Tác giả:

Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…

Chương 17: May Mắn

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Lại Ngọc Lan còn chưa tỉnh hồn,thở dài một hơi tựa vào trên giá lynhắm mắt lại, muốn tỉnh táo một lát.Đúng là oan gia bao giờ cũng ngõhẹp.Cô ngầng đầu lên nhìn thấyNgọc Nhu đang trợn to hai mắt, ngâyngốc nhìn mình, lại còn có vẻ rấtnghiêm túc đứng ở bên cạnh LạiNgọc Lan, nhìn cô giống như nhìnquái vật!Lại Ngọc Lan quay mặt sang,nhìn thấy ánh mắt kì quái của NgọcNhu, cô liền có chút nhộn nhạo,vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên mátrái của mình, lo lắng không phảiNgọc Nhu đã phát hiện ra cái gìchứ…Cô… Rốt cuộc là ai?“ Ngọc Nhuhạ thấp giọng, nhìn Lại Ngọc Lan,thần thần bí bí hỏi.Ngọc Lan trợn to hai mắt, hơicần thận nhìn Ngọc Nhu, đang suynghĩ xem cô biết cái gì hay không?Mặc dù lo lắng như vậy nhưng côvẫn bình tĩnh cười cười, nói: “Tôi…Tôi tên là Lan, làm việc ở hầm rượu,là nhân viên mới… Cô không biết sao?”“Không thể nào!” Ngọc Nhu lậptức nhìn Lại Ngọc Lan, sững sờ nói:“Lúc nãy cô hiểu biết nhiều như vậy,làm sao tới nơi này làm việc được.Lúc nãy tôi sắp bị hù chết, vấn đềnày, người bình thường không trả lờiđược đâu! Cô làm sao biết? Nhấtđịnh cô không phải người tầmthường!”Lại Ngọc Lan quay mặt sang,nhìn vẻ mặt rất cố chấp và ngâyngốc của Ngọc Nhu, cô cũng khôngnhịn được nở nụ cười nói: “Cái nàyrất đơn giản.Tôi đã học qua một ít,cha tôi là chuyên gia rượu.”“Trời ạ! Cô thật lợi hại.Cô đãcứu tất cả chúng tôi.” Ngọc Nhu thậtsự sùng bái Lại Ngọc Lan như thần,cô lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnhLại Ngọc Lan, khe khẽ nói: “Lúc nãynhờ có cô, tôi mới tránh được mộtkiếp nạn! Cô yên tâm, tôi sẽ khônggiành công, tôi sẽ đi nói với quản lýchuyện chính là cô trả lời! Để quản lýthưởng cho cô!”Lại Ngọc Lan lập tức ngăn cảnNgọc Nhu, có chút căng thằng nói:“Không cần đâu, thật đó.Bởi vì tôicũng chỉ đọc theo tài liệu thôi, khôngcó gì đáng đề khen thưởng, hơn nữalúc tôi tới nơi này làm việc, quản lýđã căn dặn, bảo tôi không đượcquan tâm đến việc không quan hệ gìtới mình, nếu như tôi quan tâm, mặckệ là tôi hay là đối phương, đều phảibị phạt!”“Vậy tôi không nói nữa!” NgọcNhu vội vàng đáp ứng.Trong lòng của Lại Ngọc Lan ấmáp, nhìn Ngọc Nhu hiền lành đángyêu như vậy, liền buông lỏng cườinói: “Cám ơn cô.”Ngọc Nhu lập tức nắm chặtcánh tay Lan, căng thẳng giống nhưđược xem phim nói: “Cô cũng khôngbiết! Lúc cái ly kia rớt xuống, chúngtôi cũng căng thẳng, trong cổ họnggiống như nuốt phải trứng gà, chorằng cô sẽ không chụp được cái lykia, nghĩ tới cô thật sự xong rồi!Không ngờ Tổng Giám đốc nhanhchóng đi lên trước, rất dễ dàng ômcô vào trong ngực, sau đó còn chụpđược cái ly kia.Cảnh tượng đó thậtlà lãng mạn!”Trên mặt Ngọc Nhu hiện lên vẻngây ngốc, cuồng nhiệt lại gần LạiNgọc Lan, sốt ruột hỏi: “Lúc nãy côcó cảm giác tim đập nhanh haykhông? Cô biết không? Anh ấy làngười đàn ông đẹp trai nhất Kháchsạn Á Châu, là người tình trongmộng của tất cả nữ đồng nghiệpchúng ta!”Lại Ngọc Lan không nhịn đượcnhớ tới cảm giác ba năm trước dây,một đêm tối tăm, anh ôm mình vàotrong ngực, ép buộc hôn, khi đó,cũng giống như lúc này, bá đạo,chiếm đoạt, tê dại…“Tại sao cô không nói lời nào?”Ngọc Nhu nhìn Lại Ngọc Lan, ngạcnhiên hỏi.Lại Ngọc Lan chỉ cười nhẹ, cúiđầu, sắc mặt hơi ảm đạm nói: “Tôikhông có thói quen nằm mơ, nhất làmơ xa vời… Mẫu người như TổngGiám đốc không phải để cho nhữngngười như chúng ta ảo tưởng…”Ngọc Nhu vẫn hào hứng nói:“Cô yên tâm đi, mặt mũi của cô xinhđẹp như vậy, lại thông minh như vậy,ở khách sạn chúng ta, tương lai nhấtđịnh có tiền đồ đấy!”Hai mắt Lại Ngọc Lan lóe lên,nhớ tới trong ba năm qua, mình làmtất cả công việc nơi bóng tối, sốngđầu đường xó chợ, không có ngườinào chấp nhận nhận một một cô gáibị hủy hoại gương mặt, ngoại trừ khohàng dưới lòng đất, hay làm việc vặttrong một tiệm giầy, thậm chí trongđêm mưa lạnh, mạo hiểm xách theorương giây, cả người ướt róc rách,khi tất cả mọi người đều tan tầm,một mình cầm máy sấy thổi khô đôigiầy ướt nhẹp, đó là những đêm côđơn, những ngày tháng có rượu đỏcàng ngày càng rời khỏi mình thật xa.Buổi chiều, bên ngoài cực kỳnáo nhiệt, Lại Ngọc Lan một mìnhlặng yên núp ở trong hầm rượu, ánhđè pha lê chiếu xuống, cầm lên khănlông sạch sẽ, đem những cái ly máyvừa mới rửa sạch, lau từng cái, vừalau vừa nở nụ cười, thỉnh thoảngngầng đầu lên nhìn đồng hồ treo trêntường, còn năm phút nữa mình cóthể tan việc nhưng vào lúc này, NgọcNhu đột nhiên loạng choạng xôngvào, vừa khóc vừa đi về phía Lan cầucứu nói: “Lan!!! Làm thế nào? Cứutôi, tôi xong rồi!!”Lại Ngọc Lan nhanh chóng đểxuống khăn ăn và ly, lập tức đỡ thânthể của cô, quan tâm hỏi: “Xảy rachuyện gì?”Ngọc Nhu rơi nước mắt lã chãkhóc nói: “Lúc nãy trợ lý củaLaurence gọi điện thoại tới cho tôibiết, một chút nữa bữa tiệc của Thủtướng, muốn cho tôi tham gia hầurượu!! Tôi làm thế nào? Tôi khôngbiết a!!”Lại Ngọc Lan sửng sốt!Bóng đêm dần dần phủ xuống!Một dàn hợp xướng trình diễnnhạc khúc du dương vang lên trongđại sảnh khách sạn xa hoa, dudương ở trên mặt biển.Vô số chiếc xe sang trọng nổitiếng từ từ dừng ở trước thảm đỏKhách sạn Á Châu, trợ lý Giám đốcdẫn đầu các nhân viên lễ tân và nhânviên bộ phận lễ nghi, cùng với cáckhách quý bước xuống từ nhữngchiếc xe sang trọng, đưa tới lầu haisảnh tiệc xa hoa.Lúc này bên trong sảnh tiệc xahoa đã tập trung vô số giới doanhthương nổi tiếng, cùng với siêu sao,thậm chí có đặc phái viên nướcngoài cùng tham gia bữa tiệc sangtrọng không kể xiết…“Được rồi, được rồi, đừngkhóc!” Lại Ngọc Lan căng thằng ômkhuôn mặt nhỏ nhắn khóc đầy nướcmắt của Ngọc Nhu, bật cười nói:“Không có việc gì, không có việc gì,tôi sẽ giúp cho cô! Cứ tự tin lên! Yêntâm!”Ngọc Nhu nghe lời này cùngnhìn ánh mắt kiên định của Lại NgọcLan, nước mắt lăn xuống chỉ gật đầumột cái!