Tác giả:

Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…

Chương 25: Anh Ghen Sao

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… “Nhiên?” Tưởng Quang Longcất bước đi vào giá rượu.Trang Văn Nhiên vừa nghe tiếngcủa Tưởng Quang Long, vừa nhìn LạiNgọc Lan đang bối rối, khóe miệnganh khẽ nhếch lên nụ cười, nhanhchóng đưa tay chạm vào vai cô, sửalại áo bị lệch.“Anh…” Lại Ngọc Lan trừng lớncon ngươi, cúi đầu xuống nhìn thấytư thế của mình và Trang Văn Nhiênđầy ám muội.Trang Văn Nhiên cònđưa ra bàn tay, nắm chặt bả vai gầynhỏ của cô, kéo người cô qua, thânthể cô lập tức xoay lại nhìn thấyTưởng Quang Long đã đứng ở đầubên kia giá rượu, dáng vẻ vô cùngcao quý, vẻ mặt rất nghi ngờ nhìnmình!Cô chợt giật mình loạng choạngmột cái ngã trên giá rượu, thiếu chútnữa chống lên một chai rượu đỏ năm1973, giống như con châu chấu vộivàng đứng thằng người, mặt cũngđỏ lên, thật lo lắng dùng tay vuốt máitóc ngắn, áo sơ mi, khẽ kéo váy đen,sau đó chớp mắt một cái, nhìn thấycomple màu đen, tròng mắt cô trợnto, hít vào một hơi, không dám nhúc nhích.Tưởng Quang Long cũng rũ mắtliếc nhìn cô, lại ngầng đầu lên, dùngánh mắt thật kì quái nhìn về phíaTrang Văn Nhiên.Trang Văn Nhiên không muốngiải thích, chỉ liếc mắt nhìn bộ dángLại Ngọc Lan đỏ bừng cả khuôn mặt,nhịn cười.Lại Ngọc Lan nuốt một ngụmnước bọt!Tưởng Quang Long lại nhìn LạiNgọc Lan một cái, trầm mặc từ từ đi tới.Lại Ngọc Lan trừng lớn conngươi, có chút đề phòng nhìn anh.Hai mắt Trang Văn Nhiên xẹtqua một chút ý trêu đùa nhìn bọn họ.Lại Ngọc Lan vẫn nhìn nét mặtcủa Tưởng Quang Long, dường nhưthấy anh không định trách phạtmình, bàn tay nhỏ bé run rầy cầm lấychai rượu, nhìn hai người đàn ôngmột cái.Tưởng Quang Long im lặngkhông lên tiếng, mới chậm rãi hỏi:“Chọn rượu xong chưa?”“À?” Lại Ngọc Lan nhìn anh, khẽđáp một tiếng.“Không có hỏi cô.” TưởngQuang Long lạnh nhạt nói.“Xong rồi, là chai này.” TrangVăn Nhiên lấy chai rượu trong tayNgọc Lan rồi ung dung đi ra ngoài,quay lưng lại còn hả hê cười mộttrận.Sau khi Tưởng Quang Long chờTrang Văn Nhiên đi khỏi, liền nhìnchằm chằm Lại Ngọc Lan.Lại Ngọc Lan cũng có chút căngthằng ngầng đầu lên nhìn TưởngQuang Long.“Cô muốn cái gì?” Tưởng QuangLong đột nhiên chậm rãi mở miệng.“À?” Lại Ngọc Lan có chútkhông hiều ngẩng đầu nhìn anh.Sắc mặt của Tưởng Quang Longcứng rắn, tiến lên một bước nắmchặt cằm của cô, nâng mặt của cô,nhìn vết sẹo bên trong mái tóc ngắn,đanh giọng nói: “Tôi hỏi cô muốn cái gì?”“Anh… Anh… Anh có ý gì?” LạiNgọc Lan căng thằng ngầng đầunhìn Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long nở nụ cười,buông lỏng chiếc cằm nhỏ nhắn củacô, nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục ởlại chỗ này, tốt nhất không nên để lộra ý đồ rõ rệt như vậy.Cũng đừng tựmãn! Cô biết người lúc nãy là ai không?”“Trang… Trang… Tổng Giám đốcTrang…” Lại Ngọc Lan nhìn TưởngQuang Long.Tưởng Quang Long nghe đượccâu này, nở nụ cười chế giễu, nói:“Đừng tự cho rằng hiểu một chútrượu như vậy thì dám ở trước mặtngười ta múa rìu! Thu hồi trò hề củacô đi! Tỉnh táo một chút đi! Cô có cởibỏ áo quần ra, cũng không có aiđộng lòng đâu.”“Sao anh biết sẽ không có aiđộng lòng?” Lại Ngọc Lan vặn lạianh.“Cô… Hóa ra cô cũng chỉ là loaingười dùng thân thể để câu dụngười ta?’, anh trách lớn tiếng, “Bộdạng đó thật đáng ghét.”“Tôi chẳng làm gì cả, anh đừngcó dùng con mắt đen tối của mình đểđánh giá người khác.”“Còn không phải sao?”“Cho dù nếu là tôi câu dụ Tổnggiám đốc Trang thì sao, anh quản tôichắc?”, Ngọc Lan nhỏ giọng nói, nhìnanh đầy khiêu khích.“Cô dám…?”“Hay là anh ghen?”“Cô đúng thật là không biết trờicao đất dày mà.Đừng trách tôikhông nói trước, làm người nênđứng đắn một chút.”, Tưởng QuangLong gẳn từng chữ rồi quay lưng bỏđi.Ngọc Lan nhếch mép cười hảhê, sau đó bước nhanh ra, mờ mịtduổi theo Trần Mạn Hồng đi ra ngoài,mới vừa đi ra đến quầy bar, thấyTrang Văn Nhiên và Tưởng QuangLong vẫn ngồi tại chỗ, vuivẻ cười nói,cô ngạc nhiên nhẹ nắm tay Trần MạnHồng, cần thận hỏi: “Quản lý… Tôi cóchuyện muốn nhờ cô giải đáp một chút”Trần Mạn Hồng nghe vậy, liềnngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”“Tổng Giám đốc Trang, anh ấy làai? Anh ấy còn có thân phận kháckhông?” Lại Ngọc Lan cảm thấy câunói của Tưởng Quang Long có ẩn ýkhác, nên tò mò hỏi.Trần Mạn Hồng ngạc nhiên câuhỏi của Lại Ngọc Lan, nhưng vẫnnhìn về phía Trang Văn Nhiên, anhmặc áo sơ mỉ màu xanh dương, quầntây màu trắng, ngồi ở trước cửa sổsát đất, bộ dáng giống như hoàng tử,nâng lên một ly nước ấm hớp mộtngụm nhỏ, mỉm cười xoay người nhìncảnh biển phía ngoài cửa sổ, lịch sựđẹp trai, hấp dẫn bốn phía, cô cũngcó chút say mê cười nói: “Có phải côcũng cảm thấy anh ấy rất đẹp traihay không? Không chỉ đẹp trai, cònthưởng thức rất tốt.Cô nhìn đồng hồOmega màu đen trên cánh tay gợicảm của anh ấy kia, có phải rất mêngười hay không? Tôi thích nhất đànông đeo đồng hồ.”Lại Ngọc Lan bất đắc dĩ nhìnTrang Văn Nhiên một cái, miễncưỡng nói: “Không phải tôi muốnbiết những thứ này.Ngoại trừ anh ấycó thân phận là Tổng Giám đốc vàđẹp trai, anh ấy còn có thân phậnkhác không? Ví dụ như… Anh ấy…Anh ấy hiểu rượu đỏ không?”Trong lúc nhất thời, Trần MạnHồng xoay đầu lại nhìn Lại Ngọc Lan,ngạc nhiên cười nói: “Cô nói cái gì?Anh ấy hiều rượu đỏ không? Chuyệngì vậy? Cô biết anh ấy là ai không?Anh ấy là người thừa kế tương lai tậpđoàn khách sạn Hoàn Cầu, nghe nóilúc mười tuổi, anh ấy cũng đã có thểngửi được một trăm loại rượu đỏ rồi,cho tới bây giờ cũng không có ngườinào dám ở trước mặt của anh ấynhắc tới rượu đỏ! Nếu không, làmsao anh ấy một tay trông coi sảnnghiệp khách sạn cả Âu Mĩ? Ở Phápvà Tây Ban Nha, anh ấy có trang trạirượu, đếm không xuể! Rất nhiềurượu đỏ ở khách sạn chúng ta cũngxuất từ trang trại rượu của anh ấy.”Lại Ngọc Lan ngây người.sâukín quay đầu nhìn về phía Trang VănNhiên, không biết nghe TưởngQuang Long nói gì, lại cười to, rấtnhàn nhã tự tin, phong cách hiênngang, chân của cô đột nhiên mềmnhũn, tay không tự chủ đụng phảicái đồng hồ nhỏ của người nào đó đềtrên quầy bar.