lúcđẩy Lại Ngọc Lan xuống xe, cònmuốn đưa tay kéo tây trang cô đangôm trong ngực!“Anh cho tôi cái này đi!” LạiNgọc Lan liều mạng không buôngtay, níu chặt tây trang này, kéo trở về,vừa kéo vừa kêu to: “Anh có tiền nhưvậy còn muốn để ý đến một cái áo à?”Tưởng Quang Long không lêntiếng, tay chợt buông lỏng!“A!” Cả người Lại Ngọc Lan ngãngồi trên đất, chai rượu đỏ kia độtnhiên từ trong tây trang rơi xuốnglăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồngtrên đường, ánh sáng đèn xe chiếurọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vôcùng quỷ dị!Lại Ngọc Lan nhìn chai rượu đỏkia, trong lòng chợt lạnh, sắc mặttức thì trắng bệch.Tưởng Quang Long cũng quayđầu nhìn về phía chai rượu đỏ kia,một chút kí ức tức khắc lóe lên trongđầu, giống như ánh sáng quỷ dị!“Làm phiền cô mang chai rượuđỏ này giao tận tay Tưởng lão Tổngtài khách sạn Á Châu.Nhớ kỹ! khôngnên qua tay người khác! Người thâncũng không cho phép! Ông ta nhấtđịnh sẽ đền đáp cho cô! Tôi thề! Đâylà tiền đánh cược cuối cùng trongcuộc đời tôi!” Lại Ngọc Lan nhớ tớinhững lời này, trong đầu lại lóe lênhình ảnh người đàn ông kia ngã vàotrong vũng máu, cô lập tức nhào tớitrước xe, ôm chai rượu đỏ vào trongngực, ôm rất chặt, có chút cố ky nhìnTưởng Quang Long bên trong xe nói:“Nhìn cái gì vậy? Rượu đỏ này là củatôi!”Hắn lạnh lùng nhìn Lại Ngọc Lanđứng ở dưới ánh sáng đèn xe, cặpmắt lóe lên ánh sáng hoảng sợ, hoàntoàn khác với nét giảo hoạt trước đó,anh im lặng, rũ mắt nhìn chai rượu đỏcô ôm trong ngực…Lại Ngọc Lan cúi thấp hơn, đôitay ở phía sau eo nắm chặt chai rượuđỏ kia, hoảng sợ đến mức trái timlạnh lẽo, cô đoán có lẽ chai rượu nàynhất định có một bí mật lớn kinhthiên động địa, có bắt đầu có chút losợ bí mật lớn này.Tưởng Quang Long nhìn chòngchọc cô thật lâu, rồi quay người lại,lạnh lùng bước đi.Bởi vì tối nay, hắnđã lãng phí thời gian, nên không cóthời gian để ý tới cô nữa, xoay ngườingồi vào xe, bảo người lái xe.Rốt cuộc cả đoàn xe chậm rãi rờiđi, ngay sau đó bầu trời rơi xuốngcơn mưa phùn lả tả, vầy trên ngườiLại Ngọc Lan, cô quay đầu, nhìnđoàn xe đi xa, rốt cuộc chậm rãi thởphào nhẹ nhõm, nhớ tới tất cả mọichuyện trải qua tối nay làm cho côđột nhiên mệt mỏi, suy nghĩ nguyhiểm tối nay cũng đã qua rồi chứ?Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn chairượu đỏ trong tay, ở trong màn đêmcàng sậm màu, cô có chút bất đắc dĩthở dài, thầm nghĩ: Người kia thật sựthông minh, biết tôi là người yêurượu, biết tôi sẽ không tùy tiện chàđạp một chai rượu đỏ, huống chỉ làrượu đỏ trăm năm.Nhưng phải làmgì đây? Rốt cuộc ai mới là Tưởng lãoTổng tài đây? Tôi nên giao nó cho ai?Anh quên mình đổi lấy rượu đỏ sao?Lại Ngọc Lan có chút mờ mịtquay đầu nhìn đoàn xe của TưởngQuang Long dần dần đi xa trênđường nhỏ tối tăm chỉ còn lại mộtmình, mưa rơi càng lúc càng lớn, côđành nhặt âu phục rơi trên mặt đất,che ở trên đầu của mình, đón thờitiết lạnh lẽo, ôm chặt chai rượu đỏ, ởtrên đường tối tăm, từng bước từngbước đi về phía trước.Cũng đúng lúc này, điện thoại diđộng vang lên.Lại Ngọc Lan lập tức đi tới trướcvườn chuối, mượn ba lá chuối chemưa cho mình, vội vàng cầm điệnthoại lên, kêu nhỏ: “Thế nào?” Cônghe điện thoại xong, lập tức đápmột tiếng, liền gấp gáp vọt vào trongmưa, chạy về phía trước!