“Đi đi!“ Lại Ngọc Lan nhẹ nângkhuôn mặt nhỏ bé của Ngọc Nhu,nhìn tai nghe trong lỗ tai của cô, liềndặn dò nói: “Chú ý tai nghe, khôngđể cho nó rớt ra, nghe kỹ lời của tôinói, vào lúc này ngàn vạn lần khôngđược hốt hoảng, biết không?”“Ừm!” Ngọc Nhu ngây ngô gậtđầu, sau đó hít hít đỏ bừng lỗ mũi,chỉnh sửa đồng phục màu trắng vừamới thay một chút, bất đắc dĩ đi ra,lại có chút không yên lòng xoayngười nhìn Lại Ngọc Lan nấp ở trongmột góc thang lầu, nhìn mình cườikhích lệ, cô chỉ đành phải im lặng đira ngoài.Lại Ngọc Lan nhìn Ngọc Nhuchậm rãi đi về phía hành lang sángrực đi về phía đại sảnh bữa tiệc, haitròng mắt của cô đỏ bừng, không lêntiếng, ngồi xổm ở trong một góc cầuthang, đôi tay ôm đầu gối, ngầng đầunhìn một cửa sổ nho nhỏ trên lối đicầu thang, trăng sáng màu bạc thậtto chiếu rọi khuôn mặt không trọnvẹn của mình, cô nở nụ cười nhàn nhạt.“Thủ tướng đến rồi!”Từ cửa chính, Thủ tướng đi cùngcác quan chức và đặc cảnh, vô cùnguy nghiêm thẳng bước đi tới, bêncạnh là vợ và cháu gái cưng củamình, bên cạnh là Tưởng QuangLong mặc âu phục màu bạc, áo sơ miđen, đeo cà vạt màu trắng, ăn mặctheo phong cách Châu Âu, cả ngườiphát ra hơi thở tôn quý vương giả, đibên cạnh Thủ tướng, khí thế khôngthua kém chút nào…Lê Vĩ là người kế nghiệp mà Thủtướng thích nhất, mặc âu phục màutrắng, bên cạnh là người vợ xinh đẹp,mỉm cười đứng phía bên phải Thủtướng, Hà Tuệ Trinh vừa tựa vào bêncạnh chồng, thỉnh thoảng vừa dùngánh mắt dịu dàng và mộ nhìn bónglưng to lớn cao ngạo của TưởngQuang Long, nhớ tới người đàn ôngnày, vừa mới rồi còn ngọt ngào ômhôn mình cô không nhịn được nétmặt cười tươi như hoa.Tưởng Quang Long mỉm cườilấy thân phận của chủ nhà, tự mìnhmời Thủ tướng trong tiếng vỗ taycủa mọi người, ngồi vào vị trí đầutiên dành cho khách quý!Thủ tướng mỉm cười gật đầucùng vợ và cháu gái đi về phía vị tríđầu não chiếc bàn hình bầu dục giữasảnh tiệc, ngồi xuống, vợ ngồi phíabên phải, cháu gái lần lượt ngôixuống, sau đó mới đến chồng chưacưới của mình, sau đó tới Lê Vĩ, HàTuệ Trinh, rồi tới các quan chức…Bên trong sảnh tiệc, lúc đầu âmnhạc sống động lúc này chuyểnthành tiếng đàn Violin lãng mạn nhẹnhàng, quanh quần trong cả sảnhtiệc.Thủ tướng vừa nhận lấy khănnóng lau tay, vừa mỉm cười nhìn vềphía Tưởng Quang Long đối diện bànăn, rất hứng thú cười nói: “TổngGiám đốc Tưởng, nghe nói vị hôn thêcủa ngài là con gái của Trần TổngGiám đốc tập đoàn Kiến trúc Châu Á.Hôm nay sao lại không nhìn thấy?Hà Tuệ Trinh ngồi ở bàn đối diện,nhìn về phía Tưởng Quang Long.Trên mặt Tưởng Quang Long hơinở nụ cười, nhìn về phía Thủ tướngnói: “ Từ trước đến giờ cô ấy chútrọng sự nghiệp, hiện tại đang bậntriển lãm thời trang mùa thu ở Paris.”Thủ tướng nghe vậy, cảm thấyvô cùng hứng thú cười nói: “ Theotôi được biết, các show triển lãm thờitrang, nhất là thời trang Paris cầnphải tốn thời gian không ngắn a.Tổng giám đốc Tưởng, ngài làm saochịu đựng nỗi khổ tương tư này?”Cả bàn ăn tất cả nhân vật nổitiếng chính giới cũng bật cười.“ Laurence tiên sinh đến!”Cô nhất thời kinh ngạc ngầngđầu lên nhìn thấy Laurence mặcđồng phục màu đen của khách sạn,đeo cà vạt màu xanh dương đậm,dẫn chuyên gia hầu rượu đi vào sảnhtiệc, vẻ mặt ông nghiêm túc liếc mắtnhìn Ngọc Nhu, nói: “ Đi theo tôi”Ngọc Nhu hoảng sợ đến sắcmặt trắng bệch, không dám khôngnghe, đi theo Laurence bước về phíamột cổng vòm khổng lồ của sảnhtiện, nhân viên lập tức đè xuống mậtmã, ai cánh cửa ầm ầm mở ra, hiện raở trước mắt mọi người đều là cácloại rượu nổi tiếng hàng đầu thế giới,có rượu đỏ, có sâm banh…..gồm tấtcả các năm của các nhà máy rượuđỏ nổi tiếng, toàn bộ bày ra ngaytrước mặt….“Nghe qua Học viện rượu ở xứWales chưa?” Laurence đột nhiênnhìn Ngọc Nhu chằm chằm, hỏi.“À?“ Ngọc Nhu kinh ngạc mộtchút, không biết trả lời thế nào.Lại Ngọc Lan lại kích động quỳtrên mặt dất, trên mặt lộ ra nụ cườinghẹn ngào, hưng phấn nói: “Nghequa! Học viện đào tạo chuyên giarượu ở Anh quốc! Là học viện đàotạo chuyên gia rượu tốt nhất thếgiới! Là học viện có uy tín nhất cấpgiấy chứng nhận hành nghề chuyêngia rượu đỏ!”“Nghe qua… là … Học viện đàotạo chuyên gia rượu ở Anh quốc…”Ngọc Nhu nhàn nhạt nói theo.Laurence mỉm cười hỏi: “Muốnđi không? Trông cô rất có tiền đồ.”Ngọc Nhu sửng sốt một chút,không biết trả lời thế nào.Lại Ngọc Lan nhất thời run rầy,hai mắt đỏ bừng ngồi dưới đất, đâylà học viện mình mơ ước, đã từng rấtcố gắng, rất cố gắng đi về phía conđường kia, rất vất vả, rất vất vả đitới…“Ách… Ngọc Nhu không biếttrả lời thế nào, mắt trừng thật to, suynghĩ.“Cần suy nghĩ lâu như vậy sao?Đây chính là nơi mỗi chuyên gia hầurượu đều mơ ước được di.”Laurence mỉm cười nói.Lại Ngọc Lan nghẹn ngào nói:“Ngọc Nhu! Đó là một nơi bất kỳngười nào thích rượu đỏ cũng mơước muốn di vào, nơi đó có rượungon nhất, giáo sư tốt nhất, sau khira ngoài, số mệnh và tương lai củacô sẽ hoàn toàn thay đổi, cô muốn đikhông?”.Ngọc Nhu trừng lớn con ngươi,suy nghĩ vấn đề này, lại nhìn về phíaLaurence, ai không yêu tiền đồ vôhạn, lòng của cô có chút dao động,lại nhìn Laurence, yếu ớt hỏi: “Tôi cóthể đi không?”Laurence cười nói: “Bây giờ côtạm thời không thể đi nhưng trongtương lai cô sẽ có cơ hội có thể đi,tối nay biểu hiện tốt một chút, nếu côcó thể vượt qua kỳ quan sát của tôi,tôi sẽ thay mặt Khách sạn Á Châuđồng ý, đề cử cô đến Học viên đàotạo chuyên gia hầu rượu Anh quốc,học tập rượu đỏ, sau khi về nước, kýhợp đồng cả đời! Cô cố gắng cho tốt,sẽ có cơ hội!”, nói rồi nhập tiệc cùngquan khách.Ngọc Nhu thấy Laurence di rồi,cô căng thẳng khẽ hỏi Lại Ngọc Lan:“Lan! Tôi có thể đi không?”Lại Ngọc Lan suy nghĩ trầm mặcđến quên cả hồi đáp.Ước mơ của côđã đến rất gần, cô lẽ nào lại đề tuột mất.

