“Trấn Ma tộc, cấu kết Ma Tộc, làm hại thương sinh! Tiên chỉ làm chứng, diệt sát cửu tộc!”Tiên uy cuồn cuộn bao phủ ngàn dặm không trung, tiên kiếm tỏa ra ánh vàng mờ ảo trải rộng một vùng trời đất.“Mả mẹ ngươi, chó má!”Một vị Thần Ma cao lớn, tóc đỏ tung bay, cả người đầy máu, duỗi ngón giữa chĩa thẳng lên trời.“Trấn Ma tộc ta, trấn giữ Ly Viêm ngàn vạn năm, thi cốt Thiên Ma đã giết chồng thành tháp! Bảo vệ muôn dân trăm họ giới này, chưa từng hối hận! Chỉ hận, lại tin cái đám Tiên tộc không bằng phân chó các ngươi!”Trong tiếng gào của nam tử tóc đỏ thẫm đẫm huyết khí, mạnh mẽ chấn rung thanh kiếm vàng, khiến nó lắc lư liên tục trong gió!“Oa!” Tiếng khóc non nớt của trẻ con chợt vang lên giữa trận kiếp nạn.“Cha, nương vừa sinh muội muội.” Một thiếu niên giống vị Thần Ma đó đến ba phần, ôm đứa bé đỏ hỏn bước tới.“Con gái.” Ánh mắt Thần ma tóc đỏ do dự: “Vậy gọi con bé là Trấn Ma. . . ”“Tên trời đánh khốn kiếp kia!” Phía sau, trên chiếc chiến xa đổ nát, một vị mỹ nữ trung niên với khuôn…

Chương 113: Đan Giả Từ Tâm

Vạn Thú Triều HoàngTác giả: Vũ Phiến Hoạ ThuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Tiên Hiệp“Trấn Ma tộc, cấu kết Ma Tộc, làm hại thương sinh! Tiên chỉ làm chứng, diệt sát cửu tộc!”Tiên uy cuồn cuộn bao phủ ngàn dặm không trung, tiên kiếm tỏa ra ánh vàng mờ ảo trải rộng một vùng trời đất.“Mả mẹ ngươi, chó má!”Một vị Thần Ma cao lớn, tóc đỏ tung bay, cả người đầy máu, duỗi ngón giữa chĩa thẳng lên trời.“Trấn Ma tộc ta, trấn giữ Ly Viêm ngàn vạn năm, thi cốt Thiên Ma đã giết chồng thành tháp! Bảo vệ muôn dân trăm họ giới này, chưa từng hối hận! Chỉ hận, lại tin cái đám Tiên tộc không bằng phân chó các ngươi!”Trong tiếng gào của nam tử tóc đỏ thẫm đẫm huyết khí, mạnh mẽ chấn rung thanh kiếm vàng, khiến nó lắc lư liên tục trong gió!“Oa!” Tiếng khóc non nớt của trẻ con chợt vang lên giữa trận kiếp nạn.“Cha, nương vừa sinh muội muội.” Một thiếu niên giống vị Thần Ma đó đến ba phần, ôm đứa bé đỏ hỏn bước tới.“Con gái.” Ánh mắt Thần ma tóc đỏ do dự: “Vậy gọi con bé là Trấn Ma. . . ”“Tên trời đánh khốn kiếp kia!” Phía sau, trên chiếc chiến xa đổ nát, một vị mỹ nữ trung niên với khuôn… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?“Cứu nàng!”Kéo cái chân bị thương, Đồng Chiến dùng một tay khiêng Hồng Loan đến trước mặt Tương Khiêm và Lạc Nhĩ.Có vẻ như hắn đã quên là ai cản đường, là ai vây khốn hai đệ tử thực lực yếu ớt của Dược Các trong Bích Diệp Trận, mặc cho bọn hắn bị từng trận từng trận uy áp nghiền ép đến mức nội tạng sắp vỡ vụn?Nhưng đan giả từ tâm.Lạc Nhĩ lão nhân cũng không mang thù, hắn ôm ngực dựa vào cổ thụ, miễn cưỡng ngồi thẳng thân thể, sau đó cúi đầu cẩn thận xem xét tình huống trúng độc của Hồng Loan.