Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…
Chương 28: Chai Rượu Bị Đánh Rơi
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Lại Ngọc Lan vừa đi ra khỏiphòng bar, đột nhiên nhìn thấy mộtđoàn người xuất hiện.Cô sâu kín nhìn đám người đómột lúc lâu, hơi tỉnh thần, tâm trạngthoải mái một cách khó hiểu, khóemiệng không nhịn được cong lên,ngẩng đầu nhìn, là bậc thầy mà mìnhvẫn thật sùng bái, Laurence! Ông ấyvẫn là một bậc thầy rượu đỏ mà côcực kỳ khát vọng được đến gần ởtrong cuộc đời.Trong lòng không khỏi sôi trào.Hai mắt cô ươn ướt, đột nhiêncó chút xúc động nhớ đến cha mình,cầm danh sách rượu đỏ và một câybút máy màu đen đã chuẩn bị, cô mởbút máy, dùng đầu ngọn bút nhẹnhàng vạch trên mu bàn tay củamình, hai mắt đỏ bừng nhìn đườngvẽ màu đen, chờ một lúc nữa,Laurence tiên sinh sẽ ký tên trêndanh sách rượu đỏ, cô vẫn mong ôngta ký tên.Ngọc Lan nặng nề thở ra mộthơi, chậm rãi đi tới trước hai cánhcửa, lấy dũng khí, đầy ra!“Ẩm!” Một tiếng rơi vỡ rất lớn,một chai rượu đỏ năm 1982 nện ởtrên mặt thảm, miểng thủy tỉnh vàdịch rượu màu đỏ thẫm văng lêntung tóe, cô ngần ngơ, ngầng đầulên, nhìn về phía trước.Dưới ánh đèn màu đỏ nhạt lãngmạn ở bên trong kho rượu, tất cảchuyên gia hầu rượu cùng nhân viênphục vụ đều kinh ngạc nhìn sang…Một phụ nữ nhân viên phục vụtay cầm khay, hoảng sợ đến sắc mặttái nhợt đứng ở trước một mảngrượu đỏ thẫm và miềng thủy tinh, runrẩy hoảng sợ không thốt nên lời, chỉlầm bẩm lui về phía sau một bước,đứng ở nơi đó khóc nức nở nghẹnngào.“Vang đỏ năm 1982!” Lại NgọcLan kêu khẽ một tiếng, theo phảnứng xông tới, đứng ở trước mộtmảnh thủy tỉnh còn một chút rượu,vừa muốn vươn tay…“Đừng động!” Một người giànhanh chóng bắt được tay NgọcLan, nghiêm túc đứng ở trước chairượu đỏ bị vỡ tan, nhìn mảnh thủytỉnh còn sót lại chút rượu, ánh mắtgià nua của ông ta nhìn chăm chúgiống như nhìn người yêu đã lâu.Ngọc Lan không nhịn được quayđầu nhìn về phía ông già tóc bạctrắng, lúc này đang trang nghiêmgiống như pho tượng, chăm chú nhìndịch rượu trên sàn, thật lâu thật lâusau, cảm thấy trong ánh mắt của ôngta hiện lên bi thương.Ngọc Lan nhìn ngây người.“Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.Lúcnảy tôi không cố ý, tôi không cẩnthận đụng phải giá rượu, tôi quênmất chuyện tôi bị dị ứng đối với rượucồn, thật xin lỗi.” Nữ nhân viên phụcvụ đó nắm cái khay, hoảng sợ đếnnước mắt từng viên lăn xuống.“Nói xin lỗi là được sao?” mộtchuyên gia hầu rượu hạng nhất bêncạnh tức giận chỉ chai rượu đỏ trênđất nói: “Cô biết chai rượu đỏ này làgì không? Đó là Vang năm 1982!Trên thế giới này không có mấyngười có thể uống được! Lúc nãychúng ta xuất kho, chuẩn bị đưarượu đỏ cho Thủ tướng thưởngthức! Đặt ở trong giá thủy tỉnh côcũng có thể làm đổ? Cô dị ứng rượucồn tại sao không nói? Làm nhânviên ở nhà hàng tây và quầy bar,không phải đã kiểm tra qua điều nàyrồi sao? Tại sao cô có thể đi vào chỗnày!?”“Thật xin lỗi! Bình thường khôngcó quá nghiêm trọng, nhưng lúc nãykhông biết tại sao lúc tôi đi tới, ngửiđược mùi vị gì đó, đầu choáng váng,nên làm đổ.Thật xin lỗi…” Nữ nhânviên phục vụ khóc lóc đến nổi nóikhông ra tiếng.“Một câu nói xin lỗi có thể bồithường sao? Đây là rượu đỏ quýhiếm dùng tiền cũng mua khôngđược! Trên thế giới không có mấychai ! Rốt cuộc là cô làm ăn kiểu gìvậy?” Chuyên gia hầu rượu tức giậnmuốn tra rõ.