Lại Ngọc Lan còn chưa tỉnh hồn,

thở dài một hơi tựa vào trên giá ly

nhắm mắt lại, muốn tỉnh táo một lát.

Đúng là oan gia bao giờ cũng ngõ

hẹp.

Cô ngầng đầu lên nhìn thấy

Ngọc Nhu đang trợn to hai mắt, ngây

ngốc nhìn mình, lại còn có vẻ rất

nghiêm túc đứng ở bên cạnh Lại

Ngọc Lan, nhìn cô giống như nhìn

quái vật!

Lại Ngọc Lan quay mặt sang,

nhìn thấy ánh mắt kì quái của Ngọc

Nhu, cô liền có chút nhộn nhạo,

vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên má

trái của mình, lo lắng không phải

Ngọc Nhu đã phát hiện ra cái gì

chứ…

Cô… Rốt cuộc là ai?“ Ngọc Nhu

hạ thấp giọng, nhìn Lại Ngọc Lan,

thần thần bí bí hỏi.

Ngọc Lan trợn to hai mắt, hơi

cần thận nhìn Ngọc Nhu, đang suy

nghĩ xem cô biết cái gì hay không?

Mặc dù lo lắng như vậy nhưng cô

vẫn bình tĩnh cười cười, nói: “Tôi…

Tôi tên là Lan, làm việc ở hầm rượu,

là nhân viên mới… Cô không biết sao?”

“Không thể nào!” Ngọc Nhu lập

tức nhìn Lại Ngọc Lan, sững sờ nói:

“Lúc nãy cô hiểu biết nhiều như vậy,

làm sao tới nơi này làm việc được.

Lúc nãy tôi sắp bị hù chết, vấn đề

này, người bình thường không trả lời

được đâu! Cô làm sao biết? Nhất

định cô không phải người tầm

thường!”

Lại Ngọc Lan quay mặt sang,

nhìn vẻ mặt rất cố chấp và ngây

ngốc của Ngọc Nhu, cô cũng không

nhịn được nở nụ cười nói: “Cái này

rất đơn giản.

Tôi đã học qua một ít,

cha tôi là chuyên gia rượu.”

“Trời ạ! Cô thật lợi hại.

Cô đã

cứu tất cả chúng tôi.” Ngọc Nhu thật

sự sùng bái Lại Ngọc Lan như thần,

cô lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh

Lại Ngọc Lan, khe khẽ nói: “Lúc nãy

nhờ có cô, tôi mới tránh được một

kiếp nạn! Cô yên tâm, tôi sẽ không

giành công, tôi sẽ đi nói với quản lý

chuyện chính là cô trả lời! Để quản lý

thưởng cho cô!”