“Không ổn.”Lật mí mắt Hồng Loan, Lạc Nhĩ nhíu mày.“Ngươi đã cho nàng ăn đan dược tránh độc, trên bình có một chữ "Lạc" chứng minh đúng là do lão phu luyện ra, sau đó tông môn phân phát xuống dưới.Nhưng xem tình trạng hiện tại, trong cơ thể Hồng Loan tiên tử rõ ràng còn sót lại một lượng lớn độc tố, muốn hoàn toàn thanh trừ, cần giải dược mạnh hơn mới được!”Dừng một chút, sắc mặt lão đầu nhi càng thêm khó coi: “Có điều ở Dược Các, người có bản lĩnh luyện đan trên lão phu, chỉ có một mình sư phụ.Đan của sư phụ, xưa nay chỉ cung cấp cho ba vị trưởng lão và Cốc chủ đại nhân, người khác không thể có được… ”Cho dù đã dùng từ hết sức uyển chuyển, nhưng khi lời của Lạc Nhĩ truyền vào tai Đồng Chiến, từng chữ từng chữ vẫn nồng đậm trào phúng!Các ngươi lấy việc công trả thù riêng!Xoẹt!Một thanh đao sắc bén đột nhiên gác lên cổ Lạc Nhĩ.“Lạnh! Lạnh! Lạnh!” Lão đầu nhi run bần bật, răng trên răng dưới gõ cồm cộp.“Lão tử mặc kệ, hôm nay ngươi không cứu được nàng, ta cho toàn thân ngươi đều lạnh buốt!”Hai mắt Đồng Chiến tanh hồng, biểu tình hung ác, tư thế có vẻ muốn bất chấp tất cả.Mẹ nó, khi dễ người! Thằng nhóc lùn này tìm chết!Hàng mày Chân Tiểu Tiểu nhăn lại, vừa định đóng cửa thả Tiểu Chúc Chúc, thì thấy người thành thật Tương Khiêm bĩu môi, đột nhiên lấy ra vật gì đó, uể oải ỉu xìu thều thào một câu.“Ta có giải dược mạnh đây, mau cho Hồng Loan ăn.”Tuyệt đối là thứ tốt!Viên đan dược lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Tương Khiêm có màu sắc tươi đẹp hơn nhiều những viên đan dược tránh độc tầm thường, nhìn qua như trúc non sau mưa, tản ra từng trận dược hương thơm ngát, khiến cơ thể người khác sinh ra sức sống cuồn cuộn không ngừng.Mắt Đồng Chiến sáng choang, lập tức duỗi tay đoạt lấy đan dược nhét vào miệng Hồng Loan.Đồng thời đắc ý dương dương hếch cằm, vẻ mặt tựa như muốn nói: “Lão tử biết tỏng! Hai tên đan đồ nho nhỏ các ngươi, nếu không bị đe dọa một chút, là tuyệt đối không chịu ra tay cứu người!”Ơ?Hình dáng đặc điểm của viên đan kia, làm sao quen mắt quá vậy? Vừa nhìn nó, giống như là gặp được người nhà… cảm thấy vô cùng thân thiết?Chân Tiểu Tiểu mờ mịt gãi gãi đầu.Viên đan xanh lục vào miệng, lập tức phát huy hiệu quả.