“Trấn Ma tộc, cấu kết Ma Tộc, làm hại thương sinh! Tiên chỉ làm chứng, diệt sát cửu tộc!”Tiên uy cuồn cuộn bao phủ ngàn dặm không trung, tiên kiếm tỏa ra ánh vàng mờ ảo trải rộng một vùng trời đất.“Mả mẹ ngươi, chó má!”Một vị Thần Ma cao lớn, tóc đỏ tung bay, cả người đầy máu, duỗi ngón giữa chĩa thẳng lên trời.“Trấn Ma tộc ta, trấn giữ Ly Viêm ngàn vạn năm, thi cốt Thiên Ma đã giết chồng thành tháp! Bảo vệ muôn dân trăm họ giới này, chưa từng hối hận! Chỉ hận, lại tin cái đám Tiên tộc không bằng phân chó các ngươi!”Trong tiếng gào của nam tử tóc đỏ thẫm đẫm huyết khí, mạnh mẽ chấn rung thanh kiếm vàng, khiến nó lắc lư liên tục trong gió!“Oa!” Tiếng khóc non nớt của trẻ con chợt vang lên giữa trận kiếp nạn.“Cha, nương vừa sinh muội muội.” Một thiếu niên giống vị Thần Ma đó đến ba phần, ôm đứa bé đỏ hỏn bước tới.“Con gái.” Ánh mắt Thần ma tóc đỏ do dự: “Vậy gọi con bé là Trấn Ma. . . ”“Tên trời đánh khốn kiếp kia!” Phía sau, trên chiếc chiến xa đổ nát, một vị mỹ nữ trung niên với khuôn…

