Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…
Chương 24: Đối Tác
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Trang Văn Nhiên dẫn nam nữthư ký của anh cùng các cánh tayđắc lực, còn có các vị lãnh đạo cấpcao, đã lâu không gặp nhau, nở nụcười rất cảm động, nhanh chóng đivề phía Tưởng Quang Long, vươntay, cố ý cao giọng gọi: “Tổng Giámđốc Tưởng!”Tưởng Quang Long nghe đượcâm thanh này, cười bất đắc dĩ vươntay đón lấy Trang Văn Nhiên, nói:“Tổng Giám đốc Trang…”“Không nên gọi tôi như vậy, nơinày là địa bàn của anh, tôi phải cẩnthận chú ý một chút.” Trang VănNhiên cố ý trừng mắt về phía TưởngQuang Long, dừng lại ba giây!Tưởng Quang Long cũng chậmrãi nhìn về phía Trang Văn Nhiên.Bốn con mắt nhìn nhau, b*n r*ánh chớp, đốt lên khí thế tranh đấucủa ba năm trước đây.Truyền đến tiếng hít thở gấp rút.Không khí rất căng thằng đángsợ tràn ngập ở trong không gian thu hẹp.Tưởng Quang Long và TrangVăn Nhiên, hai nhân vật truyền kỳđược toàn ngành chú ý, cùng hiênngang bước vào trong ánh mắtmong đợi của mọi người, vẻ mặtnghiêm nghị, vô cùng khí thế đi vềphía vị trí trung tâm của phòng hộinghị, đi lên ba bậc thang, nhìn lãnhđạo cấp cao toàn trường một cái.“Tổng Giám đốc…”Lãnh đạo cấpcao của Tập đoàn Á Châu và Tậpđoàn Hoàn Cầu cùng khom ngườicung kính chào.Tưởng Quang Long và TrangVăn Nhiên phân ra ngồi vào chỗ củamình, nghe tiếng chào, ánh mắtchậm rãi quét nhìn nhân viên bên đốiphương lại một lần nữa, biết mộtcuộc chiến mới sắp mở ra, cũng hơicười một tiếng, hai mắt phát ra ánhsáng mạnh mẽ, tao nhã khí pháchngồi xuống, thông báo hội nghị chínhthức bắt đầu…Toàn hội trường tĩnh lặng khôngtiếng động!Đông Anh nhìn toàn hội trường,ngay lập tức căn dặn các đồngnghiệp, trước hết mở hạng mục đầutiên của dự án khách sạn kết hợp,bắt đầu phát hình số liệu thiết kếhình ảnh khách sạn, kỹ sư thiết kếlên đài giải thích tương lai kháchsạn, dĩ nhiên đã nhận được chữ kícủa bộ phận cổ đông và TưởngQuang Long, trước mắt xin ý kiếncủa Trang Văn Nhiên, một ngườiđứng đầu khác của tập đoàn Á Châu,đang chờ đợi quyết định của anh!Toàn trường lại rơi vào yên lặng,đồng thời ngầng đầu lên nhìn về phíaTrang Văn Nhiên.Trang Văn Nhiên chậm rãi mởbản kế hoạch, nụ cười nhẹ nhàng vuivẻ trên khuôn mặt đã biến mất, chậmrãi xem từng mục từng mục trongbản kế hoạch, hai mắt không nhìn ramột chút ý tứ nào, giống như khôngmột chút lo lắng, thỉnh thoảng cònđem nó đặt ở trên mặt bàn, cùi chỏnhẹ chống tay vịn ghế làm việc TổngGiám đốc, tay nhẹ chống cằm, ở xaxa nhìn số liệu trong bản kế hoạch,hai mắt hiện lên cảm giác không cóchút hứng thú…Mọi người nín thở yên lặng chờ đợi.Phòng ăn ngự tôn!Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt,dẫn đầu bếp trưởng và trưởng kípnhà hàng cùng nhau căng thẳngđứng chờ ở bên cạnh thang máy,vốn muốn dọn vắng nhà hàng để chohai vị Tổng Giám đốc an tâm dùngcơm, nhưng Tổng Giám đốc Trangnói, không cần thiết quấy rầy kháchhàng, chỉ tới đây ăn bữa tối là được.Người chưa tới, khí thế cũng đã cànquét, hấp dẫn mọi người, tất cả giữbình tĩnh chờ đợi, không dám để mắcchút sai lầm.Đèn thang máy đột nhiên đỏ lên,con số từ lầu một, từng tầng từngtầng di lên trên, mọi người nhìn thấycon số bảng điều khiển thang máyđang tăng lên, ngay lập tức sửa sanglại đồng phục của mình, khẽ ho khan,tiếp tục đứng, Tào Văn Kiệt nhìnchòng chọc cửa thang máy, hai mắtlộ ra ánh sáng thật kích động.Cửa thang máy ầm ầm mở ra.Tưởng Quang Long và Trang VănNhiên đồng thời đi ra phòng hội nghị,nội dung của buổi họp lúc nảy đãxong, nhẹ nhàng nói đùa, không aihiểu được giữa bọn họ là bạn hay làđối thủ âm thầm tranh đấu lẫn nhau.