Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…
Chương 29: Khổ Nhục Kế Của Hà Tuệ Trinh
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Laurence sau buổi trình diễnrượu quý cho tất cả quan khách,ngay sau đó quay lại kho rượu, đi vàobên trong, nhưng thấy trống không,ông ta giật mình hỏi: “Cô gái lúc nãyở chỗ này đâu rồi?”Quản lí mỉm cười đi lên trước,hướng về phía Laurence dịu dàngnói: “Mới vừa rồi cô ấy có chuyệnquan trọng, đi về trước.”Laurence nghe vậy, im lặngkhông nói gì, một lúc sau mới nói:“Không phải… bảo cô ấy ở lại chỗnày chờ tôi sao?”“Có thể thật sự có chuyện quantrọng gì đấy? Tôi cũng bảo cô ấy ởlại, nhưng cô ấy không nói được.”quản lí lại cung kính nói.“Thật tiếc…“ Laurence chép miệng.Lại Ngọc Lan nhìn theo bónglưng của Hà Tuệ Trinh nhàn nhạt điđến bên mạn tàu, cái ly thủy tỉnhtrong tay cô ta đột nhiên rơi xuốngboong thuyền, lăn đến bên chân củaLại Ngọc Lan, Ngọc Lan ngạc nhiêndừng bước chân, cúi đầu liếc mắtnhìn cái ly kia lại nhìn về phía trước,Hà Tuệ Trinh đang đứng ở đầu kia,có chút căng thẳng và đau lòng,nhưng vẫn mỉm cười, từng bướctừng bước đi tới phía cô.Lại Ngọc Lan nhìn thấy Hà TuệTrinh, trong lòng chợt căng thẳng,theo bản năng lo sợ, mới vừa rồi côcó nhìn thấy cái gì hay không?Hà Tuệ Trinh mỉm cười đi tớitrước mặt của Ngọc Lan: “Thật xinlỗi… Lúc nãy tôi đi ngang qua, taykhông nắm chặt, làm rơi cái ly.”Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cườicười, lập tức khom người cúi đầu,nhặt lên cái ly thủy tỉnh, sau đó đứnglên, lại nhìn thấy Hà Tuệ Trinh đãđứng ở trước lan can boong thuyền,nhìn biển rộng tối tăm nơi xa xăm,hai mắt xẹt qua đau lòng, cô khẽ runlên một chút, cầm cái ly đi tới bêncạnh Hà Tuệ Trinh, xin phép nói: “Côtỉnh táo chứ, Thị trưởng phu nhân,cái ly này hay là tôi cầm giùm cô?”“Trò chuyện với tôi, đượckhông?” Hà Tuệ Trinh mỉm cười quayđầu nhìn Ngọc Lan, thật chân thànhnói.“Cuộc sống của cô có vui vẻkhông?”Lại Ngọc Lan nghe vậy, miễncưỡng cười cười, đành cất bước đivề phía lan can, cùng với cô nhìn vềphía bờ biển xa xăm nói: “Nhữngngười như tôi cũng không có cảmgiác vui vẻ bao nhiêu, tôi không biếtnên nói với cô những gì, nhưng tôi cóthể nghe tôi nói…”Hà Tuệ Trinh khẽ thở dài, quayđầu cười nói: “Lúc tôi còn nhỏ, là mộtcô nhi, tôi không thích cô nhi viện,những đứa bé nơi đó, tất cả đều rấtđáng sợ, tranh giành tình thương củanhau, đánh đập nhau.”Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lêngiọt lệ, khổ sở nói: “Tôi không thíchhoàn cảnh như vậy.Tôi thật sợ hãinơi đó, tôi tự nói với mình, tôi nhấtđịnh phải chạy trốn! Nhất định phảichạy trốn! Một ngày không chịu nổinữa, tôi phát điên chạy ra khỏi cô nhiviện, sau đó chui vào bụi cỏ, vừakhóc vừa lợi dụng bóng đêm, bò quahàng rào, chạy ra bên ngoài! Mỗibuổi tối, núp ở một góc tối phía dướicầu thang, nghe tiếng người đi trênthang lầu, trái tim của tôi đập dữdội… Nghe có người nói chuyện, tôilo sợ muốn khóc, ban ngày tôi núp ởnơi không có ánh mặt trời, mờ mờ,trong không gian thu hẹp, buổi tối,chạy đến bên cạnh gian hàng tráicây, đứng ở một góc tối, chờ ngườita ném trái cây hỏng sang một bên,tôi nhặt ăn như điên… Sau đó trốn vềcái hẻm nhỏ, chờ người khác mởcửa, đi vào gầm cầu thang đểngủ…Có lúc cứ có cảm giác mìnhkhông tỉnh lại nữa…”Hai mắt Ngọc Lan đỏ bừng xoayđầu lại nhìn cô.Hà Tuệ Trinh rơi nước mắt, cườikhổ nói: “Cho đến khi tôi cho rằngcuộc đời của tôi sẽ phải sống nơi cầuthang nho nhỏ đó, đột nhiên có mộtbuổi tối, mưa ướt đẫm, có một ôngchú rất hiền lành phát hiện ra tôi…ông ấy nhìn thấy tôi trốn ở góc tối rấtđáng thương, liền hỏi tôi, nhà ở nơinào? Cha mẹ ở nơi nào? Tại sao mộtmình ở chỗ này? Tôi không trả lời, chỉlắc đầu, theo bản năng cảm thấy ôngchú rất thân thiện, không nhịn đượcbám theo ông ấy…”Ngọc Lan quay đầu, nhìn về phíaHà Tuệ Trinh, đồng cảm với cảnh ngộcủa cô, liền căng thẳng hỏi: “Sau đóthì sao?”“Sau đó…” Rốt cuộc trên mặt HàTuệ Trinh hiện lên một chút vui vẻ,nói: “Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôira khỏi cái hẻm nhỏ ẩm ướt đó, mờitôi đến một phòng ăn rất đẹp, ăn mộtbữa cơm, sau đó nói muốn đem tôiđưa đến viện mồ côi rất tốt, lúc ấy tôihoảng sợ, liều mạng lắc đầu, khócnói tôi không muốn đi, sau đó tôi quỳgối trước mặt của ông ấy, xin ông ấychứa chấp tôi, mỗi ngày cho tôi mộtchén cơm ăn, tôi làm cái gì cũngđược, cái gì tôi cũng chấp nhận…Ngọc Lan vội vàng nhìn cô, nói:“Vậy ông chú đó…”“Ông chú đó chính là cha nuôicủa tôi, hiện tại cha chồng của tôi.”Hà Tuệ Trinh mỉm cười nói: “Ông ấydắt tay của tôi, dẫn tôi về nhà, từ đócuộc đời của tôi đã thay đồi.Tôi trởthành con gái nuôi được cưng chiềunhất nhà họ Lê, có mấy người giúpviệc hầu hạ tôi, mặc váy xinh đẹpnhất, ăn thức ăn ngon nhất, còn cómột anh trai.Anh ấy là người chồngcủa tôi sau này… Khi đó, tôi thật sựrất hạnh phúc, rất hạnh phúc, cuộcsống giống như trong mơ…Nhữngngày sau đó, cha tôi dẫn tôi đến mộtnơi, lại mở ra một cánh cửa tình yêumộng ảo… Tôi gặp được QuangLong…” Trên mặt Hà Tuệ Trinh, rốtcuộc nở nụ cười ngọt ngào.Lại Ngọc Lan sâu kín nhìn vềphía cô.“Cô biết không, lúc tôi vừa bắtđầu biết Quang Long đã rất bá đạorồi, ăn cái gì, không ăn cái gì, muốn đinơi nào, không đi chỗ nào, mặc quầnáo gì, cài tóc loại gì, anh ấy đều nhấtđịnh buộc tôi phải nghe theo anhấy.” Hà Tuệ Trinh nhớ lại Quang Longtrước kia, trên mặt không nhịn đượcsáng lên nụ cười dịu dàng, nói:“Nhưng tôi rất hạnh phúc, tựa vàotrong ngực của anh ấy, lái xe, cuộcsống rong chơi buông thả…”Lại Ngọc Lan yên lặng lắngnghe.Hà Tuệ Trinh lại mỉm cười nói:“Tôi cho rằng… Cuộc đời của tôi cứtrôi qua ngọt ngào như vậy, ở trongtình yêu thương, che chở, bảo vệ củaanh ấy… Nhưng không nghĩ tới… Tôiphải lấy Lê Vĩ.”Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn vềphía Hà Tuệ Trinh.“Vì sao?”Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lêngiọt lệ, hối hận lúc ban đầu nhất thờimềm lòng, nước mắt lăn xuống,nghẹn ngào nói: “Tôi không thể cãilời họ được, họ là ân nhân của tôi,nhưng tôi cũng không phải cố ýmuốn tổn thương Quang Long, tôithật sự không cố ý, tôi thật sự rấtyêu thương anh ấy, tôi thấy anh ấyđính hôn, tôi sắp phát điên! Tôi thậthận, hận Diệu Hiền, để cho tôi mất đitình yêu của Quang Long… Lần đầutiên anh ấy lạnh lùng với tôi như thế,tôi không thể chịu nổi nữa.”“Cô yêu anh ấy như vậy, saokhông dứt khoát trở về bên anh ấy?”hai mắt Lại Ngọc Lan chợt lóe.