Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…
Chương 19: Đánh Liều Một Phen
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Đông Anh hơi quay đầu nhìnthấy Lại Ngọc Lan vẫn núp ở cạnhcửa, vẻ mặt run rầy, hai mắt lộ ra bốirối, không dám bước vào trong, côliền đưa hai tay ra, dịu dàng nói:“Vào đi thôi…”Lại Ngọc Lan bị Đông Anh dùngsức, mệt mỏi đi vào trong Văn phòng,bước chầm chậm, nín thở đi tớitrước mặt Tưởng Quang Long, nhìnthấy khuôn mặt anh vẫn hoàn toànlạnh lẽo, hai mắt trầm ngâm hiện lênvẻ không vui, trong lòng của cô chợtlạnh.Phải xử lí chuyện này thế nàođây, cô thầm tiếc nuối, rõ ràng lúcnãy cô đã bị dọa cho một trận hoảngsợ, không ngờ bản thân vẫn cònnhạy cảm như thế, cô mím môi,không thể thế này mà bị đuổi rađược, không thể nào.Im lặng một hồi lâu.Cuối cùng Tưởng Quang Longnhìn cô một cái, phát hiện cô toànthân run rầy, bởi vì vừa mới kinh sợquá độ mà sắc mặt tái nhợt, mô hôilạnh tràn ra trán, mái tóc ngắn mềmmại ướt đẫm dính ở bên má trái, cắpmắt to hiện lên vẻ rất lo lắng, sợ hãikhiến người ta có cảm giác đauthương buồn bã, anh nhíu mày, ánhmắt mang theo dò xét nhìn cô, cảmgiác man mác nhớ về một người phụnữ ngang tàng ba năm trước đây,khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, cặp mắtto linh động, bất cứ lúc nào cũng lộra khí thế không chịu thua, cười rấtđắc ý, tràn đầy thanh xuân.Nhưngcô gái này lại có gì đó khác hẳn, ẩnnhẫn và dịu dàng, anh thầm nghĩ, cólẽ chỉ là người giống người.“Cô có gì muốn nói hay không?”Trong lòng Lại Ngọc Lan chuaxót, khẽ liếc nhìn áo vest của anh bịnước mắt của mình làm ướt đẫm mộtmảng, cuối cùng nghĩ ra đường cuối,tuyệt vọng khẽ chớp mắt, nước mắtlăn xuống.“Tôi cầu xin Tổng giámđốc, đừng trách các quản lý, tất cảđều là lỗi của tôi, tôi đã làm loạn.Tôisẽ chịu trách nhiệm.”Tưởng Quang Long quay mặtsang, lồng ngực hơi kích động phậpphồng “Cô thật sự biết lỗi củamình?”“Đúng.Tôi biết, tôi đã làm liênlụy đến khách sạn.Tôi chết không cógì đáng tiếc, nhưng xin Tổng giámđốc đừng trách bọn họ! Lỗi của tôi,tôi sẽ chịu.Hôm nay, tôi sẽ tự độngbiến mất! Vĩnh viễn sẽ không xuấthiện ở trước mặt của anh nữa!” LạiNgọc Lan khổ sở rơi lệ, vừa khóc vừacầu xin.“Đúng là được làm việc ởhầm rượu là mơ ước cả đời của tôi,và của cha mẹ tôi nữa, nhưng nếu tôikhông có cơ hội được ở lại, tôi cũngcó thề di.”“Cô rất thích công việc này sao?”“Đúng vậy, từ nhỏ cha tôi đã dạytôi về chúng, không có loại rượu nàomà tôi không biết, đối với ngườikhác, rượu có thể vô tri vô giác,nhưng với tôi, mỗi loại trong chúngđều có ý nghĩa riêng của mình.”, cônức nở nói.“Vậy hôm đó trả lời câu đố củaLaurence cũng là cô?”“Phải… là tôi! Tôi không cố ý lừamọi người.”“Cô đã làm ông ta rất hài lòng.”“Chúng đối với tôi là cả sinhmệnh… Tôi thực sự rất thích chúng,cả công việc này nữa.”Ánh mắt của Lại Ngọc Lan tốităm, ngầng đầu nhìn Tưởng QuangLong nói: “Nhưng tôi không dám cầnviệc này nữa, xin anh đừng tráchphạt các quản lí, tôi tình nguyện nghỉviệc.Dù sao tôi cũng biết anh có quytắc của mình, tôi sẽ không cầu xin ở lại.”“Bản thân cô tự thân khó giữcòn trông nom người ta,“ TưởngQuang Long lạnh lùng đứng lên,xoay người đi tới trước bàn làm việccủa mình, mở ra tài liệu xem lại dự ánbị bác bỏ, nói: “Nhân viên khách sạncủa tôi, tôi tự có cách giải quyết,không cần cô hỏi.”Lại Ngọc Lan ngồi ở ghế sa lonnhìn thái độ của Tưởng Quang Longnhư vậy, biết nói thêm nữa cũng chỉvô ích.Cô đứng dậy, xoay nắm cửabước ra ngoài, lau những giọt nướcmắt tràn ra cả khuôn mặt, lần này côđã đánh liều một phen trước mặtanh.