Tác giả:

Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…

Chương 4: Yêu Cầu Lạ Lùng

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Cục cảnh sát!Rạng sáng, cục cảnh sát vôcùng náo nhiệt, Tổ chống m** d*mvà Tổ phòng chống tội phạm cũngnhanh chóng chạy về, vừa đi vào,nhìn thấy gần trăm vệ sĩ nhà họTưởng rối rít đứng ở bên ngoài cụccảnh sát, giống như binh sĩ chờ đợira trận!Ba thư ký của Tưởng QuangLong đứng ở bậc thang bên ngoàicục cảnh sát, khẩn cấp gọi điện thoạicủa mình, căn dặn các bộ phận hànhtay oan gia} Chương 4 Yêu câu lạ lùngchính, ngăn chặn truyền thông! Cònphải gọi điện thoại đến Nhà họTưởng, báo cáo tình hình cho ôngchủ, bà chủ!Bên ngoài Cục cảnh sát căngthằng bày ra trận địa thật lớn, nhưngbên trong cục cảnh sát lại vô cùngyên tĩnh!Bên trong đại sảnh thẩm vấn!Tưởng Quang Long mặt lạnhngồi ở trên ghế, hơi ôm vai nghiêngmặt nhìn Lại Ngọc Lan ở bên cạnh!Lại Ngọc Lan đi vào cục cảnhSát, ngược lại cả người tỉnh táo lại,trong ngực vẫn ôm tây trang củaTưởng Quang Long, dùng tây trang,đem chai rượu đỏ bí mật, bao bọccực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ người khácnhìn thấy lại sinh ra rắc rối.“Tưởng tiên sinh… Vẻ mặtTrưởng cục cảnh sát có chút căngthẳng đi vào, cảnh phục cũng mặckhông tốt lắm, cà vạt thắt hơi lệch,anh ta nhìn thoáng qua mười ngườitrong đoàn luật sư của Nhà họTưởng, sau đó khom lưng mỉm cườinói: “Tôi là Lưu Văn Chí, cục trưởngcục cảnh sát phụ trách thầm tra vụán này!”“Ừm!“ Tưởng Quang Long nhànnhạt đáp lời!“Vậy bây giờ, trước hết để cho(Gu” Gan vía CN Ưng s seu cau lạ TỚIđồng nghiệp chúng tôi ghi chép mộtchút, mời ngài hỗ trợ điều tra.“ Cụctrưởng như đang nịnh nọt, cười nóivới Tưởng Quang Long: “Chỉ là hỗtrợ điều tra…”Dường như Tưởng Quang Longmới là cấp trên của cục cảnh sát,ngửa mặt nói: “Bắt đầu đi.”“Vâng…” Cục trưởng lập tức gậtđầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cấpdưới.Cấp dưới hiểu, ngay lập tức gậtđầu, lấy ra bút máy, mở ra bản ghichép, hỏi: “Tên họ nữ?”“Lại Ngọc Lan !“ Lại Ngọc Lan_—.đáp lời.“Số tuổi?”SÀN”“Nghề nghiệp?”“Nhân viên tạp vụ Quán bar ““Tên họ nam?”“Tưởng Quang Long!”“Số tuổi?”köỢ:.“Nghề nghiệp?”“Chủ tịch tập đoàn khách sạnquốc tế Á Châu!”Lại Ngọc Lan nghe xong ánhmắt sáng lên, lập tức quay đầu nhìnTưởng Quang Long, nhớ tới lời dặncủa người đàn ông kia: “Giúp tôi tựmình mang nó giao tận tay choTưởng lão Tổng Tài Tập đoàn kháchsạn quốc tế Á Châu! Nhớ kỹ! Tuyệtđối không thể qua tay người khác!Cho dù là người thân cũng khôngcho: phép!“ Ánh mắt của cô nhấpnháy, đột nhiên ôm chặt chai rượuđỏ trong ngực, không biết nên làmsao cho phải.Tưởng Quang Long lập tức quayđầu lại, nhìn thấy ánh mắt của LạiNgọc Lan như vậy, hỏi: “Thế nào?Biết tôi à?““Không biết!“ Lại Ngọc Lan lậptức ôm chặt chai rượu đỏ trongngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quayđầu nhìn anh nói, “Anh… Có phải chacủa anh được gọi là Tưởng lão TổngTài hay không?” Con ngươi của LạiNgọc Lan trừng lớn nhìn TưởngQuang Long, rất sốt ruột hỏi!“Không phải!“ Tưởng QuangLong lập tức quay đầu lại nhìn LạiNgọc Lan, sắc mặt lạnh lẽo nói!Lại Ngọc Lan không lên tiếng,cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chútkì quái! “Vậy ai là Tưởng lão TổngTài?” Lại Ngọc Lan lại quay đầu nhìnTưởng Quang Long, hỏi!Tưởng Quang Long đột nhiên cóchút khó hiểu nhìn cô, nghỉ ngờ nói:“Thế nào? Chẳng lẽ cô có thân thếmờ mịt? Là con gái ruột của cha tôi,hay là cháu gái ruột của ông nội tôi?Sau đó, có phải cô muốn trích máunhận người thân hay không?”Lúc đầu Tưởng Quang Long còncó chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ôngnội và cha, anh có chút không vui.“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết,ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha củaanh sao?” Lại Ngọc Lan quay đầu lạinhìn Tưởng Quang Long.Sắc mặt của Tưởng Quang Longlạnh lếo, đôi tay nắm chặt tay vịnchiếc ghế, quay đầu lại nhìn cô nói:“Không thể trả lời!”“Thì thôi!” Lại Ngọc Lan khôngdám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chairượu đỏ, suy nghĩ một số chuyện.Viên cảnh sát có chút khôngvui!“Ai kiện ai vô lễ?“ Cảnh sát cầmbút lên, tiếp tục giải quyết công việc.“Lúc nãy anh ta vô lễ với tôi, Cònxé rách tay áo của tôi!” Lại Ngọc Lanlập tức nhìn về phía cảnh quan, cóchút tức giận nói!Cảnh sát giải quyết công việcchung, liếc nhìn Lại Ngọc Lan mộtcái, cầm bút lên chỉ về phía cô nói:“Cô có chứng cứ gì?”“Lúc nãy tôi đi vào phòng, anhta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôntôi, đè tôi ở trên bàn trà, còn kéo váycủa tôi! Anh nhìn xem, áo sơ mi cũngbị anh ta xé rách!” Lại Ngọc Lan lậptức nghiêng người tới trước, kéo áoSơ mi trên vai của mình bị xé nát,nhìn cảnh sát thật thà nói như họcsinh tiểu học!Cảnh sát liền quay đầu nhìnTưởng Quang Long !Tưởng Quang Long lạnh lùngđáp: “Đúng vậy!”Trưởng cục cảnh sát và cảnh sátđiều tra có chút giật mình nhìn anh,thư ký vừa muốn tiến lên nhưngTưởng Quang Long ngắn cản, tựmình có thể ứng phó nói: “Một mìnhtôi ở trong phòng bao riêng nghỉngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấyrây.Bởi vì tôi muốn yên lặng chờ bạngái của tôi tới, ai biết cô ấy thân lànhân viên tạp vụ quán bar cũngkhông gõ cửa, cứ như vậy đi vào, tôilầm tưởng cô ấy là bạn gái của tôinên ôm lấy cô ấy, làm chuyện thânmật mà người bình thường muốnlàm với người yêu là bình thường!“Cảnh sát xoay đầu lại nhìn LạiNgọc Lan.Ánh mắt của Lại Ngọc Lan nónglên, tay vỗ vào trên bàn, nhìn anh nói:“Tôi làm sao biết anh nói thật haygiả? Hai vợ chồng kết hôn, ngườichồng vẫn không thể cưỡng épngười vợ dấy? Anh nói thế nào thìchính là thế đó à? Mặc dù dáng dấptôi xinh đẹp, nhưng không thể cưỡngép tôi như vậy a, cưỡng ép xong lạikhông chịu nhận nợ?”Cả cục cảnh sát cũng lặng lẽ cúiđầu cười trộm.Tưởng Quang Long đột nhiêncười lạnh, quay đầu nhìn Lại NgọcLan nói: “Vậy tôi hỏi cô, lúc ấy ởtrong bóng tối, tôi nhào về phía cô thìtôi có hỏi cô là ai không?“Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn vềphía anh, nói: “Có!”Tưởng Quang Long hỏi tiếp:“Sau khi tôi biết rõ cô không phải làbạn gái của tôi, tôi có cưỡng ép côkhông?”