Ven bờ Trường Giang, sáng sớm sương mù dày đặc. Trên mặt sông nơi đường chân trời nối liền mây nước dường như phủ một lớp màn trắng bạc, không nhìn thấy rõ. Xuyên thấu qua sương mù mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh được cơn gió buổi sớm mai quyện đầy hơi nước ẩm ướt đưa về phương xa… “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, vô sở bất chí, kiến quân tử nhi hậu yếm nhiên…” Tiếng trẻ con nghiêm chỉnh đọc bài. Sau đó, liền nghe được một giọng nam trong sáng vang lên, chất chứa tiếu ý: “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, câu này ý nói: khi tiểu nhân rảnh rỗi thì chuyện xấu gì cũng có thể làm, nhưng một khi gặp quân tử, hắn sẽ cảm thấy hành vi của mình không tốt, vì thế mới phải che che giấu giấu…” Mặt trời nhú lên lấp ló, ánh nắng sớm xuyên qua sương mù chiếu lên mặt sông thành từng dải sóng nước lấp lánh ánh sáng, cũng chiếu sáng nhà gỗ nho nhỏ ven bờ. Ánh dương ấm áp lọt qua song cửa sổ rải xuống mặt đất một màu vàng óng, rọi lên khuôn mặt hài đồng bên cửa làm sáng bừng cả những chiếc…
Chương 9
Hồ PhiếnTác giả: Lại NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnVen bờ Trường Giang, sáng sớm sương mù dày đặc. Trên mặt sông nơi đường chân trời nối liền mây nước dường như phủ một lớp màn trắng bạc, không nhìn thấy rõ. Xuyên thấu qua sương mù mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh được cơn gió buổi sớm mai quyện đầy hơi nước ẩm ướt đưa về phương xa… “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, vô sở bất chí, kiến quân tử nhi hậu yếm nhiên…” Tiếng trẻ con nghiêm chỉnh đọc bài. Sau đó, liền nghe được một giọng nam trong sáng vang lên, chất chứa tiếu ý: “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, câu này ý nói: khi tiểu nhân rảnh rỗi thì chuyện xấu gì cũng có thể làm, nhưng một khi gặp quân tử, hắn sẽ cảm thấy hành vi của mình không tốt, vì thế mới phải che che giấu giấu…” Mặt trời nhú lên lấp ló, ánh nắng sớm xuyên qua sương mù chiếu lên mặt sông thành từng dải sóng nước lấp lánh ánh sáng, cũng chiếu sáng nhà gỗ nho nhỏ ven bờ. Ánh dương ấm áp lọt qua song cửa sổ rải xuống mặt đất một màu vàng óng, rọi lên khuôn mặt hài đồng bên cửa làm sáng bừng cả những chiếc… Xuân qua xuân đến, đảo mắt đã qua một năm.Dương Tô cao lên không ít, mà Bạch Bích vẫn chỉ là một đứa nhóc bé tí lùn tịt. Bạch Bích nhón chân ngửa cổ nhìn Dương Tô, càng nhìn càng buồn bực.Thấy nó dẩu môi lên là Dương Tô đã biết ngay nhóc con giận dỗi cái gì, nhưng mà lúc này kiểu gì cũng không thể hỏi “Nhóc con sao đệ không cao lên?” ra miệng, chọc nó liếc cho trắng mắt được. Thế là Dương Tô uyển chuyển hỏi bóng gió:“Bạch Bích?”“...”, Nhóc con bình thường nói liên thiên suốt ngày lúc này lại chẳng ừ chẳng hử.“Bạch Bích”, Dương Tô săn sóc ngồi xổm xuống, không để cho nhóc phải ngẩng đầu lên nhìn, “Ca từng nghe sư phụ kể chuyện nói về hồ yêu, nhưng bọn họ thường biến thành hình người chứ chưa bao giờ nghe qua có tiểu hồ yêu từ từ lớn lên. Các đệ ở đó đều như thế à?”Bạch Bích lắc đầu: “Đệ không giống họ. Mọi người đều là cáo con tu hành mấy trăm năm mới có thể biến thành hình người.”Dương Tô “A?” một tiếng: “Thế sao đệ...”Bạch Bích đá đá đất dưới chân: “Ông Du Thụ nói, vì mẹ đệ là người nên mới như vậy. Đệ phải tu hành tử tế mới có thể biến thành hồ yêu chân chính.”Tu hành? Dương Tô cau mày: một năm nay nhóc con cùng y chạy chạy đùa đùa, rửa bát đọc sách thì có chứ có thấy tu hành gì đâu.Bận tâm vì nhóc con, Dương Tô xoa xoa đầu nó: “Thế mà còn không mau chóng tu hành đi, cái đồ bánh bao lười này.”“Bạch Bích không phải bánh bao lười!” Nhóc con tức giận biện giải, xong lại cúi đầu rõ thấp, “Nhưng mà…tu hành là phải về núi...”Nói tới đây thì Dương Tô hiểu ra rồi. Hơi giật mình một cái, y vẫn nhẹ nhàng vò đầu nhóc con: “Cáo ngốc, tu hành quan trọng hơn. Lúc nào muốn trở về, đại ca vẫn sẽ ở chỗ này chờ đệ.”Bạch Bích vẫn cúi đầu không lên tiếng, sau lại nghe Dương Tô chua thêm một câu: “Chẳng lẽ đệ muốn làm nhóc lùn cả đời à?”Những lời này không thể nghi ngờ chính là một tên tất sát trúng giữa hồng tâm. Bạch Bích tức giận chà chân, xoay người chạy vụt đi. Cơ mà nó chạy chạy chạy, sắp biến mất nơi cuối đường lại cắm cổ chạy về.Nhóc quỷ thở hổn hển ngẩng đầu, hung hăng lườm y, giơ ngón tay ra.Hiểu ý, Dương Tô đưa ngón út ra ngoắc tay Bạch Bích:“Bạch Bích, ngoắc tay làm dấu, ca ca sẽ không nói dối, chờ đệ trở về.”Nhóc quỷ nặng nề kéo tay ba cái, sau đó, như thể sợ chỉ chậm một khắc mình sẽ đổi ý mất, nó lại chạy như điên ra đi.Chỉ để lại Dương Tô dõi mắt trông theo, cười khổ.