“Tôi không thể…”“Chẳng lẽ cô không cảm thấymình quá tham lam hay sao?”“Có gì mà tham lam, anh ấy vốnlà của tôi, tôi vẫn còn chung trinh vớianh ấy, anh ấy đừng hòng bén mảngđến người phụ nữ khác.”“Vì anh ấy, cô thậm chí có thểhãm hại người vô tội hay sao?” NgọcLan run rầy nói, “Bất cứ phụ nữ nàođến gần Tưởng Quang Long, cô đềumuốn hại họ?”“Dù còn hơn như thế, dù là bấtcứ ai, bất cứ điều gì, tôi cũng sẽ làm,miễn là có thề khiến anh ấy luôn luônở bên cạnh tôi.”, Hà Tuệ Trinh nóinhư mê sảng.“Cô điên rồi…” Ngọc Lan nói.“Đúng tôi điên rồi, tôi sẽ phảikhiến cho anh ấy phải ở bên cạnh tôi,các người đừng hòng ai tranh anh ấyvới tôi.” nói rồi cô ta ném chai rượura xa, tan thành những mảnh vụn.“A…” Một tiếng kêu đau đớntuyệt vọng, kinh khủng truyền đến!Gió biển mênh mông thổi đến!Lại Ngọc Lan cảm thấy thuyềnbắt đầu chuyển động, cô hoảng sợthân thể rét lạnh run rầy, cắn chặtrăng, đưa tay về phía thanh lan canmàu trắng trước mặt, nhưng vẫn còncách một chút, cô thở mạnh một hơi,khiếp sợ nhìn thân thể Hà Tuệ Trinhchợt nhanh chóng rơi xuống mặtbiển sâu…“A…” Tiếng kêu thê lương, tuyệtvọng từ phía đáy thuyền truyền đến!Ngọc Lan kinh ngạc, hoảng sợtrợn to hai mắt, nắm chặt lan canmàu trắng, rốt cuộc ý thức được HàTuệ Trinh đã rơi xuống biền.Cô ngỡ ngàng đến sắc mặttrắng bệch, trong phút chốc, lòng côrối loạn đến cực điểm, không biếtchính bản thân nên làm gì, cô ta chếtrồi, chẳng phải cô sẽ rất vui sướngsao, những thứ cô ta làm, cô ta sẽphải gánh lấy, đúng không?Tiếng quẫy đạp dưới nước càngthêm mạnh, Lại Ngọc Lan trân trânnhìn Hà Tuệ Trinh ngụp lặn giữa lànnước đen ngòm, không ngừnghướng về phía cô kêu, “Cứu, cứu,mau kêu người đi.”Cô ta tin tưởng Ngọc Lan sẽ gọingười cứu cô ta sao?Đúng là đồ xảo trá.Ngọc Lannhìn chằm chằm xuống dưới, cô tađã quẫy đến kiệt sức, sắp bị dòngnước nhấn chìm.Không thể để cho cô ta chếtnhư vậy được.Quá dễ dàng cho côta.“Mau cứu, có người nhảy xuốngbiển rồi.” Lại Ngọc Lan hét lên, giâykế tiếp, nhảy ùm xuống biển đen.
Laurence sau buổi trình diễn
rượu quý cho tất cả quan khách,
ngay sau đó quay lại kho rượu, đi vào
bên trong, nhưng thấy trống không,
ông ta giật mình hỏi: “Cô gái lúc nãy
ở chỗ này đâu rồi?”
Quản lí mỉm cười đi lên trước,
hướng về phía Laurence dịu dàng
nói: “Mới vừa rồi cô ấy có chuyện
quan trọng, đi về trước.
”
Laurence nghe vậy, im lặng
không nói gì, một lúc sau mới nói:
“Không phải… bảo cô ấy ở lại chỗ
này chờ tôi sao?”
“Có thể thật sự có chuyện quan
trọng gì đấy? Tôi cũng bảo cô ấy ở
lại, nhưng cô ấy không nói được.”
quản lí lại cung kính nói.
“Thật tiếc…“ Laurence chép miệng.
Lại Ngọc Lan nhìn theo bóng
lưng của Hà Tuệ Trinh nhàn nhạt đi
đến bên mạn tàu, cái ly thủy tỉnh
trong tay cô ta đột nhiên rơi xuống
boong thuyền, lăn đến bên chân của
Lại Ngọc Lan, Ngọc Lan ngạc nhiên
dừng bước chân, cúi đầu liếc mắt
nhìn cái ly kia lại nhìn về phía trước,
Hà Tuệ Trinh đang đứng ở đầu kia,
có chút căng thẳng và đau lòng,
nhưng vẫn mỉm cười, từng bước
từng bước đi tới phía cô.
Lại Ngọc Lan nhìn thấy Hà Tuệ
Trinh, trong lòng chợt căng thẳng,
theo bản năng lo sợ, mới vừa rồi cô
có nhìn thấy cái gì hay không?
