Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…
Chương 18: Bị Phát Hiện
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Phòng giám sát Khách sạn Á Châu!Một cảnh sát phát hiện tia tửngoại quét ngang về phía sảnh tiệctrong bán kính ba ngàn mét, pháthiện tại cầu thang có một vị trí đangphát ra cảm ứng nhiệt năng khảnghi, hơn nữa thời gian đã hơn 30phút! Anh ta lập tức cầm bộ đàm,thông báo cho đồng nghiệp lầu dướisảnh tiệc, nói: “Phát hiện khácthường! Cửa chính sảnh tiệc, phíabên trái, nơi lối thoát hiểm, có cảmứng nhiệt năng khả nghi!”Đặc cảnh tại đại sảnh lầu mộtnghe xong, lập tức khẩn trương,cùng hai người đồng nghiệp, đi lênsảnh tiệc lầu hai, nhanh chóng chạytới cầu thang mở cánh cửa thép củaLối thoát hiểm ra, hanh chóng rútsúng lục, một bước mở cửa chính,nhắm bên trong kêu to: “Khôngđược nhúc nhích!”Lại Ngọc Lan hoảng sợ, nhìnchằm chằm mấy người đàn ôngtrước mặt, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợngiơ súng nhắm ngay mình, cô tứckhắc nhớ lại hình ảnh đáng sợ trongcái đêm ba năm trước đây, trái timchợt run lên, bất chấp tất cả, hai tayôm đầu khàn giọng kêu to: Á.Tiếng thét kinh hoảng bén nhọnthoát ra hành lang thật dài!Ánh mắt Tưởng Quang Longmãnh liệt chớp lóe sau khi nghe tinbáo, đặt khăn ăn trên bàn, lạnh lùngđứng lên, nhìn về phía Thủ tướngkhẽ khom người, cùng tân kháchtoàn trường nói: “Xin lỗi các vị, vừarồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhonhỏ, tôi cần đi xem xét.Tôi xin lôihiện tại không tiếp được rượu cùngcác vị, lát sau sẽ trở lại dùng rượu tạ tội.”Anh nói xong, sắc mặt cứng rắn,xoay người sải bước đi ra sảnh tiệctrong ánh mắt kinh nghi của mọingười, mày anh nhíu lại, tất cả vệ sĩ,Tào Ngọc và chúng quản lý cùng đidọc theo hành lang thật dài, từngbước từng bước đi về phía trước,nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanhcủa một cô gái nhỏ phát ra từ bêntrong: “Đừng giết tôi, Đừng giết tôi,tôi không biết gì cả! Bỏ qua cho tôiđi! Tôi cầu xin các người, tôi cầu xincác ngườiTưởng Quang Long nghe tiếngkhóc này, sắc mặt càng ngày càngnặng nề, bước nhanh về phía phát raâm thanh kia, đi cuối hành lang, rốtcuộc nhìn thấy mấy đặc cảnh, taycầm súng lục, nhắm ngay một gócthang lầu tại lối thoát hiểm, nắm còsúng hết sức đề phòng, anh hai mắtlạnh lẽo, đi qua mấy viên đặc cảnh,vào cầu thang bộ, cuối cùng nhìnthấy có một cô gái mặc đồng phụckhách sạn, đang ngồi xổm trên mặtđất, khổ sở thút thít, “Cứu tôi! Cứutôi! Tôi không biết gì cả! Bỏ qua chotôi đi! Bỏ qua cho tôi!”Ánh mắt Tưởng Quang Longđông lại, nhìn cô gái trước mặt, cuốicùng tức giận mở miệng: “Cô là ai?”Lại Ngọc Lan vừa nghe giọngnói này, bỗng nhiên ngầng đầu đôimắt đấm lệ nhìn chằm chằm ngườitrước mặt! Cô thật sự rất sợ! Tìnhcảnh ba năm trước chẳng khác nào.một lần nữa xuất hiện trước mặt cô,xung quanh toàn những mũi súngđang hướng về mình, như thể sắpsửa đem cô đẩy xuống địa ngục mộtlần nữa.Lại Ngọc Lan ngước lên nhìnthấy ánh mắt quen thuộc duy nhấttrong đám đông của người đối diện,không kể cả bất cứ điều gì, lao vàolồng ngực của anh ôm chầm lấy bờvai vững chãi đó, vùi mặt vào, nhưthể anh chính là cứu cánh của đờicô.“Cứu, cứu tôi, tôi không muốnchết.“ cô nức nở kêu lên.Tưởng Quang Long ngỡ ngàngnhìn bóng hình mềm nhũn trong lồngngực, cảm thấy rõ sự run rầy của cô,trong lòng bất giác dâng lên một nỗithương cảm, chính anh cũng khônghiểu tại sao, chỉ biết theo bản năngđưa tay ôm lấy bóng dáng đó, cònnhè nhẹ võ về, tay kia khoát một cái,giải tán đám vệ sĩ đang vô cùngsửng sốt.Cửa thang máy đại sảnh, ‘đinh’một tiếng mở ra.Ba gã vệ sĩ dẫn Trần Mạn Hồngvà Tào Văn Kiệt đi ra đại sảnh, quamột con đường khác, trực tiếp bướcvào thang máy chuyên dụng củaTổng Giám đốc!Tất cả đồng nghiệp tại đại sảnh,bao gồm nhân viên tiếp tân, nhânviên lễ nghi, các trợ lý, thậm chí còncó một vài người khách nghe đượctin cũng không khỏi nhìn về phíaTrần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt, thìthầm to nhỏ.Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệtthật cảm thấy mất hết cả mặt mũirồi, hận không thể đào một cái hangchui xuống, nhất là Trần Mạn Hồng,buổi chiều nay còn rất kiêu ngạo vớiTào Ngọc việc được Tổng giám đốckhen ngợi, thật sự là…“A!“ Vừa mới làm xong côngviệc ở sảnh tiệc, Tào Ngọc hết sứchả hê nhìn dáng vẻ ảo não của TrầnMạn Hồng, cô cảm thấy buồn cườinói: “Hôm nay Quản lý Trần thật làquý nhân, buổi chiều còn được TổngGiám đốc khen ngợi, buổi tối cũngđã trèo lên thang máy của TổngGiám đốc, đi uống cà phê với TổngGiám đốc rồi! Ha ha ha!”Tào Văn Kiệt không ưa bộ dángcủa Tào Ngọc khi dễ Trần Mạn Hồng,liền mở miệng nói: “Quản lý Tào! Nóichuyện phải giữ miệng một chút!Chúng tôi chỉ đi gặp Tổng Giám đốcđể tìm hiểu rõ tình huống đấy.Chúngtôi vẫn có thể sống sót trở về!”“Ai biết được chứ? Cô để chonhân viên mình làm loạn như vậy,Tổng Giám đốc không trách phạtnặng mới là lạ đó!”“Cô…” Trần Mạn Hồng hận đếnngứa răng muốn xông tới.“Đi thôi!“ Tào Văn Kiệt bất đắcdĩ kéo Trần Mạn Hồng đi vào thangmáy chuyên dụng sang trọng củaTổng Giám đốc, cửa thang máy vừađóng lại, Trần Mạn Hồng cũng đã tứcgiận đứng ở trong thang máy giậmchân nói: “Mất mặt chết mất! Tôikhông muốn sống nữa, rốt cuộc LạiNgọc Lan gây ra chuyện gì vậy chứ.Đông Anh bước dọc theo hànhlang dài hơi tối, sắc mặt có chút bấtdắc dĩ đi tới, nhìn Trần Mạn Hồng vàTào Văn Kiệt vừa ra khỏi thang máy,mỉm cười nói: “Hai vị quản lý, mời đitheo tôi”Tào Văn Kiệt lại ngạc nhiên nhìnĐông Anh, hỏi: “Thư kí Đông Anh,nhân viên Lan của chúng tôi đã xảyra chuyện gì? Hiện giờ cô ấy ở đâu?”“Đúng vậy, hiện tại cô ấy ởđâu?“ Trần Mạn Hồng cũng có chútlo lắng, dù sao lúc ấy cô đã hứa vớiNhã Tuệ phải chăm sóc Lan thật tốt.Đông Anh im lặng không lêntiếng, đưa bọn họ đi tới ngoài cửalớn phòng Tổng Giám đốc, nhìn thấymột bóng dáng đã đứng sẵn trongphòng.Trần Mạn Hồng có chút giậtmình ngầng đầu lên nhìn thấy NhãTuệ cũng bị bắt lên, phạt đứng ởtrước cửa phòng làm việc của TổngGiám đốc, vẻ mặt cô lập tức đau khổnói: “Tôi biết ngay! Có tôi, làm saothiếu cô được?”Tào Văn Kiệt cũng bất đắc dĩđứng ở một bên thở dài.Cả người Nhã Tuệ cũng mềmnhũn ra, không còn hơi sức nói: “Lầnnày… Là tôi hại mọi người!”Cá tính của Trần Mạn Hồng rấtnóng nảy, càng nghĩ càng sợ nói:“Các người đoán xem, Tổng Giámđốc có thể… Đem toàn bộ chúng tađưa tới cục cảnh sát hay không! NếuLan thật sự là sát thủ chuẩn bị muốngiết hại Tổng Giám đốc!”“Nói bậy!” Nhã Tuệ lập tức quátcô bạn thân: “Dĩ nhiên cô ấy khôngphải là người như vậy, có thể là bịhoảng sợ chuyện gì đó, nghe nói lúccảnh sát phát hiện ra cô ấy, cô ấycòn đang núp trong bóng tối khóclóc thê thảm.” Cô biết rõ mặc dù Lanđã mạnh mẽ hơn, nhưng cú sốc đóvẫn ám ảnh cô ấy bao năm nay, làmsao có thể hoàn toàn xóa bỏ.Bọn người Trần Mạn Hồng nhìnthấy Tổng Giám đốc di tới, lập tứccăng thẳng đứng ở một bên, khôngdám lên tiếng nữa.Tưởng Quang Long giống nhưkhông nhìn thấy ba người bọn họ,trực tiếp lạnh lùng khẽ buông lỏngcúc áo âu phục, đi về phía Vănphòng Tổng Giám đốc.Hoắc Minh giống như con sư tửbị nhồ lông, tóc dựng đứng tức giậnđi lên đứng trước mặt bọn họ, vươntay run rầy chỉ vào ba cái đồ vô dụng,trách móc: “Nhìn xem tài cán củacác người đi! Lại dám làm ra loạichuyện này, cho dù các người khôngbiết xấu hồ, nhưng không thể khôngchú ý đến mặt mũi của tôi! Hiện tạicả khách sạn đều nói các người làđặc công, sát thủ, chú ý đến cái cô…Cái cô… Cái cô… Lại Ngọc Lan,chuẩn bị muốn mưu sát ai đó! Tôithật sự tức chết! Cho tới bây giờKhách sạn Á Châu chưa bao giờ xuấthiện chuyện vô cùng nhục nhã nhưvậy! Các người làm cho tôi mất hếtmặt mũi.”