Lại Ngọc Lan lập tức ngăn cản

Ngọc Nhu, có chút căng thằng nói:

“Không cần đâu, thật đó.

Bởi vì tôi

cũng chỉ đọc theo tài liệu thôi, không

có gì đáng đề khen thưởng, hơn nữa

lúc tôi tới nơi này làm việc, quản lý

đã căn dặn, bảo tôi không được

quan tâm đến việc không quan hệ gì

tới mình, nếu như tôi quan tâm, mặc

kệ là tôi hay là đối phương, đều phải

bị phạt!”

“Vậy tôi không nói nữa!” Ngọc

Nhu vội vàng đáp ứng.

Trong lòng của Lại Ngọc Lan ấm

áp, nhìn Ngọc Nhu hiền lành đáng

yêu như vậy, liền buông lỏng cười

nói: “Cám ơn cô.”

Ngọc Nhu lập tức nắm chặt

cánh tay Lan, căng thẳng giống như

được xem phim nói: “Cô cũng không

biết! Lúc cái ly kia rớt xuống, chúng

tôi cũng căng thẳng, trong cổ họng

giống như nuốt phải trứng gà, cho

rằng cô sẽ không chụp được cái ly

kia, nghĩ tới cô thật sự xong rồi!

Không ngờ Tổng Giám đốc nhanh

chóng đi lên trước, rất dễ dàng ôm

cô vào trong ngực, sau đó còn chụp

được cái ly kia.

Cảnh tượng đó thật

là lãng mạn!”

Trên mặt Ngọc Nhu hiện lên vẻ

ngây ngốc, cuồng nhiệt lại gần Lại

Ngọc Lan, sốt ruột hỏi: “Lúc nãy cô

có cảm giác tim đập nhanh hay

không? Cô biết không? Anh ấy là

người đàn ông đẹp trai nhất Khách

sạn Á Châu, là người tình trong

mộng của tất cả nữ đồng nghiệp

chúng ta!”

Lại Ngọc Lan không nhịn được

nhớ tới cảm giác ba năm trước dây,

một đêm tối tăm, anh ôm mình vào

trong ngực, ép buộc hôn, khi đó,

cũng giống như lúc này, bá đạo,

chiếm đoạt, tê dại…

“Tại sao cô không nói lời nào?”

Ngọc Nhu nhìn Lại Ngọc Lan, ngạc

nhiên hỏi.

Lại Ngọc Lan chỉ cười nhẹ, cúi

đầu, sắc mặt hơi ảm đạm nói: “Tôi

không có thói quen nằm mơ, nhất là

mơ xa vời… Mẫu người như Tổng

Giám đốc không phải để cho những

người như chúng ta ảo tưởng…”

Ngọc Nhu vẫn hào hứng nói:

“Cô yên tâm đi, mặt mũi của cô xinh

đẹp như vậy, lại thông minh như vậy,

ở khách sạn chúng ta, tương lai nhất

định có tiền đồ đấy!”

Hai mắt Lại Ngọc Lan lóe lên,

nhớ tới trong ba năm qua, mình làm

tất cả công việc nơi bóng tối, sống

đầu đường xó chợ, không có người

nào chấp nhận nhận một một cô gái

bị hủy hoại gương mặt, ngoại trừ kho

hàng dưới lòng đất, hay làm việc vặt

trong một tiệm giầy, thậm chí trong

đêm mưa lạnh, mạo hiểm xách theo

rương giây, cả người ướt róc rách,

khi tất cả mọi người đều tan tầm,

một mình cầm máy sấy thổi khô đôi

giầy ướt nhẹp, đó là những đêm cô

đơn, những ngày tháng có rượu đỏ

càng ngày càng rời khỏi mình thật xa.

Buổi chiều, bên ngoài cực kỳ

náo nhiệt, Lại Ngọc Lan một mình

lặng yên núp ở trong hầm rượu, ánh

đè pha lê chiếu xuống, cầm lên khăn

lông sạch sẽ, đem những cái ly máy

vừa mới rửa sạch, lau từng cái, vừa

lau vừa nở nụ cười, thỉnh thoảng

ngầng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên

tường, còn năm phút nữa mình có

thể tan việc nhưng vào lúc này, Ngọc

Nhu đột nhiên loạng choạng xông

vào, vừa khóc vừa đi về phía Lan cầu

cứu nói: “Lan!!! Làm thế nào? Cứu

tôi, tôi xong rồi!!”

Lại Ngọc Lan nhanh chóng để

xuống khăn ăn và ly, lập tức đỡ thân

thể của cô, quan tâm hỏi: “Xảy ra

chuyện gì?”

Ngọc Nhu rơi nước mắt lã chã

khóc nói: “Lúc nãy trợ lý của

Laurence gọi điện thoại tới cho tôi

biết, một chút nữa bữa tiệc của Thủ

tướng, muốn cho tôi tham gia hầu

rượu!! Tôi làm thế nào? Tôi không

biết a!!”

Lại Ngọc Lan sửng sốt!

Bóng đêm dần dần phủ xuống!

Một dàn hợp xướng trình diễn

nhạc khúc du dương vang lên trong

đại sảnh khách sạn xa hoa, du

dương ở trên mặt biển.

Vô số chiếc xe sang trọng nổi

tiếng từ từ dừng ở trước thảm đỏ

Khách sạn Á Châu, trợ lý Giám đốc

dẫn đầu các nhân viên lễ tân và nhân

viên bộ phận lễ nghi, cùng với các

khách quý bước xuống từ những

chiếc xe sang trọng, đưa tới lầu hai

sảnh tiệc xa hoa.

Lúc này bên trong sảnh tiệc xa

hoa đã tập trung vô số giới doanh

thương nổi tiếng, cùng với siêu sao,

thậm chí có đặc phái viên nước

ngoài cùng tham gia bữa tiệc sang

trọng không kể xiết…

“Được rồi, được rồi, đừng

khóc!” Lại Ngọc Lan căng thằng ôm

khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đầy nước

mắt của Ngọc Nhu, bật cười nói:

“Không có việc gì, không có việc gì,

tôi sẽ giúp cho cô! Cứ tự tin lên! Yên

tâm!”

Ngọc Nhu nghe lời này cùng

nhìn ánh mắt kiên định của Lại Ngọc

Lan, nước mắt lăn xuống chỉ gật đầu

một cái!

