Tác giả:

Thủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay…

Chương 33: Lời Xin Lỗi Cao Ngạo

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Lại Ngọc Lan nhíu mày một cái,cảm giác ánh mặt trời có chút chóimắt, người hơi lạnh, vươn tay nhẹkhoác lên hông của Trần Đức Viễn,giống như một đứa bé, ôm hông củaanh chặt hơn, thân thể nhích đếnbên cạnh anh một chút.Trần Đức Viễn yên lặng nhìn cô,hai mắt giống như thấp thoáng nụcười.Nhã Tuệ vẫn ngủ say ở trên ghếsa lon bên ngoài phòng khách, trảiqua giày vò đêm qua, dường như côđã quá mệt mỏi, đầu gần như gác lênthành ghế sa lon, cũng không biếtcảm giác.Trần Đức Viễn giữ yên tư thế cảbuổi tối cảm thấy thân thể mình đãtê dại đau đớn, nên muốn nhẹ xêdịch hai chân, anh nhìn thấy, ngay cảgiày da của mình cũng cởi ra, haichân cùng đắp chung trong chăn vớiLại Ngọc Lan, anh lặng lẽ nở nụ cười,tay nhẹ bao trùm ở trên bàn tay củacô, sau đó xê dịch thân thể một cái,xoa dịu một chút mệt nhọc….Hai mắt Lại Ngọc Lan đột nhiênnhúc nhích, giống như ý thức được,khuôn mặt của cô khẽ nhúc nhíchnhưng vẫn ngủ say.Qua một lúc, giống như có chúttiếng động.Mặt của cô hơi nhíu lại, lông mikhẽ di động, rốt cuộc chậm rãi mởmắt, tiếp xúc luồng ánh nắng phíatrước mặt, phảng phất có chút hơiấm còn chưa tan đi, một loại cảm xúckhác thường bay khắp trong khônggian nhỏ, cô có chút mê man nhìn cảgian phòng trống trơn, cảm giác cảngười mình rất mệt mỏi, cô chợt nghĩđến tất cả mọi chuyện xảy ra đêmqua, một loại cảm giác mệt lả xôngtới…Cô nằm ở trên giường sâu kínnhìn hoa văn trang trí trên trần nhà,buồn ngủ mệt mỏi nhắm mắt lại, theothói quen kêu một tiếng: “Nhã Tuệ…”Bên ngoài phòng khách truyềnđến tiếng ngáp.Nhã Tuệ ngủ trên ghế sa lon mộtbuổi tối, lúc này đau lưng ôm gối vàchăn, đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủlim dim đi vào phòng, ngáp mạnhmột cái nhìn Lại Ngọc Lan, âm thanhkhàn khàn nói: “Đã tỉnh rồi hả?”Lại Ngọc Lan nằm ở trên giường,nhìn Nhã Tuệ cười khẽ nhưng vẫncòn có chút mơ màng nói: “Ừ… Ngàyhôm qua… cô vất vả rồi…”Nhã Tuệ ôm cái chăn và gối đầungồi ở mép giường, lo lắng nhìn cônói: “Cô tốt chứ?”Lại Ngọc Lan mỉm cười nhìn vềphía bạn thân, gật đầu nói: “Ừ… Tốt.”“Cô cũng không biết tối hômqua cô rất đáng sợ? Ngủ thiếp đi,còn không ngừng gặp ác mộng, thậtmay có Trần Đức Viễn ở bên cạnh cô,trông chừng cả buổi tối… Hả? Anh ấyđâu rồi?” Lúc này Nhã Tuệ mới nhớtới người kia, quay đầu nhìn giườngnệm trống không, ngạc nhiên nói:“Tối hôm qua tôi nói nếu anh ấy mệtmỏi thì nằm ngủ giường mà?”Lại Ngọc Lan có chút giật mìnhnhìn Nhã Tuệ, nói: “Trần Đức Viễn…Tổi hôm qua trông chừng tôi cảđêm?”“Đúng vậy! Một mình trôngchừng cô cả buổi tối! Anh ấy đi rồi?”Nhã Tuệ kêu lên một tiếng sợ hãi.Phòng khách lập tức có tiếngchìa khóa mở cửa.Nhã Tuệ kinh ngạc cầm đồ lótcủa mình, đi vào phòng khách, trợnmắt nhìn Trần Đức Viễn xách theobữa ăn sáng, giống như đàn ôngtrong nhà, đi vào, trong tay còn mócchìa khóa, bỏ vào túi quần của mình.“A!“ Nhã Tuệ thu hồi áo lót củamình ra sau lưng, căng thằng nhìnTrần Đức Viễn, nói không ra lời!Trần Đức Viễn mỉm cười nhìn vềphía Nhã Tuệ nói: “Cô đã tỉnh ngủ?Đêm qua ngủ trên ghế salon, mệtmỏi không?”Nhã Tuệ miễn cưỡng nở một nụcười, sau đó đầu bên kia, cửa phòngtắm mở ra, Lại Ngọc Lan mới vừatắm xong, cầm một cái khăn lông lớnmàu trắng bao bọc thân thể mình, lộra bả vai trắng nõn nhẫn bóng hấpdẫn và đôi chân dài trắng nõn mêngười, vừa cầm một cái khăn lôngmàu xanh dương, lau tóc ướt đẫmcủa mình, vừa đi ra ngoài hỏi: “Cóchuyện gì vậy?”Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,nhìn thấy Trần Đức Viễn đang mỉmcười đứng ở trước mặt mình.“ A…” Lại Ngọc Lan kêu lên mộttiếng, đụng vào cửa tủ lạnh một cái,lại nhào vào phòng, phịch một tiếng,đóng cửa lại, kêu to: “Tại sao anh ởchỗ này?”“Con bé chết tiệt kia! Người tagiữ cô buổi tối, sau đó mua cho côbữa ăn sáng, lại nói lới không lễphép!” Mặt của Nhã Tuệ cũng đỏlên,vội vàng cười nhìn về phía TrầnĐức Viễn nói: “Anh ngồi đi, vất vả rồi,chúng tôi thay quần áo sẽ ra ngay!”Cô nói xong, lập tức vọt vào gianphòng, cũng phịch một tiếng đóngcửa lại, đã thấy Lại Ngọc Lan đứng ởtrước tủ treo quần áo, cầm một cái T-Shirt màu trắng có mũ đội đầu,nhanh chóng mặc vào, lại giật xuốngmột cái váy ngắn màu đen, kéo lêncăng thẳng nói: “Không phải anh ấyđi rồi sao? Làm tôi sợ muốn chết!”