Ông trời vẫn không cảm thông,mưa trở nên thê lương mịt mờ,chung quanh càng thêm quạnh quẽ.Ánh đèn của một tiệm mì nhànào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ởtrong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.Bên trong không có mấy người,ngay cả một chút cảm giác ấm ápcũng không có.Lại Ngọc Lan đội mưa, bướcnhanh đến trước tiệm mì, nhìn quacửa kính, thấy bên trong có mộtngười phụ nữ tuổi chừng năm mươi,mặc áo sơ mi tay ngắn màu xámnhạt, quần dài màu đen, ngồi ở chỗgần cửa sổ, đôi tay đan vào nhau, cóchút hoảng sợ, có chút mất hồn, còncó chút khổ sở nhìn mưa rơi ngoàicửa sổ, nếp nhăn trên mặt bà, càngtăng thêm vẻ tang thương, làm chobà trông thật yếu đuối và đángthương.Trong lòng của Lại Ngọc Lanđau xót, chậm rãi đứng tới bên cửasổ, nhẹ tay đỡ cửa kính trong suốt,nhẹ nhàng quét qua, giống như khẽvuốt mặt của mẹ, không chịu đi vào.Bà chủ tiệm đi tới trước mặt củamẹ, hỏi: “Hôm nay bà muốn ăn gì?Hay là đồ hộp?”Mẹ có chút hoảng sợ ngẩng đầulên, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của bà chủ,có chút ngượng ngùng cười nói:“Tôi… Tôi… Tôi chờ con gái tới, tôi sẽ ăn.”Bà chủ lạnh lùng nhìn bà một cáimới xoay người rời di.Hai mắt Lại Ngọc Lan đỏ lên,nhìn bóng dáng của mẹ còng xuống,nước mắt không nhịn được lăn dàitrên má, rồi nhanh chóng lau đi nướcmắt trên mặt, bước nhanh vào tiệmmì, nhìn về phía bà chủ ở đầu kia nói:“Bà chủ! Tôi muốn một chén mì thịtnạm! Thêm thịt bò nạm!”Lý Tú Lan lập tức ngầng đầu lênnhìn con gái, cặp mắt đỏ lên lại vộivàng cúi đầu.Lại Ngọc Lan nhìn mẹ một cái,mới chậm rãi đi tới ngồi ở trước mặtmẹ, có chút đau lòng nói: “Một chénmì bao nhiêu tiền vậy? Chỉ mấy đồngthôi, đói bụng thì ăn trước.”“Không có…” Lý Tú Lan vội vàngcười khổ nhìn con gái nói: “Muốn đợicon ăn chung.”Lại Ngọc Lan nhìn bộ dáng mẹbất đắc dĩ như vậy, muốn nói gì đónhưng vẫn im lặng một lúc, đặt chairượu đỏ lên bàn, từ trong đồng phụccủa mình, móc ra tiền lương thángnày, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn,đẩy tới trước mặt mẹ, mới nói:“Người đàn ông kia… Đối với mẹ tốtkhông?”“Tốt…“ Hai mắt mẹ run rẩy nướcmắt, không dám khóc, chỉ nói: “Chỉlà có lúc trong nhà không có tiền,mẹ… mẹ bỏ công việc, ông ấy cóchút tức giận, chê mẹ không kiếmđược tiền.Hôm nay… đuổi mẹ rangoài, muốn mẹ nhất định phải mangtiền trở về, nếu không sẽ không chomẹ vào nhà.”Lại Ngọc Lan hiểu, gật đầu nói:“Hiểu rồi… tiền trên bàn, mẹ đem điđi.Không nhiều lắm, đủ cho mẹchống đỡ một thời gian, đến lúc đócon sẽ tìm việc làm mới, sẽ cho mẹ.Ông ta… còn đánh mẹ sao?”Sau khi ba ngồi tù, mẹ liền tái giávới một tay cờ bạc, chưa được nămba năm thì đã đánh mẹ rồi.Lại NgọcLan nhìn mẹ như vậy, hai mắt lập tứctrào nước mắt, nghẹn ngào nói:“Mẹ… Nếu thật sự không chịu nồi,chúng ta cùng nhau sống đi, khôngcần đi theo ông ta nữa, được không?Con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹthật tốt!”, cô sẽ vì mẹ mà làm tất cảmọi chuyện.Bà không nói gì chỉ lặnglẽ ăn bát mì nóng hồi.Biệt thự Hà gia.