Đồng Chiến chỉ thấy cổ họng Hồng Loan run run một chút, hai mắt đang nhắm chặt bất chợt mở ra, sau đó từ đáy mắt phụt ra vẻ điên cuồng khi tiểu vũ trụ bùng nổ!Tỉnh?Ha ha ha ha! Quả thực là diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tái thế, thuốc đến độc tan nha!Đan tốt! Đan tốt!Khó trách không uy h**p mạng nhỏ, đệ tử Dược Các chết tiệt kia sẽ không giao ra đây.“Hồng Loan, cảm thấy thế nào?”Cố gắng kiềm nén vui mừng trong lòng, Đồng Chiến mới vừa đưa mặt sát vào Hồng Loan, thì một dòng chất lỏng hỗn hợp độc tố tanh hôi thình lình b*n r* từ miệng nàng, phun đầy mặt hắn không lãng phí chút nào.“Mẹ nó, các ngươi cho ta ăn cái quỷ gì vậy?” Hồng Loan thét chói tai, bật tôm nhổm dậy, tiếp đó quỳ rạp dưới đất nôn một dòng sông.“Đây mẹ nó mới là vấn đề ta muốn hỏi được không?” Đồng Chiến lăn lộn giãy giụa, khóc cha chửi má!Lạc Nhĩ khiếp sợ nhìn Tương Khiêm, cũng không phải nhớ ra mình từng gặp tình cảnh tương tụ rồi, mà là cực kỳ chấn động trước bản lĩnh lợi hại Tương Khiêm đột nhiên để lộ ra!Làm sao hắn lại không phát hiện sớm một chút, sư đệ… quá trâu bò nha?Thế nhưng có thể nghĩ tới biện pháp nôn để thải độc.Đơn giản! Thô bạo! Hiệu quả cực tốt!Xem ra, đan đồ của Dược Các sóng sau đè sóng trước, mình đã sắp chết trên bờ cát!Tương Khiêm tự động xem nhẹ bản mặt do quá kích động nên đỏ bừng của Lạc Nhĩ lão nhân, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Chân Tiểu Tiểu.Viên đan dược tránh độc này…Chính là viên Tứ Đan, được Chân sư muội luyện ra khi đánh cuộc Thất Phàm Đan trước Dược Các..

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?“Cứu nàng!”Kéo cái chân bị thương, Đồng Chiến dùng một tay khiêng Hồng Loan đến trước mặt Tương Khiêm và Lạc Nhĩ.Có vẻ như hắn đã quên là ai cản đường, là ai vây khốn hai đệ tử thực lực yếu ớt của Dược Các trong Bích Diệp Trận, mặc cho bọn hắn bị từng trận từng trận uy áp nghiền ép đến mức nội tạng sắp vỡ vụn?Nhưng đan giả từ tâm.Lạc Nhĩ lão nhân cũng không mang thù, hắn ôm ngực dựa vào cổ thụ, miễn cưỡng ngồi thẳng thân thể, sau đó cúi đầu cẩn thận xem xét tình huống trúng độc của Hồng Loan.“Không ổn.”Lật mí mắt Hồng Loan, Lạc Nhĩ nhíu mày.“Ngươi đã cho nàng ăn đan dược tránh độc, trên bình có một chữ "Lạc" chứng minh đúng là do lão phu luyện ra, sau đó tông môn phân phát xuống dưới.

Nhưng xem tình trạng hiện tại, trong cơ thể Hồng Loan tiên tử rõ ràng còn sót lại một lượng lớn độc tố, muốn hoàn toàn thanh trừ, cần giải dược mạnh hơn mới được!”Dừng một chút, sắc mặt lão đầu nhi càng thêm khó coi: “Có điều ở Dược Các, người có bản lĩnh luyện đan trên lão phu, chỉ có một mình sư phụ.