Đồng hồ để bàn rớt xuống.Vang lên tiếng động nho nhỏ.Lúc này Trang Văn Nhiên ngầngđầu lên nhìn thấy bộ dáng lúng túngcủa Ngọc Lan, lặng lẽ mỉm cười.“Hà Tuệ Trinh tiểu thư tới.” Cótiếng kêu khẽ.Tưởng Quang Long và TrangVăn Nhiên nghe tiếng gọi, cùngngẩng đầu lên nhìn về phía lối vàophòng ăn.Hôm nay Hà Tuệ Trinh mặc váyngắn màu hồng không có tay, bênhông mảnh mai thắt đai lưng màuđen, nơi nếp váy thêu hoa văn chỉđen, mang giày cao gót màu hồngkhảm viên kim cương đen, tay cầmtúi xách Gucci, dịu dàng tao nhã đitới, nét mặt tươi cười.Trang Văn Nhiên vui vẻ đứnglên, ngầng khuôn mặt đẹp trai mêngười tươi cười đi về phía Hà TuệTrinh, giang hai cánh tay, nói: “Tôinhớ cô muốn chết.”Hà Tuệ Trinh đỏ mặt nhưngcũng hết sức kích động bước nhanhnhào vào trong ngực Trang VănNhiên, đôi tay khẽ đặt ở hông củaanh, dịu dàng nói: “Tôi cũng nhớanh.”Trang Văn Nhiên lại cười vui vẻ,ôm lấy Hà Tuệ Trinh vào trong ngực,nói: “Gần đây cô khỏe không?”“Khỏe… Rất khỏe…” Hà TuệTrinh mỉm cười gật đầu.“Cha tôi nói khi nào anh sangcùng ông chơi cờ.”Tưởng Quang Long ngồi ở ghếtrên, nhìn Hà Tuệ Trinh tựa vào trongngực Trang Văn Nhiên, dịu dàng nhưnước, “Bây giờ vẫn chưa tiện gặpmặt đâu.”“Ngồi đây! Lúc nãy tôi chọn móncô thích ăn.” Trang Văn Nhiên mỉmcười chuyển đề tài, nhẹ đỡ hông củaHà Tuệ Trinh, cùng đi đến chỗ ngồi,sau đó ở giữa hai người, hết sức lịchsự kéo ra một chỗ ngồi…“Cám ơn” Hà Tuệ Trinh ngồixuống, dịu dàng nhìn về phía TrangVăn Nhiên nói: “Anh vẫn săn sóc rấtchu đáo.So với Quang Long tốt hơnnhiều.”Tưởng Quang Long chậm rãiquay mặt sang, nhìn về phía Hà TuệTrinh hôm nay trang điểm hết sứcmềm mại động lòng người, ăn mặcthanh nhã hơn so với bình thường,hôm nay càng lộ vẻ trong sáng mêngười, dịu dàng nói: “Anh đối với emcó gì không tốt? Cậu ta đi Anh quốcnhiều năm, mới vừa trở lại, kéo ghếcho em thì thật tốt sao?”Hà Tuệ Trinh quay đầu nhìnTưởng Quang Long, hai mắt cũng lộra một chút ngọt ngào.Tào Văn Kiệt lập tức tiến lên,mang ly pha lê để trước mặt củaTưởng Quang Long, mở chai rượu đỏnăm 1997, cần thận rót ra, lui về phíasau một bước, lau nhẹ miệng chai,đóng nút gỗ, đặt chai rượu xuống rồiˆ mỉm cười lui về phía sau một bước.Trang Văn Nhiên và Tưởng| Quang Long cùng Hà Tuệ Trinh, bangười từ nhỏ lớn lên cùng nhau,cùng giơ ly rượu, sau khi chạm ly, tấtcả đều vui vẻ mỉm cười.Trần Mạn Hồng nhìn thấy bọn họhài lòng uống rượu, ngay lập tứcXoay người đi về phía phòng bếp,chuẩn bị mang thức ăn lên.“Lúc nãy..” Hà Tuệ Trinh vẫnkhông có quên đề tài lúc nãy, nhìn vềphía Tưởng Quang Long, dịu dànghỏi: “Các người nói đến chuyện củaLê Vĩ, xảy ra vấn đề gì sao?”Vẻ mặt Tưởng Quang Longkhông thay đổi nhìn về phía Hà TuệTrinh, nói: “Đây là chuyện làm ăn,không có liên quan đến em.”“Nhưng em muốn biết có liênquan đến chuyện anh ấy trúng đạnkhông?” Hà Tuệ Trinh có chút căngthằng nhìn Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long nhìn ánhmắt quan tâm của cô, giọng nói cóchút cứng rắn: “Không có!”“Vậy thì vì chuyện gì?” Hà TuệTrinh dịu dàng vội vàng hỏi.Trang Văn Nhiên im lặng nhìn vềphía Hà Tuệ Trinh, ở trên mặt đã biếnmất nét vui vẻ, nâng rượu tuyết lợi,uống một ngụm nhỏ, nghĩ tới cô gáichọn rượu ở trong kho rượu lúcnãy…Hai mắt Tưởng Quang Longthoáng qua ánh sáng không vui, nói:“Anh ta tạm thời gác lại dự án kháchsạn dưới nước của Tập đoàn Á Châuchúng tôi.”Hà Tuệ Trinh hơi sửng sốt,không nghĩ tới là chuyện này, cô imlặng cúi đầu.Lúc này, Trang Văn Nhiên khuônmặt tươi cười, phá tan bầu không khínói: “Cô thả lỏng một chút, đôi khidoanh nghiệp và chính phủ sẽ cómột chút mâu thuẫn.Hôm nay tôicũng đã hủy bỏ dự án này.”Hà Tuệ Trinh ngầng đầu lên, cóchút xin lỗi nhìn Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long im lặngkhông lên tiếng, chỉ nâng lên rượuđỏ, ngửa mặt uống một hơi cạnsạch!Hà Tuệ Trinh đau lòng khẽ cắnmôi dưới, nhìn anh, vừa định nói gìnhưng ngại nói sai, chỉ đành miễncưỡng cười nói: “Chuyện Lê Vĩ trúngđạn lần trước, đã làm em sợ hãi.Chavà mẹ đều hết sức lo lắng, em cũngrất… rất… Rất lo lắng…”Sắc mặt của Tưởng Quang Longcứng ngắc, thấy Tào Văn Kiệt rótrượu đỏ, anh không từ chối.Trang Văn Nhiên khẽ mỉm cười,nói: “Hiếm thấy vợ chồng các ngườitình cảm, tự nhiên phải quan tâm.”Hà Tuệ Trinh nhìn về phía TưởngQuang Long, giờ phút này ở trongmắt cô chỉ có Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long không nhìnHà Tuệ Trinh, chỉ cầm rượu đỏ uốngmột hơi cạn sạch.“Đừng uống nữa…” Hà Tuệ Trinhđau lòng nhìn về phía Tưởng QuangLong.Vào lúc này điện thoại di độngvang lên.Đông Anh cầm điện thoại TưởngQuang Long, sau khi nghe xong liềnbước tới trước mặt của anh, dịudàng nói: “Tổng Giám đốc, bên Nhậtgửi tài liệu khẩn cấp, muốn anh ký.”“Xin lỗi không tiếp được.”Tưởng Quang Long nói xong, liềnlạnh lùng ném khăn ăn, xoay ngườiđi ra khỏi phòng ăn.