“Tôi cho rằng anh ấy đã di, thì raanh ấy đi mua bữa ăn sáng.” NhãTuệ cũng vội vã mặc một cái váyngắn liền quần màu vàng, nói.Lại Ngọc Lan dừng lại động táctrong tay, nhớ tới mới vừa rồi trongtay Trần Đức Viễn quả thực có mộttúi bánh bao.Cô thật tò mò đi đếntrước cửa phòng, nhẹ nhàng hé màn,thấy Trần Đức Viễn đã đứng ở trướcbàn ăn phòng khách, lấy ra một cáiđĩa màu trắng, đặt ở trên bàn, sau đóđặt bánh bao vào đĩa, lại mỡ chaisữa đậu nành, rót sữa đậu nành ra lythủy tỉnh trong suốt, lại lấy các mónăn mà mình đi tới chợ mua về, bỏ vàotrong dĩa màu xanh…Hai mắt của anh dịu dàng chămchú làm những thứ này, nhất là ngóntay thon dài, nhẹ nhàng đem cháotrong bình giữ nhiệt, trút vào trong tôlớn, để xuống muỗng múc cháo, cảmgiác anh giống như một người chanuôi…Lại Ngọc Lan bước ra, nhìn bónglưng cao gầy của anh, mỉm cười.Đột nhiên điện thoại reo lên,Trần Đức Viễn ung dung nghe điệnthoại, bỗng dưng sắc mặt tối sầm lại,“Lan, tôi có chuyện cần giải quyết,tôi đi nhé!”“Ừ, thật lòng cảm ơn anh rấtnhiều.Tôi…” cô nói ngập ngừng.“Là tự tôi muốn thế, đừng ngại,có chuyện cứ gọi tôi một tiếng.” anhkhoác áo trên vai, bước ra ngoài cửa.Ngọc Lan nhìn anh ra bước ra cửa,có chút bồi hồi, nếu cô không mangtrong mình quá nhiều tâm tư, chắccó lẽ cô cũng sẽ động lòng yêu anhkhông chần chừ.Có tiếng chuông cửa, Ngọc Lancòn nghĩ là Đức Viễn trở lại, khôngngờ mở cửa lại nhìn thấy một ngườiphụ nữ mặc âu phục kiểu cách, trịnhtrọng đứng trước cửa nhà.Cô đangđịnh hỏi cô ta là ai nhưng người phụnữ đã lên tiếng trước.“Chào Lại tiểu thư, tôi là ngườiđược thư ký Đông Anh phái tới.”Nói rồi, cô ta chìa ra một phongbì trắng, Ngọc Lan nhận lấy, mở raxem, phát hiện trong đó có một tờchỉ phiếu, có tận chín con số cả thảy.“Đây là một chút thành ý tổnggiám đốc chúng tôi muốn bù đắpcho cô, ngài ấy thật sự cảm thấy áynáy, mong cô hiểu cho tình thế củangài.” người phụ nữ đó nói rất chậmrãi, sau đó còn nghiêm trang cúi đầuvới Ngọc Lan.Trong phút chốc, chính NgọcLan cảm thấy miệng lưỡi mình đềuđắng nghét.“Tưởng Tổng giám đốc, anh làmvậy tôi phải hiểu như thế nào đây?”Lại Ngọc Lan nghiêm túc vòng tayđứng trước mặt anh, đem phong bìcó chứa chỉ phiếu đề lại trên mặt bàngỗ.“Chẳng lẽ như vậy chưa đủ?“Tưởng Quang Long nhìn cô chằmchằm.“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy,hôm qua còn giận dữ chì chiết tôi,hôm nay lại đẩy cho tôi một mớ tiền.Chẳng lẽ trong con mắt của anh, bấtcứ kẻ nào cũng thèm tiền bạc nhưthế?”Tưởng Quang Long im lặng, chỉnhìn xuống phong bì tiền trước mặt.“Anh nghe cho rõ đây, tôi cứuHà tiểu thư không phải vì muốn đượcbáo đáp, tôi không cần những đồngtiền này, lương tôi lĩnh khi làm nhânviên cho Á Châu cũng không thấp,anh nghe rõ chưa?” Ngọc Lan gầntừng chữ, “Tôi thật thất vọng vềanh.” nói rồi cô xoay lưng định tiếnra cửa văn phòng Tổng giám đốc.“Tôi…” rốt cục Tưởng QuangLong cũng đứng bật dậy khỏi ghế,“Tôi chỉ muốn xin lỗi cô.” giọng nóicao ngạo và lạnh như đá.Lại Ngọc Lan đứng khựng lại,ánh mắt thâm thúy khẽ nhấc lên mộtnụ cười, “Biết làm sao đây? Tôi lạikhông muốn nhận lời xin lỗi này mộtchút nào!”Anh đứng nhìn cô, trong phútchốc chẳng biết nên nói gì.“Anh muốn thực sự chuộc lỗi vớitôi?“ cô quay người lại, nhanh chóngtiến lại trước mặt bàn nhìn vào anh,khoảng cách hai người chỉ còn lạichưa đầy nửa mét, “Vậy thì yêu tôiđi.” tiếng nói như mê hoặc, xen lẫnmột ít chua cay.Tưởng Quang Long trợn trừngnhìn cô, cảm thấy suýt nữa khôngthể tin vào tai mình.Lại Ngọc Lan mở to hai mắt,“Nếu không thể thì đừng bao giờnhắc đến chuyện chuộc lỗi với tôi,cũng đừng bao giờ rải tiền trước mặttôi như thế, chẳng có ý nghĩa gì cả.”cô bỏ lại một câu, sau đó dứt khoátđi ra khỏi cửa.Tưởng Quang Long cảm thấylòng xáo trộn vô cùng, đôi mày sắcsảo nhíu khẽ lại, trong đầu văng vằngcâu nói của cô bên tai, “Vậy thì yêutôi đi!”