Đan của sư phụ, xưa nay chỉ cung cấp cho ba vị trưởng lão và Cốc chủ đại nhân, người khác không thể có được… ”Cho dù đã dùng từ hết sức uyển chuyển, nhưng khi lời của Lạc Nhĩ truyền vào tai Đồng Chiến, từng chữ từng chữ vẫn nồng đậm trào phúng!Các ngươi lấy việc công trả thù riêng!Xoẹt!Một thanh đao sắc bén đột nhiên gác lên cổ Lạc Nhĩ.“Lạnh! Lạnh! Lạnh!” Lão đầu nhi run bần bật, răng trên răng dưới gõ cồm cộp.“Lão tử mặc kệ, hôm nay ngươi không cứu được nàng, ta cho toàn thân ngươi đều lạnh buốt!”Hai mắt Đồng Chiến tanh hồng, biểu tình hung ác, tư thế có vẻ muốn bất chấp tất cả.Mẹ nó, khi dễ người! Thằng nhóc lùn này tìm chết!Hàng mày Chân Tiểu Tiểu nhăn lại, vừa định đóng cửa thả Tiểu Chúc Chúc, thì thấy người thành thật Tương Khiêm bĩu môi, đột nhiên lấy ra vật gì đó, uể oải ỉu xìu thều thào một câu.“Ta có giải dược mạnh đây, mau cho Hồng Loan ăn.”Tuyệt đối là thứ tốt!Viên đan dược lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Tương Khiêm có màu sắc tươi đẹp hơn nhiều những viên đan dược tránh độc tầm thường, nhìn qua như trúc non sau mưa, tản ra từng trận dược hương thơm ngát, khiến cơ thể người khác sinh ra sức sống cuồn cuộn không ngừng.Mắt Đồng Chiến sáng choang, lập tức duỗi tay đoạt lấy đan dược nhét vào miệng Hồng Loan.

Đồng thời đắc ý dương dương hếch cằm, vẻ mặt tựa như muốn nói: “Lão tử biết tỏng! Hai tên đan đồ nho nhỏ các ngươi, nếu không bị đe dọa một chút, là tuyệt đối không chịu ra tay cứu người!”Ơ?Hình dáng đặc điểm của viên đan kia, làm sao quen mắt quá vậy? Vừa nhìn nó, giống như là gặp được người nhà… cảm thấy vô cùng thân thiết?Chân Tiểu Tiểu mờ mịt gãi gãi đầu.Viên đan xanh lục vào miệng, lập tức phát huy hiệu quả.

Đồng Chiến chỉ thấy cổ họng Hồng Loan run run một chút, hai mắt đang nhắm chặt bất chợt mở ra, sau đó từ đáy mắt phụt ra vẻ điên cuồng khi tiểu vũ trụ bùng nổ!Tỉnh?Ha ha ha ha! Quả thực là diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tái thế, thuốc đến độc tan nha!Đan tốt! Đan tốt!Khó trách không uy h**p mạng nhỏ, đệ tử Dược Các chết tiệt kia sẽ không giao ra đây.“Hồng Loan, cảm thấy thế nào?”Cố gắng kiềm nén vui mừng trong lòng, Đồng Chiến mới vừa đưa mặt sát vào Hồng Loan, thì một dòng chất lỏng hỗn hợp độc tố tanh hôi thình lình b*n r* từ miệng nàng, phun đầy mặt hắn không lãng phí chút nào.“Mẹ nó, các ngươi cho ta ăn cái quỷ gì vậy?” Hồng Loan thét chói tai, bật tôm nhổm dậy, tiếp đó quỳ rạp dưới đất nôn một dòng sông.“Đây mẹ nó mới là vấn đề ta muốn hỏi được không?” Đồng Chiến lăn lộn giãy giụa, khóc cha chửi má!Lạc Nhĩ khiếp sợ nhìn Tương Khiêm, cũng không phải nhớ ra mình từng gặp tình cảnh tương tụ rồi, mà là cực kỳ chấn động trước bản lĩnh lợi hại Tương Khiêm đột nhiên để lộ ra!Làm sao hắn lại không phát hiện sớm một chút, sư đệ… quá trâu bò nha?Thế nhưng có thể nghĩ tới biện pháp nôn để thải độc.

Đơn giản! Thô bạo! Hiệu quả cực tốt!Xem ra, đan đồ của Dược Các sóng sau đè sóng trước, mình đã sắp chết trên bờ cát!Tương Khiêm tự động xem nhẹ bản mặt do quá kích động nên đỏ bừng của Lạc Nhĩ lão nhân, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Chân Tiểu Tiểu.Viên đan dược tránh độc này…Chính là viên Tứ Đan, được Chân sư muội luyện ra khi đánh cuộc Thất Phàm Đan trước Dược Các..

