Tác giả:

“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào…

Chương 1290

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1290 Anh giơ tay lên, hàng ngàn thanh trường kiếm đột nhiên bay ra từ trong sương mù. Như mưa kiếm cuốn ngược, bay lên trời. Xoet xoẹt xoẹt ! Ánh sáng của phi kiếm hoàn toàn chiếu sáng bầu trời, phi kiếm khắp trời cắt ngang, những bóng áo đen không thể nào thoát ra được, bị kiếm khí đâm trúng, gào thét ngã xuống. Trong lúc nhất thời, máu rơi như mưa, xác chết thành từng mảnh. Khi những thanh phi kiếm này quay đầu trở lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện đám đệ tử của Cực Hỏa Tông đã chết hơn chục người. Chỉ với một chiêu, Tần Trạm đã tiêu diệt hơn một nửa người của Cực Hỏa Tông. Mặc dù những người này hầu hết đều là tu sĩ Cảnh Khiếu Xuất cửu phẩm, nhưng kết quả của trận chiến này vẫn khiến người ta phải kinh ngạc. “Quỷ Lửa, Nhiếp Vân, chúng ta lại gặp nhau rồi” Tần Trạm lúc này đứng trên không trung, trên đầu có hai thanh kiếm Huyền Băng và Hỏa Long, xung quanh là chín mươi chín thanh Nam Kha Kiếm. Ở vòng ngoài, hàng ngàn thanh kiếm bình thường đang bay lơ lửng dưới chân anh như một cận thần đang quỳ xuống bái lạy nhà vua. Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, tất cả mọi người đều sững sờ. Sau đó mọi người nhìn thấy bóng dáng duy nhất trong phi kiếm. Lúc này y phục của anh bay bổng, thân hình thon dài, mày kiếm cùng văn trận lập lòe, giống như một vị vương giả, đủ để tất cả mọi thứ quy phục. Cảnh tượng này vô cùng chấn động, có lẽ nhiều người cả đời này cũng không thể quên được. “Tần Trạm!” Lãnh Uyên Thư kích động kêu lên. Tam trưởng lão có chút trầm mặc, không ngờ Tần Trạm sau khi phục hồi lại mạnh mẽ như vậy. Phía sau người, những trưởng lão ủng hộ Lãnh Uyên Thư đều sửng sốt. Khi mọi người đã sơn cùng thủy tận đến tuyệt vọng, Tần Trạm xuất hiện như một vị thần. Anh vừa ra tay, đã quét sạch hơn một nửa kẻ địch, sức mạnh vô cùng lớn, bất ngờ lật ngược tình thế. Vẻ mặt của Nhiếp Vân và Quỷ Lửa trùng xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Trạm. Bọn anh không nghĩ tới Tần Trạm lại ra tay vào lúc này, cũng không lựa chọn chạy trốn. “Để cậu ta cho tôi, ông đối phó với Lãnh Uyên Thư và Cao Võ Giác” Quỷ Lửa nhìn Nhiếp Vân nói. Nhiếp Vân do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Mặc dù ông ta muốn đích thân báo thù cho con trai, nhưng Quỷ Lửa muốn lấy được ngọn lửa tối thượng trên người Tần Trạm, để ông ta ra tay thích hợp hơn. “Vãn bối, đừng tưởng rằng ra tay đánh lén, g**t ch*t mấy tên thủ hạ của tôi là có thể phách lối, đi chết đi” Quỷ Lửa cũng không chào hỏi, cứ thế xông về phía Tần Trạm, bàn tay khô gầy nhô ra từ áo choàng đen, phóng ra hỏa diễm đầy trời. Lần này, ông ta vừa lên liền xuất ra chiêu mạnh nhất, thê không để bị lật thuyền trong mương. Ông ta nhất định phải giết Tần Trạm, lấy đi U Lam Minh Hỏa. “Tần Trạm!” Nhìn thấy Tần Trạm bị hỏa diễm đầy trời bao phủ, Lãnh Uyên Thư lộ ra vẻ lo lắng, muốn ra tay hỗ trợ.

Chương 1290

 

Anh giơ tay lên, hàng ngàn thanh trường kiếm đột nhiên bay ra từ trong sương mù.