Chương 107: Pháp Khí Đỉnh Cấp Mạnh Mẽ

Vạn Thú Triều HoàngTác giả: Vũ Phiến Hoạ ThuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Tiên Hiệp“Trấn Ma tộc, cấu kết Ma Tộc, làm hại thương sinh! Tiên chỉ làm chứng, diệt sát cửu tộc!”Tiên uy cuồn cuộn bao phủ ngàn dặm không trung, tiên kiếm tỏa ra ánh vàng mờ ảo trải rộng một vùng trời đất.“Mả mẹ ngươi, chó má!”Một vị Thần Ma cao lớn, tóc đỏ tung bay, cả người đầy máu, duỗi ngón giữa chĩa thẳng lên trời.“Trấn Ma tộc ta, trấn giữ Ly Viêm ngàn vạn năm, thi cốt Thiên Ma đã giết chồng thành tháp! Bảo vệ muôn dân trăm họ giới này, chưa từng hối hận! Chỉ hận, lại tin cái đám Tiên tộc không bằng phân chó các ngươi!”Trong tiếng gào của nam tử tóc đỏ thẫm đẫm huyết khí, mạnh mẽ chấn rung thanh kiếm vàng, khiến nó lắc lư liên tục trong gió!“Oa!” Tiếng khóc non nớt của trẻ con chợt vang lên giữa trận kiếp nạn.“Cha, nương vừa sinh muội muội.” Một thiếu niên giống vị Thần Ma đó đến ba phần, ôm đứa bé đỏ hỏn bước tới.“Con gái.” Ánh mắt Thần ma tóc đỏ do dự: “Vậy gọi con bé là Trấn Ma. . . ”“Tên trời đánh khốn kiếp kia!” Phía sau, trên chiếc chiến xa đổ nát, một vị mỹ nữ trung niên với khuôn… Tuy rằng từ khu vực Bách Trạch đến bên bìa rừng khá xa, viện quân không thể nhanh chóng đuổi tới, cũng may sau khi nhện hoàng hoàn thành tiến giai Trúc cơ, thực lực đang từ từ tăng lên.Lấy một địch ba.Gai nhọn nửa người Tiểu Bát Nhãn đã trở nên cứng rắn như sắt thép, chân dài cũng có thể dùng làm pháp bảo đối chiến chính diện với cây quạt, âm thanh ma sát vang lên dồn dập.Lách cách lang cang!Cảm giác được Hồng Loan đánh úp lại từ phía sau, Tiểu Bát Nhãn vừa tiếp tục dây dưa với Kỷ Thanh Y, vừa nhàn nhã dẩu mông lên uốn éo, “Phốc” một cái thả rắm thúi!Cái rắm này mạnh mẽ mười phần, cây kiếm của Hồng Loan mới đâm về phía trước mấy tấc, trên thân kiếm bóng loáng đã bắt đầu loang lổ rỉ sét, nhanh chóng mục nát từ đầu mũi kiếm.Mắt thấy chất độc lan tràn, một giây nữa sẽ bò lên mu bàn tay mình, Hồng Loan kinh hoàng, vội vã quăng vũ khí xuống đất, ghê tởm muốn ói.Hồng Loan và Đồng Chiến thất bại khiến tốc độ tay của Kỷ Thanh Y càng lúc càng nhanh, động tác ra chiêu cũng dần dần mất đi sự ưu nhã.Không thể không thừa nhận, nhện hoàng quả thực là cường địch khó gặp trong đời hắn, chỉ là độc chướng khí độc nó phun ra đã ép hắn phải tiêu hao ba bốn tầng linh khí để ngăn cản, bằng không một khi bị độc tính xâm nhập, sẽ chịu sự khống chế của nó.Chiến đấu gian nan, huống chi bây giờ còn có một việc khiến hắn không thể tập trung … Đó chính là Chân Tiểu Tiểu cũng không thành thành thật thật núp ở nơi xa, mà càng ngày càng tới gần chính mình, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sầu lo.“Tình cảm Chân sư muội dành cho bản thiếu quả thực sâu nặng.”Được mỹ nhân quan tâm như thế, Kỷ Thanh Y không khỏi có chút đắc ý, bắt đầu phiền chán cuộc chiến đấu lâu la hiện tại, chỉ nghĩ tới sau khi chém giết nhện hoàng nên yêu thương âu yếm giai nhân như thế nào.Kỷ Thanh Y, ngươi xong đời!Đón gió dữ đứng thẳng trong vòng chiến, trên mặt Chân Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng !Đợi lâu như vậy, các tiểu đệ từ khu vực Bách Trạch, rốt cuộc tới!Tám Thú vương tập kết bên ngoài Bích Diệp Trận, chúng tràn ra khí tức bạo ngược, đan xen hội tụ thành một cái chắn lớn, đủ để chống chịu mọi uy áp sóng lực.Các tiểu đệ, lên cho ta!Hung hăng chọc mông Kỷ sắc lang!Khoảnh khắc tâm niệm của Chân Tiểu Tiểu truyền đi, tám Thú vương sôi nổi nhe nanh múa vuốt, nhảy vọt tới trước, mùi máu tanh hoà vào gió lan khắp rừng, trời đất mờ mịt u ám.Đông! Cốp! Bình bịch! Ầm!… A! Nha nha nha nha! Đau……Tiếng khóc thét thảm thiết vang lên liên tiếp, Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc trợn tròn mắt!Làm sao sẽ như vậy?Bích Diệp Trận cũng quá cứng chút!Tám con Thú vương hợp lực, thế nhưng không thể phá được màn sáng, mà cả đám đều vỡ đầu chảy máu, chồng chéo lổm nhổm bò dưới đất không dậy nổi, khiến người ta không khỏi nhớ tới cá sấu yêu đau khổ cay đắng, từng vô số lần hóa thành sao băng bay vụt qua không trung.Siêu cấp bảo bối! Uy lực ngang ngửa với Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc!Chân Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, tập trung nhìn kỹ phiến ánh sáng xanh đậm sắc nhất trên bầu trời.Nàng nghĩ quả thật không sai.Pháp bảo này của Kỷ Thanh Y, đích xác có liên quan tới sư tổ khai sơn của Thất Diệp Cốc, là một kiện pháp khí đỉnh cực!Pháp khí đã hiếm có, huống chi đỉnh cực? Nếu vật ấy xuất thế, e rằng đến cường giả Khai quang còn phải đỏ mắt thèm thuồng.Sở dĩ Kỷ Thanh Y có được nó, là vì sư phụ Cốc chủ của hắn coi hắn là đệ tử truyền thừa, cũng là Tông chủ đời kế tiếp, cho nên cố tình bảo vệ.Có thể nói, chỉ cần cầm Bích Diệp Trận trong tay, cho dù ở ngoài cốc bị cường giả tu vi Khai quang kỳ đuổi giết, thì hắn vẫn có bảy tám phần khả năng sống sót.Tốt lắm! Gian lận!Động tĩnh bên ngoài trận tự nhiên không giấu được thần thức Kỷ Thanh Y.Có Thú tướng đến chi viện? Hơn nữa khí tức … rất mạnh!Kỳ quái, lẽ ra pháp bảo của ta đã ngăn cách hết thảy hơi thở mới đúng, làm sao chúng nó biết Thú vương hiện tại đang gặp nguy?Ánh sao trong mắt hắn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo..