“Nhiên?” Tưởng Quang Long

cất bước đi vào giá rượu.

Trang Văn Nhiên vừa nghe tiếng

của Tưởng Quang Long, vừa nhìn Lại

Ngọc Lan đang bối rối, khóe miệng

anh khẽ nhếch lên nụ cười, nhanh

chóng đưa tay chạm vào vai cô, sửa

lại áo bị lệch.

“Anh…” Lại Ngọc Lan trừng lớn

con ngươi, cúi đầu xuống nhìn thấy

tư thế của mình và Trang Văn Nhiên

đầy ám muội.

Trang Văn Nhiên còn

đưa ra bàn tay, nắm chặt bả vai gầy

nhỏ của cô, kéo người cô qua, thân

thể cô lập tức xoay lại nhìn thấy

Tưởng Quang Long đã đứng ở đầu

bên kia giá rượu, dáng vẻ vô cùng

cao quý, vẻ mặt rất nghi ngờ nhìn

mình!

Cô chợt giật mình loạng choạng

một cái ngã trên giá rượu, thiếu chút

nữa chống lên một chai rượu đỏ năm

1973, giống như con châu chấu vội

vàng đứng thằng người, mặt cũng

đỏ lên, thật lo lắng dùng tay vuốt mái

tóc ngắn, áo sơ mi, khẽ kéo váy đen,

sau đó chớp mắt một cái, nhìn thấy

comple màu đen, tròng mắt cô trợn

to, hít vào một hơi, không dám nhúc nhích.

Tưởng Quang Long cũng rũ mắt

liếc nhìn cô, lại ngầng đầu lên, dùng

ánh mắt thật kì quái nhìn về phía

Trang Văn Nhiên.

Trang Văn Nhiên không muốn

giải thích, chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng

Lại Ngọc Lan đỏ bừng cả khuôn mặt,

nhịn cười.

Lại Ngọc Lan nuốt một ngụm

nước bọt!

Tưởng Quang Long lại nhìn Lại

Ngọc Lan một cái, trầm mặc từ từ đi tới.

Lại Ngọc Lan trừng lớn con

ngươi, có chút đề phòng nhìn anh.

Hai mắt Trang Văn Nhiên xẹt

qua một chút ý trêu đùa nhìn bọn họ.

