Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…
Chương 32: Lòng Tự Tôn
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Tưởng Quang Long nhìn theobóng lưng của anh, cũng im lặngkhông lên tiếng, đi ra bệnh viện, thấyĐông Anh đứng ở trước xe của mình,khom người chào mình, anh im lặngkhông lên tiếng, từng bước từngbước đi xuống bậc thang, lắc mìnhngồi vào bên trong xe, Đông Anhđóng cửa xe, mình cũng ngồi vào xe,căn dặn tài xế lái xe, mới chậm rãinói: “Tối nay xảy ra chuyện ThịTrưởng phu nhân rơi xuống biển,thật sự không thể khống chế đượctruyền thông đăng tin tức, tôi sẽ cốgắng xử lý nguy cơ.”Tưởng Quang Long lạnh lùnghỏi tiếp: “Tình hình tệ lắm sao?”“Hội đồng quản trị chắc chắn sẽkhông vui, trách chúng ta giám sátkhông tốt mới để cho xảy ra chuyệnnày, ngày mai người phát ngôn củatập đoàn sẽ mở cuộc họp báo, côngbố chuyện này và sẽ có báo cáo, đếnlúc đó, cố gắng mời Hà Tuệ Trinh tiềuthư và Cảnh sát trưởng giải thíchchuyện này một chút, chỉ là cổ đôngnhằm vào việc khách sạn liên tiếpxảy ra chuyện, biểu hiện có chút bấtmãn…” Đông Anh liên tục báo cáotình hình.Tưởng Quang Long im lặng mộtlúc, nhìn xe chạy ra phía trước, ánhđèn chiếu rọi con đường u tối ởtrước mặt, chậm rãi hỏi: “Lại NgọcLan thế nào?”Đông Anh ngồi ở vị trí kế bên tàixế, xoay người nhìn Tưởng QuangLong một cái, dịu dàng nói: “Lúc nãytôi có phái trợ lý đến xem cô ấy…”Tưởng Quang Long hơi quaymặt nhìn về phía Đông Anh.Đông Anh nhìn về phía TưởngQuang Long, đỏ mặt cúi đầu.Tưởng Quang Long chậm rãinói: “Cô có lời gì muốn nói, cứ nóiđi”Đông Anh suy nghĩ trong chốclát, có mấy lời chân chừ ở trong cổ,liền bạo gan mở miệng nói: “Tổnggiám đốc, tôi biết rõ anh yêu Hà TuệTrinh tiểu thư, nhưng tôi muốn nói…tối nay anh đối xử với Lại Ngọc Lannhư vậy, thật sự có chút quá mức,anh là người khôn ngoan, thật ra dựavào lý trí sẽ biết một cô gái hiền lànhnhư Lại Ngọc Lan tuyệt đối khônglàm tổn thương người khác, tại saoanh không suy xét cho kĩ? Lúc ấy tôiđứng ở sau lưng anh, nhìn cô ấyngẩng đầu lên nhìn về phía anh khàngiọng nói, hỏi anh tại sao không tincô ấy thì trong lòng tôi đột nhiên cóchút chua xót, bởi vì cô ấy..tintưởng anh, cho nên mới cầu xin anhhiểu cô ấy…”Tưởng Quang Long im lặngkhông lên tiếng, hơi quay đầu nhìnbầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, nhớ tớiLại Ngọc Lan đứng ở mép thuyềnnói, thân hình ướt sũng.Anh th* d*cmột hơi, nhớ tới chuyện xảy ra tốinay, lòng có chút áy náy.Tưởng Quang Long lạnh lùnghỏi: “Bây giờ cô ấy ở đâu?“Đông Anh nhìn về phía TưởngQuang Long, nhẹ nhàng nói: “Cô ấyđã được cậu chủ Trần đón đi, có thểđã về nhà, nhưng tối nay bị kinh sợlớn như vậy, đoán chừng tâm trạngrất khó khôi phục… Anh … muốn dithăm cô ấy không?”Tưởng Quang Long ngồi tại chỗ,ngưng mặt suy nghĩ một chút cũngkhông lên tiếng.Đông Anh nhìn vẻ mặt và thái độcủa Tưởng Quang Long, liền quayđầu nhìn về phía tài xế: “Lập tứcquay xe đến nhà Lại Ngọc Lan.”“ Vâng!” Tài xế lập tức chuyềntay lái, quay xe chạy về phía một conđường khác!Chiếc xe Roll Royce màu đen ởtrong màn đêm chạy tới phía trướctrong sương mù dày đặc làm chongười ta cảm giác lạnh lẽo.Chiếc Land Rover màu đendừng ở dưới căn lầu nhỏ.Trần Đức Viễn lập tức đẩy xe rađi xuống xe, sau đó đi về phía chỗngồi sau xe, mở cửa xe, nhìn Nhã Tuệôm Lại Ngọc Lan đã ngủ thật say, cóchút mệt mỏi nhìn mình, anh mỉmcười một cái, nói: “Để cho tôi…”Anh nói xong liền nghiêng ngườitới trước, đưa hai tay ôm lên LạiNgọc Lan vẫn ngủ thật say, đi ra xe,sau đó đi tới căn lầu nhỏ, Nhã Tuệcũng vội vàng xuống xe, đi theo saulưng Trần Đức Viễn, vội vàng mở mậtmã cửa, Trần Đức Viễn vừa ôm LạiNgọc Lan ngủ say đi tới phía trước,vừa cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏnhắn đã mệt, chìm vào giấc ngủ, ômcô vào trong phòng khách…“Bên này!” Nhã Tuệ vừa đóngcửa, vừa vội vàng dẫn Trần Đức Viễnđi vào gian phòng nhỏ của các cô,sau đó nhanh chóng vén lên chănnhỏ màu hồng của Lại Ngọc Lan.Trần Đức Viễn cần thận đặt LạiNgọc Lan lên giường, nhìn bộ dángcô ngủ say, anh im lặng ngồi ở bêngiường, vươn tay kéo chăn nhẹnhàng đắp lên cho cô, nhìn khuônmặt nhỏ nhắn của cô, lại vén nhẹ sợitóc trên trán cô…Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìnbộ dáng quan tâm lo lắng của TrầnĐức Viễn, cô hơi cười, đang trong lúcnày nghe được tiếng chuông cửavang lên, cô ngạc nhiên quay đầu lại,nghe được tiếng của Đông Anh:“Nhã Tuệ… Lại Ngọc Lan có ở nhàkhông? Tổng giám đốc tới thăm LạiNgọc Lan!”Trần Đức Viễn nghe nói như thế,sắc mặt lập tức lạnh lẽo, liền muốnđứng lên.Nhã Tuệ lại vươn tay ngăn ởtrước mặt của Trần Đức Viễn, sắcmặt cứng rắn, hai mắt lộ ra kiênquyết nói: “Anh đừng đi, tôi không hyvọng xảy ra xung đột nào, để tôi đi!”Trần Đức Viễn rất ngạc nhiênnhìn về phía Nhã Tuệ.Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu nhìnvề phía Lan nằm ở trong chăn, haimắt nhắm chặt, hơi thở mong manh,trải qua một biến cố như vậy đã cựcđộ mệt mỏi, hai mắt của cô đỏ bừng,im lặng không lên tiếng đi ra khỏiphòng, sắc mặt bình tĩnh, đi tới trướccửa phòng khách, lạnh lùng mở cửa,đột nhiên nhìn thấy bóng dáng caolớn của Tưởng Quang Long ngăn ởcạnh cửa, bình tĩnh nhìn mình, ĐôngAnh đứng ở bên cạnh, quan tâm nói:“Quản lý Nhã Tuệ, Tổng Giám đốcđến thăm Lan… Cô ấy có khỏekhông?”Tối nay Nhã Tuệ rất lạnh lùng,không chút nào coi trọng quan hệcấp trên và cấp dưới, nhìn về phíaTưởng Quang Long nói: “Lan khôngcó ở nhà…”Hai mắt Tưởng Quang Longchợt lóe, ngầng đầu lên nhìn về phíaNhã Tuệ nói: “Không có ở nhà?”“Đúng vậy! Không có ở nhà!”Nhã Tuệ nhìn về phía Tưởng QuangLong, sắc mặt nguội lạnh nói.“Nhã Tuệ” Tưởng Quang Longchậm rãi gọi cô.Trong lòng của Lưu Nhã Tuệkhông khỏi chua xót, hai mắt đỏbừng nhìn về phía Tưởng QuangLong, nghẹn ngào nói: “Cô ấy thậtkhông có ở nhà, không biết cô ấy điđâu, có lẽ đã chết rồi!”Tưởng Quang Long cau màynhìn cô.Đông Anh căng thẳng, lập tứcnói với Nhã Tuệ: “Quản lý Tuệ, cô nóicái gì? Tổng Giám đốc lo lắng choLan mới tới đây.”Nhã Tuệ cười một tiếng, hai mắtnổi lên hơi nước, nhìn về phía TưởngQuang Long đau lòng nói: “Lo lắng?Nếu anh lo lắng, vậy tại sao hôm naylúc ở trên thuyền anh ác độc như vậy?”Tưởng Quang Long lạnh lùngnhìn về phía Nhã Tuệ, im lặng khônglên tiếng.Nhã Tuệ thở mạnh một hơi, launước mắt, nhìn Tưởng Quang Longnghẹn ngào nói: “Tổng Giám đốcTưởng, mười chín tuổi tôi tốt nghiệpđại học xong đã vào Khách sạn ÁE Châu, nhận được câu nói đầu tiên là:khách hàng là thượng đế! Câu nóithứ hai là: Khách sạn Á Châu là nhàˆ của chúng ta! Nhưng tôi đã vào rấtlâu, trải qua cạnh tranh gay gắt vàkiểm tra liên tiếp, dần dần mới có thểở lại nơi này.Đến nay vẫn không biếtcòn có bao nhiêu người có thể vì mộtvị trí trong khách sạn này mà tranhgiành đến bề đầu chảy máu…”Tưởng Quang Long bình tĩnhnhìn Nhã Tuệ.“Nhưng…” Nhã Tuệ đột nhiênbật khóc, nói với Tưởng Quang Long:“Lan mới vào mấy ngày cũng đã vìđồng nghiệp, gánh chịu oan ức đivào nhà giam.Anh biết tại saokhông? Bởi vì cô yêu khách sạn này!Cô ấy nói với tôi, một cành hoa, mộtcọng cỏ nơi này, thậm chí một cái đĩasáng bóng, một cái ly trong suốt, đềucó tình cảm thật sâu nặng…Anh làTổng giám đốc khách sạn, anh nênhiểu những lời này so với bất cứ aichứ? Cô ấy nói đã nhìn thấy ánhnắng mặt trời rực rỡ, làm bạn cùnghoa cỏ, mỗi buổi sáng chuyên cầnlau đĩa cùng đồng nghiệp, buổi tốithu dọn ly tách với đồng nghiệp! Côấy đã mệt mỏi quá rồi! Tại sao anh cóthể đối với một cô gái cố gắng sốngtốt, nói cô ấy chết không có gì đángtiếc?”Tưởng Quang Long nắm chặtquả đấm, hai mắt mãnh liệt chớp lóe.Trần Đức Viễn ngồi ở bêngiường, nghe những lời này, chậmrãi cúi đầu nhìn Lan nằm ở trêngiường ngủ thật say, hai mắt nhắmchặt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt mộtgóc chăn, trong lòng của anh đaunhói, chậm rãi vươn tay khẽ v**t v*khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo củacô…Đông Anh nghe xong, hai mắtửng hồng, cúi đầu không lên tiếng!Nhã Tuệ càng nói trong lòngcàng khổ sở, cô không nhịn được rơilệ nói: “Cô ấy đã từng là thiên kimtiểu thư, cô ấy cũng đã từng đượcngười giúp việc chăm sóc bảo vệ,nhưng chỉ mới mấy tuổi, cô ấy đãmất đi cha mẹ, anh trai cũng khôngđể ý đến cô ấy, cô còn nhỏ tuổi đãdựa vào cá tính mạnh mẽ của chínhmình, không dựa vào bất kì ai đềsống cho đến bây giờ, anh biết cô ấykhó khăn đến cỡ nào không? Tôi làmbạn bè, nhìn cô ấy khổ sở như vậy,tôi cũng không chịu nồi, cô ấy lại cắnrăng chịu đựng… cô ấy chưa bao giờở trước mặt người lạ than mình khổ,bởi vì cô ấy không muốn người khácthương hại, càng không muốn anhthương hại! Cô ấy ở lại khách sạn chỉvì cô yêu nơi này.Không có bất cứ lýdo nào.Càng sẽ không hy vọng viễnvông có được thứ gì.Hôm nay anh sỉnhục cô ấy, vì một người trong quákhứ mà chà đạp cô ấy.Nếu hôm naychà đạp cô ấy như vậy, tại sao banđầu còn mở ra một cánh cửa? Trựctiếp đuổi cô ấy đi, sao anh không làmvậy từ đầu! Anh biết đổ oan cho côấy giết người, đối với một cô gái, làmột chuyện tàn nhẫn đến cỡ nàokhông? Thật ra lúc đó cô ấy vẫn hyvọng được anh giúp đỡ, bởi vì anhlà..Tổng giám đốc khách sạn ÁChâu! Cô ấy là nhân viên khách sạnÁ Châu.Chẳng lẽ anh không nên bảovệ cô ấy sao? Anh làm như vậy xứngđáng là một Tổng giám đốc kháchsạn sao?”