“Hoan nghênh Tổng Giám đốcTrang, Tổng Giám đốc Tưởng đếnphòng ăn ngự tôn!” Mọi người lậptức kích động nhìn về phía cửathang máy, gấp eo xuống 90 độ,trung thành và cung kính cùng kêu lên.Trang Văn Nhiên không nói gìthêm, chỉ xoay người liếc mắt nhìnnhân viên ở bên cạnh, giống nhưkhông biết anh ta, cùng TưởngQuang Long vừa nói vừa cười đi vàophòng ăn, vừa đi vào phòng ăn, vừanhìn xung quanh phòng ăn ngự tôn,thiết kế nghiêm trang thanh lịch,lãng mạn ấm áp, nhất là vị trí cạnhcửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biểnkhông có gì sánh được, thậm chí còncó thể nhìn thấy khinh khí cầu trênmặt biển, văng lên bọt sóng màutrắng xóa, anh hài lòng cười cười nói:“Xem ra Quản lý Trần và Quản lý Tàocó cách quản lý, mới làm cho phòngăn này trở nên sinh động như vậy.”“Cám ơn Tổng Giám đốc khíchlệ.” Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệtlập tức đi tới bên cửa sổ, theo vị tríchỉ định, kéo ra ghế cho hai người,Trang Văn Nhiên mỉm cười cùngTưởng Quang Long đi về phía cửasổ, đi qua một đôi mẹ con đang ngồiở trong nhà hàng dùng cơm, có mộtcô bé chỉ chừng sáu tuổi mặc váynhỏ công chúa màu trắng, chải bímtóc xoăn xinh đẹp, đang cầm cáimuỗng muốn ăn nước đá, đang lúcnày nhìn thấy khuôn mặt Trang VănNhiên đẹp trai giống như bạch mãhoàng tử, cô bé lập tức ngây người,không nhịn được bị chú đẹp traitrước mặt hấp dẫn.Lúc này Trang Văn Nhiên mớingầng đầu lên hơi mỉm cười nhìn TàoVăn Kiệt, trước khi trở về nước vẫn làmột tên nhóc trẻ trung, trải qua banăm rèn luyện, cũng luyện được mấyphần chững chạc và trưởng thành,anh tán thưởng nói: “Quả nhiên làTổng Giám đốc Tưởng có cách lãnhđạo, mới trở về ba năm cũng đãchững chạc trưởng thành như vậy.”Tưởng Quang Long mỉm cườinói: “Cậu ta tốt nghiệp ở Học việnkhách sạn Hoàng Gia, lấy bằng loạigiỏi, được phân công đến đây, chịuthua thiệt, lãng phí nhân tài.Bìnhthường tôi rất nhiều công việc, cũngkhông có thường xuyên đích thântiếp xúc cậu ta, lần này cậu trở lại, tựdạy dỗ cậu ta đi.Khách sạn Á Châuchúng ta cần loại nhân tài hàng đầu.Cậu ta cũng đã ở nhà hàng ba nămrồi cũng tới lúc nên thể hiện tài năng.”Trang Văn Nhiên nghe vậy khẽmỉm cười nhìn nhìn về phía Tào AnhKiệt.Tào Văn Kiệt đứng ở một bên,giả bộ có chút đáng thương nhìn vềphía Trang Văn Nhiên.Trang Văn Nhiên lại nhìn vẻ mặtlạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, cườinói: “Vậy tôi nhận lại cậu ta thôi,tránh khỏi ở nơi này gây thêm phiềntoái cho anh.”“Được.” Quang Long sảng khoáiđồng ý, “Chỉ là anh đừng có thấynhân tài trong khách sạn của tôi liềncâu dụ hết đi là được.”“Không đâu.Mà thôi, tôi đóibụng.” Trang Văn Nhiên lập tức mởthực đơn, nhanh chóng xem tên mónăn, gọi một số món nồi tiếng, TrầnMạn Hồng lập tức nhận lấy thực đơnđi tới phòng bếp, Tào Văn Kiệt mỉmcười tiến lên nói: “Hai vị Tổng Giámđốc muốn uống chút rượu gìkhông?”“Không cần.Tự tôi đi chọn.”– Trang Văn Nhiên mỉm cười nói xong,liền liếc mắt nhìn Tưởng Quang Longhỏi: “Anh muốn uống rượu gì?”“Chỉ cần anh chọn, loại gì cũng duyệt.”Cửa hầm rượu đột nhiên bị đầyra, một bóng dáng tao nhã tự nhiêntiến vào, anh mang giày da màutrắng, bước tới phía trước.Lại Ngọc Lan mở trừng hai mắt,chai rượu cầm trong tay, phịch mộttiếng suýt nữa rớt xuống.“Xin chàoquý khách.”, nhìn bằng nửa con mắt,cô cũng đủ biết người trước mặtkhông phải hạng người bình thường.Trang Văn Nhiên dừng ở trướcmột chai rượu đỏ, hai mắt nhanhchóng chợt lóe, lập tức nhìn thấybên cạnh giá rượu tuyết lợi, có bóngngười chớp động, anh lặng lẽ thảchậm bước chân dĩ tới.“Cô là nhân viên ở đây?”“Vâng, tôi là nhân viên phục vụhầm rượu.” cô nhìn anh đáp.“Trông cô lại không giống lắm.”“Anh có nghe câu đừng trôngmặt mà bắt hình dong hay chưa?”,Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.