Hà Tuệ Trinh mỉm cười đi tới
trước mặt của Ngọc Lan: “Thật xin
lỗi… Lúc nãy tôi đi ngang qua, tay
không nắm chặt, làm rơi cái ly.”
Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cười
cười, lập tức khom người cúi đầu,
nhặt lên cái ly thủy tỉnh, sau đó đứng
lên, lại nhìn thấy Hà Tuệ Trinh đã
đứng ở trước lan can boong thuyền,
nhìn biển rộng tối tăm nơi xa xăm,
hai mắt xẹt qua đau lòng, cô khẽ run
lên một chút, cầm cái ly đi tới bên
cạnh Hà Tuệ Trinh, xin phép nói: “Cô
tỉnh táo chứ, Thị trưởng phu nhân,
cái ly này hay là tôi cầm giùm cô?”
“Trò chuyện với tôi, được
không?” Hà Tuệ Trinh mỉm cười quay
đầu nhìn Ngọc Lan, thật chân thành
nói.
“Cuộc sống của cô có vui vẻ
không?”
Lại Ngọc Lan nghe vậy, miễn
cưỡng cười cười, đành cất bước đi
về phía lan can, cùng với cô nhìn về
phía bờ biển xa xăm nói: “Những
người như tôi cũng không có cảm
giác vui vẻ bao nhiêu, tôi không biết
nên nói với cô những gì, nhưng tôi có
thể nghe tôi nói…”
Hà Tuệ Trinh khẽ thở dài, quay
đầu cười nói: “Lúc tôi còn nhỏ, là một
cô nhi, tôi không thích cô nhi viện,
những đứa bé nơi đó, tất cả đều rất
đáng sợ, tranh giành tình thương của
nhau, đánh đập nhau.”
Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lên
giọt lệ, khổ sở nói: “Tôi không thích
hoàn cảnh như vậy.
Tôi thật sợ hãi
nơi đó, tôi tự nói với mình, tôi nhất
định phải chạy trốn! Nhất định phải
chạy trốn! Một ngày không chịu nổi
nữa, tôi phát điên chạy ra khỏi cô nhi
viện, sau đó chui vào bụi cỏ, vừa
khóc vừa lợi dụng bóng đêm, bò qua
hàng rào, chạy ra bên ngoài! Mỗi
buổi tối, núp ở một góc tối phía dưới
cầu thang, nghe tiếng người đi trên
thang lầu, trái tim của tôi đập dữ
dội… Nghe có người nói chuyện, tôi
lo sợ muốn khóc, ban ngày tôi núp ở
nơi không có ánh mặt trời, mờ mờ,
trong không gian thu hẹp, buổi tối,
chạy đến bên cạnh gian hàng trái
cây, đứng ở một góc tối, chờ người
ta ném trái cây hỏng sang một bên,
tôi nhặt ăn như điên… Sau đó trốn về
cái hẻm nhỏ, chờ người khác mở
cửa, đi vào gầm cầu thang để
ngủ…Có lúc cứ có cảm giác mình
không tỉnh lại nữa…”
Hai mắt Ngọc Lan đỏ bừng xoay
đầu lại nhìn cô.
Hà Tuệ Trinh rơi nước mắt, cười
khổ nói: “Cho đến khi tôi cho rằng
cuộc đời của tôi sẽ phải sống nơi cầu
thang nho nhỏ đó, đột nhiên có một
buổi tối, mưa ướt đẫm, có một ông
chú rất hiền lành phát hiện ra tôi…
ông ấy nhìn thấy tôi trốn ở góc tối rất
đáng thương, liền hỏi tôi, nhà ở nơi
nào? Cha mẹ ở nơi nào? Tại sao một
mình ở chỗ này? Tôi không trả lời, chỉ
lắc đầu, theo bản năng cảm thấy ông
chú rất thân thiện, không nhịn được
bám theo ông ấy…”
Ngọc Lan quay đầu, nhìn về phía
Hà Tuệ Trinh, đồng cảm với cảnh ngộ
của cô, liền căng thẳng hỏi: “Sau đó
thì sao?”
“Sau đó…” Rốt cuộc trên mặt Hà
Tuệ Trinh hiện lên một chút vui vẻ,
nói: “Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôi
ra khỏi cái hẻm nhỏ ẩm ướt đó, mời
tôi đến một phòng ăn rất đẹp, ăn một
bữa cơm, sau đó nói muốn đem tôi
đưa đến viện mồ côi rất tốt, lúc ấy tôi
hoảng sợ, liều mạng lắc đầu, khóc
nói tôi không muốn đi, sau đó tôi quỳ
gối trước mặt của ông ấy, xin ông ấy
chứa chấp tôi, mỗi ngày cho tôi một
chén cơm ăn, tôi làm cái gì cũng
được, cái gì tôi cũng chấp nhận…
Ngọc Lan vội vàng nhìn cô, nói:
“Vậy ông chú đó…”
“Ông chú đó chính là cha nuôi
của tôi, hiện tại cha chồng của tôi.”