Lại Ngọc Lan nhíu mày một cái,

cảm giác ánh mặt trời có chút chói

mắt, người hơi lạnh, vươn tay nhẹ

khoác lên hông của Trần Đức Viễn,

giống như một đứa bé, ôm hông của

anh chặt hơn, thân thể nhích đến

bên cạnh anh một chút.

Trần Đức Viễn yên lặng nhìn cô,

hai mắt giống như thấp thoáng nụ

cười.

Nhã Tuệ vẫn ngủ say ở trên ghế

sa lon bên ngoài phòng khách, trải

qua giày vò đêm qua, dường như cô

đã quá mệt mỏi, đầu gần như gác lên

thành ghế sa lon, cũng không biết

cảm giác.

Trần Đức Viễn giữ yên tư thế cả

buổi tối cảm thấy thân thể mình đã

tê dại đau đớn, nên muốn nhẹ xê

dịch hai chân, anh nhìn thấy, ngay cả

giày da của mình cũng cởi ra, hai

chân cùng đắp chung trong chăn với

Lại Ngọc Lan, anh lặng lẽ nở nụ cười,

tay nhẹ bao trùm ở trên bàn tay của

cô, sau đó xê dịch thân thể một cái,

xoa dịu một chút mệt nhọc….

Hai mắt Lại Ngọc Lan đột nhiên

nhúc nhích, giống như ý thức được,

khuôn mặt của cô khẽ nhúc nhích

nhưng vẫn ngủ say.

Qua một lúc, giống như có chút

tiếng động.

