“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…
Chương 1289
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1289 Ngay sau đó, một vị trưởng lão đúng lên nói : “Nhiếp trưởng lão, không, Nhiếp tông chủ, chúng ta nguyện ý quy thuận người.” “Phải đó, Nhiếp tông chủ là tấm gương sáng cho mọi người noi theo, là con của trời” “Lãnh Uyên Thư kia đức không xứng vị, ngài mới thích hợp làm thủ lĩnh của chúng ta” Một số người cũng đứng lên khen ngợi, nhao nhao lấy lòng. “Vậy tốt, các người đã nguyện ý đầu hàng, tôi sẽ tha mạng cho các người, chờ tông phái mới thành lập, các người vẫn ở vị trí như cũ” Nhiếp Vân lạnh lùng nói. “Bây giờ giao lệnh hồn ra đây” “Hả? Vẫn còn phải giao ra lệnh hồn ? Lãnh tông chủ cũng không bắt chúng ta làm như vậy” Bấy giờ những người này hơi sững sờ. Lệnh hồn là gốc của tu vi, một khi để người khác nắm giữ thì sống chết của bản thân cũng không thể tự định đoạt được. “Hừm, nếu các người không giao ra, có nghĩa là các người có hai lòng, tôi cũng sẽ giết các người bất cứ lúc nà: Nhiếp Vân chế nhạo, rút trường kiếm chĩa thẳng vào bọn họ. Một số người sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm mắng Nhiếp Vân là đồ vô liêm sỉ. Chiêu này quả thực là lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, tàn nhãn hơn Lãnh tông chủ nhiều. Nhưng dưới lưỡi kiếm của đối phương, bản thân còn có thể làm gì? “Chúng tôi nguyện ý giao.” Có người nghiến răng, dù sao cũng vì mạng sống, không quản nhiểu như vậy, đem lệnh hồn giao ra. Bịch! Vào lúc này có. tiếng động lớn phía trên không Đăng Tiên Trì, kết giới dưới làn khói lạnh đã bị phá bởi Quỷ Lửa. “Ha ha ha, Lãnh tông chủ, tôi xem lần này cô còn có thể làm gì” Quỷ Lửa tùy ý cười lớn, cảm giác thắng lợi đã ở trước mắt. Chỉ cần giết đám người Lãnh Uyên Thư, sau đó tới Đăng Tiên Trì bắt Tần Trạm, lần này xem như viên mãn. Lãnh Uyên Thư và những người khác đã tuyệt vọng, tất cả đều đã kiệt sức, thậm chí không còn sức để chạy thoát. Lần này sợ là sẽ phải bỏ mạng ở đây. “Lên, giết hết bọn chúng cho ta” Quỷ Lửa cười một tràng sảng khoái, cho người xông lên. Mà đám người cũng cắn răng, rút ra vũ khí, dự định liều mạng một lần. Từ khi lựa chọn Lãnh Uyên Thư, bọn họ biết trước sẽ đến bước sinh tử, nhưng lúc này cầu xin cũng là chết, mọi người đều hạ quyết tâm. Đúng lúc hai bên đang chuẩn bị lao vào trận chiến cuối cùng. Nước hồ trong Đăng Tiên Trì bỗng vang lên một tiếng thật lớn. Một bóng người kinh thiên khí thế, bay ra nhanh như chớp từ trong hồ nước. Một đệ tử Cực Hỏa Tông phụ trách giám sát ở bên cạnh thấy vậy muốn ngăn cản, nhưng lại bị cỗ uy lực này đánh lên người khiến cho nôn ra ngụm máu, bay ra ngoài. Bóng người xuất hiện chính là Tần Trạm.
Chương 1289
Ngay sau đó, một vị trưởng lão đúng lên nói : “Nhiếp trưởng lão, không, Nhiếp tông chủ, chúng ta nguyện ý quy thuận người.”
“Phải đó, Nhiếp tông chủ là tấm gương sáng cho mọi người noi theo, là con của trời”
“Lãnh Uyên Thư kia đức không xứng vị, ngài mới thích hợp làm thủ lĩnh của chúng ta”
Một số người cũng đứng lên khen ngợi, nhao nhao lấy lòng.
“Vậy tốt, các người đã nguyện ý đầu hàng, tôi sẽ tha mạng cho các người, chờ tông phái mới thành lập, các người vẫn ở vị trí như cũ” Nhiếp Vân lạnh lùng nói.
“Bây giờ giao lệnh hồn ra đây”
“Hả? Vẫn còn phải giao ra lệnh hồn ? Lãnh tông chủ cũng không bắt chúng ta làm như vậy”
Bấy giờ những người này hơi sững sờ.
Lệnh hồn là gốc của tu vi, một khi để người khác nắm giữ thì sống chết của bản thân cũng không thể tự định đoạt được.
“Hừm, nếu các người không giao ra, có nghĩa là các người có hai lòng, tôi cũng sẽ giết các người bất cứ lúc nà: Nhiếp Vân chế nhạo, rút trường kiếm chĩa thẳng vào bọn họ.
Một số người sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm mắng Nhiếp Vân là đồ vô liêm sỉ.
Chiêu này quả thực là lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, tàn nhãn hơn Lãnh tông chủ nhiều.
Nhưng dưới lưỡi kiếm của đối phương, bản thân còn có thể làm gì?
“Chúng tôi nguyện ý giao.”
Có người nghiến răng, dù sao cũng vì mạng sống, không quản nhiểu như vậy, đem lệnh hồn giao ra.