“Được, chọn rượu giúp tôi.”, anhung dung nói, “Cô cảm thấy rượuTây Ban Nha như thế nào?”Ngọc Lan nhìn giá rượu, sắc mặt..cô trở nên bình tĩnh nghiêm túc, nóira đặc điểm của loại rượu này: “RượuTây Ban Nha được gọi là rượu đỏtuyệt vời hàng đầu, trải qua thời gianthử nghiệm, thậm chí thợ chưng cấtrượu cũng rất kì công ủ thành mùi vịđặc trưng của nó.Tôi cảm thấy mùithơm của nó rất nồng, có chứa mùiđào rõ ràng, nếu uống từ từ sẽ cảmnhận được thể rượu êm dịu, mềmmại như tơ lụa, chậm rãi chảy vàobên trong thân thể, sẽ cho người tacó cảm giác thỏa mãn thật sâu.Nhưng nó lại không hợp ăn với đồTây, sẽ rất khắc vị.”Trang Văn Nhiên nghe cô nhanhchóng nói ra đặc điểm của rượutuyết lợi như vậy, đột nhiên cười mộttiếng, chậm rãi nói: “Nếu không phảiloại đó, cô sẽ chọn cho chúng tôirượu gì?” Ngọc Lan bình tĩnh nói: “Tôimuốn xem trước thực đơn.”Trang Hạo Nhiên nhìn cô, từ tốnnói tên vài món ăn.Ngọc Lan nghe xong liền xoayngười, chuyên nghiệp đeo lên baotay trắng, nhìn lướt qua từng loạirượu, nhanh chóng chọn một chairượu vang Pháp năm 2002, một taycô nhẹ nắm cổ rượu, một tay nhẹnắm đáy chai, chuyên nghiệp mởnhãn chai rượu, nhẹ nhàng giải thíchnói: “Rượu tuyết lợi năm 2002, đếntừ Pháp.Cho nên thể rượu ngọtngào, kết hợp với món ăn hôm nay sẽkhông có gì bằng.”Trang Văn Nhiên bình thản lắngnghe, hai mắt hơi lóe lên vui vẻ, sauđó nói, “Cô, kiến thức không tồi.”“Tôi rất yêu rượu.”, cô mỉm cườingọt ngào, “Cha tôi cũng thế.”“Cô có muốn làm việc cho tôikhông?”, anh đột nhiên đề xuất,“Chỗ của cô không phải chỗ này.”“Hiện tại thì chưa, với lại đối vớitôi, bất kể chỗ nào có rượu, tôi đầucó thể dụng tài.Ngọc Lan nhẹnhàng đáp, đứng lên vươn tay lấychai rượu, nhưng phát hiện vai tráicủa mình đau nhói, đau đến nổi côkêu nhỏ ra tiếng.“Cô làm sao vậy?” Trang VănNhiên lo lắng hỏi.Cô đau đến người vặn vẹo đồmồ hôi, khó khăn thở một hơi, vươntay khẽ đặt ở vai trái nói: “Đau quá.Vai trái của tôi có một vết thương, đãtừng bị đao c*m v** nhưng vếtthương đã thật lâu cũng không có táiphát, không biết tại sao hôm nay độtnhiên lại đau.”“Cô nên đi bác sĩ xem một chútkhông?” Anh lo lắng nói.“Không có việc gì.Trong túixách của tôi có thuốc, tôi đi uốngđây.” , cô có chút khó chịu dời bướcmuốn rời khỏi, nhưng người lảo đảo,suýt nữa ngã ra.Trang Văn Nhiên nhanh chóngvươn tay, nắm chặt eo nhỏ nhắn củaNgọc Lan, cúi đầu dùng ánh mắt sắcbén nhìn cô.Cả khu vực rượu đỏ, rơi vàokhông khí tĩnh lặng mập mờ.Lại Ngọc Lan thở gấp, khôngdám động đậy, đôi tay nắm thànhquả đấm nhỏ, đặt trên cơ ngực căngđầy của anh.Trang Văn Nhiên vẫn ngưng mắtnhìn nửa bên mặt cô thật lâu, cóchút kí ức xuyên vào trong não củaanh, đang lúc này, nghe được ngoàicửa có tiếng động, Tưởng QuangLong nghiêm nghị đi vào khu vựcrượu đỏ…
Trang Văn Nhiên dẫn nam nữ
thư ký của anh cùng các cánh tay
đắc lực, còn có các vị lãnh đạo cấp
cao, đã lâu không gặp nhau, nở nụ
cười rất cảm động, nhanh chóng đi
về phía Tưởng Quang Long, vươn
tay, cố ý cao giọng gọi: “Tổng Giám
đốc Tưởng!”
Tưởng Quang Long nghe được
âm thanh này, cười bất đắc dĩ vươn
tay đón lấy Trang Văn Nhiên, nói:
“Tổng Giám đốc Trang…”
“Không nên gọi tôi như vậy, nơi
này là địa bàn của anh, tôi phải cẩn
thận chú ý một chút.” Trang Văn
Nhiên cố ý trừng mắt về phía Tưởng
Quang Long, dừng lại ba giây!
Tưởng Quang Long cũng chậm
rãi nhìn về phía Trang Văn Nhiên.
Bốn con mắt nhìn nhau, b*n r*
ánh chớp, đốt lên khí thế tranh đấu
của ba năm trước đây.
Truyền đến tiếng hít thở gấp rút.
Không khí rất căng thằng đáng
sợ tràn ngập ở trong không gian thu hẹp.
Tưởng Quang Long và Trang
Văn Nhiên, hai nhân vật truyền kỳ
được toàn ngành chú ý, cùng hiên
ngang bước vào trong ánh mắt
mong đợi của mọi người, vẻ mặt
nghiêm nghị, vô cùng khí thế đi về
phía vị trí trung tâm của phòng hội
nghị, đi lên ba bậc thang, nhìn lãnh
đạo cấp cao toàn trường một cái.
“Tổng Giám đốc…”Lãnh đạo cấp
cao của Tập đoàn Á Châu và Tập
đoàn Hoàn Cầu cùng khom người
cung kính chào.