Lại Ngọc Lan vẫn nhìn nét mặt

của Tưởng Quang Long, dường như

thấy anh không định trách phạt

mình, bàn tay nhỏ bé run rầy cầm lấy

chai rượu, nhìn hai người đàn ông

một cái.

Tưởng Quang Long im lặng

không lên tiếng, mới chậm rãi hỏi:

“Chọn rượu xong chưa?”

“À?” Lại Ngọc Lan nhìn anh, khẽ

đáp một tiếng.

“Không có hỏi cô.” Tưởng

Quang Long lạnh nhạt nói.

“Xong rồi, là chai này.” Trang

Văn Nhiên lấy chai rượu trong tay

Ngọc Lan rồi ung dung đi ra ngoài,

quay lưng lại còn hả hê cười một

trận.

Sau khi Tưởng Quang Long chờ

Trang Văn Nhiên đi khỏi, liền nhìn

chằm chằm Lại Ngọc Lan.

Lại Ngọc Lan cũng có chút căng

thằng ngầng đầu lên nhìn Tưởng

Quang Long.

“Cô muốn cái gì?” Tưởng Quang

Long đột nhiên chậm rãi mở miệng.

“À?” Lại Ngọc Lan có chút

không hiều ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt của Tưởng Quang Long

cứng rắn, tiến lên một bước nắm

chặt cằm của cô, nâng mặt của cô,

nhìn vết sẹo bên trong mái tóc ngắn,

đanh giọng nói: “Tôi hỏi cô muốn cái gì?”

“Anh… Anh… Anh có ý gì?” Lại

Ngọc Lan căng thằng ngầng đầu

nhìn Tưởng Quang Long.

Tưởng Quang Long nở nụ cười,

buông lỏng chiếc cằm nhỏ nhắn của

cô, nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục ở

lại chỗ này, tốt nhất không nên để lộ

ra ý đồ rõ rệt như vậy.

Cũng đừng tự

mãn! Cô biết người lúc nãy là ai không?”

“Trang… Trang… Tổng Giám đốc

Trang…” Lại Ngọc Lan nhìn Tưởng

Quang Long.

Tưởng Quang Long nghe được

câu này, nở nụ cười chế giễu, nói:

“Đừng tự cho rằng hiểu một chút

rượu như vậy thì dám ở trước mặt

người ta múa rìu! Thu hồi trò hề của

cô đi! Tỉnh táo một chút đi! Cô có cởi

bỏ áo quần ra, cũng không có ai

động lòng đâu.”

“Sao anh biết sẽ không có ai

động lòng?” Lại Ngọc Lan vặn lại

anh.

“Cô… Hóa ra cô cũng chỉ là loai

người dùng thân thể để câu dụ

người ta?’, anh trách lớn tiếng, “Bộ

dạng đó thật đáng ghét.”

“Tôi chẳng làm gì cả, anh đừng

có dùng con mắt đen tối của mình để

đánh giá người khác.”

“Còn không phải sao?”

“Cho dù nếu là tôi câu dụ Tổng

giám đốc Trang thì sao, anh quản tôi

chắc?”, Ngọc Lan nhỏ giọng nói, nhìn

anh đầy khiêu khích.

“Cô dám…?”

“Hay là anh ghen?”

“Cô đúng thật là không biết trời

cao đất dày mà.

Đừng trách tôi

không nói trước, làm người nên

đứng đắn một chút.”, Tưởng Quang

Long gẳn từng chữ rồi quay lưng bỏ

đi.

Ngọc Lan nhếch mép cười hả

hê, sau đó bước nhanh ra, mờ mịt

duổi theo Trần Mạn Hồng đi ra ngoài,

mới vừa đi ra đến quầy bar, thấy

Trang Văn Nhiên và Tưởng Quang

Long vẫn ngồi tại chỗ, vuivẻ cười nói,

cô ngạc nhiên nhẹ nắm tay Trần Mạn

Hồng, cần thận hỏi: “Quản lý… Tôi có

chuyện muốn nhờ cô giải đáp một chút”

Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền

ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tổng Giám đốc Trang, anh ấy là

ai? Anh ấy còn có thân phận khác

không?” Lại Ngọc Lan cảm thấy câu

nói của Tưởng Quang Long có ẩn ý

khác, nên tò mò hỏi.

Trần Mạn Hồng ngạc nhiên câu

hỏi của Lại Ngọc Lan, nhưng vẫn

nhìn về phía Trang Văn Nhiên, anh

mặc áo sơ mỉ màu xanh dương, quần

tây màu trắng, ngồi ở trước cửa sổ

sát đất, bộ dáng giống như hoàng tử,

nâng lên một ly nước ấm hớp một

ngụm nhỏ, mỉm cười xoay người nhìn

cảnh biển phía ngoài cửa sổ, lịch sự

đẹp trai, hấp dẫn bốn phía, cô cũng

có chút say mê cười nói: “Có phải cô

cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai

hay không? Không chỉ đẹp trai, còn

thưởng thức rất tốt.

Cô nhìn đồng hồ

Omega màu đen trên cánh tay gợi

cảm của anh ấy kia, có phải rất mê

người hay không? Tôi thích nhất đàn

ông đeo đồng hồ.”

Lại Ngọc Lan bất đắc dĩ nhìn

Trang Văn Nhiên một cái, miễn

cưỡng nói: “Không phải tôi muốn

biết những thứ này.

Ngoại trừ anh ấy

có thân phận là Tổng Giám đốc và

đẹp trai, anh ấy còn có thân phận

khác không? Ví dụ như… Anh ấy…

Anh ấy hiểu rượu đỏ không?”

Trong lúc nhất thời, Trần Mạn

Hồng xoay đầu lại nhìn Lại Ngọc Lan,

ngạc nhiên cười nói: “Cô nói cái gì?

Anh ấy hiều rượu đỏ không? Chuyện

gì vậy? Cô biết anh ấy là ai không?

Anh ấy là người thừa kế tương lai tập

đoàn khách sạn Hoàn Cầu, nghe nói

lúc mười tuổi, anh ấy cũng đã có thể

ngửi được một trăm loại rượu đỏ rồi,

cho tới bây giờ cũng không có người

nào dám ở trước mặt của anh ấy

nhắc tới rượu đỏ! Nếu không, làm

sao anh ấy một tay trông coi sản

nghiệp khách sạn cả Âu Mĩ? Ở Pháp

và Tây Ban Nha, anh ấy có trang trại

rượu, đếm không xuể! Rất nhiều

rượu đỏ ở khách sạn chúng ta cũng

xuất từ trang trại rượu của anh ấy.”