“Đừng ồn ào nữa.” Rốt cuộcLaurence chậm rãi buông lỏng tayNgọc Lan, nhìn mảnh thủy tỉnh vỡtrên mặt đất, phát ra màu đỏ lấplánh, trên khuôn mặt già nua có vàinếp nhăn của ông ta xẹt qua đauthương, nói: “Chuyện đã xảy ra, trahỏi cũng vô ích…”Lại Ngọc Lan cũng đau lòngnhìn miềng thủy tinh trên đất, khôngˆ nhịn được nói: “Thơm quá.Thật sựmùi rất thơm… có hương hoa thơmngát, còn có mùi cỏ non nhàn nhạt,thậm chí tôi ngửi được một loạihương hoa đặc biệt, thật thần bí!”Laurence ngồi xổm trên mặt đất,không khỏi quay đầu nhìn lên cô gáinhỏ tóc ngắn ở trước mặt, hai mắtchớp động sáng ngời, giống nhưphát hiện sự vật mới mẻ nhất trênthế giới này vô cùng cảm động vàkích động, thậm chí ông ta có thểcảm nhận được trong lòng của cô cómột loại cảm xúc mênh mông.Laurence hơi mỉm cười, lại nhìn vềphía cô gái này, thái độ thành khẩnvà vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tiếp: “Lúcnãy cô đi tới, rượu mới đổ xuống, làmsao biết đây là Vang đỏ năm 1982?”Mặt của Lại Ngọc Lan đỏ lên,nói: “Tôi nhìn thấy chai rượu.”Laurence nghe vậy, chậm rãimỉm cười, nếp nhăn trên mặt trở nênrất hiền lành và vui vẻ, ông ta chậmrãi nói: “Ở thời đại này, có rất nhiềungười nông nồi, người khiêm tốngiống như cô càng ít hơn.”Lại Ngọc Lan nhìn Laurencechằm chằm, ánh mắt ông già này lộra rất đau lòng, tối nay ông ta dựđịnh nhân ngày vui của Tập đoàn ÁChâu, mở chai rượu quý năm 1982này, cất ở trong thùng rượu hơnmười năm, thợ nấu rượu dốc hết tấtcả tâm huyết chưng cất ra rượu đỏcực phẩm trên thế giới, để cho nógiống như một hoàng hậu trongtruyền thuyết, lưu truyền mùi vị kinhđiền đời đời…Rốt cuộc Laurence dừng lạiđộng tác trong tay, chậm rãi ngầngđầu lên, nhìn về phía cô gái tóc ngắnxinh đẹp đáng yêu, hơi khôi phụctinh thần, mỉm cười hỏi: “Cô gái, côlà ai? Cô đi vào đây làm gì?”Lúc này Lại Ngọc Lan hơi lúngtúng ngẩng đầu lên nhìn Laurencenói: “Tôi… Tôi… Tôi là nhân viên quầybar, quản lý bảo tôi đưa cho ngàixem qua danh sách rượu đỏ, sau đómời ngài tự mình ký tên.”, sau đóđưa ra một danh sách cho ông.Laurence mỉm cười nhận lấy, từtrong túi âu phục của mình, lấy ramắt kính, đeo lên, khẽ nhăn mày, vừaxem danh sách rượu, vừa căn dặn:“Dọn dẹp miềng thủy tỉnh trên đất,đừng dùng máy hút bụi, nhấc thảmlên, dùng khăn lông lau.”“Vâng!” Chuyên gia hầu rượuđáp lời, ngay lập tức mang theo côgái mới vừa rồi đụng đồ rượu, đi rangoài, căn dặn quản lý tới đem ngườiđi, sau đó cầm bộ đàm thông báocho bộ phận vệ sinh tới dọn dẹp hiệntrường.“Có thể đừng phạt cô ấy không?Con người ai cũng có điểm yếu.”Ngọc Lan nhìn về phía cô gái vừamới bước di.Laurence nghe nói như vậy liềngật đầu với quản lí bên cạnh, ánhmắt già nua thâm trầm lộ ra chútnghi ngờ nhìn Ngọc Lan nói: “Cô…Hiểu biết về rượu đỏ?”“Tôi chỉ ưa thích, không dám nóihiểu biết… có hàng nghìn loại rượuđỏ, mỗi ngày đều có thể theo thờitiết, tâm trạng con người, thức ănngon mà phát ra mùi vị khác nhau,tôi không dám nói bừa…” Lại NgọcLan lập tức khiêm tốn nói.“Kiến thức rượu đỏ của cô là aidạy cho cô?” Laurence cũng rấthứng thú hỏi Ngọc Lan.Lại Ngọc Lan vẫn nhìn chai rượuđỏ giống như nhìn một người yêu,sâu kín nói: “Cha của tôi là một đầubếp, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy đã pháthiện khứu giác của tôi đặc biệt nhạybén, cho nên thích nấu món ăn thậtngon, mùi vị rất phong phú cho tôithưởng thức, sau đó chỉ dạy vàhướng dẫn cho tôi làm thế nào nếmra mùi vị món ăn và từng loại gia vị.Đến khi tôi lớn một chút, có mộtngày, tôi đến phòng của cha, độtnhiên nhìn thấy một ly rượu đỏ đặtsát cạnh cửa sổ, màu sắc giống nhưhồng ngọc, ánh nắng ban mai chiếuvào phát ra mùi thơm nồng, tôi cảmthấy những mùi thơm đó quanhquần ở bên cạnh tôi… Đó là mùithơm tuyệt nhất mà cả đời này tôingửi được…”“Sau đó…” Lại Ngọc Lan nhớ lạibiến cố, liền cười khổ một tiếng mớinói tiếp: “Sau đó cha của tôi nói chotôi biết, trong chiếc ly cao cổ trongsuốt rực rỡ đó là nước ép nho chưngcất thành rượu đỏ, lúc ấy cha nói vớitôi, rượu đỏ có ngàn vạn mùi vị,chồng chất, đối lập nhau.