Hà Tuệ Trinh mỉm cười nói: “Ông ấy
dắt tay của tôi, dẫn tôi về nhà, từ đó
cuộc đời của tôi đã thay đồi.
Tôi trở
thành con gái nuôi được cưng chiều
nhất nhà họ Lê, có mấy người giúp
việc hầu hạ tôi, mặc váy xinh đẹp
nhất, ăn thức ăn ngon nhất, còn có
một anh trai.
Anh ấy là người chồng
của tôi sau này… Khi đó, tôi thật sự
rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, cuộc
sống giống như trong mơ…Những
ngày sau đó, cha tôi dẫn tôi đến một
nơi, lại mở ra một cánh cửa tình yêu
mộng ảo… Tôi gặp được Quang
Long…” Trên mặt Hà Tuệ Trinh, rốt
cuộc nở nụ cười ngọt ngào.
Lại Ngọc Lan sâu kín nhìn về
phía cô.
“Cô biết không, lúc tôi vừa bắt
đầu biết Quang Long đã rất bá đạo
rồi, ăn cái gì, không ăn cái gì, muốn đi
nơi nào, không đi chỗ nào, mặc quần
áo gì, cài tóc loại gì, anh ấy đều nhất
định buộc tôi phải nghe theo anh
ấy.” Hà Tuệ Trinh nhớ lại Quang Long
trước kia, trên mặt không nhịn được
sáng lên nụ cười dịu dàng, nói:
“Nhưng tôi rất hạnh phúc, tựa vào
trong ngực của anh ấy, lái xe, cuộc
sống rong chơi buông thả…”
Lại Ngọc Lan yên lặng lắng
nghe.
Hà Tuệ Trinh lại mỉm cười nói:
“Tôi cho rằng… Cuộc đời của tôi cứ
trôi qua ngọt ngào như vậy, ở trong
tình yêu thương, che chở, bảo vệ của
anh ấy… Nhưng không nghĩ tới… Tôi
phải lấy Lê Vĩ.”
Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn về
phía Hà Tuệ Trinh.
“Vì sao?”
Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lên
giọt lệ, hối hận lúc ban đầu nhất thời
mềm lòng, nước mắt lăn xuống,
nghẹn ngào nói: “Tôi không thể cãi
lời họ được, họ là ân nhân của tôi,
nhưng tôi cũng không phải cố ý
muốn tổn thương Quang Long, tôi
thật sự không cố ý, tôi thật sự rất
yêu thương anh ấy, tôi thấy anh ấy
đính hôn, tôi sắp phát điên! Tôi thật
hận, hận Diệu Hiền, để cho tôi mất đi
tình yêu của Quang Long… Lần đầu
tiên anh ấy lạnh lùng với tôi như thế,
tôi không thể chịu nổi nữa.”
“Cô yêu anh ấy như vậy, sao
không dứt khoát trở về bên anh ấy?”
hai mắt Lại Ngọc Lan chợt lóe.
“Tôi không thể…”
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy
mình quá tham lam hay sao?”
“Có gì mà tham lam, anh ấy vốn
là của tôi, tôi vẫn còn chung trinh với
anh ấy, anh ấy đừng hòng bén mảng
đến người phụ nữ khác.”
“Vì anh ấy, cô thậm chí có thể
hãm hại người vô tội hay sao?” Ngọc
Lan run rầy nói, “Bất cứ phụ nữ nào
đến gần Tưởng Quang Long, cô đều
muốn hại họ?”
“Dù còn hơn như thế, dù là bất
cứ ai, bất cứ điều gì, tôi cũng sẽ làm,
miễn là có thề khiến anh ấy luôn luôn
ở bên cạnh tôi.”, Hà Tuệ Trinh nói
như mê sảng.
“Cô điên rồi…” Ngọc Lan nói.
“Đúng tôi điên rồi, tôi sẽ phải
khiến cho anh ấy phải ở bên cạnh tôi,
các người đừng hòng ai tranh anh ấy
với tôi.” nói rồi cô ta ném chai rượu
ra xa, tan thành những mảnh vụn.
“A…” Một tiếng kêu đau đớn
tuyệt vọng, kinh khủng truyền đến!
Gió biển mênh mông thổi đến!
Lại Ngọc Lan cảm thấy thuyền
bắt đầu chuyển động, cô hoảng sợ
thân thể rét lạnh run rầy, cắn chặt
răng, đưa tay về phía thanh lan can
màu trắng trước mặt, nhưng vẫn còn
cách một chút, cô thở mạnh một hơi,
khiếp sợ nhìn thân thể Hà Tuệ Trinh
chợt nhanh chóng rơi xuống mặt
biển sâu…
“A…” Tiếng kêu thê lương, tuyệt
vọng từ phía đáy thuyền truyền đến!