Lại Ngọc Lan ngây người.

sâu

kín quay đầu nhìn về phía Trang Văn

Nhiên, không biết nghe Tưởng

Quang Long nói gì, lại cười to, rất

nhàn nhã tự tin, phong cách hiên

ngang, chân của cô đột nhiên mềm

nhũn, tay không tự chủ đụng phải

cái đồng hồ nhỏ của người nào đó đề

trên quầy bar.

Đồng hồ để bàn rớt xuống.

Vang lên tiếng động nho nhỏ.

Lúc này Trang Văn Nhiên ngầng

đầu lên nhìn thấy bộ dáng lúng túng

của Ngọc Lan, lặng lẽ mỉm cười.

“Hà Tuệ Trinh tiểu thư tới.” Có

tiếng kêu khẽ.

Tưởng Quang Long và Trang

Văn Nhiên nghe tiếng gọi, cùng

ngẩng đầu lên nhìn về phía lối vào

phòng ăn.

Hôm nay Hà Tuệ Trinh mặc váy

ngắn màu hồng không có tay, bên

hông mảnh mai thắt đai lưng màu

đen, nơi nếp váy thêu hoa văn chỉ

đen, mang giày cao gót màu hồng

khảm viên kim cương đen, tay cầm

túi xách Gucci, dịu dàng tao nhã đi

tới, nét mặt tươi cười.

Trang Văn Nhiên vui vẻ đứng

lên, ngầng khuôn mặt đẹp trai mê

người tươi cười đi về phía Hà Tuệ

Trinh, giang hai cánh tay, nói: “Tôi

nhớ cô muốn chết.”

Hà Tuệ Trinh đỏ mặt nhưng

cũng hết sức kích động bước nhanh

nhào vào trong ngực Trang Văn

Nhiên, đôi tay khẽ đặt ở hông của

anh, dịu dàng nói: “Tôi cũng nhớ

anh.”

Trang Văn Nhiên lại cười vui vẻ,

ôm lấy Hà Tuệ Trinh vào trong ngực,

nói: “Gần đây cô khỏe không?”

“Khỏe… Rất khỏe…” Hà Tuệ

Trinh mỉm cười gật đầu.

“Cha tôi nói khi nào anh sang

cùng ông chơi cờ.”

Tưởng Quang Long ngồi ở ghế

trên, nhìn Hà Tuệ Trinh tựa vào trong

ngực Trang Văn Nhiên, dịu dàng như

nước, “Bây giờ vẫn chưa tiện gặp

mặt đâu.”

“Ngồi đây! Lúc nãy tôi chọn món

cô thích ăn.” Trang Văn Nhiên mỉm

cười chuyển đề tài, nhẹ đỡ hông của

Hà Tuệ Trinh, cùng đi đến chỗ ngồi,

sau đó ở giữa hai người, hết sức lịch

sự kéo ra một chỗ ngồi…

“Cám ơn” Hà Tuệ Trinh ngồi

xuống, dịu dàng nhìn về phía Trang

Văn Nhiên nói: “Anh vẫn săn sóc rất

chu đáo.

So với Quang Long tốt hơn

nhiều.”

Tưởng Quang Long chậm rãi

quay mặt sang, nhìn về phía Hà Tuệ

Trinh hôm nay trang điểm hết sức

mềm mại động lòng người, ăn mặc

thanh nhã hơn so với bình thường,

hôm nay càng lộ vẻ trong sáng mê

người, dịu dàng nói: “Anh đối với em

có gì không tốt? Cậu ta đi Anh quốc

nhiều năm, mới vừa trở lại, kéo ghế

cho em thì thật tốt sao?”

Hà Tuệ Trinh quay đầu nhìn

Tưởng Quang Long, hai mắt cũng lộ

ra một chút ngọt ngào.

Tào Văn Kiệt lập tức tiến lên,

mang ly pha lê để trước mặt của

Tưởng Quang Long, mở chai rượu đỏ

năm 1997, cần thận rót ra, lui về phía

sau một bước, lau nhẹ miệng chai,

đóng nút gỗ, đặt chai rượu xuống rồi

ˆ mỉm cười lui về phía sau một bước.

Trang Văn Nhiên và Tưởng

| Quang Long cùng Hà Tuệ Trinh, ba

người từ nhỏ lớn lên cùng nhau,

cùng giơ ly rượu, sau khi chạm ly, tất

cả đều vui vẻ mỉm cười.

Trần Mạn Hồng nhìn thấy bọn họ

hài lòng uống rượu, ngay lập tức

Xoay người đi về phía phòng bếp,

chuẩn bị mang thức ăn lên.

“Lúc nãy..” Hà Tuệ Trinh vẫn

không có quên đề tài lúc nãy, nhìn về

phía Tưởng Quang Long, dịu dàng

hỏi: “Các người nói đến chuyện của

Lê Vĩ, xảy ra vấn đề gì sao?”

Vẻ mặt Tưởng Quang Long

không thay đổi nhìn về phía Hà Tuệ

Trinh, nói: “Đây là chuyện làm ăn,

không có liên quan đến em.”

“Nhưng em muốn biết có liên

quan đến chuyện anh ấy trúng đạn

không?” Hà Tuệ Trinh có chút căng

thằng nhìn Tưởng Quang Long.

Tưởng Quang Long nhìn ánh

mắt quan tâm của cô, giọng nói có

chút cứng rắn: “Không có!”

“Vậy thì vì chuyện gì?” Hà Tuệ

Trinh dịu dàng vội vàng hỏi.

Trang Văn Nhiên im lặng nhìn về

phía Hà Tuệ Trinh, ở trên mặt đã biến

mất nét vui vẻ, nâng rượu tuyết lợi,

uống một ngụm nhỏ, nghĩ tới cô gái

chọn rượu ở trong kho rượu lúc

nãy…

Hai mắt Tưởng Quang Long

thoáng qua ánh sáng không vui, nói:

“Anh ta tạm thời gác lại dự án khách

sạn dưới nước của Tập đoàn Á Châu

chúng tôi.”