Tưởng Quang Long và Trang
Văn Nhiên phân ra ngồi vào chỗ của
mình, nghe tiếng chào, ánh mắt
chậm rãi quét nhìn nhân viên bên đối
phương lại một lần nữa, biết một
cuộc chiến mới sắp mở ra, cũng hơi
cười một tiếng, hai mắt phát ra ánh
sáng mạnh mẽ, tao nhã khí phách
ngồi xuống, thông báo hội nghị chính
thức bắt đầu…
Toàn hội trường tĩnh lặng không
tiếng động!
Đông Anh nhìn toàn hội trường,
ngay lập tức căn dặn các đồng
nghiệp, trước hết mở hạng mục đầu
tiên của dự án khách sạn kết hợp,
bắt đầu phát hình số liệu thiết kế
hình ảnh khách sạn, kỹ sư thiết kế
lên đài giải thích tương lai khách
sạn, dĩ nhiên đã nhận được chữ kí
của bộ phận cổ đông và Tưởng
Quang Long, trước mắt xin ý kiến
của Trang Văn Nhiên, một người
đứng đầu khác của tập đoàn Á Châu,
đang chờ đợi quyết định của anh!
Toàn trường lại rơi vào yên lặng,
đồng thời ngầng đầu lên nhìn về phía
Trang Văn Nhiên.
Trang Văn Nhiên chậm rãi mở
bản kế hoạch, nụ cười nhẹ nhàng vui
vẻ trên khuôn mặt đã biến mất, chậm
rãi xem từng mục từng mục trong
bản kế hoạch, hai mắt không nhìn ra
một chút ý tứ nào, giống như không
một chút lo lắng, thỉnh thoảng còn
đem nó đặt ở trên mặt bàn, cùi chỏ
nhẹ chống tay vịn ghế làm việc Tổng
Giám đốc, tay nhẹ chống cằm, ở xa
xa nhìn số liệu trong bản kế hoạch,
hai mắt hiện lên cảm giác không có
chút hứng thú…
Mọi người nín thở yên lặng chờ đợi.
Phòng ăn ngự tôn!
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt,
dẫn đầu bếp trưởng và trưởng kíp
nhà hàng cùng nhau căng thẳng
đứng chờ ở bên cạnh thang máy,
vốn muốn dọn vắng nhà hàng để cho
hai vị Tổng Giám đốc an tâm dùng
cơm, nhưng Tổng Giám đốc Trang
nói, không cần thiết quấy rầy khách
hàng, chỉ tới đây ăn bữa tối là được.
Người chưa tới, khí thế cũng đã càn
quét, hấp dẫn mọi người, tất cả giữ
bình tĩnh chờ đợi, không dám để mắc
chút sai lầm.
Đèn thang máy đột nhiên đỏ lên,
con số từ lầu một, từng tầng từng
tầng di lên trên, mọi người nhìn thấy
con số bảng điều khiển thang máy
đang tăng lên, ngay lập tức sửa sang
lại đồng phục của mình, khẽ ho khan,
tiếp tục đứng, Tào Văn Kiệt nhìn
chòng chọc cửa thang máy, hai mắt
lộ ra ánh sáng thật kích động.
Cửa thang máy ầm ầm mở ra.
Tưởng Quang Long và Trang Văn
Nhiên đồng thời đi ra phòng hội nghị,
nội dung của buổi họp lúc nảy đã
xong, nhẹ nhàng nói đùa, không ai
hiểu được giữa bọn họ là bạn hay là
đối thủ âm thầm tranh đấu lẫn nhau.
“Hoan nghênh Tổng Giám đốc
Trang, Tổng Giám đốc Tưởng đến
phòng ăn ngự tôn!” Mọi người lập
tức kích động nhìn về phía cửa
thang máy, gấp eo xuống 90 độ,
trung thành và cung kính cùng kêu lên.
Trang Văn Nhiên không nói gì
thêm, chỉ xoay người liếc mắt nhìn
nhân viên ở bên cạnh, giống như
không biết anh ta, cùng Tưởng
Quang Long vừa nói vừa cười đi vào
phòng ăn, vừa đi vào phòng ăn, vừa
nhìn xung quanh phòng ăn ngự tôn,
thiết kế nghiêm trang thanh lịch,
lãng mạn ấm áp, nhất là vị trí cạnh
cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biển
không có gì sánh được, thậm chí còn
có thể nhìn thấy khinh khí cầu trên
mặt biển, văng lên bọt sóng màu
trắng xóa, anh hài lòng cười cười nói:
“Xem ra Quản lý Trần và Quản lý Tào
có cách quản lý, mới làm cho phòng
ăn này trở nên sinh động như vậy.”
“Cám ơn Tổng Giám đốc khích
lệ.” Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
lập tức đi tới bên cửa sổ, theo vị trí
chỉ định, kéo ra ghế cho hai người,
Trang Văn Nhiên mỉm cười cùng
Tưởng Quang Long đi về phía cửa
sổ, đi qua một đôi mẹ con đang ngồi
ở trong nhà hàng dùng cơm, có một
cô bé chỉ chừng sáu tuổi mặc váy
nhỏ công chúa màu trắng, chải bím
tóc xoăn xinh đẹp, đang cầm cái
muỗng muốn ăn nước đá, đang lúc
này nhìn thấy khuôn mặt Trang Văn
Nhiên đẹp trai giống như bạch mã
hoàng tử, cô bé lập tức ngây người,
không nhịn được bị chú đẹp trai
trước mặt hấp dẫn.
Lúc này Trang Văn Nhiên mới
ngầng đầu lên hơi mỉm cười nhìn Tào
Văn Kiệt, trước khi trở về nước vẫn là
một tên nhóc trẻ trung, trải qua ba
năm rèn luyện, cũng luyện được mấy
phần chững chạc và trưởng thành,
anh tán thưởng nói: “Quả nhiên là
Tổng Giám đốc Tưởng có cách lãnh
đạo, mới trở về ba năm cũng đã
chững chạc trưởng thành như vậy.”