Ngọc Lan kinh ngạc, hoảng sợ
trợn to hai mắt, nắm chặt lan can
màu trắng, rốt cuộc ý thức được Hà
Tuệ Trinh đã rơi xuống biền.
Cô ngỡ ngàng đến sắc mặt
trắng bệch, trong phút chốc, lòng cô
rối loạn đến cực điểm, không biết
chính bản thân nên làm gì, cô ta chết
rồi, chẳng phải cô sẽ rất vui sướng
sao, những thứ cô ta làm, cô ta sẽ
phải gánh lấy, đúng không?
Tiếng quẫy đạp dưới nước càng
thêm mạnh, Lại Ngọc Lan trân trân
nhìn Hà Tuệ Trinh ngụp lặn giữa làn
nước đen ngòm, không ngừng
hướng về phía cô kêu, “Cứu, cứu,
mau kêu người đi.”
Cô ta tin tưởng Ngọc Lan sẽ gọi
người cứu cô ta sao?
Đúng là đồ xảo trá.
Ngọc Lan
nhìn chằm chằm xuống dưới, cô ta
đã quẫy đến kiệt sức, sắp bị dòng
nước nhấn chìm.
Không thể để cho cô ta chết
như vậy được.
Quá dễ dàng cho cô
ta.
“Mau cứu, có người nhảy xuống
biển rồi.” Lại Ngọc Lan hét lên, giây
kế tiếp, nhảy ùm xuống biển đen.
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Laurence sau buổi trình diễnrượu quý cho tất cả quan khách,ngay sau đó quay lại kho rượu, đi vàobên trong, nhưng thấy trống không,ông ta giật mình hỏi: “Cô gái lúc nãyở chỗ này đâu rồi?”Quản lí mỉm cười đi lên trước,hướng về phía Laurence dịu dàngnói: “Mới vừa rồi cô ấy có chuyệnquan trọng, đi về trước.”Laurence nghe vậy, im lặngkhông nói gì, một lúc sau mới nói:“Không phải… bảo cô ấy ở lại chỗnày chờ tôi sao?”“Có thể thật sự có chuyện quantrọng gì đấy? Tôi cũng bảo cô ấy ởlại, nhưng cô ấy không nói được.”quản lí lại cung kính nói.“Thật tiếc…“ Laurence chép miệng.Lại Ngọc Lan nhìn theo bónglưng của Hà Tuệ Trinh nhàn nhạt điđến bên mạn tàu, cái ly thủy tỉnhtrong tay cô ta đột nhiên rơi xuốngboong thuyền, lăn đến bên chân củaLại Ngọc Lan, Ngọc Lan ngạc nhiêndừng bước chân, cúi đầu liếc mắtnhìn cái ly kia lại nhìn về phía trước,Hà Tuệ Trinh đang đứng ở đầu kia,có chút căng thẳng và đau lòng,nhưng vẫn mỉm cười, từng bướctừng bước đi tới phía cô.Lại Ngọc Lan nhìn thấy Hà TuệTrinh, trong lòng chợt căng thẳng,theo bản năng lo sợ, mới vừa rồi côcó nhìn thấy cái gì hay không?Hà Tuệ Trinh mỉm cười đi tớitrước mặt của Ngọc Lan: “Thật xinlỗi… Lúc nãy tôi đi ngang qua, taykhông nắm chặt, làm rơi cái ly.”Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cườicười, lập tức khom người cúi đầu,nhặt lên cái ly thủy tỉnh, sau đó đứnglên, lại nhìn thấy Hà Tuệ Trinh đãđứng ở trước lan can boong thuyền,nhìn biển rộng tối tăm nơi xa xăm,hai mắt xẹt qua đau lòng, cô khẽ runlên một chút, cầm cái ly đi tới bêncạnh Hà Tuệ Trinh, xin phép nói: “Côtỉnh táo chứ, Thị trưởng phu nhân,cái ly này hay là tôi cầm giùm cô?”“Trò chuyện với tôi, đượckhông?” Hà Tuệ Trinh mỉm cười quayđầu nhìn Ngọc Lan, thật chân thànhnói.“Cuộc sống của cô có vui vẻkhông?”Lại Ngọc Lan nghe vậy, miễncưỡng cười cười, đành cất bước đivề phía lan can, cùng với cô nhìn vềphía bờ biển xa xăm nói: “Nhữngngười như tôi cũng không có cảmgiác vui vẻ bao nhiêu, tôi không biếtnên nói với cô những gì, nhưng tôi cóthể nghe tôi nói…”Hà Tuệ Trinh khẽ thở dài, quayđầu cười nói: “Lúc tôi còn nhỏ, là mộtcô nhi, tôi không thích cô nhi viện,những đứa bé nơi đó, tất cả đều rấtđáng sợ, tranh giành tình thương củanhau, đánh đập nhau.”Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lêngiọt lệ, khổ sở nói: “Tôi không thíchhoàn cảnh như vậy.Tôi thật sợ hãinơi đó, tôi tự nói với mình, tôi nhấtđịnh phải chạy trốn! Nhất định phảichạy trốn! Một ngày không chịu nổinữa, tôi phát điên chạy ra khỏi cô nhiviện, sau đó chui vào bụi cỏ, vừakhóc vừa lợi dụng bóng đêm, bò quahàng rào, chạy ra bên ngoài! Mỗibuổi tối, núp ở một góc tối phía dướicầu thang, nghe tiếng người đi trênthang lầu, trái tim của tôi đập dữdội… Nghe có người nói chuyện, tôilo sợ muốn khóc, ban ngày tôi núp ởnơi không có ánh mặt trời, mờ mờ,trong không gian thu hẹp, buổi tối,chạy đến bên cạnh gian hàng tráicây, đứng ở một góc tối, chờ ngườita ném trái cây hỏng sang một bên,tôi nhặt ăn như điên… Sau đó trốn vềcái hẻm nhỏ, chờ người khác mởcửa, đi vào gầm cầu thang đểngủ…Có lúc cứ có cảm giác mìnhkhông tỉnh lại nữa…”Hai mắt Ngọc Lan đỏ bừng xoayđầu lại nhìn cô.Hà Tuệ Trinh rơi nước mắt, cườikhổ nói: “Cho đến khi tôi cho rằngcuộc đời của tôi sẽ phải sống nơi cầuthang nho nhỏ đó, đột nhiên có mộtbuổi tối, mưa ướt đẫm, có một ôngchú rất hiền lành phát hiện ra tôi…ông ấy nhìn thấy tôi trốn ở góc tối rấtđáng thương, liền hỏi tôi, nhà ở nơinào? Cha mẹ ở nơi nào? Tại sao mộtmình ở chỗ này? Tôi không trả lời, chỉlắc đầu, theo bản năng cảm thấy ôngchú rất thân thiện, không nhịn đượcbám theo ông ấy…”Ngọc Lan quay đầu, nhìn về phíaHà Tuệ Trinh, đồng cảm với cảnh ngộcủa cô, liền căng thẳng hỏi: “Sau đóthì sao?”“Sau đó…” Rốt cuộc trên mặt HàTuệ Trinh hiện lên một chút vui vẻ,nói: “Ông ấy dắt tay của tôi, dẫn tôira khỏi cái hẻm nhỏ ẩm ướt đó, mờitôi đến một phòng ăn rất đẹp, ăn mộtbữa cơm, sau đó nói muốn đem tôiđưa đến viện mồ côi rất tốt, lúc ấy tôihoảng sợ, liều mạng lắc đầu, khócnói tôi không muốn đi, sau đó tôi quỳgối trước mặt của ông ấy, xin ông ấychứa chấp tôi, mỗi ngày cho tôi mộtchén cơm ăn, tôi làm cái gì cũngđược, cái gì tôi cũng chấp nhận…Ngọc Lan vội vàng nhìn cô, nói:“Vậy ông chú đó…”“Ông chú đó chính là cha nuôicủa tôi, hiện tại cha chồng của tôi.”Hà Tuệ Trinh mỉm cười nói: “Ông ấydắt tay của tôi, dẫn tôi về nhà, từ đócuộc đời của tôi đã thay đồi.Tôi trởthành con gái nuôi được cưng chiềunhất nhà họ Lê, có mấy người giúpviệc hầu hạ tôi, mặc váy xinh đẹpnhất, ăn thức ăn ngon nhất, còn cómột anh trai.Anh ấy là người chồngcủa tôi sau này… Khi đó, tôi thật sựrất hạnh phúc, rất hạnh phúc, cuộcsống giống như trong mơ…Nhữngngày sau đó, cha tôi dẫn tôi đến mộtnơi, lại mở ra một cánh cửa tình yêumộng ảo… Tôi gặp được QuangLong…” Trên mặt Hà Tuệ Trinh, rốtcuộc nở nụ cười ngọt ngào.Lại Ngọc Lan sâu kín nhìn vềphía cô.