Hà Tuệ Trinh hơi sửng sốt,

không nghĩ tới là chuyện này, cô im

lặng cúi đầu.

Lúc này, Trang Văn Nhiên khuôn

mặt tươi cười, phá tan bầu không khí

nói: “Cô thả lỏng một chút, đôi khi

doanh nghiệp và chính phủ sẽ có

một chút mâu thuẫn.

Hôm nay tôi

cũng đã hủy bỏ dự án này.”

Hà Tuệ Trinh ngầng đầu lên, có

chút xin lỗi nhìn Tưởng Quang Long.

Tưởng Quang Long im lặng

không lên tiếng, chỉ nâng lên rượu

đỏ, ngửa mặt uống một hơi cạn

sạch!

Hà Tuệ Trinh đau lòng khẽ cắn

môi dưới, nhìn anh, vừa định nói gì

nhưng ngại nói sai, chỉ đành miễn

cưỡng cười nói: “Chuyện Lê Vĩ trúng

đạn lần trước, đã làm em sợ hãi.

Cha

và mẹ đều hết sức lo lắng, em cũng

rất… rất… Rất lo lắng…”

Sắc mặt của Tưởng Quang Long

cứng ngắc, thấy Tào Văn Kiệt rót

rượu đỏ, anh không từ chối.

Trang Văn Nhiên khẽ mỉm cười,

nói: “Hiếm thấy vợ chồng các người

tình cảm, tự nhiên phải quan tâm.”

Hà Tuệ Trinh nhìn về phía Tưởng

Quang Long, giờ phút này ở trong

mắt cô chỉ có Tưởng Quang Long.

Tưởng Quang Long không nhìn

Hà Tuệ Trinh, chỉ cầm rượu đỏ uống

một hơi cạn sạch.

“Đừng uống nữa…” Hà Tuệ Trinh

đau lòng nhìn về phía Tưởng Quang

Long.

Vào lúc này điện thoại di động

vang lên.

Đông Anh cầm điện thoại Tưởng

Quang Long, sau khi nghe xong liền

bước tới trước mặt của anh, dịu

dàng nói: “Tổng Giám đốc, bên Nhật

gửi tài liệu khẩn cấp, muốn anh ký.”

“Xin lỗi không tiếp được.”

Tưởng Quang Long nói xong, liền

lạnh lùng ném khăn ăn, xoay người

đi ra khỏi phòng ăn.