Đây là chỗquyến rũ và thần bí của nó.Bắt đầutừ đó, đối với rượu đỏ tôi sinh ra mộtloại cảm giác kỳ diệu, giống như yêuthích bẩm sinh.Rất yêu rất yêu,giống như yêu một người tình.”Laurence nhìn Ngọc Lan nói đếnđây, giọng nói mềm mại xa xăm,giống như đang kể chuyện xưa vớingười khác, ông ta liền hỏi: “Lý do gìlàm cho cô không yêu rượu đỏ nữa?”Lại Ngọc Lan hơi sửng sốt, ánhmắt dừng lại chai rượu đỏ ở trướcmặt, lập tức nhớ tới vết sẹo bên mátrái của mình che giấu ở trong máitóc ngắn, trong khoảng thời giannày, tóc lại dài thêm một chút, haimắt của cô đỏ bừng, lóe lên một cái,mỉm cười nói: “Rượu đỏ cách quá xathế giới của tôi, tôi hiểu quá ít, khôngdám đến gần nó.Tôi nếm đến, cũngchỉ là mùi vị của bản thân tôi màkhông phải mùi vị rượu đỏ.Chỉ là cóthể thường xuyên nhìn thấy nó cũngđã cảm thấy thỏa mãn.”Laurence mỉm cười, ký tên mìnhlên danh sách rượu, mới chậm rãinói: “Bản thân mùi vị rượu đỏ vốn đềcho người ta thưởng thức.Giốngnhư cô mới vừa nói, nếm thử nó,buông lỏng cảm xúc của mình, lâungày, cô có thể tạo ra linh hồn củanó, giống như tình yêu.”Lại Ngọc Lan nghĩ tới tình yêu,liền cười nói: “Tình yêu và rượu đỏ,đối với tôi mà nói, đều rất xa vờikhông thể chạm đến.”Laurence đi tới trước mặt củaLại Ngọc Lan, giao cho cô danh sáchrượu, nhìn cô gái này thật kỹ, nói:“Tìm kiếm tình yêu là quyền lợi trờisinh, nếu như một cô gái buông bỏtình yêu, chính là buông bỏ cuộcsống tốt đẹp.Cho nên, theo đuồi tìnhyêu cũng chính là theo đuổi bản thânmình.Đừng buông bỏ.Giống nhưrượu đỏ, chỉ có người tài giỏi mớiphân biệt được giá trị cao thấp nhưthế nào, mà rượu không biết.Ngườitầm thường không thưởng thứcđược sự nhiệt tình của rượu đỏ, phảingang hàng với nó, mới có thể đạtđược hương vị cuộc sống.”Lại Ngọc Lanquay đầu, từ từ nhìn Laurence, không nhịnđược vươn tay, nhận lấy danh sách rượutrong tay của ông ta.“Nếu khứu giác của cô đặc biệtnhạy bén, phải quý trọng món quàThượng Đế tặng cho cô, nó sẽ làmcho cô khác với người khác!”Laurence giải rượu xong, lập tức tựmình đem chai rượu cần thận đặt ởtrong giá rượu, tính toán thời gian,cần thận đi ra ngoài, trước khi đi khỏikho rượu, để lại một câu nói: “Ở lạichờ tôi.”Lại Ngọc Lan sâu kín quay đầuvề phía Laurence nhanh chóng cầmchai rượu, đi ra khỏi kho rượu, để lạidư hương hạt dẻ và hoa anh đào,thậm chí loại dư hương này rất sâuxa….Cô không nhịn được trầm mê,nhưng trái tim chợt lạnh, nhớ lại câunói của Tưởng Quang Long, chú ýthân phận của cô, nơi đây chỉ cho cômột chút ánh mặt trời, trong lòng côcó chút chua xót, nhớ tới má tráikhông trọn vẹn của mình, liền cườikhổ một tiếng…Đột nhiên, trong phút chốc, côchợt nhìn thấy bóng dáng Hà TuệTrinh sượt qua phía bên kia mạnthuyền, bộ dạng vô cùng kì lạ, côkhông nhịn được, chớp lấy cơ hội đitheo cô ta.
Lại Ngọc Lan vừa đi ra khỏi
phòng bar, đột nhiên nhìn thấy một
đoàn người xuất hiện.
Cô sâu kín nhìn đám người đó
một lúc lâu, hơi tỉnh thần, tâm trạng
thoải mái một cách khó hiểu, khóe
miệng không nhịn được cong lên,
ngẩng đầu nhìn, là bậc thầy mà mình
vẫn thật sùng bái, Laurence! Ông ấy
vẫn là một bậc thầy rượu đỏ mà cô
cực kỳ khát vọng được đến gần ở
trong cuộc đời.
Trong lòng không khỏi sôi trào.
Hai mắt cô ươn ướt, đột nhiên
có chút xúc động nhớ đến cha mình,
cầm danh sách rượu đỏ và một cây
bút máy màu đen đã chuẩn bị, cô mở
bút máy, dùng đầu ngọn bút nhẹ
nhàng vạch trên mu bàn tay của
mình, hai mắt đỏ bừng nhìn đường
vẽ màu đen, chờ một lúc nữa,
Laurence tiên sinh sẽ ký tên trên
danh sách rượu đỏ, cô vẫn mong ông
ta ký tên.
Ngọc Lan nặng nề thở ra một
hơi, chậm rãi đi tới trước hai cánh
cửa, lấy dũng khí, đầy ra!
“Ẩm!” Một tiếng rơi vỡ rất lớn,
một chai rượu đỏ năm 1982 nện ở
trên mặt thảm, miểng thủy tỉnh và
dịch rượu màu đỏ thẫm văng lên
tung tóe, cô ngần ngơ, ngầng đầu
lên, nhìn về phía trước.
Dưới ánh đèn màu đỏ nhạt lãng
mạn ở bên trong kho rượu, tất cả
chuyên gia hầu rượu cùng nhân viên
phục vụ đều kinh ngạc nhìn sang…
Một phụ nữ nhân viên phục vụ
tay cầm khay, hoảng sợ đến sắc mặt
tái nhợt đứng ở trước một mảng
rượu đỏ thẫm và miềng thủy tinh, run
rẩy hoảng sợ không thốt nên lời, chỉ
lầm bẩm lui về phía sau một bước,
đứng ở nơi đó khóc nức nở nghẹn
ngào.