Mặt của cô hơi nhíu lại, lông mi

khẽ di động, rốt cuộc chậm rãi mở

mắt, tiếp xúc luồng ánh nắng phía

trước mặt, phảng phất có chút hơi

ấm còn chưa tan đi, một loại cảm xúc

khác thường bay khắp trong không

gian nhỏ, cô có chút mê man nhìn cả

gian phòng trống trơn, cảm giác cả

người mình rất mệt mỏi, cô chợt nghĩ

đến tất cả mọi chuyện xảy ra đêm

qua, một loại cảm giác mệt lả xông

tới…

Cô nằm ở trên giường sâu kín

nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà,

buồn ngủ mệt mỏi nhắm mắt lại, theo

thói quen kêu một tiếng: “Nhã Tuệ…”

Bên ngoài phòng khách truyền

đến tiếng ngáp.

Nhã Tuệ ngủ trên ghế sa lon một

buổi tối, lúc này đau lưng ôm gối và

chăn, đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủ

lim dim đi vào phòng, ngáp mạnh

một cái nhìn Lại Ngọc Lan, âm thanh

khàn khàn nói: “Đã tỉnh rồi hả?”

Lại Ngọc Lan nằm ở trên giường,

nhìn Nhã Tuệ cười khẽ nhưng vẫn

còn có chút mơ màng nói: “Ừ… Ngày

hôm qua… cô vất vả rồi…”

Nhã Tuệ ôm cái chăn và gối đầu

ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn cô

nói: “Cô tốt chứ?”

Lại Ngọc Lan mỉm cười nhìn về

phía bạn thân, gật đầu nói: “Ừ… Tốt.

“Cô cũng không biết tối hôm

qua cô rất đáng sợ? Ngủ thiếp đi,

còn không ngừng gặp ác mộng, thật

may có Trần Đức Viễn ở bên cạnh cô,

trông chừng cả buổi tối… Hả? Anh ấy

đâu rồi?” Lúc này Nhã Tuệ mới nhớ

tới người kia, quay đầu nhìn giường

nệm trống không, ngạc nhiên nói:

“Tối hôm qua tôi nói nếu anh ấy mệt

mỏi thì nằm ngủ giường mà?”

Lại Ngọc Lan có chút giật mình

nhìn Nhã Tuệ, nói: “Trần Đức Viễn…

Tổi hôm qua trông chừng tôi cả

đêm?”

“Đúng vậy! Một mình trông

chừng cô cả buổi tối! Anh ấy đi rồi?”

Nhã Tuệ kêu lên một tiếng sợ hãi.

Phòng khách lập tức có tiếng

chìa khóa mở cửa.

Nhã Tuệ kinh ngạc cầm đồ lót

của mình, đi vào phòng khách, trợn

mắt nhìn Trần Đức Viễn xách theo

bữa ăn sáng, giống như đàn ông

trong nhà, đi vào, trong tay còn móc

chìa khóa, bỏ vào túi quần của mình.

“A!“ Nhã Tuệ thu hồi áo lót của

mình ra sau lưng, căng thằng nhìn

Trần Đức Viễn, nói không ra lời!

Trần Đức Viễn mỉm cười nhìn về

phía Nhã Tuệ nói: “Cô đã tỉnh ngủ?

Đêm qua ngủ trên ghế salon, mệt

mỏi không?”

Nhã Tuệ miễn cưỡng nở một nụ

cười, sau đó đầu bên kia, cửa phòng

tắm mở ra, Lại Ngọc Lan mới vừa

tắm xong, cầm một cái khăn lông lớn

màu trắng bao bọc thân thể mình, lộ

ra bả vai trắng nõn nhẫn bóng hấp

dẫn và đôi chân dài trắng nõn mê

người, vừa cầm một cái khăn lông

màu xanh dương, lau tóc ướt đẫm

của mình, vừa đi ra ngoài hỏi: “Có

chuyện gì vậy?”

Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,

nhìn thấy Trần Đức Viễn đang mỉm

cười đứng ở trước mặt mình.

“ A…” Lại Ngọc Lan kêu lên một

tiếng, đụng vào cửa tủ lạnh một cái,

lại nhào vào phòng, phịch một tiếng,

đóng cửa lại, kêu to: “Tại sao anh ở

chỗ này?”

“Con bé chết tiệt kia! Người ta

giữ cô buổi tối, sau đó mua cho cô

bữa ăn sáng, lại nói lới không lễ

phép!” Mặt của Nhã Tuệ cũng đỏ

lên,vội vàng cười nhìn về phía Trần

Đức Viễn nói: “Anh ngồi đi, vất vả rồi,

chúng tôi thay quần áo sẽ ra ngay!”

Cô nói xong, lập tức vọt vào gian

phòng, cũng phịch một tiếng đóng

cửa lại, đã thấy Lại Ngọc Lan đứng ở

trước tủ treo quần áo, cầm một cái T-

Shirt màu trắng có mũ đội đầu,

nhanh chóng mặc vào, lại giật xuống

một cái váy ngắn màu đen, kéo lên

căng thẳng nói: “Không phải anh ấy

đi rồi sao? Làm tôi sợ muốn chết!”