“Không có…” Lại Ngọc Lan lạicúi đầu, giống như có chút nhàmchán cầm tay áo tây trang của anh,đem chai rượu đỏ quấn chặt hơn.“Nếu như tôi có ý đồ với cô, bâygiờ cô còn có thể ngồi ở trước mặtcảnh sát, lên tiếng phê phán tôisao?” Tưởng Quang Long tức giậnhỏi.Lại Ngọc Lan chớp mắt một cái,không biết nên nói gì.Cảnh sát tỉnh táo nhìn Lại NgọcLan nói: “Cô có lời muốn gì nóikhông?”Trên mặt Lại Ngọc Lan có chútkhông nén được tức giận.Cảnh sát lại nói: “Bởi vì ở bênngoài phòng đã bật đèn đỏ miễnquấy rầy, cô đi nhầm phòng củangười khác nên gây ra hiểu lầm, hơnnữa sau khi anh ấy phát hiện thânphận thật sự của cô cũng khôngcưỡng ép cô, đây là sự thật.Cho nêncũng không tạo thành hành động vôlễ, cô còn có chứng cứ kháckhông?”Lại Ngọc Lan quay đầu, mởtrừng hai mắt, nhìn người bên cạnh.Cảnh sát nhìn lại Lại Ngọc Lannói: “Cô nghĩ rõ ràng chưa? Nếu thậtsự không có, chuyện này chỉ là mộthiểu lầm, án kiện vô lễ, tôi đề nghị haingười giải hòa thôi.”Lại Ngọc Lan nghe lời này cũngchỉ nói: “Cho dù hiểu lầm thì hiểulầm đi, lần sau đừng hành động bừabãi như vậy! Không nên hở một chútlại nhào trên người người ta, vội vãnhư vậy làm gì?”Sắc mặt của Tưởng Quang Longcứng ngắc!Cảnh quan nhìn Lại Ngọc Lanmột cái, cúi đầu tiếp tục ghi chép,hỏi: “Tiếp theo, vụ án thứ hai, ngườinào kiện người nào hút bạch phiến,hút m* t**?”Tưởng Quang Long lập tức quayđầu lại nhìn Lại Ngọc Lan hỏi: “Cônhìn thấy tôi hút bạch phiến, hút matúy không?”“Tôi…” Lại Ngọc Lan có chútcăng thẳng nhìn Tưởng Quang Long,lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái,đột nhiên nhíu mày thật chặt, giốngnhư đầu thật đau, vươn tay, nhẹchống trán của mình, thở mạnh, hơithở yếu ớt nói: “Ôi chao, đầu đauquá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớtới, lúc ấy dường như phát hiện anhgiấu một bọc bạch phiến ở phía dướighế salon…”Sắc mặt của Tưởng Quang Longtối sầm lại, nhìn người này.“Còn có…” Lại Ngọc Lan đưatay chống trán, lại giả bộ nhức đầuxoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đaukhổ nói: “Dường như tôi còn nhớ…Anh còn có một túi m* t**, giấu ởtrong bình sứ màu lam…”Tưởng Quang Long ngửa mặtlên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiênvươn tay, nắm chặt bả vai của cô, đểcho cô tựa vào trong ngực của mìnhnhìn cô, vẻ mặt co quắp nói: “Cômuốn dây dưa không ngớt với tôisao?”Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, cóchút chột dạ cười nói: “Ôi chao,không phải ý này á.Nhưng anhkhông biết, trí nhớ của tôi nhất địnhrất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bénnhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làmtrong quán rượu, nhất định sẽ đụngphải một số khách hút bạch phiến,hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấumột vài thứ, chúng tôi nhất định biết!Nhưng mà… Trí nhớ của tôi khôngquá tốt, không nhớ rõ của ngườikhách nào để, tôi tùy tiện nói mộtmuốn dây dưa không ngớt với tôisao?”Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, cóchút chột dạ cười nói: “Ôi chao,không phải ý này á.Nhưng anhkhông biết, trí nhớ của tôi nhất địnhrất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bénnhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làmtrong quán rượu, nhất định sẽ đụngphải một số khách hút bạch phiến,hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấumột vài thứ, chúng tôi nhất định biết!Nhưng mà… Trí nhớ của tôi khôngquá tốt, không nhớ rõ của ngườikhách nào để, tôi tùy tiện nói mộtmuốn dây dưa không ngớt với tôisao?”Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, cóchút chột dạ cười nói: “Ôi chao,không phải ý này á.Nhưng anhkhông biết, trí nhớ của tôi nhất địnhrất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bénnhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làmtrong quán rượu, nhất định sẽ đụngphải một số khách hút bạch phiến,hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấumột vài thứ, chúng tôi nhất định biết!Nhưng mà… Trí nhớ của tôi khôngquá tốt, không nhớ rõ của ngườikhách nào để, tôi tùy tiện nói mộtngười… không ai có thể bắt tôi…”Ánh mắt của Tưởng Quang Longnheo lại, nhìn cặp mắt to linh độngcủa cô, chợt nhíu mày lông hỏi: “Chonên thế nào?”Lại Ngọc Lan lập tức l**m l**mmôi, nhìn anh, ngọt ngào, mềm mại,lấy lòng cười nói: “Đưa tôi một đoạnđường!”Tưởng Quang Long không hiểunhìn cô.Lại Ngọc Lan nhìn gương mặtlạnh lùng của Tưởng Quang Long,hơi miễn cưỡng cười, nói: “Tôi khôngcó tiền thuê xe, đã trễ thế này, khôngcó cách nào…”“Ý của cô là…” Tưởng QuangLong nghe Lại Ngọc Lan nói xong,nhìn cô nói: “Lúc nãy cô đi nhầm vàophòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnhsát nói tôi vô lễ với cô, sau đó cònkiện tôi hút m* t**, sau khi giằng covới tôi một buổi tối, bây giờ muốn tôitiễn cô về nhà? Còn có… Nếu như tôikhông tiễn cô về nhà, cô muốn vucáo tôi, giấu bạch phiến?” TưởngQuang Long chậm rãi cúi đầu, nhìncô, lông mày nhướng lên nói: “Cô cóbệnh à?”“Chẳng lẽ anh chê tôi không đủbản lĩnh làm anh bẽ mặt một trận?”Bộ dáng cô vô cùng kiên quyết, côgấp gáp nhìn mấy kẻ đàn ông nơibóng tối, đang gắt gao nhìn chằmchằm vào mình, giống như chỉ cầnmình rơi vào trong tay bọn họ, sẽđem mình băm ra! Dưới tình thế cấpbách, cô bị buộc bất đắc dĩ, lại mộtlần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìngương mặt đẹp trai của TưởngQuang Long, nói ra yêu cầu.Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui,cũng đứng ở đó châu đầu ghé tai.Nơi xa, mấy người đàn ông áođen càng thêm nghỉ ngờ nhìn bộdáng Lại Ngọc Lan , âm thầm nói:“Cô gái này không phải là người phụnữ của Tưởng Quang Long chứ?”Tưởng Quang Long ôm vai, lồngngực tức giận đến muốn nổ tungngồi ở trong xe Rolls Royce, hai mắtrối rắm rũ xuống, rốt cuộc mở miệngnói: “Lên xe!”Vẻ mặt của Lại Ngọc Lan thu lạingầng đầu lên, có chút không thể tinnhìn vẻ mặt cứng ngắc của TưởngQuang Long bên trong xe, đột nhiêncảm động cười một tiếng, ôm chairượu đỏ, chui tọt vào xe, thành côngthoát khỏi đám người bám đuôi.