“Vang đỏ năm 1982!” Lại Ngọc
Lan kêu khẽ một tiếng, theo phản
ứng xông tới, đứng ở trước một
mảnh thủy tỉnh còn một chút rượu,
vừa muốn vươn tay…
“Đừng động!” Một người già
nhanh chóng bắt được tay Ngọc
Lan, nghiêm túc đứng ở trước chai
rượu đỏ bị vỡ tan, nhìn mảnh thủy
tỉnh còn sót lại chút rượu, ánh mắt
già nua của ông ta nhìn chăm chú
giống như nhìn người yêu đã lâu.
Ngọc Lan không nhịn được quay
đầu nhìn về phía ông già tóc bạc
trắng, lúc này đang trang nghiêm
giống như pho tượng, chăm chú nhìn
dịch rượu trên sàn, thật lâu thật lâu
sau, cảm thấy trong ánh mắt của ông
ta hiện lên bi thương.
Ngọc Lan nhìn ngây người.
“Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.
Lúc
nảy tôi không cố ý, tôi không cẩn
thận đụng phải giá rượu, tôi quên
mất chuyện tôi bị dị ứng đối với rượu
cồn, thật xin lỗi.” Nữ nhân viên phục
vụ đó nắm cái khay, hoảng sợ đến
nước mắt từng viên lăn xuống.
“Nói xin lỗi là được sao?” một
chuyên gia hầu rượu hạng nhất bên
cạnh tức giận chỉ chai rượu đỏ trên
đất nói: “Cô biết chai rượu đỏ này là
gì không? Đó là Vang năm 1982!
Trên thế giới này không có mấy
người có thể uống được! Lúc nãy
chúng ta xuất kho, chuẩn bị đưa
rượu đỏ cho Thủ tướng thưởng
thức! Đặt ở trong giá thủy tỉnh cô
cũng có thể làm đổ? Cô dị ứng rượu
cồn tại sao không nói? Làm nhân
viên ở nhà hàng tây và quầy bar,
không phải đã kiểm tra qua điều này
rồi sao? Tại sao cô có thể đi vào chỗ
này!?”
“Thật xin lỗi! Bình thường không
có quá nghiêm trọng, nhưng lúc nãy
không biết tại sao lúc tôi đi tới, ngửi
được mùi vị gì đó, đầu choáng váng,
nên làm đổ.
Thật xin lỗi…” Nữ nhân
viên phục vụ khóc lóc đến nổi nói
không ra tiếng.
“Một câu nói xin lỗi có thể bồi
thường sao? Đây là rượu đỏ quý
hiếm dùng tiền cũng mua không
được! Trên thế giới không có mấy
chai ! Rốt cuộc là cô làm ăn kiểu gì
vậy?” Chuyên gia hầu rượu tức giận
muốn tra rõ.
“Đừng ồn ào nữa.” Rốt cuộc
Laurence chậm rãi buông lỏng tay
Ngọc Lan, nhìn mảnh thủy tỉnh vỡ
trên mặt đất, phát ra màu đỏ lấp
lánh, trên khuôn mặt già nua có vài
nếp nhăn của ông ta xẹt qua đau
thương, nói: “Chuyện đã xảy ra, tra
hỏi cũng vô ích…”
Lại Ngọc Lan cũng đau lòng
nhìn miềng thủy tinh trên đất, không
ˆ nhịn được nói: “Thơm quá.
Thật sự
mùi rất thơm… có hương hoa thơm
ngát, còn có mùi cỏ non nhàn nhạt,
thậm chí tôi ngửi được một loại
hương hoa đặc biệt, thật thần bí!”
Laurence ngồi xổm trên mặt đất,
không khỏi quay đầu nhìn lên cô gái
nhỏ tóc ngắn ở trước mặt, hai mắt
chớp động sáng ngời, giống như
phát hiện sự vật mới mẻ nhất trên
thế giới này vô cùng cảm động và
kích động, thậm chí ông ta có thể
cảm nhận được trong lòng của cô có
một loại cảm xúc mênh mông.
Laurence hơi mỉm cười, lại nhìn về
phía cô gái này, thái độ thành khẩn
và vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tiếp: “Lúc
nãy cô đi tới, rượu mới đổ xuống, làm
sao biết đây là Vang đỏ năm 1982?”
Mặt của Lại Ngọc Lan đỏ lên,
nói: “Tôi nhìn thấy chai rượu.”
Laurence nghe vậy, chậm rãi
mỉm cười, nếp nhăn trên mặt trở nên
rất hiền lành và vui vẻ, ông ta chậm
rãi nói: “Ở thời đại này, có rất nhiều
người nông nồi, người khiêm tốn
giống như cô càng ít hơn.”
Lại Ngọc Lan nhìn Laurence
chằm chằm, ánh mắt ông già này lộ
ra rất đau lòng, tối nay ông ta dự
định nhân ngày vui của Tập đoàn Á
Châu, mở chai rượu quý năm 1982
này, cất ở trong thùng rượu hơn
mười năm, thợ nấu rượu dốc hết tất
cả tâm huyết chưng cất ra rượu đỏ
cực phẩm trên thế giới, để cho nó
giống như một hoàng hậu trong
truyền thuyết, lưu truyền mùi vị kinh
điền đời đời…
Rốt cuộc Laurence dừng lại
động tác trong tay, chậm rãi ngầng
đầu lên, nhìn về phía cô gái tóc ngắn
xinh đẹp đáng yêu, hơi khôi phục
tinh thần, mỉm cười hỏi: “Cô gái, cô
là ai? Cô đi vào đây làm gì?”