“Lúc đó, cô đã sợ đến thế sao?”,anh bỗng nhiên lên tiếng âm trầmsau lưng cô.“Đến nỗi có thể lao vàobất kể người đàn ông nào hay sao?”“Người nào cũng phải có nhữngbóng ma tâm lí trong lòng, nếu anhđã nghĩ tôi là người như vậy, tôi giảithích cũng không có nghĩa lí gì, chỉcảm ơn anh đã không hắt hủi tôi lúcđó.”, cô nói với chất giọng vô cùngnhỏ, rồi bước hẳn ra ngoài.Lúc này từ trong tài liệu TưởngQuang Long mới ngầng đầu lên nhìncánh cửa đóng chặt!Lại Ngọc Lan đứng ở ngoài cửa,ngầng đầu lên nhìn thấy Đông Anhđang mỉm cười nhìn mình, cô cũngmỉm cười nhìn Đông Anh một cái, hơigấp eo, ngượng ngùng nói: “Cám ơncô đã chăm sóc tôi hôm nay… Bâygiờ tôi lập tức phải đi thay đồngphục rời khỏi khách sạn… Thật xinlỗi…”Đông Anh nhìn bộ dáng cô nhưvậy, không nhịn được bật cười nói:“Cô phải đi thay đồng phục bởi vìđồng phục này không phải của cô.Bình thường nhân viên mới vào làmviệc, sau ba ngày mới có thể có đồngphục, thủ tục chính thức nhận việccũng tương đối rườm rà một chút,không dễ dàng có thể vào làm tạiKhách sạn Á Châu…”Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cườicười, dịu dàng nói: “Tôi biết rồi… Cóthể vào làm việc dù chỉ một ngày, tôicũng học được rất nhiều thứ.Thậtcám ơn mọi người.”Đông Anh nhìn Lan giống nhưvẫn không biết chuyện gì xảy ra liềnbật cười nói: “Ý tứ của tôi là ngàymai cô đến làm việc, trực tiếp mặcquần áo bình thường tới đây, chờsau khi có đồng phục, cô đổi lại làđược.Bởi vì hôm nay quá muộn,đồng nghiệp bộ phận nhân sự cũngkhông còn làm, cho nên làm thủ tụcnhận việc cho cô có chút phiền toái.”“À?” Lại Ngọc Lan kinh ngạcngầng đầu lên nhìn Đông Anh, cảngười có chút choáng váng.“Cô mới vừa nói cái gì?” LạiNgọc Lan cho rằng mình nghe lầm,có chút căng thẳng nhìn Đông Anh,hỏi: “Cô nói tôi… Cô nói tôi…”Đông Anh mỉm cười nhìn vẻ mặtkinh ngạc của Lan, liền cho cô thêmmột chút lòng tin: “Đúng vậy! Côkhông có nghe lầm, ngày mai bắtđầu chính thức làm thủ tục nhận việctại Khách sạn Á Châu! Đồng phục vàhợp đồng chính thức cũng do tôi tựmình xử lý.”Lại Ngọc Lan kinh ngạc nhìnĐông Anh, nhìn cô nở nụ cười nhãnhặn lịch sự, cô hưng phấn khôngthốt nên lời nhưng đột nhiên nhớ tớikhông biết Nhã Tuệ và quản lý thếnào, cô có chút hi vọng hỏi: “Vậy còncó các quản lý thế nào? Bọn họ cũngkhông sao chứ?”“Phương diện này, tôi tin TổngGiám đốc Tưởng sẽ có sắp xếp, cô vềsớm nghỉ ngơi một chút, ngày maitới đi làm! Sau này phải nhớ kỹ,không cần nấp nấp ló ló, sau này ởkhách sạn chúng ta có lối đi dànhriêng cho nhân viên, khi bước vàotoà nhà dành cho nhân viên có mộtbảng thông báo quan trọng củakhách sạn.Về sau ở điểm này côphải chú ý.”Lại Ngọc Lan nghe vậy liền cựckì mừng rỡ.Anh ta quả thật đã rộnglượng với mình sao? Cô bất giácnghĩ đến lúc nguy hiểm đó, liềumạng ôm lấy anh, không ngờ anhthậm chí không đầy cô ra, ngược lạicòn ôm lấy cô.Anh ta lúc nào cũngthế, luôn biết cách làm phụ nữ rungđộng, anh là thiên sứ, hay ác quỷ,chính cô cũng khó phân định.“Lan!