Tuy rằng từ khu vực Bách Trạch đến bên bìa rừng khá xa, viện quân không thể nhanh chóng đuổi tới, cũng may sau khi nhện hoàng hoàn thành tiến giai Trúc cơ, thực lực đang từ từ tăng lên.

Lấy một địch ba.

Gai nhọn nửa người Tiểu Bát Nhãn đã trở nên cứng rắn như sắt thép, chân dài cũng có thể dùng làm pháp bảo đối chiến chính diện với cây quạt, âm thanh ma sát vang lên dồn dập.

Lách cách lang cang!Cảm giác được Hồng Loan đánh úp lại từ phía sau, Tiểu Bát Nhãn vừa tiếp tục dây dưa với Kỷ Thanh Y, vừa nhàn nhã dẩu mông lên uốn éo, “Phốc” một cái thả rắm thúi!Cái rắm này mạnh mẽ mười phần, cây kiếm của Hồng Loan mới đâm về phía trước mấy tấc, trên thân kiếm bóng loáng đã bắt đầu loang lổ rỉ sét, nhanh chóng mục nát từ đầu mũi kiếm.

Mắt thấy chất độc lan tràn, một giây nữa sẽ bò lên mu bàn tay mình, Hồng Loan kinh hoàng, vội vã quăng vũ khí xuống đất, ghê tởm muốn ói.

Hồng Loan và Đồng Chiến thất bại khiến tốc độ tay của Kỷ Thanh Y càng lúc càng nhanh, động tác ra chiêu cũng dần dần mất đi sự ưu nhã.

Không thể không thừa nhận, nhện hoàng quả thực là cường địch khó gặp trong đời hắn, chỉ là độc chướng khí độc nó phun ra đã ép hắn phải tiêu hao ba bốn tầng linh khí để ngăn cản, bằng không một khi bị độc tính xâm nhập, sẽ chịu sự khống chế của nó.

Chiến đấu gian nan, huống chi bây giờ còn có một việc khiến hắn không thể tập trung … Đó chính là Chân Tiểu Tiểu cũng không thành thành thật thật núp ở nơi xa, mà càng ngày càng tới gần chính mình, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sầu lo.

“Tình cảm Chân sư muội dành cho bản thiếu quả thực sâu nặng.

”Được mỹ nhân quan tâm như thế, Kỷ Thanh Y không khỏi có chút đắc ý, bắt đầu phiền chán cuộc chiến đấu lâu la hiện tại, chỉ nghĩ tới sau khi chém giết nhện hoàng nên yêu thương âu yếm giai nhân như thế nào.

Kỷ Thanh Y, ngươi xong đời!Đón gió dữ đứng thẳng trong vòng chiến, trên mặt Chân Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng !Đợi lâu như vậy, các tiểu đệ từ khu vực Bách Trạch, rốt cuộc tới!Tám Thú vương tập kết bên ngoài Bích Diệp Trận, chúng tràn ra khí tức bạo ngược, đan xen hội tụ thành một cái chắn lớn, đủ để chống chịu mọi uy áp sóng lực.

Các tiểu đệ, lên cho ta!Hung hăng chọc mông Kỷ sắc lang!Khoảnh khắc tâm niệm của Chân Tiểu Tiểu truyền đi, tám Thú vương sôi nổi nhe nanh múa vuốt, nhảy vọt tới trước, mùi máu tanh hoà vào gió lan khắp rừng, trời đất mờ mịt u ám.

Đông! Cốp! Bình bịch! Ầm!… A! Nha nha nha nha! Đau……Tiếng khóc thét thảm thiết vang lên liên tiếp, Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc trợn tròn mắt!Làm sao sẽ như vậy?Bích Diệp Trận cũng quá cứng chút!Tám con Thú vương hợp lực, thế nhưng không thể phá được màn sáng, mà cả đám đều vỡ đầu chảy máu, chồng chéo lổm nhổm bò dưới đất không dậy nổi, khiến người ta không khỏi nhớ tới cá sấu yêu đau khổ cay đắng, từng vô số lần hóa thành sao băng bay vụt qua không trung.

Siêu cấp bảo bối! Uy lực ngang ngửa với Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc!Chân Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, tập trung nhìn kỹ phiến ánh sáng xanh đậm sắc nhất trên bầu trời.