“Cô ta là người xảy ra quan hệvới Quang Long?” Một cô gái với máitóc quăn quyến rũ, mắt phượng lóelên, khẽ mím đôi môi hấp dẫn, trênngón trỏ đeo chiếc nhẫn kim cươngchạm vô lăng xe, mười ngón tay sơnmàu đen, ở trong toa xe, lóe lên ánhsáng quỷ dị, hai mắt lộ ra không vuinói.“Đúng vậy!” Có một âm thanhtrong bóng tối truyền đến.Cô chớp mắt, ánh mắt lộ ra ánhsáng kì quái, vô hạn tàn nhẫn vàchiếm đoạt, môi đỏ mọng hé mở,nhàn nhạt nói: “Phá hủy gương mặtcủa cô ta cho tôi! Tôi muốn xem cô tacó còn dám quyến rũ Long haykhông?Người trong bóng tối quay đầu,có chút do dự nhìn cô gái, nói: “Pháhủy? Tạm thời vẫn chưa xác địnhđến cùng cô ta có quan hệ với Tưởngtiên sinh hay không… Nếu như bâygiờ phá hủy, Tưởng tiên sinh…”“Làm ngay! Làm không được đềlại dấu vết! Đề cho cô ta chết cũngkhông biết xảy ra chuyện gì!” Cô độtnhiên trợn to hai mắt, nhìn bộ dángLại Ngọc Lan đứng ở trong mưa, gấpgáp nhìn quanh giống như cô chỉ làmột hạt bụi trên thế giới này, bỏ đi,đối với cái thế giới này cũng khôngcó một chút ảnh hưởng.“Dạ!” Người đàn ông trongbóng tối nhất thời đẩy cửa ra xe, đixuống xe, ném tàn thuốc trong tay,nhìn về phía mấy người đàn ông nơixa, gật đầu một cái.Bọn họ đứng ởmột bên cũng gật đầu một cái.Lại Ngọc Lan lo lắng đứng ởtrong mưa, ngắm nhìn xung quanhđường cái vẫn không có xe cộ nào,cô khẽ c*n m** d***, mới vừa cấtbước đi tới ngã tư đường phía trước,lại cảm giác sau lưng lạnh lẽo, cô độtnhiên kỳ quái dừng bước, nhìn conđường tối tăm phía trước, đáy lòngcó cảm giác sợ hãi khiến cho cô ômchặt chai rượu đỏ trong ngực, thởgấp.Bước chân sau lưng giống nhưlinh hồn nơi địa ngục, từ từ truyềnđến, mấy bóng đen đáng sợ ở dướiánh đèn hơi yếu, dần dần xuất hiệnxung quanh Lại Ngọc Lan.œm: oan gia} Chương 5 Biển cổ lớnCổ họng của Lại Ngọc Lan khôrát, con ngươi trừng lớn, nhìn bóngđen kéo lê thật dài trên đất, lộ ra sựđáng sợ lạnh lẽo làm cho đáy lòng côchợt lạnh, cắn răng một cái nhanhchóng xoay người vừa nhìn mấy đànông sắc mặt dữ tợn trước mặt, giốngnhư thần chết đang lạnh lùng nhìnmình, nhất thời nghe lạnh thấuxương, giật mình ôm chai rượu đỏnói: “Các người muốn làm gì? Cácngười là ai, tôi không biết các người!Tại sao cả tối vất vả đuổi theo tôi ?“Một người cầm đầu đàn ông, imlặng không lên tiếng, chỉ nhìn LạiNgọc Lan, lạnh lùng nói: “Hôm naydạy dỗ cô một chút, đề cho cô biết22:52I8—]: mm 20/22NHI 8n oan cia) Chương 5 Biến cố lớnlợi hại, xem cô còn dám giành đồ củangười khác hay không?”Anh ta nói xong, đột nhiên vặnnấp bình thủy tỉnh trong tay, đồngbạn ở sau lưng; cũng nghiêng ngườilấy ra vài khăn lông trắng!Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,nhìn bình thủy tỉnh người đàn ôngtrước mặt nắm trong tay, chất lỏngtrong suốt đung đưa, hoảng sợ đếnmức ánh mắt hoảng loạn, hồn vía lênmây, nước mắt run rầy lăn xuống,nhưng vẫn ôm chai rượu đỏ, từngbước từng bước lui về phía sau, vừalui vừa khóc nói: “Đừng tới đây, tôikhông biết các người.Tôi không biếtgì hết, tôi không biết gì hết! Anh tachỉ bảo tôi bảo vệ chai rượu đỏ, tôikhông biết gì hết…”Cô nói vừa xong, đột nhiên sợxoay người, ôm chai rượu đỏ, phátđiên chạy về phía trước, vừa chạyvừa kêu to: “Cứu mạng! Cứu mạng!có người muốn giết tôi!”

Chương 5: Biến Cố Lớn