“Đi đi!“ Lại Ngọc Lan nhẹ nâng

khuôn mặt nhỏ bé của Ngọc Nhu,

nhìn tai nghe trong lỗ tai của cô, liền

dặn dò nói: “Chú ý tai nghe, không

để cho nó rớt ra, nghe kỹ lời của tôi

nói, vào lúc này ngàn vạn lần không

được hốt hoảng, biết không?”

“Ừm!” Ngọc Nhu ngây ngô gật

đầu, sau đó hít hít đỏ bừng lỗ mũi,

chỉnh sửa đồng phục màu trắng vừa

mới thay một chút, bất đắc dĩ đi ra,

lại có chút không yên lòng xoay

người nhìn Lại Ngọc Lan nấp ở trong

một góc thang lầu, nhìn mình cười

khích lệ, cô chỉ đành phải im lặng đi

ra ngoài.

Lại Ngọc Lan nhìn Ngọc Nhu

chậm rãi đi về phía hành lang sáng

rực đi về phía đại sảnh bữa tiệc, hai

tròng mắt của cô đỏ bừng, không lên

tiếng, ngồi xổm ở trong một góc cầu

thang, đôi tay ôm đầu gối, ngầng đầu

nhìn một cửa sổ nho nhỏ trên lối đi

cầu thang, trăng sáng màu bạc thật

to chiếu rọi khuôn mặt không trọn

vẹn của mình, cô nở nụ cười nhàn nhạt.

“Thủ tướng đến rồi!”

Từ cửa chính, Thủ tướng đi cùng

các quan chức và đặc cảnh, vô cùng

uy nghiêm thẳng bước đi tới, bên

cạnh là vợ và cháu gái cưng của

mình, bên cạnh là Tưởng Quang

Long mặc âu phục màu bạc, áo sơ mi

đen, đeo cà vạt màu trắng, ăn mặc

theo phong cách Châu Âu, cả người

phát ra hơi thở tôn quý vương giả, đi

bên cạnh Thủ tướng, khí thế không

thua kém chút nào…

Lê Vĩ là người kế nghiệp mà Thủ

tướng thích nhất, mặc âu phục màu

trắng, bên cạnh là người vợ xinh đẹp,

mỉm cười đứng phía bên phải Thủ

tướng, Hà Tuệ Trinh vừa tựa vào bên

cạnh chồng, thỉnh thoảng vừa dùng

ánh mắt dịu dàng và mộ nhìn bóng

lưng to lớn cao ngạo của Tưởng

Quang Long, nhớ tới người đàn ông

này, vừa mới rồi còn ngọt ngào ôm

hôn mình cô không nhịn được nét

mặt cười tươi như hoa.

Tưởng Quang Long mỉm cười

lấy thân phận của chủ nhà, tự mình

mời Thủ tướng trong tiếng vỗ tay

của mọi người, ngồi vào vị trí đầu

tiên dành cho khách quý!

Thủ tướng mỉm cười gật đầu

cùng vợ và cháu gái đi về phía vị trí

đầu não chiếc bàn hình bầu dục giữa

sảnh tiệc, ngồi xuống, vợ ngồi phía

bên phải, cháu gái lần lượt ngôi

xuống, sau đó mới đến chồng chưa

cưới của mình, sau đó tới Lê Vĩ, Hà

Tuệ Trinh, rồi tới các quan chức…

Bên trong sảnh tiệc, lúc đầu âm

nhạc sống động lúc này chuyển

thành tiếng đàn Violin lãng mạn nhẹ

nhàng, quanh quần trong cả sảnh

tiệc.

Thủ tướng vừa nhận lấy khăn

nóng lau tay, vừa mỉm cười nhìn về

phía Tưởng Quang Long đối diện bàn

ăn, rất hứng thú cười nói: “Tổng

Giám đốc Tưởng, nghe nói vị hôn thê

của ngài là con gái của Trần Tổng

Giám đốc tập đoàn Kiến trúc Châu Á.

Hôm nay sao lại không nhìn thấy?

Hà Tuệ Trinh ngồi ở bàn đối diện,

nhìn về phía Tưởng Quang Long.

Trên mặt Tưởng Quang Long hơi

nở nụ cười, nhìn về phía Thủ tướng

nói: “ Từ trước đến giờ cô ấy chú

trọng sự nghiệp, hiện tại đang bận

triển lãm thời trang mùa thu ở Paris.”

Thủ tướng nghe vậy, cảm thấy

vô cùng hứng thú cười nói: “ Theo

tôi được biết, các show triển lãm thời

trang, nhất là thời trang Paris cần

phải tốn thời gian không ngắn a.

Tổng giám đốc Tưởng, ngài làm sao

chịu đựng nỗi khổ tương tư này?”

Cả bàn ăn tất cả nhân vật nổi

tiếng chính giới cũng bật cười.

“ Laurence tiên sinh đến!”

Cô nhất thời kinh ngạc ngầng

đầu lên nhìn thấy Laurence mặc

đồng phục màu đen của khách sạn,

đeo cà vạt màu xanh dương đậm,

dẫn chuyên gia hầu rượu đi vào sảnh

tiệc, vẻ mặt ông nghiêm túc liếc mắt

nhìn Ngọc Nhu, nói: “ Đi theo tôi”

Ngọc Nhu hoảng sợ đến sắc

mặt trắng bệch, không dám không

nghe, đi theo Laurence bước về phía

một cổng vòm khổng lồ của sảnh

tiện, nhân viên lập tức đè xuống mật

mã, ai cánh cửa ầm ầm mở ra, hiện ra

ở trước mắt mọi người đều là các

loại rượu nổi tiếng hàng đầu thế giới,

có rượu đỏ, có sâm banh…..

gồm tất

cả các năm của các nhà máy rượu

đỏ nổi tiếng, toàn bộ bày ra ngay

trước mặt….

“Nghe qua Học viện rượu ở xứ

Wales chưa?” Laurence đột nhiên

nhìn Ngọc Nhu chằm chằm, hỏi.

“À?“ Ngọc Nhu kinh ngạc một

chút, không biết trả lời thế nào.

Lại Ngọc Lan lại kích động quỳ

trên mặt dất, trên mặt lộ ra nụ cười

nghẹn ngào, hưng phấn nói: “Nghe

qua! Học viện đào tạo chuyên gia

rượu ở Anh quốc! Là học viện đào

tạo chuyên gia rượu tốt nhất thế

giới! Là học viện có uy tín nhất cấp

giấy chứng nhận hành nghề chuyên

gia rượu đỏ!”

“Nghe qua… là … Học viện đào

tạo chuyên gia rượu ở Anh quốc…”

Ngọc Nhu nhàn nhạt nói theo.