“Thật xin lỗi…“ Bọn người TrầnMạn Hồng, ngượng ngùng cúi ngườixuống, đau lòng nói: “Là lỗi củachúng tôi!”“Xin lỗi! Xin lỗi có ích sao, hãy tựmà giải quyết! Mặc kệ các người!”Hoắc Minh lạnh lùng xoay người, tứcgiận đi khỏi.Cửa chính văn Phòng TổngGiám đốc rốt cuộc chậm rãi mở ra.Sắc mặt của bọn họ tức khắctrắng bệch, đồng thời ngầng đầu lênnhìn thấy Tưởng Quang Long ngồi ởtrước cái bàn to lớn đang chăm chúphê duyệt tài liệu, mặt cúi xuốngnhưng vẫn cảm giác cả người anhphát ra khí thế khổng lồ, tới ba ngườibọn họ cũng hoảng sợ đến khôngthở nổi…Tưởng Quang Long vẫn hết sứcnhẫn nại ngồi ở trên ghế sa lon nhìnba người bọn họ một hồi cuối cùngmới chậm rãi mở miệng: “Đã nhiềunăm Khách sạn Á Châu vận hànhcũng không bao giờ có chuyện nhưhôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làmảnh hưởng tân khách tôn quý nhấtcủa Khách sạn Á Châu chúng ta,thậm chí… còn ảnh hưởng đến Thủtướng… Các người xem có phải nhưvậy sẽ phá hủy công sức và danhtiếng trong nhiều năm qua củachúng ta hay không!”Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệthai người không dám lên tiếng, rốtcuộc Nhã Tuệ không kềm chế được,nói: “Tổng Giám đốc,chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôiquản người không tốt…”Tưởng Quang Long nhìn NhãTuệ thật lâu, cuối cùng nói:“Tại sao Khách sạn Á Châu cóquy định cứng rắn? Bởi vì một viênngói một viên gạch nơi này cũng giátrị xa xỉ, mỗi vị khách nơi này cũng vôcùng tôn quý.Mà hôm nay các ngườicó thể tiếp nhận một nhân viênchẳng hợp cách như thế, để cho côấy ở dưới sự chú ý của phương tiệntruyền thông, làm trò hề ở trên mộtbữa tiệc quan trọng như vậy! Ai cóthể cho tôi một đáp án? Nói cho tôibiết, các người thân là quản lý Kháchsạn Á Châu trong một ngàn ngườimới chọn được một người, tương lailà người lãnh đạo quan trọng củakhách sạn, tại sao sơ suất làm rachuyện như vậy? Có phải bởi vì cácngười ôm chức đã lâu, cho nên mớikhông coi ai ra gì như vậy haykhông? Nếu là như vậy, không bằngcác người từ chức đi!“ Sắc mặt củaTưởng Quang Long cứng rắn nói.“Đira đi, tôi sẽ xem xét chuyện này, hãychờ thông báo!”Bọn người Trần Mạn Hồng bịTưởng Quang Long nói vô cùng xấuhồ, đau lòng liên tục cúi đầu, khôngdám nói một tiếng nào, lục tục di ra.Tưởng Quang Long vẫn lạnhlùng ngồi ở trên ghế sa lon đưa mắtnhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trêngương mặt kiên nghị không nhìn ramột chút cảm xúc.
Phòng giám sát Khách sạn Á Châu!
Một cảnh sát phát hiện tia tử
ngoại quét ngang về phía sảnh tiệc
trong bán kính ba ngàn mét, phát
hiện tại cầu thang có một vị trí đang
phát ra cảm ứng nhiệt năng khả
nghi, hơn nữa thời gian đã hơn 30
phút! Anh ta lập tức cầm bộ đàm,
thông báo cho đồng nghiệp lầu dưới
sảnh tiệc, nói: “Phát hiện khác
thường! Cửa chính sảnh tiệc, phía
bên trái, nơi lối thoát hiểm, có cảm
ứng nhiệt năng khả nghi!”
Đặc cảnh tại đại sảnh lầu một
nghe xong, lập tức khẩn trương,
cùng hai người đồng nghiệp, đi lên
sảnh tiệc lầu hai, nhanh chóng chạy
tới cầu thang mở cánh cửa thép của
Lối thoát hiểm ra, hanh chóng rút
súng lục, một bước mở cửa chính,
nhắm bên trong kêu to: “Không
được nhúc nhích!”
Lại Ngọc Lan hoảng sợ, nhìn
chằm chằm mấy người đàn ông
trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn
giơ súng nhắm ngay mình, cô tức
khắc nhớ lại hình ảnh đáng sợ trong
cái đêm ba năm trước đây, trái tim
chợt run lên, bất chấp tất cả, hai tay
ôm đầu khàn giọng kêu to: Á.
Tiếng thét kinh hoảng bén nhọn
thoát ra hành lang thật dài!
Ánh mắt Tưởng Quang Long
mãnh liệt chớp lóe sau khi nghe tin
báo, đặt khăn ăn trên bàn, lạnh lùng
đứng lên, nhìn về phía Thủ tướng
khẽ khom người, cùng tân khách
toàn trường nói: “Xin lỗi các vị, vừa
rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nho
nhỏ, tôi cần đi xem xét.