“Nhã Tuệ!” Đông Anh hơinghiêm nghị nhìn về phía Nhã Tuệ,có chút căng thẳng nói: “Cô khôngthể không tôn trọng Tổng giám đốc!”“Chuyện anh ấy làm để cho tôitôn trọng sao?” Nhã Tuệ tức giậnnhìn Tưởng Quang Long lớn tiếngnói: “Lúc tôi xông lên boong thuyền,trơ mắt nhìn người bạn thân củamình bị cảnh sát còng tay bước đi,khi đó, tất cả mọi người đều dùngánh mắt nghi ngờ nhìn cô ấy! Anh cóbiết trong khoảnh khắc đó, tất cảdũng khí sống tiếp, sự tự tôn tất cảđều bị chà đạp không còn mộtmảnh! Nếu anh có chút tình người,trong khoảnh khắc đó, giữ lại mộtchút lòng tin cho nhân viên đã tậntâm nỗ lực vì khách sạn này, có lẽ côấy cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy.Tưởng Quang Long cắn chặtrăng, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắtmãnh liệt chớp lóe.Tối nay Nhã Tuệ đã hoàn toànsụp đổ, cô tức giận nhìn Tưởngˆ Quang Long nói: “Tất cả mọi chuyệnanh làm với cô ấy hôm nay, cũng vìcô ấy là nhân viên khách sạn ÁChâu! Cho nên, bắt đầu hôm nay, côấy không phải là nhân viên kháchsạn nữa.Tôi thay cô ấy từ chức.Tôisẽ không để cho cô ấy ở lại nơi đóchịu nhục! Sẽ không!”Tưởng Quang Long đột nhiênngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu nhãTuệ.“Cảm ơn Á Châu đã bồi dưỡngchúng tôi! Cám ơn sự vô tình củaTổng giám đốc Tưởng đã đánh thứcchúng tôi! Thế giới này có rất nhiềuđường di, chúng tôi quyết định thayđồi đường đi.Cho dù trên đường ănxin cũng tuyệt đối không đến cửachính khách sạn Á Châu.Tuyệt đốikhông để anh sỉ nhục! Hôm nay mờianh đi về.Chỗ ở nhỏ của chúng tôikhông chứa nồi người có thân phậntôn quý như anh.”Nhã Tuệ nói xong, cắn chặt răng,chợt đóng sầm cửa phòng… ầm!!Đông Anh khiếp sợ đứng ở cửa,nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cóchút hoảng sợ quay đầu nhìn về phíaTưởng Quang Long.Tưởng Quang Long im lặngđứng ở bên cửa, nhìn cánh cửaphòng đóng chặt, không lên tiếng.“Tổng giám đốc..” Đông Anhcăng thằng nói: “Anh đừng tráchNhã Tuệ, hôm nay cô ấy có chút kíchđộng… đều là vô tâm… Anh…”Tưởng Quang Long hơi giơ tay,vẫn nhìn chặt cánh cửa kia, suy nghĩmột chút lại đưa tay nhè nhẹ đèxuống chuông cửa.Nhã Tuệ dán người ở cửaphòng, đôi tay che miệng thật chặt,không đề mình đau lòng khóc thànhtiếng, chỉ khổ sở nức nở, để mặc chonước mắt lăn xuống.Tưởng Quang Long chờ một lúc,lại đưa tay đè xuống chuông cửa.Nhã Tuệ mạnh mẽ lau nước mắt,cắn chặt răng không mở cửa.Trần Đức Viễn ngồi ở bêngiường, nhìn má trái của Lan đượcmái tóc đen nhánh che kín, anhchậm rãi vươn tay, vén nhẹ mái tócnày, nhìn thấy một vết sẹo màu hồnglồi lõm không bằng phẳng, tuy mờmờ nhưng nó vẫn hiển hiện, nhẹ phủdưới mí mắt, tim của anh không khỏiđau nhói, duỗi ngón tay, nhẹ nhàngchạm vào vết sẹo này, sâu kín nói:“Rốt cuộc… là ai độc ác phá hủykhuôn mặt của em như vậy? Hay vìchuyện gì mà phá hủy gương mặtcủa em?”Tiếng chuông cửa tiếp tục vanglên mấy lần, cuối cùng chậm rãingừng lại.Tưởng Quang Long hơi lộ ra vẻbất đắc dĩ đứng ở cửa bên nhìn cánhcửa gỗ đóng chặt, suy nghĩ 1 chút,liền xoay người đi xuống lầu.Đông Anh cũng vội vàng đi theoxuống lầu…Lối đi cầu thang u ám.
Tưởng Quang Long nhìn theo
bóng lưng của anh, cũng im lặng
không lên tiếng, đi ra bệnh viện, thấy
Đông Anh đứng ở trước xe của mình,
khom người chào mình, anh im lặng
không lên tiếng, từng bước từng
bước đi xuống bậc thang, lắc mình
ngồi vào bên trong xe, Đông Anh
đóng cửa xe, mình cũng ngồi vào xe,
căn dặn tài xế lái xe, mới chậm rãi
nói: “Tối nay xảy ra chuyện Thị
Trưởng phu nhân rơi xuống biển,
thật sự không thể khống chế được
truyền thông đăng tin tức, tôi sẽ cố
gắng xử lý nguy cơ.”
Tưởng Quang Long lạnh lùng
hỏi tiếp: “Tình hình tệ lắm sao?”
“Hội đồng quản trị chắc chắn sẽ
không vui, trách chúng ta giám sát
không tốt mới để cho xảy ra chuyện
này, ngày mai người phát ngôn của
tập đoàn sẽ mở cuộc họp báo, công
bố chuyện này và sẽ có báo cáo, đến
lúc đó, cố gắng mời Hà Tuệ Trinh tiều
thư và Cảnh sát trưởng giải thích
chuyện này một chút, chỉ là cổ đông
nhằm vào việc khách sạn liên tiếp
xảy ra chuyện, biểu hiện có chút bất
mãn…” Đông Anh liên tục báo cáo
tình hình.
Tưởng Quang Long im lặng một
lúc, nhìn xe chạy ra phía trước, ánh
đèn chiếu rọi con đường u tối ở
trước mặt, chậm rãi hỏi: “Lại Ngọc
Lan thế nào?”
Đông Anh ngồi ở vị trí kế bên tài
xế, xoay người nhìn Tưởng Quang
Long một cái, dịu dàng nói: “Lúc nãy
tôi có phái trợ lý đến xem cô ấy…”
Tưởng Quang Long hơi quay
mặt nhìn về phía Đông Anh.
Đông Anh nhìn về phía Tưởng
Quang Long, đỏ mặt cúi đầu.