Nàng nghĩ quả thật không sai.

Pháp bảo này của Kỷ Thanh Y, đích xác có liên quan tới sư tổ khai sơn của Thất Diệp Cốc, là một kiện pháp khí đỉnh cực!Pháp khí đã hiếm có, huống chi đỉnh cực? Nếu vật ấy xuất thế, e rằng đến cường giả Khai quang còn phải đỏ mắt thèm thuồng.

Sở dĩ Kỷ Thanh Y có được nó, là vì sư phụ Cốc chủ của hắn coi hắn là đệ tử truyền thừa, cũng là Tông chủ đời kế tiếp, cho nên cố tình bảo vệ.

Có thể nói, chỉ cần cầm Bích Diệp Trận trong tay, cho dù ở ngoài cốc bị cường giả tu vi Khai quang kỳ đuổi giết, thì hắn vẫn có bảy tám phần khả năng sống sót.

Tốt lắm! Gian lận!Động tĩnh bên ngoài trận tự nhiên không giấu được thần thức Kỷ Thanh Y.

Có Thú tướng đến chi viện? Hơn nữa khí tức … rất mạnh!Kỳ quái, lẽ ra pháp bảo của ta đã ngăn cách hết thảy hơi thở mới đúng, làm sao chúng nó biết Thú vương hiện tại đang gặp nguy?Ánh sao trong mắt hắn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

.