Lúc này Lại Ngọc Lan hơi lúng
túng ngẩng đầu lên nhìn Laurence
nói: “Tôi… Tôi… Tôi là nhân viên quầy
bar, quản lý bảo tôi đưa cho ngài
xem qua danh sách rượu đỏ, sau đó
mời ngài tự mình ký tên.”, sau đó
đưa ra một danh sách cho ông.
Laurence mỉm cười nhận lấy, từ
trong túi âu phục của mình, lấy ra
mắt kính, đeo lên, khẽ nhăn mày, vừa
xem danh sách rượu, vừa căn dặn:
“Dọn dẹp miềng thủy tỉnh trên đất,
đừng dùng máy hút bụi, nhấc thảm
lên, dùng khăn lông lau.”
“Vâng!” Chuyên gia hầu rượu
đáp lời, ngay lập tức mang theo cô
gái mới vừa rồi đụng đồ rượu, đi ra
ngoài, căn dặn quản lý tới đem người
đi, sau đó cầm bộ đàm thông báo
cho bộ phận vệ sinh tới dọn dẹp hiện
trường.
“Có thể đừng phạt cô ấy không?
Con người ai cũng có điểm yếu.”
Ngọc Lan nhìn về phía cô gái vừa
mới bước di.
Laurence nghe nói như vậy liền
gật đầu với quản lí bên cạnh, ánh
mắt già nua thâm trầm lộ ra chút
nghi ngờ nhìn Ngọc Lan nói: “Cô…
Hiểu biết về rượu đỏ?”
“Tôi chỉ ưa thích, không dám nói
hiểu biết… có hàng nghìn loại rượu
đỏ, mỗi ngày đều có thể theo thời
tiết, tâm trạng con người, thức ăn
ngon mà phát ra mùi vị khác nhau,
tôi không dám nói bừa…” Lại Ngọc
Lan lập tức khiêm tốn nói.
“Kiến thức rượu đỏ của cô là ai
dạy cho cô?” Laurence cũng rất
hứng thú hỏi Ngọc Lan.
Lại Ngọc Lan vẫn nhìn chai rượu
đỏ giống như nhìn một người yêu,
sâu kín nói: “Cha của tôi là một đầu
bếp, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy đã phát
hiện khứu giác của tôi đặc biệt nhạy
bén, cho nên thích nấu món ăn thật
ngon, mùi vị rất phong phú cho tôi
thưởng thức, sau đó chỉ dạy và
hướng dẫn cho tôi làm thế nào nếm
ra mùi vị món ăn và từng loại gia vị.
Đến khi tôi lớn một chút, có một
ngày, tôi đến phòng của cha, đột
nhiên nhìn thấy một ly rượu đỏ đặt
sát cạnh cửa sổ, màu sắc giống như
hồng ngọc, ánh nắng ban mai chiếu
vào phát ra mùi thơm nồng, tôi cảm
thấy những mùi thơm đó quanh
quần ở bên cạnh tôi… Đó là mùi
thơm tuyệt nhất mà cả đời này tôi
ngửi được…”
“Sau đó…” Lại Ngọc Lan nhớ lại
biến cố, liền cười khổ một tiếng mới
nói tiếp: “Sau đó cha của tôi nói cho
tôi biết, trong chiếc ly cao cổ trong
suốt rực rỡ đó là nước ép nho chưng
cất thành rượu đỏ, lúc ấy cha nói với
tôi, rượu đỏ có ngàn vạn mùi vị,
chồng chất, đối lập nhau.
Đây là chỗ
quyến rũ và thần bí của nó.
Bắt đầu
từ đó, đối với rượu đỏ tôi sinh ra một
loại cảm giác kỳ diệu, giống như yêu
thích bẩm sinh.
Rất yêu rất yêu,
giống như yêu một người tình.”
Laurence nhìn Ngọc Lan nói đến
đây, giọng nói mềm mại xa xăm,
giống như đang kể chuyện xưa với
người khác, ông ta liền hỏi: “Lý do gì
làm cho cô không yêu rượu đỏ nữa?”
Lại Ngọc Lan hơi sửng sốt, ánh
mắt dừng lại chai rượu đỏ ở trước
mặt, lập tức nhớ tới vết sẹo bên má
trái của mình che giấu ở trong mái
tóc ngắn, trong khoảng thời gian
này, tóc lại dài thêm một chút, hai
mắt của cô đỏ bừng, lóe lên một cái,
mỉm cười nói: “Rượu đỏ cách quá xa
thế giới của tôi, tôi hiểu quá ít, không
dám đến gần nó.
Tôi nếm đến, cũng
chỉ là mùi vị của bản thân tôi mà
không phải mùi vị rượu đỏ.
Chỉ là có
thể thường xuyên nhìn thấy nó cũng
đã cảm thấy thỏa mãn.”
Laurence mỉm cười, ký tên mình
lên danh sách rượu, mới chậm rãi
nói: “Bản thân mùi vị rượu đỏ vốn đề
cho người ta thưởng thức.
Giống
như cô mới vừa nói, nếm thử nó,
buông lỏng cảm xúc của mình, lâu
ngày, cô có thể tạo ra linh hồn của
nó, giống như tình yêu.”
Lại Ngọc Lan nghĩ tới tình yêu,
liền cười nói: “Tình yêu và rượu đỏ,
đối với tôi mà nói, đều rất xa vời
không thể chạm đến.”
Laurence đi tới trước mặt của
Lại Ngọc Lan, giao cho cô danh sách
rượu, nhìn cô gái này thật kỹ, nói:
“Tìm kiếm tình yêu là quyền lợi trời
sinh, nếu như một cô gái buông bỏ
tình yêu, chính là buông bỏ cuộc
sống tốt đẹp.