Tưởng Quang Long chậm rãi
nói: “Cô có lời gì muốn nói, cứ nói
đi”
Đông Anh suy nghĩ trong chốc
lát, có mấy lời chân chừ ở trong cổ,
liền bạo gan mở miệng nói: “Tổng
giám đốc, tôi biết rõ anh yêu Hà Tuệ
Trinh tiểu thư, nhưng tôi muốn nói…
tối nay anh đối xử với Lại Ngọc Lan
như vậy, thật sự có chút quá mức,
anh là người khôn ngoan, thật ra dựa
vào lý trí sẽ biết một cô gái hiền lành
như Lại Ngọc Lan tuyệt đối không
làm tổn thương người khác, tại sao
anh không suy xét cho kĩ? Lúc ấy tôi
đứng ở sau lưng anh, nhìn cô ấy
ngẩng đầu lên nhìn về phía anh khàn
giọng nói, hỏi anh tại sao không tin
cô ấy thì trong lòng tôi đột nhiên có
chút chua xót, bởi vì cô ấy..
tin
tưởng anh, cho nên mới cầu xin anh
hiểu cô ấy…”
Tưởng Quang Long im lặng
không lên tiếng, hơi quay đầu nhìn
bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, nhớ tới
Lại Ngọc Lan đứng ở mép thuyền
nói, thân hình ướt sũng.
Anh th* d*c
một hơi, nhớ tới chuyện xảy ra tối
nay, lòng có chút áy náy.
Tưởng Quang Long lạnh lùng
hỏi: “Bây giờ cô ấy ở đâu?“
Đông Anh nhìn về phía Tưởng
Quang Long, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy
đã được cậu chủ Trần đón đi, có thể
đã về nhà, nhưng tối nay bị kinh sợ
lớn như vậy, đoán chừng tâm trạng
rất khó khôi phục… Anh … muốn di
thăm cô ấy không?”
Tưởng Quang Long ngồi tại chỗ,
ngưng mặt suy nghĩ một chút cũng
không lên tiếng.
Đông Anh nhìn vẻ mặt và thái độ
của Tưởng Quang Long, liền quay
đầu nhìn về phía tài xế: “Lập tức
quay xe đến nhà Lại Ngọc Lan.”
“ Vâng!” Tài xế lập tức chuyền
tay lái, quay xe chạy về phía một con
đường khác!
Chiếc xe Roll Royce màu đen ở
trong màn đêm chạy tới phía trước
trong sương mù dày đặc làm cho
người ta cảm giác lạnh lẽo.
Chiếc Land Rover màu đen
dừng ở dưới căn lầu nhỏ.
Trần Đức Viễn lập tức đẩy xe ra
đi xuống xe, sau đó đi về phía chỗ
ngồi sau xe, mở cửa xe, nhìn Nhã Tuệ
ôm Lại Ngọc Lan đã ngủ thật say, có
chút mệt mỏi nhìn mình, anh mỉm
cười một cái, nói: “Để cho tôi…”
Anh nói xong liền nghiêng người
tới trước, đưa hai tay ôm lên Lại
Ngọc Lan vẫn ngủ thật say, đi ra xe,
sau đó đi tới căn lầu nhỏ, Nhã Tuệ
cũng vội vàng xuống xe, đi theo sau
lưng Trần Đức Viễn, vội vàng mở mật
mã cửa, Trần Đức Viễn vừa ôm Lại
Ngọc Lan ngủ say đi tới phía trước,
vừa cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn đã mệt, chìm vào giấc ngủ, ôm
cô vào trong phòng khách…
“Bên này!” Nhã Tuệ vừa đóng
cửa, vừa vội vàng dẫn Trần Đức Viễn
đi vào gian phòng nhỏ của các cô,
sau đó nhanh chóng vén lên chăn
nhỏ màu hồng của Lại Ngọc Lan.
Trần Đức Viễn cần thận đặt Lại
Ngọc Lan lên giường, nhìn bộ dáng
cô ngủ say, anh im lặng ngồi ở bên
giường, vươn tay kéo chăn nhẹ
nhàng đắp lên cho cô, nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô, lại vén nhẹ sợi
tóc trên trán cô…
Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìn
bộ dáng quan tâm lo lắng của Trần
Đức Viễn, cô hơi cười, đang trong lúc
này nghe được tiếng chuông cửa
vang lên, cô ngạc nhiên quay đầu lại,
nghe được tiếng của Đông Anh:
“Nhã Tuệ… Lại Ngọc Lan có ở nhà
không? Tổng giám đốc tới thăm Lại
Ngọc Lan!”
Trần Đức Viễn nghe nói như thế,
sắc mặt lập tức lạnh lẽo, liền muốn
đứng lên.
Nhã Tuệ lại vươn tay ngăn ở
trước mặt của Trần Đức Viễn, sắc
mặt cứng rắn, hai mắt lộ ra kiên
quyết nói: “Anh đừng đi, tôi không hy
vọng xảy ra xung đột nào, để tôi đi!”
Trần Đức Viễn rất ngạc nhiên
nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu nhìn
về phía Lan nằm ở trong chăn, hai
mắt nhắm chặt, hơi thở mong manh,
trải qua một biến cố như vậy đã cực
độ mệt mỏi, hai mắt của cô đỏ bừng,
im lặng không lên tiếng đi ra khỏi
phòng, sắc mặt bình tĩnh, đi tới trước
cửa phòng khách, lạnh lùng mở cửa,
đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao
lớn của Tưởng Quang Long ngăn ở
cạnh cửa, bình tĩnh nhìn mình, Đông
Anh đứng ở bên cạnh, quan tâm nói:
“Quản lý Nhã Tuệ, Tổng Giám đốc
đến thăm Lan… Cô ấy có khỏe
không?”
Tối nay Nhã Tuệ rất lạnh lùng,
không chút nào coi trọng quan hệ
cấp trên và cấp dưới, nhìn về phía
Tưởng Quang Long nói: “Lan không
có ở nhà…”
Hai mắt Tưởng Quang Long
chợt lóe, ngầng đầu lên nhìn về phía
Nhã Tuệ nói: “Không có ở nhà?”
“Đúng vậy! Không có ở nhà!”
Nhã Tuệ nhìn về phía Tưởng Quang
Long, sắc mặt nguội lạnh nói.
“Nhã Tuệ” Tưởng Quang Long
chậm rãi gọi cô.
Trong lòng của Lưu Nhã Tuệ
không khỏi chua xót, hai mắt đỏ
bừng nhìn về phía Tưởng Quang
Long, nghẹn ngào nói: “Cô ấy thật
không có ở nhà, không biết cô ấy đi
đâu, có lẽ đã chết rồi!”
Tưởng Quang Long cau mày
nhìn cô.
Đông Anh căng thẳng, lập tức
nói với Nhã Tuệ: “Quản lý Tuệ, cô nói
cái gì? Tổng Giám đốc lo lắng cho
Lan mới tới đây.”
Nhã Tuệ cười một tiếng, hai mắt
nổi lên hơi nước, nhìn về phía Tưởng
Quang Long đau lòng nói: “Lo lắng?
Nếu anh lo lắng, vậy tại sao hôm nay
lúc ở trên thuyền anh ác độc như vậy?”