“ Nhã Tuệ nghe điện thoại,ngay lập tức sốt sắng hỏi: “Bây giờcô ở chỗ nào? Cô không sao chứ?Có bị đưa cục cảnh sát hay không?”Lại Ngọc Lan nắm điện thoạicảm động, mỉm cười nói: “Tôi khôngsao.Vừa rồi Tổng Giám đốc dẫn tôi đitra hỏi rồi…”Nhã Tuệ vừa nghe vừa lo lắnghỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng nói thếnào? Có trách cô hay không? Cónhận ra cô không?”Lại Ngọc Lan tựa vào hành langthật dài đối diện với khách sạn, đóngió biển lạnh lẽo, mỉm cười nói:“Không có… Hơn nữa còn cho tôingày mai tiếp tục đi làm ở nhà hàng,Thư kí Đông Anh sẽ đích thân làmthủ tục tiếp nhận tôi…”Nhã Tuệ dừng ở lối đi phòng ăn,cặp mắt đỏ lên, kích động gọi: “Cóthật không? Cô đã làm thế nàovậy?”Tâm trạng của Lại Ngọc Lankhông có quá nhiều vui sướng, nói:“Ừ… Là thật… Tôi cũng không biết tạisao anh ta lại rộng lượng như thế!Tôi cứ nghĩ anh ta đã nhận ra, nhưngcó vẻ vẫn chưa.Nhưng dù sao thìhiện tại chỉ lo lắng cho cô và quản lýsẽ bị tôi làm liên lụy… Nếu ngày maicô bị khách sạn cho thôi việc, tôicũng sẽ không đi làm ở chỗ này.Tôituyệt đối sẽ không ích kỉ!“Nhã Tuệ cảm động ch** n**cmắt, nghẹn ngào nói: “Con bé chếttiệt kia, hiện tại tôi hoàn toàn khôngsuy nghĩ chuyện của mình, tôi chỉbiết, lúc vừa mới nghe được chuyệnđó, tôi thật sự vô cùng kích động.Côcũng không biết, Tổng Giám đốc làmột người tàn nhẫn vô tình! Tôi lolắng không biết anh ấy sẽ làm rachuyện gì tổn thương cô.Nhưng côcó thể tiếp tục ở lại làm việc, tôi thậtsự rất cảm động! Tôi hy vọng có rấtnhiều, rất nhiều người càng yêu quývà tha thứ cho cô! Bởi vì cô thật sựquá khổ rồi…”Lại Ngọc Lan nghe bạn thân nóinhư vậy, cảm động bật khóc khôngnói nên lời, chỉ cầm diện thoại diđộng áp vào tai mà nói, “Nhã TuệYên tâm đi! Không có sao.”“Làm tôi sợ muốn chết! Tôi chorằng cô chết chắc! Cô phải cố gắnglên.Tranh thủ vượt qua cuộc thikiểm tra.”Ngọc Lan nghe vậy vội vàng gậtđầu, hưng phấn cười nói: “Tôi biếttôi.Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắnglên! Rốt cuộc sau này chúng ta cóthể cùng nhau đi làm rồi.”“Vậy, cô có sợ gặp hắn ta mỗingày không?”, Nhã Tuệ âm trầm hỏi.“Không đâu, đối diện với thựctại mới là cách sống hay nhất.Tôinhất định sẽ đòi lại công bằng chochính mình.”
Đông Anh hơi quay đầu nhìn
thấy Lại Ngọc Lan vẫn núp ở cạnh
cửa, vẻ mặt run rầy, hai mắt lộ ra bối
rối, không dám bước vào trong, cô
liền đưa hai tay ra, dịu dàng nói:
“Vào đi thôi…”
Lại Ngọc Lan bị Đông Anh dùng
sức, mệt mỏi đi vào trong Văn phòng,
bước chầm chậm, nín thở đi tới
trước mặt Tưởng Quang Long, nhìn
thấy khuôn mặt anh vẫn hoàn toàn
lạnh lẽo, hai mắt trầm ngâm hiện lên
vẻ không vui, trong lòng của cô chợt
lạnh.
Phải xử lí chuyện này thế nào
đây, cô thầm tiếc nuối, rõ ràng lúc
nãy cô đã bị dọa cho một trận hoảng
sợ, không ngờ bản thân vẫn còn
nhạy cảm như thế, cô mím môi,
không thể thế này mà bị đuổi ra
được, không thể nào.
Im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng Tưởng Quang Long
nhìn cô một cái, phát hiện cô toàn
thân run rầy, bởi vì vừa mới kinh sợ
quá độ mà sắc mặt tái nhợt, mô hôi
lạnh tràn ra trán, mái tóc ngắn mềm
mại ướt đẫm dính ở bên má trái, cắp
mắt to hiện lên vẻ rất lo lắng, sợ hãi
khiến người ta có cảm giác đau
thương buồn bã, anh nhíu mày, ánh
mắt mang theo dò xét nhìn cô, cảm
giác man mác nhớ về một người phụ
nữ ngang tàng ba năm trước đây,
khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, cặp mắt
to linh động, bất cứ lúc nào cũng lộ
ra khí thế không chịu thua, cười rất
đắc ý, tràn đầy thanh xuân.