Laurence mỉm cười hỏi: “Muốn

đi không? Trông cô rất có tiền đồ.”

Ngọc Nhu sửng sốt một chút,

không biết trả lời thế nào.

Lại Ngọc Lan nhất thời run rầy,

hai mắt đỏ bừng ngồi dưới đất, đây

là học viện mình mơ ước, đã từng rất

cố gắng, rất cố gắng đi về phía con

đường kia, rất vất vả, rất vất vả đi

tới…

“Ách… Ngọc Nhu không biết

trả lời thế nào, mắt trừng thật to, suy

nghĩ.

“Cần suy nghĩ lâu như vậy sao?

Đây chính là nơi mỗi chuyên gia hầu

rượu đều mơ ước được di.”

Laurence mỉm cười nói.

Lại Ngọc Lan nghẹn ngào nói:

“Ngọc Nhu! Đó là một nơi bất kỳ

người nào thích rượu đỏ cũng mơ

ước muốn di vào, nơi đó có rượu

ngon nhất, giáo sư tốt nhất, sau khi

ra ngoài, số mệnh và tương lai của

cô sẽ hoàn toàn thay đổi, cô muốn đi

không?”.

Ngọc Nhu trừng lớn con ngươi,

suy nghĩ vấn đề này, lại nhìn về phía

Laurence, ai không yêu tiền đồ vô

hạn, lòng của cô có chút dao động,

lại nhìn Laurence, yếu ớt hỏi: “Tôi có

thể đi không?”

Laurence cười nói: “Bây giờ cô

tạm thời không thể đi nhưng trong

tương lai cô sẽ có cơ hội có thể đi,

tối nay biểu hiện tốt một chút, nếu cô

có thể vượt qua kỳ quan sát của tôi,

tôi sẽ thay mặt Khách sạn Á Châu

đồng ý, đề cử cô đến Học viên đào

tạo chuyên gia hầu rượu Anh quốc,

học tập rượu đỏ, sau khi về nước, ký

hợp đồng cả đời! Cô cố gắng cho tốt,

sẽ có cơ hội!”, nói rồi nhập tiệc cùng

quan khách.

Ngọc Nhu thấy Laurence di rồi,

cô căng thẳng khẽ hỏi Lại Ngọc Lan:

“Lan! Tôi có thể đi không?”

Lại Ngọc Lan suy nghĩ trầm mặc

đến quên cả hồi đáp.

Ước mơ của cô

đã đến rất gần, cô lẽ nào lại đề tuột mất.