Tưởng Quang Long lạnh lùng
nhìn về phía Nhã Tuệ, im lặng không
lên tiếng.
Nhã Tuệ thở mạnh một hơi, lau
nước mắt, nhìn Tưởng Quang Long
nghẹn ngào nói: “Tổng Giám đốc
Tưởng, mười chín tuổi tôi tốt nghiệp
đại học xong đã vào Khách sạn Á
E Châu, nhận được câu nói đầu tiên là:
khách hàng là thượng đế! Câu nói
thứ hai là: Khách sạn Á Châu là nhà
ˆ của chúng ta! Nhưng tôi đã vào rất
lâu, trải qua cạnh tranh gay gắt và
kiểm tra liên tiếp, dần dần mới có thể
ở lại nơi này.
Đến nay vẫn không biết
còn có bao nhiêu người có thể vì một
vị trí trong khách sạn này mà tranh
giành đến bề đầu chảy máu…”
Tưởng Quang Long bình tĩnh
nhìn Nhã Tuệ.
“Nhưng…” Nhã Tuệ đột nhiên
bật khóc, nói với Tưởng Quang Long:
“Lan mới vào mấy ngày cũng đã vì
đồng nghiệp, gánh chịu oan ức đi
vào nhà giam.
Anh biết tại sao
không? Bởi vì cô yêu khách sạn này!
Cô ấy nói với tôi, một cành hoa, một
cọng cỏ nơi này, thậm chí một cái đĩa
sáng bóng, một cái ly trong suốt, đều
có tình cảm thật sâu nặng…Anh là
Tổng giám đốc khách sạn, anh nên
hiểu những lời này so với bất cứ ai
chứ? Cô ấy nói đã nhìn thấy ánh
nắng mặt trời rực rỡ, làm bạn cùng
hoa cỏ, mỗi buổi sáng chuyên cần
lau đĩa cùng đồng nghiệp, buổi tối
thu dọn ly tách với đồng nghiệp! Cô
ấy đã mệt mỏi quá rồi! Tại sao anh có
thể đối với một cô gái cố gắng sống
tốt, nói cô ấy chết không có gì đáng
tiếc?”
Tưởng Quang Long nắm chặt
quả đấm, hai mắt mãnh liệt chớp lóe.
Trần Đức Viễn ngồi ở bên
giường, nghe những lời này, chậm
rãi cúi đầu nhìn Lan nằm ở trên
giường ngủ thật say, hai mắt nhắm
chặt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt một
góc chăn, trong lòng của anh đau
nhói, chậm rãi vươn tay khẽ v**t v*
khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của
cô…
Đông Anh nghe xong, hai mắt
ửng hồng, cúi đầu không lên tiếng!
Nhã Tuệ càng nói trong lòng
càng khổ sở, cô không nhịn được rơi
lệ nói: “Cô ấy đã từng là thiên kim
tiểu thư, cô ấy cũng đã từng được
người giúp việc chăm sóc bảo vệ,
nhưng chỉ mới mấy tuổi, cô ấy đã
mất đi cha mẹ, anh trai cũng không
để ý đến cô ấy, cô còn nhỏ tuổi đã
dựa vào cá tính mạnh mẽ của chính
mình, không dựa vào bất kì ai đề
sống cho đến bây giờ, anh biết cô ấy
khó khăn đến cỡ nào không? Tôi làm
bạn bè, nhìn cô ấy khổ sở như vậy,
tôi cũng không chịu nồi, cô ấy lại cắn
răng chịu đựng… cô ấy chưa bao giờ
ở trước mặt người lạ than mình khổ,
bởi vì cô ấy không muốn người khác
thương hại, càng không muốn anh
thương hại! Cô ấy ở lại khách sạn chỉ
vì cô yêu nơi này.
Không có bất cứ lý
do nào.
Càng sẽ không hy vọng viễn
vông có được thứ gì.
Hôm nay anh sỉ
nhục cô ấy, vì một người trong quá
khứ mà chà đạp cô ấy.
Nếu hôm nay
chà đạp cô ấy như vậy, tại sao ban
đầu còn mở ra một cánh cửa? Trực
tiếp đuổi cô ấy đi, sao anh không làm
vậy từ đầu! Anh biết đổ oan cho cô
ấy giết người, đối với một cô gái, là
một chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào
không? Thật ra lúc đó cô ấy vẫn hy
vọng được anh giúp đỡ, bởi vì anh
là..
Tổng giám đốc khách sạn Á
Châu! Cô ấy là nhân viên khách sạn
Á Châu.
Chẳng lẽ anh không nên bảo
vệ cô ấy sao? Anh làm như vậy xứng
đáng là một Tổng giám đốc khách
sạn sao?”
“Nhã Tuệ!” Đông Anh hơi
nghiêm nghị nhìn về phía Nhã Tuệ,
có chút căng thẳng nói: “Cô không
thể không tôn trọng Tổng giám đốc!”
“Chuyện anh ấy làm để cho tôi
tôn trọng sao?” Nhã Tuệ tức giận
nhìn Tưởng Quang Long lớn tiếng
nói: “Lúc tôi xông lên boong thuyền,
trơ mắt nhìn người bạn thân của
mình bị cảnh sát còng tay bước đi,
khi đó, tất cả mọi người đều dùng
ánh mắt nghi ngờ nhìn cô ấy! Anh có
biết trong khoảnh khắc đó, tất cả
dũng khí sống tiếp, sự tự tôn tất cả
đều bị chà đạp không còn một
mảnh! Nếu anh có chút tình người,
trong khoảnh khắc đó, giữ lại một
chút lòng tin cho nhân viên đã tận
tâm nỗ lực vì khách sạn này, có lẽ cô
ấy cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy.
Tưởng Quang Long cắn chặt
răng, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt
mãnh liệt chớp lóe.
Tối nay Nhã Tuệ đã hoàn toàn
sụp đổ, cô tức giận nhìn Tưởng
ˆ Quang Long nói: “Tất cả mọi chuyện
anh làm với cô ấy hôm nay, cũng vì
cô ấy là nhân viên khách sạn Á
Châu! Cho nên, bắt đầu hôm nay, cô
ấy không phải là nhân viên khách
sạn nữa.
Tôi thay cô ấy từ chức.
Tôi
sẽ không để cho cô ấy ở lại nơi đó
chịu nhục! Sẽ không!”
Tưởng Quang Long đột nhiên
ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu nhã
Tuệ.
“Cảm ơn Á Châu đã bồi dưỡng
chúng tôi! Cám ơn sự vô tình của
Tổng giám đốc Tưởng đã đánh thức
chúng tôi! Thế giới này có rất nhiều
đường di, chúng tôi quyết định thay
đồi đường đi.
Cho dù trên đường ăn
xin cũng tuyệt đối không đến cửa
chính khách sạn Á Châu.
Tuyệt đối
không để anh sỉ nhục! Hôm nay mời
anh đi về.