Nhưng
cô gái này lại có gì đó khác hẳn, ẩn
nhẫn và dịu dàng, anh thầm nghĩ, có
lẽ chỉ là người giống người.
“Cô có gì muốn nói hay không?”
Trong lòng Lại Ngọc Lan chua
xót, khẽ liếc nhìn áo vest của anh bị
nước mắt của mình làm ướt đẫm một
mảng, cuối cùng nghĩ ra đường cuối,
tuyệt vọng khẽ chớp mắt, nước mắt
lăn xuống.
“Tôi cầu xin Tổng giám
đốc, đừng trách các quản lý, tất cả
đều là lỗi của tôi, tôi đã làm loạn.
Tôi
sẽ chịu trách nhiệm.”
Tưởng Quang Long quay mặt
sang, lồng ngực hơi kích động phập
phồng “Cô thật sự biết lỗi của
mình?”
“Đúng.
Tôi biết, tôi đã làm liên
lụy đến khách sạn.
Tôi chết không có
gì đáng tiếc, nhưng xin Tổng giám
đốc đừng trách bọn họ! Lỗi của tôi,
tôi sẽ chịu.
Hôm nay, tôi sẽ tự động
biến mất! Vĩnh viễn sẽ không xuất
hiện ở trước mặt của anh nữa!” Lại
Ngọc Lan khổ sở rơi lệ, vừa khóc vừa
cầu xin.
“Đúng là được làm việc ở
hầm rượu là mơ ước cả đời của tôi,
và của cha mẹ tôi nữa, nhưng nếu tôi
không có cơ hội được ở lại, tôi cũng
có thề di.”
“Cô rất thích công việc này sao?”
“Đúng vậy, từ nhỏ cha tôi đã dạy
tôi về chúng, không có loại rượu nào
mà tôi không biết, đối với người
khác, rượu có thể vô tri vô giác,
nhưng với tôi, mỗi loại trong chúng
đều có ý nghĩa riêng của mình.”, cô
nức nở nói.
“Vậy hôm đó trả lời câu đố của
Laurence cũng là cô?”
“Phải… là tôi! Tôi không cố ý lừa
mọi người.”
“Cô đã làm ông ta rất hài lòng.”
“Chúng đối với tôi là cả sinh
mệnh… Tôi thực sự rất thích chúng,
cả công việc này nữa.”
Ánh mắt của Lại Ngọc Lan tối
tăm, ngầng đầu nhìn Tưởng Quang
Long nói: “Nhưng tôi không dám cần
việc này nữa, xin anh đừng trách
phạt các quản lí, tôi tình nguyện nghỉ
việc.
Dù sao tôi cũng biết anh có quy
tắc của mình, tôi sẽ không cầu xin ở lại.”
“Bản thân cô tự thân khó giữ
còn trông nom người ta,“ Tưởng
Quang Long lạnh lùng đứng lên,
xoay người đi tới trước bàn làm việc
của mình, mở ra tài liệu xem lại dự án
bị bác bỏ, nói: “Nhân viên khách sạn
của tôi, tôi tự có cách giải quyết,
không cần cô hỏi.”
Lại Ngọc Lan ngồi ở ghế sa lon
nhìn thái độ của Tưởng Quang Long
như vậy, biết nói thêm nữa cũng chỉ
vô ích.
Cô đứng dậy, xoay nắm cửa
bước ra ngoài, lau những giọt nước
mắt tràn ra cả khuôn mặt, lần này cô
đã đánh liều một phen trước mặt
anh.
“Lúc đó, cô đã sợ đến thế sao?”,
anh bỗng nhiên lên tiếng âm trầm
sau lưng cô.
“Đến nỗi có thể lao vào
bất kể người đàn ông nào hay sao?”
“Người nào cũng phải có những
bóng ma tâm lí trong lòng, nếu anh
đã nghĩ tôi là người như vậy, tôi giải
thích cũng không có nghĩa lí gì, chỉ
cảm ơn anh đã không hắt hủi tôi lúc
đó.”, cô nói với chất giọng vô cùng
nhỏ, rồi bước hẳn ra ngoài.
Lúc này từ trong tài liệu Tưởng
Quang Long mới ngầng đầu lên nhìn
cánh cửa đóng chặt!
Lại Ngọc Lan đứng ở ngoài cửa,
ngầng đầu lên nhìn thấy Đông Anh
đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng
mỉm cười nhìn Đông Anh một cái, hơi
gấp eo, ngượng ngùng nói: “Cám ơn
cô đã chăm sóc tôi hôm nay… Bây
giờ tôi lập tức phải đi thay đồng
phục rời khỏi khách sạn… Thật xin
lỗi…”
Đông Anh nhìn bộ dáng cô như
vậy, không nhịn được bật cười nói:
“Cô phải đi thay đồng phục bởi vì
đồng phục này không phải của cô.