Cho nên, theo đuồi tình
yêu cũng chính là theo đuổi bản thân
mình.
Đừng buông bỏ.
Giống như
rượu đỏ, chỉ có người tài giỏi mới
phân biệt được giá trị cao thấp như
thế nào, mà rượu không biết.
Người
tầm thường không thưởng thức
được sự nhiệt tình của rượu đỏ, phải
ngang hàng với nó, mới có thể đạt
được hương vị cuộc sống.”
Lại Ngọc Lan
quay đầu, từ từ nhìn Laurence, không nhịn
được vươn tay, nhận lấy danh sách rượu
trong tay của ông ta.
“Nếu khứu giác của cô đặc biệt
nhạy bén, phải quý trọng món quà
Thượng Đế tặng cho cô, nó sẽ làm
cho cô khác với người khác!”
Laurence giải rượu xong, lập tức tự
mình đem chai rượu cần thận đặt ở
trong giá rượu, tính toán thời gian,
cần thận đi ra ngoài, trước khi đi khỏi
kho rượu, để lại một câu nói: “Ở lại
chờ tôi.”
Lại Ngọc Lan sâu kín quay đầu
về phía Laurence nhanh chóng cầm
chai rượu, đi ra khỏi kho rượu, để lại
dư hương hạt dẻ và hoa anh đào,
thậm chí loại dư hương này rất sâu
xa….
Cô không nhịn được trầm mê,
nhưng trái tim chợt lạnh, nhớ lại câu
nói của Tưởng Quang Long, chú ý
thân phận của cô, nơi đây chỉ cho cô
một chút ánh mặt trời, trong lòng cô
có chút chua xót, nhớ tới má trái
không trọn vẹn của mình, liền cười
khổ một tiếng…
Đột nhiên, trong phút chốc, cô
chợt nhìn thấy bóng dáng Hà Tuệ
Trinh sượt qua phía bên kia mạn
thuyền, bộ dạng vô cùng kì lạ, cô
không nhịn được, chớp lấy cơ hội đi
theo cô ta.
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Lại Ngọc Lan vừa đi ra khỏiphòng bar, đột nhiên nhìn thấy mộtđoàn người xuất hiện.Cô sâu kín nhìn đám người đómột lúc lâu, hơi tỉnh thần, tâm trạngthoải mái một cách khó hiểu, khóemiệng không nhịn được cong lên,ngẩng đầu nhìn, là bậc thầy mà mìnhvẫn thật sùng bái, Laurence! Ông ấyvẫn là một bậc thầy rượu đỏ mà côcực kỳ khát vọng được đến gần ởtrong cuộc đời.Trong lòng không khỏi sôi trào.Hai mắt cô ươn ướt, đột nhiêncó chút xúc động nhớ đến cha mình,cầm danh sách rượu đỏ và một câybút máy màu đen đã chuẩn bị, cô mởbút máy, dùng đầu ngọn bút nhẹnhàng vạch trên mu bàn tay củamình, hai mắt đỏ bừng nhìn đườngvẽ màu đen, chờ một lúc nữa,Laurence tiên sinh sẽ ký tên trêndanh sách rượu đỏ, cô vẫn mong ôngta ký tên.Ngọc Lan nặng nề thở ra mộthơi, chậm rãi đi tới trước hai cánhcửa, lấy dũng khí, đầy ra!“Ẩm!” Một tiếng rơi vỡ rất lớn,một chai rượu đỏ năm 1982 nện ởtrên mặt thảm, miểng thủy tỉnh vàdịch rượu màu đỏ thẫm văng lêntung tóe, cô ngần ngơ, ngầng đầulên, nhìn về phía trước.Dưới ánh đèn màu đỏ nhạt lãngmạn ở bên trong kho rượu, tất cảchuyên gia hầu rượu cùng nhân viênphục vụ đều kinh ngạc nhìn sang…Một phụ nữ nhân viên phục vụtay cầm khay, hoảng sợ đến sắc mặttái nhợt đứng ở trước một mảngrượu đỏ thẫm và miềng thủy tinh, runrẩy hoảng sợ không thốt nên lời, chỉlầm bẩm lui về phía sau một bước,đứng ở nơi đó khóc nức nở nghẹnngào.“Vang đỏ năm 1982!” Lại NgọcLan kêu khẽ một tiếng, theo phảnứng xông tới, đứng ở trước mộtmảnh thủy tỉnh còn một chút rượu,vừa muốn vươn tay…“Đừng động!” Một người giànhanh chóng bắt được tay NgọcLan, nghiêm túc đứng ở trước chairượu đỏ bị vỡ tan, nhìn mảnh thủytỉnh còn sót lại chút rượu, ánh mắtgià nua của ông ta nhìn chăm chúgiống như nhìn người yêu đã lâu.Ngọc Lan không nhịn được quayđầu nhìn về phía ông già tóc bạctrắng, lúc này đang trang nghiêmgiống như pho tượng, chăm chú nhìndịch rượu trên sàn, thật lâu thật lâusau, cảm thấy trong ánh mắt của ôngta hiện lên bi thương.Ngọc Lan nhìn ngây người.“Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.Lúcnảy tôi không cố ý, tôi không cẩnthận đụng phải giá rượu, tôi quênmất chuyện tôi bị dị ứng đối với rượucồn, thật xin lỗi.” Nữ nhân viên phụcvụ đó nắm cái khay, hoảng sợ đếnnước mắt từng viên lăn xuống.