“Tôi cho rằng anh ấy đã di, thì ra

anh ấy đi mua bữa ăn sáng.

” Nhã

Tuệ cũng vội vã mặc một cái váy

ngắn liền quần màu vàng, nói.

Lại Ngọc Lan dừng lại động tác

trong tay, nhớ tới mới vừa rồi trong

tay Trần Đức Viễn quả thực có một

túi bánh bao.

Cô thật tò mò đi đến

trước cửa phòng, nhẹ nhàng hé màn,

thấy Trần Đức Viễn đã đứng ở trước

bàn ăn phòng khách, lấy ra một cái

đĩa màu trắng, đặt ở trên bàn, sau đó

đặt bánh bao vào đĩa, lại mỡ chai

sữa đậu nành, rót sữa đậu nành ra ly

thủy tỉnh trong suốt, lại lấy các món

ăn mà mình đi tới chợ mua về, bỏ vào

trong dĩa màu xanh…

Hai mắt của anh dịu dàng chăm

chú làm những thứ này, nhất là ngón

tay thon dài, nhẹ nhàng đem cháo

trong bình giữ nhiệt, trút vào trong tô

lớn, để xuống muỗng múc cháo, cảm

giác anh giống như một người cha

nuôi…

Lại Ngọc Lan bước ra, nhìn bóng

lưng cao gầy của anh, mỉm cười.

Đột nhiên điện thoại reo lên,

Trần Đức Viễn ung dung nghe điện

thoại, bỗng dưng sắc mặt tối sầm lại,

“Lan, tôi có chuyện cần giải quyết,

tôi đi nhé!”

“Ừ, thật lòng cảm ơn anh rất

nhiều.

Tôi…” cô nói ngập ngừng.

“Là tự tôi muốn thế, đừng ngại,

có chuyện cứ gọi tôi một tiếng.

” anh

khoác áo trên vai, bước ra ngoài cửa.

Ngọc Lan nhìn anh ra bước ra cửa,

có chút bồi hồi, nếu cô không mang

trong mình quá nhiều tâm tư, chắc

có lẽ cô cũng sẽ động lòng yêu anh

không chần chừ.

Có tiếng chuông cửa, Ngọc Lan

còn nghĩ là Đức Viễn trở lại, không

ngờ mở cửa lại nhìn thấy một người

phụ nữ mặc âu phục kiểu cách, trịnh

trọng đứng trước cửa nhà.

Cô đang

định hỏi cô ta là ai nhưng người phụ

nữ đã lên tiếng trước.

“Chào Lại tiểu thư, tôi là người

được thư ký Đông Anh phái tới.

Nói rồi, cô ta chìa ra một phong

bì trắng, Ngọc Lan nhận lấy, mở ra

xem, phát hiện trong đó có một tờ

chỉ phiếu, có tận chín con số cả thảy.

“Đây là một chút thành ý tổng

giám đốc chúng tôi muốn bù đắp

cho cô, ngài ấy thật sự cảm thấy áy

náy, mong cô hiểu cho tình thế của

ngài.

” người phụ nữ đó nói rất chậm

rãi, sau đó còn nghiêm trang cúi đầu

với Ngọc Lan.

Trong phút chốc, chính Ngọc

Lan cảm thấy miệng lưỡi mình đều

đắng nghét.

“Tưởng Tổng giám đốc, anh làm

vậy tôi phải hiểu như thế nào đây?”

Lại Ngọc Lan nghiêm túc vòng tay

đứng trước mặt anh, đem phong bì

có chứa chỉ phiếu đề lại trên mặt bàn

gỗ.

“Chẳng lẽ như vậy chưa đủ?“

Tưởng Quang Long nhìn cô chằm

chằm.

“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy,

hôm qua còn giận dữ chì chiết tôi,

hôm nay lại đẩy cho tôi một mớ tiền.

Chẳng lẽ trong con mắt của anh, bất

cứ kẻ nào cũng thèm tiền bạc như

thế?”

Tưởng Quang Long im lặng, chỉ

nhìn xuống phong bì tiền trước mặt.

“Anh nghe cho rõ đây, tôi cứu

Hà tiểu thư không phải vì muốn được

báo đáp, tôi không cần những đồng

tiền này, lương tôi lĩnh khi làm nhân

viên cho Á Châu cũng không thấp,

anh nghe rõ chưa?” Ngọc Lan gần

từng chữ, “Tôi thật thất vọng về

anh.

” nói rồi cô xoay lưng định tiến

ra cửa văn phòng Tổng giám đốc.

“Tôi…” rốt cục Tưởng Quang

Long cũng đứng bật dậy khỏi ghế,

“Tôi chỉ muốn xin lỗi cô.