Cục cảnh sát!

Rạng sáng, cục cảnh sát vô

cùng náo nhiệt, Tổ chống m** d*m

và Tổ phòng chống tội phạm cũng

nhanh chóng chạy về, vừa đi vào,

nhìn thấy gần trăm vệ sĩ nhà họ

Tưởng rối rít đứng ở bên ngoài cục

cảnh sát, giống như binh sĩ chờ đợi

ra trận!

Ba thư ký của Tưởng Quang

Long đứng ở bậc thang bên ngoài

cục cảnh sát, khẩn cấp gọi điện thoại

của mình, căn dặn các bộ phận hành

tay oan gia} Chương 4 Yêu câu lạ lùng

chính, ngăn chặn truyền thông! Còn

phải gọi điện thoại đến Nhà họ

Tưởng, báo cáo tình hình cho ông

chủ, bà chủ!

Bên ngoài Cục cảnh sát căng

thằng bày ra trận địa thật lớn, nhưng

bên trong cục cảnh sát lại vô cùng

yên tĩnh!

Bên trong đại sảnh thẩm vấn!

Tưởng Quang Long mặt lạnh

ngồi ở trên ghế, hơi ôm vai nghiêng

mặt nhìn Lại Ngọc Lan ở bên cạnh!

Lại Ngọc Lan đi vào cục cảnh

Sát, ngược lại cả người tỉnh táo lại,

trong ngực vẫn ôm tây trang của

Tưởng Quang Long, dùng tây trang,

đem chai rượu đỏ bí mật, bao bọc

cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ người khác

nhìn thấy lại sinh ra rắc rối.

“Tưởng tiên sinh… Vẻ mặt

Trưởng cục cảnh sát có chút căng

thẳng đi vào, cảnh phục cũng mặc

không tốt lắm, cà vạt thắt hơi lệch,

anh ta nhìn thoáng qua mười người

trong đoàn luật sư của Nhà họ

Tưởng, sau đó khom lưng mỉm cười

nói: “Tôi là Lưu Văn Chí, cục trưởng

cục cảnh sát phụ trách thầm tra vụ

án này!”

“Ừm!“ Tưởng Quang Long nhàn

nhạt đáp lời!