Tôi xin lôi
hiện tại không tiếp được rượu cùng
các vị, lát sau sẽ trở lại dùng rượu tạ tội.”
Anh nói xong, sắc mặt cứng rắn,
xoay người sải bước đi ra sảnh tiệc
trong ánh mắt kinh nghi của mọi
người, mày anh nhíu lại, tất cả vệ sĩ,
Tào Ngọc và chúng quản lý cùng đi
dọc theo hành lang thật dài, từng
bước từng bước đi về phía trước,
nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanh
của một cô gái nhỏ phát ra từ bên
trong: “Đừng giết tôi, Đừng giết tôi,
tôi không biết gì cả! Bỏ qua cho tôi
đi! Tôi cầu xin các người, tôi cầu xin
các người
Tưởng Quang Long nghe tiếng
khóc này, sắc mặt càng ngày càng
nặng nề, bước nhanh về phía phát ra
âm thanh kia, đi cuối hành lang, rốt
cuộc nhìn thấy mấy đặc cảnh, tay
cầm súng lục, nhắm ngay một góc
thang lầu tại lối thoát hiểm, nắm cò
súng hết sức đề phòng, anh hai mắt
lạnh lẽo, đi qua mấy viên đặc cảnh,
vào cầu thang bộ, cuối cùng nhìn
thấy có một cô gái mặc đồng phục
khách sạn, đang ngồi xổm trên mặt
đất, khổ sở thút thít, “Cứu tôi! Cứu
tôi! Tôi không biết gì cả! Bỏ qua cho
tôi đi! Bỏ qua cho tôi!”
Ánh mắt Tưởng Quang Long
đông lại, nhìn cô gái trước mặt, cuối
cùng tức giận mở miệng: “Cô là ai?”
Lại Ngọc Lan vừa nghe giọng
nói này, bỗng nhiên ngầng đầu đôi
mắt đấm lệ nhìn chằm chằm người
trước mặt! Cô thật sự rất sợ! Tình
cảnh ba năm trước chẳng khác nào.
một lần nữa xuất hiện trước mặt cô,
xung quanh toàn những mũi súng
đang hướng về mình, như thể sắp
sửa đem cô đẩy xuống địa ngục một
lần nữa.
Lại Ngọc Lan ngước lên nhìn
thấy ánh mắt quen thuộc duy nhất
trong đám đông của người đối diện,
không kể cả bất cứ điều gì, lao vào
lồng ngực của anh ôm chầm lấy bờ
vai vững chãi đó, vùi mặt vào, như
thể anh chính là cứu cánh của đời
cô.
“Cứu, cứu tôi, tôi không muốn
chết.“ cô nức nở kêu lên.
Tưởng Quang Long ngỡ ngàng
nhìn bóng hình mềm nhũn trong lồng
ngực, cảm thấy rõ sự run rầy của cô,
trong lòng bất giác dâng lên một nỗi
thương cảm, chính anh cũng không
hiểu tại sao, chỉ biết theo bản năng
đưa tay ôm lấy bóng dáng đó, còn
nhè nhẹ võ về, tay kia khoát một cái,
giải tán đám vệ sĩ đang vô cùng
sửng sốt.
Cửa thang máy đại sảnh, ‘đinh’
một tiếng mở ra.
Ba gã vệ sĩ dẫn Trần Mạn Hồng
và Tào Văn Kiệt đi ra đại sảnh, qua
một con đường khác, trực tiếp bước
vào thang máy chuyên dụng của
Tổng Giám đốc!
Tất cả đồng nghiệp tại đại sảnh,
bao gồm nhân viên tiếp tân, nhân
viên lễ nghi, các trợ lý, thậm chí còn
có một vài người khách nghe được
tin cũng không khỏi nhìn về phía
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt, thì
thầm to nhỏ.
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
thật cảm thấy mất hết cả mặt mũi
rồi, hận không thể đào một cái hang
chui xuống, nhất là Trần Mạn Hồng,
buổi chiều nay còn rất kiêu ngạo với
Tào Ngọc việc được Tổng giám đốc
khen ngợi, thật sự là…
“A!“ Vừa mới làm xong công
việc ở sảnh tiệc, Tào Ngọc hết sức
hả hê nhìn dáng vẻ ảo não của Trần
Mạn Hồng, cô cảm thấy buồn cười
nói: “Hôm nay Quản lý Trần thật là
quý nhân, buổi chiều còn được Tổng
Giám đốc khen ngợi, buổi tối cũng
đã trèo lên thang máy của Tổng
Giám đốc, đi uống cà phê với Tổng
Giám đốc rồi! Ha ha ha!”
Tào Văn Kiệt không ưa bộ dáng
của Tào Ngọc khi dễ Trần Mạn Hồng,
liền mở miệng nói: “Quản lý Tào! Nói
chuyện phải giữ miệng một chút!
Chúng tôi chỉ đi gặp Tổng Giám đốc
để tìm hiểu rõ tình huống đấy.
Chúng
tôi vẫn có thể sống sót trở về!”
“Ai biết được chứ? Cô để cho
nhân viên mình làm loạn như vậy,
Tổng Giám đốc không trách phạt
nặng mới là lạ đó!”
“Cô…” Trần Mạn Hồng hận đến
ngứa răng muốn xông tới.