 

Như mưa kiếm cuốn ngược, bay lên trời.

 

Xoet xoẹt xoẹt !

 

Ánh sáng của phi kiếm hoàn toàn chiếu sáng bầu trời, phi kiếm khắp trời cắt ngang, những bóng áo đen không thể nào thoát ra được, bị kiếm khí đâm trúng, gào thét ngã xuống.

 

Trong lúc nhất thời, máu rơi như mưa, xác chết thành từng mảnh.

 

Khi những thanh phi kiếm này quay đầu trở lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện đám đệ tử của Cực Hỏa Tông đã chết hơn chục người.

 

Chỉ với một chiêu, Tần Trạm đã tiêu diệt hơn một nửa người của Cực Hỏa Tông.

 

Mặc dù những người này hầu hết đều là tu sĩ Cảnh Khiếu Xuất cửu phẩm, nhưng kết quả của trận chiến này vẫn khiến người ta phải kinh ngạc.

 

“Quỷ Lửa, Nhiếp Vân, chúng ta lại gặp nhau rồi”

 

Tần Trạm lúc này đứng trên không trung, trên đầu có hai thanh kiếm Huyền Băng và Hỏa Long, xung quanh là chín mươi chín thanh Nam Kha Kiếm.

 

Ở vòng ngoài, hàng ngàn thanh kiếm bình thường đang bay lơ lửng dưới chân anh như một cận thần đang quỳ xuống bái lạy nhà vua.

 

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Sau đó mọi người nhìn thấy bóng dáng duy nhất trong phi kiếm.

 

Lúc này y phục của anh bay bổng, thân hình thon dài, mày kiếm cùng văn trận lập lòe, giống như một vị vương giả, đủ để tất cả mọi thứ quy phục.

 

Cảnh tượng này vô cùng chấn động, có lẽ nhiều người cả đời này cũng không thể quên được.

 

“Tần Trạm!”

 

Lãnh Uyên Thư kích động kêu lên.

 

Tam trưởng lão có chút trầm mặc, không ngờ Tần Trạm sau khi phục hồi lại mạnh mẽ như vậy.

 

Phía sau người, những trưởng lão ủng hộ Lãnh Uyên Thư đều sửng sốt.

 

Khi mọi người đã sơn cùng thủy tận đến tuyệt vọng, Tần Trạm xuất hiện như một vị thần.

 

Anh vừa ra tay, đã quét sạch hơn một nửa kẻ địch, sức mạnh vô cùng lớn, bất ngờ lật ngược tình thế.

 

Vẻ mặt của Nhiếp Vân và Quỷ Lửa trùng xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Trạm.

 

Bọn anh không nghĩ tới Tần Trạm lại ra tay vào lúc này, cũng không lựa chọn chạy trốn.

 

“Để cậu ta cho tôi, ông đối phó với Lãnh Uyên Thư và Cao Võ Giác”

 

Quỷ Lửa nhìn Nhiếp Vân nói.

 

Nhiếp Vân do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

 

Mặc dù ông ta muốn đích thân báo thù cho con trai, nhưng Quỷ Lửa muốn lấy được ngọn lửa tối thượng trên người Tần Trạm, để ông ta ra tay thích hợp hơn.

 

“Vãn bối, đừng tưởng rằng ra tay đánh lén, g**t ch*t mấy tên thủ hạ của tôi là có thể phách lối, đi chết đi”

 

Quỷ Lửa cũng không chào hỏi, cứ thế xông về phía Tần Trạm, bàn tay khô gầy nhô ra từ áo choàng đen, phóng ra hỏa diễm đầy trời.

 

Lần này, ông ta vừa lên liền xuất ra chiêu mạnh nhất, thê không để bị lật thuyền trong mương.

 

Ông ta nhất định phải giết Tần Trạm, lấy đi U Lam Minh Hỏa.

 

“Tần Trạm!”

 

Nhìn thấy Tần Trạm bị hỏa diễm đầy trời bao phủ, Lãnh Uyên Thư lộ ra vẻ lo lắng, muốn ra tay hỗ trợ.

