Tác giả:

“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…

Chương 325

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vài giây sau thấy mấy chấm xanh nhấp nháy gần thành phố Hạ Du, cô bất giác hơi cau mày.Nơi chấm xanh nhấp nháy chính là vị trí người đang theo dõi định vị của cô ở trên mạng.Không ngờ Phó Thành Đô lại tìm hacker dò tìm cô.Tại sao?Kiều Phương Hạ lập tức gửi một tin nhắn đến chú Tâ hết sức khẩn cấp, nhận được tin nhản lập tức trả lời cháu.”Mấy phút sau chú Tân gửi lại một dấu “?”Cũng may, chú Tân không bỏ mặc cô.“Phó Thành Đô có tới tìm chú không? Anh ta đang tìm cháu?” Kiều Phương Hạ vội vàng hỏi.“Không có, từ lần trước, cậu ta đã không liên lạc lại với chú nữa.”Chú Tân trả lời.Kiều Phương Hạ cân nhắc kỹ càng, sự việc xảy ra bất thường, nhất định có điều mờ ám.Về sau cô nhất định phải coi chừng Phó Thành Đô.“Chú Tân, Sân bay thành phố Hạ Du, hầm để xe.Phó Thành Đô mở cửa xe, hơi mất bình tĩnh nói khẽ với Lệ Đình Tuấn: “Không nghe, cô ấy đang ở núi Lan Nhã, có lẽ tín hiệu không tốt.”Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt nhìn qua điện thoại của Phó Thành Đô, số điện thoại lưu hai chữ “Thanh Vân”, Phó Thành Đô đã gọi đi ba cuộc nhưng vẫn không được.“Đưa số cho tôi.” Lệ Đình Tuấn thầm nghĩ vài giây, trầm giọng nói với Phó Thành Đô.“Được.” Phó Thành Đô gật đầu.Đang định đưa số điện thoại cho Lệ Đình Tuấn bỗng có một người lên tiếng gọi ở một nơi không xa: “A Đô?”Phó Thành Đô quay đầu lại nhìn, không ngờ Phó Viễn Hạo lại đích thân đến đây đón, anh ta lập tức ra ngoài xe với Phó Viên Hạo, hơi cúi đầu nhìn ông ấy: “Ông Phó, sao ông lại đích thân tới đây?”Lần này Phó Thành Đô trở về là muốn đích thân tuyển chọn một nhóm lính mới vào đội tỉnh anh.“A Đô, ông biết cháu oán hận bọn ông ban đầu đối xử không công bằng với cháu, nhưng mà…” Phó Viễn Hạo nhìn Phó Thành Đô, khế nói.“Cháu chưa từng oán hận” Phó Thành Đô không đợi ông ấy nói xong đã trầm giọng nói..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài giây sau thấy mấy chấm xanh nhấp nháy gần thành phố Hạ Du, cô bất giác hơi cau mày.

Nơi chấm xanh nhấp nháy chính là vị trí người đang theo dõi định vị của cô ở trên mạng.

Không ngờ Phó Thành Đô lại tìm hacker dò tìm cô.

Tại sao?

Kiều Phương Hạ lập tức gửi một tin nhắn đến chú Tâ hết sức khẩn cấp, nhận được tin nhản lập tức trả lời cháu.”

Mấy phút sau chú Tân gửi lại một dấu “?”

Cũng may, chú Tân không bỏ mặc cô.

“Phó Thành Đô có tới tìm chú không? Anh ta đang tìm cháu?” Kiều Phương Hạ vội vàng hỏi.

“Không có, từ lần trước, cậu ta đã không liên lạc lại với chú nữa.”

Chú Tân trả lời.

Kiều Phương Hạ cân nhắc kỹ càng, sự việc xảy ra bất thường, nhất định có điều mờ ám.

Về sau cô nhất định phải coi chừng Phó Thành Đô.

“Chú Tân, Sân bay thành phố Hạ Du, hầm để xe.

Phó Thành Đô mở cửa xe, hơi mất bình tĩnh nói khẽ với Lệ Đình Tuấn: “Không nghe, cô ấy đang ở núi Lan Nhã, có lẽ tín hiệu không tốt.”

Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt nhìn qua điện thoại của Phó Thành Đô, số điện thoại lưu hai chữ “Thanh Vân”, Phó Thành Đô đã gọi đi ba cuộc nhưng vẫn không được.

“Đưa số cho tôi.” Lệ Đình Tuấn thầm nghĩ vài giây, trầm giọng nói với Phó Thành Đô.

“Được.” Phó Thành Đô gật đầu.

Đang định đưa số điện thoại cho Lệ Đình Tuấn bỗng có một người lên tiếng gọi ở một nơi không xa: “A Đô?”

Phó Thành Đô quay đầu lại nhìn, không ngờ Phó Viễn Hạo lại đích thân đến đây đón, anh ta lập tức ra ngoài xe với Phó Viên Hạo, hơi cúi đầu nhìn ông ấy: “Ông Phó, sao ông lại đích thân tới đây?”

Lần này Phó Thành Đô trở về là muốn đích thân tuyển chọn một nhóm lính mới vào đội tỉnh anh.

Image removed.

“A Đô, ông biết cháu oán hận bọn ông ban đầu đối xử không công bằng với cháu, nhưng mà…” Phó Viễn Hạo nhìn Phó Thành Đô, khế nói.

“Cháu chưa từng oán hận” Phó Thành Đô không đợi ông ấy nói xong đã trầm giọng nói..

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vài giây sau thấy mấy chấm xanh nhấp nháy gần thành phố Hạ Du, cô bất giác hơi cau mày.Nơi chấm xanh nhấp nháy chính là vị trí người đang theo dõi định vị của cô ở trên mạng.Không ngờ Phó Thành Đô lại tìm hacker dò tìm cô.Tại sao?Kiều Phương Hạ lập tức gửi một tin nhắn đến chú Tâ hết sức khẩn cấp, nhận được tin nhản lập tức trả lời cháu.”Mấy phút sau chú Tân gửi lại một dấu “?”Cũng may, chú Tân không bỏ mặc cô.“Phó Thành Đô có tới tìm chú không? Anh ta đang tìm cháu?” Kiều Phương Hạ vội vàng hỏi.“Không có, từ lần trước, cậu ta đã không liên lạc lại với chú nữa.”Chú Tân trả lời.Kiều Phương Hạ cân nhắc kỹ càng, sự việc xảy ra bất thường, nhất định có điều mờ ám.Về sau cô nhất định phải coi chừng Phó Thành Đô.“Chú Tân, Sân bay thành phố Hạ Du, hầm để xe.Phó Thành Đô mở cửa xe, hơi mất bình tĩnh nói khẽ với Lệ Đình Tuấn: “Không nghe, cô ấy đang ở núi Lan Nhã, có lẽ tín hiệu không tốt.”Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt nhìn qua điện thoại của Phó Thành Đô, số điện thoại lưu hai chữ “Thanh Vân”, Phó Thành Đô đã gọi đi ba cuộc nhưng vẫn không được.“Đưa số cho tôi.” Lệ Đình Tuấn thầm nghĩ vài giây, trầm giọng nói với Phó Thành Đô.“Được.” Phó Thành Đô gật đầu.Đang định đưa số điện thoại cho Lệ Đình Tuấn bỗng có một người lên tiếng gọi ở một nơi không xa: “A Đô?”Phó Thành Đô quay đầu lại nhìn, không ngờ Phó Viễn Hạo lại đích thân đến đây đón, anh ta lập tức ra ngoài xe với Phó Viên Hạo, hơi cúi đầu nhìn ông ấy: “Ông Phó, sao ông lại đích thân tới đây?”Lần này Phó Thành Đô trở về là muốn đích thân tuyển chọn một nhóm lính mới vào đội tỉnh anh.“A Đô, ông biết cháu oán hận bọn ông ban đầu đối xử không công bằng với cháu, nhưng mà…” Phó Viễn Hạo nhìn Phó Thành Đô, khế nói.“Cháu chưa từng oán hận” Phó Thành Đô không đợi ông ấy nói xong đã trầm giọng nói..

Chương 325