“Vậy bây giờ, trước hết để cho

(Gu” Gan vía CN Ưng s seu cau lạ TỚI

đồng nghiệp chúng tôi ghi chép một

chút, mời ngài hỗ trợ điều tra.“ Cục

trưởng như đang nịnh nọt, cười nói

với Tưởng Quang Long: “Chỉ là hỗ

trợ điều tra…”

Dường như Tưởng Quang Long

mới là cấp trên của cục cảnh sát,

ngửa mặt nói: “Bắt đầu đi.”

“Vâng…” Cục trưởng lập tức gật

đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp

dưới.

Cấp dưới hiểu, ngay lập tức gật

đầu, lấy ra bút máy, mở ra bản ghi

chép, hỏi: “Tên họ nữ?”

“Lại Ngọc Lan !“ Lại Ngọc Lan

_—.

đáp lời.

“Số tuổi?”

SÀN”

“Nghề nghiệp?”

“Nhân viên tạp vụ Quán bar “

“Tên họ nam?”

“Tưởng Quang Long!”

“Số tuổi?”

köỢ:.

“Nghề nghiệp?”

“Chủ tịch tập đoàn khách sạn

quốc tế Á Châu!”

Lại Ngọc Lan nghe xong ánh

mắt sáng lên, lập tức quay đầu nhìn

Tưởng Quang Long, nhớ tới lời dặn

của người đàn ông kia: “Giúp tôi tự

mình mang nó giao tận tay cho

Tưởng lão Tổng Tài Tập đoàn khách

sạn quốc tế Á Châu! Nhớ kỹ! Tuyệt

đối không thể qua tay người khác!

Cho dù là người thân cũng không

cho: phép!“ Ánh mắt của cô nhấp

nháy, đột nhiên ôm chặt chai rượu

đỏ trong ngực, không biết nên làm

sao cho phải.

Tưởng Quang Long lập tức quay

đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Lại

Ngọc Lan như vậy, hỏi: “Thế nào?

Biết tôi à?“

“Không biết!“ Lại Ngọc Lan lập

tức ôm chặt chai rượu đỏ trong

ngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quay

đầu nhìn anh nói, “Anh… Có phải cha

của anh được gọi là Tưởng lão Tổng

Tài hay không?” Con ngươi của Lại

Ngọc Lan trừng lớn nhìn Tưởng

Quang Long, rất sốt ruột hỏi!

“Không phải!“ Tưởng Quang

Long lập tức quay đầu lại nhìn Lại

Ngọc Lan, sắc mặt lạnh lẽo nói!

Lại Ngọc Lan không lên tiếng,

cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chút

kì quái! “Vậy ai là Tưởng lão Tổng

Tài?” Lại Ngọc Lan lại quay đầu nhìn

Tưởng Quang Long, hỏi!

Tưởng Quang Long đột nhiên có

chút khó hiểu nhìn cô, nghỉ ngờ nói:

“Thế nào? Chẳng lẽ cô có thân thế

mờ mịt? Là con gái ruột của cha tôi,

hay là cháu gái ruột của ông nội tôi?

Sau đó, có phải cô muốn trích máu

nhận người thân hay không?”

Lúc đầu Tưởng Quang Long còn

có chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ông

nội và cha, anh có chút không vui.

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết,

ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha của

anh sao?” Lại Ngọc Lan quay đầu lại

nhìn Tưởng Quang Long.

Sắc mặt của Tưởng Quang Long

lạnh lếo, đôi tay nắm chặt tay vịn

chiếc ghế, quay đầu lại nhìn cô nói:

“Không thể trả lời!”

“Thì thôi!” Lại Ngọc Lan không

dám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chai

rượu đỏ, suy nghĩ một số chuyện.

Viên cảnh sát có chút không

vui!

“Ai kiện ai vô lễ?“ Cảnh sát cầm

bút lên, tiếp tục giải quyết công việc.

“Lúc nãy anh ta vô lễ với tôi, Còn

xé rách tay áo của tôi!” Lại Ngọc Lan

lập tức nhìn về phía cảnh quan, có

chút tức giận nói!

Cảnh sát giải quyết công việc

chung, liếc nhìn Lại Ngọc Lan một

cái, cầm bút lên chỉ về phía cô nói:

“Cô có chứng cứ gì?”

“Lúc nãy tôi đi vào phòng, anh

ta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôn

tôi, đè tôi ở trên bàn trà, còn kéo váy

của tôi! Anh nhìn xem, áo sơ mi cũng

bị anh ta xé rách!” Lại Ngọc Lan lập

tức nghiêng người tới trước, kéo áo

Sơ mi trên vai của mình bị xé nát,

nhìn cảnh sát thật thà nói như học

sinh tiểu học!

Cảnh sát liền quay đầu nhìn

Tưởng Quang Long !

Tưởng Quang Long lạnh lùng

đáp: “Đúng vậy!”

Trưởng cục cảnh sát và cảnh sát

điều tra có chút giật mình nhìn anh,

thư ký vừa muốn tiến lên nhưng

Tưởng Quang Long ngắn cản, tự

mình có thể ứng phó nói: “Một mình

tôi ở trong phòng bao riêng nghỉ

ngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấy

rây.

Bởi vì tôi muốn yên lặng chờ bạn

gái của tôi tới, ai biết cô ấy thân là

nhân viên tạp vụ quán bar cũng

không gõ cửa, cứ như vậy đi vào, tôi

lầm tưởng cô ấy là bạn gái của tôi

nên ôm lấy cô ấy, làm chuyện thân

mật mà người bình thường muốn

làm với người yêu là bình thường!“

Cảnh sát xoay đầu lại nhìn Lại

Ngọc Lan.

Ánh mắt của Lại Ngọc Lan nóng

lên, tay vỗ vào trên bàn, nhìn anh nói:

“Tôi làm sao biết anh nói thật hay

giả? Hai vợ chồng kết hôn, người

chồng vẫn không thể cưỡng ép

người vợ dấy? Anh nói thế nào thì

chính là thế đó à? Mặc dù dáng dấp

tôi xinh đẹp, nhưng không thể cưỡng

ép tôi như vậy a, cưỡng ép xong lại

không chịu nhận nợ?”

Cả cục cảnh sát cũng lặng lẽ cúi

đầu cười trộm.