Chỗ ở nhỏ của chúng tôi
không chứa nồi người có thân phận
tôn quý như anh.”
Nhã Tuệ nói xong, cắn chặt răng,
chợt đóng sầm cửa phòng… ầm!!
Đông Anh khiếp sợ đứng ở cửa,
nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, có
chút hoảng sợ quay đầu nhìn về phía
Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long im lặng
đứng ở bên cửa, nhìn cánh cửa
phòng đóng chặt, không lên tiếng.
“Tổng giám đốc..” Đông Anh
căng thằng nói: “Anh đừng trách
Nhã Tuệ, hôm nay cô ấy có chút kích
động… đều là vô tâm… Anh…”
Tưởng Quang Long hơi giơ tay,
vẫn nhìn chặt cánh cửa kia, suy nghĩ
một chút lại đưa tay nhè nhẹ đè
xuống chuông cửa.
Nhã Tuệ dán người ở cửa
phòng, đôi tay che miệng thật chặt,
không đề mình đau lòng khóc thành
tiếng, chỉ khổ sở nức nở, để mặc cho
nước mắt lăn xuống.
Tưởng Quang Long chờ một lúc,
lại đưa tay đè xuống chuông cửa.
Nhã Tuệ mạnh mẽ lau nước mắt,
cắn chặt răng không mở cửa.
Trần Đức Viễn ngồi ở bên
giường, nhìn má trái của Lan được
mái tóc đen nhánh che kín, anh
chậm rãi vươn tay, vén nhẹ mái tóc
này, nhìn thấy một vết sẹo màu hồng
lồi lõm không bằng phẳng, tuy mờ
mờ nhưng nó vẫn hiển hiện, nhẹ phủ
dưới mí mắt, tim của anh không khỏi
đau nhói, duỗi ngón tay, nhẹ nhàng
chạm vào vết sẹo này, sâu kín nói:
“Rốt cuộc… là ai độc ác phá hủy
khuôn mặt của em như vậy? Hay vì
chuyện gì mà phá hủy gương mặt
của em?”
Tiếng chuông cửa tiếp tục vang
lên mấy lần, cuối cùng chậm rãi
ngừng lại.
Tưởng Quang Long hơi lộ ra vẻ
bất đắc dĩ đứng ở cửa bên nhìn cánh
cửa gỗ đóng chặt, suy nghĩ 1 chút,
liền xoay người đi xuống lầu.
Đông Anh cũng vội vàng đi theo
xuống lầu…
Lối đi cầu thang u ám.
Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Tưởng Quang Long nhìn theobóng lưng của anh, cũng im lặngkhông lên tiếng, đi ra bệnh viện, thấyĐông Anh đứng ở trước xe của mình,khom người chào mình, anh im lặngkhông lên tiếng, từng bước từngbước đi xuống bậc thang, lắc mìnhngồi vào bên trong xe, Đông Anhđóng cửa xe, mình cũng ngồi vào xe,căn dặn tài xế lái xe, mới chậm rãinói: “Tối nay xảy ra chuyện ThịTrưởng phu nhân rơi xuống biển,thật sự không thể khống chế đượctruyền thông đăng tin tức, tôi sẽ cốgắng xử lý nguy cơ.”Tưởng Quang Long lạnh lùnghỏi tiếp: “Tình hình tệ lắm sao?”“Hội đồng quản trị chắc chắn sẽkhông vui, trách chúng ta giám sátkhông tốt mới để cho xảy ra chuyệnnày, ngày mai người phát ngôn củatập đoàn sẽ mở cuộc họp báo, côngbố chuyện này và sẽ có báo cáo, đếnlúc đó, cố gắng mời Hà Tuệ Trinh tiềuthư và Cảnh sát trưởng giải thíchchuyện này một chút, chỉ là cổ đôngnhằm vào việc khách sạn liên tiếpxảy ra chuyện, biểu hiện có chút bấtmãn…” Đông Anh liên tục báo cáotình hình.Tưởng Quang Long im lặng mộtlúc, nhìn xe chạy ra phía trước, ánhđèn chiếu rọi con đường u tối ởtrước mặt, chậm rãi hỏi: “Lại NgọcLan thế nào?”Đông Anh ngồi ở vị trí kế bên tàixế, xoay người nhìn Tưởng QuangLong một cái, dịu dàng nói: “Lúc nãytôi có phái trợ lý đến xem cô ấy…”Tưởng Quang Long hơi quaymặt nhìn về phía Đông Anh.Đông Anh nhìn về phía TưởngQuang Long, đỏ mặt cúi đầu.Tưởng Quang Long chậm rãinói: “Cô có lời gì muốn nói, cứ nóiđi”Đông Anh suy nghĩ trong chốclát, có mấy lời chân chừ ở trong cổ,liền bạo gan mở miệng nói: “Tổnggiám đốc, tôi biết rõ anh yêu Hà TuệTrinh tiểu thư, nhưng tôi muốn nói…tối nay anh đối xử với Lại Ngọc Lannhư vậy, thật sự có chút quá mức,anh là người khôn ngoan, thật ra dựavào lý trí sẽ biết một cô gái hiền lànhnhư Lại Ngọc Lan tuyệt đối khônglàm tổn thương người khác, tại saoanh không suy xét cho kĩ? Lúc ấy tôiđứng ở sau lưng anh, nhìn cô ấyngẩng đầu lên nhìn về phía anh khàngiọng nói, hỏi anh tại sao không tincô ấy thì trong lòng tôi đột nhiên cóchút chua xót, bởi vì cô ấy..tintưởng anh, cho nên mới cầu xin anhhiểu cô ấy…”Tưởng Quang Long im lặngkhông lên tiếng, hơi quay đầu nhìnbầu trời tối tăm ngoài cửa sổ, nhớ tớiLại Ngọc Lan đứng ở mép thuyềnnói, thân hình ướt sũng.Anh th* d*cmột hơi, nhớ tới chuyện xảy ra tốinay, lòng có chút áy náy.Tưởng Quang Long lạnh lùnghỏi: “Bây giờ cô ấy ở đâu?“Đông Anh nhìn về phía TưởngQuang Long, nhẹ nhàng nói: “Cô ấyđã được cậu chủ Trần đón đi, có thểđã về nhà, nhưng tối nay bị kinh sợlớn như vậy, đoán chừng tâm trạngrất khó khôi phục… Anh … muốn dithăm cô ấy không?”Tưởng Quang Long ngồi tại chỗ,ngưng mặt suy nghĩ một chút cũngkhông lên tiếng.Đông Anh nhìn vẻ mặt và thái độcủa Tưởng Quang Long, liền quayđầu nhìn về phía tài xế: “Lập tứcquay xe đến nhà Lại Ngọc Lan.”