“Đi thôi!“ Tào Văn Kiệt bất đắc
dĩ kéo Trần Mạn Hồng đi vào thang
máy chuyên dụng sang trọng của
Tổng Giám đốc, cửa thang máy vừa
đóng lại, Trần Mạn Hồng cũng đã tức
giận đứng ở trong thang máy giậm
chân nói: “Mất mặt chết mất! Tôi
không muốn sống nữa, rốt cuộc Lại
Ngọc Lan gây ra chuyện gì vậy chứ.
Đông Anh bước dọc theo hành
lang dài hơi tối, sắc mặt có chút bất
dắc dĩ đi tới, nhìn Trần Mạn Hồng và
Tào Văn Kiệt vừa ra khỏi thang máy,
mỉm cười nói: “Hai vị quản lý, mời đi
theo tôi”
Tào Văn Kiệt lại ngạc nhiên nhìn
Đông Anh, hỏi: “Thư kí Đông Anh,
nhân viên Lan của chúng tôi đã xảy
ra chuyện gì? Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
“Đúng vậy, hiện tại cô ấy ở
đâu?“ Trần Mạn Hồng cũng có chút
lo lắng, dù sao lúc ấy cô đã hứa với
Nhã Tuệ phải chăm sóc Lan thật tốt.
Đông Anh im lặng không lên
tiếng, đưa bọn họ đi tới ngoài cửa
lớn phòng Tổng Giám đốc, nhìn thấy
một bóng dáng đã đứng sẵn trong
phòng.
Trần Mạn Hồng có chút giật
mình ngầng đầu lên nhìn thấy Nhã
Tuệ cũng bị bắt lên, phạt đứng ở
trước cửa phòng làm việc của Tổng
Giám đốc, vẻ mặt cô lập tức đau khổ
nói: “Tôi biết ngay! Có tôi, làm sao
thiếu cô được?”
Tào Văn Kiệt cũng bất đắc dĩ
đứng ở một bên thở dài.
Cả người Nhã Tuệ cũng mềm
nhũn ra, không còn hơi sức nói: “Lần
này… Là tôi hại mọi người!”
Cá tính của Trần Mạn Hồng rất
nóng nảy, càng nghĩ càng sợ nói:
“Các người đoán xem, Tổng Giám
đốc có thể… Đem toàn bộ chúng ta
đưa tới cục cảnh sát hay không! Nếu
Lan thật sự là sát thủ chuẩn bị muốn
giết hại Tổng Giám đốc!”
“Nói bậy!” Nhã Tuệ lập tức quát
cô bạn thân: “Dĩ nhiên cô ấy không
phải là người như vậy, có thể là bị
hoảng sợ chuyện gì đó, nghe nói lúc
cảnh sát phát hiện ra cô ấy, cô ấy
còn đang núp trong bóng tối khóc
lóc thê thảm.” Cô biết rõ mặc dù Lan
đã mạnh mẽ hơn, nhưng cú sốc đó
vẫn ám ảnh cô ấy bao năm nay, làm
sao có thể hoàn toàn xóa bỏ.
Bọn người Trần Mạn Hồng nhìn
thấy Tổng Giám đốc di tới, lập tức
căng thẳng đứng ở một bên, không
dám lên tiếng nữa.
Tưởng Quang Long giống như
không nhìn thấy ba người bọn họ,
trực tiếp lạnh lùng khẽ buông lỏng
cúc áo âu phục, đi về phía Văn
phòng Tổng Giám đốc.
Hoắc Minh giống như con sư tử
bị nhồ lông, tóc dựng đứng tức giận
đi lên đứng trước mặt bọn họ, vươn
tay run rầy chỉ vào ba cái đồ vô dụng,
trách móc: “Nhìn xem tài cán của
các người đi! Lại dám làm ra loại
chuyện này, cho dù các người không
biết xấu hồ, nhưng không thể không
chú ý đến mặt mũi của tôi! Hiện tại
cả khách sạn đều nói các người là
đặc công, sát thủ, chú ý đến cái cô…
Cái cô… Cái cô… Lại Ngọc Lan,
chuẩn bị muốn mưu sát ai đó! Tôi
thật sự tức chết! Cho tới bây giờ
Khách sạn Á Châu chưa bao giờ xuất
hiện chuyện vô cùng nhục nhã như
vậy! Các người làm cho tôi mất hết
mặt mũi.”
“Thật xin lỗi…“ Bọn người Trần
Mạn Hồng, ngượng ngùng cúi người
xuống, đau lòng nói: “Là lỗi của
chúng tôi!”
“Xin lỗi! Xin lỗi có ích sao, hãy tự
mà giải quyết! Mặc kệ các người!”
Hoắc Minh lạnh lùng xoay người, tức
giận đi khỏi.
Cửa chính văn Phòng Tổng
Giám đốc rốt cuộc chậm rãi mở ra.
Sắc mặt của bọn họ tức khắc
trắng bệch, đồng thời ngầng đầu lên
nhìn thấy Tưởng Quang Long ngồi ở
trước cái bàn to lớn đang chăm chú
phê duyệt tài liệu, mặt cúi xuống
nhưng vẫn cảm giác cả người anh
phát ra khí thế khổng lồ, tới ba người
bọn họ cũng hoảng sợ đến không
thở nổi…
Tưởng Quang Long vẫn hết sức
nhẫn nại ngồi ở trên ghế sa lon nhìn
ba người bọn họ một hồi cuối cùng
mới chậm rãi mở miệng: “Đã nhiều
năm Khách sạn Á Châu vận hành
cũng không bao giờ có chuyện như
hôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làm
ảnh hưởng tân khách tôn quý nhất
của Khách sạn Á Châu chúng ta,
thậm chí… còn ảnh hưởng đến Thủ
tướng… Các người xem có phải như
vậy sẽ phá hủy công sức và danh
tiếng trong nhiều năm qua của
chúng ta hay không!”