Vạn Thú Triều HoàngTác giả: Vũ Phiến Hoạ ThuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Tiên Hiệp“Trấn Ma tộc, cấu kết Ma Tộc, làm hại thương sinh! Tiên chỉ làm chứng, diệt sát cửu tộc!”Tiên uy cuồn cuộn bao phủ ngàn dặm không trung, tiên kiếm tỏa ra ánh vàng mờ ảo trải rộng một vùng trời đất.“Mả mẹ ngươi, chó má!”Một vị Thần Ma cao lớn, tóc đỏ tung bay, cả người đầy máu, duỗi ngón giữa chĩa thẳng lên trời.“Trấn Ma tộc ta, trấn giữ Ly Viêm ngàn vạn năm, thi cốt Thiên Ma đã giết chồng thành tháp! Bảo vệ muôn dân trăm họ giới này, chưa từng hối hận! Chỉ hận, lại tin cái đám Tiên tộc không bằng phân chó các ngươi!”Trong tiếng gào của nam tử tóc đỏ thẫm đẫm huyết khí, mạnh mẽ chấn rung thanh kiếm vàng, khiến nó lắc lư liên tục trong gió!“Oa!” Tiếng khóc non nớt của trẻ con chợt vang lên giữa trận kiếp nạn.“Cha, nương vừa sinh muội muội.” Một thiếu niên giống vị Thần Ma đó đến ba phần, ôm đứa bé đỏ hỏn bước tới.“Con gái.” Ánh mắt Thần ma tóc đỏ do dự: “Vậy gọi con bé là Trấn Ma. . . ”“Tên trời đánh khốn kiếp kia!” Phía sau, trên chiếc chiến xa đổ nát, một vị mỹ nữ trung niên với khuôn… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?“Cứu nàng!”Kéo cái chân bị thương, Đồng Chiến dùng một tay khiêng Hồng Loan đến trước mặt Tương Khiêm và Lạc Nhĩ.Có vẻ như hắn đã quên là ai cản đường, là ai vây khốn hai đệ tử thực lực yếu ớt của Dược Các trong Bích Diệp Trận, mặc cho bọn hắn bị từng trận từng trận uy áp nghiền ép đến mức nội tạng sắp vỡ vụn?Nhưng đan giả từ tâm.Lạc Nhĩ lão nhân cũng không mang thù, hắn ôm ngực dựa vào cổ thụ, miễn cưỡng ngồi thẳng thân thể, sau đó cúi đầu cẩn thận xem xét tình huống trúng độc của Hồng Loan.“Không ổn.”Lật mí mắt Hồng Loan, Lạc Nhĩ nhíu mày.“Ngươi đã cho nàng ăn đan dược tránh độc, trên bình có một chữ "Lạc" chứng minh đúng là do lão phu luyện ra, sau đó tông môn phân phát xuống dưới.Nhưng xem tình trạng hiện tại, trong cơ thể Hồng Loan tiên tử rõ ràng còn sót lại một lượng lớn độc tố, muốn hoàn toàn thanh trừ, cần giải dược mạnh hơn mới được!”Dừng một chút, sắc mặt lão đầu nhi càng thêm khó coi: “Có điều ở Dược Các, người có bản lĩnh luyện đan trên lão phu, chỉ có một mình sư phụ.Đan của sư phụ, xưa nay chỉ cung cấp cho ba vị trưởng lão và Cốc chủ đại nhân, người khác không thể có được… ”Cho dù đã dùng từ hết sức uyển chuyển, nhưng khi lời của Lạc Nhĩ truyền vào tai Đồng Chiến, từng chữ từng chữ vẫn nồng đậm trào phúng!Các ngươi lấy việc công trả thù riêng!Xoẹt!Một thanh đao sắc bén đột nhiên gác lên cổ Lạc Nhĩ.“Lạnh! Lạnh! Lạnh!” Lão đầu nhi run bần bật, răng trên răng dưới gõ cồm cộp.