“Cô biết không, lúc tôi vừa bắtđầu biết Quang Long đã rất bá đạorồi, ăn cái gì, không ăn cái gì, muốn đinơi nào, không đi chỗ nào, mặc quầnáo gì, cài tóc loại gì, anh ấy đều nhấtđịnh buộc tôi phải nghe theo anhấy.” Hà Tuệ Trinh nhớ lại Quang Longtrước kia, trên mặt không nhịn đượcsáng lên nụ cười dịu dàng, nói:“Nhưng tôi rất hạnh phúc, tựa vàotrong ngực của anh ấy, lái xe, cuộcsống rong chơi buông thả…”Lại Ngọc Lan yên lặng lắngnghe.Hà Tuệ Trinh lại mỉm cười nói:“Tôi cho rằng… Cuộc đời của tôi cứtrôi qua ngọt ngào như vậy, ở trongtình yêu thương, che chở, bảo vệ củaanh ấy… Nhưng không nghĩ tới… Tôiphải lấy Lê Vĩ.”Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn vềphía Hà Tuệ Trinh.“Vì sao?”Hai mắt Hà Tuệ Trinh hiện lêngiọt lệ, hối hận lúc ban đầu nhất thờimềm lòng, nước mắt lăn xuống,nghẹn ngào nói: “Tôi không thể cãilời họ được, họ là ân nhân của tôi,nhưng tôi cũng không phải cố ýmuốn tổn thương Quang Long, tôithật sự không cố ý, tôi thật sự rấtyêu thương anh ấy, tôi thấy anh ấyđính hôn, tôi sắp phát điên! Tôi thậthận, hận Diệu Hiền, để cho tôi mất đitình yêu của Quang Long… Lần đầutiên anh ấy lạnh lùng với tôi như thế,tôi không thể chịu nổi nữa.”“Cô yêu anh ấy như vậy, saokhông dứt khoát trở về bên anh ấy?”hai mắt Lại Ngọc Lan chợt lóe.“Tôi không thể…”“Chẳng lẽ cô không cảm thấymình quá tham lam hay sao?”“Có gì mà tham lam, anh ấy vốnlà của tôi, tôi vẫn còn chung trinh vớianh ấy, anh ấy đừng hòng bén mảngđến người phụ nữ khác.”“Vì anh ấy, cô thậm chí có thểhãm hại người vô tội hay sao?” NgọcLan run rầy nói, “Bất cứ phụ nữ nàođến gần Tưởng Quang Long, cô đềumuốn hại họ?”“Dù còn hơn như thế, dù là bấtcứ ai, bất cứ điều gì, tôi cũng sẽ làm,miễn là có thề khiến anh ấy luôn luônở bên cạnh tôi.”, Hà Tuệ Trinh nóinhư mê sảng.“Cô điên rồi…” Ngọc Lan nói.“Đúng tôi điên rồi, tôi sẽ phảikhiến cho anh ấy phải ở bên cạnh tôi,các người đừng hòng ai tranh anh ấyvới tôi.” nói rồi cô ta ném chai rượura xa, tan thành những mảnh vụn.“A…” Một tiếng kêu đau đớntuyệt vọng, kinh khủng truyền đến!Gió biển mênh mông thổi đến!Lại Ngọc Lan cảm thấy thuyềnbắt đầu chuyển động, cô hoảng sợthân thể rét lạnh run rầy, cắn chặtrăng, đưa tay về phía thanh lan canmàu trắng trước mặt, nhưng vẫn còncách một chút, cô thở mạnh một hơi,khiếp sợ nhìn thân thể Hà Tuệ Trinhchợt nhanh chóng rơi xuống mặtbiển sâu…“A…” Tiếng kêu thê lương, tuyệtvọng từ phía đáy thuyền truyền đến!Ngọc Lan kinh ngạc, hoảng sợtrợn to hai mắt, nắm chặt lan canmàu trắng, rốt cuộc ý thức được HàTuệ Trinh đã rơi xuống biền.Cô ngỡ ngàng đến sắc mặttrắng bệch, trong phút chốc, lòng côrối loạn đến cực điểm, không biếtchính bản thân nên làm gì, cô ta chếtrồi, chẳng phải cô sẽ rất vui sướngsao, những thứ cô ta làm, cô ta sẽphải gánh lấy, đúng không?Tiếng quẫy đạp dưới nước càngthêm mạnh, Lại Ngọc Lan trân trânnhìn Hà Tuệ Trinh ngụp lặn giữa lànnước đen ngòm, không ngừnghướng về phía cô kêu, “Cứu, cứu,mau kêu người đi.”Cô ta tin tưởng Ngọc Lan sẽ gọingười cứu cô ta sao?Đúng là đồ xảo trá.Ngọc Lannhìn chằm chằm xuống dưới, cô tađã quẫy đến kiệt sức, sắp bị dòngnước nhấn chìm.Không thể để cho cô ta chếtnhư vậy được.Quá dễ dàng cho côta.“Mau cứu, có người nhảy xuốngbiển rồi.” Lại Ngọc Lan hét lên, giâykế tiếp, nhảy ùm xuống biển đen.