” giọng nói

cao ngạo và lạnh như đá.

Lại Ngọc Lan đứng khựng lại,

ánh mắt thâm thúy khẽ nhấc lên một

nụ cười, “Biết làm sao đây? Tôi lại

không muốn nhận lời xin lỗi này một

chút nào!”

Anh đứng nhìn cô, trong phút

chốc chẳng biết nên nói gì.

“Anh muốn thực sự chuộc lỗi với

tôi?“ cô quay người lại, nhanh chóng

tiến lại trước mặt bàn nhìn vào anh,

khoảng cách hai người chỉ còn lại

chưa đầy nửa mét, “Vậy thì yêu tôi

đi.

” tiếng nói như mê hoặc, xen lẫn

một ít chua cay.

Tưởng Quang Long trợn trừng

nhìn cô, cảm thấy suýt nữa không

thể tin vào tai mình.

Lại Ngọc Lan mở to hai mắt,

“Nếu không thể thì đừng bao giờ

nhắc đến chuyện chuộc lỗi với tôi,

cũng đừng bao giờ rải tiền trước mặt

tôi như thế, chẳng có ý nghĩa gì cả.

cô bỏ lại một câu, sau đó dứt khoát

đi ra khỏi cửa.

Tưởng Quang Long cảm thấy

lòng xáo trộn vô cùng, đôi mày sắc

sảo nhíu khẽ lại, trong đầu văng vằng

câu nói của cô bên tai, “Vậy thì yêu

tôi đi!”