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Lại Ngọc Lan còn chưa tỉnh hồn,thở dài một hơi tựa vào trên giá lynhắm mắt lại, muốn tỉnh táo một lát.Đúng là oan gia bao giờ cũng ngõhẹp.Cô ngầng đầu lên nhìn thấyNgọc Nhu đang trợn to hai mắt, ngâyngốc nhìn mình, lại còn có vẻ rấtnghiêm túc đứng ở bên cạnh LạiNgọc Lan, nhìn cô giống như nhìnquái vật!Lại Ngọc Lan quay mặt sang,nhìn thấy ánh mắt kì quái của NgọcNhu, cô liền có chút nhộn nhạo,vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên mátrái của mình, lo lắng không phảiNgọc Nhu đã phát hiện ra cái gìchứ…Cô… Rốt cuộc là ai?“ Ngọc Nhuhạ thấp giọng, nhìn Lại Ngọc Lan,thần thần bí bí hỏi.Ngọc Lan trợn to hai mắt, hơicần thận nhìn Ngọc Nhu, đang suynghĩ xem cô biết cái gì hay không?Mặc dù lo lắng như vậy nhưng côvẫn bình tĩnh cười cười, nói: “Tôi…Tôi tên là Lan, làm việc ở hầm rượu,là nhân viên mới… Cô không biết sao?”“Không thể nào!” Ngọc Nhu lậptức nhìn Lại Ngọc Lan, sững sờ nói:“Lúc nãy cô hiểu biết nhiều như vậy,làm sao tới nơi này làm việc được.Lúc nãy tôi sắp bị hù chết, vấn đềnày, người bình thường không trả lờiđược đâu! Cô làm sao biết? Nhấtđịnh cô không phải người tầmthường!”Lại Ngọc Lan quay mặt sang,nhìn vẻ mặt rất cố chấp và ngâyngốc của Ngọc Nhu, cô cũng khôngnhịn được nở nụ cười nói: “Cái nàyrất đơn giản.Tôi đã học qua một ít,cha tôi là chuyên gia rượu.”“Trời ạ! Cô thật lợi hại.Cô đãcứu tất cả chúng tôi.” Ngọc Nhu thậtsự sùng bái Lại Ngọc Lan như thần,cô lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnhLại Ngọc Lan, khe khẽ nói: “Lúc nãynhờ có cô, tôi mới tránh được mộtkiếp nạn! Cô yên tâm, tôi sẽ khônggiành công, tôi sẽ đi nói với quản lýchuyện chính là cô trả lời! Để quản lýthưởng cho cô!”Lại Ngọc Lan lập tức ngăn cảnNgọc Nhu, có chút căng thằng nói:“Không cần đâu, thật đó.Bởi vì tôicũng chỉ đọc theo tài liệu thôi, khôngcó gì đáng đề khen thưởng, hơn nữalúc tôi tới nơi này làm việc, quản lýđã căn dặn, bảo tôi không đượcquan tâm đến việc không quan hệ gìtới mình, nếu như tôi quan tâm, mặckệ là tôi hay là đối phương, đều phảibị phạt!”“Vậy tôi không nói nữa!” NgọcNhu vội vàng đáp ứng.Trong lòng của Lại Ngọc Lan ấmáp, nhìn Ngọc Nhu hiền lành đángyêu như vậy, liền buông lỏng cườinói: “Cám ơn cô.”Ngọc Nhu lập tức nắm chặtcánh tay Lan, căng thẳng giống nhưđược xem phim nói: “Cô cũng khôngbiết! Lúc cái ly kia rớt xuống, chúngtôi cũng căng thẳng, trong cổ họnggiống như nuốt phải trứng gà, chorằng cô sẽ không chụp được cái lykia, nghĩ tới cô thật sự xong rồi!Không ngờ Tổng Giám đốc nhanhchóng đi lên trước, rất dễ dàng ômcô vào trong ngực, sau đó còn chụpđược cái ly kia.Cảnh tượng đó thậtlà lãng mạn!”Trên mặt Ngọc Nhu hiện lên vẻngây ngốc, cuồng nhiệt lại gần LạiNgọc Lan, sốt ruột hỏi: “Lúc nãy côcó cảm giác tim đập nhanh haykhông? Cô biết không? Anh ấy làngười đàn ông đẹp trai nhất Kháchsạn Á Châu, là người tình trongmộng của tất cả nữ đồng nghiệpchúng ta!”Lại Ngọc Lan không nhịn đượcnhớ tới cảm giác ba năm trước dây,một đêm tối tăm, anh ôm mình vàotrong ngực, ép buộc hôn, khi đó,cũng giống như lúc này, bá đạo,chiếm đoạt, tê dại…“Tại sao cô không nói lời nào?”Ngọc Nhu nhìn Lại Ngọc Lan, ngạcnhiên hỏi.Lại Ngọc Lan chỉ cười nhẹ, cúiđầu, sắc mặt hơi ảm đạm nói: “Tôikhông có thói quen nằm mơ, nhất làmơ xa vời… Mẫu người như TổngGiám đốc không phải để cho nhữngngười như chúng ta ảo tưởng…”Ngọc Nhu vẫn hào hứng nói:“Cô yên tâm đi, mặt mũi của cô xinhđẹp như vậy, lại thông minh như vậy,ở khách sạn chúng ta, tương lai nhấtđịnh có tiền đồ đấy!”Hai mắt Lại Ngọc Lan lóe lên,nhớ tới trong ba năm qua, mình làmtất cả công việc nơi bóng tối, sốngđầu đường xó chợ, không có ngườinào chấp nhận nhận một một cô gáibị hủy hoại gương mặt, ngoại trừ khohàng dưới lòng đất, hay làm việc vặttrong một tiệm giầy, thậm chí trongđêm mưa lạnh, mạo hiểm xách theorương giây, cả người ướt róc rách,khi tất cả mọi người đều tan tầm,một mình cầm máy sấy thổi khô đôigiầy ướt nhẹp, đó là những đêm côđơn, những ngày tháng có rượu đỏcàng ngày càng rời khỏi mình thật xa.Buổi chiều, bên ngoài cực kỳnáo nhiệt, Lại Ngọc Lan một mìnhlặng yên núp ở trong hầm rượu, ánhđè pha lê chiếu xuống, cầm lên khănlông sạch sẽ, đem những cái ly máyvừa mới rửa sạch, lau từng cái, vừalau vừa nở nụ cười, thỉnh thoảngngầng đầu lên nhìn đồng hồ treo trêntường, còn năm phút nữa mình cóthể tan việc nhưng vào lúc này, NgọcNhu đột nhiên loạng choạng xôngvào, vừa khóc vừa đi về phía Lan cầucứu nói: “Lan!!! Làm thế nào? Cứutôi, tôi xong rồi!!”Lại Ngọc Lan nhanh chóng đểxuống khăn ăn và ly, lập tức đỡ thânthể của cô, quan tâm hỏi: “Xảy rachuyện gì?”Ngọc Nhu rơi nước mắt lã chãkhóc nói: “Lúc nãy trợ lý củaLaurence gọi điện thoại tới cho tôibiết, một chút nữa bữa tiệc của Thủtướng, muốn cho tôi tham gia hầurượu!! Tôi làm thế nào? Tôi khôngbiết a!!”Lại Ngọc Lan sửng sốt!Bóng đêm dần dần phủ xuống!Một dàn hợp xướng trình diễnnhạc khúc du dương vang lên trongđại sảnh khách sạn xa hoa, dudương ở trên mặt biển.Vô số chiếc xe sang trọng nổitiếng từ từ dừng ở trước thảm đỏKhách sạn Á Châu, trợ lý Giám đốcdẫn đầu các nhân viên lễ tân và nhânviên bộ phận lễ nghi, cùng với cáckhách quý bước xuống từ nhữngchiếc xe sang trọng, đưa tới lầu haisảnh tiệc xa hoa.Lúc này bên trong sảnh tiệc xahoa đã tập trung vô số giới doanhthương nổi tiếng, cùng với siêu sao,thậm chí có đặc phái viên nướcngoài cùng tham gia bữa tiệc sangtrọng không kể xiết…“Được rồi, được rồi, đừngkhóc!” Lại Ngọc Lan căng thằng ômkhuôn mặt nhỏ nhắn khóc đầy nướcmắt của Ngọc Nhu, bật cười nói:“Không có việc gì, không có việc gì,tôi sẽ giúp cho cô! Cứ tự tin lên! Yêntâm!”Ngọc Nhu nghe lời này cùngnhìn ánh mắt kiên định của Lại NgọcLan, nước mắt lăn xuống chỉ gật đầumột cái!