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
hai người không dám lên tiếng, rốt
cuộc Nhã Tuệ không kềm chế được,
nói: “Tổng Giám đốc,
chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôi
quản người không tốt…”
Tưởng Quang Long nhìn Nhã
Tuệ thật lâu, cuối cùng nói:
“Tại sao Khách sạn Á Châu có
quy định cứng rắn? Bởi vì một viên
ngói một viên gạch nơi này cũng giá
trị xa xỉ, mỗi vị khách nơi này cũng vô
cùng tôn quý.
Mà hôm nay các người
có thể tiếp nhận một nhân viên
chẳng hợp cách như thế, để cho cô
ấy ở dưới sự chú ý của phương tiện
truyền thông, làm trò hề ở trên một
bữa tiệc quan trọng như vậy! Ai có
thể cho tôi một đáp án? Nói cho tôi
biết, các người thân là quản lý Khách
sạn Á Châu trong một ngàn người
mới chọn được một người, tương lai
là người lãnh đạo quan trọng của
khách sạn, tại sao sơ suất làm ra
chuyện như vậy? Có phải bởi vì các
người ôm chức đã lâu, cho nên mới
không coi ai ra gì như vậy hay
không? Nếu là như vậy, không bằng
các người từ chức đi!“ Sắc mặt của
Tưởng Quang Long cứng rắn nói.
“Đi
ra đi, tôi sẽ xem xét chuyện này, hãy
chờ thông báo!”
Bọn người Trần Mạn Hồng bị
Tưởng Quang Long nói vô cùng xấu
hồ, đau lòng liên tục cúi đầu, không
dám nói một tiếng nào, lục tục di ra.
Tưởng Quang Long vẫn lạnh
lùng ngồi ở trên ghế sa lon đưa mắt
nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trên
gương mặt kiên nghị không nhìn ra
một chút cảm xúc.
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Phòng giám sát Khách sạn Á Châu!Một cảnh sát phát hiện tia tửngoại quét ngang về phía sảnh tiệctrong bán kính ba ngàn mét, pháthiện tại cầu thang có một vị trí đangphát ra cảm ứng nhiệt năng khảnghi, hơn nữa thời gian đã hơn 30phút! Anh ta lập tức cầm bộ đàm,thông báo cho đồng nghiệp lầu dướisảnh tiệc, nói: “Phát hiện khácthường! Cửa chính sảnh tiệc, phíabên trái, nơi lối thoát hiểm, có cảmứng nhiệt năng khả nghi!”Đặc cảnh tại đại sảnh lầu mộtnghe xong, lập tức khẩn trương,cùng hai người đồng nghiệp, đi lênsảnh tiệc lầu hai, nhanh chóng chạytới cầu thang mở cánh cửa thép củaLối thoát hiểm ra, hanh chóng rútsúng lục, một bước mở cửa chính,nhắm bên trong kêu to: “Khôngđược nhúc nhích!”Lại Ngọc Lan hoảng sợ, nhìnchằm chằm mấy người đàn ôngtrước mặt, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợngiơ súng nhắm ngay mình, cô tứckhắc nhớ lại hình ảnh đáng sợ trongcái đêm ba năm trước đây, trái timchợt run lên, bất chấp tất cả, hai tayôm đầu khàn giọng kêu to: Á.Tiếng thét kinh hoảng bén nhọnthoát ra hành lang thật dài!Ánh mắt Tưởng Quang Longmãnh liệt chớp lóe sau khi nghe tinbáo, đặt khăn ăn trên bàn, lạnh lùngđứng lên, nhìn về phía Thủ tướngkhẽ khom người, cùng tân kháchtoàn trường nói: “Xin lỗi các vị, vừarồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhonhỏ, tôi cần đi xem xét.Tôi xin lôihiện tại không tiếp được rượu cùngcác vị, lát sau sẽ trở lại dùng rượu tạ tội.”Anh nói xong, sắc mặt cứng rắn,xoay người sải bước đi ra sảnh tiệctrong ánh mắt kinh nghi của mọingười, mày anh nhíu lại, tất cả vệ sĩ,Tào Ngọc và chúng quản lý cùng đidọc theo hành lang thật dài, từngbước từng bước đi về phía trước,nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanhcủa một cô gái nhỏ phát ra từ bêntrong: “Đừng giết tôi, Đừng giết tôi,tôi không biết gì cả! Bỏ qua cho tôiđi! Tôi cầu xin các người, tôi cầu xincác ngườiTưởng Quang Long nghe tiếngkhóc này, sắc mặt càng ngày càngnặng nề, bước nhanh về phía phát raâm thanh kia, đi cuối hành lang, rốtcuộc nhìn thấy mấy đặc cảnh, taycầm súng lục, nhắm ngay một gócthang lầu tại lối thoát hiểm, nắm còsúng hết sức đề phòng, anh hai mắtlạnh lẽo, đi qua mấy viên đặc cảnh,vào cầu thang bộ, cuối cùng nhìnthấy có một cô gái mặc đồng phụckhách sạn, đang ngồi xổm trên mặtđất, khổ sở thút thít, “Cứu tôi! Cứutôi! Tôi không biết gì cả! Bỏ qua chotôi đi! Bỏ qua cho tôi!”