Bình thường nhân viên mới vào làm
việc, sau ba ngày mới có thể có đồng
phục, thủ tục chính thức nhận việc
cũng tương đối rườm rà một chút,
không dễ dàng có thể vào làm tại
Khách sạn Á Châu…”
Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cười
cười, dịu dàng nói: “Tôi biết rồi… Có
thể vào làm việc dù chỉ một ngày, tôi
cũng học được rất nhiều thứ.
Thật
cám ơn mọi người.”
Đông Anh nhìn Lan giống như
vẫn không biết chuyện gì xảy ra liền
bật cười nói: “Ý tứ của tôi là ngày
mai cô đến làm việc, trực tiếp mặc
quần áo bình thường tới đây, chờ
sau khi có đồng phục, cô đổi lại là
được.
Bởi vì hôm nay quá muộn,
đồng nghiệp bộ phận nhân sự cũng
không còn làm, cho nên làm thủ tục
nhận việc cho cô có chút phiền toái.”
“À?” Lại Ngọc Lan kinh ngạc
ngầng đầu lên nhìn Đông Anh, cả
người có chút choáng váng.
“Cô mới vừa nói cái gì?” Lại
Ngọc Lan cho rằng mình nghe lầm,
có chút căng thẳng nhìn Đông Anh,
hỏi: “Cô nói tôi… Cô nói tôi…”
Đông Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt
kinh ngạc của Lan, liền cho cô thêm
một chút lòng tin: “Đúng vậy! Cô
không có nghe lầm, ngày mai bắt
đầu chính thức làm thủ tục nhận việc
tại Khách sạn Á Châu! Đồng phục và
hợp đồng chính thức cũng do tôi tự
mình xử lý.”
Lại Ngọc Lan kinh ngạc nhìn
Đông Anh, nhìn cô nở nụ cười nhã
nhặn lịch sự, cô hưng phấn không
thốt nên lời nhưng đột nhiên nhớ tới
không biết Nhã Tuệ và quản lý thế
nào, cô có chút hi vọng hỏi: “Vậy còn
có các quản lý thế nào? Bọn họ cũng
không sao chứ?”
“Phương diện này, tôi tin Tổng
Giám đốc Tưởng sẽ có sắp xếp, cô về
sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai
tới đi làm! Sau này phải nhớ kỹ,
không cần nấp nấp ló ló, sau này ở
khách sạn chúng ta có lối đi dành
riêng cho nhân viên, khi bước vào
toà nhà dành cho nhân viên có một
bảng thông báo quan trọng của
khách sạn.
Về sau ở điểm này cô
phải chú ý.”
Lại Ngọc Lan nghe vậy liền cực
kì mừng rỡ.
Anh ta quả thật đã rộng
lượng với mình sao? Cô bất giác
nghĩ đến lúc nguy hiểm đó, liều
mạng ôm lấy anh, không ngờ anh
thậm chí không đầy cô ra, ngược lại
còn ôm lấy cô.
Anh ta lúc nào cũng
thế, luôn biết cách làm phụ nữ rung
động, anh là thiên sứ, hay ác quỷ,
chính cô cũng khó phân định.
“Lan!“ Nhã Tuệ nghe điện thoại,
ngay lập tức sốt sắng hỏi: “Bây giờ
cô ở chỗ nào? Cô không sao chứ?
Có bị đưa cục cảnh sát hay không?”
Lại Ngọc Lan nắm điện thoại
cảm động, mỉm cười nói: “Tôi không
sao.
Vừa rồi Tổng Giám đốc dẫn tôi đi
tra hỏi rồi…”
Nhã Tuệ vừa nghe vừa lo lắng
hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng nói thế
nào? Có trách cô hay không? Có
nhận ra cô không?”
Lại Ngọc Lan tựa vào hành lang
thật dài đối diện với khách sạn, đón
gió biển lạnh lẽo, mỉm cười nói:
“Không có… Hơn nữa còn cho tôi
ngày mai tiếp tục đi làm ở nhà hàng,
Thư kí Đông Anh sẽ đích thân làm
thủ tục tiếp nhận tôi…”
Nhã Tuệ dừng ở lối đi phòng ăn,
cặp mắt đỏ lên, kích động gọi: “Có
thật không? Cô đã làm thế nào
vậy?”
Tâm trạng của Lại Ngọc Lan
không có quá nhiều vui sướng, nói:
“Ừ… Là thật… Tôi cũng không biết tại
sao anh ta lại rộng lượng như thế!
Tôi cứ nghĩ anh ta đã nhận ra, nhưng
có vẻ vẫn chưa.
Nhưng dù sao thì
hiện tại chỉ lo lắng cho cô và quản lý
sẽ bị tôi làm liên lụy… Nếu ngày mai
cô bị khách sạn cho thôi việc, tôi
cũng sẽ không đi làm ở chỗ này.