Tưởng Quang Long đột nhiên

cười lạnh, quay đầu nhìn Lại Ngọc

Lan nói: “Vậy tôi hỏi cô, lúc ấy ở

trong bóng tối, tôi nhào về phía cô thì

tôi có hỏi cô là ai không?“

Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn về

phía anh, nói: “Có!”

Tưởng Quang Long hỏi tiếp:

“Sau khi tôi biết rõ cô không phải là

bạn gái của tôi, tôi có cưỡng ép cô

không?”

“Không có…” Lại Ngọc Lan lại

cúi đầu, giống như có chút nhàm

chán cầm tay áo tây trang của anh,

đem chai rượu đỏ quấn chặt hơn.

“Nếu như tôi có ý đồ với cô, bây

giờ cô còn có thể ngồi ở trước mặt

cảnh sát, lên tiếng phê phán tôi

sao?” Tưởng Quang Long tức giận

hỏi.

Lại Ngọc Lan chớp mắt một cái,

không biết nên nói gì.

Cảnh sát tỉnh táo nhìn Lại Ngọc

Lan nói: “Cô có lời muốn gì nói

không?”

Trên mặt Lại Ngọc Lan có chút

không nén được tức giận.

Cảnh sát lại nói: “Bởi vì ở bên

ngoài phòng đã bật đèn đỏ miễn

quấy rầy, cô đi nhầm phòng của

người khác nên gây ra hiểu lầm, hơn

nữa sau khi anh ấy phát hiện thân

phận thật sự của cô cũng không

cưỡng ép cô, đây là sự thật.

Cho nên

cũng không tạo thành hành động vô

lễ, cô còn có chứng cứ khác

không?”

Lại Ngọc Lan quay đầu, mở

trừng hai mắt, nhìn người bên cạnh.

Cảnh sát nhìn lại Lại Ngọc Lan

nói: “Cô nghĩ rõ ràng chưa? Nếu thật

sự không có, chuyện này chỉ là một

hiểu lầm, án kiện vô lễ, tôi đề nghị hai

người giải hòa thôi.”

Lại Ngọc Lan nghe lời này cũng

chỉ nói: “Cho dù hiểu lầm thì hiểu

lầm đi, lần sau đừng hành động bừa

bãi như vậy! Không nên hở một chút

lại nhào trên người người ta, vội vã

như vậy làm gì?”

Sắc mặt của Tưởng Quang Long

cứng ngắc!

Cảnh quan nhìn Lại Ngọc Lan

một cái, cúi đầu tiếp tục ghi chép,

hỏi: “Tiếp theo, vụ án thứ hai, người

nào kiện người nào hút bạch phiến,

hút m* t**?”

Tưởng Quang Long lập tức quay

đầu lại nhìn Lại Ngọc Lan hỏi: “Cô

nhìn thấy tôi hút bạch phiến, hút ma

túy không?”

“Tôi…” Lại Ngọc Lan có chút

căng thẳng nhìn Tưởng Quang Long,

lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái,

đột nhiên nhíu mày thật chặt, giống

như đầu thật đau, vươn tay, nhẹ

chống trán của mình, thở mạnh, hơi

thở yếu ớt nói: “Ôi chao, đầu đau

quá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớ

tới, lúc ấy dường như phát hiện anh

giấu một bọc bạch phiến ở phía dưới

ghế salon…”

Sắc mặt của Tưởng Quang Long

tối sầm lại, nhìn người này.

“Còn có…” Lại Ngọc Lan đưa

tay chống trán, lại giả bộ nhức đầu

xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đau

khổ nói: “Dường như tôi còn nhớ…

Anh còn có một túi m* t**, giấu ở

trong bình sứ màu lam…”

Tưởng Quang Long ngửa mặt

lên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiên

vươn tay, nắm chặt bả vai của cô, để

cho cô tựa vào trong ngực của mình

nhìn cô, vẻ mặt co quắp nói: “Cô

muốn dây dưa không ngớt với tôi

sao?”

Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,

nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có

chút chột dạ cười nói: “Ôi chao,

không phải ý này á.

Nhưng anh

không biết, trí nhớ của tôi nhất định

rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén

nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm

trong quán rượu, nhất định sẽ đụng

phải một số khách hút bạch phiến,

hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấu

một vài thứ, chúng tôi nhất định biết!

Nhưng mà… Trí nhớ của tôi không

quá tốt, không nhớ rõ của người

khách nào để, tôi tùy tiện nói một

muốn dây dưa không ngớt với tôi

sao?”

Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,

nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có

chút chột dạ cười nói: “Ôi chao,

không phải ý này á.

Nhưng anh

không biết, trí nhớ của tôi nhất định

rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén

nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm

trong quán rượu, nhất định sẽ đụng

phải một số khách hút bạch phiến,

hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấu

một vài thứ, chúng tôi nhất định biết!

Nhưng mà… Trí nhớ của tôi không

quá tốt, không nhớ rõ của người

khách nào để, tôi tùy tiện nói một

muốn dây dưa không ngớt với tôi

sao?”

Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,

nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có

chút chột dạ cười nói: “Ôi chao,

không phải ý này á.

Nhưng anh

không biết, trí nhớ của tôi nhất định

rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén

nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm

trong quán rượu, nhất định sẽ đụng

phải một số khách hút bạch phiến,

hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấu

một vài thứ, chúng tôi nhất định biết!

Nhưng mà… Trí nhớ của tôi không

quá tốt, không nhớ rõ của người

khách nào để, tôi tùy tiện nói một

người… không ai có thể bắt tôi…”

Ánh mắt của Tưởng Quang Long

nheo lại, nhìn cặp mắt to linh động

của cô, chợt nhíu mày lông hỏi: “Cho

nên thế nào?”

Lại Ngọc Lan lập tức l**m l**m

môi, nhìn anh, ngọt ngào, mềm mại,

lấy lòng cười nói: “Đưa tôi một đoạn

đường!”

Tưởng Quang Long không hiểu

nhìn cô.