“Nói xin lỗi là được sao?” mộtchuyên gia hầu rượu hạng nhất bêncạnh tức giận chỉ chai rượu đỏ trênđất nói: “Cô biết chai rượu đỏ này làgì không? Đó là Vang năm 1982!Trên thế giới này không có mấyngười có thể uống được! Lúc nãychúng ta xuất kho, chuẩn bị đưarượu đỏ cho Thủ tướng thưởngthức! Đặt ở trong giá thủy tỉnh côcũng có thể làm đổ? Cô dị ứng rượucồn tại sao không nói? Làm nhânviên ở nhà hàng tây và quầy bar,không phải đã kiểm tra qua điều nàyrồi sao? Tại sao cô có thể đi vào chỗnày!?”“Thật xin lỗi! Bình thường khôngcó quá nghiêm trọng, nhưng lúc nãykhông biết tại sao lúc tôi đi tới, ngửiđược mùi vị gì đó, đầu choáng váng,nên làm đổ.Thật xin lỗi…” Nữ nhânviên phục vụ khóc lóc đến nổi nóikhông ra tiếng.“Một câu nói xin lỗi có thể bồithường sao? Đây là rượu đỏ quýhiếm dùng tiền cũng mua khôngđược! Trên thế giới không có mấychai ! Rốt cuộc là cô làm ăn kiểu gìvậy?” Chuyên gia hầu rượu tức giậnmuốn tra rõ.“Đừng ồn ào nữa.” Rốt cuộcLaurence chậm rãi buông lỏng tayNgọc Lan, nhìn mảnh thủy tỉnh vỡtrên mặt đất, phát ra màu đỏ lấplánh, trên khuôn mặt già nua có vàinếp nhăn của ông ta xẹt qua đauthương, nói: “Chuyện đã xảy ra, trahỏi cũng vô ích…”Lại Ngọc Lan cũng đau lòngnhìn miềng thủy tinh trên đất, khôngˆ nhịn được nói: “Thơm quá.Thật sựmùi rất thơm… có hương hoa thơmngát, còn có mùi cỏ non nhàn nhạt,thậm chí tôi ngửi được một loạihương hoa đặc biệt, thật thần bí!”Laurence ngồi xổm trên mặt đất,không khỏi quay đầu nhìn lên cô gáinhỏ tóc ngắn ở trước mặt, hai mắtchớp động sáng ngời, giống nhưphát hiện sự vật mới mẻ nhất trênthế giới này vô cùng cảm động vàkích động, thậm chí ông ta có thểcảm nhận được trong lòng của cô cómột loại cảm xúc mênh mông.Laurence hơi mỉm cười, lại nhìn vềphía cô gái này, thái độ thành khẩnvà vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tiếp: “Lúcnãy cô đi tới, rượu mới đổ xuống, làmsao biết đây là Vang đỏ năm 1982?”Mặt của Lại Ngọc Lan đỏ lên,nói: “Tôi nhìn thấy chai rượu.”Laurence nghe vậy, chậm rãimỉm cười, nếp nhăn trên mặt trở nênrất hiền lành và vui vẻ, ông ta chậmrãi nói: “Ở thời đại này, có rất nhiềungười nông nồi, người khiêm tốngiống như cô càng ít hơn.”Lại Ngọc Lan nhìn Laurencechằm chằm, ánh mắt ông già này lộra rất đau lòng, tối nay ông ta dựđịnh nhân ngày vui của Tập đoàn ÁChâu, mở chai rượu quý năm 1982này, cất ở trong thùng rượu hơnmười năm, thợ nấu rượu dốc hết tấtcả tâm huyết chưng cất ra rượu đỏcực phẩm trên thế giới, để cho nógiống như một hoàng hậu trongtruyền thuyết, lưu truyền mùi vị kinhđiền đời đời…Rốt cuộc Laurence dừng lạiđộng tác trong tay, chậm rãi ngầngđầu lên, nhìn về phía cô gái tóc ngắnxinh đẹp đáng yêu, hơi khôi phụctinh thần, mỉm cười hỏi: “Cô gái, côlà ai? Cô đi vào đây làm gì?”Lúc này Lại Ngọc Lan hơi lúngtúng ngẩng đầu lên nhìn Laurencenói: “Tôi… Tôi… Tôi là nhân viên quầybar, quản lý bảo tôi đưa cho ngàixem qua danh sách rượu đỏ, sau đómời ngài tự mình ký tên.”, sau đóđưa ra một danh sách cho ông.Laurence mỉm cười nhận lấy, từtrong túi âu phục của mình, lấy ramắt kính, đeo lên, khẽ nhăn mày, vừaxem danh sách rượu, vừa căn dặn:“Dọn dẹp miềng thủy tỉnh trên đất,đừng dùng máy hút bụi, nhấc thảmlên, dùng khăn lông lau.”“Vâng!” Chuyên gia hầu rượuđáp lời, ngay lập tức mang theo côgái mới vừa rồi đụng đồ rượu, đi rangoài, căn dặn quản lý tới đem ngườiđi, sau đó cầm bộ đàm thông báocho bộ phận vệ sinh tới dọn dẹp hiệntrường.“Có thể đừng phạt cô ấy không?Con người ai cũng có điểm yếu.”Ngọc Lan nhìn về phía cô gái vừamới bước di.Laurence nghe nói như vậy liềngật đầu với quản lí bên cạnh, ánhmắt già nua thâm trầm lộ ra chútnghi ngờ nhìn Ngọc Lan nói: “Cô…Hiểu biết về rượu đỏ?”“Tôi chỉ ưa thích, không dám nóihiểu biết… có hàng nghìn loại rượuđỏ, mỗi ngày đều có thể theo thờitiết, tâm trạng con người, thức ănngon mà phát ra mùi vị khác nhau,tôi không dám nói bừa…” Lại NgọcLan lập tức khiêm tốn nói.