Tôi
tuyệt đối sẽ không ích kỉ!“
Nhã Tuệ cảm động ch** n**c
mắt, nghẹn ngào nói: “Con bé chết
tiệt kia, hiện tại tôi hoàn toàn không
suy nghĩ chuyện của mình, tôi chỉ
biết, lúc vừa mới nghe được chuyện
đó, tôi thật sự vô cùng kích động.
Cô
cũng không biết, Tổng Giám đốc là
một người tàn nhẫn vô tình! Tôi lo
lắng không biết anh ấy sẽ làm ra
chuyện gì tổn thương cô.
Nhưng cô
có thể tiếp tục ở lại làm việc, tôi thật
sự rất cảm động! Tôi hy vọng có rất
nhiều, rất nhiều người càng yêu quý
và tha thứ cho cô! Bởi vì cô thật sự
quá khổ rồi…”
Lại Ngọc Lan nghe bạn thân nói
như vậy, cảm động bật khóc không
nói nên lời, chỉ cầm diện thoại di
động áp vào tai mà nói, “Nhã Tuệ
Yên tâm đi! Không có sao.”
“Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho
rằng cô chết chắc! Cô phải cố gắng
lên.
Tranh thủ vượt qua cuộc thi
kiểm tra.”
Ngọc Lan nghe vậy vội vàng gật
đầu, hưng phấn cười nói: “Tôi biết
tôi.
Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắng
lên! Rốt cuộc sau này chúng ta có
thể cùng nhau đi làm rồi.”
“Vậy, cô có sợ gặp hắn ta mỗi
ngày không?”, Nhã Tuệ âm trầm hỏi.
“Không đâu, đối diện với thực
tại mới là cách sống hay nhất.
Tôi
nhất định sẽ đòi lại công bằng cho
chính mình.”
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Đông Anh hơi quay đầu nhìnthấy Lại Ngọc Lan vẫn núp ở cạnhcửa, vẻ mặt run rầy, hai mắt lộ ra bốirối, không dám bước vào trong, côliền đưa hai tay ra, dịu dàng nói:“Vào đi thôi…”Lại Ngọc Lan bị Đông Anh dùngsức, mệt mỏi đi vào trong Văn phòng,bước chầm chậm, nín thở đi tớitrước mặt Tưởng Quang Long, nhìnthấy khuôn mặt anh vẫn hoàn toànlạnh lẽo, hai mắt trầm ngâm hiện lênvẻ không vui, trong lòng của cô chợtlạnh.Phải xử lí chuyện này thế nàođây, cô thầm tiếc nuối, rõ ràng lúcnãy cô đã bị dọa cho một trận hoảngsợ, không ngờ bản thân vẫn cònnhạy cảm như thế, cô mím môi,không thể thế này mà bị đuổi rađược, không thể nào.Im lặng một hồi lâu.Cuối cùng Tưởng Quang Longnhìn cô một cái, phát hiện cô toànthân run rầy, bởi vì vừa mới kinh sợquá độ mà sắc mặt tái nhợt, mô hôilạnh tràn ra trán, mái tóc ngắn mềmmại ướt đẫm dính ở bên má trái, cắpmắt to hiện lên vẻ rất lo lắng, sợ hãikhiến người ta có cảm giác đauthương buồn bã, anh nhíu mày, ánhmắt mang theo dò xét nhìn cô, cảmgiác man mác nhớ về một người phụnữ ngang tàng ba năm trước đây,khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, cặp mắtto linh động, bất cứ lúc nào cũng lộra khí thế không chịu thua, cười rấtđắc ý, tràn đầy thanh xuân.Nhưngcô gái này lại có gì đó khác hẳn, ẩnnhẫn và dịu dàng, anh thầm nghĩ, cólẽ chỉ là người giống người.“Cô có gì muốn nói hay không?”Trong lòng Lại Ngọc Lan chuaxót, khẽ liếc nhìn áo vest của anh bịnước mắt của mình làm ướt đẫm mộtmảng, cuối cùng nghĩ ra đường cuối,tuyệt vọng khẽ chớp mắt, nước mắtlăn xuống.“Tôi cầu xin Tổng giámđốc, đừng trách các quản lý, tất cảđều là lỗi của tôi, tôi đã làm loạn.Tôisẽ chịu trách nhiệm.”Tưởng Quang Long quay mặtsang, lồng ngực hơi kích động phậpphồng “Cô thật sự biết lỗi củamình?”“Đúng.Tôi biết, tôi đã làm liênlụy đến khách sạn.Tôi chết không cógì đáng tiếc, nhưng xin Tổng giámđốc đừng trách bọn họ! Lỗi của tôi,tôi sẽ chịu.Hôm nay, tôi sẽ tự độngbiến mất! Vĩnh viễn sẽ không xuấthiện ở trước mặt của anh nữa!” LạiNgọc Lan khổ sở rơi lệ, vừa khóc vừacầu xin.