Xuân qua xuân đến, đảo mắt đã qua một năm.
Dương Tô cao lên không ít, mà Bạch Bích vẫn chỉ là một đứa nhóc bé tí lùn tịt. Bạch Bích nhón chân ngửa cổ nhìn Dương Tô, càng nhìn càng buồn bực.
Thấy nó dẩu môi lên là Dương Tô đã biết ngay nhóc con giận dỗi cái gì, nhưng mà lúc này kiểu gì cũng không thể hỏi “Nhóc con sao đệ không cao lên?” ra miệng, chọc nó liếc cho trắng mắt được. Thế là Dương Tô uyển chuyển hỏi bóng gió:
“Bạch Bích?”
“...”, Nhóc con bình thường nói liên thiên suốt ngày lúc này lại chẳng ừ chẳng hử.
“Bạch Bích”, Dương Tô săn sóc ngồi xổm xuống, không để cho nhóc phải ngẩng đầu lên nhìn, “Ca từng nghe sư phụ kể chuyện nói về hồ yêu, nhưng bọn họ thường biến thành hình người chứ chưa bao giờ nghe qua có tiểu hồ yêu từ từ lớn lên. Các đệ ở đó đều như thế à?”
Bạch Bích lắc đầu: “Đệ không giống họ. Mọi người đều là cáo con tu hành mấy trăm năm mới có thể biến thành hình người.”
Dương Tô “A?” một tiếng: “Thế sao đệ...”
Bạch Bích đá đá đất dưới chân: “Ông Du Thụ nói, vì mẹ đệ là người nên mới như vậy. Đệ phải tu hành tử tế mới có thể biến thành hồ yêu chân chính.”
Tu hành? Dương Tô cau mày: một năm nay nhóc con cùng y chạy chạy đùa đùa, rửa bát đọc sách thì có chứ có thấy tu hành gì đâu.
Bận tâm vì nhóc con, Dương Tô xoa xoa đầu nó: “Thế mà còn không mau chóng tu hành đi, cái đồ bánh bao lười này.”
“Bạch Bích không phải bánh bao lười!” Nhóc con tức giận biện giải, xong lại cúi đầu rõ thấp, “Nhưng mà…tu hành là phải về núi...”
Nói tới đây thì Dương Tô hiểu ra rồi. Hơi giật mình một cái, y vẫn nhẹ nhàng vò đầu nhóc con: “Cáo ngốc, tu hành quan trọng hơn. Lúc nào muốn trở về, đại ca vẫn sẽ ở chỗ này chờ đệ.”
Bạch Bích vẫn cúi đầu không lên tiếng, sau lại nghe Dương Tô chua thêm một câu: “Chẳng lẽ đệ muốn làm nhóc lùn cả đời à?”
Những lời này không thể nghi ngờ chính là một tên tất sát trúng giữa hồng tâm. Bạch Bích tức giận chà chân, xoay người chạy vụt đi. Cơ mà nó chạy chạy chạy, sắp biến mất nơi cuối đường lại cắm cổ chạy về.
Nhóc quỷ thở hổn hển ngẩng đầu, hung hăng lườm y, giơ ngón tay ra.
Hiểu ý, Dương Tô đưa ngón út ra ngoắc tay Bạch Bích:
“Bạch Bích, ngoắc tay làm dấu, ca ca sẽ không nói dối, chờ đệ trở về.”
Nhóc quỷ nặng nề kéo tay ba cái, sau đó, như thể sợ chỉ chậm một khắc mình sẽ đổi ý mất, nó lại chạy như điên ra đi.
Chỉ để lại Dương Tô dõi mắt trông theo, cười khổ.