Tưởng Quang Long mỉm cười
nói: “Cậu ta tốt nghiệp ở Học viện
khách sạn Hoàng Gia, lấy bằng loại
giỏi, được phân công đến đây, chịu
thua thiệt, lãng phí nhân tài.
Bình
thường tôi rất nhiều công việc, cũng
không có thường xuyên đích thân
tiếp xúc cậu ta, lần này cậu trở lại, tự
dạy dỗ cậu ta đi.
Khách sạn Á Châu
chúng ta cần loại nhân tài hàng đầu.
Cậu ta cũng đã ở nhà hàng ba năm
rồi cũng tới lúc nên thể hiện tài năng.”
Trang Văn Nhiên nghe vậy khẽ
mỉm cười nhìn nhìn về phía Tào Anh
Kiệt.
Tào Văn Kiệt đứng ở một bên,
giả bộ có chút đáng thương nhìn về
phía Trang Văn Nhiên.
Trang Văn Nhiên lại nhìn vẻ mặt
lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, cười
nói: “Vậy tôi nhận lại cậu ta thôi,
tránh khỏi ở nơi này gây thêm phiền
toái cho anh.”
“Được.” Quang Long sảng khoái
đồng ý, “Chỉ là anh đừng có thấy
nhân tài trong khách sạn của tôi liền
câu dụ hết đi là được.”
“Không đâu.
Mà thôi, tôi đói
bụng.” Trang Văn Nhiên lập tức mở
thực đơn, nhanh chóng xem tên món
ăn, gọi một số món nồi tiếng, Trần
Mạn Hồng lập tức nhận lấy thực đơn
đi tới phòng bếp, Tào Văn Kiệt mỉm
cười tiến lên nói: “Hai vị Tổng Giám
đốc muốn uống chút rượu gì
không?”
“Không cần.
Tự tôi đi chọn.”
– Trang Văn Nhiên mỉm cười nói xong,
liền liếc mắt nhìn Tưởng Quang Long
hỏi: “Anh muốn uống rượu gì?”
“Chỉ cần anh chọn, loại gì cũng duyệt.”
Cửa hầm rượu đột nhiên bị đầy
ra, một bóng dáng tao nhã tự nhiên
tiến vào, anh mang giày da màu
trắng, bước tới phía trước.
Lại Ngọc Lan mở trừng hai mắt,
chai rượu cầm trong tay, phịch một
tiếng suýt nữa rớt xuống.
“Xin chào
quý khách.”, nhìn bằng nửa con mắt,
cô cũng đủ biết người trước mặt
không phải hạng người bình thường.
Trang Văn Nhiên dừng ở trước
một chai rượu đỏ, hai mắt nhanh
chóng chợt lóe, lập tức nhìn thấy
bên cạnh giá rượu tuyết lợi, có bóng
người chớp động, anh lặng lẽ thả
chậm bước chân dĩ tới.
“Cô là nhân viên ở đây?”
“Vâng, tôi là nhân viên phục vụ
hầm rượu.” cô nhìn anh đáp.
“Trông cô lại không giống lắm.”
“Anh có nghe câu đừng trông
mặt mà bắt hình dong hay chưa?”,
Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.
“Được, chọn rượu giúp tôi.”, anh
ung dung nói, “Cô cảm thấy rượu
Tây Ban Nha như thế nào?”
Ngọc Lan nhìn giá rượu, sắc mặt
..cô trở nên bình tĩnh nghiêm túc, nói
ra đặc điểm của loại rượu này: “Rượu
Tây Ban Nha được gọi là rượu đỏ
tuyệt vời hàng đầu, trải qua thời gian
thử nghiệm, thậm chí thợ chưng cất
rượu cũng rất kì công ủ thành mùi vị
đặc trưng của nó.
Tôi cảm thấy mùi
thơm của nó rất nồng, có chứa mùi
đào rõ ràng, nếu uống từ từ sẽ cảm
nhận được thể rượu êm dịu, mềm
mại như tơ lụa, chậm rãi chảy vào
bên trong thân thể, sẽ cho người ta
có cảm giác thỏa mãn thật sâu.
Nhưng nó lại không hợp ăn với đồ
Tây, sẽ rất khắc vị.”
Trang Văn Nhiên nghe cô nhanh
chóng nói ra đặc điểm của rượu
tuyết lợi như vậy, đột nhiên cười một
tiếng, chậm rãi nói: “Nếu không phải
loại đó, cô sẽ chọn cho chúng tôi
rượu gì?” Ngọc Lan bình tĩnh nói: “Tôi
muốn xem trước thực đơn.”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, từ tốn
nói tên vài món ăn.
Ngọc Lan nghe xong liền xoay
người, chuyên nghiệp đeo lên bao
tay trắng, nhìn lướt qua từng loại
rượu, nhanh chóng chọn một chai
rượu vang Pháp năm 2002, một tay
cô nhẹ nắm cổ rượu, một tay nhẹ
nắm đáy chai, chuyên nghiệp mở
nhãn chai rượu, nhẹ nhàng giải thích
nói: “Rượu tuyết lợi năm 2002, đến
từ Pháp.
Cho nên thể rượu ngọt
ngào, kết hợp với món ăn hôm nay sẽ
không có gì bằng.”
Trang Văn Nhiên bình thản lắng
nghe, hai mắt hơi lóe lên vui vẻ, sau
đó nói, “Cô, kiến thức không tồi.”
“Tôi rất yêu rượu.”, cô mỉm cười
ngọt ngào, “Cha tôi cũng thế.”