Ánh mắt Tưởng Quang Longđông lại, nhìn cô gái trước mặt, cuốicùng tức giận mở miệng: “Cô là ai?”Lại Ngọc Lan vừa nghe giọngnói này, bỗng nhiên ngầng đầu đôimắt đấm lệ nhìn chằm chằm ngườitrước mặt! Cô thật sự rất sợ! Tìnhcảnh ba năm trước chẳng khác nào.một lần nữa xuất hiện trước mặt cô,xung quanh toàn những mũi súngđang hướng về mình, như thể sắpsửa đem cô đẩy xuống địa ngục mộtlần nữa.Lại Ngọc Lan ngước lên nhìnthấy ánh mắt quen thuộc duy nhấttrong đám đông của người đối diện,không kể cả bất cứ điều gì, lao vàolồng ngực của anh ôm chầm lấy bờvai vững chãi đó, vùi mặt vào, nhưthể anh chính là cứu cánh của đờicô.“Cứu, cứu tôi, tôi không muốnchết.“ cô nức nở kêu lên.Tưởng Quang Long ngỡ ngàngnhìn bóng hình mềm nhũn trong lồngngực, cảm thấy rõ sự run rầy của cô,trong lòng bất giác dâng lên một nỗithương cảm, chính anh cũng khônghiểu tại sao, chỉ biết theo bản năngđưa tay ôm lấy bóng dáng đó, cònnhè nhẹ võ về, tay kia khoát một cái,giải tán đám vệ sĩ đang vô cùngsửng sốt.Cửa thang máy đại sảnh, ‘đinh’một tiếng mở ra.Ba gã vệ sĩ dẫn Trần Mạn Hồngvà Tào Văn Kiệt đi ra đại sảnh, quamột con đường khác, trực tiếp bướcvào thang máy chuyên dụng củaTổng Giám đốc!Tất cả đồng nghiệp tại đại sảnh,bao gồm nhân viên tiếp tân, nhânviên lễ nghi, các trợ lý, thậm chí còncó một vài người khách nghe đượctin cũng không khỏi nhìn về phíaTrần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt, thìthầm to nhỏ.Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệtthật cảm thấy mất hết cả mặt mũirồi, hận không thể đào một cái hangchui xuống, nhất là Trần Mạn Hồng,buổi chiều nay còn rất kiêu ngạo vớiTào Ngọc việc được Tổng giám đốckhen ngợi, thật sự là…“A!“ Vừa mới làm xong côngviệc ở sảnh tiệc, Tào Ngọc hết sứchả hê nhìn dáng vẻ ảo não của TrầnMạn Hồng, cô cảm thấy buồn cườinói: “Hôm nay Quản lý Trần thật làquý nhân, buổi chiều còn được TổngGiám đốc khen ngợi, buổi tối cũngđã trèo lên thang máy của TổngGiám đốc, đi uống cà phê với TổngGiám đốc rồi! Ha ha ha!”Tào Văn Kiệt không ưa bộ dángcủa Tào Ngọc khi dễ Trần Mạn Hồng,liền mở miệng nói: “Quản lý Tào! Nóichuyện phải giữ miệng một chút!Chúng tôi chỉ đi gặp Tổng Giám đốcđể tìm hiểu rõ tình huống đấy.Chúngtôi vẫn có thể sống sót trở về!”“Ai biết được chứ? Cô để chonhân viên mình làm loạn như vậy,Tổng Giám đốc không trách phạtnặng mới là lạ đó!”“Cô…” Trần Mạn Hồng hận đếnngứa răng muốn xông tới.“Đi thôi!“ Tào Văn Kiệt bất đắcdĩ kéo Trần Mạn Hồng đi vào thangmáy chuyên dụng sang trọng củaTổng Giám đốc, cửa thang máy vừađóng lại, Trần Mạn Hồng cũng đã tứcgiận đứng ở trong thang máy giậmchân nói: “Mất mặt chết mất! Tôikhông muốn sống nữa, rốt cuộc LạiNgọc Lan gây ra chuyện gì vậy chứ.Đông Anh bước dọc theo hànhlang dài hơi tối, sắc mặt có chút bấtdắc dĩ đi tới, nhìn Trần Mạn Hồng vàTào Văn Kiệt vừa ra khỏi thang máy,mỉm cười nói: “Hai vị quản lý, mời đitheo tôi”Tào Văn Kiệt lại ngạc nhiên nhìnĐông Anh, hỏi: “Thư kí Đông Anh,nhân viên Lan của chúng tôi đã xảyra chuyện gì? Hiện giờ cô ấy ở đâu?”“Đúng vậy, hiện tại cô ấy ởđâu?“ Trần Mạn Hồng cũng có chútlo lắng, dù sao lúc ấy cô đã hứa vớiNhã Tuệ phải chăm sóc Lan thật tốt.Đông Anh im lặng không lêntiếng, đưa bọn họ đi tới ngoài cửalớn phòng Tổng Giám đốc, nhìn thấymột bóng dáng đã đứng sẵn trongphòng.Trần Mạn Hồng có chút giậtmình ngầng đầu lên nhìn thấy NhãTuệ cũng bị bắt lên, phạt đứng ởtrước cửa phòng làm việc của TổngGiám đốc, vẻ mặt cô lập tức đau khổnói: “Tôi biết ngay! Có tôi, làm saothiếu cô được?”Tào Văn Kiệt cũng bất đắc dĩđứng ở một bên thở dài.Cả người Nhã Tuệ cũng mềmnhũn ra, không còn hơi sức nói: “Lầnnày… Là tôi hại mọi người!”Cá tính của Trần Mạn Hồng rấtnóng nảy, càng nghĩ càng sợ nói:“Các người đoán xem, Tổng Giámđốc có thể… Đem toàn bộ chúng tađưa tới cục cảnh sát hay không! NếuLan thật sự là sát thủ chuẩn bị muốngiết hại Tổng Giám đốc!”