“Kiến thức rượu đỏ của cô là aidạy cho cô?” Laurence cũng rấthứng thú hỏi Ngọc Lan.Lại Ngọc Lan vẫn nhìn chai rượuđỏ giống như nhìn một người yêu,sâu kín nói: “Cha của tôi là một đầubếp, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy đã pháthiện khứu giác của tôi đặc biệt nhạybén, cho nên thích nấu món ăn thậtngon, mùi vị rất phong phú cho tôithưởng thức, sau đó chỉ dạy vàhướng dẫn cho tôi làm thế nào nếmra mùi vị món ăn và từng loại gia vị.Đến khi tôi lớn một chút, có mộtngày, tôi đến phòng của cha, độtnhiên nhìn thấy một ly rượu đỏ đặtsát cạnh cửa sổ, màu sắc giống nhưhồng ngọc, ánh nắng ban mai chiếuvào phát ra mùi thơm nồng, tôi cảmthấy những mùi thơm đó quanhquần ở bên cạnh tôi… Đó là mùithơm tuyệt nhất mà cả đời này tôingửi được…”“Sau đó…” Lại Ngọc Lan nhớ lạibiến cố, liền cười khổ một tiếng mớinói tiếp: “Sau đó cha của tôi nói chotôi biết, trong chiếc ly cao cổ trongsuốt rực rỡ đó là nước ép nho chưngcất thành rượu đỏ, lúc ấy cha nói vớitôi, rượu đỏ có ngàn vạn mùi vị,chồng chất, đối lập nhau.Đây là chỗquyến rũ và thần bí của nó.Bắt đầutừ đó, đối với rượu đỏ tôi sinh ra mộtloại cảm giác kỳ diệu, giống như yêuthích bẩm sinh.Rất yêu rất yêu,giống như yêu một người tình.”Laurence nhìn Ngọc Lan nói đếnđây, giọng nói mềm mại xa xăm,giống như đang kể chuyện xưa vớingười khác, ông ta liền hỏi: “Lý do gìlàm cho cô không yêu rượu đỏ nữa?”Lại Ngọc Lan hơi sửng sốt, ánhmắt dừng lại chai rượu đỏ ở trướcmặt, lập tức nhớ tới vết sẹo bên mátrái của mình che giấu ở trong máitóc ngắn, trong khoảng thời giannày, tóc lại dài thêm một chút, haimắt của cô đỏ bừng, lóe lên một cái,mỉm cười nói: “Rượu đỏ cách quá xathế giới của tôi, tôi hiểu quá ít, khôngdám đến gần nó.Tôi nếm đến, cũngchỉ là mùi vị của bản thân tôi màkhông phải mùi vị rượu đỏ.Chỉ là cóthể thường xuyên nhìn thấy nó cũngđã cảm thấy thỏa mãn.”Laurence mỉm cười, ký tên mìnhlên danh sách rượu, mới chậm rãinói: “Bản thân mùi vị rượu đỏ vốn đềcho người ta thưởng thức.Giốngnhư cô mới vừa nói, nếm thử nó,buông lỏng cảm xúc của mình, lâungày, cô có thể tạo ra linh hồn củanó, giống như tình yêu.”Lại Ngọc Lan nghĩ tới tình yêu,liền cười nói: “Tình yêu và rượu đỏ,đối với tôi mà nói, đều rất xa vờikhông thể chạm đến.”Laurence đi tới trước mặt củaLại Ngọc Lan, giao cho cô danh sáchrượu, nhìn cô gái này thật kỹ, nói:“Tìm kiếm tình yêu là quyền lợi trờisinh, nếu như một cô gái buông bỏtình yêu, chính là buông bỏ cuộcsống tốt đẹp.Cho nên, theo đuồi tìnhyêu cũng chính là theo đuổi bản thânmình.Đừng buông bỏ.Giống nhưrượu đỏ, chỉ có người tài giỏi mớiphân biệt được giá trị cao thấp nhưthế nào, mà rượu không biết.Ngườitầm thường không thưởng thứcđược sự nhiệt tình của rượu đỏ, phảingang hàng với nó, mới có thể đạtđược hương vị cuộc sống.”Lại Ngọc Lanquay đầu, từ từ nhìn Laurence, không nhịnđược vươn tay, nhận lấy danh sách rượutrong tay của ông ta.“Nếu khứu giác của cô đặc biệtnhạy bén, phải quý trọng món quàThượng Đế tặng cho cô, nó sẽ làmcho cô khác với người khác!”Laurence giải rượu xong, lập tức tựmình đem chai rượu cần thận đặt ởtrong giá rượu, tính toán thời gian,cần thận đi ra ngoài, trước khi đi khỏikho rượu, để lại một câu nói: “Ở lạichờ tôi.”Lại Ngọc Lan sâu kín quay đầuvề phía Laurence nhanh chóng cầmchai rượu, đi ra khỏi kho rượu, để lạidư hương hạt dẻ và hoa anh đào,thậm chí loại dư hương này rất sâuxa….Cô không nhịn được trầm mê,nhưng trái tim chợt lạnh, nhớ lại câunói của Tưởng Quang Long, chú ýthân phận của cô, nơi đây chỉ cho cômột chút ánh mặt trời, trong lòng côcó chút chua xót, nhớ tới má tráikhông trọn vẹn của mình, liền cườikhổ một tiếng…Đột nhiên, trong phút chốc, côchợt nhìn thấy bóng dáng Hà TuệTrinh sượt qua phía bên kia mạnthuyền, bộ dạng vô cùng kì lạ, côkhông nhịn được, chớp lấy cơ hội đitheo cô ta.