Người Tình Oan GiaTác giả: Thiên BìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngThủ đô hoa lệ. Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất Sky Night. Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ trường cao cấp tràn ngập êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại k*ch th*ch. Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi nhất. Trong phòng VIP sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khế chớp, nhấc đồng hồ đeo tay… Lại Ngọc Lan nhíu mày một cái,cảm giác ánh mặt trời có chút chóimắt, người hơi lạnh, vươn tay nhẹkhoác lên hông của Trần Đức Viễn,giống như một đứa bé, ôm hông củaanh chặt hơn, thân thể nhích đếnbên cạnh anh một chút.Trần Đức Viễn yên lặng nhìn cô,hai mắt giống như thấp thoáng nụcười.Nhã Tuệ vẫn ngủ say ở trên ghếsa lon bên ngoài phòng khách, trảiqua giày vò đêm qua, dường như côđã quá mệt mỏi, đầu gần như gác lênthành ghế sa lon, cũng không biếtcảm giác.Trần Đức Viễn giữ yên tư thế cảbuổi tối cảm thấy thân thể mình đãtê dại đau đớn, nên muốn nhẹ xêdịch hai chân, anh nhìn thấy, ngay cảgiày da của mình cũng cởi ra, haichân cùng đắp chung trong chăn vớiLại Ngọc Lan, anh lặng lẽ nở nụ cười,tay nhẹ bao trùm ở trên bàn tay củacô, sau đó xê dịch thân thể một cái,xoa dịu một chút mệt nhọc….Hai mắt Lại Ngọc Lan đột nhiênnhúc nhích, giống như ý thức được,khuôn mặt của cô khẽ nhúc nhíchnhưng vẫn ngủ say.Qua một lúc, giống như có chúttiếng động.Mặt của cô hơi nhíu lại, lông mikhẽ di động, rốt cuộc chậm rãi mởmắt, tiếp xúc luồng ánh nắng phíatrước mặt, phảng phất có chút hơiấm còn chưa tan đi, một loại cảm xúckhác thường bay khắp trong khônggian nhỏ, cô có chút mê man nhìn cảgian phòng trống trơn, cảm giác cảngười mình rất mệt mỏi, cô chợt nghĩđến tất cả mọi chuyện xảy ra đêmqua, một loại cảm giác mệt lả xôngtới…Cô nằm ở trên giường sâu kínnhìn hoa văn trang trí trên trần nhà,buồn ngủ mệt mỏi nhắm mắt lại, theothói quen kêu một tiếng: “Nhã Tuệ…”Bên ngoài phòng khách truyềnđến tiếng ngáp.Nhã Tuệ ngủ trên ghế sa lon mộtbuổi tối, lúc này đau lưng ôm gối vàchăn, đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủlim dim đi vào phòng, ngáp mạnhmột cái nhìn Lại Ngọc Lan, âm thanhkhàn khàn nói: “Đã tỉnh rồi hả?”Lại Ngọc Lan nằm ở trên giường,nhìn Nhã Tuệ cười khẽ nhưng vẫncòn có chút mơ màng nói: “Ừ… Ngàyhôm qua… cô vất vả rồi…”Nhã Tuệ ôm cái chăn và gối đầungồi ở mép giường, lo lắng nhìn cônói: “Cô tốt chứ?”Lại Ngọc Lan mỉm cười nhìn vềphía bạn thân, gật đầu nói: “Ừ… Tốt.”“Cô cũng không biết tối hômqua cô rất đáng sợ? Ngủ thiếp đi,còn không ngừng gặp ác mộng, thậtmay có Trần Đức Viễn ở bên cạnh cô,trông chừng cả buổi tối… Hả? Anh ấyđâu rồi?” Lúc này Nhã Tuệ mới nhớtới người kia, quay đầu nhìn giườngnệm trống không, ngạc nhiên nói:“Tối hôm qua tôi nói nếu anh ấy mệtmỏi thì nằm ngủ giường mà?”Lại Ngọc Lan có chút giật mìnhnhìn Nhã Tuệ, nói: “Trần Đức Viễn…Tổi hôm qua trông chừng tôi cảđêm?”“Đúng vậy! Một mình trôngchừng cô cả buổi tối! Anh ấy đi rồi?”Nhã Tuệ kêu lên một tiếng sợ hãi.Phòng khách lập tức có tiếngchìa khóa mở cửa.Nhã Tuệ kinh ngạc cầm đồ lótcủa mình, đi vào phòng khách, trợnmắt nhìn Trần Đức Viễn xách theobữa ăn sáng, giống như đàn ôngtrong nhà, đi vào, trong tay còn mócchìa khóa, bỏ vào túi quần của mình.“A!“ Nhã Tuệ thu hồi áo lót củamình ra sau lưng, căng thằng nhìnTrần Đức Viễn, nói không ra lời!Trần Đức Viễn mỉm cười nhìn vềphía Nhã Tuệ nói: “Cô đã tỉnh ngủ?Đêm qua ngủ trên ghế salon, mệtmỏi không?”Nhã Tuệ miễn cưỡng nở một nụcười, sau đó đầu bên kia, cửa phòngtắm mở ra, Lại Ngọc Lan mới vừatắm xong, cầm một cái khăn lông lớnmàu trắng bao bọc thân thể mình, lộra bả vai trắng nõn nhẫn bóng hấpdẫn và đôi chân dài trắng nõn mêngười, vừa cầm một cái khăn lôngmàu xanh dương, lau tóc ướt đẫmcủa mình, vừa đi ra ngoài hỏi: “Cóchuyện gì vậy?”Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,nhìn thấy Trần Đức Viễn đang mỉmcười đứng ở trước mặt mình.“ A…” Lại Ngọc Lan kêu lên mộttiếng, đụng vào cửa tủ lạnh một cái,lại nhào vào phòng, phịch một tiếng,đóng cửa lại, kêu to: “Tại sao anh ởchỗ này?”