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… “Nhiên?” Tưởng Quang Longcất bước đi vào giá rượu.Trang Văn Nhiên vừa nghe tiếngcủa Tưởng Quang Long, vừa nhìn LạiNgọc Lan đang bối rối, khóe miệnganh khẽ nhếch lên nụ cười, nhanhchóng đưa tay chạm vào vai cô, sửalại áo bị lệch.“Anh…” Lại Ngọc Lan trừng lớncon ngươi, cúi đầu xuống nhìn thấytư thế của mình và Trang Văn Nhiênđầy ám muội.Trang Văn Nhiên cònđưa ra bàn tay, nắm chặt bả vai gầynhỏ của cô, kéo người cô qua, thânthể cô lập tức xoay lại nhìn thấyTưởng Quang Long đã đứng ở đầubên kia giá rượu, dáng vẻ vô cùngcao quý, vẻ mặt rất nghi ngờ nhìnmình!Cô chợt giật mình loạng choạngmột cái ngã trên giá rượu, thiếu chútnữa chống lên một chai rượu đỏ năm1973, giống như con châu chấu vộivàng đứng thằng người, mặt cũngđỏ lên, thật lo lắng dùng tay vuốt máitóc ngắn, áo sơ mi, khẽ kéo váy đen,sau đó chớp mắt một cái, nhìn thấycomple màu đen, tròng mắt cô trợnto, hít vào một hơi, không dám nhúc nhích.Tưởng Quang Long cũng rũ mắtliếc nhìn cô, lại ngầng đầu lên, dùngánh mắt thật kì quái nhìn về phíaTrang Văn Nhiên.Trang Văn Nhiên không muốngiải thích, chỉ liếc mắt nhìn bộ dángLại Ngọc Lan đỏ bừng cả khuôn mặt,nhịn cười.Lại Ngọc Lan nuốt một ngụmnước bọt!Tưởng Quang Long lại nhìn LạiNgọc Lan một cái, trầm mặc từ từ đi tới.Lại Ngọc Lan trừng lớn conngươi, có chút đề phòng nhìn anh.Hai mắt Trang Văn Nhiên xẹtqua một chút ý trêu đùa nhìn bọn họ.Lại Ngọc Lan vẫn nhìn nét mặtcủa Tưởng Quang Long, dường nhưthấy anh không định trách phạtmình, bàn tay nhỏ bé run rầy cầm lấychai rượu, nhìn hai người đàn ôngmột cái.Tưởng Quang Long im lặngkhông lên tiếng, mới chậm rãi hỏi:“Chọn rượu xong chưa?”“À?” Lại Ngọc Lan nhìn anh, khẽđáp một tiếng.“Không có hỏi cô.” TưởngQuang Long lạnh nhạt nói.“Xong rồi, là chai này.” TrangVăn Nhiên lấy chai rượu trong tayNgọc Lan rồi ung dung đi ra ngoài,quay lưng lại còn hả hê cười mộttrận.Sau khi Tưởng Quang Long chờTrang Văn Nhiên đi khỏi, liền nhìnchằm chằm Lại Ngọc Lan.Lại Ngọc Lan cũng có chút căngthằng ngầng đầu lên nhìn TưởngQuang Long.“Cô muốn cái gì?” Tưởng QuangLong đột nhiên chậm rãi mở miệng.“À?” Lại Ngọc Lan có chútkhông hiều ngẩng đầu nhìn anh.Sắc mặt của Tưởng Quang Longcứng rắn, tiến lên một bước nắmchặt cằm của cô, nâng mặt của cô,nhìn vết sẹo bên trong mái tóc ngắn,đanh giọng nói: “Tôi hỏi cô muốn cái gì?”“Anh… Anh… Anh có ý gì?” LạiNgọc Lan căng thằng ngầng đầunhìn Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long nở nụ cười,buông lỏng chiếc cằm nhỏ nhắn củacô, nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục ởlại chỗ này, tốt nhất không nên để lộra ý đồ rõ rệt như vậy.Cũng đừng tựmãn! Cô biết người lúc nãy là ai không?”“Trang… Trang… Tổng Giám đốcTrang…” Lại Ngọc Lan nhìn TưởngQuang Long.Tưởng Quang Long nghe đượccâu này, nở nụ cười chế giễu, nói:“Đừng tự cho rằng hiểu một chútrượu như vậy thì dám ở trước mặtngười ta múa rìu! Thu hồi trò hề củacô đi! Tỉnh táo một chút đi! Cô có cởibỏ áo quần ra, cũng không có aiđộng lòng đâu.”“Sao anh biết sẽ không có aiđộng lòng?” Lại Ngọc Lan vặn lạianh.“Cô… Hóa ra cô cũng chỉ là loaingười dùng thân thể để câu dụngười ta?’, anh trách lớn tiếng, “Bộdạng đó thật đáng ghét.”“Tôi chẳng làm gì cả, anh đừngcó dùng con mắt đen tối của mình đểđánh giá người khác.”“Còn không phải sao?”“Cho dù nếu là tôi câu dụ Tổnggiám đốc Trang thì sao, anh quản tôichắc?”, Ngọc Lan nhỏ giọng nói, nhìnanh đầy khiêu khích.“Cô dám…?”“Hay là anh ghen?”“Cô đúng thật là không biết trờicao đất dày mà.Đừng trách tôikhông nói trước, làm người nênđứng đắn một chút.”, Tưởng QuangLong gẳn từng chữ rồi quay lưng bỏđi.Ngọc Lan nhếch mép cười hảhê, sau đó bước nhanh ra, mờ mịtduổi theo Trần Mạn Hồng đi ra ngoài,mới vừa đi ra đến quầy bar, thấyTrang Văn Nhiên và Tưởng QuangLong vẫn ngồi tại chỗ, vuivẻ cười nói,cô ngạc nhiên nhẹ nắm tay Trần MạnHồng, cần thận hỏi: “Quản lý… Tôi cóchuyện muốn nhờ cô giải đáp một chút”Trần Mạn Hồng nghe vậy, liềnngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”“Tổng Giám đốc Trang, anh ấy làai? Anh ấy còn có thân phận kháckhông?” Lại Ngọc Lan cảm thấy câunói của Tưởng Quang Long có ẩn ýkhác, nên tò mò hỏi.Trần Mạn Hồng ngạc nhiên câuhỏi của Lại Ngọc Lan, nhưng vẫnnhìn về phía Trang Văn Nhiên, anhmặc áo sơ mỉ màu xanh dương, quầntây màu trắng, ngồi ở trước cửa sổsát đất, bộ dáng giống như hoàng tử,nâng lên một ly nước ấm hớp mộtngụm nhỏ, mỉm cười xoay người nhìncảnh biển phía ngoài cửa sổ, lịch sựđẹp trai, hấp dẫn bốn phía, cô cũngcó chút say mê cười nói: “Có phải côcũng cảm thấy anh ấy rất đẹp traihay không? Không chỉ đẹp trai, cònthưởng thức rất tốt.Cô nhìn đồng hồOmega màu đen trên cánh tay gợicảm của anh ấy kia, có phải rất mêngười hay không? Tôi thích nhất đànông đeo đồng hồ.”Lại Ngọc Lan bất đắc dĩ nhìnTrang Văn Nhiên một cái, miễncưỡng nói: “Không phải tôi muốnbiết những thứ này.Ngoại trừ anh ấycó thân phận là Tổng Giám đốc vàđẹp trai, anh ấy còn có thân phậnkhác không? Ví dụ như… Anh ấy…Anh ấy hiểu rượu đỏ không?”Trong lúc nhất thời, Trần MạnHồng xoay đầu lại nhìn Lại Ngọc Lan,ngạc nhiên cười nói: “Cô nói cái gì?Anh ấy hiều rượu đỏ không? Chuyệngì vậy? Cô biết anh ấy là ai không?Anh ấy là người thừa kế tương lai tậpđoàn khách sạn Hoàn Cầu, nghe nóilúc mười tuổi, anh ấy cũng đã có thểngửi được một trăm loại rượu đỏ rồi,cho tới bây giờ cũng không có ngườinào dám ở trước mặt của anh ấynhắc tới rượu đỏ! Nếu không, làmsao anh ấy một tay trông coi sảnnghiệp khách sạn cả Âu Mĩ? Ở Phápvà Tây Ban Nha, anh ấy có trang trạirượu, đếm không xuể! Rất nhiềurượu đỏ ở khách sạn chúng ta cũngxuất từ trang trại rượu của anh ấy.”Lại Ngọc Lan ngây người.sâukín quay đầu nhìn về phía Trang VănNhiên, không biết nghe TưởngQuang Long nói gì, lại cười to, rấtnhàn nhã tự tin, phong cách hiênngang, chân của cô đột nhiên mềmnhũn, tay không tự chủ đụng phảicái đồng hồ nhỏ của người nào đó đềtrên quầy bar.