“Đúng là được làm việc ởhầm rượu là mơ ước cả đời của tôi,và của cha mẹ tôi nữa, nhưng nếu tôikhông có cơ hội được ở lại, tôi cũngcó thề di.”“Cô rất thích công việc này sao?”“Đúng vậy, từ nhỏ cha tôi đã dạytôi về chúng, không có loại rượu nàomà tôi không biết, đối với ngườikhác, rượu có thể vô tri vô giác,nhưng với tôi, mỗi loại trong chúngđều có ý nghĩa riêng của mình.”, cônức nở nói.“Vậy hôm đó trả lời câu đố củaLaurence cũng là cô?”“Phải… là tôi! Tôi không cố ý lừamọi người.”“Cô đã làm ông ta rất hài lòng.”“Chúng đối với tôi là cả sinhmệnh… Tôi thực sự rất thích chúng,cả công việc này nữa.”Ánh mắt của Lại Ngọc Lan tốităm, ngầng đầu nhìn Tưởng QuangLong nói: “Nhưng tôi không dám cầnviệc này nữa, xin anh đừng tráchphạt các quản lí, tôi tình nguyện nghỉviệc.Dù sao tôi cũng biết anh có quytắc của mình, tôi sẽ không cầu xin ở lại.”“Bản thân cô tự thân khó giữcòn trông nom người ta,“ TưởngQuang Long lạnh lùng đứng lên,xoay người đi tới trước bàn làm việccủa mình, mở ra tài liệu xem lại dự ánbị bác bỏ, nói: “Nhân viên khách sạncủa tôi, tôi tự có cách giải quyết,không cần cô hỏi.”Lại Ngọc Lan ngồi ở ghế sa lonnhìn thái độ của Tưởng Quang Longnhư vậy, biết nói thêm nữa cũng chỉvô ích.Cô đứng dậy, xoay nắm cửabước ra ngoài, lau những giọt nướcmắt tràn ra cả khuôn mặt, lần này côđã đánh liều một phen trước mặtanh.“Lúc đó, cô đã sợ đến thế sao?”,anh bỗng nhiên lên tiếng âm trầmsau lưng cô.“Đến nỗi có thể lao vàobất kể người đàn ông nào hay sao?”“Người nào cũng phải có nhữngbóng ma tâm lí trong lòng, nếu anhđã nghĩ tôi là người như vậy, tôi giảithích cũng không có nghĩa lí gì, chỉcảm ơn anh đã không hắt hủi tôi lúcđó.”, cô nói với chất giọng vô cùngnhỏ, rồi bước hẳn ra ngoài.Lúc này từ trong tài liệu TưởngQuang Long mới ngầng đầu lên nhìncánh cửa đóng chặt!Lại Ngọc Lan đứng ở ngoài cửa,ngầng đầu lên nhìn thấy Đông Anhđang mỉm cười nhìn mình, cô cũngmỉm cười nhìn Đông Anh một cái, hơigấp eo, ngượng ngùng nói: “Cám ơncô đã chăm sóc tôi hôm nay… Bâygiờ tôi lập tức phải đi thay đồngphục rời khỏi khách sạn… Thật xinlỗi…”Đông Anh nhìn bộ dáng cô nhưvậy, không nhịn được bật cười nói:“Cô phải đi thay đồng phục bởi vìđồng phục này không phải của cô.Bình thường nhân viên mới vào làmviệc, sau ba ngày mới có thể có đồngphục, thủ tục chính thức nhận việccũng tương đối rườm rà một chút,không dễ dàng có thể vào làm tạiKhách sạn Á Châu…”Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cườicười, dịu dàng nói: “Tôi biết rồi… Cóthể vào làm việc dù chỉ một ngày, tôicũng học được rất nhiều thứ.Thậtcám ơn mọi người.”Đông Anh nhìn Lan giống nhưvẫn không biết chuyện gì xảy ra liềnbật cười nói: “Ý tứ của tôi là ngàymai cô đến làm việc, trực tiếp mặcquần áo bình thường tới đây, chờsau khi có đồng phục, cô đổi lại làđược.Bởi vì hôm nay quá muộn,đồng nghiệp bộ phận nhân sự cũngkhông còn làm, cho nên làm thủ tụcnhận việc cho cô có chút phiền toái.”“À?” Lại Ngọc Lan kinh ngạcngầng đầu lên nhìn Đông Anh, cảngười có chút choáng váng.