“Con bé chết tiệt kia! Người tagiữ cô buổi tối, sau đó mua cho côbữa ăn sáng, lại nói lới không lễphép!” Mặt của Nhã Tuệ cũng đỏlên,vội vàng cười nhìn về phía TrầnĐức Viễn nói: “Anh ngồi đi, vất vả rồi,chúng tôi thay quần áo sẽ ra ngay!”Cô nói xong, lập tức vọt vào gianphòng, cũng phịch một tiếng đóngcửa lại, đã thấy Lại Ngọc Lan đứng ởtrước tủ treo quần áo, cầm một cái T-Shirt màu trắng có mũ đội đầu,nhanh chóng mặc vào, lại giật xuốngmột cái váy ngắn màu đen, kéo lêncăng thẳng nói: “Không phải anh ấyđi rồi sao? Làm tôi sợ muốn chết!”“Tôi cho rằng anh ấy đã di, thì raanh ấy đi mua bữa ăn sáng.” NhãTuệ cũng vội vã mặc một cái váyngắn liền quần màu vàng, nói.Lại Ngọc Lan dừng lại động táctrong tay, nhớ tới mới vừa rồi trongtay Trần Đức Viễn quả thực có mộttúi bánh bao.Cô thật tò mò đi đếntrước cửa phòng, nhẹ nhàng hé màn,thấy Trần Đức Viễn đã đứng ở trướcbàn ăn phòng khách, lấy ra một cáiđĩa màu trắng, đặt ở trên bàn, sau đóđặt bánh bao vào đĩa, lại mỡ chaisữa đậu nành, rót sữa đậu nành ra lythủy tỉnh trong suốt, lại lấy các mónăn mà mình đi tới chợ mua về, bỏ vàotrong dĩa màu xanh…Hai mắt của anh dịu dàng chămchú làm những thứ này, nhất là ngóntay thon dài, nhẹ nhàng đem cháotrong bình giữ nhiệt, trút vào trong tôlớn, để xuống muỗng múc cháo, cảmgiác anh giống như một người chanuôi…Lại Ngọc Lan bước ra, nhìn bónglưng cao gầy của anh, mỉm cười.Đột nhiên điện thoại reo lên,Trần Đức Viễn ung dung nghe điệnthoại, bỗng dưng sắc mặt tối sầm lại,“Lan, tôi có chuyện cần giải quyết,tôi đi nhé!”“Ừ, thật lòng cảm ơn anh rấtnhiều.Tôi…” cô nói ngập ngừng.“Là tự tôi muốn thế, đừng ngại,có chuyện cứ gọi tôi một tiếng.” anhkhoác áo trên vai, bước ra ngoài cửa.Ngọc Lan nhìn anh ra bước ra cửa,có chút bồi hồi, nếu cô không mangtrong mình quá nhiều tâm tư, chắccó lẽ cô cũng sẽ động lòng yêu anhkhông chần chừ.Có tiếng chuông cửa, Ngọc Lancòn nghĩ là Đức Viễn trở lại, khôngngờ mở cửa lại nhìn thấy một ngườiphụ nữ mặc âu phục kiểu cách, trịnhtrọng đứng trước cửa nhà.Cô đangđịnh hỏi cô ta là ai nhưng người phụnữ đã lên tiếng trước.“Chào Lại tiểu thư, tôi là ngườiđược thư ký Đông Anh phái tới.”Nói rồi, cô ta chìa ra một phongbì trắng, Ngọc Lan nhận lấy, mở raxem, phát hiện trong đó có một tờchỉ phiếu, có tận chín con số cả thảy.“Đây là một chút thành ý tổnggiám đốc chúng tôi muốn bù đắpcho cô, ngài ấy thật sự cảm thấy áynáy, mong cô hiểu cho tình thế củangài.” người phụ nữ đó nói rất chậmrãi, sau đó còn nghiêm trang cúi đầuvới Ngọc Lan.Trong phút chốc, chính NgọcLan cảm thấy miệng lưỡi mình đềuđắng nghét.“Tưởng Tổng giám đốc, anh làmvậy tôi phải hiểu như thế nào đây?”Lại Ngọc Lan nghiêm túc vòng tayđứng trước mặt anh, đem phong bìcó chứa chỉ phiếu đề lại trên mặt bàngỗ.“Chẳng lẽ như vậy chưa đủ?“Tưởng Quang Long nhìn cô chằmchằm.“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy,hôm qua còn giận dữ chì chiết tôi,hôm nay lại đẩy cho tôi một mớ tiền.Chẳng lẽ trong con mắt của anh, bấtcứ kẻ nào cũng thèm tiền bạc nhưthế?”Tưởng Quang Long im lặng, chỉnhìn xuống phong bì tiền trước mặt.“Anh nghe cho rõ đây, tôi cứuHà tiểu thư không phải vì muốn đượcbáo đáp, tôi không cần những đồngtiền này, lương tôi lĩnh khi làm nhânviên cho Á Châu cũng không thấp,anh nghe rõ chưa?” Ngọc Lan gầntừng chữ, “Tôi thật thất vọng vềanh.” nói rồi cô xoay lưng định tiếnra cửa văn phòng Tổng giám đốc.“Tôi…” rốt cục Tưởng QuangLong cũng đứng bật dậy khỏi ghế,“Tôi chỉ muốn xin lỗi cô.” giọng nóicao ngạo và lạnh như đá.Lại Ngọc Lan đứng khựng lại,ánh mắt thâm thúy khẽ nhấc lên mộtnụ cười, “Biết làm sao đây? Tôi lạikhông muốn nhận lời xin lỗi này mộtchút nào!”Anh đứng nhìn cô, trong phútchốc chẳng biết nên nói gì.“Anh muốn thực sự chuộc lỗi vớitôi?“ cô quay người lại, nhanh chóngtiến lại trước mặt bàn nhìn vào anh,khoảng cách hai người chỉ còn lạichưa đầy nửa mét, “Vậy thì yêu tôiđi.” tiếng nói như mê hoặc, xen lẫnmột ít chua cay.Tưởng Quang Long trợn trừngnhìn cô, cảm thấy suýt nữa khôngthể tin vào tai mình.Lại Ngọc Lan mở to hai mắt,“Nếu không thể thì đừng bao giờnhắc đến chuyện chuộc lỗi với tôi,cũng đừng bao giờ rải tiền trước mặttôi như thế, chẳng có ý nghĩa gì cả.”cô bỏ lại một câu, sau đó dứt khoátđi ra khỏi cửa.Tưởng Quang Long cảm thấylòng xáo trộn vô cùng, đôi mày sắcsảo nhíu khẽ lại, trong đầu văng vằngcâu nói của cô bên tai, “Vậy thì yêutôi đi!”

Chương 33: Lời Xin Lỗi Cao Ngạo