“ Vâng!” Tài xế lập tức chuyềntay lái, quay xe chạy về phía một conđường khác!Chiếc xe Roll Royce màu đen ởtrong màn đêm chạy tới phía trướctrong sương mù dày đặc làm chongười ta cảm giác lạnh lẽo.Chiếc Land Rover màu đendừng ở dưới căn lầu nhỏ.Trần Đức Viễn lập tức đẩy xe rađi xuống xe, sau đó đi về phía chỗngồi sau xe, mở cửa xe, nhìn Nhã Tuệôm Lại Ngọc Lan đã ngủ thật say, cóchút mệt mỏi nhìn mình, anh mỉmcười một cái, nói: “Để cho tôi…”Anh nói xong liền nghiêng ngườitới trước, đưa hai tay ôm lên LạiNgọc Lan vẫn ngủ thật say, đi ra xe,sau đó đi tới căn lầu nhỏ, Nhã Tuệcũng vội vàng xuống xe, đi theo saulưng Trần Đức Viễn, vội vàng mở mậtmã cửa, Trần Đức Viễn vừa ôm LạiNgọc Lan ngủ say đi tới phía trước,vừa cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏnhắn đã mệt, chìm vào giấc ngủ, ômcô vào trong phòng khách…“Bên này!” Nhã Tuệ vừa đóngcửa, vừa vội vàng dẫn Trần Đức Viễnđi vào gian phòng nhỏ của các cô,sau đó nhanh chóng vén lên chănnhỏ màu hồng của Lại Ngọc Lan.Trần Đức Viễn cần thận đặt LạiNgọc Lan lên giường, nhìn bộ dángcô ngủ say, anh im lặng ngồi ở bêngiường, vươn tay kéo chăn nhẹnhàng đắp lên cho cô, nhìn khuônmặt nhỏ nhắn của cô, lại vén nhẹ sợitóc trên trán cô…Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìnbộ dáng quan tâm lo lắng của TrầnĐức Viễn, cô hơi cười, đang trong lúcnày nghe được tiếng chuông cửavang lên, cô ngạc nhiên quay đầu lại,nghe được tiếng của Đông Anh:“Nhã Tuệ… Lại Ngọc Lan có ở nhàkhông? Tổng giám đốc tới thăm LạiNgọc Lan!”Trần Đức Viễn nghe nói như thế,sắc mặt lập tức lạnh lẽo, liền muốnđứng lên.Nhã Tuệ lại vươn tay ngăn ởtrước mặt của Trần Đức Viễn, sắcmặt cứng rắn, hai mắt lộ ra kiênquyết nói: “Anh đừng đi, tôi không hyvọng xảy ra xung đột nào, để tôi đi!”Trần Đức Viễn rất ngạc nhiênnhìn về phía Nhã Tuệ.Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu nhìnvề phía Lan nằm ở trong chăn, haimắt nhắm chặt, hơi thở mong manh,trải qua một biến cố như vậy đã cựcđộ mệt mỏi, hai mắt của cô đỏ bừng,im lặng không lên tiếng đi ra khỏiphòng, sắc mặt bình tĩnh, đi tới trướccửa phòng khách, lạnh lùng mở cửa,đột nhiên nhìn thấy bóng dáng caolớn của Tưởng Quang Long ngăn ởcạnh cửa, bình tĩnh nhìn mình, ĐôngAnh đứng ở bên cạnh, quan tâm nói:“Quản lý Nhã Tuệ, Tổng Giám đốcđến thăm Lan… Cô ấy có khỏekhông?”Tối nay Nhã Tuệ rất lạnh lùng,không chút nào coi trọng quan hệcấp trên và cấp dưới, nhìn về phíaTưởng Quang Long nói: “Lan khôngcó ở nhà…”Hai mắt Tưởng Quang Longchợt lóe, ngầng đầu lên nhìn về phíaNhã Tuệ nói: “Không có ở nhà?”“Đúng vậy! Không có ở nhà!”Nhã Tuệ nhìn về phía Tưởng QuangLong, sắc mặt nguội lạnh nói.“Nhã Tuệ” Tưởng Quang Longchậm rãi gọi cô.Trong lòng của Lưu Nhã Tuệkhông khỏi chua xót, hai mắt đỏbừng nhìn về phía Tưởng QuangLong, nghẹn ngào nói: “Cô ấy thậtkhông có ở nhà, không biết cô ấy điđâu, có lẽ đã chết rồi!”Tưởng Quang Long cau màynhìn cô.Đông Anh căng thẳng, lập tứcnói với Nhã Tuệ: “Quản lý Tuệ, cô nóicái gì? Tổng Giám đốc lo lắng choLan mới tới đây.”Nhã Tuệ cười một tiếng, hai mắtnổi lên hơi nước, nhìn về phía TưởngQuang Long đau lòng nói: “Lo lắng?Nếu anh lo lắng, vậy tại sao hôm naylúc ở trên thuyền anh ác độc như vậy?”Tưởng Quang Long lạnh lùngnhìn về phía Nhã Tuệ, im lặng khônglên tiếng.Nhã Tuệ thở mạnh một hơi, launước mắt, nhìn Tưởng Quang Longnghẹn ngào nói: “Tổng Giám đốcTưởng, mười chín tuổi tôi tốt nghiệpđại học xong đã vào Khách sạn ÁE Châu, nhận được câu nói đầu tiên là:khách hàng là thượng đế! Câu nóithứ hai là: Khách sạn Á Châu là nhàˆ của chúng ta! Nhưng tôi đã vào rấtlâu, trải qua cạnh tranh gay gắt vàkiểm tra liên tiếp, dần dần mới có thểở lại nơi này.Đến nay vẫn không biếtcòn có bao nhiêu người có thể vì mộtvị trí trong khách sạn này mà tranhgiành đến bề đầu chảy máu…”Tưởng Quang Long bình tĩnhnhìn Nhã Tuệ.“Nhưng…” Nhã Tuệ đột nhiênbật khóc, nói với Tưởng Quang Long:“Lan mới vào mấy ngày cũng đã vìđồng nghiệp, gánh chịu oan ức đivào nhà giam.Anh biết tại saokhông? Bởi vì cô yêu khách sạn này!Cô ấy nói với tôi, một cành hoa, mộtcọng cỏ nơi này, thậm chí một cái đĩasáng bóng, một cái ly trong suốt, đềucó tình cảm thật sâu nặng…Anh làTổng giám đốc khách sạn, anh nênhiểu những lời này so với bất cứ aichứ? Cô ấy nói đã nhìn thấy ánhnắng mặt trời rực rỡ, làm bạn cùnghoa cỏ, mỗi buổi sáng chuyên cầnlau đĩa cùng đồng nghiệp, buổi tốithu dọn ly tách với đồng nghiệp! Côấy đã mệt mỏi quá rồi! Tại sao anh cóthể đối với một cô gái cố gắng sốngtốt, nói cô ấy chết không có gì đángtiếc?”Tưởng Quang Long nắm chặtquả đấm, hai mắt mãnh liệt chớp lóe.Trần Đức Viễn ngồi ở bêngiường, nghe những lời này, chậmrãi cúi đầu nhìn Lan nằm ở trêngiường ngủ thật say, hai mắt