“Cô có muốn làm việc cho tôi
không?”, anh đột nhiên đề xuất,
“Chỗ của cô không phải chỗ này.”
“Hiện tại thì chưa, với lại đối với
tôi, bất kể chỗ nào có rượu, tôi đầu
có thể dụng tài.
Ngọc Lan nhẹ
nhàng đáp, đứng lên vươn tay lấy
chai rượu, nhưng phát hiện vai trái
của mình đau nhói, đau đến nổi cô
kêu nhỏ ra tiếng.
“Cô làm sao vậy?” Trang Văn
Nhiên lo lắng hỏi.
Cô đau đến người vặn vẹo đồ
mồ hôi, khó khăn thở một hơi, vươn
tay khẽ đặt ở vai trái nói: “Đau quá.
Vai trái của tôi có một vết thương, đã
từng bị đao c*m v** nhưng vết
thương đã thật lâu cũng không có tái
phát, không biết tại sao hôm nay đột
nhiên lại đau.”
“Cô nên đi bác sĩ xem một chút
không?” Anh lo lắng nói.
“Không có việc gì.
Trong túi
xách của tôi có thuốc, tôi đi uống
đây.” , cô có chút khó chịu dời bước
muốn rời khỏi, nhưng người lảo đảo,
suýt nữa ngã ra.
Trang Văn Nhiên nhanh chóng
vươn tay, nắm chặt eo nhỏ nhắn của
Ngọc Lan, cúi đầu dùng ánh mắt sắc
bén nhìn cô.
Cả khu vực rượu đỏ, rơi vào
không khí tĩnh lặng mập mờ.
Lại Ngọc Lan thở gấp, không
dám động đậy, đôi tay nắm thành
quả đấm nhỏ, đặt trên cơ ngực căng
đầy của anh.
Trang Văn Nhiên vẫn ngưng mắt
nhìn nửa bên mặt cô thật lâu, có
chút kí ức xuyên vào trong não của
anh, đang lúc này, nghe được ngoài
cửa có tiếng động, Tưởng Quang
Long nghiêm nghị đi vào khu vực
rượu đỏ…
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Trang Văn Nhiên dẫn nam nữthư ký của anh cùng các cánh tayđắc lực, còn có các vị lãnh đạo cấpcao, đã lâu không gặp nhau, nở nụcười rất cảm động, nhanh chóng đivề phía Tưởng Quang Long, vươntay, cố ý cao giọng gọi: “Tổng Giámđốc Tưởng!”Tưởng Quang Long nghe đượcâm thanh này, cười bất đắc dĩ vươntay đón lấy Trang Văn Nhiên, nói:“Tổng Giám đốc Trang…”“Không nên gọi tôi như vậy, nơinày là địa bàn của anh, tôi phải cẩnthận chú ý một chút.” Trang VănNhiên cố ý trừng mắt về phía TưởngQuang Long, dừng lại ba giây!Tưởng Quang Long cũng chậmrãi nhìn về phía Trang Văn Nhiên.Bốn con mắt nhìn nhau, b*n r*ánh chớp, đốt lên khí thế tranh đấucủa ba năm trước đây.Truyền đến tiếng hít thở gấp rút.Không khí rất căng thằng đángsợ tràn ngập ở trong không gian thu hẹp.Tưởng Quang Long và TrangVăn Nhiên, hai nhân vật truyền kỳđược toàn ngành chú ý, cùng hiênngang bước vào trong ánh mắtmong đợi của mọi người, vẻ mặtnghiêm nghị, vô cùng khí thế đi vềphía vị trí trung tâm của phòng hộinghị, đi lên ba bậc thang, nhìn lãnhđạo cấp cao toàn trường một cái.“Tổng Giám đốc…”Lãnh đạo cấpcao của Tập đoàn Á Châu và Tậpđoàn Hoàn Cầu cùng khom ngườicung kính chào.Tưởng Quang Long và TrangVăn Nhiên phân ra ngồi vào chỗ củamình, nghe tiếng chào, ánh mắtchậm rãi quét nhìn nhân viên bên đốiphương lại một lần nữa, biết mộtcuộc chiến mới sắp mở ra, cũng hơicười một tiếng, hai mắt phát ra ánhsáng mạnh mẽ, tao nhã khí pháchngồi xuống, thông báo hội nghị chínhthức bắt đầu…Toàn hội trường tĩnh lặng khôngtiếng động!Đông Anh nhìn toàn hội trường,ngay lập tức căn dặn các đồngnghiệp, trước hết mở hạng mục đầutiên của dự án khách sạn kết hợp,bắt đầu phát hình số liệu thiết kếhình ảnh khách sạn, kỹ sư thiết kếlên đài giải thích tương lai kháchsạn, dĩ nhiên đã nhận được chữ kícủa bộ phận cổ đông và TưởngQuang Long, trước mắt xin ý kiếncủa Trang Văn Nhiên, một ngườiđứng đầu khác của tập đoàn Á Châu,đang chờ đợi quyết định của anh!Toàn trường lại rơi vào yên lặng,đồng thời ngầng đầu lên nhìn về phíaTrang Văn Nhiên.Trang Văn Nhiên chậm rãi mởbản kế hoạch, nụ cười nhẹ nhàng vuivẻ trên khuôn mặt đã biến mất, chậmrãi xem từng mục từng mục trongbản kế hoạch, hai mắt không nhìn ramột chút ý tứ nào, giống như khôngmột chút lo lắng, thỉnh thoảng cònđem nó đặt ở trên mặt bàn, cùi chỏnhẹ chống tay vịn ghế làm việc TổngGiám đốc, tay nhẹ chống cằm, ở xaxa nhìn số liệu trong bản kế hoạch,hai mắt hiện lên cảm giác không cóchút hứng thú…Mọi người nín thở yên lặng chờ đợi.Phòng ăn ngự tôn!Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt,dẫn đầu bếp trưởng và trưởng kípnhà hàng cùng nhau căng thẳngđứng chờ ở bên cạnh thang máy,vốn muốn dọn vắng nhà hàng để chohai vị Tổng Giám đốc an tâm dùngcơm, nhưng Tổng Giám đốc Trangnói, không cần thiết quấy rầy kháchhàng, chỉ tới đây ăn bữa tối là được.Người chưa tới, khí thế cũng đã cànquét, hấp dẫn mọi người, tất cả giữbình tĩnh chờ đợi, không dám để mắcchút sai lầm.Đèn thang máy đột nhiên đỏ lên,con số từ lầu một, từng tầng từngtầng di lên trên, mọi người nhìn thấycon số bảng điều khiển thang máyđang tăng lên, ngay lập tức sửa sanglại đồng phục của mình, khẽ ho khan,tiếp tục đứng, Tào Văn Kiệt nhìnchòng chọc cửa thang máy, hai mắtlộ ra ánh sáng thật kích động.Cửa thang máy ầm ầm mở ra.Tưởng Quang Long và Trang VănNhiên đồng thời đi ra phòng hội nghị,nội dung của buổi họp lúc nảy đãxong, nhẹ nhàng nói đùa, không aihiểu được giữa bọn họ là bạn hay làđối thủ âm thầm tranh đấu lẫn nhau.“Hoan nghênh Tổng Giám đốcTrang, Tổng Giám đốc Tưởng đếnphòng ăn ngự tôn!” Mọi người lậptức kích động nhìn về phía cửathang máy, gấp eo xuống 90 độ,trung thành và cung kính cùng kêu lên.Trang Văn Nhiên không nói gìthêm, chỉ xoay người liếc mắt nhìnnhân viên ở bên cạnh, giống nhưkhông biết anh ta, cùng TưởngQuang Long vừa nói vừa cười đi vàophòng ăn, vừa đi vào phòng ăn, vừanhìn xung quanh phòng ăn ngự tôn,thiết kế nghiêm trang thanh lịch,lãng mạn ấm áp, nhất là vị trí cạnhcửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biểnkhông có gì sánh được, thậm chí còncó thể nhìn thấy khinh khí cầu trênmặt biển, văng lên bọt sóng màutrắng xóa, anh hài lòng cười cười nói:“Xem ra Quản lý Trần và Quản lý Tàocó cách quản lý, mới làm cho phòngăn này trở nên sinh động như vậy.”“Cám ơn Tổng Giám đốc khíchlệ.” Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệtlập tức đi tới bên cửa sổ, theo vị tríchỉ định, kéo ra ghế cho hai người,Trang Văn Nhiên mỉm cười cùngTưởng Quang Long đi về phía cửasổ, đi qua một đôi mẹ con đang ngồiở trong nhà hàng dùng cơm, có mộtcô bé chỉ chừng sáu tuổi mặc váynhỏ công chúa màu trắng, chải bímtóc xoăn xinh đẹp, đang cầm cáimuỗng muốn ăn nước đá, đang lúcnày nhìn thấy khuôn mặt Trang VănNhiên đẹp trai giống như bạch mãhoàng tử, cô bé lập tức ngây người,không nhịn được bị chú đẹp traitrước mặt hấp dẫn.Lúc này Trang Văn Nhiên mớingầng đầu lên hơi mỉm cười nhìn TàoVăn Kiệt, trước khi trở về nước vẫn làmột tên nhóc trẻ trung, trải qua banăm rèn luyện, cũng luyện được mấyphần chững chạc và trưởng thành,anh tán thưởng nói: “Quả nhiên làTổng Giám đốc Tưởng có cách lãnhđạo, mới trở về ba năm cũng đãchững chạc trưởng thành như vậy.”Tưởng Quang Long mỉm cườinói: “Cậu ta tốt nghiệp ở Học việnkhách sạn Hoàng Gia, lấy bằng loạigiỏi, được phân công đến đây, chịuthua thiệt, lãng phí nhân tài.Bìnhthường tôi rất nhiều công việc, cũngkhông có thường xuyên đích thântiếp xúc cậu ta, lần này cậu trở lại, tựdạy dỗ cậu ta đi.Khách sạn Á Châuchúng ta cần loại nhân tài hàng đầu.Cậu ta cũng đã ở nhà hàng ba nămrồi cũng tới lúc nên thể hiện tài năng.”Trang Văn Nhiên nghe vậy khẽmỉm cười nhìn nhìn về phía Tào AnhKiệt.Tào Văn Kiệt đứng ở một bên,giả bộ có chút đáng thương nhìn vềphía Trang Văn Nhiên.Trang Văn Nhiên lại nhìn vẻ mặtlạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, cườinói: “Vậy tôi nhận lại cậu ta thôi,tránh khỏi ở nơi này gây thêm phiềntoái cho anh.”“Được.” Quang Long sảng khoáiđồng ý, “Chỉ là anh đừng có thấynhân tài trong khách sạn của tôi liềncâu dụ hết đi là được.”