Ven bờ Trường Giang, sáng sớm sương mù dày đặc. Trên mặt sông nơi đường chân trời nối liền mây nước dường như phủ một lớp màn trắng bạc, không nhìn thấy rõ. Xuyên thấu qua sương mù mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh được cơn gió buổi sớm mai quyện đầy hơi nước ẩm ướt đưa về phương xa… “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, vô sở bất chí, kiến quân tử nhi hậu yếm nhiên…” Tiếng trẻ con nghiêm chỉnh đọc bài. Sau đó, liền nghe được một giọng nam trong sáng vang lên, chất chứa tiếu ý: “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, câu này ý nói: khi tiểu nhân rảnh rỗi thì chuyện xấu gì cũng có thể làm, nhưng một khi gặp quân tử, hắn sẽ cảm thấy hành vi của mình không tốt, vì thế mới phải che che giấu giấu…” Mặt trời nhú lên lấp ló, ánh nắng sớm xuyên qua sương mù chiếu lên mặt sông thành từng dải sóng nước lấp lánh ánh sáng, cũng chiếu sáng nhà gỗ nho nhỏ ven bờ. Ánh dương ấm áp lọt qua song cửa sổ rải xuống mặt đất một màu vàng óng, rọi lên khuôn mặt hài đồng bên cửa làm sáng bừng cả những chiếc…
Chương 12
Hồ PhiếnTác giả: Lại NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnVen bờ Trường Giang, sáng sớm sương mù dày đặc. Trên mặt sông nơi đường chân trời nối liền mây nước dường như phủ một lớp màn trắng bạc, không nhìn thấy rõ. Xuyên thấu qua sương mù mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh được cơn gió buổi sớm mai quyện đầy hơi nước ẩm ướt đưa về phương xa… “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, vô sở bất chí, kiến quân tử nhi hậu yếm nhiên…” Tiếng trẻ con nghiêm chỉnh đọc bài. Sau đó, liền nghe được một giọng nam trong sáng vang lên, chất chứa tiếu ý: “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, câu này ý nói: khi tiểu nhân rảnh rỗi thì chuyện xấu gì cũng có thể làm, nhưng một khi gặp quân tử, hắn sẽ cảm thấy hành vi của mình không tốt, vì thế mới phải che che giấu giấu…” Mặt trời nhú lên lấp ló, ánh nắng sớm xuyên qua sương mù chiếu lên mặt sông thành từng dải sóng nước lấp lánh ánh sáng, cũng chiếu sáng nhà gỗ nho nhỏ ven bờ. Ánh dương ấm áp lọt qua song cửa sổ rải xuống mặt đất một màu vàng óng, rọi lên khuôn mặt hài đồng bên cửa làm sáng bừng cả những chiếc… Bạch Bích chỉ muốn về núi yên lặng một chút thôi, chờ hắn suy nghĩ cẩn thận thông suốt rồi sẽ xuống núi tìm Dương Tô lần nữa.Trong núi một ngày, trên đời đã là qua rất lâu. Bạch Bích suy nghĩ không mất nhiều thời gian, nhưng khi cân nhắc cẩn thận thì cũng đã mất ba năm ròng rã.Trở lại tiểu trấn, Bạch Bích đến thẳng học đường, không ngờ nghe nói người nọ thi đậu công danh, đã vào thành làm quan.Bạch Bích tìm vào trong thành, lại nghe người ta bảo viên quan nhỏ kia chẳng có mắt sắc, bị biếm đi một tiểu trấn nơi biên thành phương bắc xa xôi.Tìm tới tiểu trấn biên cương, liền nghe người ta nói: người kia chịu không nổi lạnh giá, vừa tới không lâu thì mắc bệnh, một năm trước đã chết vì bệnh tật rồi.
Bạch Bích chỉ muốn về núi yên lặng một chút thôi, chờ hắn suy nghĩ cẩn thận thông suốt rồi sẽ xuống núi tìm Dương Tô lần nữa.
Trong núi một ngày, trên đời đã là qua rất lâu. Bạch Bích suy nghĩ không mất nhiều thời gian, nhưng khi cân nhắc cẩn thận thì cũng đã mất ba năm ròng rã.
Trở lại tiểu trấn, Bạch Bích đến thẳng học đường, không ngờ nghe nói người nọ thi đậu công danh, đã vào thành làm quan.
Bạch Bích tìm vào trong thành, lại nghe người ta bảo viên quan nhỏ kia chẳng có mắt sắc, bị biếm đi một tiểu trấn nơi biên thành phương bắc xa xôi.
Tìm tới tiểu trấn biên cương, liền nghe người ta nói: người kia chịu không nổi lạnh giá, vừa tới không lâu thì mắc bệnh, một năm trước đã chết vì bệnh tật rồi.
Hồ PhiếnTác giả: Lại NhĩTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnVen bờ Trường Giang, sáng sớm sương mù dày đặc. Trên mặt sông nơi đường chân trời nối liền mây nước dường như phủ một lớp màn trắng bạc, không nhìn thấy rõ. Xuyên thấu qua sương mù mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh được cơn gió buổi sớm mai quyện đầy hơi nước ẩm ướt đưa về phương xa… “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, vô sở bất chí, kiến quân tử nhi hậu yếm nhiên…” Tiếng trẻ con nghiêm chỉnh đọc bài. Sau đó, liền nghe được một giọng nam trong sáng vang lên, chất chứa tiếu ý: “Tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, câu này ý nói: khi tiểu nhân rảnh rỗi thì chuyện xấu gì cũng có thể làm, nhưng một khi gặp quân tử, hắn sẽ cảm thấy hành vi của mình không tốt, vì thế mới phải che che giấu giấu…” Mặt trời nhú lên lấp ló, ánh nắng sớm xuyên qua sương mù chiếu lên mặt sông thành từng dải sóng nước lấp lánh ánh sáng, cũng chiếu sáng nhà gỗ nho nhỏ ven bờ. Ánh dương ấm áp lọt qua song cửa sổ rải xuống mặt đất một màu vàng óng, rọi lên khuôn mặt hài đồng bên cửa làm sáng bừng cả những chiếc… Bạch Bích chỉ muốn về núi yên lặng một chút thôi, chờ hắn suy nghĩ cẩn thận thông suốt rồi sẽ xuống núi tìm Dương Tô lần nữa.Trong núi một ngày, trên đời đã là qua rất lâu. Bạch Bích suy nghĩ không mất nhiều thời gian, nhưng khi cân nhắc cẩn thận thì cũng đã mất ba năm ròng rã.Trở lại tiểu trấn, Bạch Bích đến thẳng học đường, không ngờ nghe nói người nọ thi đậu công danh, đã vào thành làm quan.Bạch Bích tìm vào trong thành, lại nghe người ta bảo viên quan nhỏ kia chẳng có mắt sắc, bị biếm đi một tiểu trấn nơi biên thành phương bắc xa xôi.Tìm tới tiểu trấn biên cương, liền nghe người ta nói: người kia chịu không nổi lạnh giá, vừa tới không lâu thì mắc bệnh, một năm trước đã chết vì bệnh tật rồi.