Lại Ngọc Lan nhìn gương mặt

lạnh lùng của Tưởng Quang Long,

hơi miễn cưỡng cười, nói: “Tôi không

có tiền thuê xe, đã trễ thế này, không

có cách nào…”

“Ý của cô là…” Tưởng Quang

Long nghe Lại Ngọc Lan nói xong,

nhìn cô nói: “Lúc nãy cô đi nhầm vào

phòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnh

sát nói tôi vô lễ với cô, sau đó còn

kiện tôi hút m* t**, sau khi giằng co

với tôi một buổi tối, bây giờ muốn tôi

tiễn cô về nhà? Còn có… Nếu như tôi

không tiễn cô về nhà, cô muốn vu

cáo tôi, giấu bạch phiến?” Tưởng

Quang Long chậm rãi cúi đầu, nhìn

cô, lông mày nhướng lên nói: “Cô có

bệnh à?”

“Chẳng lẽ anh chê tôi không đủ

bản lĩnh làm anh bẽ mặt một trận?”

Bộ dáng cô vô cùng kiên quyết, cô

gấp gáp nhìn mấy kẻ đàn ông nơi

bóng tối, đang gắt gao nhìn chằm

chằm vào mình, giống như chỉ cần

mình rơi vào trong tay bọn họ, sẽ

đem mình băm ra! Dưới tình thế cấp

bách, cô bị buộc bất đắc dĩ, lại một

lần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìn

gương mặt đẹp trai của Tưởng

Quang Long, nói ra yêu cầu.

Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui,

cũng đứng ở đó châu đầu ghé tai.

Nơi xa, mấy người đàn ông áo

đen càng thêm nghỉ ngờ nhìn bộ

dáng Lại Ngọc Lan , âm thầm nói:

“Cô gái này không phải là người phụ

nữ của Tưởng Quang Long chứ?”

Tưởng Quang Long ôm vai, lồng

ngực tức giận đến muốn nổ tung

ngồi ở trong xe Rolls Royce, hai mắt

rối rắm rũ xuống, rốt cuộc mở miệng

nói: “Lên xe!”

Vẻ mặt của Lại Ngọc Lan thu lại

ngầng đầu lên, có chút không thể tin

nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tưởng

Quang Long bên trong xe, đột nhiên

cảm động cười một tiếng, ôm chai

rượu đỏ, chui tọt vào xe, thành công

thoát khỏi đám người bám đuôi.