Vạn Thú Triều HoàngTác giả: Vũ Phiến Hoạ ThuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Tiên Hiệp“Trấn Ma tộc, cấu kết Ma Tộc, làm hại thương sinh! Tiên chỉ làm chứng, diệt sát cửu tộc!”Tiên uy cuồn cuộn bao phủ ngàn dặm không trung, tiên kiếm tỏa ra ánh vàng mờ ảo trải rộng một vùng trời đất.“Mả mẹ ngươi, chó má!”Một vị Thần Ma cao lớn, tóc đỏ tung bay, cả người đầy máu, duỗi ngón giữa chĩa thẳng lên trời.“Trấn Ma tộc ta, trấn giữ Ly Viêm ngàn vạn năm, thi cốt Thiên Ma đã giết chồng thành tháp! Bảo vệ muôn dân trăm họ giới này, chưa từng hối hận! Chỉ hận, lại tin cái đám Tiên tộc không bằng phân chó các ngươi!”Trong tiếng gào của nam tử tóc đỏ thẫm đẫm huyết khí, mạnh mẽ chấn rung thanh kiếm vàng, khiến nó lắc lư liên tục trong gió!“Oa!” Tiếng khóc non nớt của trẻ con chợt vang lên giữa trận kiếp nạn.“Cha, nương vừa sinh muội muội.” Một thiếu niên giống vị Thần Ma đó đến ba phần, ôm đứa bé đỏ hỏn bước tới.“Con gái.” Ánh mắt Thần ma tóc đỏ do dự: “Vậy gọi con bé là Trấn Ma. . . ”“Tên trời đánh khốn kiếp kia!” Phía sau, trên chiếc chiến xa đổ nát, một vị mỹ nữ trung niên với khuôn… Tuy rằng từ khu vực Bách Trạch đến bên bìa rừng khá xa, viện quân không thể nhanh chóng đuổi tới, cũng may sau khi nhện hoàng hoàn thành tiến giai Trúc cơ, thực lực đang từ từ tăng lên.Lấy một địch ba.Gai nhọn nửa người Tiểu Bát Nhãn đã trở nên cứng rắn như sắt thép, chân dài cũng có thể dùng làm pháp bảo đối chiến chính diện với cây quạt, âm thanh ma sát vang lên dồn dập.Lách cách lang cang!Cảm giác được Hồng Loan đánh úp lại từ phía sau, Tiểu Bát Nhãn vừa tiếp tục dây dưa với Kỷ Thanh Y, vừa nhàn nhã dẩu mông lên uốn éo, “Phốc” một cái thả rắm thúi!Cái rắm này mạnh mẽ mười phần, cây kiếm của Hồng Loan mới đâm về phía trước mấy tấc, trên thân kiếm bóng loáng đã bắt đầu loang lổ rỉ sét, nhanh chóng mục nát từ đầu mũi kiếm.Mắt thấy chất độc lan tràn, một giây nữa sẽ bò lên mu bàn tay mình, Hồng Loan kinh hoàng, vội vã quăng vũ khí xuống đất, ghê tởm muốn ói.Hồng Loan và Đồng Chiến thất bại khiến tốc độ tay của Kỷ Thanh Y càng lúc càng nhanh, động tác ra chiêu cũng dần dần mất đi sự ưu nhã.Không thể không thừa nhận, nhện hoàng quả thực là cường địch khó gặp trong đời hắn, chỉ là độc chướng khí độc nó phun ra đã ép hắn phải tiêu hao ba bốn tầng linh khí để ngăn cản, bằng không một khi bị độc tính xâm nhập, sẽ chịu sự khống chế của nó.Chiến đấu gian nan, huống chi bây giờ còn có một việc khiến hắn không thể tập trung … Đó chính là Chân Tiểu Tiểu cũng không thành thành thật thật núp ở nơi xa, mà càng ngày càng tới gần chính mình, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sầu lo.“Tình cảm Chân sư muội dành cho bản thiếu quả thực sâu nặng.”Được mỹ nhân quan tâm như thế, Kỷ Thanh Y không khỏi có chút đắc ý, bắt đầu phiền chán cuộc chiến đấu lâu la hiện tại, chỉ nghĩ tới sau khi chém giết nhện hoàng nên yêu thương âu yếm giai nhân như thế nào.Kỷ Thanh Y, ngươi xong đời!Đón gió dữ đứng thẳng trong vòng chiến, trên mặt Chân Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng !Đợi lâu như vậy, các tiểu đệ từ khu vực Bách Trạch, rốt cuộc tới!Tám Thú vương tập kết bên ngoài Bích Diệp Trận, chúng tràn ra khí tức bạo ngược, đan xen hội tụ thành một cái chắn lớn, đủ để chống chịu mọi uy áp sóng lực.Các tiểu đệ, lên cho ta!Hung hăng chọc mông Kỷ sắc lang!Khoảnh khắc tâm niệm của Chân Tiểu Tiểu truyền đi, tám Thú vương sôi nổi nhe nanh múa vuốt, nhảy vọt tới trước, mùi máu tanh hoà vào gió lan khắp rừng, trời đất mờ mịt u ám.Đông! Cốp! Bình bịch! Ầm!… A! Nha nha nha nha! Đau……Tiếng khóc thét thảm thiết vang lên liên tiếp, Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc trợn tròn mắt!Làm sao sẽ như vậy?Bích Diệp Trận cũng quá cứng chút!Tám con Thú vương hợp lực, thế nhưng không thể phá được màn sáng, mà cả đám đều vỡ đầu chảy máu, chồng chéo lổm nhổm bò dưới đất không dậy nổi, khiến người ta không khỏi nhớ tới cá sấu yêu đau khổ cay đắng, từng vô số lần hóa thành sao băng bay vụt qua không trung.Siêu cấp bảo bối! Uy lực ngang ngửa với Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc!Chân Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, tập trung nhìn kỹ phiến ánh sáng xanh đậm sắc nhất trên bầu trời.Nàng nghĩ quả thật không sai.Pháp bảo này của Kỷ Thanh Y, đích xác có liên quan tới sư tổ khai sơn của Thất Diệp Cốc, là một kiện pháp khí đỉnh cực!Pháp khí đã hiếm có, huống chi đỉnh cực? Nếu vật ấy xuất thế, e rằng đến cường giả Khai quang còn phải đỏ mắt thèm thuồng.Sở dĩ Kỷ Thanh Y có được nó, là vì sư phụ Cốc chủ của hắn coi hắn là đệ tử truyền thừa, cũng là Tông chủ đời kế tiếp, cho nên cố tình bảo vệ.Có thể nói, chỉ cần cầm Bích Diệp Trận trong tay, cho dù ở ngoài cốc bị cường giả tu vi Khai quang kỳ đuổi giết, thì hắn vẫn có bảy tám phần khả năng sống sót.Tốt lắm! Gian lận!Động tĩnh bên ngoài trận tự nhiên không giấu được thần thức Kỷ Thanh Y.Có Thú tướng đến chi viện? Hơn nữa khí tức … rất mạnh!Kỳ quái, lẽ ra pháp bảo của ta đã ngăn cách hết thảy hơi thở mới đúng, làm sao chúng nó biết Thú vương hiện tại đang gặp nguy?Ánh sao trong mắt hắn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo..

Chương 107: Pháp Khí Đỉnh Cấp Mạnh Mẽ