“Không đâu.Mà thôi, tôi đóibụng.” Trang Văn Nhiên lập tức mởthực đơn, nhanh chóng xem tên mónăn, gọi một số món nồi tiếng, TrầnMạn Hồng lập tức nhận lấy thực đơnđi tới phòng bếp, Tào Văn Kiệt mỉmcười tiến lên nói: “Hai vị Tổng Giámđốc muốn uống chút rượu gìkhông?”“Không cần.Tự tôi đi chọn.”– Trang Văn Nhiên mỉm cười nói xong,liền liếc mắt nhìn Tưởng Quang Longhỏi: “Anh muốn uống rượu gì?”“Chỉ cần anh chọn, loại gì cũng duyệt.”Cửa hầm rượu đột nhiên bị đầyra, một bóng dáng tao nhã tự nhiêntiến vào, anh mang giày da màutrắng, bước tới phía trước.Lại Ngọc Lan mở trừng hai mắt,chai rượu cầm trong tay, phịch mộttiếng suýt nữa rớt xuống.“Xin chàoquý khách.”, nhìn bằng nửa con mắt,cô cũng đủ biết người trước mặtkhông phải hạng người bình thường.Trang Văn Nhiên dừng ở trướcmột chai rượu đỏ, hai mắt nhanhchóng chợt lóe, lập tức nhìn thấybên cạnh giá rượu tuyết lợi, có bóngngười chớp động, anh lặng lẽ thảchậm bước chân dĩ tới.“Cô là nhân viên ở đây?”“Vâng, tôi là nhân viên phục vụhầm rượu.” cô nhìn anh đáp.“Trông cô lại không giống lắm.”“Anh có nghe câu đừng trôngmặt mà bắt hình dong hay chưa?”,Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.“Được, chọn rượu giúp tôi.”, anhung dung nói, “Cô cảm thấy rượuTây Ban Nha như thế nào?”Ngọc Lan nhìn giá rượu, sắc mặt..cô trở nên bình tĩnh nghiêm túc, nóira đặc điểm của loại rượu này: “RượuTây Ban Nha được gọi là rượu đỏtuyệt vời hàng đầu, trải qua thời gianthử nghiệm, thậm chí thợ chưng cấtrượu cũng rất kì công ủ thành mùi vịđặc trưng của nó.Tôi cảm thấy mùithơm của nó rất nồng, có chứa mùiđào rõ ràng, nếu uống từ từ sẽ cảmnhận được thể rượu êm dịu, mềmmại như tơ lụa, chậm rãi chảy vàobên trong thân thể, sẽ cho người tacó cảm giác thỏa mãn thật sâu.Nhưng nó lại không hợp ăn với đồTây, sẽ rất khắc vị.”Trang Văn Nhiên nghe cô nhanhchóng nói ra đặc điểm của rượutuyết lợi như vậy, đột nhiên cười mộttiếng, chậm rãi nói: “Nếu không phảiloại đó, cô sẽ chọn cho chúng tôirượu gì?” Ngọc Lan bình tĩnh nói: “Tôimuốn xem trước thực đơn.”Trang Hạo Nhiên nhìn cô, từ tốnnói tên vài món ăn.Ngọc Lan nghe xong liền xoayngười, chuyên nghiệp đeo lên baotay trắng, nhìn lướt qua từng loạirượu, nhanh chóng chọn một chairượu vang Pháp năm 2002, một taycô nhẹ nắm cổ rượu, một tay nhẹnắm đáy chai, chuyên nghiệp mởnhãn chai rượu, nhẹ nhàng giải thíchnói: “Rượu tuyết lợi năm 2002, đếntừ Pháp.Cho nên thể rượu ngọtngào, kết hợp với món ăn hôm nay sẽkhông có gì bằng.”Trang Văn Nhiên bình thản lắngnghe, hai mắt hơi lóe lên vui vẻ, sauđó nói, “Cô, kiến thức không tồi.”“Tôi rất yêu rượu.”, cô mỉm cườingọt ngào, “Cha tôi cũng thế.”“Cô có muốn làm việc cho tôikhông?”, anh đột nhiên đề xuất,“Chỗ của cô không phải chỗ này.”“Hiện tại thì chưa, với lại đối vớitôi, bất kể chỗ nào có rượu, tôi đầucó thể dụng tài.Ngọc Lan nhẹnhàng đáp, đứng lên vươn tay lấychai rượu, nhưng phát hiện vai tráicủa mình đau nhói, đau đến nổi côkêu nhỏ ra tiếng.“Cô làm sao vậy?” Trang VănNhiên lo lắng hỏi.Cô đau đến người vặn vẹo đồmồ hôi, khó khăn thở một hơi, vươntay khẽ đặt ở vai trái nói: “Đau quá.Vai trái của tôi có một vết thương, đãtừng bị đao c*m v** nhưng vếtthương đã thật lâu cũng không có táiphát, không biết tại sao hôm nay độtnhiên lại đau.”“Cô nên đi bác sĩ xem một chútkhông?” Anh lo lắng nói.“Không có việc gì.Trong túixách của tôi có thuốc, tôi đi uốngđây.” , cô có chút khó chịu dời bướcmuốn rời khỏi, nhưng người lảo đảo,suýt nữa ngã ra.Trang Văn Nhiên nhanh chóngvươn tay, nắm chặt eo nhỏ nhắn củaNgọc Lan, cúi đầu dùng ánh mắt sắcbén nhìn cô.Cả khu vực rượu đỏ, rơi vàokhông khí tĩnh lặng mập mờ.Lại Ngọc Lan thở gấp, khôngdám động đậy, đôi tay nắm thànhquả đấm nhỏ, đặt trên cơ ngực căngđầy của anh.Trang Văn Nhiên vẫn ngưng mắtnhìn nửa bên mặt cô thật lâu, cóchút kí ức xuyên vào trong não củaanh, đang lúc này, nghe được ngoàicửa có tiếng động, Tưởng QuangLong nghiêm nghị đi vào khu vựcrượu đỏ…