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Cục cảnh sát!Rạng sáng, cục cảnh sát vôcùng náo nhiệt, Tổ chống m** d*mvà Tổ phòng chống tội phạm cũngnhanh chóng chạy về, vừa đi vào,nhìn thấy gần trăm vệ sĩ nhà họTưởng rối rít đứng ở bên ngoài cụccảnh sát, giống như binh sĩ chờ đợira trận!Ba thư ký của Tưởng QuangLong đứng ở bậc thang bên ngoàicục cảnh sát, khẩn cấp gọi điện thoạicủa mình, căn dặn các bộ phận hànhtay oan gia} Chương 4 Yêu câu lạ lùngchính, ngăn chặn truyền thông! Cònphải gọi điện thoại đến Nhà họTưởng, báo cáo tình hình cho ôngchủ, bà chủ!Bên ngoài Cục cảnh sát căngthằng bày ra trận địa thật lớn, nhưngbên trong cục cảnh sát lại vô cùngyên tĩnh!Bên trong đại sảnh thẩm vấn!Tưởng Quang Long mặt lạnhngồi ở trên ghế, hơi ôm vai nghiêngmặt nhìn Lại Ngọc Lan ở bên cạnh!Lại Ngọc Lan đi vào cục cảnhSát, ngược lại cả người tỉnh táo lại,trong ngực vẫn ôm tây trang củaTưởng Quang Long, dùng tây trang,đem chai rượu đỏ bí mật, bao bọccực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ người khácnhìn thấy lại sinh ra rắc rối.“Tưởng tiên sinh… Vẻ mặtTrưởng cục cảnh sát có chút căngthẳng đi vào, cảnh phục cũng mặckhông tốt lắm, cà vạt thắt hơi lệch,anh ta nhìn thoáng qua mười ngườitrong đoàn luật sư của Nhà họTưởng, sau đó khom lưng mỉm cườinói: “Tôi là Lưu Văn Chí, cục trưởngcục cảnh sát phụ trách thầm tra vụán này!”“Ừm!“ Tưởng Quang Long nhànnhạt đáp lời!“Vậy bây giờ, trước hết để cho(Gu” Gan vía CN Ưng s seu cau lạ TỚIđồng nghiệp chúng tôi ghi chép mộtchút, mời ngài hỗ trợ điều tra.“ Cụctrưởng như đang nịnh nọt, cười nóivới Tưởng Quang Long: “Chỉ là hỗtrợ điều tra…”Dường như Tưởng Quang Longmới là cấp trên của cục cảnh sát,ngửa mặt nói: “Bắt đầu đi.”“Vâng…” Cục trưởng lập tức gậtđầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cấpdưới.Cấp dưới hiểu, ngay lập tức gậtđầu, lấy ra bút máy, mở ra bản ghichép, hỏi: “Tên họ nữ?”“Lại Ngọc Lan !“ Lại Ngọc Lan_—.đáp lời.“Số tuổi?”SÀN”“Nghề nghiệp?”“Nhân viên tạp vụ Quán bar ““Tên họ nam?”“Tưởng Quang Long!”“Số tuổi?”köỢ:.“Nghề nghiệp?”“Chủ tịch tập đoàn khách sạnquốc tế Á Châu!”Lại Ngọc Lan nghe xong ánhmắt sáng lên, lập tức quay đầu nhìnTưởng Quang Long, nhớ tới lời dặncủa người đàn ông kia: “Giúp tôi tựmình mang nó giao tận tay choTưởng lão Tổng Tài Tập đoàn kháchsạn quốc tế Á Châu! Nhớ kỹ! Tuyệtđối không thể qua tay người khác!Cho dù là người thân cũng khôngcho: phép!“ Ánh mắt của cô nhấpnháy, đột nhiên ôm chặt chai rượuđỏ trong ngực, không biết nên làmsao cho phải.Tưởng Quang Long lập tức quayđầu lại, nhìn thấy ánh mắt của LạiNgọc Lan như vậy, hỏi: “Thế nào?Biết tôi à?““Không biết!“ Lại Ngọc Lan lậptức ôm chặt chai rượu đỏ trongngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quayđầu nhìn anh nói, “Anh… Có phải chacủa anh được gọi là Tưởng lão TổngTài hay không?” Con ngươi của LạiNgọc Lan trừng lớn nhìn TưởngQuang Long, rất sốt ruột hỏi!“Không phải!“ Tưởng QuangLong lập tức quay đầu lại nhìn LạiNgọc Lan, sắc mặt lạnh lẽo nói!Lại Ngọc Lan không lên tiếng,cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chútkì quái! “Vậy ai là Tưởng lão TổngTài?” Lại Ngọc Lan lại quay đầu nhìnTưởng Quang Long, hỏi!Tưởng Quang Long đột nhiên cóchút khó hiểu nhìn cô, nghỉ ngờ nói:“Thế nào? Chẳng lẽ cô có thân thếmờ mịt? Là con gái ruột của cha tôi,hay là cháu gái ruột của ông nội tôi?Sau đó, có phải cô muốn trích máunhận người thân hay không?”Lúc đầu Tưởng Quang Long còncó chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ôngnội và cha, anh có chút không vui.“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết,ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha củaanh sao?” Lại Ngọc Lan quay đầu lạinhìn Tưởng Quang Long.Sắc mặt của Tưởng Quang Longlạnh lếo, đôi tay nắm chặt tay vịnchiếc ghế, quay đầu lại nhìn cô nói:“Không thể trả lời!”“Thì thôi!” Lại Ngọc Lan khôngdám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chairượu đỏ, suy nghĩ một số chuyện.Viên cảnh sát có chút khôngvui!“Ai kiện ai vô lễ?“ Cảnh sát cầmbút lên, tiếp tục giải quyết công việc.“Lúc nãy anh ta vô lễ với tôi, Cònxé rách tay áo của tôi!” Lại Ngọc Lanlập tức nhìn về phía cảnh quan, cóchút tức giận nói!Cảnh sát giải quyết công việcchung, liếc nhìn Lại Ngọc Lan mộtcái, cầm bút lên chỉ về phía cô nói:“Cô có chứng cứ gì?”“Lúc nãy tôi đi vào phòng, anhta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôntôi, đè tôi ở trên bàn trà, còn kéo váycủa tôi! Anh nhìn xem, áo sơ mi cũngbị anh ta xé rách!” Lại Ngọc Lan lậptức nghiêng người tới trước, kéo áoSơ mi trên vai của mình bị xé nát,nhìn cảnh sát thật thà nói như họcsinh tiểu học!Cảnh sát liền quay đầu nhìnTưởng Quang Long !Tưởng Quang Long lạnh lùngđáp: “Đúng vậy!”Trưởng cục cảnh sát và cảnh sátđiều tra có chút giật mình nhìn anh,thư ký vừa muốn tiến lên nhưngTưởng Quang Long ngắn cản, tựmình có thể ứng phó nói: “Một mìnhtôi ở trong phòng bao riêng nghỉngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấyrây.Bởi vì tôi muốn yên lặng chờ bạngái của tôi tới, ai biết cô ấy thân lànhân viên tạp vụ quán bar cũngkhông gõ cửa, cứ như vậy đi vào, tôilầm tưởng cô ấy là bạn gái của tôinên ôm lấy cô ấy, làm chuyện thânmật mà người bình thường muốnlàm với người yêu là bình thường!“Cảnh sát xoay đầu lại nhìn LạiNgọc Lan.Ánh mắt của Lại Ngọc Lan nónglên, tay vỗ vào trên bàn, nhìn anh nói:“Tôi làm sao biết anh nói thật haygiả? Hai vợ chồng kết hôn, ngườichồng vẫn không thể cưỡng épngười vợ dấy? Anh nói thế nào thìchính là thế đó à? Mặc dù dáng dấptôi xinh đẹp, nhưng không thể cưỡngép tôi như vậy a, cưỡng ép xong lạikhông chịu nhận nợ?”Cả cục cảnh sát cũng lặng lẽ cúiđầu cười trộm.Tưởng Quang Long đột nhiêncười lạnh, quay đầu nhìn Lại NgọcLan nói: “Vậy tôi hỏi cô, lúc ấy ởtrong bóng tối, tôi nhào về phía cô thìtôi có hỏi cô là ai không?“Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn vềphía anh, nói: “Có!”Tưởng Quang Long hỏi tiếp:“Sau khi tôi biết rõ cô không phải làbạn gái của tôi, tôi có cưỡng ép côkhông?”