“Cô mới vừa nói cái gì?” LạiNgọc Lan cho rằng mình nghe lầm,có chút căng thẳng nhìn Đông Anh,hỏi: “Cô nói tôi… Cô nói tôi…”Đông Anh mỉm cười nhìn vẻ mặtkinh ngạc của Lan, liền cho cô thêmmột chút lòng tin: “Đúng vậy! Côkhông có nghe lầm, ngày mai bắtđầu chính thức làm thủ tục nhận việctại Khách sạn Á Châu! Đồng phục vàhợp đồng chính thức cũng do tôi tựmình xử lý.”Lại Ngọc Lan kinh ngạc nhìnĐông Anh, nhìn cô nở nụ cười nhãnhặn lịch sự, cô hưng phấn khôngthốt nên lời nhưng đột nhiên nhớ tớikhông biết Nhã Tuệ và quản lý thếnào, cô có chút hi vọng hỏi: “Vậy còncó các quản lý thế nào? Bọn họ cũngkhông sao chứ?”“Phương diện này, tôi tin TổngGiám đốc Tưởng sẽ có sắp xếp, cô vềsớm nghỉ ngơi một chút, ngày maitới đi làm! Sau này phải nhớ kỹ,không cần nấp nấp ló ló, sau này ởkhách sạn chúng ta có lối đi dànhriêng cho nhân viên, khi bước vàotoà nhà dành cho nhân viên có mộtbảng thông báo quan trọng củakhách sạn.Về sau ở điểm này côphải chú ý.”Lại Ngọc Lan nghe vậy liền cựckì mừng rỡ.Anh ta quả thật đã rộnglượng với mình sao? Cô bất giácnghĩ đến lúc nguy hiểm đó, liềumạng ôm lấy anh, không ngờ anhthậm chí không đầy cô ra, ngược lạicòn ôm lấy cô.Anh ta lúc nào cũngthế, luôn biết cách làm phụ nữ rungđộng, anh là thiên sứ, hay ác quỷ,chính cô cũng khó phân định.“Lan!“ Nhã Tuệ nghe điện thoại,ngay lập tức sốt sắng hỏi: “Bây giờcô ở chỗ nào? Cô không sao chứ?Có bị đưa cục cảnh sát hay không?”Lại Ngọc Lan nắm điện thoạicảm động, mỉm cười nói: “Tôi khôngsao.Vừa rồi Tổng Giám đốc dẫn tôi đitra hỏi rồi…”Nhã Tuệ vừa nghe vừa lo lắnghỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng nói thếnào? Có trách cô hay không? Cónhận ra cô không?”Lại Ngọc Lan tựa vào hành langthật dài đối diện với khách sạn, đóngió biển lạnh lẽo, mỉm cười nói:“Không có… Hơn nữa còn cho tôingày mai tiếp tục đi làm ở nhà hàng,Thư kí Đông Anh sẽ đích thân làmthủ tục tiếp nhận tôi…”Nhã Tuệ dừng ở lối đi phòng ăn,cặp mắt đỏ lên, kích động gọi: “Cóthật không? Cô đã làm thế nàovậy?”Tâm trạng của Lại Ngọc Lankhông có quá nhiều vui sướng, nói:“Ừ… Là thật… Tôi cũng không biết tạisao anh ta lại rộng lượng như thế!Tôi cứ nghĩ anh ta đã nhận ra, nhưngcó vẻ vẫn chưa.Nhưng dù sao thìhiện tại chỉ lo lắng cho cô và quản lýsẽ bị tôi làm liên lụy… Nếu ngày maicô bị khách sạn cho thôi việc, tôicũng sẽ không đi làm ở chỗ này.Tôituyệt đối sẽ không ích kỉ!“Nhã Tuệ cảm động ch** n**cmắt, nghẹn ngào nói: “Con bé chếttiệt kia, hiện tại tôi hoàn toàn khôngsuy nghĩ chuyện của mình, tôi chỉbiết, lúc vừa mới nghe được chuyệnđó, tôi thật sự vô cùng kích động.Côcũng không biết, Tổng Giám đốc làmột người tàn nhẫn vô tình! Tôi lolắng không biết anh ấy sẽ làm rachuyện gì tổn thương cô.Nhưng côcó thể tiếp tục ở lại làm việc, tôi thậtsự rất cảm động! Tôi hy vọng có rấtnhiều, rất nhiều người càng yêu quývà tha thứ cho cô! Bởi vì cô thật sựquá khổ rồi…”Lại Ngọc Lan nghe bạn thân nóinhư vậy, cảm động bật khóc khôngnói nên lời, chỉ cầm diện thoại diđộng áp vào tai mà nói, “Nhã TuệYên tâm đi! Không có sao.”“Làm tôi sợ muốn chết! Tôi chorằng cô chết chắc! Cô phải cố gắnglên.Tranh thủ vượt qua cuộc thikiểm tra.”Ngọc Lan nghe vậy vội vàng gậtđầu, hưng phấn cười nói: “Tôi biếttôi.Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắnglên! Rốt cuộc sau này chúng ta cóthể cùng nhau đi làm rồi.”“Vậy, cô có sợ gặp hắn ta mỗingày không?”, Nhã Tuệ âm trầm hỏi.“Không đâu, đối diện với thựctại mới là cách sống hay nhất.Tôinhất định sẽ đòi lại công bằng chochính mình.”