“Lão tử mặc kệ, hôm nay ngươi không cứu được nàng, ta cho toàn thân ngươi đều lạnh buốt!”Hai mắt Đồng Chiến tanh hồng, biểu tình hung ác, tư thế có vẻ muốn bất chấp tất cả.Mẹ nó, khi dễ người! Thằng nhóc lùn này tìm chết!Hàng mày Chân Tiểu Tiểu nhăn lại, vừa định đóng cửa thả Tiểu Chúc Chúc, thì thấy người thành thật Tương Khiêm bĩu môi, đột nhiên lấy ra vật gì đó, uể oải ỉu xìu thều thào một câu.“Ta có giải dược mạnh đây, mau cho Hồng Loan ăn.”Tuyệt đối là thứ tốt!Viên đan dược lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Tương Khiêm có màu sắc tươi đẹp hơn nhiều những viên đan dược tránh độc tầm thường, nhìn qua như trúc non sau mưa, tản ra từng trận dược hương thơm ngát, khiến cơ thể người khác sinh ra sức sống cuồn cuộn không ngừng.Mắt Đồng Chiến sáng choang, lập tức duỗi tay đoạt lấy đan dược nhét vào miệng Hồng Loan.Đồng thời đắc ý dương dương hếch cằm, vẻ mặt tựa như muốn nói: “Lão tử biết tỏng! Hai tên đan đồ nho nhỏ các ngươi, nếu không bị đe dọa một chút, là tuyệt đối không chịu ra tay cứu người!”Ơ?Hình dáng đặc điểm của viên đan kia, làm sao quen mắt quá vậy? Vừa nhìn nó, giống như là gặp được người nhà… cảm thấy vô cùng thân thiết?Chân Tiểu Tiểu mờ mịt gãi gãi đầu.Viên đan xanh lục vào miệng, lập tức phát huy hiệu quả.Đồng Chiến chỉ thấy cổ họng Hồng Loan run run một chút, hai mắt đang nhắm chặt bất chợt mở ra, sau đó từ đáy mắt phụt ra vẻ điên cuồng khi tiểu vũ trụ bùng nổ!Tỉnh?Ha ha ha ha! Quả thực là diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tái thế, thuốc đến độc tan nha!Đan tốt! Đan tốt!Khó trách không uy h**p mạng nhỏ, đệ tử Dược Các chết tiệt kia sẽ không giao ra đây.“Hồng Loan, cảm thấy thế nào?”Cố gắng kiềm nén vui mừng trong lòng, Đồng Chiến mới vừa đưa mặt sát vào Hồng Loan, thì một dòng chất lỏng hỗn hợp độc tố tanh hôi thình lình b*n r* từ miệng nàng, phun đầy mặt hắn không lãng phí chút nào.“Mẹ nó, các ngươi cho ta ăn cái quỷ gì vậy?” Hồng Loan thét chói tai, bật tôm nhổm dậy, tiếp đó quỳ rạp dưới đất nôn một dòng sông.“Đây mẹ nó mới là vấn đề ta muốn hỏi được không?” Đồng Chiến lăn lộn giãy giụa, khóc cha chửi má!Lạc Nhĩ khiếp sợ nhìn Tương Khiêm, cũng không phải nhớ ra mình từng gặp tình cảnh tương tụ rồi, mà là cực kỳ chấn động trước bản lĩnh lợi hại Tương Khiêm đột nhiên để lộ ra!Làm sao hắn lại không phát hiện sớm một chút, sư đệ… quá trâu bò nha?Thế nhưng có thể nghĩ tới biện pháp nôn để thải độc.Đơn giản! Thô bạo! Hiệu quả cực tốt!Xem ra, đan đồ của Dược Các sóng sau đè sóng trước, mình đã sắp chết trên bờ cát!Tương Khiêm tự động xem nhẹ bản mặt do quá kích động nên đỏ bừng của Lạc Nhĩ lão nhân, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Chân Tiểu Tiểu.Viên đan dược tránh độc này…Chính là viên Tứ Đan, được Chân sư muội luyện ra khi đánh cuộc Thất Phàm Đan trước Dược Các..

Chương 113: Đan Giả Từ Tâm