Bịch!
Vào lúc này có. tiếng động lớn phía trên không Đăng Tiên Trì, kết giới dưới làn khói lạnh đã bị phá bởi Quỷ Lửa.
“Ha ha ha, Lãnh tông chủ, tôi xem lần này cô còn có thể làm gì”
Quỷ Lửa tùy ý cười lớn, cảm giác thắng lợi đã ở trước mắt.
Chỉ cần giết đám người Lãnh Uyên Thư, sau đó tới Đăng Tiên Trì bắt Tần Trạm, lần này xem như viên mãn.
Lãnh Uyên Thư và những người khác đã tuyệt vọng, tất cả đều đã kiệt sức, thậm chí không còn sức để chạy thoát.
Lần này sợ là sẽ phải bỏ mạng ở đây.
“Lên, giết hết bọn chúng cho ta”
Quỷ Lửa cười một tràng sảng khoái, cho người xông lên.
Mà đám người cũng cắn răng, rút ra vũ khí, dự định liều mạng một lần.
Từ khi lựa chọn Lãnh Uyên Thư, bọn họ biết trước sẽ đến bước sinh tử, nhưng lúc này cầu xin cũng là chết, mọi người đều hạ quyết tâm.
Đúng lúc hai bên đang chuẩn bị lao vào trận chiến cuối cùng.
Nước hồ trong Đăng Tiên Trì bỗng vang lên một tiếng thật lớn.
Một bóng người kinh thiên khí thế, bay ra nhanh như chớp từ trong hồ nước.
Một đệ tử Cực Hỏa Tông phụ trách giám sát ở bên cạnh thấy vậy muốn ngăn cản, nhưng lại bị cỗ uy lực này đánh lên người khiến cho nôn ra ngụm máu, bay ra ngoài.
Bóng người xuất hiện chính là Tần Trạm.
Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1289 Ngay sau đó, một vị trưởng lão đúng lên nói : “Nhiếp trưởng lão, không, Nhiếp tông chủ, chúng ta nguyện ý quy thuận người.” “Phải đó, Nhiếp tông chủ là tấm gương sáng cho mọi người noi theo, là con của trời” “Lãnh Uyên Thư kia đức không xứng vị, ngài mới thích hợp làm thủ lĩnh của chúng ta” Một số người cũng đứng lên khen ngợi, nhao nhao lấy lòng. “Vậy tốt, các người đã nguyện ý đầu hàng, tôi sẽ tha mạng cho các người, chờ tông phái mới thành lập, các người vẫn ở vị trí như cũ” Nhiếp Vân lạnh lùng nói. “Bây giờ giao lệnh hồn ra đây” “Hả? Vẫn còn phải giao ra lệnh hồn ? Lãnh tông chủ cũng không bắt chúng ta làm như vậy” Bấy giờ những người này hơi sững sờ. Lệnh hồn là gốc của tu vi, một khi để người khác nắm giữ thì sống chết của bản thân cũng không thể tự định đoạt được. “Hừm, nếu các người không giao ra, có nghĩa là các người có hai lòng, tôi cũng sẽ giết các người bất cứ lúc nà: Nhiếp Vân chế nhạo, rút trường kiếm chĩa thẳng vào bọn họ. Một số người sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm mắng Nhiếp Vân là đồ vô liêm sỉ. Chiêu này quả thực là lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, tàn nhãn hơn Lãnh tông chủ nhiều. Nhưng dưới lưỡi kiếm của đối phương, bản thân còn có thể làm gì? “Chúng tôi nguyện ý giao.” Có người nghiến răng, dù sao cũng vì mạng sống, không quản nhiểu như vậy, đem lệnh hồn giao ra. Bịch! Vào lúc này có. tiếng động lớn phía trên không Đăng Tiên Trì, kết giới dưới làn khói lạnh đã bị phá bởi Quỷ Lửa. “Ha ha ha, Lãnh tông chủ, tôi xem lần này cô còn có thể làm gì” Quỷ Lửa tùy ý cười lớn, cảm giác thắng lợi đã ở trước mắt. Chỉ cần giết đám người Lãnh Uyên Thư, sau đó tới Đăng Tiên Trì bắt Tần Trạm, lần này xem như viên mãn. Lãnh Uyên Thư và những người khác đã tuyệt vọng, tất cả đều đã kiệt sức, thậm chí không còn sức để chạy thoát. Lần này sợ là sẽ phải bỏ mạng ở đây. “Lên, giết hết bọn chúng cho ta” Quỷ Lửa cười một tràng sảng khoái, cho người xông lên. Mà đám người cũng cắn răng, rút ra vũ khí, dự định liều mạng một lần. Từ khi lựa chọn Lãnh Uyên Thư, bọn họ biết trước sẽ đến bước sinh tử, nhưng lúc này cầu xin cũng là chết, mọi người đều hạ quyết tâm. Đúng lúc hai bên đang chuẩn bị lao vào trận chiến cuối cùng. Nước hồ trong Đăng Tiên Trì bỗng vang lên một tiếng thật lớn. Một bóng người kinh thiên khí thế, bay ra nhanh như chớp từ trong hồ nước. Một đệ tử Cực Hỏa Tông phụ trách giám sát ở bên cạnh thấy vậy muốn ngăn cản, nhưng lại bị cỗ uy lực này đánh lên người khiến cho nôn ra ngụm máu, bay ra ngoài. Bóng người xuất hiện chính là Tần Trạm.