Đồng hồ để bàn rớt xuống.Vang lên tiếng động nho nhỏ.Lúc này Trang Văn Nhiên ngầngđầu lên nhìn thấy bộ dáng lúng túngcủa Ngọc Lan, lặng lẽ mỉm cười.“Hà Tuệ Trinh tiểu thư tới.” Cótiếng kêu khẽ.Tưởng Quang Long và TrangVăn Nhiên nghe tiếng gọi, cùngngẩng đầu lên nhìn về phía lối vàophòng ăn.Hôm nay Hà Tuệ Trinh mặc váyngắn màu hồng không có tay, bênhông mảnh mai thắt đai lưng màuđen, nơi nếp váy thêu hoa văn chỉđen, mang giày cao gót màu hồngkhảm viên kim cương đen, tay cầmtúi xách Gucci, dịu dàng tao nhã đitới, nét mặt tươi cười.Trang Văn Nhiên vui vẻ đứnglên, ngầng khuôn mặt đẹp trai mêngười tươi cười đi về phía Hà TuệTrinh, giang hai cánh tay, nói: “Tôinhớ cô muốn chết.”Hà Tuệ Trinh đỏ mặt nhưngcũng hết sức kích động bước nhanhnhào vào trong ngực Trang VănNhiên, đôi tay khẽ đặt ở hông củaanh, dịu dàng nói: “Tôi cũng nhớanh.”Trang Văn Nhiên lại cười vui vẻ,ôm lấy Hà Tuệ Trinh vào trong ngực,nói: “Gần đây cô khỏe không?”“Khỏe… Rất khỏe…” Hà TuệTrinh mỉm cười gật đầu.“Cha tôi nói khi nào anh sangcùng ông chơi cờ.”Tưởng Quang Long ngồi ở ghếtrên, nhìn Hà Tuệ Trinh tựa vào trongngực Trang Văn Nhiên, dịu dàng nhưnước, “Bây giờ vẫn chưa tiện gặpmặt đâu.”“Ngồi đây! Lúc nãy tôi chọn móncô thích ăn.” Trang Văn Nhiên mỉmcười chuyển đề tài, nhẹ đỡ hông củaHà Tuệ Trinh, cùng đi đến chỗ ngồi,sau đó ở giữa hai người, hết sức lịchsự kéo ra một chỗ ngồi…“Cám ơn” Hà Tuệ Trinh ngồixuống, dịu dàng nhìn về phía TrangVăn Nhiên nói: “Anh vẫn săn sóc rấtchu đáo.So với Quang Long tốt hơnnhiều.”Tưởng Quang Long chậm rãiquay mặt sang, nhìn về phía Hà TuệTrinh hôm nay trang điểm hết sứcmềm mại động lòng người, ăn mặcthanh nhã hơn so với bình thường,hôm nay càng lộ vẻ trong sáng mêngười, dịu dàng nói: “Anh đối với emcó gì không tốt? Cậu ta đi Anh quốcnhiều năm, mới vừa trở lại, kéo ghếcho em thì thật tốt sao?”Hà Tuệ Trinh quay đầu nhìnTưởng Quang Long, hai mắt cũng lộra một chút ngọt ngào.Tào Văn Kiệt lập tức tiến lên,mang ly pha lê để trước mặt củaTưởng Quang Long, mở chai rượu đỏnăm 1997, cần thận rót ra, lui về phíasau một bước, lau nhẹ miệng chai,đóng nút gỗ, đặt chai rượu xuống rồiˆ mỉm cười lui về phía sau một bước.Trang Văn Nhiên và Tưởng| Quang Long cùng Hà Tuệ Trinh, bangười từ nhỏ lớn lên cùng nhau,cùng giơ ly rượu, sau khi chạm ly, tấtcả đều vui vẻ mỉm cười.Trần Mạn Hồng nhìn thấy bọn họhài lòng uống rượu, ngay lập tứcXoay người đi về phía phòng bếp,chuẩn bị mang thức ăn lên.“Lúc nãy..” Hà Tuệ Trinh vẫnkhông có quên đề tài lúc nãy, nhìn vềphía Tưởng Quang Long, dịu dànghỏi: “Các người nói đến chuyện củaLê Vĩ, xảy ra vấn đề gì sao?”Vẻ mặt Tưởng Quang Longkhông thay đổi nhìn về phía Hà TuệTrinh, nói: “Đây là chuyện làm ăn,không có liên quan đến em.”“Nhưng em muốn biết có liênquan đến chuyện anh ấy trúng đạnkhông?” Hà Tuệ Trinh có chút căngthằng nhìn Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long nhìn ánhmắt quan tâm của cô, giọng nói cóchút cứng rắn: “Không có!”“Vậy thì vì chuyện gì?” Hà TuệTrinh dịu dàng vội vàng hỏi.Trang Văn Nhiên im lặng nhìn vềphía Hà Tuệ Trinh, ở trên mặt đã biếnmất nét vui vẻ, nâng rượu tuyết lợi,uống một ngụm nhỏ, nghĩ tới cô gáichọn rượu ở trong kho rượu lúcnãy…Hai mắt Tưởng Quang Longthoáng qua ánh sáng không vui, nói:“Anh ta tạm thời gác lại dự án kháchsạn dưới nước của Tập đoàn Á Châuchúng tôi.”Hà Tuệ Trinh hơi sửng sốt,không nghĩ tới là chuyện này, cô imlặng cúi đầu.Lúc này, Trang Văn Nhiên khuônmặt tươi cười, phá tan bầu không khínói: “Cô thả lỏng một chút, đôi khidoanh nghiệp và chính phủ sẽ cómột chút mâu thuẫn.Hôm nay tôicũng đã hủy bỏ dự án này.”Hà Tuệ Trinh ngầng đầu lên, cóchút xin lỗi nhìn Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long im lặngkhông lên tiếng, chỉ nâng lên rượuđỏ, ngửa mặt uống một hơi cạnsạch!Hà Tuệ Trinh đau lòng khẽ cắnmôi dưới, nhìn anh, vừa định nói gìnhưng ngại nói sai, chỉ đành miễncưỡng cười nói: “Chuyện Lê Vĩ trúngđạn lần trước, đã làm em sợ hãi.Chavà mẹ đều hết sức lo lắng, em cũngrất… rất… Rất lo lắng…”Sắc mặt của Tưởng Quang Longcứng ngắc, thấy Tào Văn Kiệt rótrượu đỏ, anh không từ chối.Trang Văn Nhiên khẽ mỉm cười,nói: “Hiếm thấy vợ chồng các ngườitình cảm, tự nhiên phải quan tâm.”Hà Tuệ Trinh nhìn về phía TưởngQuang Long, giờ phút này ở trongmắt cô chỉ có Tưởng Quang Long.Tưởng Quang Long không nhìnHà Tuệ Trinh, chỉ cầm rượu đỏ uốngmột hơi cạn sạch.“Đừng uống nữa…” Hà Tuệ Trinhđau lòng nhìn về phía Tưởng QuangLong.Vào lúc này điện thoại di độngvang lên.Đông Anh cầm điện thoại TưởngQuang Long, sau khi nghe xong liềnbước tới trước mặt của anh, dịudàng nói: “Tổng Giám đốc, bên Nhậtgửi tài liệu khẩn cấp, muốn anh ký.”“Xin lỗi không tiếp được.”Tưởng Quang Long nói xong, liềnlạnh lùng ném khăn ăn, xoay ngườiđi ra khỏi phòng ăn.

Chương 25: Anh Ghen Sao