“Nói bậy!” Nhã Tuệ lập tức quátcô bạn thân: “Dĩ nhiên cô ấy khôngphải là người như vậy, có thể là bịhoảng sợ chuyện gì đó, nghe nói lúccảnh sát phát hiện ra cô ấy, cô ấycòn đang núp trong bóng tối khóclóc thê thảm.” Cô biết rõ mặc dù Lanđã mạnh mẽ hơn, nhưng cú sốc đóvẫn ám ảnh cô ấy bao năm nay, làmsao có thể hoàn toàn xóa bỏ.Bọn người Trần Mạn Hồng nhìnthấy Tổng Giám đốc di tới, lập tứccăng thẳng đứng ở một bên, khôngdám lên tiếng nữa.Tưởng Quang Long giống nhưkhông nhìn thấy ba người bọn họ,trực tiếp lạnh lùng khẽ buông lỏngcúc áo âu phục, đi về phía Vănphòng Tổng Giám đốc.Hoắc Minh giống như con sư tửbị nhồ lông, tóc dựng đứng tức giậnđi lên đứng trước mặt bọn họ, vươntay run rầy chỉ vào ba cái đồ vô dụng,trách móc: “Nhìn xem tài cán củacác người đi! Lại dám làm ra loạichuyện này, cho dù các người khôngbiết xấu hồ, nhưng không thể khôngchú ý đến mặt mũi của tôi! Hiện tạicả khách sạn đều nói các người làđặc công, sát thủ, chú ý đến cái cô…Cái cô… Cái cô… Lại Ngọc Lan,chuẩn bị muốn mưu sát ai đó! Tôithật sự tức chết! Cho tới bây giờKhách sạn Á Châu chưa bao giờ xuấthiện chuyện vô cùng nhục nhã nhưvậy! Các người làm cho tôi mất hếtmặt mũi.”“Thật xin lỗi…“ Bọn người TrầnMạn Hồng, ngượng ngùng cúi ngườixuống, đau lòng nói: “Là lỗi củachúng tôi!”“Xin lỗi! Xin lỗi có ích sao, hãy tựmà giải quyết! Mặc kệ các người!”Hoắc Minh lạnh lùng xoay người, tứcgiận đi khỏi.Cửa chính văn Phòng TổngGiám đốc rốt cuộc chậm rãi mở ra.Sắc mặt của bọn họ tức khắctrắng bệch, đồng thời ngầng đầu lênnhìn thấy Tưởng Quang Long ngồi ởtrước cái bàn to lớn đang chăm chúphê duyệt tài liệu, mặt cúi xuốngnhưng vẫn cảm giác cả người anhphát ra khí thế khổng lồ, tới ba ngườibọn họ cũng hoảng sợ đến khôngthở nổi…Tưởng Quang Long vẫn hết sứcnhẫn nại ngồi ở trên ghế sa lon nhìnba người bọn họ một hồi cuối cùngmới chậm rãi mở miệng: “Đã nhiềunăm Khách sạn Á Châu vận hànhcũng không bao giờ có chuyện nhưhôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làmảnh hưởng tân khách tôn quý nhấtcủa Khách sạn Á Châu chúng ta,thậm chí… còn ảnh hưởng đến Thủtướng… Các người xem có phải nhưvậy sẽ phá hủy công sức và danhtiếng trong nhiều năm qua củachúng ta hay không!”Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệthai người không dám lên tiếng, rốtcuộc Nhã Tuệ không kềm chế được,nói: “Tổng Giám đốc,chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôiquản người không tốt…”Tưởng Quang Long nhìn NhãTuệ thật lâu, cuối cùng nói:“Tại sao Khách sạn Á Châu cóquy định cứng rắn? Bởi vì một viênngói một viên gạch nơi này cũng giátrị xa xỉ, mỗi vị khách nơi này cũng vôcùng tôn quý.Mà hôm nay các ngườicó thể tiếp nhận một nhân viênchẳng hợp cách như thế, để cho côấy ở dưới sự chú ý của phương tiệntruyền thông, làm trò hề ở trên mộtbữa tiệc quan trọng như vậy! Ai cóthể cho tôi một đáp án? Nói cho tôibiết, các người thân là quản lý Kháchsạn Á Châu trong một ngàn ngườimới chọn được một người, tương lailà người lãnh đạo quan trọng củakhách sạn, tại sao sơ suất làm rachuyện như vậy? Có phải bởi vì cácngười ôm chức đã lâu, cho nên mớikhông coi ai ra gì như vậy haykhông? Nếu là như vậy, không bằngcác người từ chức đi!“ Sắc mặt củaTưởng Quang Long cứng rắn nói.“Đira đi, tôi sẽ xem xét chuyện này, hãychờ thông báo!”Bọn người Trần Mạn Hồng bịTưởng Quang Long nói vô cùng xấuhồ, đau lòng liên tục cúi đầu, khôngdám nói một tiếng nào, lục tục di ra.Tưởng Quang Long vẫn lạnhlùng ngồi ở trên ghế sa lon đưa mắtnhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trêngương mặt kiên nghị không nhìn ramột chút cảm xúc.