Hồ PhiếnTác giả: Lại NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnVen bờ Trường Giang, sáng sớm sương mù dày đặc. Trên mặt sông nơi đường chân trời nối liền mây nước dường như phủ một lớp màn trắng bạc, không nhìn thấy rõ. Xuyên thấu qua sương mù mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh được cơn gió buổi sớm mai quyện đầy hơi nước ẩm ướt đưa về phương xa… “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, vô sở bất chí, kiến quân tử nhi hậu yếm nhiên…” Tiếng trẻ con nghiêm chỉnh đọc bài. Sau đó, liền nghe được một giọng nam trong sáng vang lên, chất chứa tiếu ý: “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, câu này ý nói: khi tiểu nhân rảnh rỗi thì chuyện xấu gì cũng có thể làm, nhưng một khi gặp quân tử, hắn sẽ cảm thấy hành vi của mình không tốt, vì thế mới phải che che giấu giấu…” Mặt trời nhú lên lấp ló, ánh nắng sớm xuyên qua sương mù chiếu lên mặt sông thành từng dải sóng nước lấp lánh ánh sáng, cũng chiếu sáng nhà gỗ nho nhỏ ven bờ. Ánh dương ấm áp lọt qua song cửa sổ rải xuống mặt đất một màu vàng óng, rọi lên khuôn mặt hài đồng bên cửa làm sáng bừng cả những chiếc… Xuân qua xuân đến, đảo mắt đã qua một năm.Dương Tô cao lên không ít, mà Bạch Bích vẫn chỉ là một đứa nhóc bé tí lùn tịt. Bạch Bích nhón chân ngửa cổ nhìn Dương Tô, càng nhìn càng buồn bực.Thấy nó dẩu môi lên là Dương Tô đã biết ngay nhóc con giận dỗi cái gì, nhưng mà lúc này kiểu gì cũng không thể hỏi “Nhóc con sao đệ không cao lên?” ra miệng, chọc nó liếc cho trắng mắt được. Thế là Dương Tô uyển chuyển hỏi bóng gió:“Bạch Bích?”“...”, Nhóc con bình thường nói liên thiên suốt ngày lúc này lại chẳng ừ chẳng hử.“Bạch Bích”, Dương Tô săn sóc ngồi xổm xuống, không để cho nhóc phải ngẩng đầu lên nhìn, “Ca từng nghe sư phụ kể chuyện nói về hồ yêu, nhưng bọn họ thường biến thành hình người chứ chưa bao giờ nghe qua có tiểu hồ yêu từ từ lớn lên. Các đệ ở đó đều như thế à?”Bạch Bích lắc đầu: “Đệ không giống họ. Mọi người đều là cáo con tu hành mấy trăm năm mới có thể biến thành hình người.”Dương Tô “A?” một tiếng: “Thế sao đệ...”Bạch Bích đá đá đất dưới chân: “Ông Du Thụ nói, vì mẹ đệ là người nên mới như vậy. Đệ phải tu hành tử tế mới có thể biến thành hồ yêu chân chính.”Tu hành? Dương Tô cau mày: một năm nay nhóc con cùng y chạy chạy đùa đùa, rửa bát đọc sách thì có chứ có thấy tu hành gì đâu.Bận tâm vì nhóc con, Dương Tô xoa xoa đầu nó: “Thế mà còn không mau chóng tu hành đi, cái đồ bánh bao lười này.”“Bạch Bích không phải bánh bao lười!” Nhóc con tức giận biện giải, xong lại cúi đầu rõ thấp, “Nhưng mà…tu hành là phải về núi...”Nói tới đây thì Dương Tô hiểu ra rồi. Hơi giật mình một cái, y vẫn nhẹ nhàng vò đầu nhóc con: “Cáo ngốc, tu hành quan trọng hơn. Lúc nào muốn trở về, đại ca vẫn sẽ ở chỗ này chờ đệ.”Bạch Bích vẫn cúi đầu không lên tiếng, sau lại nghe Dương Tô chua thêm một câu: “Chẳng lẽ đệ muốn làm nhóc lùn cả đời à?”Những lời này không thể nghi ngờ chính là một tên tất sát trúng giữa hồng tâm. Bạch Bích tức giận chà chân, xoay người chạy vụt đi. Cơ mà nó chạy chạy chạy, sắp biến mất nơi cuối đường lại cắm cổ chạy về.Nhóc quỷ thở hổn hển ngẩng đầu, hung hăng lườm y, giơ ngón tay ra.Hiểu ý, Dương Tô đưa ngón út ra ngoắc tay Bạch Bích:“Bạch Bích, ngoắc tay làm dấu, ca ca sẽ không nói dối, chờ đệ trở về.”Nhóc quỷ nặng nề kéo tay ba cái, sau đó, như thể sợ chỉ chậm một khắc mình sẽ đổi ý mất, nó lại chạy như điên ra đi.Chỉ để lại Dương Tô dõi mắt trông theo, cười khổ.