“Không có…” Lại Ngọc Lan lạicúi đầu, giống như có chút nhàmchán cầm tay áo tây trang của anh,đem chai rượu đỏ quấn chặt hơn.“Nếu như tôi có ý đồ với cô, bâygiờ cô còn có thể ngồi ở trước mặtcảnh sát, lên tiếng phê phán tôisao?” Tưởng Quang Long tức giậnhỏi.Lại Ngọc Lan chớp mắt một cái,không biết nên nói gì.Cảnh sát tỉnh táo nhìn Lại NgọcLan nói: “Cô có lời muốn gì nóikhông?”Trên mặt Lại Ngọc Lan có chútkhông nén được tức giận.Cảnh sát lại nói: “Bởi vì ở bênngoài phòng đã bật đèn đỏ miễnquấy rầy, cô đi nhầm phòng củangười khác nên gây ra hiểu lầm, hơnnữa sau khi anh ấy phát hiện thânphận thật sự của cô cũng khôngcưỡng ép cô, đây là sự thật.Cho nêncũng không tạo thành hành động vôlễ, cô còn có chứng cứ kháckhông?”Lại Ngọc Lan quay đầu, mởtrừng hai mắt, nhìn người bên cạnh.Cảnh sát nhìn lại Lại Ngọc Lannói: “Cô nghĩ rõ ràng chưa? Nếu thậtsự không có, chuyện này chỉ là mộthiểu lầm, án kiện vô lễ, tôi đề nghị haingười giải hòa thôi.”Lại Ngọc Lan nghe lời này cũngchỉ nói: “Cho dù hiểu lầm thì hiểulầm đi, lần sau đừng hành động bừabãi như vậy! Không nên hở một chútlại nhào trên người người ta, vội vãnhư vậy làm gì?”Sắc mặt của Tưởng Quang Longcứng ngắc!Cảnh quan nhìn Lại Ngọc Lanmột cái, cúi đầu tiếp tục ghi chép,hỏi: “Tiếp theo, vụ án thứ hai, ngườinào kiện người nào hút bạch phiến,hút m* t**?”Tưởng Quang Long lập tức quayđầu lại nhìn Lại Ngọc Lan hỏi: “Cônhìn thấy tôi hút bạch phiến, hút matúy không?”“Tôi…” Lại Ngọc Lan có chútcăng thẳng nhìn Tưởng Quang Long,lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái,đột nhiên nhíu mày thật chặt, giốngnhư đầu thật đau, vươn tay, nhẹchống trán của mình, thở mạnh, hơithở yếu ớt nói: “Ôi chao, đầu đauquá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớtới, lúc ấy dường như phát hiện anhgiấu một bọc bạch phiến ở phía dướighế salon…”Sắc mặt của Tưởng Quang Longtối sầm lại, nhìn người này.“Còn có…” Lại Ngọc Lan đưatay chống trán, lại giả bộ nhức đầuxoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đaukhổ nói: “Dường như tôi còn nhớ…Anh còn có một túi m* t**, giấu ởtrong bình sứ màu lam…”Tưởng Quang Long ngửa mặtlên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiênvươn tay, nắm chặt bả vai của cô, đểcho cô tựa vào trong ngực của mìnhnhìn cô, vẻ mặt co quắp nói: “Cômuốn dây dưa không ngớt với tôisao?”Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, cóchút chột dạ cười nói: “Ôi chao,không phải ý này á.Nhưng anhkhông biết, trí nhớ của tôi nhất địnhrất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bénnhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làmtrong quán rượu, nhất định sẽ đụngphải một số khách hút bạch phiến,hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấumột vài thứ, chúng tôi nhất định biết!Nhưng mà… Trí nhớ của tôi khôngquá tốt, không nhớ rõ của ngườikhách nào để, tôi tùy tiện nói mộtmuốn dây dưa không ngớt với tôisao?”Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, cóchút chột dạ cười nói: “Ôi chao,không phải ý này á.Nhưng anhkhông biết, trí nhớ của tôi nhất địnhrất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bénnhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làmtrong quán rượu, nhất định sẽ đụngphải một số khách hút bạch phiến,hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấumột vài thứ, chúng tôi nhất định biết!Nhưng mà… Trí nhớ của tôi khôngquá tốt, không nhớ rõ của ngườikhách nào để, tôi tùy tiện nói mộtmuốn dây dưa không ngớt với tôisao?”Lại Ngọc Lan ngẩng đầu lên,nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, cóchút chột dạ cười nói: “Ôi chao,không phải ý này á.Nhưng anhkhông biết, trí nhớ của tôi nhất địnhrất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bénnhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làmtrong quán rượu, nhất định sẽ đụngphải một số khách hút bạch phiến,hút m* t**, có lúc, bọn họ muốn giấumột vài thứ, chúng tôi nhất định biết!Nhưng mà… Trí nhớ của tôi khôngquá tốt, không nhớ rõ của ngườikhách nào để, tôi tùy tiện nói mộtngười… không ai có thể bắt tôi…”Ánh mắt của Tưởng Quang Longnheo lại, nhìn cặp mắt to linh độngcủa cô, chợt nhíu mày lông hỏi: “Chonên thế nào?”Lại Ngọc Lan lập tức l**m l**mmôi, nhìn anh, ngọt ngào, mềm mại,lấy lòng cười nói: “Đưa tôi một đoạnđường!”Tưởng Quang Long không hiểunhìn cô.Lại Ngọc Lan nhìn gương mặtlạnh lùng của Tưởng Quang Long,hơi miễn cưỡng cười, nói: “Tôi khôngcó tiền thuê xe, đã trễ thế này, khôngcó cách nào…”“Ý của cô là…” Tưởng QuangLong nghe Lại Ngọc Lan nói xong,nhìn cô nói: “Lúc nãy cô đi nhầm vàophòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnhsát nói tôi vô lễ với cô, sau đó cònkiện tôi hút m* t**, sau khi giằng covới tôi một buổi tối, bây giờ muốn tôitiễn cô về nhà? Còn có… Nếu như tôikhông tiễn cô về nhà, cô muốn vucáo tôi, giấu bạch phiến?” TưởngQuang Long chậm rãi cúi đầu, nhìncô, lông mày nhướng lên nói: “Cô cóbệnh à?”“Chẳng lẽ anh chê tôi không đủbản lĩnh làm anh bẽ mặt một trận?”Bộ dáng cô vô cùng kiên quyết, côgấp gáp nhìn mấy kẻ đàn ông nơibóng tối, đang gắt gao nhìn chằmchằm vào mình, giống như chỉ cầnmình rơi vào trong tay bọn họ, sẽđem mình băm ra! Dưới tình thế cấpbách, cô bị buộc bất đắc dĩ, lại mộtlần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìngương mặt đẹp trai của TưởngQuang Long, nói ra yêu cầu.Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui,cũng đứng ở đó châu đầu ghé tai.Nơi xa, mấy người đàn ông áođen càng thêm nghỉ ngờ nhìn bộdáng Lại Ngọc Lan , âm thầm nói:“Cô gái này không phải là người phụnữ của Tưởng Quang Long chứ?”Tưởng Quang Long ôm vai, lồngngực tức giận đến muốn nổ tungngồi ở trong xe Rolls Royce, hai mắtrối rắm rũ xuống, rốt cuộc mở miệngnói: “Lên xe!”Vẻ mặt của Lại Ngọc Lan thu lạingầng đầu lên, có chút không thể tinnhìn vẻ mặt cứng ngắc của TưởngQuang Long bên trong xe, đột nhiêncảm động cười một tiếng, ôm chairượu đỏ, chui tọt vào xe, thành côngthoát khỏi đám người bám đuôi.

Chương 4: Yêu Cầu Lạ Lùng