nhắmchặt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt mộtgóc chăn, trong lòng của anh đaunhói, chậm rãi vươn tay khẽ v**t v*khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo củacô…Đông Anh nghe xong, hai mắtửng hồng, cúi đầu không lên tiếng!Nhã Tuệ càng nói trong lòngcàng khổ sở, cô không nhịn được rơilệ nói: “Cô ấy đã từng là thiên kimtiểu thư, cô ấy cũng đã từng đượcngười giúp việc chăm sóc bảo vệ,nhưng chỉ mới mấy tuổi, cô ấy đãmất đi cha mẹ, anh trai cũng khôngđể ý đến cô ấy, cô còn nhỏ tuổi đãdựa vào cá tính mạnh mẽ của chínhmình, không dựa vào bất kì ai đềsống cho đến bây giờ, anh biết cô ấykhó khăn đến cỡ nào không? Tôi làmbạn bè, nhìn cô ấy khổ sở như vậy,tôi cũng không chịu nồi, cô ấy lại cắnrăng chịu đựng… cô ấy chưa bao giờở trước mặt người lạ than mình khổ,bởi vì cô ấy không muốn người khácthương hại, càng không muốn anhthương hại! Cô ấy ở lại khách sạn chỉvì cô yêu nơi này.Không có bất cứ lýdo nào.Càng sẽ không hy vọng viễnvông có được thứ gì.Hôm nay anh sỉnhục cô ấy, vì một người trong quákhứ mà chà đạp cô ấy.Nếu hôm naychà đạp cô ấy như vậy, tại sao banđầu còn mở ra một cánh cửa? Trựctiếp đuổi cô ấy đi, sao anh không làmvậy từ đầu! Anh biết đổ oan cho côấy giết người, đối với một cô gái, làmột chuyện tàn nhẫn đến cỡ nàokhông? Thật ra lúc đó cô ấy vẫn hyvọng được anh giúp đỡ, bởi vì anhlà..Tổng giám đốc khách sạn ÁChâu! Cô ấy là nhân viên khách sạnÁ Châu.Chẳng lẽ anh không nên bảovệ cô ấy sao? Anh làm như vậy xứngđáng là một Tổng giám đốc kháchsạn sao?”“Nhã Tuệ!” Đông Anh hơinghiêm nghị nhìn về phía Nhã Tuệ,có chút căng thẳng nói: “Cô khôngthể không tôn trọng Tổng giám đốc!”“Chuyện anh ấy làm để cho tôitôn trọng sao?” Nhã Tuệ tức giậnnhìn Tưởng Quang Long lớn tiếngnói: “Lúc tôi xông lên boong thuyền,trơ mắt nhìn người bạn thân củamình bị cảnh sát còng tay bước đi,khi đó, tất cả mọi người đều dùngánh mắt nghi ngờ nhìn cô ấy! Anh cóbiết trong khoảnh khắc đó, tất cảdũng khí sống tiếp, sự tự tôn tất cảđều bị chà đạp không còn mộtmảnh! Nếu anh có chút tình người,trong khoảnh khắc đó, giữ lại mộtchút lòng tin cho nhân viên đã tậntâm nỗ lực vì khách sạn này, có lẽ côấy cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy.Tưởng Quang Long cắn chặtrăng, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắtmãnh liệt chớp lóe.Tối nay Nhã Tuệ đã hoàn toànsụp đổ, cô tức giận nhìn Tưởngˆ Quang Long nói: “Tất cả mọi chuyệnanh làm với cô ấy hôm nay, cũng vìcô ấy là nhân viên khách sạn ÁChâu! Cho nên, bắt đầu hôm nay, côấy không phải là nhân viên kháchsạn nữa.Tôi thay cô ấy từ chức.Tôisẽ không để cho cô ấy ở lại nơi đóchịu nhục! Sẽ không!”Tưởng Quang Long đột nhiênngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu nhãTuệ.“Cảm ơn Á Châu đã bồi dưỡngchúng tôi! Cám ơn sự vô tình củaTổng giám đốc Tưởng đã đánh thứcchúng tôi! Thế giới này có rất nhiềuđường di, chúng tôi quyết định thayđồi đường đi.Cho dù trên đường ănxin cũng tuyệt đối không đến cửachính khách sạn Á Châu.Tuyệt đốikhông để anh sỉ nhục! Hôm nay mờianh đi về.Chỗ ở nhỏ của chúng tôikhông chứa nồi người có thân phậntôn quý như anh.”Nhã Tuệ nói xong, cắn chặt răng,chợt đóng sầm cửa phòng… ầm!!Đông Anh khiếp sợ đứng ở cửa,nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cóchút hoảng sợ quay đầu nhìn về phíaTưởng Quang Long.Tưởng Quang Long im lặngđứng ở bên cửa, nhìn cánh cửaphòng đóng chặt, không lên tiếng.“Tổng giám đốc..” Đông Anhcăng thằng nói: “Anh đừng tráchNhã Tuệ, hôm nay cô ấy có chút kíchđộng… đều là vô tâm… Anh…”Tưởng Quang Long hơi giơ tay,vẫn nhìn chặt cánh cửa kia, suy nghĩmột chút lại đưa tay nhè nhẹ đèxuống chuông cửa.Nhã Tuệ dán người ở cửaphòng, đôi tay che miệng thật chặt,không đề mình đau lòng khóc thànhtiếng, chỉ khổ sở nức nở, để mặc chonước mắt lăn xuống.Tưởng Quang Long chờ một lúc,lại đưa tay đè xuống chuông cửa.Nhã Tuệ mạnh mẽ lau nước mắt,cắn chặt răng không mở cửa.Trần Đức Viễn ngồi ở bêngiường, nhìn má trái của Lan đượcmái tóc đen nhánh che kín, anhchậm rãi vươn tay, vén nhẹ mái tócnày, nhìn thấy một vết sẹo màu hồnglồi lõm không bằng phẳng, tuy mờmờ nhưng nó vẫn hiển hiện, nhẹ phủdưới mí mắt, tim của anh không khỏiđau nhói, duỗi ngón tay, nhẹ nhàngchạm vào vết sẹo này, sâu kín nói:“Rốt cuộc… là ai độc ác phá hủykhuôn mặt của em như vậy? Hay vìchuyện gì mà phá hủy gương mặtcủa em?”Tiếng chuông cửa tiếp tục vanglên mấy lần, cuối cùng chậm rãingừng lại.Tưởng Quang Long hơi lộ ra vẻbất đắc dĩ đứng ở cửa bên nhìn cánhcửa gỗ đóng chặt, suy nghĩ 1 chút,liền xoay người đi xuống lầu.Đông Anh cũng vội vàng đi theoxuống lầu…Lối đi cầu thang u ám.