“Đi đi!“ Lại Ngọc Lan nhẹ nângkhuôn mặt nhỏ bé của Ngọc Nhu,nhìn tai nghe trong lỗ tai của cô, liềndặn dò nói: “Chú ý tai nghe, khôngđể cho nó rớt ra, nghe kỹ lời của tôinói, vào lúc này ngàn vạn lần khôngđược hốt hoảng, biết không?”“Ừm!” Ngọc Nhu ngây ngô gậtđầu, sau đó hít hít đỏ bừng lỗ mũi,chỉnh sửa đồng phục màu trắng vừamới thay một chút, bất đắc dĩ đi ra,lại có chút không yên lòng xoayngười nhìn Lại Ngọc Lan nấp ở trongmột góc thang lầu, nhìn mình cườikhích lệ, cô chỉ đành phải im lặng đira ngoài.Lại Ngọc Lan nhìn Ngọc Nhuchậm rãi đi về phía hành lang sángrực đi về phía đại sảnh bữa tiệc, haitròng mắt của cô đỏ bừng, không lêntiếng, ngồi xổm ở trong một góc cầuthang, đôi tay ôm đầu gối, ngầng đầunhìn một cửa sổ nho nhỏ trên lối đicầu thang, trăng sáng màu bạc thậtto chiếu rọi khuôn mặt không trọnvẹn của mình, cô nở nụ cười nhàn nhạt.“Thủ tướng đến rồi!”Từ cửa chính, Thủ tướng đi cùngcác quan chức và đặc cảnh, vô cùnguy nghiêm thẳng bước đi tới, bêncạnh là vợ và cháu gái cưng củamình, bên cạnh là Tưởng QuangLong mặc âu phục màu bạc, áo sơ miđen, đeo cà vạt màu trắng, ăn mặctheo phong cách Châu Âu, cả ngườiphát ra hơi thở tôn quý vương giả, đibên cạnh Thủ tướng, khí thế khôngthua kém chút nào…Lê Vĩ là người kế nghiệp mà Thủtướng thích nhất, mặc âu phục màutrắng, bên cạnh là người vợ xinh đẹp,mỉm cười đứng phía bên phải Thủtướng, Hà Tuệ Trinh vừa tựa vào bêncạnh chồng, thỉnh thoảng vừa dùngánh mắt dịu dàng và mộ nhìn bónglưng to lớn cao ngạo của TưởngQuang Long, nhớ tới người đàn ôngnày, vừa mới rồi còn ngọt ngào ômhôn mình cô không nhịn được nétmặt cười tươi như hoa.Tưởng Quang Long mỉm cườilấy thân phận của chủ nhà, tự mìnhmời Thủ tướng trong tiếng vỗ taycủa mọi người, ngồi vào vị trí đầutiên dành cho khách quý!Thủ tướng mỉm cười gật đầucùng vợ và cháu gái đi về phía vị tríđầu não chiếc bàn hình bầu dục giữasảnh tiệc, ngồi xuống, vợ ngồi phíabên phải, cháu gái lần lượt ngôixuống, sau đó mới đến chồng chưacưới của mình, sau đó tới Lê Vĩ, HàTuệ Trinh, rồi tới các quan chức…Bên trong sảnh tiệc, lúc đầu âmnhạc sống động lúc này chuyểnthành tiếng đàn Violin lãng mạn nhẹnhàng, quanh quần trong cả sảnhtiệc.Thủ tướng vừa nhận lấy khănnóng lau tay, vừa mỉm cười nhìn vềphía Tưởng Quang Long đối diện bànăn, rất hứng thú cười nói: “TổngGiám đốc Tưởng, nghe nói vị hôn thêcủa ngài là con gái của Trần TổngGiám đốc tập đoàn Kiến trúc Châu Á.Hôm nay sao lại không nhìn thấy?Hà Tuệ Trinh ngồi ở bàn đối diện,nhìn về phía Tưởng Quang Long.Trên mặt Tưởng Quang Long hơinở nụ cười, nhìn về phía Thủ tướngnói: “ Từ trước đến giờ cô ấy chútrọng sự nghiệp, hiện tại đang bậntriển lãm thời trang mùa thu ở Paris.”Thủ tướng nghe vậy, cảm thấyvô cùng hứng thú cười nói: “ Theotôi được biết, các show triển lãm thờitrang, nhất là thời trang Paris cầnphải tốn thời gian không ngắn a.Tổng giám đốc Tưởng, ngài làm saochịu đựng nỗi khổ tương tư này?”Cả bàn ăn tất cả nhân vật nổitiếng chính giới cũng bật cười.“ Laurence tiên sinh đến!”Cô nhất thời kinh ngạc ngầngđầu lên nhìn thấy Laurence mặcđồng phục màu đen của khách sạn,đeo cà vạt màu xanh dương đậm,dẫn chuyên gia hầu rượu đi vào sảnhtiệc, vẻ mặt ông nghiêm túc liếc mắtnhìn Ngọc Nhu, nói: “ Đi theo tôi”Ngọc Nhu hoảng sợ đến sắcmặt trắng bệch, không dám khôngnghe, đi theo Laurence bước về phíamột cổng vòm khổng lồ của sảnhtiện, nhân viên lập tức đè xuống mậtmã, ai cánh cửa ầm ầm mở ra, hiện raở trước mắt mọi người đều là cácloại rượu nổi tiếng hàng đầu thế giới,có rượu đỏ, có sâm banh…..gồm tấtcả các năm của các nhà máy rượuđỏ nổi tiếng, toàn bộ bày ra ngaytrước mặt….“Nghe qua Học viện rượu ở xứWales chưa?” Laurence đột nhiênnhìn Ngọc Nhu chằm chằm, hỏi.“À?“ Ngọc Nhu kinh ngạc mộtchút, không biết trả lời thế nào.Lại Ngọc Lan lại kích động quỳtrên mặt dất, trên mặt lộ ra nụ cườinghẹn ngào, hưng phấn nói: “Nghequa! Học viện đào tạo chuyên giarượu ở Anh quốc! Là học viện đàotạo chuyên gia rượu tốt nhất thếgiới! Là học viện có uy tín nhất cấpgiấy chứng nhận hành nghề chuyêngia rượu đỏ!”“Nghe qua… là … Học viện đàotạo chuyên gia rượu ở Anh quốc…”Ngọc Nhu nhàn nhạt nói theo.Laurence mỉm cười hỏi: “Muốnđi không? Trông cô rất có tiền đồ.”Ngọc Nhu sửng sốt một chút,không biết trả lời thế nào.Lại Ngọc Lan nhất thời run rầy,hai mắt đỏ bừng ngồi dưới đất, đâylà học viện mình mơ ước, đã từng rấtcố gắng, rất cố gắng đi về phía conđường kia, rất vất vả, rất vất vả đitới…“Ách… Ngọc Nhu không biếttrả lời thế nào, mắt trừng thật to, suynghĩ.“Cần suy nghĩ lâu như vậy sao?Đây chính là nơi mỗi chuyên gia hầurượu đều mơ ước được di.”Laurence mỉm cười nói.Lại Ngọc Lan nghẹn ngào nói:“Ngọc Nhu! Đó là một nơi bất kỳngười nào thích rượu đỏ cũng mơước muốn di vào, nơi đó có rượungon nhất, giáo sư tốt nhất, sau khira ngoài, số mệnh và tương lai củacô sẽ hoàn toàn thay đổi, cô muốn đikhông?”.Ngọc Nhu trừng lớn con ngươi,suy nghĩ vấn đề này, lại nhìn về phíaLaurence, ai không yêu tiền đồ vôhạn, lòng của cô có chút dao động,lại nhìn Laurence, yếu ớt hỏi: “Tôi cóthể đi không?”Laurence cười nói: “Bây giờ côtạm thời không thể đi nhưng trongtương lai cô sẽ có cơ hội có thể đi,tối nay biểu hiện tốt một chút, nếu côcó thể vượt qua kỳ quan sát của tôi,tôi sẽ thay mặt Khách sạn Á Châuđồng ý, đề cử cô đến Học viên đàotạo chuyên gia hầu rượu Anh quốc,học tập rượu đỏ, sau khi về nước, kýhợp đồng cả đời! Cô cố gắng cho tốt,sẽ có cơ hội!”, nói rồi nhập tiệc cùngquan khách.Ngọc Nhu thấy Laurence di rồi,cô căng thẳng khẽ hỏi Lại Ngọc Lan:“Lan! Tôi có thể đi không?”Lại Ngọc Lan suy nghĩ trầm mặcđến quên cả hồi đáp.Ước mơ của côđã đến rất gần, cô lẽ nào lại đề tuột mất.

Chương 17: May Mắn