Truyền Kỳ Chiến ThầnTác giả: TruyệnTruyện Ngôn Tình“Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Tân Trạm, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Tân Trạm đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Tân Trạm không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào phòng, Lâm Tuyết Trinh đã kéo tay Tân Trạm vào… Chương 1290 Anh giơ tay lên, hàng ngàn thanh trường kiếm đột nhiên bay ra từ trong sương mù. Như mưa kiếm cuốn ngược, bay lên trời. Xoet xoẹt xoẹt ! Ánh sáng của phi kiếm hoàn toàn chiếu sáng bầu trời, phi kiếm khắp trời cắt ngang, những bóng áo đen không thể nào thoát ra được, bị kiếm khí đâm trúng, gào thét ngã xuống. Trong lúc nhất thời, máu rơi như mưa, xác chết thành từng mảnh. Khi những thanh phi kiếm này quay đầu trở lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện đám đệ tử của Cực Hỏa Tông đã chết hơn chục người. Chỉ với một chiêu, Tần Trạm đã tiêu diệt hơn một nửa người của Cực Hỏa Tông. Mặc dù những người này hầu hết đều là tu sĩ Cảnh Khiếu Xuất cửu phẩm, nhưng kết quả của trận chiến này vẫn khiến người ta phải kinh ngạc. “Quỷ Lửa, Nhiếp Vân, chúng ta lại gặp nhau rồi” Tần Trạm lúc này đứng trên không trung, trên đầu có hai thanh kiếm Huyền Băng và Hỏa Long, xung quanh là chín mươi chín thanh Nam Kha Kiếm. Ở vòng ngoài, hàng ngàn thanh kiếm bình thường đang bay lơ lửng dưới chân anh như một cận thần đang quỳ xuống bái lạy nhà vua. Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, tất cả mọi người đều sững sờ. Sau đó mọi người nhìn thấy bóng dáng duy nhất trong phi kiếm. Lúc này y phục của anh bay bổng, thân hình thon dài, mày kiếm cùng văn trận lập lòe, giống như một vị vương giả, đủ để tất cả mọi thứ quy phục. Cảnh tượng này vô cùng chấn động, có lẽ nhiều người cả đời này cũng không thể quên được. “Tần Trạm!” Lãnh Uyên Thư kích động kêu lên. Tam trưởng lão có chút trầm mặc, không ngờ Tần Trạm sau khi phục hồi lại mạnh mẽ như vậy. Phía sau người, những trưởng lão ủng hộ Lãnh Uyên Thư đều sửng sốt. Khi mọi người đã sơn cùng thủy tận đến tuyệt vọng, Tần Trạm xuất hiện như một vị thần. Anh vừa ra tay, đã quét sạch hơn một nửa kẻ địch, sức mạnh vô cùng lớn, bất ngờ lật ngược tình thế. Vẻ mặt của Nhiếp Vân và Quỷ Lửa trùng xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Trạm. Bọn anh không nghĩ tới Tần Trạm lại ra tay vào lúc này, cũng không lựa chọn chạy trốn. “Để cậu ta cho tôi, ông đối phó với Lãnh Uyên Thư và Cao Võ Giác” Quỷ Lửa nhìn Nhiếp Vân nói. Nhiếp Vân do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Mặc dù ông ta muốn đích thân báo thù cho con trai, nhưng Quỷ Lửa muốn lấy được ngọn lửa tối thượng trên người Tần Trạm, để ông ta ra tay thích hợp hơn. “Vãn bối, đừng tưởng rằng ra tay đánh lén, g**t ch*t mấy tên thủ hạ của tôi là có thể phách lối, đi chết đi” Quỷ Lửa cũng không chào hỏi, cứ thế xông về phía Tần Trạm, bàn tay khô gầy nhô ra từ áo choàng đen, phóng ra hỏa diễm đầy trời. Lần này, ông ta vừa lên liền xuất ra chiêu mạnh nhất, thê không để bị lật thuyền trong mương. Ông ta nhất định phải giết Tần Trạm, lấy đi U Lam Minh Hỏa. “Tần Trạm!” Nhìn thấy Tần Trạm bị hỏa diễm đầy trời bao phủ, Lãnh Uyên Thư lộ ra vẻ lo lắng, muốn ra tay hỗ trợ.

Chương 1290